Người viết: hana hime
Một thời thơ ấu trong sáng và hồn nhiên đã qua mang cho ta nhiều mơ ước, khát vọng bay cao, bay xa cùng những áng mây và những cánh chim nơi chân trời mờ ảo. Có lẽ bạn đã quên những lời ru thời thơ bé của bà, có lẽ bạn đã quên những câu truyện cổ tích "ngày xửa ngày xưa" mẹ hay kể. Nhưng với tôi, tất cả duờng như vẫn còn đọng lại trong tâm trí, như những giọt sương sớm mai tinh khiết, trong vắt vẫn còn đọng lại trên mặt lá non xanh. Nó nuôi lớn tâm hồn tôi, tuới nuớc mát lên tâm hồn tôi để xoa dịu những vết thương trong cuộc sống.
Tôi nhớ ngày ấy, khi tôi còn rất bé. Lần đầu tiên tôi biết đến truyện tranh, lần đầu tiên tôi biết đến một thứ truyện khác ngoài truyện cổ tích. Tôi đến với Doraemon đúng theo cái nghĩa của chữ "tình cờ ". Vâng, tình cờ đến đáng yêu. Hôm ấy, anh trai tôi mua một quyển truyện về, rồi say sưa đọc nó, bỏ mặc tôi với những thứ đồ chơi nhàm chán. Tức giận. Tôi nhảy đến chỗ anh và giật ngay lấy cái quyển sách đáng ghét đã khiến anh tôi chăm chú đến nỗi không thích chơi với tôi nữa, tôi chưa kịp xé (may thế, xé thì hết xem) thì đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh của một cái gì đó tròn tròn , xanh xanh có cái râu giống như con mèo vậy. Trẻ con mà, thấy cái gì lạ lạ thì bao giờ cũng tò mò, cũng thích khám phá.
Doraemon đến với tôi như thế đó, hồi ấy tôi đọc Doraemon chỉ vì thích thú trước cái ngộ nghĩnh và dễ thương của chú mèo máy béo ú, thích ăn bánh rán. Tôi cũng bị lây cái sở thích ăn bánh rán của Doraemon, tôi đọc những câu truyện về Dora và Nobita mà chẳng hề có một chút suy nghĩ gì về những điều sâu sắc hảm chứa trong nó. Như những cơn gió mát thổi xua tan đi cái nóng, Doraemon đã đi theo tôi suốt cả quãng thời thơ ấu. Tôi đã cười, và cũng đã khóc vì Doraemon. Doraemon đã trở thành người bạn thân thiết không thể xa rời với tôi từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết . Thời gian trôi và tôi cũng truởng thành dần lên, tôi bây giờ cũng đủ tri thức để mà hiểu rằng Doraemon chỉ là một sản phẩm tuởng tượng của con người, chú mèo máy đến từ thế kỷ 22 đó dẫu sao cũng chỉ là một sản phẩm của óc sáng tạo mà thôi. Từ khi nhận ra điều ấy, Doraemon đã trở nên xa lạ với tôi. Tôi không còn quan tâm đến Doraemon nhiều như trước nữa. Tôi bắt đầu đọc những câu truyện khác và Doraemon dần bị lãng quên. Nhưng vẫn có cái gì đó đọng lại trong tôi mà tôi không thể lý giải được. Đó là gì nhỉ?
Một buổi chiều mùa hạ, lang thang trên đường thì tôi bắt gặp một đám trẻ đang say sưa xem một cái gì đó. Tò mò, tôi đến gần để xem chúng đọc cái gì. Đó là một quyển Doraemon. Tôi thở dài: đúng là trẻ con. Tôi đến gần một đứa bé, tôi hỏi nó vì sao lại thích đọc Doraemon đến vậy, nó hồn nhiên trả lời với một nụ cười trên môi: vì em thích Doraemon và Nobita, em cũng muốn được như Doraemon, có nhiều bảo bối, em mơ ước được trở thành Nobita để có một chú mèo máy giống như Doraemon. Tôi ngỡ ngàng, và chợt nhận ra rằng hồi bé, tôi cũng giống như những đứa trẻ này, cũng đã từng mơ ước như vậy, tôi đã quên đi một thời hồn nhiên, một thời tôi đã biết thực sự ước mơ mặc dù giấc mơ ấy không bao giờ trở thành hiện thực. Tôi đã thực sự quên mất một điều: Doraemon với tôi không chỉ là một sản phẩm giải trí của óc tuởng tưởng mà Doraemon còn là một người bạn thân suốt quãng thời thơ ấu, Doraemon đã dạy cho tôi biết mơ ước là như thế nào.
Tôi đã trưởng thành và khi trưởng thành người ta thường hay cho mình là đúng, và người ta cũng dễ dàng quên mất thời thơ ấu. Doraemon đã nhắc cho tôi nhớ lại tất cả những kỷ niệm tươi đẹp ấy. Nhắc cho tôi nhớ, tôi đã có lần thực sự biết mơ ước và thực sự muốn biến mơ ước đó thành sự thật. Lắng nghe nhạc phim của Doraemon, thật đáng yêu biết bao, nhìn Doraemon và Nobita cùng nhau bay về phía chân trời bình minh ánh sáng rạng ngời mà lòng tôi rạo rực hi vọng vào cuộc sống và tương lai phía trước. Nghe tiếng nhạc vút lên như hình ảnh Nobita và Doraemon bay lên cao dần trên bầu trời. Như những cánh hoa bồ công anh bay lên cao theo gió cùng ánh mặt trời để tìm đến một chân trời mới, để tự mình vươn lên, nảy mẩm dù cho cuộc sống này có vất vả, khắc nghiệt đến đâu.
Thế giới của Doraemon là một thế giới cổ tích nhẹ nhàng mà vẫn ẩn chứa những bài học sâu sắc về đạo lý làm nguời trong cuộc sống. Doraemon đã dạy cho tôi biết rằng phải chăm chỉ mới có thể đạt được đến đỉnh cao, phải biết dũng cảm để đối đấu với những điều sai trái, phải đoàn kết và tin tuởng vào bè bạn, phải biết cố gắng từ những lần phạm sai sót và còn vô số những bài học khác. Đọc Doraemon, để hiểu thêm nhiều điều về cuộc sống quanh ta, bởi có đôi lúc con người sống quá vội vàng mà lãng quên đi nhiều điều giản đơn trong cuộc sống hằng ngày. Đọc Doraemon, để thấy một tình bạn trong sáng, trẻ thơ mà sâu đậm giữa Doraemon và Nobita. Đọc Doraemon, để biết thế nào là tin tưởng, yêu thuơng, mỉm cuời và mơ ước.
Có lẽ, với thời đại kinh tế thị trường như bây giờ, Doraemon chỉ còn là một câu truyện cổ tích dành cho lũ trẻ, những em bé thơ ngây còn chưa biết đến hiện thực tàn nhẫn và cạnh tranh đến khốc liệt. Nhưng tôi tin câu truyện cổ tích về một chú mèo sẽ mãi mãi là nguồn sáng rọi tỏ những ước mơ bé nhỏ, trong sáng của những mầm non. Thời gian trôi qua nhanh như một con thoi vút đi không bao giờ trở lại, để lại phía sau những mảnh vải ký ức muôn màu đựơc dệt nên từ những sợi chỉ kỷ niệm đầy đáng yêu, thơ mộng. Doraemon sẽ mãi mãi là bản nhạc dịu êm, là ngọn gió lành, là câu truyện cổ tích đẹp của một thời thơ dại .