Hồi 4 Cứu Nhạc Vân Tam Tiết Kiếm sa cơ
Hồi 4
Cứu Nhạc Vân Tam Tiết Kiếm sa cơ
Cuối cùng mọi chuyện được sắp đặt Nhạc Vân phải rời khỏi Triệu trang. Nhưng đây không phải là ý của Triệu trang chủ, đó chính là ý của gã.
Sau ngày sứ giả “Đại Quang Minh” Cốc Bối Xuyên và thiếu chủ của tổ chức này gây náo loạn triệu trang. Nhạc Vân tự xét lại bản thân mình. Ý chí mãnh liệt của Nhạc Vân đã chiến thắng thể chất hư nhược bên ngoài hình hài gã. Lẽ đâu vụ việc này khiến Triệu gia lâm vào cảnh ăn không ngon ngủ không yên vì mình ?
Dù Triệu đại gia với Vương quản sự theo như gã thấy quả là võ công rất siêu việt. Phụ thân gã thường nói đến câu “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Bọn người Quang Minh Hội thâm hiểm khôn lường, gã còn ở đây ngày nào sẽ còn liên lụy đến cha con Triệu Quế Phương chẳng thà bỏ trốn ra đi cùng lắm chết theo gia má gã.
Hơn một năm sống trong sự che trở thương yêu của mọi người, gã đã lường trước sự vất vả khổ nhọc trên đường phiêu bạt nhưng ý gã đã quyết.
Nhạc Vân ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như thường lệ, bên trong đã chuẩn bị hành trang gọn nhẹ vài bộ y phục thay đổi, chút ít lương khô đỡ đói dọc đường, tuy chưa biết phải đi đâu về đâu có lẽ nên lần mò tìm về nhà ngoại tổ mẫu may ra… Nghĩ đến đây gã rất phấn khởi nhưng nhớ tới người bạn nho Triệu Liên Hoa, Nhạc Vân không khỏi day dứt trong lòng, gã tự nhủ:
-Mình phải đi chính là đem lại sự yên lành cho Hoa muội. Sau này có dip ta sẽ quay lại cũng chẳng muộn.
Nhạc Vân dụng tâm vô cùng kín đáo, trong lúc đó Triệu Quế Phương lẫn con gái chỉ băn khoăn sau chuyện sảy ra này thấy gã vẫn vui vẻ cười nói, học hành như thường ngày nên chẳng nghi nghờ gì nữa cả…
Canh tư, trời mù sương kèm theo mưa phùn mùa xuân se lạnh. Triệu trang chìm trong màn đêm yên tĩnh. Một bóng người gầy gò bé nhỏ vượt hoa viên thoăn thoắt trèo qua tường vây ra đi. Không ai hay biết kể cả Vương quản sự, hồi tối lão uống rượu khá nhiều giờ này cũng say mèm. Chỉ có con Hắc Viên là trông thấy cánh tay của gã vẫy vẫy trên bờ tường chào tạm biệt.
Chú vượn đen tròn xoe mắt xanh lè tưởng đâu thêm một trò tinh nghịch nữa. Liền rúc lên những tiếng chí chóe đồng tình. Bóng nhỏ hoảng hốt tuột nhanh xuống biến dạng vào bóng tối mịt mùng.
*
* * Nhạc Vân nhắm mắt nhắm mũi chạy bừa, không định hướng chẳng kể gì mưa phùn gió bấc, giá lạnh cắt da… Cho đến khi trái tim yếu ớt, đập loạn lên trong lồng ngực, đôi chân như rời ra khỏi thân mình, gã ngã chúi xuống đường đất trơn trợt tuột ngay vào một bờ ruộng toàn thân ê ẩm.
Sực nhớ tới cái bọc nhỏ đựng trước ngực đựng những di tích của mẫu thân và cuốn sách của gia gia gã, quên cả cơn đau gã bật dậy ngồi sờ soạng, may mắn cái bọc vẫn còn nằm yên chỗ cũ.
Phía xa xa có căn chòi lá, cơn mưa ngày càng lớn. Nhạc Vân cũng không còn khí lực, chỉ đủ sức lê chuân tới vật mình lăn vào chòi nằm thở dốc. Rơm rạ ở đây rất nhiều, gã chọn một góc mưa không hắt tới liền rúc vô cho ấm.
Chợt gã chạm vào một thân người nóng hổi, người này đang ngủ rất say, cú đụng chạm khá mạnh mà y vẫn không hề tỉnh giấc. Tuy sợ hãi nhưng gã biết chắc không phải người của “Đại Quang Minh” là đủ, liền nhè nhàng bò sang bên cạnh khẽ nằm xuống rồi thiếp đi mê man.
Khi Nhạc Vân tỉnh dậy mặt trời đã quá cây sào, ánh tinh quang chói chang khiến gã đưa tay dụi mắt ngó quanh chợt nhớ chuyện hồi đêm qua, gã hoảng hốt co giò tiếp tục cuộc chạy trốn, vì gã ước lượng đoạn đường vừa vượt qua chẳng được bao xa.
Mới nhú người toan thò chân xuống ven ruộng gã trông thấy một khiếu hóa tử đầu đội nón lá y phục tơi tả lộ cả da thịt đang bốc cơm nguội trong bị ăn ngồm ngoàm rất ngon lành bên bờ cỏ. Khiếu hóa như có mắt sau lưng, y cất tiếng hỏi:
-Chú nhỏ ? Sao lại vội vã thế ?
Bất đắc dĩ Nhạc Vân phải dừng bước. Khiếu hóa quay lại lấy ngón tay đẩy cái nón lên nở nụ cười với gã. Nhạc Vân nhìn khôn mặt râu ria lởm chởm nọ chẳng những gã không thấy có cảm gác sợ hãi mà dường như còn tỏ ra thích thú, gã bước tới gần khẽ hỏi:
-Đại thúc ! Đại thúc là ai !
Khiếu hóa trung niên ráng nuốt miếng cơm cuối cùng khỏi cổ rồi đáp:
-Ta hả ? Ta là ai ?
Y trợn mắt diễu cợt:
-Chú nhỏ cho ta là gì ?
Nhạc Vân bạo dạn hơn ngồi xuống bên cạnh nhìn khiếu hóa tử không chớp mắt. Từ lúc ra đời đến nay, gã chưa từng thấy ai ăn mặc rách vá hơn người này. Nhạc Vân hiếu động thử đếm coi bao nhiêu miếng vá trên y phục đại hán khiếu hóa nhưng không tài nào đếm xuể.
Chẳng những thế nón lá, cái bị và cây gậy của y cũng đều chắp vá luôn thật và kì dị tức cười… nhất là cây gậy trên phía tay cầm màu xanh lục, khúc giữa màu đen tuyền, khúc đầu nửa thước lại trắng như ngà… Khiếu hóa tử thấy Nhạc Vân lom lom quan sát mình rất kỹ nhịn không nổi, bật lên tiếng cười khì :
-Chú nhỏ ? chú làm gì thế ?
Nhạc Vân giật mình đỏ mặt lên nhưng gã vội nói :
-Đại thúc, bộ đồ này rách lắm rồi, tiểu tử tặng đại thúc bộ đồ mới.
Tay mở bọc miệng gã nói tiếp :
-Đây là y phục của gia gia…
Mắt gã chợt đỏ hoe, khiếu hóa tử hơi ngạc nhiên, y bỗng có cảm tình với thằng nhỏ xa lạ này liền xua tay đáp :
-Cám ơn chú nhỏ, nhưng chú nhỏ chưa biết bộ đồ này có lịch sử ra sao đó thôi, dẫu đương kim Hoàng Thượng xin đổi cả Long Bào chưa chắc ta đã đổi… ngưoi có tin không ?
Đúng là Nhạc Vân không tin thật, gã lặng thinh, khiếu hóa tử hỏi :
-Chú nhỏ định đi về đâu ? Gia má, nhà cửa ở trấn nào ? Hình như ngươi đang sợ một điều gì đó ?
Nhạc Vân nghe hỏi chợt động tâm, gã toan nói dối rồi lại nghĩ thầm:
-Người này tuy ăn mặc rách rưới, mặt mũi có vẻ dữ dằn thực ra không độc ác bằng bọn người “Đại Quang Minh”. Ta cứ nói thật, dù thế nào đi nữa Nhạc Vân này dám làm dám chịu…
Thế là gã thuật lại hết đầu đuôi khúc chiết cho gã khiếu hóa tử nọ nghe :
Nghe xong y lẳng lặng một lúc đoạn đứng lên vỗ nhẹ vào vai Nhạc Vân :
-Nào ta đi, mỗ sẽ đưa ngươi về Giang Bắc gặp người nhà.
Nhạc Vân không ngờ tình thế diễn biến như vậy, gã rất mừng vì một thân côi cút nay có bạn song hành trên đường xa, liền cúi gập người đa tạ khiếu hóa tử, y nhìn thằng nhỏ với vẻ thương xót rồi nắm tay gã băng qua đường cái quan đi ngay.
Dọc đường có những lúc Nhạc Vân mỏi chân đi không nổi, đại hán khiếu hóa chẳng chút do dự ghé lưng cõng hắn lên, cước bộ y rất mau và khỏe phi thường. Suốt hàng chục dặm không hề nghỉ ngơi. Nhạc Vân quá mệt mỏi dựa đầu vào vai y ngủ khèo.
Không biết bao lâu gã giật mình tỉnh ngủ vì bàn tay đại hán khiếu hóa vỗ nhẹ vào mông đánh thức gã. Thì ra đại hán khiếu hóa dừng chân trước một tửu quán ở ngã tư đường
Hai người bước vào chọn bàn, đại hán khiếu hóa gọi rất nhiều thức ăn và trả tiền trước tránh sự nghi ngại của chủ nhân, đại hán khiếu hóa vừa cầm bình rượu lên bỗng nghe tiến lộp cộp trên đường…
Một đoàn người ngựa gồm cả mười mạng vọt qua để lại đám bụi mù mịt giữa trưa nắng. Đột nhiên tên kỵ mã cuối cùng vọt qua ngó thấy Nhạc Vân hắn khựng một chút rồi tiếp tục cưỡi ngựa đuổi theo đồng bọn.
Nhạc Vân hoảng hốt khẽ kêu lên :
-“Đại Quang Minh” !
Sự việc diễn ra không thoát khỏi mục quang sắc bén của khiếu hóa tử, y cười nói:
-Có ta đây ngươi đừng sợ, bọn chúng sắp quay lại bây giờ…
Chưa hết câu quả nhiên đoàn kỵ mã quay lại thật, buộc dây cương vào hàng rào xong, cả bọn dáo dác tiến vào đứng vây chung quanh bàn Nhạc Vân và khiếu hóa tử trung niên.
Nhạc Vân nhận ra gã thiếu chủ “Đại Quang Minh” hôm nọ, còn toàn những tên lạ mặt, lần này không có Cốc Bối Xuyên và ba đại hán bữa trước.
Gã thiếu niên đưa mắt nhìn khiếu hóa trung niên xong khinh khỉnh hất hàm nhìn Nhạc Vân hỏi :
-Mi là Nhạc Vân?
Nhạc Vân ghét cay ghét đắng gã này liền vênh mặt lên không trả lời. Còn khiếu hóa tử vẫn cắm cúi ăn uống thản nhiên như không có chuyện gì.
Gã thiếu niên thấy đối phương bộc lộ vẻ khinh thị trong ánh mắt, gã nhịn không nổi nghĩ thầm :
-Một tên ăn mày tả tơi, một thằng nhỏ gầy còm bệnh hoạn lại dám đùa cợt với thiếu chủ “Đại Quang Minh”.
Nghĩ xong tên thiếu niên đột ngột cất tay động thủ. Cây quạt thép giấu sau lưng vụt xòe ra quét vào mặt Nhạc Vân thủ đoạn rất tàn độc. Trúng chiêu này, khuôn mặt khôi ngô kia chắc chắn bị chẻ làm đôi tức khắc.
Khiếu hóa tử bỗng trượt chân đi, bình rượu rớt xuống bàn trúng vào ngay cái đĩa đựng xương gà. Một mẩu xương bắn tới như tia chớp dính đúng ngay huyệt mạch môn ở cổ tay gã thiếu niên, động tác xảo diệu hết chỗ nói.
Thiếu chủ “Đại Quang Minh” rú lên, cây thiết phiến tuột khỏi tay liền bị một hấp lực vô hình rơi gọn vào hữu thủ khiếu hóa tử.
Tức giận trước sự tàn độc của gã đã hạ thủ giết một đứa nhỏ hoàn toàn vô phương tự vệ như Nhạc Vân, khiếu hóa tử phóng gậy điểm tới một chiêu thức rất hời hợt nhưng thực ra gã thiếu niên khó lòng chống đỡ vì đó là một chiêu thức thượng thừa, sự ảo diệu lẫn bên trong cái tầm thường nếu không phải danh gia không thể nào thấy được.
-“Bịch” một tiếng rùng rợn !
Cánh tay cầm thiết phiến lúc nãy giờ bị tiện ngọt sớt sát nách giây lát máu vọt ra như suối.
Gã thiếu niên đảo người dựa lưng vào vách tửu quán, chỗ bị thương tê dần mất cảm giác trố mắt ra nhìn khiếu hóa tử một lúc rồi mới chịu té ngã xuống. Tám, chín tên áo vàng đồng loạt rút kiếm xông tới, tuốt kiếm đâm chém xuối xả !
Khiếu hóa tử vung cước hất cái bàn đổ kềnh che chắn cho Nhạc Vân, đồng thời vung gậy quét ngang một cái.
- Huỵch ! Huych ! Ba kiếm thủ gần nhất ngã lăn ra đất còn mấy tên kia hạ kiếm lùi lại.
Khiếu hóa tử quát lớn :
-Các ngươi muốn thấy thịt đổ máu rơi thì Lăng mỗ hôm nay đại khai sát giới…
Y hầm hàm sấn lại. Năm tên kiếm thủ sợ bở vía đứng thộn mặt ra.
Đột nhiên ngoài đường quan đạo mười mấy bóng người lao tới như bay. Chớp mắt đã vọt tới trước tửu quán.
Nhạc Vân hé mắt nhìn, bất giác bầu nhiệt huyết sôi lên, sự thực hiển nhiên, bọn này cũng đang truy sát gã.
Hai gã mặc áo bào màu trắng tiến vào vẫy tay một cái, mười mấy tên tùy tùng thành thế bao vây khiếu hóa tử và Nhạc Vân đang nép mình sau tấm bàn tròn
-Thiếu chủ !
Lão già mặt đỏ tức Cốc Bối Xuyên di chuyển mục quang phát giác gã thiếu niên đang nằm sấp trong vũng máu, vội vàng chạy lại ôm lên. Bạch bào lão giả không ai khác hơn là Lã Kim Đạo, lão nhìn khiếu hóa tử rồi hắng giọng nói:
-Lăng Toàn, té ra ngươi ở đây?
Khiếu hóa tên Lăng Toàn cười nhạt:
-Lã lão tứ, Lăng mỗ từ lâu đã không màng đến Kiếm Bảng nữa rồi.
-Nhưng đây là “Đại Quang Minh”…
Lăng Toàn ngắt lời :
-Tiểu Quang Minh hay Đại Quang Minh cũng thế thôi, ta muốn hỏi ngươi… Ngươi đã hạ sát Nhạc lão ngũ rồi phải không ?
Lã Kim Đạo cau mày :
-Lăng lão tam, ta chưa hạch tội ngươi dám chặt tay thiếu chủ nay ngươi lại chất vấn ta ?
-Nếu đúng thì sao ?
Nhạc Vân ném căm hờn ghi khắc bộ mặt bạch bào nhân vào óc, gã đưa áo lau nước mắt chưa kịp tuôn rơi, khấn vái thầm trong bụng :
-Gia gia, gia gia má má sống khôn thác thiêng phò hộ cho hài nhi trả được mối thù này…
Khấn vái xong gã nhẹ nhàng chuồn nấp sau quầy rượu nín thở nghe ngóng.
Tất cả bọn kiếm thủ đều chú mục lắng tai vào cuộc đối đáp, không tên nào trông thấy hành dộng của Nhạc Vân. Lúc này Lăng Toàn và Lã Kim Đạo đang đấu khẩu đến hồi gay cấn. Chức nghiệp kiếm thủ coi mòi đã nổi sát cơ, lão cười gằn nói :
Lăng Toàn ngươi đứng vị trí thứ ba trong Kiếm Bảng nhưng lão phu cho rằng phen này thứ tự đó bị thay đổi rồi đó. Cốc Bối Xuyên từ góc quán nói chen vào :
Lã huynh, mục đích của chúng ta là gì ? Huynh để mất thời gian khá nhiều rồi, đừng phí lời nữa !
Lăng Toàn lẳng lặng quan sát tình thế, y biết hôm nay dữ nhiều lành ít đành cố hết sức đến đâu hay đến đó… đối phó với Lã Kim Đạo đã thập phần khó khăn nay lại thêm Cốc Bối Xuyên lừng danh “Thiết Chưởng Phiên Thiên” quả là cục diện muốn nghiêng về “Đại Quang Minh” hết tám thành…
Lăng Toàn với Nhạc Cương vốn đồng quan điểm và thân mật nhất trong nhóm “Thập Kiếm Nhân”. Từ ngày Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm Đinh Bất Tử tự sát, Kiếm Bảng tan rã vì bị khất phục bởi “Danh Lợi Kiếm” rất nhiều năm y không gặp lại Nhạc Cương, giờ thì cố nhân lâm nạn y không thể khoanh tay làm ngơ. Nhưng dù y muốn tránh né, “Đại Quang Minh” chẳng tha bởi chỗ y đã có tên trên Kiếm Bảng !
Khiếu hóa Lăng Toàn liếc mắt, y thấy mất hút Nhạc Vân, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Lã Kim Đạo tay bắt kiếm quyết, bộ pháp bắt đầu di chuyển chuẩn bị ra chiêu. Phấn khởi thần oai giành thế tranh tiên trước đối thủ, khiếu hóa tử chủ động vung gậy đâm tới trước ngực Lã Kim Đạo, chiêu thức chậm chạm rất kỳ ảo, kiếm khí chuyển động vây chặt Chức nghiệp kiếm thủ, trong phạm vi rộng lớn áp lực đè nặng khiến hắn hơi hoang mang khiến phải lùi lại mấy bước.
Lăng Toàn hoành gậy đánh một hơi bốn chiêu, buộc Lã Kim Đạo nghiêng mình đi. khiếu hóa tử đột nhiên chúi xuống phóng chiêu “Truy Tinh Trích Nguyệt” đâm vào cổ họng Thiết Chưởng cbx
họ lăng thành danh trong giới giang hồ cũng là do kiếm thuật của y rất quái dị, y không sử dụng thanh kiếm bình thường như thiên hạ mà biến hóa kiếm pháp vào cây gậy “Tam Thiết Bổng”, đầu mũi tuy không nhọn nhưng cũng đủ đâm thủng đá, con tê ngưu trăm tuổi.
“Tam Thiết Bổng” có thể gấp khúc hay bật thẳng ra, thân gậy tròn trịa trơn bóng khiến đối thủ của y có cảm giác cú quét ngang chém dọc thiếu uy lực và sát khí…
Lã Kim Đạo đã nếm mùi nên rất rõ điều đó, chỉ riêng Cốc Bối Xuyên tự thị song thủ sứng như sắt thép qua mấy chục năm rèn luyện thiết chưởng… Lão vươn tay chụp lấy đầu bổng.
Đòn đánh bất ngờ mà Cốc Bối Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh không một chút hoảng hốt nào thật đáng mặt cao thủ. Bàn tay vừa cham tới thân gậy, lão chợt nghe tê buốt mát lạnh, phản ứng họ Cốc rất mau lẹ. Lão rụt tay về trầm vai nghiêng đầu đi.
Khiếu hóa tử đảo “Tam Thiết Bổng” hất ngược lại đón đỡ chiêu kiếm của Lã Kim Đạo. Tất cả diễn biến đều xảy ra chỉ trong nháy mắt. Bàn tay khổ luyện từng đâm vào trảo cát rang nóng hơn vạn lần đã bị hớt mất ba ngón, máu chảy dòng dòng.
Cốc Bối Xuyên phong tỏa huyệt đạo ở cánh tay, lão gầm lên giận giữ toan xông vào nhưng hai tay đại kiếm thủ đang quấn lấy nhau, Lã Kim Đạo tập kích cứu được họ Cốc xong, liền huy đọng nội lực ra đầu mũi kiếm kêu lên những tiếng vo vo không ngớt.
Hắn buộc phải đem võ công độc bộ ra mong dành thế quân bình với Lăng Toàn. “Cửu Vỹ Phụng Kiếm” đâm đông chém tây như bão táp mưa sa.
Khiếu hóa Lăng Toàn đột ngột công kích Cốc Bối Xuyên thu được kết quả là tạm thời hắn loại khỏi vòng chiến để dễ bề tẩu thoát vì y đã biết Nhạc Vân cao chạy xa bay rồi. Nhưng Lã Kim Đạo ra chiêu cực kỳ hung hiểm khiến y không dám lơi mắt đi.Hơi phân tâm xuýt nữa Lăng Toàn mất mạng mấy lần.
Cốc Bối Xuyên sau khi trị thương xong, lão muốn giải quyết gấp vụ việc liền đưa mắt ra hiệu cho bọn thủ hạ. Vừa lúc Lã Kim Đạo chắp hai tay bổ xuống đầu Lăng Toàn.
Chiêu “Phụng Vỹ Đả Thạch” này buộc thẳng thắn Lăng Toàn đối công. Kiếm bổng đụng nhau chan chát.
Song phương bật ra mấy bước bởi sức chấn động của nội lực hai bên rất mạnh. Lập tức bốn tên kiếm thủ bắn ra bốn mũi đoản tiễn. Một tấm lưới mềm mại chụp nhanh xuống đầu Lăng Toàn.
Bốn mũi tên mang theo mấy đầu mối là những sợi dây dài, bốn gã thủ hạ liền chạy đan nhau vô cùng mau lẹ và thuần thục.
Khiếu hóa Lăng Toàn đột nhiên thấy toàn thân bị xiết chặt, “Tam Thiết Bổng” cùng chung số phận với chủ vô phương cục cựa. Cốc Bối Xuyên giơ tay còn lại lên toan đạp xuống đầu kẻ sa cơ, bỗng lão ngừng tả thủ lơ lửng trên đầu khiếu hóa tử thầm nghĩ giây lát rồi thu về quát hỏi :
Thằng nhỏ đâu ? Hình như nó trốn chạy rồi ?
Bọn thủ hạ “Đại Quang Minh” dồn mục quang vào cuộc tỷ kiếm giờ nghe tiếng quát liền tỏa ra đi tìm.
“Đệ Tam Kiếm Nhân” Lăng Toàn nhắm mắt lại kẽ thở dài… Y không hiểu Nhạc Vân có thoát khỏi kiếp nạn này chăng ?
|