“Đang” một tiếng vang lên, một đạo hàn quang xé rách đêm tối phóng tới, nặng nề đánh trên mũi đao, khiến thanh đao bắn lên trời rơi xuống một bên.
Một bóng đen nhảy xuống từ trên tường, như tia chớp phi lên trên ngựa của công chúa, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay Chân Bình công chúa kinh hoàng thất thố, tiện tay ở đùi ngựa hung hăng thúc một cái, thoáng chốc đã phá tan vong vây của quân địch, chạy như điên khỏi hẻm nhỏ.
Thích khách che mặt định thần nhìn lại, đã thấy cương đao bằng thép của mình, chỉ còn lại một khối như một thỏi bạc nho nhỏ, không khỏi thất kinh, nhưng cũng không buông tha không giết Chân Bình công chúa, lập tức mang theo thủ hạ, hướng theo hai người chạy phía xa đuổi theo.
Lý Tiểu Dân ôm Chân Bình công chúa, hai người cùng cưỡi ngựa, liều mạng thúc ngựa chạy. Tay của Lý Tiểu Dân ghì chặt trên tiểu phúc của Bình Chân công chúa, chỉ cảm thấy mềm mại, hương thơm xộc lên mũi, bất chợt trong lòng rung động, thầm nghĩ: "Thật đúng là nữ tử, cảm giác đúng là tuyệt hảo."
Đây là nữ tử thứ hai mà hắn đã ôm, đang muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi, đột nhiên nghe thấy sau lưng tiếng la hét chém giết vang lên, quay đầu nhìn lại, thấy mấy cái bóng đen giục ngựa đuổi theo, dần dần bám sát, không khỏi kinh hãi.
Mặc dù là anh hùng cứu mỹ nhân, thuận tay chiếm tiện nghi thật sự làm cho người ta rất sảng khoái, nhưng bị người đuổi giết cũng không sung sướng gì. Lý Tiểu Dân khi luyện thành võ công, còn chưa có đao thật súng thật cùng người chém giết, chung vu trong lòng có chút hoảng hốt, liền nghĩ giống như vừa rồi, dùng má khí đánh chết thích khách phía sau.
Hắn tiện tay từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, dùng hết khí lực ném về phía sau, chỉ nghe một tiếng hét thảm, thỏi bạc kia như tia chớp bay đi, trúng bả vai của một gã thích khách ở giữa, làm hắn ngã khỏi ngựa, té trên mặt đất dãy dụa.
Lý Tiểu Dân thầm kêu :" Đáng tiếc! Ném nhầm người!"
Vốn là hắn nghĩ đánh tên địch nhân gần nhất, nhưng lại sợ hãi mất chính xác, lại đảo lộn sang một thích khách khác, coi như là may mắn giành được một cú.
hắn lại lấy ra một thỏi bạc, ngắm chuẩn địch nhân phía sau, dùng sức ném lại, "ba" một tiếng, ở giữa đám người kia, địch nhân ngửa mặt lên trời lật nhào xuống ngựa, cương đao văng ra xa rơi trên mặt đất, phát ra một trận âm thanh hỗn loạn.
trong lòng Lý Tiểu Dân mừng thầm, đang muốn ném tiếp vài cú nữa, nhưng sờ khắp cả người, ngoại trừ vài món pháp khí kia, cũng không tìm được cái gì có thể làm ám khí nữa.
Dưới tình thế cấp bách, hắn đưa hai tạy sờ loạn ở trên người Chân Bình công chúa, hy vọng có thể tìm vật gì đó, làm đạn dược công kích địch nhân.
Chân Bình công chúa có chút kinh hãi, lúc này mới phát giác bản thân bị một thiếu niên ôm chặt, đang cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên cảm giác được hai tay hắn sờ loạn, hơn nữa lại sờ ở những vị trí mẫn cảm, nghĩ là hắn nổi dâm tâm, không khỏi vừa thẹn vừa giận, dùng sức dãy dụa.
Lý Tiểu Dân đè hai tay của nàng lại, tiện tay từ bên hông giật ra một cái thẻ bài, đang muốn ném về phía sau để đả thương địch thủ. Quay đầu lại, đã thấy thích khách này ôm đồng bọn bị thương, quay đầu chạy bán sống bán chết.
Lý Tiểu Dân ha ha cười, tự cảm thấy anh hùng cái thế, vừa ra tay đã đánh lui một đám võ lâm cao thủ, đang muốn khoe khoang một phen, chợt nghe "bốp" một tiếng, trên mặt đau đớn, đúng là bị Chân Bình công chúa thẹn quá hóa giận hung hăng cho một cái bạt tai.
Lý Tiểu Dân nhất thời bị đánh cho sửng sốt, bưng mặt, giật mình nhìn Chân Bình công chúa, lắp bắp nói :" Ngươi, sao ngươi lại đánh ta?
Chân Bình công chúa dùng sức đẩy hắn một cái, không muốn tiếp xúc thân thể nhiều với hắn, xấu hổ cả giận nói :" Ngươi...tên tặc tử này, dám phạm thượng, khi....khi dễ ta!
Lý Tiểu Dân có lòng tốt cứu người, ngược lại bị ăn một cái bạt tai, trong lòng không khỏi tức giận, bực dọc trừng mắt nhìn nàng.
Chân Bình công chúa cũng không chút cam lòng yếu thế, cũng trừng mắt nhìn lại hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng đột nhiên vừa động :" Thật ra tiểu tử này lớn lên rất tuấn mỹ, so với mấy huynh đệ cũng muốn tuấn mỹ hơn nhiều."
Dưới ánh trăng, một nam một nữ cùng cười trên một con ngựa, thi nhau trừng mắt.
nương theo ánh trăng, Lý Tiểu Dân thấy rõ ràng, cô gái trước mắt dáng vẻ ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, so với dáng vẻ của mình bây giờ lớn hơn hai ba tuổi, bởi vì mặc nam trang nên có một chút bừng bừng anh khí, nhưng không giấu được sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng, không khỏi vừa tức giận, lại không nhịn được bị nàng hấp dẫn.
Căm tức một hồi lâu, Lý Tiểu Dân đột nhiên ôm cổ nàng, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Chân Bình công chúa bất ngờ không kịp phòng, chỉ kêu một tiếng, liền bị đôi môi mềm mại chặn anh khẩu, không khỏi vừa thẹn vừa giận, cố sức giãy dụa, lại bị Lý Tiểu Dân ôm chặt lấy, hai tay không có cách nào hoạt động, chỉ có thể giống như mỹ nhân ngư uốn éo thân thể, cố sức dùng vai đập vào trong ngực hắn, nhưng cũng không có cách nào tách ra khỏi hắn.
đầu lưỡi của Lý Tiểu Dân hung hăng dấn vào trong miệng của nàng, đùa bỡn cái lưỡi thơm tho của nàng. Kỹ thuật của hắn đã sớm cùng Lan Nhi luyện tập qua vô số lần, đã đạt mức lô hỏa thuần thanh, mấy phen đùa bỡn, đã khiến cho Chân Bình công chúa mềm oặt thở dốc, cả người vô lực, thân thể mềm mại ẻo lả dựa vào trong lòng hắn, không đủ sức ngăn cản thế công của hắn.
Thừa dịp có cơ hội này, tay của Lý Tiểu Dân đã len vào bên trong quần áo của Chân Bình công chúa, vuốt ve da thịt như ngọc của nàng, lại lần tới trước ngực khéo léo vuốt ve ngọc nhũ của nàng, một bên nhịn không được cười nói :" Nhỏ như vậy! Quả nhiên là 'Chân Bình' công chúa!"
Nói về bộ ngực sữa của Chân Bình công chúa cũng không phải là nhỏ. Ở thời đại này, so với những cô gái cùng tuổi vẫn to hơn một chút, nhưng Lý Tiểu Dân đã sờ qua bộ ngực sữa của Lan Nhi phát dục hoàn chỉnh, lại không có sờ qua những cô gái khác, bởi vậy dưới sự so sánh, Chân Bình công chúa tự nhiên có vẻ nhỏ hơn một chút.
Chân Bình công chúa vốn đã thở gấp vô lực, mặc hắn chiếm tiện nghi, nhưng vừa nghe những lời này, thẹn thùng giận dữ lập tức từ trong lòng giẫy ra, hung hăng cắn lên môi hắn một cái, Lý Tiểu Dân đau đến mức kêu to một tiếng, tay phải dùng sức véo ngọc nhũ của Chân Bình công chúa, nàng đau đến mức kêu "ai" một tiếng, cơ hồ từ trên ngựa té xuống.
Lý Tiểu Dân liếm liếm môi, có chút mằn mặt, biết là bị nàng cắn rách môi, trong lòng tức giận, đang muốn hung hăng véo nàng vài cái trả thù, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hô quát của đại đội nhân mã, còn có người hô lớn :" Bảo vệ thái tử" mấy câu đại loại như vậy, hiển nhiên là thị vệ đã nghe tin liền chạy tới, bảo vệ chu toàn cho Lý Chiếu cùng Chân Bình công chúa.
Lý Tiểu Dân biết lúc này không đi, sau này cũng không chạy được nữa. Tuy là lưu luyến không muốn, cũng chĩ có thể cúi đầu, hung hăng hôn Chân Bình một cái, hai tay dùng sức, khéo léo ở ngọc nhũ của nàng lưư lại hai hai vết ngón tay rất sâu màu đỏ, lúc này mới buông tay ra, hung hăng một đoán lên cổ ngựa, phi thân lên mái nhà, quay đầu, hướng Chan Bình công chúa mỉm cười, đưa tay làm một động tác hôn gió.
Chân Bình công chúa kêu khẽ mau chóng ôm lấy bộ ngực, đau đến châu lệ cuồn cuộn, chợt thấy tên dâm tặc kia làm động tác cổ quái ở trên tường, không khỏi xấu hổ giận dữ, quay đầu lại hướng thị vệ đang đuổi tới gần lớn tiếng kêu lên :" Bắt tên tặc tự kia lại đây cho ta!
Lý Tiểu Dân cũng không dám lưu lại chỗ này chờ bọn họ, sải bước đi nhanh, hai ba bước, liền lướt qua nóc nhà, mặc kệ đám quân sĩ ở phía sau hô to gọi nhỏ, thân hình đã biến mất trong bóng đêm.
hắn chạy rất nhanh, chạy đến một đầu của thành Kim Lăng, mới dừng lại thở gấp, biết thị vệ quân vô luận như thế nào, cũng không đuổi đến đây.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng chém giết, làm cho Lý Dân lại càng hoảng sợ.
Hắn bước nhanh chạy tới, ở trên nóc nhà thò đầu nhìn xuống phía dưới, có chút thở dài một hơi, ở chỗ giao đấu, cũng không phải là thị vệ quân, mà là các võ sĩ bình thường mặc trang phục khác nhau.
Một tráng hán trong đó nhấc tay cao hô :" Địa bàn Đông thành, là của Trúc Thanh bang chúng ta, bất cứ ai cũng đừng nghĩ cướp đi! các huynh đê, đánh cho bọn họ một trận nhừ tử.
Bên kia, một đại hán mặt đầy râu ria cũng giơ tay hô to :" Bọn vương hầu khanh tướng vốn chỉ là phường giá áo túi cơm, địa bàn đông thành này phải thuộc về chúng ta! Các huynh đệ, chỉ cần cướp được địa bàn say, sau này có thể ăn uống vui chơi thoải mái rồi, mọi người có phúc cùng hưởng.
Võ sĩ bình dân hai bên, nghe vậy dều hưởng ứng kếo to, dụng lực chém giết, nắm chặt phủ đầu, côn bổng trong tay, đánh giết chung quanh, thỉnh thoảng có người trúng chiêu ngã xuống đất, kêu thảm liên tục.
Lý Tiểu Dân ghé trên nóc nhà nhìn hồi lâu, phát hiện động tác của bọn họ chậm như ốc sên, hoàn toàn không thể so sanh với mình, không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng vui mừng, hiển nhiên mình đã siêu việt vượt xa so với võ sĩ tầm thường, mặc dù không biết cao thủ của thời đại này như thế nào, nhưng võ sĩ tầm thường kia không phải là đối thủ của mình.
Các phần tử bang phải này ẩu đả không phải chỉ một lần, dân chúng ở Kim Lăng thấy vậy đã sớm thành thói quen. Bọn họ ở chỗ này đánh cho nhiệt hỏa bốc lên trời, binh lính tuần tra phía xa xa đôi khi nhìn thấy, cũng không quan tâm chú ý tới, nhiều lắm cũng chỉ có một hai người đội trưởng tuần tra quát tháo vài tiếng, kêu bọn họ không nên ngộ thương bá tánh bình dân, sau đó liền dẫn đội bỏ đi, mặc kệ bọn họ phân tranh trong lúc đó.
Lý Tiểu Dân nhìn hồi lâu, dần dần ngứa tay, thấy gần đó không có binh lính, liền nhảy xuống, lao vào trong đám người, vươn tay đoạt phủ đầu của một võ sĩ, tiện tay ném trên mặt đất.
Võ sĩ kia đang giơ cao phủ đầu, hung hăng bổ về địch nhân phía trước, đột nhiên thấy hoa mắt, liền giống như gió mát phất qua, lúc này phát giác trong tay hụt hẫng, phủ đầu rơi xuống đất, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ.
Lý Tiểu Dân như hồ điệp vờn hoa, ở trong đám người bay nhanh trong đám người như con thoi, đoạt lấy đao phủ côn bổng trong tay bọn họ, tiện tay ném thành đống, chỉ nghe "đinh" một trận âm thanh hỗn loạn, mười mấy tên phần tử bang phái vũ khí trong tay, cũng đều rơi xuống đất, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Lý Tiểu Dân càng đấu càng hăng, từng bước vượt đến bên người bang chủ Thanh Trúc bang, đưa tay đoạt quỷ đầu đao trong tay hắn.
Người nọ so với huynh đệ dưới tay mạnh hơn rất nhiều, thấy trong bóng tối một cánh tay vươn tới muốn đoạt đao, cuống quýt lui từng bước, huy đao bổ tới.
Lý Tiểu Dân chộp vào khoảng không, không khỏi "ý" một tiếng, thấy đao phong bổ tới, lắc mình né qua, di chuyển theo thất tinh bộ, thoáng chốc vòng quanh bên người Thanh Trúc bang chủ, ngón tay đưa ra, nhẹ nhàng búng lên khuỷu tay Thanh Trúc bang chủ, người nọ liền rống thất thanh, xương tay đau đến như muốn vỗ ra, làm "đương" một tiếng, liệng quỷ đầu đao ở trên mặt đất.
Lý Tiểu Dân cười dài một tiếng, lộn người bay ngược lại chạy được mười mấy bước, xuất ra mấy cước đá bay mấy tên ở trung tâm, tay trái vung về phía sau một cái, đập ngay vào yết hầu của một tên bang chủ khác, y khẽ bóp vào một cái, kẻ đó liền toàn thân vô lực, mạch máu không thông, gần như đã ngất xỉu đi.
Lý Tiểu Dân buông tay ra, thân thể nhoáng lên một cái, lui lại một bên, khoang hai tay, ngửa mặt lên trời ngâm dài nói :" Các vị hảo hán, các người đều là anh hùng hào kiệt xuất chúng của Đại Đường, hà cớ gì vì một địa bàn nho nhỏ, mà chém giết lẫn nhau như vậy?
Thanh Trúc bang chủ xoay khuỷu tay, xa xa nhìn lại. thấy hắn dung mạo tuấn tú, tay áo phiêu phiêu, ngang nhiên đĩnh đạc dưới ánh trăng, tiêu sái nói không nên lờ, không khỏi kinh nghi bất định, quát: "Các hạ là người phương nào, tại sao muốn xen vào chuyện riêng của bọn ta?
Người bang chủ kia trong lòng đầy kinh nghi, đang muốn quát hỏi, đột nhiên thấy trên mặt đất có một miếng yêu bài, là do thiếu niên kia thối lui, không cẩn thận từ trên người rơi xuống.
Hắn vốn là người buôn bán, thấy yêu bài kia không giống vật tầm thường, vội vàng bước lên phía trước nhặt lên, nương theo ánh trăng vừa nhìn lên, xoay người bái đảo, khấu đầu nói: "Tiểu nhân Đỗ Quang, khấu kiến đại nhân!
Nhìn hắn quỳ xuống đất, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, Lý Tiểu Dân lại càng buồn bực, không biết câu "đại nhân" là từ đâu nói lên.
Đỗ Quang quỳ tiến lên, hai tay đang cầm yêu bài, sợ hãi và lo lắng đưa lên, sắc mặt vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng ẩn hàm vài phần e ngại.
Lý Tiểu Dân thấy vấn đề ở đây chính là từ yêu bài này, đưa tay nhận lấy, dưới ánh trăng vừa nhìn, đã thấy khối yêu bài đúng là được đúc bằng vàng ròng, mặt trước điêu khắc bốn chữ lớn:"Như trẫm thân lâm"
Lý Tiểu Dân chợt sáng tỏ, yêu bài này là vừa rồi lấy từ trên người Bình Chân công chúa, vốn muốn dùng nó làm ám khí tập đám thích khách che mặt, ai ngờ thích khách lại chạy rất nhanh, kim bài vẫn còn ở trên người mình. Về phần khối kim bài hoàng đế ban cho của nàng, chính là nàng moi được từ đệ đệ Lý Chiếu của, vậy mà không biết.
Bây giờ kim bài từ trên người mình rơi ra, làm cho Đỗ Quang nhìn thấy, khó trách lại nghĩ mình là người của triều đình. Lý Tiểu Dân trong lòng linh cơ vừa động, giơ kim bài, xoay tròn trước mọi người, quát: "Nếu các ngươi đã nhìn ra thân phận của bổn quan, sao còn không quỳ xuống cho ta!
Thanh Trúc bang chủ Trần Lâm nội công cao thâm, ánh mắt so với người bên ngoài tốt hơn người khác một chút, mơ hồ thấy tự dạng trước mắt, cũng kinh hãi thất sắc, xoay người quỳ xuống, luôn miệng tạ tội, chỉ nói: "Đại nhân thứ tội, thứ tội!
Nếu hai vị bang chủ quỳ xuống, bang chúng còn lại tự nhiên cũng không dám đứng, trong lúc nhất thời, âm thanh vang dội không ngừng bên tai, nhân chúng hai bang quỳ la liệt, xung quanh thiếu niên thấp bé lộ ở giữa.