Lương Tiêu gạt lệ đứng dậy, nhìn ra xung quanh, từng câu chuyện xưa như hiện về rõ mồn một trong tâm khảm, lại nghe Triệu Tứ Gia nói:
- Nếu ngươi không chê, hãy dọn đến đây ở cũng tốt lắm, tả hữu hai bên này đều là nhà ngươi cả.
Lương Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Như vậy cũng tốt, ta để cho năm tên hoạt bảo đó ở lại đạo quan! Ta chuyển xuống núi sống, đỡ phải nghe bọn chúng huyên náo bên cạnh.
Triệu Tứ Gia gật đầu nói:
- Chúng ta cùng đi gặp Triệu Tứ thúc của ngươi nào.
Lương Tiêu lúc này đối với bà thập phần tin tưởng, lập tức đồng ý, liền theo chân đi tới một ngôi nhà có mái trúc tường đất bao quanh, chỉ thấy một trung niên hán tử đang ngồi đan trúc phía trước. Triệu Tứ Gia gọi hắn, kể qua lai lịch của Lương Tiêu, Triệu Tứ mừng rỡ vô cùng, nhưng khi biết Văn Tĩnh đã qua đời, lòng lại đau đớn khôn nguôi. Triệu Tứ Gia để ông bồi tiếp Lương Tiêu nói chuyện, còn bà trở vào trong chuẩn bị thức ăn.
Triệu Tứ ăn nói vụng về, vừa xoa tay vừa há miệng cười gượng, chẳng biết phải mở lời an ủi thế nào. Lương Tiêu thấy ông im lặng đành gợi chuyện:
- Triệu Tứ thúc đan giỏ trúc ở đây sao?
Triệu Tứ nghe chàng hỏi, vội nói:
- Phải …… phải đó, nhắc đến chuyện này …… chuyện này, cũng là nhờ ông nội ngươi truyền nghệ lại cho chúng ta.
Lương Tiêu cười nói:
- Nguyên lai là như vậy! Thế thì có lẽ phụ thân ta cũng biết làm rồi, hiềm nỗi ta lại chưa từng học qua.
Triệu Tứ thở dài nói:
- Trảng trúc lâm này có được cũng là do ông nội ngươi mang giống từ phương Nam đến, ban đầu chỉ có một vài cây, sau lại trải qua hai mùa mưa, mỗi năm mỗi lớn thêm một chút, mới dần dà trở thành khu rừng nhỏ như hôm nay! Ai, ông nội ngươi sanh thời thích nhất là gậy trúc, thường dạy ta và Văn Tĩnh ca rằng, người và trúc cũng như nhau, thân càng dài lòng dạ càng ngay thẳng, làm người cũng khó khăn như thân trúc mọc từng đốt một, phải không ngừng tự nhắc nhở bản thân. Ai, Văn Tĩnh ca từng nói cái gì là “Ngô …… Ngô …gì nhỉ… Ngô Thân”, Ai da, trí nhớ kém quá ……
Lương Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, ngập ngừng nói:
- Có phải là “Ngô nhật tam tỉnh ngô thân ma?” (1)
Triệu Tứ vỗ đùi cười nói:
- Đúng rồi, đúng là con trai của Văn Tĩnh, học vấn thật cao thâm. Phụ thân vốn uyên bác, nhi tử cũng chẳng kém cạnh. Nhìn xem ta vốn là người ngu ngốc, Tam Cẩu nhi cũng là kẻ ngu ngốc. Ai, đúng là rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, còn thân chuột suốt ngày chỉ biết đào hang ……
Nói rồi lại mỉm cười chua chát.
Lương Tiêu nghe vậy lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, nhíu mày bảo:
- Làm gì đến nỗi thế, nếu Tam Cẩu chịu học, ta có thể dạy cho hắn đọc sách biết chữ.
Triệu Tứ lấy làm kinh hãi, khoát tay nói:
- Thôi thôi, ngươi đừng nói nữa, tên hỗn đản ấy sẽ chẳng bao giờ chịu học hành đâu. Suốt ngày đi với cái bọn vô công rỗi nghề ấy, đan trúc thì chê không học, đi làm đồng cũng không chịu, hết lần này tới lần khác cứ đòi làm quan, làm đại tướng quân gì đấy …… Ngươi nói hắn không phải bị điên rồi ư?
Lương Tiêu nói:
- Cổ nhân có dạy: “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ?” (2). Hắn có chí hướng như thế là điều đáng mừng lắm chứ!
Triệu Tứ thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu đáp:
- Ta chỉ mong hắn sống một cuộc đời bình yên là tốt lắm rồi.
Ông vừa nói vừa cầm lấy một cây gậy trúc, phân thành mấy đoạn.
Hai người nhất thời im lặng, Lương Tiêu nhìn ông đan trúc cả nửa ngày, đột nhiên hỏi:
- Triệu Tứ thúc, vùng phụ cận này ngoại trừ người ra, còn có ai khác đan trúc nữa không?
Triệu Tứ lắc đầu đáp:
- Chẳng còn ai nữa, trúc phương Bắc vốn khan hiếm, tất cả mọi người đều sử dụng đồ gỗ, giỏ trúc của ta vì thế cũng bán chẳng được giá, mua bán còn phải tặng thêm cho người ta! Hai ba ngày mới có được một mối hàng coi được.
Lương Tiêu cười nói:
- Ta đan thử được không?
Triệu Tứ cười nói:
- Tốt nhất để ta dạy ngươi cách làm trước.
Lương Tiêu lại mỉm cười:
- Ta đã xem qua hai lần, đại khái cũng hiểu được phương pháp rồi.
Triệu Tứ ngạc nhiên nói:
- Thật không?
Lương Tiêu cầm lấy chuôi dao chẻ trúc, lựa chỗ sắc bén nhất, phất tay một cái, một tràng âm thanh vang lên, gậy trúc đều bị hắn thuận thế chẻ thành những sợi trúc ti nhỏ như sợi tóc.
Triệu Tứ nhìn hoa cả mắt, vội kêu lên:
- Ối da, không được rồi, mỏng quá, mỏng quá, dễ gãy lắm.
Lương Tiêu lắc đầu đáp:
- Ta vốn không thích dày mà!
Triệu Tứ nghe thấy, lộ vẻ ngẩn ngơ.
Lương Tiêu suy nghĩ một chút, hai tay thu lấy trúc ti, trong phút chốc, hơn mười sợi trúc ti cực kỳ mảnh khảnh như uốn lượn trên các đầu ngón tay của hắn. Đan kết một hồi, hắn như hiểu được yếu quyết của chúng, mười đầu ngón tay xoay chuyển càng lúc càng nhanh, vừa hạ xuống phía trước Triệu Tứ, các ngón tay của hắn lúc này trông như những cánh chim, mặc nhiên vũ lộng giữa trời cao. Chưa tới nửa canh giờ, Lương Tiêu đã bện xong giỏ trúc, hình dáng hết sức tinh tế, kết nối vô cùng sắc sảo, trông giống hệt như một vỏ trứng gà. Lương Tiêu gút lại nút thắt cuối cùng, mỉm cười bảo:
- Xong rồi đấy!
Chợt nghe A Tuyết lên tiếng:
- Không được đâu!
A Tuyết khoanh tay lại, dáng vẻ nũng nịu, cười nói:
- Ca ca, huynh coi chiếc giỏ này sao có thể chứa đồ chứ?
Lương Tiêu cười nói:
- Sao lại không được, tuy nhìn qua có vẻ mỏng manh, nhưng nó lại vô cùng chắc chắn đấy.
Triệu Tứ trông thấy công phu trên thì hết sức kinh ngạc, vội kéo lấy tay Lương Tiêu nhìn tới nhìn lui, rồi lại ngắm nghía tay của mình, miệng chợt lẩm bẩm:
- Có gì khác lạ đâu, sao ta lại không nhìn ra trò ảo thuật này nhỉ?
A Tuyết cười nói:
- Đó là chính là công phu Như ý Ảo Ma Thủ của ca ca đấy
Triệu Tứ tuy vẫn chưa hiểu rõ, nhưng ông vốn bụng dạ thật thà, cũng chẳng tiện hỏi nhiều, liền tiếp lấy giỏ trúc, tỏ vẻ khâm phục nói:
- Loại đồ vật này thật đẹp mắt, tuy dân trấn không chắc dùng được nhưng có lẽ các tiểu thư nhà giàu sẽ rất thích, dùng nó để trang trí hoa quả chẳng hạn.
Lương Tiêu nói:
- Ta chính là đang nghĩ như vậy, nếu sử dụng trảng trúc lâm này để tạo ra những trúc khí (vật dụng bằng trúc) tinh xảo, đem bán cho những hộ giàu có trong vùng, chẳng phải lúc đó sẽ không lo thiếu tiền sinh sống nữa hay sao. Triệu Tứ thúc, chúng ta cùng nhau hợp tác nhé?
Họ Triệu ngẩng nhìn những giỏ trúc xung quanh chợt lắc đầu than:
- Việc này, ta không có khả năng làm đâu.
Lương Tiêu cười nói:
- Vậy để ta làm, thúc giúp ta việc buôn bán thôi.
Triệu Tứ nghe vậy rất sững sờ, đầu óc lùng bà lùng bùng.
Lúc này trời đã chập choạng tối, Triệu Tứ gia mời mọi người trở vào dùng cơm, bà vừa giết thịt một con gà mái già, nấu thành một nồi canh nóng hổi. Lương Tiêu cùng mọi người bước vào trong, đem việc chế tạo trúc khí nói ra, lại dặn bọn bốn người Triệu Tam Cẩu ngoài việc luyện công, thì mang đi bán, thu lấy ngân lượng, năm người cùng chia nhau số tiền đó mà sắm sửa vật dụng trong nhà.
Bốn người trông thấy giỏ trúc Lương Tiêu vừa đan, cảm thấy thú vị, ai cũng vỗ tay khen hay. Sau bữa ăn, mọi người lại cùng nhau thương nghị khoảng một canh giờ, lúc này người nào cũng thập phần hoan hỉ, xong xuôi thì chia tay ai về nhà nấy.
Mùa đông lạnh lẽo dần trôi qua, tuyết cũng đã tan hết, cảnh sắc lúc này thật hữu tình, Lương Tiêu sử dụng Như Ý Ảo Ma Thủ đã dần dung nhập được trúc nghệ vào bên trong, tư chất y vốn dĩ thông minh, làm ra được hàng trăm món hàng tinh xảo, kĩ nghệ dần đạt đến xuất thần nhập hóa, sử dụng trúc ti ngày càng sắc mảnh, tạo nên những quạt trúc, giỏ trúc, chậu trúc, bình phong và rất nhiều trúc khí khác, tất cả đều vô cùng thanh tú trang nhã, tinh tuyệt đương thời, chẳng những khiến cho đám phú hộ phải tranh nhau mua lấy, mà ngay cả những tay lái buôn cũng lần mò đến cửa.
Cũng bởi hộ tịch nơi đây được quản hạt nghiêm ngặt , Lương Tiêu không tiện lang thang bên ngoài, hắn mỗi ngày đan mười món đồ khác nhau, giao cho bọn Lý Đình Nhi, Triệu Tam Cẩu bốn người đi chào hàng. Bốn tên tiểu tử này bình sinh ngang ngược, cơ trí lại vô cùng giảo hoạt, khiến cho sinh ý càng lúc càng thịnh vượng, tài năng như có đất dụng võ. Phụ mẫu trông thấy bọn chúng dần trở về với chính đạo, lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Cứ thế ngày tới đêm đi, Lương Tiêu dựa vào đôi xảo thủ của mình, duy trì bữa cơm cho mọi người, chàng thầm nghĩ từ đây có thể tự lực cánh sinh, so với trước kia chỉ biết dùng vũ lực và thủ đoạn để kiếm sống, lòng không khỏi trào dâng cảm giác khoái hoạt.
Trung Điều Ngũ Bảo vẫn ngây ngây ngô ngô như cũ, ngoại trừ việc truyền thụ võ công, ăn cơm, đánh nhau, còn lại mọi việc đều không thèm lí tới.
A Tuyết vốn coi sóc việc bên ngoài, cũng ra sức tập luyện Như Ý Ảo Ma Thủ. Nàng nóng lòng luyện thành với mong muốn giúp đỡ Lương Tiêu chế tạo trúc khí, kiếm tiền đỡ đần cho gia đình. Nhưng nàng thiên tư vốn kém cỏi, đan kết vô cùng khó coi, lòng dạ ngày thêm u uất, vẫn thường nhiều lần khóc thầm.
Chớp mắt đã đến tiết xuân sang năm. Sau hai trận mưa, ruộng lúa đã bắt đầu nảy mầm, những búp măng cũng đột ngột nhú lên từ mặt đất. Sớm hôm đó, Lương Tiêu vừa bước ra ngoài cửa, nhìn về bãi đất trống dưới chân núi, đã thấy Trung Điều Ngũ Bảo la hét ỏm tỏi, truyền thụ võ công cho bốn đồ đệ.
Qua mấy tháng công phu, quyền cước của bốn người đều đã vượt qua ngưỡng cửa nhập môn, tiến thoái đều có cân nhắc, hoàn toàn tuân theo bài bản. Mỗi ngày đều tổ chức luận đấu với nhau, lấy Hồ Lão Bách làm trọng tài, giúp phân xử thắng bại của từng người. Mỗi khi có đệ tử mình chiến thắng, Trung Điều Tứ Bảo liền vạn phần đắc ý, nhưng một khi thua trận, liền đối với đồ đệ mình lăng nhục không tiếc lời, sau đó lại khắc khổ huấn luyện, lên kế hoạch thắng lại ở lần sau. Bốn người vì thế tinh tiến vô cùng thần tốc.
Ngày thường cứ những khi rảnh rỗi, Lương Tiêu nhớ lại những lời đã hứa với Triệu Tứ, liền đuổi bọn Trung Điều Ngũ Bảo lên núi, rồi gọi bốn người kia lại đọc sách. Ai ngờ bốn kẻ này chẳng có được cái phong phạm như Lương Tiêu, vừa cầm đến sách đã phát bệnh muốn nghỉ, nhưng vì sợ lương Tiêu, không thể không đả thông tinh thần, cũng giả bộ học một phen cho qua.
A Tuyết đang ở gần bếp lò nấu thịt cừu, nước canh đương sôi trào, hương thơm bay ngập mũi, chợt thấy Lương Tiêu đi ra cửa, liền đi tới bên cạnh hắn cười nói:
- Ca ca, bọn hỗn đản ấy đúng là cục đất mà, dạy gì cũng không chịu nghe!
Lương Tiêu than vãn:
- Không miễn cưỡng được, cũng giống như muội thôi, có thích đọc sách đâu.
A Tuyết mặt đỏ lên, hi hi cười lớn.
Lương Tiêu ngồi xuống nói:
- A Tuyết, ta có trò này vui lắm, muốn cho muội xem.
A Tuyết mỉm cười tán thưởng tỏ vẻ chờ đợi. Lương Tiêu cho tay vào vạt áo, lôi ra một vật có cấu tạo phức tạp, nhìn kỹ hóa ra là một con trúc điểu (chim bằng trúc) có dây cót bên hông. Chàng cười nói:
- Muội đoán xem vật này chơi như thế nào?
A Tuyết quan sát một chút rồi nhíu mày nói:
- Muội đoán không ra.
Cùng lúc này, Trung Điều Ngũ Bảo bỗng ngửi được mùi thịt thơm phức bay đến, liền ngừng dạy đồ đệ, cả bọn ào ào chạy lên sườn núi, lăng xăng mở nồi đất ra để được thưởng thức thịt dê.
A Tuyết trong lòng quýnh lên, đuổi theo hét lớn:
- Ca ca ta còn chưa ăn mà!
Lương Tiêu cười nói:
- A Tuyết, để cho bọn họ ăn đi. Họ dạy bảo đồ đệ cũng chẳng nhẹ nhàng gì đâu!
Hồ Lão Nhất hắc hắc cười nói:
- Lão Đại, ngày hôm qua lão tử thắng đấy.
Lương Tiêu tủm tỉm:
- Dương Tiểu Tước thắng được một trận rồi sao?
Hồ Lão Thiên cả giận nói:
- Có một trận mà cũng khoe, ngày trước Lý Đình Nhi thắng liên tục sáu trận, có thể nói là “Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” đấy.
Hồ Lão Thập mắng:
- Đều do Hồ Lão Bách rắp tâm hãm hại, trông thấy Triệu Tam Cẩu sử nửa chiêu “Quái mãng phiên thân”, sắp sửa chuyển bại thành thắng, hắn lại vô cớ bảo dừng lại, làm hại một chiêu quái mãng tuyệt đẹp lại biến thành tử xà, thiệt làm tức chết lão tử mà, tức chết lão tử mà.
Hồ Lão Bách cả giận nói:
- Hồ Lão Thập, ngươi dám đổ thừa lão tử, lão tử ngày sau sẽ chuyên phán cho Triệu Tam Cẩu thua đấy!
Hồ Lão Thập ủ rũ cúi đầu xuống, chẳng dám hé môi nói gì nữa.
-------------------------
(1): mỗi ngày 3 lần tự kiểm điểm xem có làm điều gì bất trung với người hay không – Tăng Tử, đệ tử Khổng Tử hay nói – KN chú.
(2): đại ý - công hầu khanh tướng, người giàu có quí tộc đều phải tự nhiên có được đâu, nếu có chí phấn đấu ắt sẽ thành! – KN chú.