Dãy Côn Lôn căm căm gió lạnh . Thủy Nhược Hàn run lên liên hồi , hắn liếc nhìn Ngọc Tuyền chân nhân bằng còn mắt căm phẫn ! Ít ra trước khi lên đây lão cũng phải kiếm cho hắn một cái áo ấm mới phải ! Hắn là "người trần mắt thịt" chứ đâu phải đạo sỹ tu hành thâm sâu mà có thể cưỡng lại cái lạnh cấu xé da thịt ở trên này ?
Ngọc Tuyền chân nhân dừng lại trước ngọn núi cao phủ mây , trông quả thật nó giống y như giọt lệ ở trên trời rớt xuống . Nhược Hàn đoán rằng bọn đệ tử trên này chắc bị hành hạ khổ cực mà khóc nhiều lắm cho nên ngọn núi mới cảm động đến nỗi biến dạng kỳ quái như thế ! Hắn đưa tay quệt mấy giọt nước mắt vương trên má .
Ngọc Tuyền chân nhân thấy vậy hỏi :
-Ngươi khóc đấy hả ? Nam nhi đại trượng phu gì mới xa nhà đã nỉ non như đàn bà !
Vốn dĩ Nhược Hàn bị lão tóm lấy rồi lôi đi như chớp , gió trên cao gào thét thổi vào mặt khiến hắn chảy hết nước mắt nước mũi , chứ nào phải cảm động cái cóc khô gì . Tuy nhiên hắn cũng không tiện giải trình cái lý do ấy ra với lão . Một là vì lạnh quá , răng này cứ đá răng kia liên hồi khiến hắn có muốn nói chuyện cũng khó khăn , hai là hắn biết nói cái lý do ấy ra rất dễ làm phật lòng lão già kia . Mà làm phật lòng lão giữa chốn khỉ ho cò gáy này tất sẽ xảy đến vài tai kiếp không đoán trước được . Hắn tuy không được ăn học tử tế nhưng tâm trí không đến nỗi trì độn như kẻ bị đao .
Hắn giương mắt nhìn đỉnh núi nói lập cập :
-Dưới ... thì nhỏ ... mà trên thì ... to vậy ... mà không ... sập ... quả nhiên thần kỳ ...
Ngọc Tuyền chân nhân giờ mới để ý thấy hắn mặt mày tím tái vì lạnh , lão cởi áo choàng đen thui như lông quạ ra vắt lên người Nhược Hàn cười nhạt nói :
-Côn Lôn tất nhiên phải phi phàm hơn các núi khác rồi , sau này sẽ còn nhiều điều làm ngươi ngạc nhiên !
Nói đoạn lại tóm lây hắn ngự kiếm bay ngược lên , mây lẫn tuyết đáp vào mặt Nhược Hàn liên tục , hắn có cảm tưởng từng mảng da theo đó mà bung ra , lòng thầm than thở ngày thường chỉ tại mình trộm chó bắt mèo nên mới bị quả báo thế này . Từ nay về sau hắn quyết không làm mấy trò vặt vãnh ấy , có làm thì làm một vụ cướp bóc lớn lao rồi giải nghệ luôn cho khỏi lăn tăn ...
Ngọc Tuyền chân nhân dừng lại trước một quảng trường mênh mông tuyết trắng , lão chỉ tay về phía trước nói :
-Đằng kia là Ngọc Hư Cung !
Nhược Hàn được lão quàng cho cái áo thì cũng ấm áp đôi phần , hắn liếc mắt ngó quanh thấy ngoài mây trắng và tuyết bay mù mịt ra thì chẳng có gì khác . Nhưng cũng không tiện trái ý lão nhân liền gật đầu ra vẻ cũng trông thấy :
-Qủa nhiên kỳ vỹ khác thường !
Ngọc Tuyền chân nhân cười nhạt :
-Nhãn lực ngươi ghê gớm thế ? Ta nói phía trước chứ có bảo nhìn thấy Ngọc Hư Cung đâu mà múa mép !
Nhược hàn sượng mặt , hắn cúi đầu không dám nói thêm . Ngọc Tuyền chân nhân dắt hắn đi tiếp giải thích :
-Trong Ngọc Hư cung có tất thảy ba viện là Băng Xuyên viện do ta làm thủ tọa ! Băng Tâm viện do Mai Nhược Hoa tiên cô làm thủ tọa ! Ngọc Thiên viện là nơi ở của các vị tu hành cao thâm . Băng Xuyên viện đào tạo đệ tử nam , Băng Tâm viện đào tạo đệ tử nữ ...
Nhược Hàn gật đầu :
-Vậy là ta sẽ phải tu luyện ở Băng Xuyên viện của tiền bối !
Ngọc Tuyền chân nhân dúi đầu hắn một cái khiến Nhược Hàn xuýt nữa lộn cổ vào tuyết , lão mắng :
-Được tu luyện trong Băng Xuyên viện là vinh hạnh ngươi tu từ mấy kiếp trước , vậy mà nói "phải" cứ như là bị ép buộc ấy là sao ?
Nhược Hàn trong lòng bất mãn , rõ ràng hắn bị lão lôi lên đây rồi nhét vào cái viện gì đấy như nhét lợn mà còn nói vinh dự cái nỗi gì ? Tuy nhiên nghĩ đến cảnh bị cắm đầu vào tuyết không gãy cổ cũng chết lạnh thì hắn im re .
Lúc này phía trước mờ nhạt hiện ra một tòa cung điện nguy nga lấp lánh ánh bạch quang , tòa cung điện này cao có đến bốn mươi trượng , to lớn như tòa núi nhỏ . Trên đỉnh cung điện có ba cái tháp nhọn chỉ thẳng lên trời luôn luôn bùng phát bạch quang chói lòa .
Trước tòa viện này rất nhiều bóng đạo sỹ vận huyền y cả nam lẫn nữ di chuyển . Hiện diện trên quãng trường nhiều người đi lại này là một pho tượng bằng đá trắng tạc một đạo nhân béo mập , tay cầm phất trần , môi dày , tai to đang ngự trên mình con hồng hạc cũng bằng đá nốt . Ngọc Tuyền chân nhân chỉ tay nói :
-Đấy là tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn !
Nhược Hàn tuy chẳng biết Nguyên Thủy Thiên Tôn là lão mắc dịch nào nhưng cũng gật đầu , hắn nhìn thấy ông ta to béo mà ngự trên mình con hạc gầy nhom thì không khỏi buồn cười . Nếu như không phải là tượng mà là thật thì đảm bảo con hạc kia rơi xuống đất chết từ tám đời trước . Hắn thầm trách tên nghệ nhân tạc tượng thật là không có mắt thẩm mỹ . Nhưng lại nghĩ có lẽ tên này bẩm sinh bị dị tật mắt to mắt nhỏ , nếu quả thật như vậy thì nên trách mẹ hắn không biết lối mà đẻ một đứa con hoàn thiện mới phải !
Lúc này hắn đã đến gần Ngọc Hư cung , bọn đệ tử đi lại trên tuyết niệm bùa chú chói chang gì đấy , chúng thấy Ngọc Tuyền chân nhân đi qua thì nghiêng đầu chào rồi lại say xưa với mấy lá bùa ... vớ vẩn . Nhược Hàn quan sát thấy Ngọc Hư Cung chỉ có một cổng vào duy nhất hình vòm cao tới hai trượng thì cũng đôi nét ngạc nhiên nhưng không tiện hỏi . Tòa cung điện nguy nga này hầu như được xây toàn bằng đá trắng , nom cứ như kim cương . Đi sâu vào một đoạn có thể thấy một hành lang sâu hun hút , hai bên được thắp bạch lạp cả ngày lẫn đêm . Trên những bức tường hai bên hành lang thi thoảng lại đục khoét một cổng vòm lớn dẫn vào một hành lang khác , có lẽ để thông vào các phòng hoặc đi đâu đấy . Hắn nghĩ mình đã là đệ tử Ngọc Hư cung thì sau này tất sẽ rõ nên cũng không thèm hỏi lão già khó tính . Ngọc Tuyền chân nhân chỉ tay nói :
-Bên phải dẫn tới những phòng Băng Xuyên viện , bên trái Băng Tâm viện !
Nhược hàn thở dài :
-Vậy tiền bối cứ dẫn ta đi thẳng thế này là đến đâu ?
-Lên tầng ba đến phòng tiếp nhận đệ tử , tại ngươi chậm chạp quá nên đi luôn lên đó trình diện kẻo không kịp !
Nhược Hàn không phản đối , nói cho đúng ra thì hắn không dám phản đối mà lầm lũi đi theo Ngọc Tuyền chân nhân , thi thoảng trên hành lang xuất hiện một vài đệ tử đi lại , trong đấy cũng có một số nữ đạo sỹ . Mặc dù không thích bọn người trong Ngọc Hư Cung cho lắm nhưng hắn cũng phải công nhận mấy ả đó rất đẹp .
Sau khi đi liên tục qua mấy cái cầu thang lớn , cơ hồ hắn muốn rã rời hai chân , đang định cất tiếng hỏi thì Ngọc Tuyền chân nhân dừng lại trước một cánh cửa đá lớn rồi đẩy cửa bước vào .
Bên trong cánh cổng đá là một căn phòng rộng lớn , sáng sủa và ấm áp , trong phòng lúc này có ba người chờ sẵn , một đôi thiếu niên nam nữ đang quay mặt vào trong và một đạo cô vận đạo bào với áo chòang đen láy , bà ta nom như mới ngoài tứ tuần , dung nhan tú lệ phi phàm , tuy có hơi già một chút ...
Thiếu niên thì khiến hắn nhíu mày , nếu so sánh mọi bộ phận bên ngoài thì gã đều hơn hắn , chỉ không biết trí tuệ ra sao mà thôi . Hắn từng chứng kiến nhiều kẻ chân to , tay to , cái gì cũng to nhưng óc thì chỉ như quả nho !
Hắn quét mắt sang bên thiếu nữ . Nàng ta quay lại nhìn làm hắn giật mình kinh hãi . Chân diện nàng đúng là không phải chín phần khỉ một phần người mà là chín phần quỷ một phần còn lại tựa tinh tinh !
Không biết trên khuôn mặt méo mó to bự đầy vết sẹo kinh dị ấy có điểm nào giống người hay không ? Hắn từng nghe câu "Không có phụ nữa xấu chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp" . Nhiều khi vải vóc , phấn son làm hắn rất tin cái chân lý ấy nhưng bây giờ cơ hồ như niềm tin bị xao động .
Hắn nhìn qua Ngọc Tuyền chân nhân thấy ông ta cũng nhíu mày một cái . Bấy giờ đạo cô đang an lạc trên cái bàn lớn đối diện với thiếu niên nam nữ mới bước xuống . Bà ta lay mình đến bên Ngọc Tuyền chân nhân nói :
-Cuối cùng sư huynh cũng đã về , làm bọn ta chờ mãi !
Đoạn bà quay sang Nhược Hàn , chân diện lấp lánh thần quang như dò xét . Ngọc Tuyền chân nhân cười xòa kéo hắn đến , đẩy lại chỗ hai thiếu niên nam nữ nói :
-Ta rình mãi mới bắt được gã này , cho nên mới hơi chậm !
Đạo cô mỉm cười nhìn Nhược Hàn nói :
-Tư chất không tồi , bản tính xấu rồi sẽ có ngày sửa được !
Nhược Hàn vốn dĩ đã lạnh , bây giờ nghe thêm câu này thì toàn thân run lên một cái , hắn không hiểu được vì sao người đàn bà này lại nói chuẩn đến thế ?
Ngọc Tuyền chân nhân cười nhạt :
-Bọn ta đều có Nhãn Thần Quang , sau này tu luyện cao ngươi cũng sẽ biết thôi !
Hắn cười cầu tình , không dám nghĩ bậy , rủa bậy gì , dường như sợ hai người này có thể đọc thấu được tim đen .
Lại nghe Mai Nhược Hoa chỉ tay thiếu niên nói :
-Đây là Giang Huy , do Ngọc Hư sư huynh đích tay tuyển chọn , còn Lâm Bảo Quân do muội ưng ý !
Ngọc Hư chân nhân cũng vỗ vai Nhược Hàn :
-Hắn tên Thủy Nhược Hàn !
Nói đoạn quay sang ba người giải thích :
-Đạo giáo của chúng ta tu luyện chủ yếu là để tìm đến thuật trường sinh bất lão ! Tuy nhiên gần mười ngàn năm nay chưa ai đạt được đến cảnh giới ấy cả ! Bất quá cũng chỉ kéo dài được tuổi thọ mà thôi . Năm xưa Thuần Dương tổ sư đã thọ gần một ngàn tuổi , đấy là minh chứng lớn nhất cho việc con người có thể đạt đến cảnh giới bất tử nếu chịu khó tu luyện . Cho nên các các con lên đây phải chuyên tâm tu hành . Rõ hay chưa ?
Ba người cúi đầu đáp :
-Rõ !
Nhược Hoa lại nói :
-Vì việc thu nhận đệ tử rất khắt khe cho nên số lượng đệ tử của bổn cung cũng không nhiều , những ai là nữ đệ tử sẽ sinh hoạt bên Băng Tâm viện do ta làm chủ . Còn nam nhân thì qua Băng Xuyên viện do Ngọc sư huynh làm chủ ! Mỗi tuần bọn ta sẽ thay nhau chỉ dạy cho các con những phép thuật của bổn môn một lần ...
Ngọc Tuyền chân nhân tiếp :
-Chân tu bổn môn thâm sâu vô bờ , các đệ tử nhập môn sau khi chọn chỗ ăn ở cho mình sẽ phải tu luyện một vài loại bùa chú tăng cường thể lực . Sau đấy là đi truy tìm , nuôi trồng các loại ngải quý hiếm để bổ xung và nâng cao các loại bùa chú !
Khi nào thông thạo , các con sẽ được học về ngũ hành , cách lợi dụng những biến động của tự nhiên để gia tăng công lực !
Cuối cùng sẽ được biết đến những đạo bùa chú thần thông mang tính chất thu phục !
Khi đã học xong rồi thì mỗi người chọn cho mình một hướng tu hành khác nhau !
Tất cả hiểu hay không ?
Nhược Hàn còn hơi mơ hồ , nhưng thấy hai người kia gật đầu thì hắn cũng gật theo !
Nhược Hoa tiên cô nắm tay Bảo Quân bước đi nói :
-Bây giờ các con về viện bọn ta sẽ chỉ chỗ nghỉ ngơi và sinh hoạt cho , bắt đầu từ ngày kia sẽ bước vào con đường tu hành ... địa điểm là quảng trường lớn phía trước Ngọc Hư cung !
Ngọc Tuyền chân nhân cũng bước đi nói với hai đệ tử mới :
-Theo ta nào !
Hai người nhìn nhau rồi cũng nhanh chân bước theo . Nhược Hàn từ thuở bé đã thường xuyên tập chạy một cách bất đắc dĩ . Cũng do ham chơi nên bị thúc thúc và nải nải hắn phang suốt , không chạy thì chỉ có nước chết đòn ! Nhưng chủ yếu là do ngứa ngáy chân tay nên hay đi trộm vặt , nhiều khi bị bắt quả tang thì chỉ còn con đường vắt giò lên cổ mà chạy .
Hắn tưởng mình ... rèn luyện như thế thì hẳn không còn ai bì được nhưng hôm nay đi theo Ngọc Tuyền chân nhân đúng là đứt hơi , lão chỉ đi bộ mà bước đi phiêu dật như bay khiến hai gã đệ tử mới toát mồ hôi trán , dán mồ hôi lưng giữa trời lạnh căm căm vẫn khó theo kịp .
Tòa Ngọc Hư cung này vốn dĩ cũng chẳng bé nhỏ gì , các tầng phía dưới hầu như bị mấy tên sư huynh đến trước định cư hết , hai đệ tử mới bị dong lên tuốt tầng sáu . Khi chúng đến được căn phòng nhỏ bé của mình thì cơ hồ thở không ra hơi . Ngọc Tuyền chân nhân nhìn hai người nói :
-Rất tốt ! Rất tốt ! Mấy trăm năm rồi mới có kẻ theo được ta mà không bị bỏ rơi !
Nhược Hàn đành mở miệng phơi một nụ cười méo mó đáp trả . Hắn lấy hơi hỏi :
-Đệ tử và Giang huynh đây ở chung một phòng sao ?
Ngọc Tuyền chân nhân gật đầu :
-Đúng vậy ! Có gì hãy giúp đỡ nhau !