CHƯƠNG 4 -
CỔ NHAI TAO NGỘ
Dịch truyện :Các cao thủ Cái bang (phuongsu, hoabeo, rose4u, Lãnh Huyết, darkboy, vietstars, bachthao82)
Biên dịch : lht, bachthao82
Biên tập: lovekiemhiep
Nguồn: Tàng thư viện
- Soạt!
Một tiếng động vang lên.
Chu Thiếu Dương có cảm giác như mình đang vừa thoát ra khỏi một vũng bùn nhão, hai chân đang đột nhiên nặng trĩu bỗng chạm phải một nền đất cứng. Sau một hồi trấn tĩnh, Chu Thiếu Dương phát hiện ra không hiểu tại sao mình lại đang ở giữa một con đường lớn đầy nhiệt náo. Thân thể uy vũ của gã đã thu hút những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, rất nhiều thiếu nữ nhìn gã bằng những ánh mắt kỳ lạ.
Cúi đầu nhìn xuống, gã mới phát giác mình đang khoác một chiếc áo bào tay ngắn kiểu cổ, dải thắt lưng từ vai trái xéo xuống hông phải, bên dưới là một chiếc quần có ống nhét vào đôi giày vải mềm. Ngoại trừ việc tóc cắt ngắn và để xõa thì nhìn tổng thể gã hoàn toàn giống hệt như người thời xưa. Tất cả giống như là một giấc mơ, nếu Chu Thiếu Dương không cầm chiếc hộp đen trên tay thì gã nhất định không tin điều đó là sự thật.
Chu Thiếu Dương hận đến mức muốn tự sát, bộ dạng gã kỳ dị thế này thì làm sao cua gái ở thời cổ đại được. Ài! Nếu biết sớm hơn thì mình đã sửa soạn trang phục cho hợp thời trang hơn, làm một kiểu đầu mới rồi mới đến đây có phải tốt hơn không. Không có sự lựa chọn nào khác, tuy trong lòng không muốn nhưng đôi chân gã vẫn phải bước về phía trước.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời ban trưa chiếu thẳng xuống khu chợ làm cho mọi người đều không khỏi có cảm giác lười biếng. Phố xá tấp nập người qua lại, nam nữ già trẻ tay xách nách mang, chọn hàng hỏi giá, một cảnh nhiệt náo phi thường đang diễn ra. Tuy tiếng người cười nói ồn ào, xe ngựa qua lại không ngớt nhưng không khí vẫn mang đầy vẻ trong lành.
Chu Thiếu Dương đi lang thang trên một con phố lớn phồn hoa. Gã vừa ngắm các thứ hàng hóa và các biển hiệu có hình dạng kỳ lạ của các cửa hàng, mặt khác vừa ngầm quan sát ngôn ngữ cử chỉ của cổ nhân, muốn từ trên người bọn họ bắt chước càng nhanh càng tốt để có thể hội nhập ngay vào thời đại này. Trong lúc đó, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một đám đông quây thành vòng tròn, tất thảy đều đang vỗ tay không ngớt.
Trong lòng Chu Thiếu Dương cảm thấy tò mò, gã liền nhanh chóng bước lại nhập vào đám người đang đứng xem. Chỉ thấy bên trong là một gánh hát dạo, người hát là một vị tiểu cô nương mi thanh mục tú, da dẻ trắng ngần độ khoảng mười một mười hai tuổi. Một tay thì đánh vào cái trống còn tay kia thì mang theo cây tam huyền cầm, cô bé đang cất giọng khẽ hát. Tiếng hát trong trẻo như tiếng chuông ngân, êm đềm như nước chảy khiến cho một người không biết gì về âm luật như Chu Thiếu Dương cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Đột nhiên có một tiếng hét từ phía sau vang lên. Chu Thiếu Dương còn chưa kịp tỉnh hồn thì cả người gã đã bị đẩy mạnh vào phía trong. Khi gã đã cố gắng giữ vững thân hình ổn định trở lại thì thấy mình đang đứng giữa một đám đông. Lúc này gã mới tự so sánh thân hình cao lớn của mình với những người xung quanh, thì ra gã còn cao hơn bọn họ nửa tấc. Cảm giác ưu việt có thể cúi đầu nhìn mọi người này rất mới lạ, nó khiến cho Chu Thiếu Dương tạm thời bỏ được cảm giác quẫn bách vì rơi vào một nơi xa lạ, lập tức gã khôi phục lại khí thế tự hào của bản thân. Lúc này đám đông chợt lui lại về phía sau, Chu Thiếu Dương vội cảnh giác đưa mắt nhìn ra.
Chỉ thấy một đám lưu manh khoảng năm sáu tên không ngừng xô đẩy đám đông để tiến vào. Một tên có thân hình cao lớn trong bọn lưu manh nhìn gánh hát quát lớn:
- Gánh hát ở nơi nào mà lại dám tới đây để biểu diễn kiếm tiền. Trưởng đoàn là ai, còn không mau lăn ra đây khấu đầu trước mặt đại đương gia ta để tạ tội.
Chu Thiếu Dương lấy làm kinh ngạc, nhìn khí thế của đám lưu manh này cùng với kiểu nói năng hách dịch, không hề e sợ như thế mà không kích nộ đám đông xung quanh nổi giận mới là lạ. Sau khi đảo mắt nhìn xung quanh mà không thấy kẻ nào can đảm bước lên khuyên can, gã lại càng ngạc nhiên hơn và không khỏi than thầm trong bụng, thì ra người thời cổ đại còn lãnh đạm hơn cả người hiện đại nữa.
Lập tức có một vị lão già khoảng lục tuần bước lên phía trước, vừa chắp tay vái chào lão ta vừa nói với giọng khẩn cầu:
- Đại gia xin đừng nóng giận, lão hán là Chu Hồng. Vì quan ngoại xảy ra chiến tranh nên lão phải dẫn con gái đi bán tiếng ca kiếm miếng cơm manh áo, thỉnh chư vị đại gia giơ cao đánh khẽ, lão đời này….
- Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên
- Rắm thúi!
Liền sau đó là một tiếng quát mắng:
- Được rồi để đại gia giơ cao đánh khẽ. Con mẹ ngươi, ngẩng đầu lên để đại gia cho ngươi một cái bạt tai trước đã.
Vị Chu lão hán kia bị vả mạnh tới nổ đom đóm mắt, ngã lăn xuống đất hôn mê. Mọi người có mặt thở than một hồi nhưng vẫn chẳng có ai ra mặt.
- Cha…
Cô bé lĩnh xướng kia lao đến bên cạnh lão già trong tiếng khóc lóc.
Chu Thiếu Dương nhìn cảnh tượng đó không khỏi phừng phừng lửa giận. Nếu không phải vì mới tới thời cổ đại, thân còn mang trọng trách thì hắn đã lập tức tung ra một cước đá bay răng cửa của lũ lưu manh kia rồi.
Những tên lưu manh khác thì lại cười rộ lên đầy vẻ hứng chí. Đột nhiên một tên lưu manh ném một cái liếc nhìn dâm tà tục tĩu lên tiểu cô nương đang khóc lóc kia, sau đó hắn vừa cười vừa độc địa nói:
- Đại ca, huynh xem con bé này đi. Nếu mà đại ca bỏ công ra huấn luyện nó hai năm thì có khả năng sẽ bán được một giá rất hời.
Tiểu cô nương đó vừa nghe xong lời nói đó thì toàn thân run lên, hiển nhiên là sợ hãi vô cùng nên đã dừng lại việc khóc than kêu la. Tên lưu manh đó bước lại gần, chộp lấy bàn tay của tiểu cô nương ấy rồi tục tĩu cười nói:
- Đại ca, thực là thứ hàng tốt mà, làn da vừa trắng vừa mịn, lại còn xinh đẹp nữa. Ha...ha!
Hoảng sợ vì hành động của hắn, cô bé vội vàng vùng vẫy để thoát ra, bất ngờ lại va vào Chu Thiếu Dương đang đứng ở phía sau.
Lúc này lũ lưu manh mới phát giác ra nơi này còn có một chàng trai trẻ tuổi, vóc dáng cao to. Nhìn phục sức của gã thì không giống như người bản địa, rõ ràng là từ nơi khác mới tới. Hơn nữa gã đang đứng đó với thần tình ngơ ngẩn, trong tay còn cầm chặt một chiếc hộp nhỏ.
Một tên lưu manh bỗng chỉ vào Chu Thiếu Dương quát lớn:
- Này, ngươi từ đâu đến thì quay về đó đi, đừng có cản trở chuyện tốt của các đại gia.
Bằng nhãn quang quân đặc nhiệm chuyên nghiệp của mình, Chu Thiếu Dương vội đánh giá thân thủ của bọn chúng, kể cả những thứ vũ khí thô sơ mà bọn chúng mang theo bên người. Sau khi cân nhắc đến vấn đề khẩu âm của mình, gã thấy mình không tiện phát ngôn nên chỉ mỉm cười với chúng, sau đó tiêu sái làm một động tác nhún vai khoát tay.
Tên lưu manh đó nào hiểu được ý của Chu Thiếu Dương, ngược lại còn cho rằng gã cố tình không thèm trả lời mình. Bất giác lửa giận bốc lên, hắn xông lên tung ra một cước vào thẳng vùng hạ âm của gã. Chu Thiếu Dương nhanh tay lẹ mắt, song thủ chập lại chộp lấy chân hắn xách ngang lên không, sau đó đẩy hắn té lăn bò càng. Ở phía sau gã, tiểu cô nương kia sớm đã sợ tới mức khuôn mặt xinh xắn trở nên trắng bệch.
Những tên lưu manh kia thầy vậy đều biến sắc, tất thảy bọn chúng đều vội vàng rút bội kiếm ra. Chúng nhân trên đường có lẽ đã nhiều lần phải chịu sự lộng hành của những tên này, hôm nay thấy có người xuất thủ đều vỗ tay vang dội, nhao nhao cổ vũ trợ uy cho Chu Thiếu Dương.
Chu Thiếu Dương không hề hoảng sợ, gã lùi về phía sau hai bước rồi lấy cái hộp đưa cho tiểu cô nương đang đứng sau lưng mình và khẽ nói:
- Đứng lui qua một bên.
Vị tiểu cô nương nghe xong miễn cưỡng hiểu được lời nói của hắn liền gật đầu đồng ý, sau đó quay lại đỡ lấy cha của mình đứng dậy rồi nép qua bên cạnh.
Trong lúc này Chu Thiếu Dương cũng bị ảnh hưởng bởi sự cổ vũ của mọi người xung quanh, gã bỏ hết mọi cố kỵ để quay trở lại bản tính thích đánh nhau của mình. Với tâm trạng thoải mái, gã cười lớn nói:
- Lại đây, cùng lên một lượt đi!
Từ hai bên tả hữu có hai tên lưu manh lao tới và vung kiếm nhằm đầu gã chém xuống, mọi người đứng nhìn lập tức kêu lên thất thanh. Chu Thiếu Dương lạnh lùng hét lớn, thân hình liền nghiêng qua một bên để né tránh đồng thời chém thẳng vào cổ tay đối phương. Chỉ nghe thấy " Rắc! Rắc!" hai tiếng, cổ tay của một tên lưu manh đã bị gẫy, thanh kiếm bắn tung ra ngoài. Còn tên kia thì chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, bản thân hắn còn chưa phân định rõ phương hướng thì đã thấy kiếm quang lóe lên, tức thì trường kiếm trong tay hắn đã bị đối phương đoạt mất.
- Đinh! Đinh!
Sau khi dùng trường kiếm gạt hai thanh kiếm khác ra, Chu Thiếu Dương liền khoa chân tiến tới, tay trái gã đấm vào mặt của một tên côn đồ rồi đá một cước vào hạ âm một tên khác. Tức thì hai tên này rên lên thảm thiết rồi ngã vật ra đất, không động đậy gì được nữa. Tiếp đó Chu Thiếu Dương tiến lên một bước, đưa trường kiếm chỉ vào hai tên côn đồ đang định động thủ với tư thế quyết đánh tới cùng, khiến cho hai tên này vội vàng dừng lại. Quét mắt nhìn bộ mặt đang kinh hoảng của bọn chúng, Chu Thiếu Dương lạnh lùng nói:
- Kẻ nào không sợ chết thì cứ tiến lên!
Hai tên côn đồ còn lại ánh lên tia nhìn độc ác nhưng lại không dám tiến lên. Cuối cùng do mọi người chung quanh đồng thời giận dữ mắng chửi, bọn chúng liền hoảng sợ bỏ chạy.
Chu Thiếu Dương quay lại chỗ tiểu cô nương lấy lại cái hộp nhỏ, sau đó không để ý gì đến vị lão bá và tiểu cô nương kia đang quỳ xuống bái tạ, gã nhanh chóng rời khỏi nơi đó vì sợ lại gặp phải những rắc rối khác. Trong tình cảnh hiện nay, tốt nhất là gã nên mau chóng thích ứng với hoàn cảnh rồi tìm đầu mối về tung tích của mẫu đỉnh. Bất quá qua lần giao thủ vừa rồi gã đã có lòng tin, đó là có thể dựa vào võ công của mình để tìm được một chỗ đứng trong thời cổ đại xa xăm này.
|