Lưu Chấn Hám cảm thấy mũi mình dường như đã bị vỡ mất rồi.
Khe khẽ mở mắt, Lưu Chấn Hám vội nhắm kín mắt lại. Nỗi đau ở mũi ảnh hưởng đến toàn bộ thần kinh mắt. Toàn thân trên dưới của gã chỗ nào cũng đau đến tê người. Sau khi khôi phục thần trí, Lưu Chấn Hám cảm thấy hồi sức lại dần dần. Cái cảm giác thoát lực như lúc trước xem ra không còn nữa.
Cố gắng nhịn cơn đau tê liệt toàn thân, Lưu Chấn Hám cật lực gượng dậy, toàn thân đau nhức lăn trên cát. Đúng là cát! Cảm giác từ tay truyền đến, Lưu Chấn Hám có thể phân biệt được chúng đúng là cát.
Sức lực toàn thân từ từ tích tụ lại. Lưu Chấn Hám mở mắt ra một lần nữa, một con cua kềnh màu nâu đen bò ngang qua mặt hắn, con mắt tròn xoe ngo nghoe liếc xéo Lưu Chấn Hám một cái, tựa hồ như không thèm chấp. Miệng nó phì phò mấy cái bọt trắng xóa, chân vạch ra trên cát những vết nho nhỏ, chui tọt vào trong lớp cát.
Lưu Chấn Hám phẫn nộ.
Hắn cảm giác con cua này xem mình như một cây dừa. Bị cái thứ miệt thị này kích khởi nộ hỏa, hắn đưa tay dính đầy sỏi cát bắt con cua đó lên, xé một phát đứt làm ba đoạn, đưa vào miệng nhai rôm rốp.
Con cua có mùi vị không tệ, mặn mặn nhạt nhạt. Vừa nhai mấy cái chân cua trong miệng, Lưu Chấn Hám vừa gượng đứng dậy. Bốn phía hoàn toàn xa lạ, bãi biển màu vàng kim, biển mênh mông vô bờ, thủy triều lui lui tới tới đập vào chân hắn. Trên bãi biển phía xa xa mọc đầy thực vật cao cao giống như cọ, gió ôn nhu giống như nụ hôn của tình nhân mang theo mùi vị giáp tạp của biển.
Một cái càng cua từ miệng Lưu Chấn Hám rơi ra. Lão Lưu đang há hốc miệng, giống như một con hà mã phát tình.
Đây là chỗ nào thế? Ta không phải đang ở trên chiến trường Nam Cương sao? Đạn... Đùng! Tiếng súng nổ, ta không phải đã bị trúng đạn chết rồi hay sao?
Lưu Chấn Hám mê man lướt qua những ký ức còn lại trong đầu.
Hắn cúi đầu nhìn thân hình của mình, thấy ngay cả một mảnh vải cũng không còn, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị nước biển gột trôi sạch sẽ, chỉ còn lại có một chiếc vớ trên chân. Chiếc vớ màu xám được làm từ sợi tổng hợp này cũng đã bị nước biển tẩm thành một màu sắc rất cổ quái.
Lưu Chấn Hám sờ soạng toàn thân trên dưới, vẫn còn tốt, thân thể bị đánh bầm dập trong ấn tượng ấy vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì. Lão Lưu hung bạo tóm rứt một nắm lông ngực. Sự đau đớn cho hắn biết đây không phải là mộng.
Ta đang ở đâu thế? Lưu Chấn Hám có nghĩ nát óc cũng không thông được.
Sự đau đớn ở mũi kéo hắn trở về hiện thực. Những động tác vừa rồi tuy chấn động không nhiều, nhưng đã khiến mũi hắn bắt đầu chảy máu. Lưu Chấn Hám cảm thấy trên môi mình có một thứ chất lỏng đang chảy, miệng lập tức cảm giác được một mùi vị quen thuộc đến nỗi không có gì quen thuộc hơn: mùi vị của máu.
Lưu Chấn Hám cảm giác mũi của mình dường như biến thành một cái vòi nước không thể đóng chặt được.
Và Lưu Chấn Hám đã có hành động dơ dáy đến nỗi không còn gì dơ hơn: gã nhanh chóng tụt vớ ra, rồi dùng nó bịt chặt mũi lại!
Nếu cứ thế này rõ ràng là không xong, Lưu Chấn Hám đứng tại chỗ xoay người, bắt đầu quan sát xung quanh.
Nơi đây là một cái tiểu đảo, nhìn sơ qua có thể thấy vô cùng hoang vắng, ngay cả gió thổi lên người cũng cảm giác được một thứ gì đó rất nguyên thủy. Bãi cát nơi hắn đứng chính là chỗ dốc duy nhất của đảo. Cách đó không xa trên bãi biển còn có một bộ xương cá rất to, nhìn có vẻ giống như xương của một loại cá kình. Bộ xương đã dãi nắng dầm mưa đến nổi biến thành màu trắng xám. Phần nằm trong nước bám đầu thủy tảo.
Lưu Chấn Hám nhìn dưới chân mình, bãi cát sũng nước ánh lên không ít màu sắc óng ánh của nghêu sò đủ loại. Bụng hắn không khỏi sôi lên ùng ục. Trong lúc thất thần vừa rồi, gã đã đánh rớt con cua đâu mất. Cuộc sống đặc biệt của một lính trinh sát cho Lưu Chấn Hám biết, những con sò này, và cả con cua kia, nếu ăn nhiều quá, nhất định sẽ bị đi tiêu không dứt. Trong tình cảnh hoang lương không có bất kỳ thứ chi viện nào như thế này, bất kỳ bệnh nào cũng dẫn tới sự uy hiếp tính mệnh.
Nhưng hắn đói quá rồi! Lý trí và hiện thực tranh đấu một hồi, rốt cuộc hiện thực thắng.
Những con sò đủ màu sắc này quả có mùi vị thật ngon, tuy là ăn sống, nhưng không ảnh hưởng gì đến độ ngon miệng và trơn mượt rất thiên nhiên của chúng. Điều này lại cộng thêm vị mằn mặn của nước biển, quả thật khiến con người ta muốn ăn đến bằng thích. Lưu Chấn Hám ăn liền mười mấy con một lúc, cảm giác sức lực bắt đầu hồi phục lại rất nhiều.
Lính trinh sát có một lực ức chế rất đặc biệt, vào thời khắc quan trọng mới biểu hiện ra ngoài: Tuy vẫn chưa no, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn ngăn được dục vọng “muốn ăn tiếp” đang rất mãnh liệt. Tuy nhiên, hắn không đủ dũng khí nhìn lại mấy con sò hấp dẫn đó lần nào nữa. Hắn sợ lý trí của mình không khắc chế được cái đói vô cùng trầm trọng.
Bất kể là như thế nào, bản thân hắn có thể sinh tồn được trên hoang đảo này hay không, là một nhiệm vụ quan trọng nhất. Ôm lấy cái quyết tâm kiên định ấy, Lưu Chấn Hám liêu xiêu bước đến bộ xương đang nằm trên bãi cát. Bộ khung xương thật hoàn chỉnh, nhưng cực kỳ lớn. Lưu Chấn Hám chợt có một cảm giác thấy bản thân mình thật nhỏ bé.
Nhìn lại một lần nữa bộ xương rực rỡ như nham thạch này, Lưu Chấn Hám chọn được một cái xương sườn. Xương sườn này bị cụt hết một chút, chỗ đứt khá sắc bén, độ dài hơn một mét, ngắn hơn nhiều những xương sườn hoàn chỉnh khác dài đến hai mét kia. Lưu Chấn Hám chỉ cần nhìn là chọn trúng khúc xương này. Hiện giờ hắn vô cùng yếu ớt, có trời mới biết hoang đảo này có dã thú gì hay không. Cái xương sườn này vừa khéo có chỗ vót nhọn, là một thanh trường mâu thiên nhiên, dùng để tự vệ quả không có gì tốt hơn.
Tuy trên chiến trường, Lưu Chấn Hám thường dùng sức lực mà nổi danh. Nhưng hiện giờ, hắn yếu ớt giống như một đứa bé sơ sinh, còn hơi sức nào mà kén cá chọn canh chứ.
Tìm qua ba lần trên bãi biển, thấy đá cuội rất nhiều, nhưng rất tiếc là Lưu Chấn Hám không thể nào nhấc lên nổi. Sau một lúc khá lâu, cuối cùng hắn mới chọn được một hòn to bằng nắm tay, liền vừa lòng cúi xuống nhấc thử, phát hiện bản thân hắn tuy có chút miễn cưỡng, nhưng cũng có thể nhấc lên được.
Dùng hòn đá đập lên bộ xương, không biết là đập đến bao nhiêu lần, Lưu Chấn Hám gần như mệt muốn thoát lực, mới có thể khiến chiếc xương sườn như thanh trường mâu này đứt rời ra. Do dùng lực quá mạnh, Lưu Chấn Hám nhào tới trước, toàn thân té vào trong bộ xương, da thịt liền bị đâm thủng mấy lỗ. Lưu Chấn Hám bị dọa nín cả thở, không biết tìm đâu ra một đạo lực khí cực mạnh, bật người thoát ra khỏi bộ xương.
Hắn nằm xoài trên bãi cát cả nửa ngày mới lấy lại chút hơi sức, lảo đảo đứng lên. Thấy dưới rốn bị khoét rách một lỗ to, Lưu Chấn Hám thở phào một cái, ngồi bẹp nép qua một bên, kiểm tra kỹ lại một hồi, phát hiện không bị đâm trúng chỗ yếu hại, xuất huyết cũng không nhiều.
Ngẩn đầu nhìn, cái mũi bằng xương đó vẫn còn dính nhúm lông đen thùi. Lưu Chấn Hám vỗ vỗ ngực, vốn là người không mê tín, nhưng hắn cũng bắt đầu cảm thấy cần phải cảm ơn Thần Phật một hồi.
Tình huống quả thật rất gay go, chiếc mũi bị thương cứ một mực khiến đầu óc hắn choáng váng. Nếu đem so sánh, vết thương ở bụng dưới cũng chẳng lấy làm nghiêm trọng gì. Lưu Chấn Hám cảm thấy môi mình nhột nhạt, liếm một cái, thì ra trên đó cũng bị rách, miệng lại khát khô, yết hầu như bốc khói.
Nhấc thanh mâu bằng xương lên, Lưu Chấn Hám xua tan cái ý nghĩ dùng đá đập nó vỡ ra, tạo thành những con dao găm bằng xương. Tuy những thanh xương sườn kia có hình dạng gần giống như cương đao Đông Dương, nhưng Lưu Chấn Hám biết hiện giờ mình không còn chút khí lực nào động đến chúng nữa. Đành trước hết biến thành mâu bằng xương này làm tạm thành gậy vậy.
Lưu Chấn Hám từ từ bước lên bờ biển, một lúc sau, bãi biển đã bị thủy triều lấp đầy. Lúc nãy, nước biển chỉ vừa tới cổ chân, thế mà giờ đã cao đến cẳng chân. Lưu Chấn Hám cảm thấy bản thân mình còn có chút may mắn, không cần biết là như thế nào, ở địa phương quỷ quái tự nhiên xuất hiện này, bản thân hắn không bị dìm chết trong nước xem ra là không tệ lắm rồi.
Sườn dốc cao là một triền núi đầy bụi gai và hồng liễu. Tiểu đảo này thật lớn, quả nhiên còn có vài cái gò chạy dài hàng dặm. Rừng hồng liễu có chen lẫn không ít cây dừa và cọ cao vút. Một dải đất lộn xộn bày ra trước mắt, mới liếc mắt nhìn sơ là đã biết đây là một chỗ hoang lương điêu tàn. Lưu Chấn Hám thở hộc một cái, thân hình khập khiễng lê thân đến một cây dừa, tìm kiếm đá cuội xung quanh đó, những mong chọi cho dừa rụng xuống. Tuy nhiên, hắn chọi cả nửa ngày, những hòn đá cuội yếu ớt đó chẳng trúng một trái dừa nào. Thậm chí, có vài lần đá suýt rơi trúng đầu Lưu Chấn Hám, suýt chút nữa đập một phát cho hắn đứt hơi luôn.
“Con mẹ nó! Lão tử còn xứng là ‘Nhân nhục trịch đạn đồng’ Lưu Chấn Hám Lưu đại quan nhân trên chiến trường không đây?" Lưu Chấm Hám cắn răng cắn lợi sờ sờ chỗ đầu bị đau như búa bổ, nhìn ngó những trái dừa như đang cười giễu hắn, cảm giác khát cháy khô cả họng càng lúc càng dữ dội.