Khi tỉnh dậy, Hận Thiên thấy mình đang nằm trên giường , cánh tay gãy bị bó chặt. Hắn định ngồi dậy , nhưng vừa trở mình đã cảm thấy thân hình nhức nhối. Hắn chọt thấy Bạch di đang ngủ gục bên cạnh , bát cháo gần như đầy nguyên nguội ngắt. Hắn nhớ đêm qua hình như có ai đổ cháo vào miệng nhưng vì hắn khó thở nên phun hết ra. Hận Thiên thở dài , nếu mẹ hắn còn sống , chắc cũng không thể thương yêu hắn hơn Bạch di được. Hắn đưa cánh tay lành lặn lên vuốt mái tóc đã điểm bạc của Nhã Nhã.
Nàng thức giấc mừng rỡ: “Con tỉnh rồi à? Con làm ta lo quá! Cháo đút vào bao nhiêu lại phun ra cùng với máu bấy nhiêu!”
“Bạch di người vất vả quá”
“Đâu có hề gì. Con ăn cháo nha. ” Nói rồi nàng cầm bát cháo lên thấy nó đã nguội ngắt. Nàng chau mày : “Cháo nguội mất rồi để ta đi hâm lại cho nóng”
Hận Thiên vội níu tay Nhã Nhã :”Không cần đâu , con ăn mà , con ăn mà.”
Đoạn đỡ lấy bát cháo nuốt từng thìa một. Cháo lạnh tanh nhưng vào miệng ngọt ngào vô cùng – bát cháo nấu không chỉ là gạo là nước mà còn cả bằng tấm lòng người mẹ . Nhã Nhã lấy khăn chấm nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Hận Thiên sực nhớ ra:
”Bạch di , con hôn mê bao lâu rồi?”
Nhã Nhã đáp: “Ba ngày hai đêm rồi. ”
“Còn sư phụ…”
“Khi ta đến nơi sư phụ con đã đi khỏi thế gian này rồi. Chút uít nội lực còn lại chỉ đủ chữa thương cho con căn bản không thể duy trì thêm được.”
“Là con đã hại chết sư phụ….”
“Thiên nhi, không nên nói như vậy. Đấu với con là chủ ý của sư phụ. Con đã giúp người thỏa mãn tâm nguyện mấy chục năm nay nên ông ấy ra đi rất sung sướng. Con nên tự hào mới phải!”
….
Mấy hôm sau Hận Thiên căn bản đã đỡ , tâm tình cũng tốt lên nhiều. Hắn vui vẻ giúp Nhã Nhã thu dọn đồ đạc. Sư phụ đã an bài cho Bạch di đến ở với đại sư huynh , còn hắn sẽ phải phiêu bạt giang hồ nâng cao võ công. Tuy phải chia tay Bạch di nhưng hắn cũng hiểu là Bạch di không thể sống suốt đời bên hắn được , hơn nữa hắn là một thanh niên với bao hoài bão , nếu tiếp tục ẩn dật sơn lâm sẽ chỉ làm cuồng chân mà thôi.
Ngày cuối cùng trên núi Phiêu Diểu , Hận Thiên đến chào từ biệt mấy con báo , rồi chạy một vòng quanh , như muốn thu hết tất cả cảnh vật vào trong tim. Nơi này đã gắn bó với hắn suốt thời thơ ấu , bây giờ đi xa không biết bao giờ gặp lại. Hắn đến Song long thác – đây là đối tượng tập luyện duy nhất của hắn trên ngọn núi này. Chính nhờ nó , hắn ngộ ra bao nhiêu võ học. Hắn muốn chào từ biệt người bạn này bằng cách đặc biệt . Tuy một tay hắn bị gãy nhưng hắn vẫn tung mình vào giữa dòng xoáy , đến cuối của cái miệng phễu nước không lồ đó , Minh Xuất Địa Thượng toàn lực triển khai , quyền như núi lở , nhắm vào tâm của dòng xoáy. ẦM ,dòng xoáy bị một chiêu cực mạnh của hắn phá vỡ , mặt nước phía trên trỏ nên bình lặng trong giây lát, rồi xoáy nước mới từ từ tiếp tục như ngàn năm nay. Hận Thiên đã li khai dòng thác , leo lên bờ ngắm nhìn lần cuối rồi trở về nhà. Nhã Nhã thu dọn đồ đạc xong cả hai vào trong núi viếng mộ sư phụ rồi xuống núi.
Từ hôm đó những người tiều phu đốn củi không còn thấy khói bếp bay trên đỉnh Phiêu Diểu nữa.
*****************
Phong Thần bảng:
Phiên Thiên Tử hai mươi ba tuổi được Ngũ Võ Vô Địch Vương Phi thu nhận làm đại đệ tử.Sau khi xuất sư, tiến vào giang hồ mau chóng nổi danh hai đạo Hắc bạch, không lâu sau đã đạt đến Hắc bảng cao thủ. Ông ta nhanh chóng được mời về làm đầu lĩnh của ba mươi sáu thủy trại trên Thái Hồ. Từ đó quyền lực vô biên , vô số người đến xin làm đệ tử. Sau sáu mươi năm ông ta có đến chín đệ tử và hai mươi sáu đồ tôn, uy danh cực thịnh.
Trên một đỉnh núi vô danh nằm bên Thái Hồ, có một sơn trang nhỏ. Đó chính là trang viện của đầu lĩnh ba mươi sáu trại thủy tặc. Giữa sảnh đường một lão nhân tóc bạc ngồi nhấp trà . Khuôn mặt nhăn nheo lại xanh lét như vừa trải qua cơn bạo bệnh. Sau lưng có một người thanh niên cao to , lưng đeo thanh đao nặng, thỉnh thoảng lại rót trà cho lão. Lão nhân này chính là Băng Hỏa Đao Phiên Thiên Tử .Hôm nay lão rất phiền muộn . Từ khi bị tiến nhập giang hồ chưa bao giờ lão phiền muộn như hôm nay.Bản thân lão bị Kiếm Thánh đánh bại. Sư phụ lão Ngũ Võ Vô Địch Vương Phi cuối cùng cũng đã chết. Kiếm Thánh sẽ không còn đối thủ trên đời nữa.
Bạch đạo rồi đây sẽ phát triển rực rỡ , Hắc đạo rồi sẽ lao đao. Lão thở dài . Lí Nhân đứng sau lưng lão cũng không dám nói gì. Chợt có một tên tại hạ chạy lên, quỳ một chân xuống vội thông báo : “ Đại đầu lĩnh , có mấy người khách dưới núi thông báo muốn gặp ngài. Họ bảo là sư đệ của ngài”
Dưới núi có mấy người khách tìm ngài. Họ báo là sư đệ của ngài.“
Phiên Thiên Tử vô cùng mừng rỡ. Mấy vị sư đệ lão đều là tuyệt đỉnh cao thủ. Hôm nay đến đây chắc không ngoài chuyện chúc mừng lão kế thừa y bát và đối phó với Kiếm Thánh. Chỉ một lát dưới núi có mấy người đi lên.
Người đi đầu , tóc mai đã bạc , đội cái mũ màu xanh , mặc một bộ quần áo tú tài , tay phe phẩy quạt trông vô cùng nho nhã. Nhưng Phiên Thiên Tử biết hắn là kẻ đáng sợ nhất trong số các huynh đệ – nhị đệ tử Huyết Sát Tú Tài Lí Toàn Phong , nhập môn năm mười tám tuổi. Người này không những võ công tuyệt đỉnh không hề thua kém hắn mà còn là kẻ vô cùng cơ mưu , đối với kẻ địch vô cùng độc ác, ra tay không từ thủ đoạn.
Tiếp theo sau là một người vô cùng tuấn tú, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, lưng quấn một cây tiên trong suốt như ngọc – đích thị ngũ đệ tử Phong Lưu Tiên Trần Vân Nhạc , hiện là một trong tam đại hộ pháp của bang.
Người này rất đào hoa , ngoài năm bà vợ ở nhà còn có vô số tình nhân. Với dáng vẻ tuấn tú , võ công siêu việt cùng với lời nói truyền cảm , hắn đi đến đâu gieo tình đến đó. Căn bản nhập môn cuối cùng , mới ba mươi lăm tuổi nên tu vị thấp kếm nhất . Trừ Dương Quân hắc bạch khó phân không được xếp hạng, thì hắn cũng là người duy nhất trong bốn đệ tử không lọt vào Hắc bảng cao thủ .
Tiếp sau Trần Vân Nhạc là tam đệ tử Vô Hình Sát Thủ Nhân Kiếm, nhập môn năm mười tuổi. Người này có ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, mặc một bộ đồ đen bó sát người, thanh đoản kiếm sắc bén không bao giờ rời ống tay.
Đây là thói quen của một sát thủ như hắn , khi cần có thể ra tay giết người thuận lợi. Người này kiếm pháp cực cao, thân pháp độc bộ trên giang hồ. Hắn có thể giết người một cách vô tung vô ảnh nên là cao thủ hạng nhất trong Thiên Võng – một tổ chức giết thuê bí ẩn trên giang hồ.
Đi cuối cùng là Dương Quân , trong số ngũ đệ tử thì chính hắn là người có võ công cao nhất dù nhập môn sau Phiên Thiên Tử đến ba mươi năm.
Hắn sinh ra trong gia đình quan lại tính ra là thuộc về bạch đạo , chỉ vì không được truyền thụ Dương gia thương, uất ức bỏ đi bái Vương Phi làm sư phụ, gia nhập hắc đạo. Cuối cùng cha chết lại trở về nối nghiệp cha , làm tổng tiêu đầu Dương gia Tiêu cục.
Người này tuy suốt đời Hắc bạch khó phân nhưng ai ai cũng kính nể bởi sự anh hùng và hào hiệp của hắn , phong cho hắn danh hiệu Thần Thương Vũ Hiệp . Hơn nữa thanh Toái Nghiệp thương của hắn suốt một dải Trường Giang Nam Bắc không có đối thủ , Dương gia tiêu cục lại quy tụ được vô số nhân tài làm tiêu sư , bởi vậy
Người này nhập môn từ năm mười tám tuổi , đến nay đã bốn mươi tám tuổi nhưng dáng vẻ sung mãn , tay chân nổi cuồn cuộn, thanh Toái Nghiệp thương nằm gọn trong tay . Chiếc ngọc bội bằng bạch ngọc cực kì quý giá đeo bên hông chứng tỏ gần đây tiêu cục của hắn làm ăn rất thịnh vượng.
Cả bốn người chào lần lượt cúi chào đại sư huynh, Phiên Thiên Tử nào dám thất lễ , đáp lễ xong đưa tất cả vào sảnh đường . Sau khi mọi người an tọa ,cùng thưởng thức trà thơm Long Tỉnh , Phiên Thiên Tử cất lời:
“Các vị sư đệ đến cả , ngu huynh quả thật mừng rỡ vô cùng . Từ sau khi bị đánh bại, sư phụ lại mất đi , ngu huynh như lạc vào bóng tối không thấy đường đi . Các vị sư đệ đều là tài năng xuất chúng , huynh hi vọng mọi người có thể giúp huynh chống lại sự bành trướng của bạch đạo. Sự hưng vượng của hắc đạo bây giờ nằm trên vai chúng ta cả. Dĩ nhiên Dương Quân là người khó xử nhất. Tham gia hay không tùy đệ , không cần miễn cưỡng.”
Mấy câu này tuy không đả động đến Kiếm Thánh nhưng rõ ràng nêu rõ mục đích là đối phó Kiếm Thánh , ngoài ra lại tỏ ra hào hiệp với Dương Quân , nhưng ai cũng hiểu nếu bốn người kia liên thủ quyết sống chết với Kiếm Thánh , người coi trọng tình nghĩa như hắn lại đứng ngoài được sao.
Phiên Thiên Tử quả không hổ danh là đại đầu lĩnh của ba mươi sáu sơn trại , mỗi câu mỗi chữ đều thâm sâu vô cùng.
“Theo đệ thì nhị ca hoặc tam ca ra mặt dụ lão Kiếm Thánh đến một nơi nào đó vắng vẻ một chút , cả năm người chúng ta liên thủ , đánh chết con hổ già đó.”
Trần Vân Nhạc là người hưởng ứng đầu tiên , hắn tuy võ công thấp nhất trong số năm huynh đệ , nhưng ra ngoài ít có người dám thử cây Ngọc Long tiên của hắn. Hơn nữa hắn còn trẻ nên khí huyết dương cường , địch thủ lớn như Kiếm Thánh căn bản là hắn rất hứng thú.
Lúc này nhị đệ tử Lí Toàn Phong mới cất tiếng :
“Ra mặt thì không có vấn đề , nhưng liệu năm người chúng ta liên thủ liệu có giết được lão không ? Với võ công đã đạt đến Vô kiếm thắng hữu kiếm ta e hắn chẳng kém sư phụ là bao , đánh thì tất nhiên không lại năm huynh đệ chúng ta , nhưng muốn chạy thì không phải là khó.Một khi lão trốn thoát nhất định lũ bạch đạo không để chúng ta yên đâu. Mọi người tính kĩ lại một chút.”
Phiên Thiên Tử nhăn mặt : “Sư đệ không nói quá lên đấy chứ. Ít ra đơn độc đả đấu với lão ,ta cũng chịu được hai trăm chiêu cơ mà.”
Lí Toàn Phong cười : “Huynh đấu với sư phụ liệu huynh chịu được mấy chiêu ? Trăm chiêu có được không? Đệ e là khó. Theo đệ nghĩ lão đấu với huynh chỉ nhằm qua đệ tử thăm dò sư phụ thôi . Mục tiêu của lão chính là sư phụ kia. Huynh không thấy đấu xong với huynh lão liền thách đấu với sư phụ đó sao. Đệ nghĩ nên tính cách khác đi thôi.”
“Cách gì?” Phiên Thiên tử hỏi lại , mắt sáng lên . Tên sư đệ này của hắn thông minh tuyệt đỉnh , lại nhiều mưu mô , cách của hắn chắc không thể bậy bạ như tên ngũ sư đệ không biết trời cao đất dày kia.
Lí Toàn Phong cười , ánh mắt lóe lên nham hiểm: “Cách của đệ khá giống với cách của ngũ sư đệ , đó là dụ lão đến một nơi hoang vắng năm anh em liên thủ thịt lão , chỉ một lần là vặt trụi râu con hổ già đó. ”
Phiên Thiên Tử nghĩ hắn lừa mình tức giận nói to:” Thế thì khác gì cách của ngũ đệ chứ? Chẳng phải đệ vừa bảo như thế là tự tìm đường chết còn gì?”
Lí Toàn Phong cười to :” Nhưng cách của đệ là không phải làm ngay bây giờ. Lúc này tốt nhất là nhẫn nhịn ,nâng cao công lực bản thân là ưu tiên hàng đầu. Sau này công lực cao hơn sẽ đối đầu với hắn. “
Lúc này trong phòng , trừ hai lão đại nói với nhau , ba người còn lại đều im lặng. Vân Nhạc thì vô cùng xấu hỏ , kế sách của hắn đúng là như đâm đầu vào núi đá , muốn mở miệng nhưng không sao dám lên tiếng.
Dương Quân thì đang suy nghĩ việc khác . Tuy việc này hắn quyết giúp đỡ huynh đệ ,đồng thời dạy cho lão Kiếm Thánh kia một bài học vì dám thách đấu sư phụ hắn – người mà hắn kính trọng nhất trên đời .Nhưng chuyến này lành ít dữ nhiều , hắn phải tính cách an bài cho gia đình trước đã.
Nhân kiếm thì im lặng, một sát thủ như hắn luôn không bao giờ bộc lộ trước bất kì ai , kể cả người thân hay huynh đệ, chỉ ngồi xem xét kế của nhị sư huynh.
Lão đại lúc này thở dài “Đệ cũng thấy rồi đấy , ta với đệ mấy chục năm nay tuy chuyên tâm tu luyện nhưng tiến rất chậm . Đến Dương Quân nhập môn sau nhưng cũng đã vượt lên trước rồi. Bây giờ dựa vào cái gì mà nâng cao võ công chứ? Chỉ tiếc là hồi đó quá ham danh vọng , tiền tài , gia nhập giang hồ quá sớm , nếu ở lại cùng sư phụ học hỏi thì võ công đâu có kém cỏi như vậy , để con hổ già bạch đạo đó khi phụ.”
Lí toàn phong nghĩ tới việc này cũng buồn bã không kém:
“Đâu phải chỉ mỗi huynh , cả năm người chúng ta ai cũng nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh có thể ngồi trên đầu thiên hạ rồi nên mới chăm chăm lao vào giang hồ gom góp quyền lực tiền tài như con thiêu thân vậy. Để đến nỗi sư phụ ghét bỏ , đến nỗi cấm hẳn huynh đệ chúng ta lên núi Phiêu Diểu. Bây giờ gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ mới thấy hối hận trong lòng”
Không khí trong phòng trầm hẳn lại . Đối với bọn họ mà nói , sư phụ là thần tiên , là người mà bọn họ kính trọng nhất trên đời, mỗi mệnh lệnh của sư phụ cho dù là bỏ ra tất cả để thực hiện ,thậm chí mất mạng cũng không hối tiếc . Sư phụ bọn họ dù chết rồi nhưng không ai trong số họ dám cãi lệnh lão dám lên Phiêu Diểu sơn viếng mộ. Vì thế trong long bọn họ vô cùng hối hận và xấu hổ.
Một lúc sau , lão nhị cất tiếng phá vỡ cái không khí âm u ấy: “Sư phụ tuy nghiêm khắc và lạnh lùng nhưng với mỗi huynh đệ chúng ta , không có ai người không coi như con. Trong thư Nhã Nhã gửi cho ta , muội ấy bảo sư phụ đã tha thứ cho chúng ta. Dù lão nhân gia vẫn cấm chúng ta lên Phiêu Diểu sơn nhưng người đã cho phép muội ấy sẽ đến ở cùng với đại sư huynh và còn mang theo lục sư đệ . Muội ấy còn nói tất cả những gì sư phụ muốn nói với chúng ta đều gởi gắm qua lục sư đệ. Vì vậy ta rất hi vọng lão nhân gia sẽ chỉ cho chúng ta con đường sáng để đột phá võ công.”
Mọi người đều sáng mắt lên. Bao năm nay , từ sau khi xuất sư họ không được ai chỉ dẫn nữa ,tất cả đều tự mày mò sáng tạo rồi khổ công tu luyện , rốt cuộc đều cảm thấy bất lực . Tu vị tiến rất chậm lại vô cùng đau đầu. Bởi vậy cái tin này như cơn mưa tươi mát rơi trên hoang mạc vậy.
Lão đại như vừa sống lại thở phào nhẹ nhõm : “Nếu sư phụ tha thứ cho chúng ta, nhất định người sẽ không tiếc gì với chúng ta cả. Chỉ là huynh hơi ngạc nhiên , sao bao năm không lên Phiêu Diểu sơn sao Nhã Nhã lại như rất thân thiết với đệ , lại thông báo cho riêng đệ vậy? ”
Lí Toàn Phong cười : “Chỉ là huynh không biết đó thôi , cứ hai năm một lần Nhã Nhã lại xuống núi đến Hoài An trấn để sắm sửa vải vóc đồ đạc cho sư phụ . Đệ thường chờ để gặp muội ấy hỏi thăm tin tức sư phụ và biếu tặng người ít quà . Chỉ là phải nhờ Nhã Nhã nói dối là muội ấy mua bằng không thì sư phụ nhất quyết vứt xuống núi … chẳng được như tam đệ , quà của đệ ấy gửi qua Nhã Nhã, sư phụ biết nhưng vẫn nhận. Hơn nữa đệ ấy còn liên lạc thường xuyên với Nhã Nhã , cái gì cũng biết”. Giọng hắn lúc này không khỏi có chút ghen tị.
Nhân Kiếm lúc này vẫn lạnh lùng : “Đệ mồ côi từ nhỏ , được sư phụ nhận về , Nhã tỉ chính là người chăm sóc nuôi lớn đệ , sao đệ lại không đối xử tốt với tỉ ấy được. Còn đệ rời bỏ Phiêu Diểu sơn không phải vì tham tiền tài địa vị giang hồ như các huynh mà vì đẹ tư chất ngu muội hơn các người , ở lại tu luyện không tiến thêm được , mới xin sư phụ cho đệ ra giang hồ. Từ đó thông qua các trận chiến nâng cao tu vị bản thân , có thể đuổi kịp huynh đệ và không làm xáu mặt sư phụ. Sư phụ sao trách đệ được. Chỉ tại các huynh làm liên lụy đệ làm đệ không thể vè Phiêu Diểu sơn được nữa.”
Lúc này , bọn họ mới vỡ lẽ vì sao một kẻ như hắn lại đi làm sát thủ , suốt ngày chém giết thuê nhưng lại ít khi có tiền. Tất cả số tiền ấy hắn đã mua quà dâng tặng sư phụ. Bốn người đều nghĩ hắn đối với sư phụ còn tốt hơn mình cả chục lần đối với hắn thêm phần quý trọng chứ không khinh hắn bán mạng lấy tiền như trước.
Trần Vân Nhạc đột nhiên hỏi :”Tam sư huynh , Nhã tỉ có cho huynh biết lục đệ là người thế nào không ? Đệ e là hắn trẻ tuổi không thể lĩnh ngộ hết những điều sư phụ nói thì huynh đệ ta chỉ sợ khó mà tiến được…” Hắn biết rõ là sư phụ hắn không bao giờ làm gì mà không chắc chắn , chỉ là hắn lo vị sư đệ này giấu đi những bí quyết để làm của riêng nên đành nói lái đi theo cách khác..
Nhân Kiếm lúc này chợt nghiêm mặt , quát :”Đệ nghĩ gì thế ? Lục đệ cũng như chúng ta cũng là đồ đệ của sư phụ . ta hiểu rất rõ ý đệ nhưng chúng ta là huynh đệ , dẫu mỗi người một tính cách , một địa vị nhưng không bao giờ coi nhau là người ngòai cả. Hơn nữa nếu đệ ấy cố tình không nói thì lão ngũ ngươi làm được gì.”
Trần Vân Nhạc vô cùng xấu hổ , suy cho cùng thì chỉ tại hắn suy bụng ta ra bụng người , lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nên để vị sư huynh lạnh lùng như băng này cũng phải nổi giận. Chỉ hận là không có cái lỗ nào để chui xuống đất.
Phiên Thiên Tử lúc này thấy căng quá nên lão mới nói : “Tam đệ đừng giận quá . Ngũ đệ chỉ lỡ miệng mà thôi. Huynh đệ chúng ta tình còn thân hơn ruột thịt , mọi người đều hiểu cả. Được rồi bỏ qua đi. Ai cũng muốn biết lục đệ là người thế nào để sau này dễ đối xử thôi mà. ”
Lúc này Nhân Kiếm đã nguôi giận , trầm trầm cất tiếng :
“Lục đệ là con một nhà tiều phu dưới chân núi, gặp lưu tinh rơi , trở thành mồ côi từ lúc còn bú sữa, chính Nhã tỉ nuôi lớn đệ ấy . bảy tuổi sư phụ nhận đệ ấy làm đệ tử cho đến giờ. Đệ ấy là nhân tài trong nhân tài , ngộ tính không hề thua kém đại sư ca và nhị sư ca khi nhập môn đâu. Nghe Nhã tỉ nói ,tuy giờ đệ ấy chưa tròn mười chín tuổi nhưng toàn bộ võ công của Ngũ Võ chúng ta đều đã luyện thành.”
“Kể ra cũng là nhân tài nhưng nếu ngày ấy sư phụ cho tam đệ luyện thêm bôn môn Ngũ Võ kia thì tam đệ chắc cũng luyện thành mà thôi.” Phiên Thiên Tử chen vào , lão cũng ghen tị việc sư đệ được học toàn bộ năm môn Ngũ võ mà sư phụ chỉ cho lão học có một.
“Đệ không có tham vọng như đại sư huynh. Sư phụ bảo đệ học một là tốt thì đệ cho đó là tốt. Với lại bao năm nay chỉ một môn Thúc Địa kiếm pháp mà đệ cảm thấy chưa hiểu hết sự biến hóa của nó , học thêm nữa có ích gì. ”
Dương Quân lúc này mới cất tiếng : “ Mọi người đừng cãi nhau nữa chờ Nhã tỉ và lục sư đệ đến là biết ngay cần gì phải cãi nhau.”
Phiên Thiên Tử cũng cảm thấy mình hơi vô lí , quả thật từ khi bị đánh bại đến giờ lão như không kiểm soát được mình nữa , vội khoát tay nói : “Tứ đệ nói rất phải, là ta không tốt. Hà hà ,ta đã sai người chuẩn bị đồ ăn . Mọi người phải nâng chén chúc mừng sư phụ đã tha thứ cho lũ đồ đệ bất hiếu chúng ta mới được. Mời”