Khi tỉnh dậy , Hận Thiên thấy mình đang nằm trên giường , ánh mặt trời đang chiếu vào bên chiếc cửa sổ xinh xắn. Chiếc giường tuy hơi cũ nhưng đầy đủ chăn đệm. Hắn gượng ngồi dậy , ngực đau nhói. Sau khi tựa được vào đầu giường , Hận Thiên quan sát xung quanh xem nơi này là ở đâu. Căn phòng không rộng lắm , chỉ có một chiếc giường , một chiếc bàn gỗ tròn và mấy cái ghế.
Cửa sổ mở toang gió thổi mát rượi làm Hận Thiên quên đi cơn đau đớn trong người . Cảnh bên ngoài thật là đẹp , nột sườn núi bạt ngàn cây xanh điểm những nụ hoa đỏ chót . Chợt có tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân đi tới , Hận Thiên vội vàng nằm xuống giả vờ chưa tỉnh. Tiếng bước chân lại thật gần , có tiếng con gái nói nho nhỏ: “Nhược Hoa tỉ chẳng phải sắp về nhà chồng rồi sao? Sao cứ đến đây chăm sóc cho tiểu ca này vậy? Hay là lại động lòng rồi?”
“Hứ , chỉ tại các muội làm ăn cẩu thả , nấu nướng không ngon nên Bích Thủy tỉ mới phải nhờ ta đến chăm sóc vị huynh đài này. Không lo cải thiện đi sau này ế chồng cho coi.”
“Bọn muội đâu có được diễm phúc như tỉ , xinh đẹp , khéo tay , lại thông minh tha hồ chọn lựa , bao nhiêu chàng xin quỳ dưới chân mà không được! . Hi hi.”
Những tiếng cười trong trẻo như đề tỉnh Hận Thiên biết hắn đang ở đâu . Đây chính là núi Nga Mi , một trong tứ đại Phật giáo danh sơn . Những cô gái này đích thị là tục gia đệ tử của Nga Mi phái.
Hận Thiên cảm giác có những thìa cháo thơm lừng đang được đổ từ từ vào miệng . Hắn không mở mắt vẫn cảm nhận được một cô gái đang ngồi bên bón cho mình , còn lại ba cô đứng bên giường xem.
Một cô cất tiếng: “Không hiểu Bích Thủy tỉ sao lại quan tâm tới anh ta thế nhỉ? Tỉ ấy có bao giờ để đám nam nhân vào mắt đâu . Lần này còn xin sư phụ cứu anh ta , đưa anh ta về núi , còn bắt Hoa tỉ chăm sóc anh ta nữa chứ.”
“Muội sao hiểu được , người này tuy là đệ tử tà phái , nhưng anh ta đã không tiếc mạng đấu với Tứ Xuyên Ngũ Ác , cứu mạng và và cả sự trong sạch cho hơn bốn mươi tỉ muội Nga Mi chúng ta . Chúng ta đền ơn còn chưa nổi , một chút công sức này có đáng gì . Nếu bỏ mặc anh ta , chỉ sợ sau này Nga Mi chẳng còn mặt mũi nào trên giang hồ nữa. Bích Thủy tỉ tỉ nghĩ sau xa hơn nên các muội sao hiểu được. ”
“Hì đấy là tỉ chưa thấy mặt của Bích Thủy tỉ đêm đó , nếu không tỉ chẳng nói vậy đâu .”
Người con gái ngồi bên giường không ngừng tay bón cháo cho chàng hỏi lại “Như thế nào?”
“Tỉ ấy lo lắng chẳng kém gì tỉ lúc đi thăm hảo ca ca bị thương đâu! Hì hì”
“Các muội chỉ được cái nói bậy” Hận Thiên dù không thấy mặt vẫn có thể cảm thấy cô đang đỏ mặt.
Sau khi hết bát cháo cô gái ấy đổ nước cho hắn uống , lau miệng cho hắn sạch sẽ rồi cùng tỉ muội của mình đi ra ngoài
Hận Thiên mở mắt , chàng ngồi dậy tới bên cửa sổ , hít một hơi không khí trong lành. Đâu đây thoang thoảng mùi thơm của hoa , của mật , của nhựa gỗ .
Hận Thiên ngẩn ngơ nhớ về thời thơ ấu trên Phiêu Diểu . Vậy là hắn đã rời xa nó bao ngày rồi. Hận Thiên không nhận ra có người đang đến , đến khi một giọng nói ôn hòa trong trẻo cất lên thì hắn mới sực tỉnh quay lại.
“Công tử tỉnh rồi à?”
Trước mặt hắn là một cô nương tuổi tầm mười tám đôi mươi , mái tóc đen dài óng ả thoang thoảng hương hoa , cặp lông mày xinh như vẽ , nét mặt thanh tú không bút mực nào tả xiết . Nàng mặc chiếc áo dài màu tím nhạt làm nổi lên làn da trắng như bạch ngọc. Hắn há hốc miệng , đứng ngẩn ngơ , bủn rủn chân tay.
Cũng đúng thôi , hắn từ nhỏ không tiếp xúc với nữ nhân nào khác ngoài Bạch di , ra giang hồ thấy nữ nhân cũng không them để vào mắt , nay đối mặt một trong những tuyệt đại mỹ nhân thì hắn chịu sao thấu. Thấy Hận Thiên chăm chăm nhìn mình , nàng đỏ mặt , cặp má hồng lên như bôi phấn , trong thập phần quyến rũ .
Nhưng chỉ trong giây lát , nàng khôi phục lại trạng thái ban đầu , lạnh lùng hỏi: “Công tử nhìn chán chưa?”
Hận Thiên lúc này mới nhận ra , bèn chắp tay nói : “Thứ lỗi cho tại hạ vô lễ , chỉ là tại hạ lần đầu ra giang hồ , được nhìn thấy mĩ nhân nên có phần phóng túng , mong cô nương bỏ quá cho.”
Nàng liền cắt lời : “Công tử khỏe lại rồi thì tốt . Công tử là người của tà phái , ở lâu trên núi Nga Mi không tiện , các vị sư thúc nhắn bao giờ phục hồi mong công tử xuống núi bình an. ” Nói rồi quay người rời khỏi phòng , để lại Hận Thiên ngẩn ngơ nhìn theo tấm thân yêu kiều xa dần , trong căn phòng thoang thoảng mùi hương mĩ nữ.
Thánh dược trị thương của Nga Mi phái quả là vô song. Mấy hôm sau , Hận Thiên đã có thể đi lại , thương thế của hắn dần phục hồi . Hắn được cô gái có tên Nhược Hoa dẫn đi thăm thú núi Nga Mi. Nga Mi vốn nổi tiếng linh thiêng bởi người ta coi vị thần bảo trợ của Nga Mi là Phổ Hiền Bồ Tát.
Chùa Hội Tông thờ vị bồ tát này dưới chân núi Nga Mi quanh năm đông nghịt Phật tử đến dâng hương cúng bái. Nga Mi phái nằm trên ngọn Kim Đính là ngọn núi chính của Nga Mi sơn , độ cao hơn ngàn trượng. Hận Thiên đứng trên núi nhìn ra xa trong lòng đầy cảm khái . Xa xa bốn kì quan của Nga Mi ẩn hiện trong sương . Đó là : Nhật xuất , vân hải , Phật quang , thánh đăng , mỗi thứ có một vẻ đẹp riêng.
Nhược Hoa dẫn hắn đến Thanh Âm các tại Ngưu tâm lĩnh của Nga Mi sơn , phía dưới hai con suối Hắc Bạch nước trong veo chảy qua . Hắn vào điện , trong có tượng Thích Ca Mậu Ni , Văn Thù bồ tát , Phổ Hiền bồ tát . Những đệ tử tục gia đang lau rửa tượng , thấy Nhược Hoa đến liền xúm lại trêu đùa , để hắn thoải mái thăm thú xung xung quanh.
Phía dưới Thanh Âm các là hai phi đình , hai bên có cầu . Hắn nhìn chăm chăm vào hai dòng suối Hắc Bạch , thầm hiểu tại sao Nga Mi sơn lại là thánh địa Phật giáo . Bởi chỉ có tại nơi đây , con người mới có thể thoát khỏi , những dục vọng , mưu lợi tranh đoạt của phàm trần để làm tâm hồn được thanh thản.
Hắn mong ước được tắm mình trong dòng nước tinh khiết kia , rữa sạch những ưu tư phiền muộn. Nhược Hoa lúc này đã thoát khỏi đám tỉ muội , bước tới bên Hận Thiên : “Không ngờ công tử lại tìm được đến Song Phi Kiều này , đây quả thực là một trong những cảnh đẹp của Nga Mi sơn.”
“Song Phi kiều , cái tên thật đẹp . Nga Mi sơn quả là thần tiên . Đến đây bao nhiêu nỗi ưu sầu phiền muộn của tại hạ như tan biến. Trong lòng chỉ muốn hóa thành tiên bay lên trời , hoặc không cũng làm thi tiên như Lí Bạch. Hà.”
Nàng ta bụm miệng cười : “Công tử xem ra cũng thật biết hưởng thụ đó . Ngày mai công tử tự đi thăm thú được không? Tiểu nữ có việc phải đi Thành Đô một chuyến. ”
“ Tiểu thư cứ tự nhiên . Nhìn khuôn mặt háo hức của tiểu thư tại hạ cũng đoán được rồi. Ha ha . Yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu . Không biết tình quân trong mộng của tiểu thư là ai vậy? “
Khuôn mặt nàng ta bắt đầu đỏ bừng lên , trách : “Công tử cũng thật biết trêu người đấy nhỉ? Thật uổng công tiểu nữ chăm sóc công tử mấy hôm nay!” Nàng chợt lo lắng : “Công tử là người trong tà phái , không hiểu có biết Thần Thương Vũ Hiệp Dương lão gia không? ”
Hận Thiên chợt hiểu ra , trong bụng thầm cười , cô đi làm dâu nhà ai không làm , lại chui vào nhà tứ sư huynh ta , chịu làm cháu dâu của ta . Hà hà tự nhiên lại ngoan ngoãn gọi ta bằng thúc thúc. Ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên : “Biết nhưng làm sao? Ông ấy liên quan gì tới cô nương ?”
“Không có gì . Chỉ tại ý trung nhân của tiểu nữ là con trai của ông ấy , đã sắp đến ngày thành thân rồi . Vậy mà ông ấy đột nhiên biến mất , giao lại toàn bộ cơ nghiệp cho chàng , làm chàng vất vả không ít . Không hiểu có phải ông ấy không muốn ta về làm dâu nên mới làm vậy không nữa?”
Hận Thiên cười : “Cô nương cả nghĩ quá ! Dương lão gia tuy là đệ tử tà phái , nhưng ông ấy suốt đời ngay thẳng . Nêu ông ấy không thích , chỉ cần nói một câu liệu ca ca của cô nương có dám rước cô về không? Việc này ta tiết lộ cho riêng cô là ông ấy đang bế quan luyện công chờ thách đấu với Kiếm Thánh . Cô đừng nói lại cho ai biết nhé.”
Nhược Hoa tròn mắt : “Làm sao công tử biết? ”
Hận Thiên cười ha hả : “Sư tỉ chưa nói với cô nương tại hạ là người của Ngũ Võ thần môn sao? Yên tâm đi , tại hạ đảm bảo những lời vừa nói cho cô nương . Muộn rồi tại hạ phải về nghỉ ngơi đây.” Nói rồi hắn cất bước ra khỏi Song phi kiều mặc cho Nhược Hoa đứng kinh ngạc.