Hồi 7
Hồi 7
[…Mất một đoạn ….]
-Hồng Anh! mi định làm phản chăng? Tứ kiệt chấp hành lệnh của ta lập tức bắt hắn.
Bốn tử y nhân tận mắt thấy Nhạc Vân tuổi còn trẻ mà đã luyện được thần công hộ thể, đều kinh hãi vô kể, không dám coi thường liền đồng loạt xoay tay rút binh khí ra. Một cặp nhị côn, một cặp song trùy hai người đứng hai bên tả hữu sử dụng song câu và trường kiếm.
Tứ kiệt bốn gã vốn là huynh đệ đồng thai, công phu ngoại môn huyền ảo, nội công cũng đạt tới mức hạng nhất vì chịu ơn của Tàng Long Cư Sĩ Đoàn Vân Đình trong một chuyến đi ngoài quan ngoại nên theo ông làm cận vệ rất trung thành.
Từ trước đến nay hầu như Đoàn Vân Đình ít khi phải tự mình động thủ. Số nhân vật võ lâm thắng được tứ kiệt có lẽ đếm được trên đầu ngón tay. Bốn người chỉ nghe lệnh trực tiếp của Đoàn Vân Đình, ngày hôm nay nhân đi kiểm soát khu vực với thiếu bang chủ Đoàn Bảo, y lạm dụng chức phận sai cử họ nên trong lòng khó chịu nhưng họ cũng phải chấp hành rút khí giới, nhưng dùng dằng chưa muốn động thủ.
Nhạc Vân nổi cơn kích động, cố dằn mình chàng xoay bước bỏ đi. Đoàn Hồng Anh giậm chân chạy theo, thiếu chủ Đại Kim Long móc lệnh bài ra quát lớn:
-Tứ kiệt! Chặn người lại!
Đồng thời y tung người nhảy xuống chắn lối Nhạc Vân!
Chàng xẵng giọng nói:
-Nãy giờ tại hạ nể tình ha cô nương nên đã nhịn Đoàn huynh nhiều rồi, xin hãy nhường lối cho!
Bọn tứ kiệt vừa xông tới, Đoàn Bảo giơ cao ngọc bài lệnh lên:
-Tấn công đi!
Bốn huynh đệ không dám chần chờ nữa, chín món binh khí như một cái lưỡi chụp xuống đầu Nhạc Vân. Chàng hoa mắt, lùi lại liên tiếp đến lúc lưng đập vào trụ cổng hết đất lùi thì bên hông cấn phải một vật cứng. Vừa lúc đôi song câu hạ thấp móc vào vai áo chàng giựt mạnh.
Nhạc Vân xiêu người trượt chân té lăn ra, cặp nhị côn sắp đập xuống đỉnh đầu với ý định làm chàng ngất đi. Tánh khí quật cường nổi lên, chàng nghĩ thầm:
-Nhạc Vân này có mất mạng để cứu thanh danh Nhạc gia cũng xứng đáng…
Thuận tay chàng tuốt cây cổ kiếm đón đỡ cặp nhị côn và quét ngang một đường theo hình cánh cung. Hàn khí xông ra giàn dụa lạnh buốt người. Nội lực ào ạt xô tới từ mũi đoản kiếm cổ, khiến tứ kiệt ngẹt thở, tay cầm vũ khí đột nhiên nhẹ hỗng.
Cú đánh liều mạng cầu may không theo phép tắc gì của Nhạc Vân đã tiện ngọt sớt toàn bộ binh khí và bức bách tứ kiệt Đại Kim Long phải thối lui, thật là chuyện vô tiền khoáng hậu khiến địch thủ chàng đều trợn mắt kinh ngạc khôn xiết.
Nhạc Vân chống tay đứng lên chằm chằm ngó thẳng đoản kiếm mà không tin vào mắt mình. Vừa lúc đó có tiếng cười sang sảng vọng lại, một bóng người như thiên mã hành không phất phới hạ xuống giữa cục trường.
Huynh muội họ đoàn sợ hãi kêu lên:
-Phụ thân!
-Gia gia!
Riêng tứ kiệt rất bối rối đều ngẩn người ra rồi đồng thanh cúi mình nói lớn:
-Bang chúa thứ tội bọn thuộc hạ…
Người mới đến đúng là Tàng Long Cư Sĩ Đoàn Vân Đình, ông phóng mục quang nhìn rõ mặt Nhạc Vân rồi nói:
-Thật là một tay tráng sĩ. Hay lắm, hay lắm! Xin mời công tử lại đây.
Dứt câu nói với chàng xong, tiên sinh quay sang Đoàn Bảo và Đoàn Hồng Anh nghiêm giọng nói:
-Nghịch nhi! Hai ngươi lập tức lui về phòng chờ ta.
Đoàn Vân Đình vừa dứt lời là huynh muội Đoàn Bảo không dám chần chờ, vội vã đi ngay, thiếu bang chúa Đoàn Bảo hậm hực đưa mắt ngó Nhạc Vân một cái đầy căm tức, chàng lờ đi như vô tình. Đoàn tiên sinh đổi mục quang sang bốn tử y nhân cất tiếng hỏi:
-Lý Văn, Lý Cương… tại sao huynh đệ các ngươi tự ý phá luật lệ của ta?
Lý Văn là huynh trưởng của tứ kiệt bước tới ấp úng nói:
-Cái đó… cái đó, thưa bang chúa là do… thiếu gia dùng ngọc bài lệnh bắt buộc bọn thuộc hạ.
-Bảo nhi dám sử dụng Ngọc bài lệnh?
Lý Cương đỡ lời:
-Bẩm bang chúa đúng thế!
Tiên sinh trầm ngâm nghĩ ngợi rồi nói:
-Việc này ta sẽ xét sử nghiêm minh nhưng kể từ bây giờ các ngươi chỉ phục tùng Ngọc bài trong tay bang chúa mà thôi, còn bất tất phải nghe lệnh ai cả. Tỷ như ngọc bài rơi vào tay người nào có dã tâm, kẻ đó bắt các ngươi phải chết chẳng lẽ lại vâng mệnh mù quáng như vậy sao?
Huynh đệ họ Lý cúi đầu đáp:
-Bọn thuộc hạ thật hồ đồ mong bang chúa nhiêu dung…
Đoàn Vân Đình nét mặt rất nghiêm khắc nói tiếp:
-Các ngươi không phân biệt thực hư phải trái ra tay động thủ với người đến cầu kiến, trái với quy củ võ lâm thật khiến ta phải hổ thẹn thay cho Đại Kim Long, rất may công tử đây đã cho huynh đệ các ngươi một bài học về tội lỗ mãng, lần này ta bỏ qua cho nhưng một lần nữa xảy ra thì các ngươi tự xử lấy đi… thôi đi di.
Lý thị huynh đệ như được ơn đại xá liền khom lưng vái chào Đoàn Vân Đình, Lý Chương sử dụng nhị côn bị cổ kiếm Nhạc Vân chém đứt làm đôi, gã là người ứng biến mau lẹ, quay sang Nhạc Vân vòng tay nói:
-Mong huynh đài đừng chấp nhất huynh đệ tại hạ, thần công của huynh đài khiến tứ kiệt được mở rộng tầm mắt. Xin cáo biệt.
Nhạc Vân cười nhẹ đáp:
-Các vị cứ tự tiện, tại hạ lấy làm tiếc.
Tứ kiệt sánh vai vọt đi mất hút vòa trong. Bây giờ Đoàn Vân Đình mới nở nụ cười nói với Nhạc Vân:
-Mời công tứ quá bộ vào đây cùng ta đàm đạo uống chung trà lạt rồi mọi chuyện sẽ bàn sau. Xin mời.
Đoàn Vân Đình đi trước dẫn lối, Nhạc Vân từ chối không kịp, đành đi theo tiên sinh rồi tùy cơ ứng biến.
*
* * Kim Long Bang được thành lập đã qua ba đời bang chúa, là bang hội độc lập theo kiểu truyền gia theo lẽ thông thường, chưa được sánh bằng vai với Thất Đại môn phái chính thống gồm Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Không Động, Thanh Thành, Côn Luân và Điểm Thương. Nhưng năm mươi năm chẵn giữ vị trí bền vững tới hôm nay không phải chuyện ai cũng làm nổi.
Bang chúa đời thứ nhất là Đoàn Vân Khuê đã tạo dựng tôn chỉ rõ ràng cho con cháu sau này phát huy sâu rộng, mà đến đời Tàng Long Cư Sĩ càng rực rỡ lớn mạnh. Chỉ tiếc một điều chỉ truyền gia nên không quy tục hào kiệt võ lâm được nhiều, do đó bản thân các vị lãnh đạo Kim Long Bang phải văn võ song toàn, hành động phi thường hào kiệt để tranh một chỗ đứng trong giang hồ đầy bất trắc cho Đại Kim Long.
Chữ đại là mới thêm vào sau này trên bức hoành phi giữa đại sảnh. Pho chưởng pháp “Phi Long Ngũ Bộ Chưởng” và môn kinh công “Thiên Mã Hành Không” và pho “Tàng Long Bát Quái Kiếm” đã bao phen bảo vệ thanh danh Đại Kim Long không bị sứt mẻ, nay Đoàn tiên sinh vẫn thi triển vô cùng tinh túy và hiệu quả.
Đại sảnh Kim Long Bang khiến Nhạc Vân nhớ đến Triệu trang. Cách bài trí na ná giống nhau, song ở đây rộng hơn nhiều. Đoàn Vân Đình ngoài năm chục tuổi, thần sắc nhẹ nhàng đĩnh đạc, phu nhân của ông không biết võ nghệ, bà chỉ chuyên công việc chu toàn gia đình như bao phụ nữ khác, Đoàn phu nhân hôm nay vắng nhà.
Sau cuộc trà, Đoàn Vân Đình nhìn Nhạc Vân hỏi:
-Công tử có thể cho ta biết một chút về lai lịch?
Nhạc Vân thoáng e dè nhưng rồi quả quyết đáp:
-Tiểu sinh tên là Nhạc Vân, Nhất Kiếm Kình Thiên Nhạc Cương chính là gia phụ.
Thoáng giựt mình tiên sinh hỏi lại:
-Nhạc Cương ư? Có phải đệ ngũ kiếm thủ trong “Thập Kiếm Nhân” chăng?
=Thưa tiên sinh đúng vậy!
-Ta nghe đồn Kiếm Bảng tan rã hơn hai mươi năm nay vậy phụ thân công tử hiện nay ra sao?
Nhạc Vân nghiến răng đáp:
-Gia phụ và gia mẫu đã bị bọn lang sói “Đại Quang Minh” hạ sát rồi… Tiểu sinh… tiểu sinh…
Nói tới đây chàng nghẹn ngào ứa lệ
Đoàn Vân Đình đập bàn nói to:
- “Đại Quang Minh”! Bọn người này càng ngày càng hoành hành bá đạo rồi cũng sẽ có ngày đến lượt klb… chuyện này thế nào? Công tử có thể cho ta biết rõ hơn một chút được chăng?
Nhạc Vân liền thuật lại nguyên nhân truy sát gia đình mình chỉ vì gia gia chàng không chịu gia nhập “Đại Quang Minh”, cho tới đoạn lưu lạc tới Triệu trang rồi được khiếu hóa tử Lăng Toàn cứu thoát và lạc vào bí động ra sao, nhất nhất không giấu diếm điều gì, chàng gặp gỡ Đoàn Hồng Anh, hai người tìm lại Triệu gia trang trong cảnh điêu tàn cuối cùng nghe lời ha đến Kim Long Bang bái kiến. Xảy ra động thủ với Đoàn Bảo cùng tứ kiệt may mà Đoàn Vân Đình có mặt kịp thời…
Tiên sinh lắng nghe hết cớ sự ngọn nguồn xong khẽ thở dài nói:
-Nhạc công tử, đã không đến thì thôi nay mọi chuyện cũng là số mạng do trời, ta khuyên công tử nén nỗi phiền muộn, tạm thời ở lại đây ít lâu, ta sẽ cho người dò thăm tin tức phụ mẫu công tử sống thác lẽ nào. Nhúng tay vào chuyện này, lấy kinh nghiệm đề phòng kiếp nạn sắp tới cũng không thừa đâu…
Nhạc Vân nhớ tới thái dộ thù địch của Đoàn Bảo, cảnh nhờ vả chịu ơn chẳng hay ho gì, nên rất lễ độ chàng quyết liệt từ chối:
-Đa tạ bang chúa có tấm lòng quảng đại tiểu sinh nguyện khắc cốt ghi tâm, nhưng tiểu sinh lưu lại đây nếu “Đại Quang Minh” biết được ắt sẽ gây khó dễ cho quý bang, tai họa tiểu sinh gây ra cho Triệu gia, lần này không dám…
Đoàn Vân Đình xua tay ngắt lời Nhạc Vân:
-Khoan đã! Công tử biết một mà chưa biết hai, ta định khi công tử ưng thuận mới tiết lộ ra ngờ đâu công tử khách khí với Đoàn mỗ, hiện thời…
Đoàn tiên sinh ngừng lại hít một hơi vào lồng ngực rồi nói tiếp:
-Hiện thời Đại Kim Long đang chứa chấp một trọng phạm của Đại Quang Minh… Công tử muốn biết người đó là ai chăng?
Nhạc Vân hồi hộp trong lòng liền đáp:
-Tiểu sinh đang nóng lòng lắng nghe bang chúa…
Đoàn tiên sinh lộ vẻ thần bí khẽ dằn từng tiếng:
-Người đó chính là Tam Tiết Kiếm Khách Lăng Toàn
Vừa nghe tới thực danh Lăng Toàn, chàng sửng sốt chồm lên.
-Lăng đại thúc còn sống ư?
Đoàn tiên sinh cười đáp:
-Phải, y còn sống và rất khỏe mạnh.
Nhạc Vân vội nói:
-Bang chúa có thể cho tiểu sinh gặp y chăng?
-Được thôi, nhưng công tử nên nghe lời Đoàn mỗ… Công tử nên nhớ phụ mẫu thọ hại về tay ai…
-Điều này tiểu sinh không dám quyên.
Đoàn tiên sinh nghêm sắc mặt nói:
-Như vậy chúng ta cùng chung lưng sát cánh chống lại mối họa trước mắt là đúng hay sai? Đoàn mỗ mới sơ kiến trong lòng cảm thấy rất mến công tử và ngưỡng mộ ý chí bất khuất của lệnh tôn, ngoài ra ta không có ý đồ gì khác nếu công tử nghi ngai ta cũng không tiện ép buộc, cứ nghỉ chân vài ngày ở đây sau đó là quyền công tử, ta đã hết lời rồi.
Nhạc Vân suy nghĩ rất nhanh, chàng thấy mình không nên phụ tấm chân tình của người nên đáp dứt khoát:
-Tiểu sinh nghe lời dạy của bang chúa!
Đoàn Vân Đình rất hả dạ, tiên sinh tươi cười nói:
-Công tử đợi trong chốc lát Tam Tiết Kiếm Khách sẽ đến ngay đó!
Bang chúa Đại Kim Long trở gót vào trong
|