Chương 8: Tử tại Mộng Hồ
Tác giả: Huỳnh Dị tiên sinh
Dịch giả: Lưu tinh
Biên tập: Lưu tinh
Nguồn: 4vn.eu
Với trí tuệ, hắn nhìn thấu nhân sinh, từ đó nắm giữ nhân sinh.
Cửa mở, phụ trách phòng vệ Mộng Hồ Thủy Trang - Jack đi nhanh mà đến.
Jack thân hình cao gầy, vẻ mặt sung mãn tinh thần, tràn ngập tự tin đối tự mình, dưới mắt Ba Cực chính là thủ hạ tuyệt không chút hoài nghi, đã theo hắn tới hơn hai mươi năm lăn lộn.
Ba Cực mặt vô biểu tình hỏi: “Hình thế ra sao?”
Jack nói: “Tất cả nhân viên không chiến đấu, bao gồm cả những kẻ không thể hoàn toàn tín nhiệm, đều được theo tuyến rút lui an toàn mà ra khỏi Mộng Hồ, trừ bỏ một cá nhân…”
Ba Cực lãnh đạm hỏi: “Là ai?”
Jack đáp:
“Là Hạ Thái Thái, từ hoàng hôn hôm qua, không ai gặp cô ấy, đối với cô ấy tìm kiếm còn đang tiến hành…”
Ba Cực phất tay làm ra tư thái ngăn cản:
“Không cần! Chúng ta bây giờ có bao nhiêu người có thể dụng?”
Jack nói:
“Chúng ta tổng nhân số có một ngàn bốn trăm hai mươi tám người, trong đó hai trăm tám mươi người đóng tại bốn bệ phóng phi đạn, còn hơn nửa số người phân tán ở ngoại vi, hình thành mấy vòng bảo vệ quanh Mộng Hồ Thủy Trang, hơn năm trăm người canh giữ ngay tại các vị trí Mộng Hồ Thủy Trang, theo hình thức quân tiếp viện, tùy thời tăng viện cho cứ điểm thất thủ.”
Ba Cực bảo:
“Địch nhân không đến thì thôi, nếu đã đến nhất định là từ đường bộ phát động công kích, lợi dụng rừng cây rộng lớn phía tây nam Mộng Hồ yểm hộ, dùng trọng binh đánh lén, khiến chiến cơ chúng ta khó có tác dụng.”
Jack cũng gật đầu:
“Tôi cũng nghĩ tới điều này, chính là vì nội gian tồn tại, làm chúng ta không dám tập trung binh lực theo cứ điểm chiến lược tác chiến mà phân bố, mà chỉ có thể bả binh lực phân đều ra các điểm có thể bị tập kích! Ai! Thật là phiền não.”
Ba Cực khóe miệng lộ tia cười khổ, Mộng Hồ Thủy Trang của hắn ba mặt đều là bình nguyên, địch nhân không cách nào tìm ra bình chướng thiên nhiên mà ẩn nấp, còn nếu từ không trung mà tới, hắn bốn bệ phóng tên lửa đất đối không, dư thừa nghênh đón địch nhân. Tại phòng thủ, có thể nói ổn như pháo đài. Nhưng giả thiết bố trí của đối phương, toàn bộ đều phân phó theo tin tức nội gian truyền ra, địch nhân như vậy tất nhiên là tránh cường công nhược, tự mình nên phải bả binh lực phân tán đều, nhưng vì thế mỗi nơi lại đều là nhược điểm. Ngẫm lại đúng là làm người nhức đầu.
Jack nói tiếp:
“Ba giờ trước, tại đông nam cùng tây nam, đều xuất hiện chiến cơ thực trăng, hiển nhiên là không ngừng vận tống binh lính cùng trang bị, chuẩn bị hướng ta tiến công. Chúng ta phái ra trinh sát, cùng chúng ta gần tới hai giờ chưa có liên lạc, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Hơn nữa lúc trước bị đánh rơi bốn chiếc chiến cơ cùng sáu chiếc thực trăng, tổng công mất tới mười phi cơ, địch nhân tới công, thì không thể thêm chi viện từ không trung.”
Ba Cực ra lệnh: “Tận lực quan sát động tĩnh địch nhân, có tin tức gì đều cho ta biết.”
Jack lĩnh mệnh mà ra.
Ba Cực hồi ánh mắt lại Mộng Hồ.
Mộng Hồ ở tại ngắn ngủi lúc này, lại đã tích tụ một tầng sương vụ.
Sương khí nhanh chóng gia tăng, dương quang bắt đầu yếu ớt vô lực.
Chân trời mây đen chậm chạp tới, sau lưng giống như có một đôi tay vô hình, bả màn trời khép dần.
Ba Cực biết: Đây là dấu hiệu báo trước đại sương vụ, trong lòng cười khổ, cũng tốt, để cho bất khả nhất thế (thế không ai bì được) Ba Cực, tại trong màn sương vụ mênh mông, táng thân Mộng Hồ, tử tại Mộng Hồ.
Phi cơ chậm rãi đáp xuống trên đường băng căn cứ Kháng bạo liên minh Bolivia.
Phi cơ dừng lại.
Lăng Độ Vũ hướng tới Alice kiên định nói: “Xuống đi nha! Nhớ kĩ ta đưa tới tài khoản mật mã, cùng với giải dược giao cho người của ta.”
Alice mắt đầy lệ cầu khẩn, mềm yếu:
“Ta cũng muốn quay về!”
Lăng Độ Vũ cứng rắn phủ quyết:
“Tuyệt đối không thể, đây là phân phó của tiến sĩ, cô sao có thể bất tuân.”
Alice kêu lên:
“Anh mới không phải cần quay lại, anh sẽ bị giết mất!” Lệ như mưa rơi.
Lăng Độ Vũ mục quang là hỏa nhiệt, bảo:
“Chết có sá gì, ta nhất định phải trở lại.”
Cửa phi cơ mở ra, mấy người nhóm Kháng bạo liên minh phía dưới ra dấu ý bảo bọn họ đi xuống.
Lăng Độ Vũ kiên quyết:
“Xuống đi!”
Cùng đó thấp giọng mà khuyên:
“Người chẳng lẽ không muốn ta đi trợ giúp tiến sĩ sao? Ta nếu có cơ hội, liền tới tìm người, bảo trọng!”
Cuối cùng vài câu hắn nói mà thấy mềm yếu vô lực, đến tự mình cũng không tin thực hiện được không.
Hắn thầm nghĩ trở lại với Tinh Tử.
Alice mờ mịt xuống phi cơ, trực giác nữ tính khiến nàng biết không ai có thể dao động quyết tâm của Lăng Độ Vũ.
Thẳng đấy chiến cơ trọng phản trời mây, nước mắt nàng vẫn không ngừng lại. Nàng chính là sẽ thành trên thế giới tối giàu có nữ nhân, nhưng lại đáng gì chứ?
Mộng Hồ! Mộng Hồ!
Là địa phương mộng ảo của linh hồn.
Là nơi sở hữu hết thảy mộng tưởng.
Địch nhân tiến công từ hoàng hôn thì bắt đầu.
Tại trong màn sương vụ dày đặc yểm hộ, địch nhân đã tránh qua được mấy cứ điểm phòng thủ ngoan cường, rồi tản khai giả như cuồng công bốn phương tám hướng, đương khi Ba Cực đã sa vào trạng thái cung cong rắn co, trọng binh mới từ rừng cây đông nam Mộng Hồ Thủy Trang với cường thế tiến lên. Giờ là thời khắc chính diện đương đầu.
Hỏa lực chớp sáng loang loáng trong hoàng hôn Mộng Hồ, mang theo bi kịch diễm lệ, đất trời tại vang động hỏa tiễn, lựu đạn cùng vũ khí tự động.
Dày đặc màn sương vụ không tan, giấu hết thảy bạo lực hung tàn. Địch ta song phương máu tươi hòa vào sương trắng mà chảy.
Pháo sáng không ngừng phóng lên bầu trời Mộng Hồ, chợt chớp chợt tắt, nhưng lại không thấu qua màn sương vụ nồng đậm, hết thảy như ẩn như hiện, có cảm giác như ác mộng không thật.
Phi đạn bắt đầu từ bốn bệ phóng chiến lược quanh Mộng Hồ mà Ba Cực bố trí bắt đầu bay ra, xạ tạc tới bộ đội Bang Đạt. Phi đạn dưới không khí rít gào, áp tan tất cả thanh âm, rồi mãnh liệt bạo tạc, hoàn toàn làm ngừng bước đại quân Bang Đạt.
Dưới cường đại hỏa lực yểm trợ, tư nhân quân đội của Ba Cực ngăn trở địch quân điên cuồng tiến công. Những thủ hạ này theo Ba Cực xuất sinh nhập tử, trung thành không cần trí nghi, bọn họ đối với Ba Cực có loại sùng kính như thần, nguyện ý vì hắn dâng hiến máu tươi cùng tánh mệnh.
Ba Cực lúc này đang trong một phòng kín tại Pha lê ốc, chỉ huy thuộc hạ tiến công thối thủ.
Đây chính là tổng bộ chỉ huy của Mộng Hồ Thủy Trang, dày đặt các thiết bị liên lạc, có tới hơn ba mươi nhân viên, bận rộn thu nghe tất cả các phương tình hình chiến đấu truyền lại.
Ba Cực thông qua màn huỳnh quang, quan sát tình huống các nơi.
Jack lúc này đi tới cạnh hắn, báo cáo:
“Căn cứ theo sơ bộ phỏng chừng, địch quân binh đoàn đánh thuê đạt tới năm ngàn, vũ khí tinh nhuệ, tại trong hai giờ thì công phá tới phòng ngự ngoại vi, nhưng vẫn chưa có thể đột phá Mộng Hồ Thủy Trang các cứ điểm phòng thủ, theo tình hình trước mắt, trừ phi địch nhân thực lực gia tăng gấp ba, nếu không chúng ta tuyệt đối có thể kháng trụ, thậm chí là chiếm ưu thế với hỏa tiễn cùng tạc đạn, tại khi địch quân phong duệ giảm đi thì chủ động truy kích, phản đòn trí mệnh.”
Ba Cực cười nhạt, có một loại ung dung tới cô độc cùng cao ngạo không nói lên lời, khiến Jack từ nội tâm kính nể, hắn đi theo Ba Cực nhiều năm như vậy, vô luận dưới tình huống gì, sanh tử quan đầu, Ba Cực thủy chung đều là một thần thái ung dung không chút cấp bách, dưới lòng người hoảng loạn, vẫn có thể phát ra tối chính xác chỉ lệnh, khiến bọn hắn tử lý đào sinh, bại trung cầu thắng, chỉ không biết lần nào ra sao?
Lúc này theo hướng đông một cứ điểm truyền đến báo cáo khẩn cấp, đó là địch nhân tiến nhập tới một cứ điểm đường duyên hồ, nếu là công phá xong, thì từ đấy mà xâm nhập vào được Mộng Hồ Thủy Trang, nếu để tình hình như thế phát sinh, chính là phi thường nguy hiểm, với ưu thế về binh lực của địch nhân, tiến hành chiến tranh đường phố (street fighting), thì Mộng Hồ Thủy Trang với trang bị cố định như pháo đài, bệ phóng đạn đạo thành hoàn toàn mất đi tác dụng.
Ba Cực không chút nghĩ ngợi, phát ra tăng viện mệnh lệnh.
Jack nghiến răng mà nói:
“Phản đồ kia nếu mà rơi vào tay ta, ta thật khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Ba Cực biết Jack nói tới chính là Bạch Lý Thần, cười nhạt, danh lợi trên đời, đối với hắn mà nói giờ không trọng yếu, hắn nhớ tới ba mươi năm về trước, thân thủ giết chết nhất cá kiêu hùng, tình cảnh như vừa mới phát sinh. Sinh mệnh chỉ là cơn mộng vĩnh viễn không đình chỉ, đình chỉ tức chỉ có tử vong.
Ba Cực xoay người, trong mắt điện quang chớp hiện.
Jack trong lòng rùng mình, biết tới Ba Cực có chuyện trọng yếu muốn nói với hắn, năm đó Ba Cực muốn hướng nhất cá kiêu độc tại Colombia khiêu chiến, chính là dạng này thần thái.
Ba Cực thấp giọng bảo:
“Người còn nhớ tới Mộng Hồ kế hoạch không?”
Jack cả kinh:
“Đương nhiên là khắc tại trong tâm, chính là chiếu theo tình thế trước mắt, chúng ta sao cần phải vận dụng tới kế hoạch này!”
“Mộng Hồ kế hoạch” chính là Ba Cực, Tiêu Thương cùng Jack ba người năm đó kiến tạo Mộng Hồ Thủy Trang sơ khai, thì dưới an tư nguy hạ định ra kế hoạch đào sanh, chính là tối cao cơ mật chỉ có ba người bọn hắn biết. Đến cả Bạch Lý Thần bực lãnh đạo nhân vật phụ trách đối ngoại cũng không nghe tới. Kế hoạch phi thường đơn giản, chính là tại Pha lê ốc kiến tạo hai tầng đặc biệt, cửa trên thép đặc đúc phong lại, thiết tưởng chính là chống được cả tới bom hạt nhân tàn hại, tầng trên là tổng bộ chỉ huy trước mắt đang đứng, tầng dưới là phòng ngầm, bố trí mấy trăm bộ quần áo lặn cùng các khí tài liên quan, chính để lặn qua đập nước thần không hay quỷ không biết tiềm nhập tới Mộng Hồ, rồi từ đáy Mộng Hồ trốn thoát. Nên biết Mộng Hồ bốn phương thông là dòng sông khe suối, địch nhân dù biết bọn hắn là từ đáy hồ mà thoát, cũng đành phải ngồi đấy than vãn, không biện pháp ngăn chặn.
Ba Cực nghiêm sắc mặt bảo:
“Ta rất hiểu rõ Bạch Lý Thần kẻ đấy. Không có trăm phần nắm chắc, sao dám tới đánh ta, đợi người vừa nghe cảnh báo, lập tức theo thường ngày diễn tập, bả mọi người thối lui tầng hầm, nhanh chóng đào tẩu. Tới địa điểm an toàn, lấy tiền tài tích súc của chúng ta, phân phối mọi người… các huynh đệ theo ta đã nhiều năm, ta cũng hi vọng bọn họ có thể an ổn những năm sau.”
Jack chấn động cả người, sững sờ, một hồi mới mở miệng:
“Sao lại thế? Dù quản chúng ta tạm thời rút lui, với tài lực cùng danh tiếng tiến sĩ, tuyệt đối có thể thu hồi mọi thứ mà quay lại, hạ gục đám **** bu này” Ba Cực trước nay chưa từng có một giọng từ bỏ khiến hắn chấn động phi thường.
Ba Cực nhìn chòng chọc tới Jack, đột nhiên tay nắm chặt bả vai Jack, trầm giọng:
“Không nên hỏi! Ta muốn người như trước giống thế, không hỏi nguyên do mà chấp hành mệnh lệnh của ta! Nhớ kỹ, đây là chuyện hết sức trọng yếu, một sự không hay là mệnh vận toàn quân bị diệt.”
Mặc dù Ba Cực tay nắm bả vai hắn phi thường đau đớn, Jack vẫn không chút nhăn mày, dứt khoát gật đầu: “Được!”
Ba Cực hài lòng cười, có thể có Jack cùng Tiêu Thương là thủ hạ, thật sự là may mắn của hắn.
Jack đang muốn lên tiếng, “Oanh” một tiếng rung mạnh, cả phòng kho cũng cảm thấy từ hướng đông nam truyền tới tiếng nổ vang chấn động.
Jack sắc mặt tái xanh.
Một truyền tấn viên kêu lên:
“Đông nam nơi bệ phóng phi đạn phát sinh nổ mạnh! Bệ phóng đông nam hỏng rồi!”
Đó là trọng yếu cứ điểm theo đường duyên hồ tiến nhập, ngăn cản địch nhân công nhập tới trọng trấn Mộng Hồ Thủy Trang.
Jack kêu lên: “Nhất định nội gian gây ra!”
Vừa nói xong, phương tây bắc lại một tiếng kinh thiên động địa bạo hưởng rồi liên tiếp kinh vang, lửa sáng trực xông lên thiên không Mộng Hồ, lại thêm một bệ phát xạ đồng mệnh vận.
Ba Cực khuôn mặt bình tĩnh không gợn sắc, giống như hết thảy đều cùng hắn không quan hệ, thản nhiên nói lớn:
“Lập tức cho nhân thủ tại Thủy Trang toàn bộ xuất động, tiếp ứng cho các huynh đệ tiền tuyến…”
Rồi quay đầu lại nhìn Jack, quả quyết bảo: “Huynh đệ, đã tới thời khắc rút lui.”
Jack hét lên phẫn nộ, nói không hết bi thương bất đắc dĩ.
Tín hiệu rút lui vang vọng cả Mộng Hồ.
Nhưng là tất cả người đang tại chiến đấu, cũng không biết đây là tín hiệu thối lui, tại diễn tập ngày thường, bọn họ chỉ biết là đương lúc tiếng này vang lên, lập tức theo quy luật phân phối thối nhập vào phòng kho trong Pha lê ốc, không ai biết trong đây còn tầng hầm khiến cho bọn họ còn có thể trọng kiến trời xanh. Đây là Ba Cực cao minh quyết sách, nếu là để cho thủ hạ biết tới còn có đường lui, làm sao lại không phải là phản tác dụng, mất đi quyết tâm phá phủ trầm chu.
Triệt thoái bắt đầu.
Bên phía Ba Cực hỏa lực ngược lại tăng lên gấp bội, yểm hộ quân đội thối lui.
Nhất thời lửa đạn rít vang, ven Mộng Hồ trở thành một trường tàn sát.
2:00 sáng, chiến sự đã tiến hành được bảy tiếng.
Hỏa lực lóe sáng cả không trung Mộng Hồ, đại đa số kiến trúc Thủy Trang dưới đạn tạc đã trước sau đổ nát, chiến tranh nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Ba Cực tư nhân quân đội thối mà không loạn, mỗi khi rời lui một cứ điểm, liền chôn hạ địa lôi, khiến cho đám người Bang Đạt cùng Bạch Lý Thần tiến công với tốc độ thong thả không kham nổi, dám khiêu chiến thủ tịch kiêu hùng Ba Cực, hùng phách Nam Mỹ, chính là cật lực một hồi đại sự, đại giới cũng phải to lớn kinh nhân.
Sương vụ lại tái bả hết thảy bạo lực bao phủ.
Hỏa tiễn bỗng nhiên kịch liệt gấp bội, tựa hồ tất cả mọi người một lúc bả đạn dược dụng hết, Bang Đạt đám bộ binh dưới hỏa lực cường đại, thế công hoàn toàn ngưng trệ, đối với Ba Cực bị dồn đến cùng đường này, sinh ra không dám cường ngạnh áp bách cùng sợ hãi.
Ba Cực hỏa pháo một phương hoàn toàn ngưng lại.
Đám bên Bang Đạt sững sờ dưới hỏa đạn đang dừng, đột nhiên lại tăng mạnh, rồi sau lại yên lặng hạ lui.
Mộng Hồ phút chốc, lại hồi phục vẻ tĩnh tại như xưa.
Trừ bỏ các lâu phòng sụp đổ, cây rừng bị thiêu đốt, âm thanh nhà cửa đổ nát, cùng với trong không khí nồng liệt mùi hỏa dược, hết thảy cũng như ngày xưa mỹ lệ hòa bình.
Bang Đạt phương này dưới đột nhiên chuyển biến mà chấn động, trong nhất thời không biết nên hành động sao.
Tại thời khắc chưa ai hiểu nên làm thế nào, thì một loạt tiếng vang kì quái, từ chân trời đông bắc truyền đến, thanh âm càng lúc càng lớn.
Chiến cơ!
Đám người Bang Đạt hỏa tiễn ầm ầm vang lên, hướng tới mục tiêu trên bầu trời, điên cuồng công kích. Tại Mộng Hồ Thủy Trang bốn phía dày đặc các bệ phóng phi đạn, nhằm đối phó các vật thể trên trời, nhưng chiến cơ này chẳng hề lôi kéo tới hệ thống phi đạn đất đối không của Thủy Trang, tự nhiên là chiến cơ một phương của Ba Cực không thể nghi ngờ. Đám người Bang Đạt sao có thể buông tha.
Ầm! Ầm!
Phi cơ tại hỏa tiễn dày đặc, rốt cuộc trúng một phi đạn, từ đuôi bốc khói mù mịt, rơi thẳng cắm vào Mộng Hồ. Hỏa quang lại tái hiện, liên tiếp tiếng nổ vang, bả cả sương vụ dày đặc giữa hồ biết thành từng đoàn rồi từng đoàn quang lượng, trông rất đẹp mắt.
Hết thảy lại một màn yên tĩnh.
Mộng Hồ màn sương đặc không gió mà động, tình cảnh quỷ dị không nói lên lời.
Nước hồ ấm áp làm Lăng Độ Vũ cảm thấy vô cùng thân thiết, như là được ôm ấp trong lòng mẫu thân.
Trước khi chiến cơ bị bắn hủy, hắn đã sớm ấn nút thoát hiểm, buông dù nhảy xuống Mộng Hồ.
Sương vụ ẩn giấu cho hắn hết thảy hành tung, nếu không hắn hiện tại trên người thật không còn địa phương nào hoàn chỉnh.
Hắn lặng lặng lặn sâu dưới nước, chỉ khi cần thở thì mới ngoi lên.
Mục đích chính là Pha lê ốc.
Hắn không rõ tại sao chiến hỏa ngừng lại, chẳng lẽ Ba Cực đã bị đánh bại mà dừng.
Chính là tâm thần của hắn không để ở thành bại nơi này, hắn trở lại Mộng Hồ, chỉ có một mục đích, chính là gặp Tinh Tử.
Với trực giác của mình, Mộng Hồ không gió mà sương dày gợn chuyển nói cho hắn rõ ràng, Tinh Tử chính vẫn tại nơi này.
Khi hắn một chân vừa chạm tới mặt hồ, sương vụ liền xoay động.
Tinh Tử đã biết hắn trở lại.
Chính là, tâm linh Tinh Tử cũng không có cùng hắn tiếp xúc. Tâm linh nàng tựa hồ ở tại thâm sâu trong Mộng Hồ, đắm chìm trong bất lực cùng bàng hoàng.
Lăng Độ Vũ cảm thấy trước nay chưa từng có thất vọng cùng suy sụp tinh thần.
Hắn không ngừng hướng Pha lê ốc lặn tới, hồ nước khiến cho hắn vô cùng thả lỏng cùng thư thích, nếu là tìm một địa phương để chết, hắn không hội chút do dự mà tuyển Mộng Hồ.
Chết tại Mộng Hồ!
Hắn không rõ tại sao mình lại nghĩ tới tử vong, hơn nữa lại mãnh liệt như vậy.
Hắn trong lòng không ngừng kêu gọi: ‘Tinh Tử! Nàng ở đâu, nhanh ra kết hợp cùng ta, ta chuyện gì đều đã nguyện ý buông.’
Hắn nổi lên mặt hồ, hít một hơi sâu, Pha lê ốc đã tại không xa phía trước, thoáng ẩn thoáng hiện trong màn sương đặc.
Pha lê ốc, phía trước là con đường dẫn vào, bị hỏa đạn oanh sụp, nhưng cả toà kiến trúc lại thần kỳ đầy đủ.
Hắn tâm linh lại tái kêu gọi: ‘Tinh Tử! Tinh Tử! Ta đã trở lại, giống như lần trước vậy, nàng tới ban công gặp ta, được không?’
Một chút phản ứng cũng không.
Mộng Hồ một mảnh lặng yên.
Đường duyên hồ không ngừng truyền tới thanh vang tiếng nổ. Định nhân tiến hành công tác phá địa lôi, chậm rãi mà tiến về Mộng Hồ Thủy Trang. Bọn hắn cũng không phát động hỏa đạn vào Thủy Trang nữa, trước mắt tối trọng yếu chính là chiếm lĩnh hai bệ phóng phi đạn còn lại, dùng mà phản lại Ba Cực. Bệ phóng một ngày còn tại trong tay Ba Cực, bọn hắn không một khắc an nhàn.
Tìm không được Tinh Tử mà thất vọng, Lăng Độ Vũ từ Mộng Hồ bám đu lên trên ban công Pha lê ốc.
Vừa đặt chân lên ban công, Lăng Độ Vũ cả người sững lại, giống như chứng kiến việc không nên chứng kiến.
Pha lê ốc tường thủy tinh phần lớn đã bị phá, chính là tại trên ban công, chiếc bàn tròn, hai ghế dựa, như cũ nằm đấy.
Trên chiếc bàn tròn, là hai chiếc ly với một bình rượu.
Ba Cực ngồi trên chiếc ghế phải, ánh mắt tuy có cô tịch bi thương, nhưng cũng là một loại bình tĩnh cảm giác như tử tịch.
Bộ cảm biến điện tử có thể hủy đi cả Mộng Hồ Thủy Trang yên ổn nằm một bên chén rượu.
Hai người ánh mắt tại vụ sương dày đặc giao nhau.
Ba Cực mỉm cười, đảo mắt tới một chén rượu, rồi lại hướng Lăng Độ Vũ nói:
“Người nếu không muốn chết, uống cạn chén này, sau đó trọng hồi Mộng Hồ, nếu không thì ngồi tới chiếc ghế trống bên kia, thoải mái an nhạc buông mình, tận hưởng cảnh Mộng Hồ lần cuối.”
Lăng Độ Vũ cầm chén rượu cạn sạch, rồi buông mình vào ghế.
Trong lòng đặc biệt uể oải.
Không có Tinh Tử, từng ngày lại thế nào?
Mộng Hồ mê lạc tại trước nay chưa từng có đại sương vụ.
Thiên địa là một vùng sáng mờ ảo.
Chết!
Chính là giải quyết sinh mệnh, phương pháp tốt nhất!
Sinh mệnh chỉ là một đồng hoang cô độc.
Loài người có thể lẫn nhau âu yếm, lẫn nhau trò chuyện, chính là đều không thể cải thay bản chất cô lập trong lòng họ.
Chỉ có tâm linh kết hợp, mới có thể đề thăng về chất mà thay đổi, phá tan cách ly cùng cô lập.
Không có Tinh Tử, hết thảy đều mất đi.
Loài người dụng ngôn từ giả dối lừa người gạt mình, chính là bọn họ tại thực chất tâm linh, vẫn là thất vọng, thảm khóc với đồng hoang cô độc trong mình.
Lăng Độ Vũ mất đi khát khao cầu sống.
Được đi!
Như vậy hết thảy cũng kết thúc!
“Tử tại Mộng Hồ”.
Ba Cực lại rót đầy hai chén.
Hai người cụng ly, một hơi cạn sạch.
Tại lúc này, thì bọn họ nghe tới thanh âm Bạch Lý Thần.
Thanh âm thông qua loa cộng hưởng, vang vọng Mộng Hồ:
“Tiến sĩ! Ta là Bạch Lý Thần, hiện tại hướng người phát ra cảnh cáo tối hậu!”
Loa phóng thanh truyền đến từng tiếng hô hấp dồn dập, biểu hiện tâm tình khẩn trương của Bạch Lý Thần. Hắn nhiều năm dưới tay Ba Cực, dù quản hiện giờ tình hình nắm chắc phần thắng, song dư uy vẫn còn, lãnh tĩnh như hắn cũng không khỏi mất đi trạng thái ổn định bình thường.
Bạch Lý Thần thanh âm tiếp tục truyền đến:
“Người trong tay hoàng bài: bốn bệ phóng đạn đạo, hai cái bị tạc hủy, hai cái dưới tay chúng ta, người đã tuyệt không có cơ hội phản công, hạn người tại năm phút, bỏ tất cả vũ khí, dang tay đi tới, nếu không bệ phóng mỗi một hỏa tiễn, đều hướng Thủy Trang mà xạ.”
Lăng Độ Vũ nhìn tới Ba Cực, mờ mịt:
“Người như ý tính toán đã chệch đi, không có bệ phóng đạn đạo, như thế nào cùng địch nhân đồng quy vu tận?”
Ba Cực thản nhiên:
“Người quá khinh thường Ba mỗ rồi, là thắng là bại, nếu quá lưu tâm, nhất định sẽ bị người thao túng! Đến! Để ta tống cho bọn hắn một phần đại lễ, làm một tràng kịch hay cho các hạ hân thưởng!”
Tay cầm lên cảm ứng điện tử, thon dài ngón tay linh hoạt mà ấn nên một nút nào đấy.
Lăng Độ Vũ trong tâm không rõ, Ba Cực còn có thể làm gì?
Thời gian từng giây từng giây mà trôi, năm phút kỳ hạn đã chỉ còn hơn mười giây cuối.
Tiếng loa phóng thanh lại rè rè, Bạch Lý Thần còn chưa kịp nói, đã thấy tiếng nổ kinh thiên động địa, tại hướng nam, tây nam Mộng Hồ truyền tới, đất rung núi chuyển, hai bệ phóng còn dư đã bốc lên ngọn lửa nồng đậm, trực đốt cả trời cao, địch nhân ẩn nấp ở đấy đều gào thét, cùng địa điểm còn chưa hết từng tiếng nổ mãnh liệt, sương vụ nhiễm thành một màn huyết hồng.
Lăng Độ Vũ kinh hãi nhìn hướng Ba Cực, người sau thần thái lại thong dong, cũng không có biểu tình thắng lợi giả. Lúc này hắn mới bừng tỉnh Ba Cực vừa rồi phát ra tín hiệu điện từ, chính là khởi động thiết bị hủy diệt những bệ phóng kia, hành động này, không thể nghi ngờ mang tới cho đám người Bang Đạt nghiêm trọng thương vong, những kẻ trám tại bệ phóng không ai may mắn tránh khỏi nát thành tương, chỉ không biết Bang Đạt cùng Bạch Lý Thần có chăng trong đó.
Ba Cực lắc đầu thở dài:
“Đánh giá thấp địch nhân, là trí mệnh sai lầm!”
Rồi vẻ nghiêm túc hướng tới Lăng Độ Vũ nói:
“Tốt rồi! Đã tới thời khắc cuối cùng, người lưu lại hay rời đi?”
Lăng Độ Vũ lãnh đạm nhún nhún vai, bảo:
“Lưu lại đi vậy!”
Trong lòng không minh bạch, ba Cực tựa hồ đã khiến cho đại quân Bang Đạt thảm thương, nhưng là bốn bệ phóng đều đã hủy, hắn bằng cái gì nữa? Nhiều lắm chỉ có khả năng phát động hệ thống trang bị hủy diệt luôn cả tòa Pha lê ốc này đi!
Ba Cực mỉm cười: “Mộng Hồ! Vĩnh biệt!”
Tay phải chậm rãi hướng tới bộ điều khiển điện từ.
Lăng Độ Vũ nhắm mắt, lợi dùng trước khi chết nửa khắc, tâm linh kéo tới Mộng Hồ.
Hắn lại cảm thấy bất lực cùng bàng hoàng của Tinh Tử. Đối mặt tử vong, khiến cho não hắn đột nhiên linh hoạt trở lại, tỉnh ngộ ra bất lực cùng khủng hoảng của Tinh Tử, chính là do một tay hắn mà thành.
Hôm qua lúc rời đi Mộng Hồ, Tinh Tử cầu khẩn hắn lưu lại, thì hắn đã nói cho Tinh Tử chân tướng sự tình: nàng chỉ là Mộng Hồ cùng tinh thần nhân loại mà thành kết tinh phẩm, một loại dị vật không phải là nhân loại. Liên tưởng tới quỷ hồn trên đời, cũng là không biết tự mình đã chết đi, đột nhiên có người đề tỉnh, hồn phách kinh hãi mà tán đi.
Tinh Tử là tự nhiên cùng tinh thần nhân loại sinh ra dị vật, thừa hưởng cả tư duy đặc biệt của loài người, lại thêm linh dị viễn siêu nhân loại, nàng tối cao vấn đề, chính là không biết mình là gì?
Cho nên từ đầu tiếp xúc, Lăng Độ Vũ đã cảm thấy vô lực cùng bàng hoàng của nàng.
Ba Cực tay càng lúc càng gần thiết bị.
Tiếp cận tử vong.
“Oanh!”
Một tiếng oanh hưởng.
Lăng Độ Vũ cùng Ba Cực như nhảy dựng lên.
Cảm ứng điện từ bị súng đạn kích trúng, nảy dựng văng ra xa, vừa hay đập tới lan can, rồi lại rơi trên nền ban công.
Cảm ứng điện tử dùng tới hợp kim phi thường cứng rắn mà tạo thành, viên đạn trừ bỏ tạo thành một vết lõm nhẹ, cũng không có chút tổn hư gì.
Lăng, Ba hai người đồng loạt xoay người nhìn lại.
Một thân hình nhỏ nhắn yêu kiều, đôi tay xinh xắn nắm chặt súng trường, anh tư lẫm liệt.
Lăng Độ Vũ thất thanh:
“Là người?”
Hắn đã phỏng chừng tới nàng, nữ tử ngày đó tại Pha lê ốc nghe lén Ba Cực cùng Bạch Lý Thần nói chuyện, đáng tiếc phát sinh chuyện cùng Tinh Tử khiến hắn tâm thần được mất hoảng hốt, không còn tỉnh táo thường ngày.
Là Hạ Thái Thái.
Ba Cực trầm giọng hỏi: “Ta đối với người không tốt sao? Khi người cùng Tinh Tử tới Mộng Hồ, ta đối đã người như thượng khách, dù quản Tinh Tử mất đi, người muốn lưu lại, ta vẫn là thế đối đãi người.”
Hạ Thái Thái cười lạnh:
“Người đối đãi đương nhiên tốt, nếu không như thế nào đền bù trong lòng áy náy của người!”
Ba Cực hỏi: “Người biết gì?”
Hạ Thái Thái âm trầm đáp:
“Tinh Tử tự sát, có thể dấu người khác, nhưng lại không gạt được ta, thậm chí việc người không biết, ta cũng biết.”
Ba Cực ngây ngốc hỏi: “Người biết chuyện gì?”
Hạ Thái Thái bảo: “Chân chính nguyên nhân Tinh Tử tự sát.”
Kẻ bàng quan là Lăng Độ Vũ cũng vì bọn họ đối đáp mà hứng thú, Tinh Tử tự sát, chẳng lẽ còn có nội tình khác?
Hạ Thái Thái nói:
“Người nghĩ rằng ta thật sự là thị nữ của Tinh Tử sao? Sai! Người sai rồi, ta là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng.”
Ba Cực hồi phục bình tĩnh, hỏi:
“Thế thì là sao?”
Hạ Thái Thái thanh âm đề cao:
“Lại là sao? Ha ha… là ngay từ đầu, Tinh Tử thuần khiết không tỳ vết của người, đã tại lừa gạt người!”
Ba Cực trầm giọng quát: “Người nói dối!”
Hạ Thái Thái dương dương nắm chặt khẩu súng trường, kêu lên:
“Ta nói dối? Người cho là Tinh Tử là chân thật thuần khiết nữ nhi của phú thương kia sao, nói cho người, đấy chỉ là một thân phận giả dối, do phản độc tổ thuộc cục tình báo trung ương Mỹ (USA) an bài, chính là dẫn người nhập vào hãm tịnh, đáng tiếc Tinh Tử xuẩn ngốc, đã yêu thương người ma sát nhân này, còn ngốc tới tự sát, nàng chết đi chính là vì người tạo thành, ta nhất định phải hủy người, vì nàng báo thù,”
Nang vừa nói, Ba Cực sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển thành trắng bệch, môi run lên, nhưng lại không thốt nên lời.
Lăng Độ Vũ đã rõ ràng hết thảy, Tinh Tử cùng Hạ Thái Thái đôi tỷ muội cùng cha này, chính là phản gián điệp từ cục tình báo trung ương của Mỹ Quốc huấn luyện ra đối phó với Nam Mỹ độc kiêu này. Nhưng là Tinh Tử lại thành thật tâm yêu Ba Cực, người sau thì không chịu buông tha cho sinh ý từ ma túy, Tinh Tử với trọng trọng mâu thuẫn, chỉ có cách tìm cái chết giải quyết.
Lăng Độ Vũ lúc này mới lên tiếng: “Vậy vì sao người lại nương nhờ Bang Đạt?”
Hạ Thái Thái súng trường nơi tay phải hướng thẳng tới Lăng Độ Vũ, hung hăng bảo:
“Người là loại kiến lợi vong nghĩa, không có tư cách cùng ta nói chuyện, ngày đó ta còn cố ý tiết lộ chuyện của Hàn Lâm để trợ giúp người, ai biết người nhanh như thế lại cùng một bè lũ với ma quỷ này!”
Theo đấy hét lớn: “Không được cử động!”
Nòng súng lại chỉ hướng Ba Cực.
Ba Cực vừa muốn chộp tới cảm ứng điện tử lại bên lan can, bất đắc dĩ mà dừng.
Hai người bọn họ đã bị tước đoạt quyền lợi lựa chọn hình thức tử vong cho mình.
Hạ Thái Thái áp súc tại tâm một hơi nói hết, thống khoái phi thường, lại lên tiếng:
“Người ngày đó giết người, chính là tương ái của Hàn Lâm, buồn cười người đến giờ còn mù mịt, ha ha…”
Lăng Độ Vũ bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai Hàn Lâm là đồng tính luyến ái, tự mình giết đi kẻ hắn ái thương, khó trách hắn hận mình khắc tâm ghi cốt, bắt đi Nhã Đại Ny, chính là mình hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, vừa lại đã bả mấy cây “ma túy châm” giao cho Nhã Đại Ny, hi vọng nàng có thể từ đấy mà thoát nạn mới tốt.
Ba Cực hỏi: “Người nếu là người của cục Mỹ quốc tình báo, vì sao lại giúp Bang Đạt đối phó ta?”
Đây chính là vấn đề Ba Cực vẫn nghi vấn.
Một thanh âm nam nhân xa lạ chợt vang thẳng tới:
“Đạo lý phi thường đơn giản, Tinh Tử tự sát rồi, cục đấy thay đổi sách lược đối với Nam Mỹ, không hề tái tiến hành kế hoạch đối phó Ba Cực, vì vậy mà Hạ Thái Thái tới tìm ta, người ở Nam Mỹ duy nhất có thể cùng Ba Cực tiến sĩ chống lại.”
Trong sương dày hơn mười người hiện thân đi tới, đứng đầy một bên ban công Pha lê ốc.
Một kẻ mập mạp trọc đầu, giữa đám người đi lên, hắn hai mắt ti hí thành tuyến, cười hì hì đánh giá Ba Cực. Đầu đội mũ cao, một thân lễ phục, giống như là tới tham gia thịnh yến.
Bạch Lý Thần đứng sau lưng hắn, thần tình cứng đờ.
Ba Cực trầm giọng: “Bang Đạt!”
Mập mạp đầu trọc cởi mũ, tại không trung khoa trương một vòng, như lễ gặp mặt, khom người: “Tiến sĩ người khỏe!”
Bốn phía đại hán trong tay tự động vũ khí, thần sắc nghiêm trọng, Ba Cực hiện giờ là tù nhân dưới tay, nhưng uy danh của hắn, dưới liệt thế hoàn toàn biểu hiện thông thiên thủ đoạn, khiến không có người dám có tâm bất kính.
Đại hán trọc đầu hướng tới Lăng Độ Vũ:
“Lăng tiên sinh, người khỏe!”
Lăng Độ Vũ cười nhạt, trong đầu vài loại phương pháp đào sinh lóe như chớp, nhưng đều không dụng được. Giờ khắc này hắn ngược lại không muốn chết chút nào.
Tưởng lại cũng thật kỳ quái, trước một khắc hắn còn bình yên đợi tử, sau một khắc thì lại muốn chạy tới trời.
Sinh mệnh tự có một cổ lực lượng làm người muốn sống.
Đứng đầu một gã lãnh đạo hỏi: “Ba Cực! Những người khác ở đâu?”
Ba Cực đáp: “Không biết!”
Người nọ quát nộ một tiếng, đi nhanh tới, tay giơ báng súng, chính muốn ra sức đánh Ba Cực.
Bạch Lý Thần quát: “Dừng tay!”
Động tác người nọ ngưng tại không trung, ánh mắt hướng Bang Đạt hỏi, tỏ vẻ theo ý Bang Đạt mà làm.
Bang Đạt gạt tay bảo:
“Dừng lại! Ta cùng Bạch Lý Thần tiên sinh sớm có hiệp định, có thể xử quyết tiến sĩ, nhưng không thể đối hắn có chút bất kính, đúng không, Bạch Lý Thần tiên sinh?”
Bạch Lý Thần hồi phục biểu tình cứng đơ, hướng tới Ba Cực phía trước, cung kính hành lễ, bảo: “Tiến sĩ, lần này phản bội người là không có lựa chọn, ta không thể bỏ đi bàng đại thân tộc cùng ích lợi, tuy người thối xuất thương mại ma túy, nhưng vẫn như cũ là người ta tối tôn kính.”
Theo đó cúi đầu bảo: “Người có thể cùng bằng hữu, lựa chọn địa phương xử quyết.”
Ba Cực nhìn tới Lăng Độ Vũ, người sau nhún vai nhẹ, giống như một chút cũng không cùng mình quan hệ.
Ba Cực cười bảo: “Không bằng ngay giữa tế đài đi?”
Có thể chết tại Mộng Hồ, còn đáng tiếc nuối sao?
Bang Đạt cùng Bạch Lý Thần liên quân bộ đội, tuần xét hai đại lộ chủ đạo, nhanh chóng tiến tới Mộng Hồ Thủy Trang, đối với chiến lợi phẩm tiến hành triệt để tra sát, đối địch nhân tiến hành trảm tuyệt sát tận.
Bang Đạt là kẻ phi thường cẩn thận, mặc dù Ba Cực hỏa tiễn đã hoàn toàn trầm lặng xuống, vẫn không dám khinh tâm. Bệ phóng tự động bạo nổ, khiến cho hắn trong tâm còn hãi sợ.
Mộc đạo tới tế đài, trừ bỏ có hai lỗ hổng do đạn tạc, cơ bản vẫn hoàn chỉnh.
Lăng Độ Vũ cùng Ba Cực hai người, tay trái Lăng Độ Vũ cùng tay phải Ba Cực bị còng khóa vào một.
Hai mươi đại hán cầm tự động vũ khí trong tay, bả hai người áp tải tới tế đài.
Mọi người bước đạp trên mộc đạo, phát ra “cọt, kẹt” tiếng vang, thành một bộ tiết tấu tử vong kì dị.
Pha lê ốc trên ban công mười hai cột đèn lớn, trừ bỏ có hai đã bị hủy, còn thì đều bật sáng.
Dọc theo mộc đạo tới tế đài hơn trăm cột đèn nhỏ, đồng loạt sáng lên, tại trong màn sương vụ tản ra thứ ánh sáng vàng tới quỷ dị, phủ lên hết thảy những kẻ xử quyết cùng bị xử quyết.
Dọc theo hai bên bờ, đường duyên hồ đèn cũng sáng lên, tụ tập hơn ba ngàn chiến thắng giả, lặng im ở bên quan sát cuối cùng cuộc tế lễ, hào khí hết mực trang nghiêm.
Cuối cùng bị xử quyết hai người.
Một là Nam Mỹ tung hoành bất bại đệ nhất bá chủ Ba Cực tiến sĩ.
Một là tối thần bí truyền kì Trung Hoa nhân Lăng Độ Vũ.
Tại lịch sử hắc đạo Nam Mỹ, chính là một thời khắc lịch sử.
Đương khi tiếng súng đồng loạt vang, lịch sử lại theo một loại hình thức tiến hành, quyền lực lần nữa trọng tân an bài.
Bang Đạt, Bạch Lý Thần, Hạ Thái Thái hơn mười người, đứng tại đầu mộc đạo tới tế đài, yên tĩnh đợi thời khắc xử quyết. Thân hình Ba Cực cùng Lăng Độ Vũ trong mắt bọn họ từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng ổn định, đứng tại giữa tế đài.
Mười hai đại hán giương lên súng máy, cùng hướng tới tế đài hai người.
Sương vụ không gió mà động, không ngừng xoay tròn, tựa hồ vì hai người xử quyết mà cuồng vũ bạo hô, vừa là bi phẫn vạn phần.
Lăng Độ Vũ nhìn lại Ba Cực, người sau nét mặt bình tĩnh như xưa, một chút cũng không vì xử quyết mà kinh hoàng.
Lăng Độ Vũ ánh mắt hướng tới xử quyết giả phía trước, rồi tới tuần tra cẩn mật võ trang tận thân đám người Bang Đạt bên sông, lại sang ban công Pha lê ốc không một bóng người, trong lòng cười khổ: nghĩ tới Ba Cực mỗi lần ở đấy quan sát người tại tế đài thụ hình, sao nghĩ tới có ngày chủ khách nghịch chuyển như hôm nay.
Thế sự phát triển, ngoài ý tưởng của người.
Lăng Độ Vũ nhìn tới chiếc còng tại tay trái mình cùng tay phải Ba Cực, nghĩ không ra tự mình cùng người muốn giết đều là chết cùng một nơi.
Việc này càng là khó tưởng.
Trong tay còng bả bọn họ tại cùng một chỗ, nhưng bọn họ vẫn chỉ là cô độc đối diện tử vong từ từ đi tới.
Ca sát! Ca sát!
Tiếng lên đạn súng máy vang lên, khiêu động mỗi cá nhân tâm thần, mấy ngàn người linh hồn.
Lăng Độ Vũ đột nhiên nghĩ tới Pha lê ốc, cảm ứng điện tử tại bên lan can.
Mười hai khẩu súng máy đen u u, chậm rãi giơ lên, động tác tựa hồ rất nhanh, lại tựa hồ chậm tới hơn một thế kỷ.
Hắn lại nghĩ tới cảm ứng điện tử kia, nghĩ tới tử vong cùng hủy diệt.
Ngay đấy một khắc, hắn cảm thấy tay Ba Cực dưới chiếc còng kịch run.
Chẳng lẽ Ba Cực lại sợ, Lăng Độ Vũ không giải thích được nhìn tới Ba Cực, người sau lại là hai mắt trợn to, bắn ra ánh nhìn kỳ quái vô cùng, chằm chằm hướng tới trước.
Hắn theo ánh mắt Ba Cực nhìn lại ban công Pha lê ốc, nhất thời trừng mắt cứng lưỡi.
Tinh Tử!
Tại dưới ánh vàng đèn mờ mờ trong màn sương đặc dày, Tinh Tử lụa trắng như múa, từ từ xuất hiện tại trên ban công Pha lê ốc.
Ở khoảng cách này, hắn chỉ có thể nhìn tới một thân bạch sắc như ẩn như hiện, tại trong sương vụ uyển chuyển.
Mọi người ánh mắt đều tập trung tới hai người Lăng, Ba, không ai hội chú ý tới nàng, hoặc có thể chỉ là có hai người bọn họ có năng lực nhìn thấy nàng.
Lăng, Ba hai người tâm thần hoàn toàn tập trung tại trên thân Tinh Tử.
Chẳng lẽ Tinh Tứ tới tham gia thịnh yến tử vong này, lại một màn hồ tế.
Có người hét lớn: “Chuẩn bị!”
Mười hai đại hán ngón tay đã đặt tại cò súng.
Trong hồ đột nhiên vang lên từng tiếng rít kỳ quái, tiếng gió rít vang lên bốn phương tám hướng. Nước hồ một trận bốc cao, mấy cột nước tại mặt hồ mà dựng kích.
Ba Cực lẩm nhẩm: “Trời! Nàng khởi động thiết bị hủy diệt!”
Mười hai tên xử quyết giả nét mặt hiện ra nghi hoặc, cúi đầu truy xem tiếng huýt gió từ nơi nào phát ra, súng máy bất giác hạ xuống.
Đám người Bang Đạt đồng thời cúi đầu nhìn tới hồ.
Tại bên bờ xem xử quyết đám người một trận náo động, không ai biết xảy ra điều gì.
Trừ Lăng Độ Vũ cùng Ba Cực.
Lăng Độ Vũ minh bạch rồi, Ba Cực tại dưới hồ, đã trang bị các bệ phóng đại đạo, cũng chính là tối hậu hoàng bài.
Tiếng gió rít trong nháy mắt biến thành chói tai tiếng vang, từ mặt hồ vang động không trung.
Đám người Bang Đạt không biết ai cuồng loạn hô: “Nguy hiểm! Là phi đạn!”
Tiếp theo hỗn loạn chính là người có thể tưởng tượng.
Mấy ngàn người xô đẩy tìm vật yểm hộ tán khai.
Lăng Độ Vũ hành động không thể không hài lòng, va mạnh vào Ba Cực, hai người cứ thế tiến nhập Mộng Hồ.
Vừa xuống hồ, một tiếng nổ mạnh kinh nhân xé rách tâm tình mỗi cá nhân, theo tiếp đấy cuồng bạo, từng cột nước lớn dựng lên trên mặt hồ, khu vực đường duyên hồ hoàn toàn tại thủy quang cùng bạo tạc.
Tế đài cùng mộc đạo tan rã giữa không trung, trở thành những vụn gỗ nhỏ bay múa đầy trời.
Đạn đạo uy lực cường đại bao phủ mỗi ngóc ngách Thủy Trang, bao phủ cả mỗi thốn đất ven hồ.
Nổ vang mãnh liệt, phủ che cả tiếng kinh hãm gào thét của người trước khi chết.
Tại sát na tiến vào hồ nước.
Lăng Độ Vũ tâm linh đã cùng tâm linh Tinh Tử gắt gao hòa quyện cùng nhau.
Tinh Tử tuyệt thế dung nhan, hiển hiện trong tâm hắn.
Lăng Độ Vũ tâm linh cuồng gọi:
‘Nàng lại sao làm như vậy, không phải là tự hủy diệt mình sao?’
Tinh Tử tại tâm linh hắn bình tĩnh đáp:
‘Đây không phải phương pháp giải quyết tốt nhất sao? Tử vong là kết quả cuối cùng của hết thảy sinh mệnh, Mộng Hồ tứ dư ta kỳ dị sinh mệnh, chính như thiên địa dựng dục sinh xuất nhân loại, ta đã kinh lịch qua nhiệt lực cùng lửa ái sinh mệnh. Vậy không phải đã đủ sao? Ta đã không phụ cuộc đời. Ta dù sao cũng chỉ là một dạng dị vật, tuy vọng đồ cùng người luyến ái, cuối cùng cũng chỉ là một cá thể cô độc mà thôi, ta tuy từ nhân loại mà sanh, nhưng lại là phi nhân loại. Là dị vật nhân loại không thể lí giải, mà trú tại đồng hoang cô độc tịch mịch kia. Đã là như vậy, có chuyện gì càng lý tưởng so với tử vong.’
Lăng Độ Vũ kêu lên: không phải vậy! Không phải vậy! người là mộng tưởng trăm ngàn năm của nhân loại, là phương thuốc tốt nhất thoát khai cô độc của loài người…
Một đồ tượng vô cùng rõ ràng, mãnh liệt xuất hiện trước mắt hắn.
Pha lê ốc tại hỏa quang cùng bạo đạn, từ từ ngã xuống, đá vụn kích bay bốn phía không gian, trên ban công Tinh Tử như hãm nhập hừng hực liệt dục, rồi ngã xuống trên kiến trúc hoang tàn, chôn khuất, nổ mạnh lại liên tiếp. Chỉ còn sót lại bụi đá chậm rãi rơi vãi trong hồ.
Hai người tâm linh liên hệ, giống như bị một lưỡi đao sắc bén cắt đứt, cứ thế đoạn tuyệt.
Tinh Tử đã chết.
Một cổ cường đại bi ai cùng sa sút tinh thần khi mất đi hết thảy ý nghĩa của sinh mệnh cuộn trào trong tâm hắn, mơ hồ, hắn cứ trôi đi trong nước, hắn cảm thấy tay Ba Cực, hữu lực mà đỡ ngực hắn, mang theo vào bờ.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, hắn cả người ướt át cứ thế mà nằm trên nền cỏ.
Nước mắt không ngừng rơi.
Mất đi Tinh Tử, cũng mất đi hết thảy mộng tưởng.
Mộng Hồ đưa tới giấc mộng mỹ lệ nhất cho hắn, hiện tại hết thảy đều đã tan biến.
Không biết bao lâu thời gian, hắn nghe Ba Cực bên cạnh than nhẹ: “Nàng đã chết! Đã chết!...”
Lăng Độ Vũ mở mắt, chứng kiến toàn thân ướt át Ba Cực, ngồi cạnh bên hắn, đờ đẫn nhìn tới hỏa quang hừng hực.
Mộng Hồ Thủy trang đã thành di tích lịch sử, tàn phai.
Về phần đám người Bang Đạt còn sống hay chết, bây giờ chẳng còn quan hệ.
Tinh Tử đã mất!
Lăng Độ Vũ cảm thấy thê lương, thống khổ vô cùng.
Ba Cực tay phải giơ lên, cũng kéo theo tay trái Lăng Độ Vũ, nói:
“Ta biết người là thợ mở khóa hợp cách, có thể mở nó ra không?”
Lăng Độ Vũ ngẩn ngơ ngây người, một hồi mới chậm rãi từ trước ngực xoa xoa, rồi bỏ đi lớp da ngực nhân tạo, lấy ra một cái sợi thép mỏng dài, phút chốc đã mở ra chiếc còng.
Ba Cực đứng lên.
Mộng hồ sương vụ từ từ tán đi.
Hắc dạ tinh không lóe lên từng ánh sao.
Lăng Độ Vũ cũng theo đứng dậy, chợt thanh âm vũ khí tự động xoay vòng vang lên.
Ba Cực máu tươi phún ra, đã hướng tới trước ngã nhào, đầu ngập trong nước hồ.
Lăng Độ Vũ nhảy lên, hướng tới Ba Cực.
Hắn đỡ đầu Ba Cực nâng lên trên đùi.
Ba Cực miệng mũi đầy máu tươi, thần sắc lại thần kỳ bình tĩnh.
Một nữ tử từ trong cây rừng đi ra, trong tay là vũ khí tự động.
Nhã Đại Ny.
Lăng Độ Vũ không để ý tới nàng, nhìn tới Ba Cực trong người.
Ba Cực ánh mắt đắm chìm tại vô cùng vô tận cô độc cùng bi ai, lẩm nhẩm:
“Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt! Nhớ kỹ, ta chết đi, mang ta tro cốt… rải…” Đầu hơi nghiêng, đã không còn sống.
Tung hoàn Nam Mỹ kiêu hùng, rốt cuộc đã chết, chết tại trong nước Mộng Hồ, lấy hắn máu tươi tăng thêm sắc Mộng Hồ.
Hắn mặc dù không có nói xong đem tro cốt rải nơi nào, Lăng Độ Vũ cũng đã biết đáp án: chính là trước mắt Mộng Hồ.
Chỉ có như vậy, Ba Cực mới có thể cùng Tinh Tử ở cùng một chỗ, không ai tái có thể tách ra bọn họ.
Ba Cực mặc dù được tới toàn thế giới, nhưng lại chưa bao giờ một khắc ly khai đồng hoang cô độc của hắn.
Giống như Lăng Độ Vũ.
Hoặc như Nhã Đại Ny.
Cho đến chí cao vô thượng một người nào.
Lại một tiếng chuyển đạn súng máy vang lên, Nhã Đại Ny đã ngã trong biển máu.
Lăng Độ Vũ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Nhã Đại Ny súng máy chỉ vào đầu, nằm trong máu.
Nhã Đại Ny tự sát!
Nàng đạt không được tình yêu Ba Cực, dùng máu với tử vong thanh tẩy sỉ nhục.
Nàng đến tột cùng như thế nào chạy khỏi ma trảo Hàn Lâm, phải chăng dụng ma túy châm Lăng Độ Vũ đưa, nhưng hết thảy đều không còn trọng yếu.
Tử vong kết thúc tất cả.
Lăng Độ Vũ xa xăm nhìn Mộng Hồ
Mộng Hồ! Mộng Hồ!
Loài người bao nhiêu mộng tưởng theo người mà tới, cũng theo người mà đi.
Lời kết:
Bảy ngày sau, Lăng Độ Vũ an toàn về tới căn cứ bí mật Kháng Bạo liên minh tại Bolivia.
Cao Sơn Ưng đã bình phục thân chinh nghênh đón hắn.
Lăng Độ Vũ sắc diện bình tĩnh, bi thương do Tinh Tử tự thân hủy diệt thâm sâu tàng ẩn trong tâm linh.
Cao Sơn Ưng nói: “Alice đã đi, nàng bảo: người nếu muốn tìm nàng, thì tự đi tìm. Nàng muốn không phải thương hại, mà là chân chính ái tình.”
Lăng Độ Vũ lẩm bẩm: “Ái? Thế nào mới là chân ái.”
Hắn nhớ tới tro cốt Ba Cực, đã rải tại Mộng Hồ.
Ba Cực! Người phải chăng còn tại cô tịch đồng hoang kia vĩnh viễn không ngừng độc hành?
Last edited by luutinh; 28-12-2008 at 02:25 AM.
|