Xem bài viết đơn
  #1022  
Old 23-12-2008, 12:44 PM
click5 click5 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 1
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Trích:
Thật sự Mười Một rất quý Trương Hân Hân, cũng thích cả những người nhà họ Sở. Tiếp xúc với họ, lần nào hắn cũng có những cảm giác thật đặc biệt, một loại cảm giác chưa từng có với một ai...

Gia đình, người thân, sự ấm áp...

Nhưng tất cả những điều ấy cũng chính vì sự xuất hiện của hắn mà bị phá hủy trong nháy mắt. Nếu số phận có thể hoán đổi, hắn tình nguyện nằm ở đây thay Hân Hân, không thể để “Mẹ”, “Dì” và “Muội muội” phải chịu bất cứ thương nào nào. Tuy Sở Hải Lan, Trương Hân Hân và Sở Phàm đều không phải là ruột thịt của hắn, nhưng đối với Mười Một họ là những người thân duy nhất mà hắn có trên đời này...

“Còn nhớ lần gặp nhau đầu tiên không? Ta đến nhà muội, muội cho rằng ta là người xấu nên đuổi ngay ta đi...”

Mười Một mỉm một nụ cười khó khăn, nụ cười chứa đầy ý vị của hồi tưởng: “Muội còn lừa ta, nói ba muội đang có nhà, thực ra ta biết trong nhà chỉ có một mình muội. Lúc đó chắc muội sợ lắm nhỉ? Đồ ngốc, muội là muội muội của ta, sao ta có thể hại muội được...!”

Mười Một khẽ nhắm hai mắt lại, thì thầm: “Nhưng ta đã hại muội mất rồi, không bảo vệ được muội, làm muội phải ngủ lâu thế này. Muội có trách ta không?”

Hắn nhẹ nhàng sờ lên mặt Hân Hân, tuy da dẻ đã mất đi vẻ bóng mịn trước đây nhưng Hân Hân vẫn rất đẹp. Trong mắt Mười Một cô như lúc nào cũng đang cười, một nụ cười thật ngọt ngào...

“Còn nhớ muội từng hát cho ta nghe bài ca đó không? Ta chẳng bao giờ quên đâu... Ánh trăng soi sáng, sóng nước lăn tăn... lợn con kéo thắt lưng Sở Nguyên... Sở Nguyên cho lợn con một đá… Bài hát còn có một đoạn nữa mà. Hân Hân, đợi muội tỉnh lại, hát hết cho ta nghe, được không...?”

Cuồng Triều đột nhiên nói nhanh: “Sở Nguyên, Sở Phàm đến rồi, đang lên đó!”

Mười Một đứng dậy, cúi người đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Hân Hân. Lần đầu tiên trong đời hắn chủ động hôn một người, cũng là lần đầu tiên lòng hắn chứa chan tình cảm và kỳ vọng...

Trên trán Hân Hân còn vương lại tình cảm sâu đậm của Mười Một, tình cảm và kỳ vọng của người anh trai dành cho cô em gái...

“Tạm biệt, muội muội của ta!” Mười Một từ từ quay người bước ra, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại...

Vừa đến hành lang, tất cả các sắc thái trong mắt trên mặt Mười Một đều biến mất, thay vào đó chỉ là sự lạnh lùng như băng giá. Dường như tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, dường như chỉ cần bước qua lằn ranh mong manh sau cánh cửa, trong người Mười Một chỉ còn máu lạnh và giết chóc...

Mười Một không nhìn thấy, khi hắn bước ra, từ khóe mắt Hân Hân lăn ra hai hàng nước mắt...
đọc đoạn này thấy hay dã man;))
tác giả viết hay quá
cả mata dịch cũng hay nữa
thánks mata nhìu nha
Tài sản của click5

Trả Lời Với Trích Dẫn