Dương Anh cảm nhận ánh nắng chói chang le lói rọi lên chân diện , nàng hé mở thu nhãn thì thấy mình đang nằm trong một khoang thuyền lớn . Trên một cái giường đối diện , Vương Tá và Cổ Bách hãy còn mê man bất tỉnh .
Nàng đưa mấy ngón tay xoa thái dương , đầu óc hãy còn đau nhức . Dương Anh đã nhớ ra mọi chuyện nên không khỏi căm phẫn Thọ Nhân Long ! Ngay bây giờ nàng chỉ muốn một đao mà chém phăng cá đầu chất chứa bộ óc chẳng ra gì của lão . Căm giận lão thì nàng lại mới nhớ đến chuyện của mình . Không hiểu kẻ nào đã cứu mình đây ? Nàng đưa mắt ngó quanh thấy con thuyền này cơ hồ hết sức quen thuộc .
Đột nhiên bên ngòai khoang "cạch" một cái . Dương Anh nghiêng người ngó ra , đập vào thu nhãn nàng là Ngô Cương , hắn ngồi bất động , mặt mày dúm dó , lẽ đương nhiên là đã bị khống chế á huyệt .
Dương Anh cau chân diện , nàng nghĩ chuyện chuốc thuốc mê này nhất định cũng có liên quan đến gã . Nhưng trông thần sắc méo mó của hắn thì lòng giận cũng nguôi đi mấy phần , nàng đứng dậy bước ra ngòai ...
Ở đầu mũi thuyền , cách Ngô Cương không xa là một hán tử bạch y đứng quay lưng lại , nàng nhận ra hắn nên không khỏi đăm chiêu . Lục Chiêu Anh nghe tiếng động liền quay người . Hắn nở nụ cười tươi như nắng mai :
-Cuối cùng cô nương cũng tỉnh !
Dương Anh nhíu mày , thu nhãn đăm đăm nhìn hắn hỏi :
-Là ngươi đã cứu bọn ta ?
Chiêu Anh không trả lời thẳng câu hỏi mà ngó qua Ngô Cương :
-Với sự trợ giúp của hắn !
Dương Anh đến giải khai huyệt đạo cho Ngô Cương , hắn vội quỳ rạp xuống nói :
-Tất cả là lỗi của tiểu nhân nên mới khiến các vị phải khổ cực !
Dương Anh thở dài :
-Mọi chuyện đã qua rồi , bất tất ngươi phải để tâm làm gì !
Nói xong ra hiệu cho hắn đứng dậy , Ngô Cương không dám trái lệnh , hắn khúm núm đứng vào góc thuyền . Sau lại nhìn thấy Cổ Bách , Vương Tá hãy còn mê man liền bước vào chăm sóc hai lão .
Dương Anh nhìn Chiêu Anh hỏi :
-Ngươi tên gì ?
Chiêu Anh ngó lơ xuống lòng hồ Động Đình lăn tăn sóng đáp :
-Lục Chiêu Anh !
Ánh mắt Dương Anh khẽ lay động , nàng cười nhạt :
-Hóa ra là ngươi , thảo nào hành động lại kỳ quái như vậy !
Chiêu Anh mỉm cười nói :
-Mỗi người một cách làm việc khác nhau , miễn sao hiệu quả là được !
Dương Anh hừ lạnh :
-Ta vốn dĩ rất căm ghét bọn võ lâm Trung Nguyên , nay vô tình lại mang ơn của ngươi , thử hỏi ta phải làm sao đây ?
Thái độ của nàng tuy lạnh nhạt nhưng giọng nói lại mấy phần thê thiết , Chiêu Anh cũng không phải lòng sắt dạ đá , nhất là đối với một đại mỹ nhân nên hắn quay mặt đi cười lớn , nói :
-Động Đình Hồ cũng thuộc Tung Nguyên , cô nương sinh ra và lớn lên tại Trung Nguyên thì thiết nghĩ cũng không nên ác cảm với võ lâm Trung Nguyên mới phải !
Dương Anh cười nhạt :
-Ngươi thì hiểu cái gì !
Lúc này Cổ Bách cùng Vương Tá cũng đã tỉnh hẳn , hai lão nghe Ngô Cương nói qua , trong lòng lấy làm căm phẫn nhưng thấy hắn mười phần ân hận thì không nỡ phát tác .
Họ đứng dậy bước ra khoang thuyền cúi đầu nói với Chiêu Anh :
-Đa tạ đại hiệp ! Quả thật bọn ta có mắt mà không trông thấy thái sơn !
Chiêu Anh quay lại đỡ hai lão lên mỉm cười :
-Hai vị là anh hùng cái thế , làm như vậy thật khiến ta tổn thọ !
Mấy người cùng ngồi xuống khoang thuyền , Vương Tá mới nhìn Chiêu Anh nói :
-Đại hiệp đã giúp bọn ta rất nhiều , nhưng đây là chuyện nội bộ nên bọn ta muốn tự mình giải quyết ...
Dương Anh không phản ứng , còn Cổ Bách khẽ gật đầu . Chiêu Anh thở dài hỏi :
-Các vị có kế hoạch gì chưa ?
Cổ Bách tính tình nóng nảy , hắn căm ghét cái ác như thù , coi bọn tiểu nhân không bằng cầm thú . Vừa rồi bị vướng vào quỷ kế bẩn thiểu của Thọ Nhân Long hãy còn mấy phần bực dọc cho nên nghe Chiêu Anh hỏi liền dùng hữu thủ vỗ cái "rầm" xuống thuyền nói :
-Chúng ta hãy lên núi giết phăng tên Thọ Nhân Long đi , việc gì phải kế với hoạch ?
Dương Anh nhìn hắn nói :
-Tướng quân hãy bình tĩnh !
Chiêu Anh không mấy bận tâm với thái độ của Cổ Bách , hắn trầm ngâm với tay ngắt một ngọn cói mọc dưới hồ mân mê nói :
-Theo như ta biết thì mục đích của các vị khi trở lại Quân Sơn là thống nhất Tam Trại , nếu cứ hung hăng lên núi mà chém giết thì một là sẽ mất lòng chúng nhân , hai nữa chưa hẳn đắc thủ ...
Vương Tá gật đầu cho là phải còn Cổ Bách ngó lơ nhìn mặt hồ . Dương Anh buông ánh mắt mơ màng rọi soi chân diện hắn hỏi :
-Hẳn ngươi có diệu kế gì ?
Chiêu Anh gật gật đầu nói :
-Có , ta tất nhiên là có , và kế này đảm bảo trong một đêm sẽ thu phục được Luân Sa trại , nhưng các vị phải đáp ứng với ta một điều kiện ...
Vương Tá mỉm cười :
-Chỉ cần thiếu hiệp không đòi đem Dương tiểu thư đi khỏi Quân Sơn thì điều kiện gì cũng được !
Dương Anh ửng hồng má kéo áo Vương Tá :
-Tướng quân nói gì thế ?
Chiêu Anh lắc đầu , có lẽ lão nghĩ đến cái ngoại hiệu "Hoa Tặc" của hắn nên mới nói vậy . Từ lâu trên giang hồ vẫn có hai gã "tặc" , đấy là "Dâm tặc" Thanh Y Tử và "Hoa tặc" Lục Chiêu Anh . Tuy nhiên một kẻ thì đáng ghét , còn một kẻ thì đáng ... thương , có tiếng mà không có miếng . Hắn mỉm cười :
-Chỉ cần các vị hứa khi thống nhất được Tam Trại sẽ vĩnh viễn không bao giờ cấu kết với Kim Quốc hoặc Thiên Nhẫn giáo là được !
Dương Anh cười nhạt :
-Ta chưa bao giờ có ý định liên thủ với bọn chúng !
Chiêu Anh gật đầu vừa ý , hắn liền đem kế hoạch ra bàn với ba người . Chân diện ai nấy hiện lên mấy nét khác lạ ...
Đêm đen như mực , đây đó nỉ non tiếng côn trùng vọng lại nghe mấy phần não nề . Thọ Nhân Long bồn chồn đứng ngồi không yên , suốt từ hôm qua đến nay lão không hề thấy Ngô Cương trở về . Tâm thần vì vậy rất lấy làm lo lắng , nếu như hắn phản bội lão mà đi cứu sống Vương tá , Cổ Bách và Dương Anh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra ? Cơ nghiệp lão đổ mồ hôi và xương máu gần mười năm trời gây dựng không biết sẽ ra sao ?
Đột nhiên bên ngòai một tên sơn tặc mồ hôi nhễ nhại chạy vào , hắn quỳ xuống vừa nói vừa thở dốc :
-Thưa Trại chủ ... phía hậu sơn ... bị phóng hỏa !
Thọ Nhân Long rúng động , nhưng lại nghĩ hậu sơn cũng chẳng có thứ gì quan trọng nên hơi tĩnh tâm , tuy vậy lão vẫn lấy làm tức giận đối với bọn sơn tặc vô năng không canh phòng cẩn mật , liền mắng :
-Khốn kiếp ! Mau huy động mọi người đi dập lửa đi !
Tên thủ hạ "dạ" một tiếng rồi bỏ chạy ra ngoài . Thọ Nhân Long cũng nhanh chóng bước theo , cánh rừng hoang phía hậu sơn bốc chấy bùng bùng , cơ hồ như ngọn lửa muốn nhấn chìm tất cả tiểu đảo . Lão nhíu mày nghĩ đến chuyện đám lửa lan tới đây thì không biết xảy ra cơ sự gì nên hét đám sơn tặc đang hỗn loạn :
-Nhanh chóng chặn ngọn lửa lại , không được cho nó lan đến khu vực đóng trại và kho lương !
Bọn thủ hạ nghe tiếng lão chỉ đạo thì ai nấy sợ hãi răm rắp làm theo . Chợt Thọ Nhân Long thấy một bóng trắng như mây loáng qua , lão chưa kịp phản ứng thì cảm nhận toàn bộ huyệt đạo đã bị phong bế . Bóng trắng nắm lấy lão lôi tọt vào trại . Thọ Nhân long thập phần kinh hãi , lão cố gắng nặn trong mớ tâm trí hỗn độn nhưng không nhớ được đã từng gặp loại võ công kỳ bí này ở đâu . Bóng trắng vứt lão rơi xuống sàn như vứt một phế vật rồi giải khai á huyệt cho lão .
Thọ Nhân Long trừng mắt nhìn . Lão không ngờ một hán tử tuổi chỉ ngoài đôi mươi mà đã sử dụng thành thạo thủ pháp "Cách không điểm huyệt " . Lão trấn tĩnh hừ nhạt :
-Ngươi làm thế này là có ý gì ?
Chiêu Anh mỉm cười nói :
-Vì tổng trại của ngài canh gác nghiêm mật quá nên ta mới phải dùng đến hạ sách này ...
Thọ Nhân Long trừng mắt mắng :
-Bỉ ổi !
-Thế còn việc ngươi làm với bọn ta thì quang minh , lỗi lạc hay sao ?
Đấy chính là giọng nói của Dương Anh , theo sau nàng còn có Cổ Bách , Vương Ta và Ngô Cương . Thọ Nhân Long thất kinh hồn phách . Nhưng ít ra lão cũng là một trại chủ , hơn nữa trước kia còn là một vị tướng , tất nhiên tâm cơ cũng có phần nhanh nhạy . Lão trấn tĩnh nhìn Ngô Cương quát :
-Cái tên phản phúc này , thật đúng là nuôi ong tay áo !
Ngô Cương cúi đầu không dám nói gì , Cổ Bách mắng :
-Còn nói ai nuôi ong tay áo ? Sao không nghĩ đến ngày xưa ngươi là kẻ thế nào ? Đã được Đại Thành Thiên Vương cưu mang ra sao ? Vậy mà bây giờ hành động như một tên vô lại !
Thọ Nhân Long cười nhạt :
-Ta rơi vào tay các ngươi rồi thì muốn giết , muốn chém cứ làm , nhưng ta nói trước , nếu như ta chết các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây !
Nói đoạn buông tiếng cười cuồng dại . Cổ Bách điên tiết định giáng cho hắn mấy chùy nhưng Vương Tá cản lại , lão hướng đến Thọ Nhân Long nói :
-Chúng ta trước kia đều là những huynh đệ tốt của nhau , cùng nếm mật nằm gai trải muôn ngàn cay cực . Đến bây giờ tan đàn sẻ nghé , huynh đệ tương tàn , ngươi nghĩ xem có đáng hay không ?
Thọ Nhân Long im lặng . Vương tá lại nói :
-Năm xưa chúng ta cắt máu ăn thề tại Động Đình Hồ trên Quân Sơn đảo này ,thề sống chết có nhau quyết không phản lại lời thề , lẽ nào ngươi đã quên ?
Đại Thánh Thiên Vương cứu ngươi từ trong tay người Kim , nuôi nấng , dạy dỗ ngươi nên người , lẽ nào ngươi không nhớ ?
Bây giờ nghĩa quân tan tác , Đại Thánh Thiên Vương tử nạn , các ngươi đã không làm theo di nguyện của người thì thôi , lại còn tụ tập lẫn nhau dở thói cướp bóc , bôi xấu thanh danh Đại Thánh Thiên Vương . Ngươi nghĩ xem như vậy có đáng gọi là bất nghĩa hay không ?
Thọ Nhân Long trầm ngâm , ánh mắt lão xuất hiện mấy tia xao động . Chiêu Anh mỉm cười :
-Chỉ cần Thọ Trại chủ đồng ý trợ giúp Dương Tiểu thư thống nhất Tam Trại làm một thì hẳn tiểu thư cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện đó !
Dương Anh nhìn lão khẽ gật đầu . Thọ Nhân Long thở dài :
-Tiểu thư tuy rằng trí hướng rất lớn nhưng cũng chỉ là thân nữ nhi chân yếu tay mềm ...
Chiêu Anh bước đi mấy bước hỏi :
-Nếu Thọ Trại chủ giao thủ với Dương tiểu thư thì tự tin trong bao nhiêu chiêu có thể khống chế được nàng ?
Thọ Nhân Long đưa mắt dò xét Dương Anh , ánh mắt có mầy phần ăn năn , lão nói :
-Ta không dám !
Dương Anh nhíu mày nói với Chiêu Anh :
-Hãy giải khai huyệt đạo cho Thọ trại chủ !
Chiêu Anh gật đầu , hắn phất nhẹ tay đẩy đến Thọ Nhân Long mấy luống nhu kình . Lão khẽ giật người một cái , liền đấy cảm nhận toàn bộ huyệt đạo đã được giải khai , trong lòng dâng lên mấy phần cảm phục .
Dương Anh nhìn lão lạnh nhạt nói :
-Trong vòng mười chiêu nếu như ta không khống chế được Thọ trại chủ thì sẽ đem tay tự trói tùy ông xét sử !
Thọ Nhân Long thấy nàng trẻ tuổi mà ăn nói hùng hồn như vậy thì máu nóng nổi lên , cũng chẳng thèm kiêng dè gì nói luôn :
-Được ! Nếu trong vòng mười chiêu lão phu không khống chế được tiểu thư thì từ nay cam tâm tình nguyện đem toàn bộ Sa Luân trại dốc lòng phò tá đến chết mới thôi !
Vương Tá mỉm cười :
-Thọ trại chủ đã nói thì phải giữ lời đấy !
Thọ Nhân Long thấy thái độ vững vàng như Thái Sơn của ông ta thì cũng mấy phần rúng động . Không lẽ Dương tiểu thư lợi hại đến thế sao ? Trong lòng cũng vài phần tỏ ra hối hận với câu nói vội vàng vừa rồi nhưng quân tử nhất ngôn , đâu thể nói một đường , làm một nẻo . Lão tuy làm nhiều việc chẳng ra gì nhưng chưa đến nỗi là kẻ cùng hung cực ác đến độ quên hết đạo lý . Lão cười vang nói :
-Nhất ngôn khứ xuất , tứ mã nan truy !
Mọi người nghe vậy nhìn nhau rồi đứng dạt ra . Dương Anh bước lên hai bước nói :
-Mời trại chủ !
Thọ Nhân Long nhíu mày , lão đã từng này tuổi đầu , giang hồ nếm đủ mùi cay đắng , há lại để một thiếu nữ phải nhường ?
-Ta nhường tiểu thư xuất chiêu trước !
Dương Anh không phản đối , nàng rút thanh đao vàng chói lóa khỏi vỏ hoành ngang . Thọ Nhân Long thất sắc nói :
-Là Ngự Long Lượng Ngân Bảo Đao ?
Dương Anh gật đầu :
-Đúng vậy !
Nói đoạn xuất "Kinh Lôi Trảm" như cuồng phong bão táp đến đối thủ . Thọ Nhân Long cảm thấy khí quyển trên đầu như bị dồn ép thì lấy làm kinh hãi , lão lùi lại ba bước toan xuất thủ đáp trả thì thấy hai mặt trái , phải đều có đao quang lấp lánh dạt đến . Tâm cơ biến động , Thọ Nhân Long không kịp nghĩ ngợi đằng không nhảy lên cao tránh thoát lưỡi đao tử thần . Lão rịn mồ hôi trán đáp xuống đất nói :
-Tiểu thư quả nhiên lợi hại !
Nói đoạn với tay tóm cây thương dài xuất "Truy Tinh Trục Nguyệt" đáp trả . Thương pháp bá đạo , chia năm mũi dồn ép về phía Dương Anh . Nàng nhíu mày nghĩ uy lực của chiêu thức này không hề tầm thường nên thu đao dùng "Đoạt Hồn Thích" phân thân tránh né .
Thọ Nhân Long xuất thương pháp độc tôn , lại thấy thương quang bao trùm Dương Anh thì mười phần chắc mẩm đắc thủ , nhưng khi thương khí hoành phá Dương Anh thì nàng cũng tan biến , lão giật mình nhận ra mình chỉ đánh vào cái bóng của nàng .
-Tiểu thư đã luyện được "Đoạt Hồn Thích " rồi ư ?
Dương Anh gật đầu , nàng lắc nhẹ thân dạt đến xuất "Bát Phương Trảm" . Tám ánh đao thế bài sơn đảo hải xé gió úp đến .
Chiêu Anh đứng ngoài quan sát khẽ nhíu mày nghĩ:" Nếu nàng ta dùng chiêu thức này mà đối phó với mình thì e rằng cũng khó mà đỡ được !"
Thọ Nhân Long trấn động tâm can , lão thấy thế đao bao vây tứ phía thì biết có tránh cũng không xong liền vận mười hai thành chân lực xuất "Kim Chung Tráo" đỡ !
Chân khí quanh người lão dồn ép thành hình một cái chuông lớn vàng chói lóa bao bọc thân thể đón nhận đao quang . Không gian vang lên tám tiếng nổ dữ dội . Mặc dù có chân nguyên hộ thể nhưng uy lực của đao pháp quá lớn . Thọ Nhân Long lùi lại năm bước khí huyết nhộn nhạo , lão chưa kịp định tâm thì Dương Anh lăng mình đến hướng thẳng mũi đao vào ngực .
Song mục lão giật giật liên hồi rồi quỳ gục xuống nói :
-Tại hạ cam tâm bái phục , từ nay xin tùy ý tiểu thư sai bảo !