Cởi ngựa một lúc , hai người Mộ Dung Tuyết Ương chạy đến chân một ngọn núi trong Tuyên phủ , ngọn núi này tuy cũng không cao lắm nhưng cũng đã là cao nhất trong Tuyên phủ rồi.
Mộ Dung Tuyết Ương để ngựa tại chân núi , cầm lấy tay của Hoa Vũ Nguyệt hướng lên đĩnh núi chạy trốn .
Hoa Vũ Nguyệt đã có nhất phẩm yêu lực , dù chạy trốn cũng không tốn quá nhiều sức ,lại nhìn thấy công tử đầu đầy mồ hôi, có vẻ mệt mỏi, thì không khỏi đau lòng .
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương cũng không đễ ý , chỉ lo nắm lấy tay Hoa Vũ Nguyệt chạy cho mau .
Bốn phía là rừng tùng lá xanh thẳm , mà trên sườn núi lại có một tòa tự viện mái lợp ngói màu đen , trông rất trang nghiêm cổ kính .Mộ Dung Tuyết Ương không biết rằng tự viện này là một trong mười cảnh đẹp của Tuyên phủ gọi là Bắc Sơn Cao Tự , ngày thường du khách và các tín đồ đến nhiều như mây . Chỉ là đêm khuya khung cảnh vắng vẻ , chỉ có hai người Mộ Dung Tuyết Ương và đám yêu thú là tới thăm viếng mà thôi .
Tới đỉnh núi Mộ Dung Tuyết Ương mới thở phào một hơi .
Cảnh vật trước mắt thật sự rất đẹp . Nguyên lai tại đỉnh núi Bắc sơn lại có một cái hồ lớn xung quanh cây cối mọc không theo một quy tắc nào , may mắn nơi này lại có tự viện chủ trì nên không có thêm những tục vật khác , những cây đại thụ cao lớn phủ xung quanh hồ nước và tự viện tạo nên một khung cảnh đẹp mỹ miều .
Đáng thương cho nhưng tín đồ ban ngày chỉ biết cúng bái phật tổ , mà không biết rằng ban đêm còn có một cảnh đẹp so với kinh phật miêu tả còn đẹp hơn .
Mộ Dung Tuyết Ương than nhẹ nhìn bốn phía ,các yêu thú đã tới không ít , phần lớn là vừa mới khai tam thức , cũng có mấy yêu thú vẫn còn trong trạng thái u mê được bằng hữu mang đến , xem số lượng thì khoảng hơn một trăm , có lẻ yêu thú mới có linh trí ở Tuyên phủ đều đã đến đây .
Mặc dù giờ phút này Mộ Dung Tuyết Ương trong mắt các yêu thú chỉ là Nhân tộc bình thường , nhưng hôm nay là Nguyệt hoa đại điển , chúng yêu thú cũng không nghĩ đến việc khai sát giới , cho nên không ai quản tới hắn .
Trên trời cao đạm một màu bạc của ánh trăng , rốt cục năng lượng cũng tích tụ đầy đủ ,Nguyệt hoa sáng ngời bắt đầu chậm rải tiến xuống . Trong mắt yêu thú Nguyệt hoa có thể thấy được rỏ ràng , giống như là luồng gió xuân phơi phới thổi tới , những tia ánh sáng bạc bắn ra theo gió thành một cơn mưa rơi xuống trên thân thể các yêu thú được nội đan hấp thu .
Nguyệt hoa rơi xuống trong phạm vi rất lớn , so với bình thường nhiều hơn gấp ngàn vạn lần , không khó hiểu khi đêm Nguyệt hoa sáu mươi năm một lần lại làm các yêu thú hưng phấn đến như vậy .
Xung quanh yêu thú nổi lên một trận hoan hô, đều cùng quỳ trên mặt đất hướng tới vầng ngân Nguyệt cầu khẩn , cảm tạ ơn đức đã ban năng lượng xuống cho Yêu tộc .
Mộ Dung Tuyết Ương thử qua một lần , đúng là không có nội đan hấp thực không được nửa phần Nguyệt hoa , những tia sáng màu bạc tụ tại tay hắn một lúc rồi biến mất .
Điều này làm Mộ Dung Tuyết Ương buồn bực vô cùng , từ nay về sau , hắn tựa hồ cùng yêu tộc đã phân ra một lằn ngăn cách .
Nhìn về bốn phía , các yêu thú đều phủ phục cầu nguyện , cảm kích đói với vầng ngân Nguyệt đến rơi nước mắt , Mộ Dung Tuyết Ương cũng nghĩ mình vốn không phải người ngoài , cũng quỳ xuống trang trọng hướng tới ánh trăng khấu đầu làm lễ .
Trong cái thuyết bất kính thần phật của Mộ Dung Tuyết Ương còn có cái gì đáng kính trọng đó là một vầng trăng sáng trên bầu trời này . Tất cả thần phật trong thiên địa vũ trụ này đều khinh khi không chế yêu tộc , chỉ có vầng trăng sáng này , nàng đúng là mẹ của các yêu thú .
Dập đàu cầu khấn một hồi , Mộ Dung Tuyết Ương cũng chẳng có dị biến nào phát sinh liếc qua thấy Hoa Vũ Nguyệt vẻ mặt nghiêm nghị đang qùi trên mặt đất làm lễ , Nguyệt hoa bao trùm lấy thân thể nàng ,vô số linh khí được nội đan hấp thu .
Thời kỳ hắn còn là yêu thú , tình hình cũng không sai biệt lắm , trong Nguyệt hoa hội cho dù trời có sập xuống lũ yêu thú cũng không động đậy . Mộ Dung Tuyết Ương nằm lên một cành cổ thụ sát bên hồ , buồn bả nhìn vào ánh trăng sáng loan tỏa trên mặt nước .
Trông như là ngọc vở , ánh sáng chói lòa .
Mộ Dung Tuyết Ương đột nhiên giật mình ,giống như nghĩ đến cái gì , hắn lập tức quay đầu , nhìn lại về hướng vừa rồi mình lướt qua .
Quả nhiên hắn thật sự ở đây .
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng trấn động , từ đầu cho đến bây giờ hắn cũng chưa xúc động và tò mò như vậy , nói như thế cũng không diễn tả hết tâm lý đang kinh hải của hắn , ở trên cành cổ thụ Mộ Dung Tuyết Ương nhỏm mình dậy .
Nhưng chiếc là vàng khô rụng lả tả trên mặt hồ , chúng yêu thú cũng không hề cử động . Trong đó tự nhiên cũng có vị “Nhân huynh “ mà Mộ Dung Tuyết Ương vừa thấy qua .
“ Như thế nào lại như vậy ?” Mộ Dung Tuyết Ương như có chút không tin vào mắt mình ,”Không nhìn lầm, quả thật không nhìn lầm oa .”
Ánh trăng vào giờ tý rất sáng , chiếu sáng nơi này giống như ban ngày . Mộ Dung Tuyết Ương đã thấy rất rõ ràng đích xác là không nhìn lầm .
Cách chổ hắn khoảng hai trăm bước , toàn thân đang phủ phục cầu khấn ven hồ , bốn bộ móng vuốt cũng phô ra , tuyệt đối là một con cự cẩu .
Một con cự cẩu lông trắng như tuyết .
Yêu thú như vậy xuất hiện trong đêm nay cũng không lấy gì làm ngạc nhiên , mấu chốt là con cự cẩu này Mộ Dung Tuyết Ương đã nhìn thấy qua , hơn nữa lại mười phần khắc sâu trong tâm trí hắn .
Nó là con cự cẩu của tiên nhân .
Cách đây một ngày một đêm , ở trên núi Ngọc Ương lúc bạch phát tiên ông muốn cướp Kỳ hoa Vũ Nguyệt , từ trên mây lao xuống một con cự cẩu , một ngum cắn vào chân tiên ông . Mà chủ nhân con cự cẩu này cùng bạch phát tiên ông đối địch ,bị gọi là yêu tiên .
Phải nói rằng con cự cẩu này đã cưú một mạng của Mộ Dung Tuyết Ương .
Buổi tối hôm qua con cự cẩu này mười phần hung ác ,ngay cả tiên nhân cũng dám cắn , nhưng bây giờ trông rất tiều tụy , tại Nguyệt hoa hôi này cũng không dám hung hăng . Mộ Dung Tuyết Ương xác định đây chính là yêu thú nọ .
Mà ở xung quanh hồ toàn là yêu thú rất yếu kém , chỉ có con cự cẩu này ít nhất cũng trên tứ phẩm , bằng với cấp bậc lão quy trên Ngọc Ương sơn , nhưng không hiểu sao nó không biến ảo thành hình người mà nó lại giữ nguyên hình dạng thân thể .
Làm cho Mộ Dung Tuyết Ương kỳ quái nhất là , con cự cẩu này là sũng vật của yêu tiên , như thế nào lại chạy đến Tuyên phủ này cùng với đám yêu thú yếu kém tham gia Nguyệt hoa đại điển .
Chẳng lẻ tiên nhân cũng ở tại Tuyên phủ thành này hay sao ?
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng thắc mắc không nghĩ thông suốt được mấu chốt của vấn đề là gì , cặp mắt chăm chú nhìn vào trên người cự cẩu , thời gian đã trôi qua rất nhanh mà hắn cũng không để ý
Nhưng chỉ một lát sau Nguyệt hoa hội đã rất nhanh kết thúc .
Tia ánh sáng bạc cuối cùng rơi vào giữa hồ nước , chúng yêu thú phát ra trận tiếc hận , lại hướng tới ánh trăng khấu tạ một hồi , lúc này mới bắt đầu tan đi . Đối với yêu thú mà nói , tối nay là một đêm quý giá , phải đợi sáu mươi năm nửa . Nhưng sáu mươi năm thật là một quảng thời gian dài , trong bọn chúng có bao nhiêu kẻ là sông được tới lúc đó chứ . Chỉ hưỡng thụ được một lần trong đời cũng là một điều may mắn lắm rồi .
Con cự cẩu lông trắng cũng đứng thẳng lên , vô cùng hung hãn và uy nghiêm , khí thế toát ra giống một hung sư đứng ở giữa bầy muông thú , yêu thú ở nơi này cũng không dám động đậy .
(hết phần kêt)