Tự Khúc Thơ
Buổi sương mai nghe nỗi niềm réo rắt
Chiếc lá nào còn đọng giọt sương đêm
Không tâm sự sao ai dường đuổi bắt
Ánh bình minh .. mong manh vạt bên thềm
Ngày lặng lẻ trôi theo dòng mơ ước
Mang cõi lòng ảm đạm một màu mây
Bao hy vọng hòa tan dần cất bước
Cho hư hao lối mộng chẳng vơi đầy
Ta mệt mỏi với nhạc lời của gió
Muốn nhận chìm hồn vào cõi bao la
Mặc dư hương của ngày xưa thuở đó
Có thoảng về tìm kỷ niệm phôi pha
Bến quạnh vắng sớm rạng đông mù khói
Lạnh vô chừng khi ảo ảnh lãng đưa
Còn đây , ai .. chùng trước sầu muôn lối
Dựa hão huyền .. tự khúc trổi trong mưa ..
----------------------------------------------------
|