Xích Hải vội hỏi : “ Yêu thánh phái ngươi đi làm cái gì ?”
Lăng Ngọc nhìn bộ dáng vội vã của hắn không khỏi cười thầm , nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị như trước lắc đầu nói : “ Không thể nói được , yêu thánh đã nhiều lần căn dặn ta , khi việc chưa thành bất kỳ ai kể cả phụ hoàng cũng không thể nói , nhưng một khi việc này hoàn thành , đối với Yêu tộc ta sẻ có ích lợi rất lớn , còn nếu bất cẩn mà nói ra tta có thể sẻ gặp nguy hiểm rất lớn “.
Xích Hải khẻ nhíu mày , thái độ của Lăng Ngọc thủ khẩu như bình , làm cho hắn có chút ngoài ý muốn , bất quá với tính cách cao cao tại thượng của yêu thánh , làm như vậy cũng không có gì là lạ .
Xích Hải tiếc hận nói : “ Tam đệ không chịu nói cho ta biết việc gì , người làm đại ca ta như thế nào có thể giúp được ngươi chứ ?”
Lăng Ngọc trong đầu linh quang chợt lóe , đột nhiên nghĩ tới một chuyện trọng yếu , mục đích tu luyện bây giờ của hắn không phải chính là muốn gia tăng lượng tín đồ để thu được càng nhiều tín ngưỡng lực đó sao ? Chổ này có rất nhiều Man binh đúng là một cơ hốt.
Nghĩ như vậy Lăng Ngọc cũng mặc kệ Xích Hải đang ở bên cạnh , đứng truớc đám Man binh hô lớn “ta bây giờ đi đến Vân triều là chốn long đàm hổ huyệt , quyết một lòng đem tấm thân này báo đền nợ nước , các ngươi mặc dù không thể theo đi giúp đở ta nhưng chỉ cần trong lòng nhớ lấy tên ta , nhớ kỹ dung mạo của ta , hằng đêm cầu khấn cho ta , thì nhất định có thể làm cảm động đến Man thần , khiến ngài phù hộ cho ta được bình yên , đi một chuyến này nhất định mã đáo thành công .””
Nói một hồi , Lăng Ngọc dùng bí thuật xem xét , thì có thể nhìn thấy Tín Lực Tuyến .
Ai cũng biết Man tộc nhân tuy cường mãnh vô cùng , nhưng đại đa số đều rất ngu xuẩn , bọn họ nếu đã tin tưởng Lăng Ngọc chính là Tam hoàng tử , đương nhiên đối với hắn cũng không hề có lý do để nghi ngờ , cho nên Lăng Ngọc nói xong không lâu ,rất nhanh chứng kiến thấy bảy tám đạo Tín Lực Tuyến từ đám Man binh ngồi trên Thạch Xác Mã truyền đến, ngọc thai của Lăng Ngọc liền nhận được một trận linh lực cuồn cuộn chảy vào .
Lăng Ngọc kinh hỉ , rất nhanh xem xét còn đạo Tín Lực Tuyến nào nữa không , ngưng rốt cục không có . Hắn xoay sang nhìn hai bên trái phải , phát hiện đám Man binh nghe hắn nói chuyện trừ một số ít cưỡi trên Thạch Xác Mã ,đại bộ phận đều là cưỡi cự lang , mà những người này đều không có Tín Lực Tuyến cấp cho Lăng Ngọc , hiển nhiên là bọn họ đối với Xích Hải nhất mực trung thành , còn chuyện của Tam hoang tử căn bản là không quan tâm .
Bất quá Lăng Ngọc cũng nên hài lòng , có tám sự tín ngưỡng của nhất phẩm Man nhân , hắn sẽ mau chóng thăng lên nhị phẩm thực lực , đúng là một chuyện vui mừng không ngờ tới .
Xích Hải nhìn khuôn mặt vui vẻ của Lăng Ngọc , không khỏi nhướng mày , ánh mắt có chút phức tạp , trầm ngâm một lát , kéo Lăng Ngọc sang một bên , thấp giọng nói :” Đại quân của ta sắp tấn công Đồng Châu , nơi đây sắp không được yên lành, tam đệ muốn đi Vân triều , tốt nhất là mau tránh đi .”
“ Lập tức muốn đánh Đồng Châu ?” Lăng Ngọc hỏi “ Ta muốn đi qua Đồng Châu sợ rằng không kịp.”
“Không kịp?” Xích Hải nói , “ Tam đệ muốn đi Vân triều ,nên đi tắt qua trấn cạnh Đồng Châu là Quy Lâm trấn , nơi đó không có chiến sự , tương đối an toàn .”
Lăng Ngọc gật đầu,theo ngữ khí của Xích Hải,đúng là muốn hắn đi về Quy Lâm Trấn,nếu như lại hướng Đồng Châu mà đi,sợ rằng sẽ khiến dẫn đến hoài nghi.
Xích Hải ân cần nói “Tam đệ,cái đuôi của ngươi là mục tiêu quá lớn,trước khi vào Vân triều,phải nhớ đổi lại y phục để không lộ ra cái đuôi,nếu không bị người Vân triều phát hiện,lại bị phiền nhiễu” Hắn suy nghĩ một chút,rồi lại nói “Nếu không ta phái một đội lang kỵ làm hộ vệ cho ngươi”
“Không cần,không cần” Lăng Ngọc cuống quít khoát tay “Nhiệm vụ lần này của ta phải đi riêng lẽ,nếu có lang kỵ đi với ta,chẳng phải là mục tiêu quá lớn,sớm muộn cũng bị người Vân triều phát giác”
Xích Hải ngẫm lại hiểu ra,liền không miễn cưỡng.
Lăng Ngọc cảm giác nhiều linh lực theo tín lực tuyết dũng mãnh tiến vào,tựa hồ còn có nhị phẩm cao thủ trong đó,ngọc trai chính mình nhanh chóng được rót đầy,được thăng cấp ngoài dự liệu.
Nhưng lúc này không thích hợp trước mặt người khác biểu hiện ra cảnh một đuôi biến thành hai,như thế này có thể làm hỏng chuyện.
Nghĩ như thế, Lăng Ngọc liền lập tức cáo biệt Xích Hải,lấy cớ nhiệm vụ khẩn cấp, nhất định phải rời đi,nhưng Xích Hải lại có bộ dáng huynh đệ tình thâm,cố gắng giữ lại một trận,cuối cùng không còn cách nào,chỉ có thể cho lang kỵ binh lập đội hình,tiễn Lăng Ngọc lên đường.
Lăng Ngọc vẫy tay nói lời từ biệt,mang theo Hoa Vũ Nguyệt thong thả hướng xa xa cưỡi ngựa đi,nơi này gần Đồng Châu,nhưng đường đi lại bị Xích Hải chắn mất,chỉ có thể chuyển hướng đi về Quy Lâm trấn,mặc dù hơi xa một chút,nhưng xem thời gian,hôm nay vẫn có thể tới nơi.
Mặc dù đã thoát khỏi hiểm cảnh,Lăng Ngọc vẫn còn kiên trì muốn đảm bảo nên đợi tới lúc cả Ưng Nhãn Thuật cũng không thể thấy hắn,mới ôm lấy Hoa Vũ Nguyệt trên ngựa,hai người một ngựa một chó bắt đầu tăng tốc vội vàng chạy trên thảo nguyên. Tuyết Nhã tựa hồ cũng biết vừa rồi có bao nguy hiểm,lúc này đúng là liều mạng chạy trốn,Hoa Vũ Nguyệt trong lòng Lăng Ngọc sắc mặt tái nhợt,tóc dài bị gió mạnh thổi thành như một đường thẳng,đánh vào mặt sinh đau đớn khó chịu.
Có vẻ đã chạy được hơn năm dặm đường, Lăng Ngọc đột nhiên hét lớn một tiếng,ghì cương đem Tuyết Nhã ngừng lại gấp.Hoa Vũ Nguyệt đang muốn quay đầu lại nhìn xem thiếu gia làm sao,Lăng Ngọc đã bay lên cao,chỉ thấy hắn quanh thân đều có quang mang màu trắng sữa ngưng tụ,tiểu quang mang mỏng như tơ xuất hiện trong không khí cũng bị Lăng Ngọc hấp thu vào. Mà tại vị trí đan điền của hắn,quang mang màu bạc bỗng bộc phát ra,sau đó Hoa Vũ Nguyệt nhìn thấy phía sau Lăng Ngọc có hai cái đuôi hồ ly dài rất hoa lệ hiện ra.
“Chúc mừng thiếu gia thăng cấp nhị phẩm hồ linh” Hoa Vũ Nguyệt nhu thuận vỗ tay khen.
Lăng Ngọc đạm nhiên cười,mặc dù tăng phẩm,nhưng cũng không có gì đáng cao hứng,so với thất phẩm trước đây,vẫn còn kém nhiều lắm. Bất quá những Man nhân kia có thể đưa không ít linh lực theo Tín Lực Tuyến mà tới đây,có thể thấy biện pháp yêu tiên truyền thụ quả thật rất linh nghiệm.
Có kinh nghiệm hôm nay, Lăng Ngọc trong lòng đã hiểu,từ nay về sau hắn cùng với hai chữ tu luyện đã tuyệt duyên,nhưng phải thường xuyên đi dụ dỗ một ý tín đồ,giống như hôm nay vậy,lừa gạt những người này tín ngưỡng hắn mới chính là con đường đúng đắn cho tương lai.
Đúng lúc Lăng Ngọc đang suy nghĩ,phía xa đột nhiên lại truyền tới tiếng vó ngựa.
Lăng Ngọc nhíu mày, dùng nhị phẩm Ưng Nhãn Thuật,thấy xa xa có ba con Thạch Xác Mã đang hướng phía hắn liều mạng chạy tới. Lăng Ngọc trong lòng hơi trầm xuống. Bất đầu có chút do dự,hắn còn cho rằng Xích Hải phát giác có điểm không đúng,mới phái người chạy tới cản. Nhưng chỉ lấy ba kỵ binh lại muốn bắt giữ Lăng Ngọc,có vẻ đánh giá hắn hơi thấp.
Lăng Ngọc lưu Hoa Vũ Nguyệt trên ngựa,chính mình dẫn theo Phá Chiến,hướng ba kỵ binh nọ mà đi tới nghênh đón.Đi không tới mười bước,ba con Thạch Xác Mã đã tới trước mặt,Phá Chiến nổi giận gầm lên một tiếng,thú uy phát ra ào ạt,ba con Thạch Xác Mã kia làm thế nào có thể trụ nổi,hí dài một tiếng cất vó cao lên,đem ba kỵ thủ hất xuống mặt đất.