Hắn vừa dứt lời thì không gian phía trước chập chờn hư ảo một cách khác thường , đây đó từng mảng khí quyển dao động như làn sóng . Nhược Hàn tái mặt hỏi :
-Chuyện gì nữa đây ?
Lời hắn vừa dứt thì phía trong băng ra hai thân ảnh nhanh như điện chớp . Nhìn lại đấy chính là hai gã đạo sỹ Bích Du cung . Ba người , nhất là Giang Huy trông thấy thì chuyện cũ sôi lên . Cũng chính vì hai gã đồi bại này mà làm họ chậm chễ mấy ngày , lại còn ghánh chịu những chuyện không đâu vào đâu . Giang Huy quát :
-Hai gã thối tha này , không ngờ lại gặp các ngươi ở đây !
Nói đoạn toan niệm chú xuất bùa nhưng Bảo Quân cản lại :
-Giang sư huynh hãy bình tĩnh !
Đạo sỹ lớn tuổi lạnh lẽo nhìn ba người nói :
-Khôn hồn thì về đi nếu không sẽ vong mạng !
Nói đoạn nhìn gã sư đệ rồi cả hai chạy đi như chớp ! Giang Huy còn muốn đuổi theo nhưng Nhược Hàn tóm cổ áo hắn lôi lại nói :
-Ngươi hung hăng vừa thôi nào !
Giang Huy hãy còn hậm hực nhưng nhìn thấy sư huynh và sư muội thần sắc đăm chiêu thì không khỏi tò mò . Hắn tròn mắt hỏi :
-Có chuyện gì mà thái độ hai người lạ thế ?
Thủy Nhược Hàn lắc đầu :
-Tạo sao bọn chúng lại chạy ra nhanh như vậy ? còn chưa đến đêm rằm thì hái sao được Huyết Nhân Ngãi ?
Bảo Quân bước đi trước nói :
-Nhất định trong đó có gì kỳ quái , chúng ta hãy vào xem thử thế nào !
Nhược Hàn cùng Giang Huy vội vàng chạy theo . Càng vào trong , không gian càng trở nên khác lạ . Trong này không chỉ méo mó như những làn sóng nhẹ mà thi thoảng một vài mảng không gian còn vương vất màu đỏ tươi như làn huyết quang . Nhược Hàn nhìn mấy mảng không gian đó thì khẽ rùng mình . Hắn đang liên tưởng đến cái cảnh mình bất thình lình bị một con dị thú khổng lồ bất ngờ táp vào cổ , rồi máu cứ thế mà chảy ra bay dạt vào không trung ! Óc tưởng tượng của hắn trong những trường hợp nguy hiểm không hiểu sao toàn hướng tới bi kịch ...
Đột nhiên hai nhân ảnh nữa xuất hiện , chính là Kim Tuyết Anh và Tiểu Ngọc , nom thần sắc họ mấy phần hoảng sợ , chân diện thì tái nhợt , hai người đứng tựa vào gốc cây thở gấp , dường như vừa rồi đã sợ hãi mà chạy miết không dám nghỉ . Nhược Hàn trông thấy quang cảnh ấy thì đắc ý nói lớn :
-Hê hê ! Không ngờ các cô cũng có thảm kịch như vậy !
Kim Tuyết Anh đứng thẳng dậy không thèm nói gì , Tiểu Ngọc lấy hơi cười nhạt :
-Đúng là oan gia ngõ hẹp !
Nhược Hàn bước đến mấy bước cười hê hê :
-Câu này lẽ ra ta phải nói mới phải , không hiểu ta có gì thu hút mà đi đâu cũng bị hai người bám theo vậy ?
Tiểu Ngọc đang thở , nghe hắn nói như vậy thì mặt mày đỏ gay mắng :
-Khốn kiếp ! Rõ ràng đến sau người ta mà kêu ai bám theo ai ?
Nhược Hàn định thôi nhưng nhìn nàng ta nói vài câu thì lại đứng thở , liền nghĩ ra một cách trả thù :
-Hê hê ! Nói xem hai nàng vì sao vào trong đấy rồi lại chạy ra ? Phải chăng muốn ra đón ta ?
Kim Tuyết Anh tuy rằng không nói nhưng chân diện lộ mấy phần tức giận . Tiểu Ngọc thì giẫy lên như đỉa phải vôi :
-Cái tên bỉ ổi vô liêm sỹ như ngươi dù có cho ta ... cả núi vàng ta cũng ... không thèm ra đón rước !... đúng là mơ tưởng hão huyền ... đồ bỉ ổi !
Nàng ta vừa nói vừa thở , điều đấy làm Bảo Quân cũng có chút động tâm , nàng toan bước lên bảo Nhược Hàn dừng lại thì lại nghe hắn nói :
-Ta biết rồi ! Người ta bảo nữ nhân không tiện nói ra tình ý của mình , cô nương lại là đạo cô cho nên sợ thiên hạ cười chê cũng phải !
Tiểu Ngọc trừng mắt quát :
-Tình ý cái đầu ngươi , nếu không vì ... thì ta quyết chẳng chạy ra đây làm gì !
-Vì cái gì ? Chẳng phải vì con tim bảo nàng chạy ra sao ?
-Đê tiện ! ... Đúng là ... một kẻ lưu manh hết thuốc ... chữa !...
Kim Tuyết Anh nắm tay nàng nói :
-Muội muốn bị hắn trọc cho đến nỗi mệt mà chết hay sao ?
Tiểu Ngọc nghe nói mới biết mình bị kế khích tướng liền trừng mắt nhìn hắn , đoạn cũng mặc cho Nhược Hàn đứng nỉ non , tựa mình vào gốc cây thở lấy sức !
Nhược Hàn nói mấy câu không thấy nàng ta phản ứng cũng chán , hắn bước đến cạnh Bảo Quân bảo :
-Hình như trong rừng có mấy tên dâm tặc muốn làm gì hai ả đấy !
Tiểu Ngọc đã lấy lại được phần nào sức lực nên phản đối :
-Ngươi thì biết cái gì , bọn dâm tặc dù thế nào cũng không lợi hại bằng nửa nó ...
Nói đến đây nhận ra sự lỡ lời nên buông ánh mắt tức tối nhìn Nhược Hàn mím môi lại .
Bảo Quân đoán được mấy phần cơ sự nên nói :
-Xem ra bọn Long Hổ không hề đơn giản , sư huynh nghĩ chúng ta có nên vào không ?
Nhược Hàn tính đánh bài chuồn nhưng nhìn quanh lại chạm ngay hai người Minh Nguyệt cung , máu sỹ diện nổi lên ! Hắn cười nhạt :
-Chúng ta đâu phải hạng yếu ớt , sợ chết như họ mà phải bỏ cuộc !
Giang Huy cũng phụ họa :
-Đúng đấy !
Tiểu Ngọc hừ nhạt :
-Vào đó xem còn mạnh mồm được không ?
Nhược Hàn không để tâm , hắn hung hăng bước đi trước . Bảo Quân cùng Giang Huy cũng chạy theo . Kim Tuyết Anh không hiểu nghĩ gì lại nhìn Tiểu Ngọc bảo :
-Chúng ta theo họ !
Tiểu Ngọc dường như vẫn còn sợ hãi chuyện cũ nên tròn mắt hỏi :
-Sư tỷ nói sao ?
Tuyết Anh không đáp lời mà bước lên đi trước .
Đoàn người đi thêm hơn một dặm thì trời bắt đầu tối , xung quanh không gian chẳng còn những mảng huyết khí mờ ảo chập chờn . Thay vào đấy là sự lạnh lẽo buốt sương da . Nhược Hàn lắc đầu :
-Trong này ngay cả mặt trời còn không nhìn thấy , nói gì đến ánh trăng ? Truyền thuyết kia chẳng phải là dối người sao ?
Tiểu Ngọc đang đi sau nghe hắn nói thế thì hừ nhạt một cái . Thái độ đầy vẻ khinh khi trước một kẻ thiếu hiểu biết . Bảo Quân sợ lại xảy ra cãi lộn nên nói :
-Nhiều người đã đến đây , tất nhiên không thể dối trá , trong sự việc này hẳn có chuyện kỳ bí !
Lời nàng vừa dứt thì trên cao ánh sáng bàng bạc le lói tỏa xuống . Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng ngước lên . Lúc này trong màn mê vụ kỳ quái đang ló rạng một vầng sáng hình tròn vành vạnh . Không phải mặt trăng thì là cái gì ?
Thật quái đản , chốn này quả nhiên khác thường ! Mặt trời không có mà lại có mặt trăng . Hẳn vầng trăng này muôn vàn diệu kỳ !
Không gian bắt đầu sáng lên như ban ngày , những lớp mê vụ nhàn nhạt xuất hiện như khói , trông chúng không rõ màu sắc . Chỉ như những đám mây bay nhẹ nhàng đầy hắc quang .
Ai nấy còn ngơ ngẩn thì một tiếng gầm dữ dội vang lên . Kim Tuyết Anh cùng Tiểu Ngọc sợ hãi nhìn nhau . Tiểu Ngọc run run tay nói :
-Là nó !...
Lời nói chưa dứt thì một cơn gió đầy mùi máu tanh tạt đến làm cây cối nghiêng ngả . Năm người phải vin vào gốc cây mới trụ được thân . Họ còn chưa hết bàng hoàng thì phía trước vọng lại tiếng cây đổ dạt rồi một con vật khổng lồ xuất hiện .
Trông con dị thú này toàn thân và đuôi giống hệt các bộ phận của con hổ , tuy nhiên thay bằng lông thì lớp da lại được vảy rồng vàng chói lóa bao phủ .
Trên cái đầu rồng với hai sừng lớn như sừng hươu , tọa lạc một cái miệng to cùng hai hàm răng dài đội cả môi mà trào ra . Con vật há miệng gầm gừ khiến những cái răng ấy thật giống mấy cái chông cắm vào chậu máu !
Thật đáng kinh hồn !
Long Hổ thở một hơi mạnh đầy mùi tanh tưởi về phía Nhược Hàn làm hắn đưa tay lên bịt mũi . Ai nấy chân diện tái nhợt , mồ hôi chảy đầm đìa ...
Nhược Hàn vừa phất ống áo xua đuổi mùi xú khí vừa trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc quát :
-Khốn kiếp ! Con ác thú lớn như vậy mà không chịu nói sớm , muốn hại chết bọn ta sao ?
Tiểu Ngọc tuy đang sợ hãi cực độ nhưng nghe hắn nói vậy cũng sôi máu mắng lại :
-Khi nãy ngươi chẳng hung hăng lắm mà ! Sao giờ rụt cổ lại thế ?
Câu nói ấy mấy phần đánh thức tính sỹ diện của Nhược Hàn , hắn quay lại nhìn con vật khổng lồ đang nhe nanh múa vút nịêm chú vẩy đến đạo bùa Phù Phấn Ngải nhanh như chớp . Con Long Hổ chẳng thèm tránh né mà há miệng nuốt sạch .
Nhược Hàn còn thất kinh hồn vía thì dị thú gầm rống dơ chân phải lên tạt ngang , một quả cầu huyết quang chói lòa hiện hữu trước mặt nó rồi dội thẳng xuống chỗ hắn đứng . Bảo Quân thất sắc , nàng nhảy đến kéo Nhược Hàn lùi lại vừa kịp lúc mặt đất nổ tung .
Nhược Hàn mặt cắt không ra máu lẩm nhẩm :
-Tại sao nó lại nguy hiểm như vậy ? Chẳng phải những kẻ trước kia đến đây tu hành đều chỉ bằng chúng ta mà vẫn lấy được Huyết Nhân Ngải đó sao ?
Bảo Quân đưa mắt nhìn con dị thú đang lồng lộn nói :
-Chuyện này muội cũng thấy kỳ lạ lắm !
Lời vừa dứt thì một quả cầu nữa lại dội xuống . Bảo Quân nắm tay Nhược Hàn bay sang bên tránh . Thoáng chốc mặt đất bị năm sáu quả cầu cày xới . Giang Huy từ xa tuy sợ hãi nhưng thấy sư muội và sư huynh cật lực tránh né vô cùng khó khăn thì động tâm , hắn băng đến định dùng Mê Tâm Ngải khống chế con vật , tuy nhiên tâm ý chưa kịp xuất theo bùa thì đã dính ngay cái vẫy đuôi của dị thú bay tọt lại sau . Giang Huy quằn quại dưới đất rên xiết như lợn bị trọc tiết .
Bảo Quân nhìn Nhược Hàn nói :
-Tránh né như thế này rồi cũng kiệt sức , sư huynh hãy ra chăm sóc Giang sư huynh để muội đối phó với nó !
Nhược Hàn còn chần chừ thì Bảo Quân đã dụng lực đẩy phăng hắn bay đến chỗ Giang Huy . Nhược Hàn chờn vờn trên không rồi rơi xuống như bịch cát . Hắn đứng dậy phủi bụi rồi quay đầu lại , thấy Bảo Quân đã nhảy vọt ra xa dụ con Long Hổ theo . Ánh mắt hắn sự lo sợ bao trùm .
-Sư muội hãy cẩn thận !
Bảo Quân gật đầu , nàng tiếp tục lăng mình ra xa hơn . Hắn biết Bảo Quân tu hành tiến bộ hơn mình , võ công gia truyền lại có mấy phần huyền bí nên cũng an tâm , vội chạy đến chỗ Giang Huy đang lăn lộn hỏi :
-Có sao hay không ?
Giang Huy giãy giãy chân nói :
-Hình như chân đệ bị gãy rồi !
Nhược Hàn niệm chú dụng Bạch Đại Ngải chữa trị cho hắn rồi lại quay ra quan sát . Ánh mắt hắn liếc qua thấy Kim Tuyết Anh và Tiểu Ngọc đang đứng trầm tư thì không khỏi bất nhẫn mắng :
-Đúng là một bọn độc ác ! Bây giờ đã thỏa mãn hay chưa ?