Sau một đêm nghỉ ngơi thì sức lực mọi người cơ hồ được lấy lại , họ bắt đầu việc hấp thụ tinh nguyên Huyết Nhân Ngải .
Mấy ngày nay tâm tư Lâm Bảo Quân dường như có phần ảm đạm hơn trước , đối với một gã vô tâm như Giang Huy mà nói thì điều đấy cũng không lấy gì làm quan hệ cho lắm . Điều hắn bức xúc chính là đã hai hôm rồi chưa được nhai thức ăn , toàn ngậm lá ngải cầm hơi . Hắn hùng hục đi trước rẽ tán lá rì rào quyết kết thúc cho nhanh cái công việc vốn chẳng lấy gì làm hứng thú .
Nhược Hàn thì không hiểu sao giữa chốn âm u đầy mị dị này hắn toàn liên tưởng tới bi kịch , mấy đêm nay liên tục nằm mơ thấy con Long Hổ , hắn quay sang bàn với Bảo Quân :
-Sư muội ! Hay chúng ta quay về thôi , loại Huyết Nhân Ngải vừa rồi đã làm chúng ta xuýt vong mạng , bây giờ đến chỗ Mai Hoa Xà Vương Ngải thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì !
Bảo Quân lắc đầu nói :
-Muội muốn xem rốt cuộc sẽ dẫn đến tai họa gì nữa ! Nếu huynh thấy sợ thì có thể quay về cũng được !
Câu nói này đã đụng chạm đến lòng tự đại của Nhược Hàn nhiều lắm , hắn hung hăng bước lên trước nói :
-Ta há phải sợ sao ?
Lời của hắn vừa dứt thì phía rừng cây âm u rào rào mấy tiếng . Nhược hàn chân tay rụng rời vội cất bược chạy như bay đến chỗ Bảo Quân lắp bắp :
-Sư muội ... là con gì vậy ?
Bảo Quân chưa kịp đáp lời thì hắn đã nghe thấy tiếng cười nhạt đầy khinh khi :
-Chỉ được cái mạnh miệng !
Nhược Hàn nhận ra giọng nói này , chân diện hắn lộ mấy nét ngạc nhiên rồi chuyển dần qua sự bất nhẫn , hắn quay lại mắng :
-Hai tên đạo sỹ thúi ! Chẳng phải các ngươi nói sẽ không vào sao ?
Gã đạo sỹ lớn tuổi Bích Du cung cười nhạt :
-Có kẻ dọn đường rồi thì tội gì ta không vào , hê hê !
Bảo Quân nheo mắt nhìn hai gã , nàng thấy tên đạo sỹ trẻ qua mấy lần gặp gỡ tuyệt nhiên không hề mở miệng thì cũng lấy làm ngạc nhiên , tuy vậy cũng không tiện truy vấn , nàng cười nhạt :
-Vậy lần này mời hai người đi trước !
Đạo sỹ lớn tuổi nheo mắt nhìn nàng , Nhược hàn thấy khó chịu mắng :
-Nhìn cái gì ? Bộ chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao ? Đúng là đồ háo sắc !
Hai gã không phản ứng mà hừ lạnh rồi băng mình vào rừng . Nhược Hàn thích chí nói :
-Cho bọn chúng đi trước rò đường , có nguy hiểm gì sẽ được cảnh báo thôi ,ha ha !
Bảo Quân tính nói gì đấy nhưng ánh mắt Nhược Hàn đột nhiên nổi lên mấy phần khác lạ , hắn bước đến trước cúi xuống đất nhặt lên một miếng ngọc xanh xanh có trạm khắc thứ hoa văn cổ quái với những hình gì đấy nom như giọt nước . Nhược Hàn đăm chiêu suy nghĩ , hắn đã từng thấy thứ hoa văn này ở đâu đó rồi nhưng nhất thời không nghĩ ra . Bảo Quân bước đến hỏi :
-Chuyện gì đây ?
Nhược hàn đưa miếng ngọc như hạt cau cho nàng nói :
-Tự nhiên ta nhặt được cái này , không hiểu nó do kẻ nào đánh rơi ?
Bảo Quân cầm lên săm soi một hồi , mày liễu xích lại , nàng cho nó vào ngực áo nói :
-Để muội giữ !
Nhược Hàn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Giang Huy chạy lại , thì ra hắn mãi mê rẽ lá mà đi cho nên không để ý đến việc hai người này dừng lại , đến khi nói chuyện một hồi không thấy đáp trả hắn mới quay đầu thì chẳng thấy ai ...
-Hai người đang đi sao bỗng nhiên dừng lại ? Làm ta cứ tưởng có chuyện gì !
Bảo Quân nhân cơ hội đó liền bước lên trước đi thẳng luôn nói :
-Chúng ta tiếp tục thôi !
Ba người đi tầm hơn một canh giờ thì cảm nhận không gian nặng mùi yêu khí , những mảng mê vụ màu vàng xuất hiện ngày càng nhiều , vương vất , giăng mắc lên các cành cây khiến không gian nhuốm màu huyễn hoặc . Giang Huy gãi đầu nói :
-Sao tự nhiên quang cảnh lại đổi khác thế này ?
Đột nhiên phía xa xa vang lên mấy tiếng hét lớn . Nhược Hàn nhận ra mớ tạp âm này nên không khỏi thảng thốt :
-Bọn chúng lại gặp phải biến sự rồi chăng ?
Lời vừa dứt thì thấy bốn bóng người dùng "Truy Phong Phù" lao như bay về hướng họ , chính là Kim Tuyết Anh , Tiểu Ngọc và hai gã đạo sỹ Bích Du cung ...
Bọn họ bị ba người cản đường nên dừng lại thở dốc . Nhược Hàn nhếch mép cười mỉa mai :
-Thật oai hùng !
Tiểu Ngọc mặt cắt không ra máu nhưng vẫn bật lại :
-Khốn kiếp ! Ngươi trông thấy con Vương Xà ấy rồi xem còn to mồm không ?
Theo như truyền thuyết lưu truyền thì loại Mai Hoa Xà Vương Ngải thân cao ba thước , uốn lượn như hình rồng cuộn . Lá xanh đen , mềm mại và chỉ to cỡ lá phù dung , hoa màu vàng chói lóa .
Xung quanh loại cây kỳ diệu này có loài Mai Hoa Xà sinh sống , đêm đêm chúng vẫn cuộn mình lên thân cây để ngủ .
Nếu thâu dụng được tinh nguyên của Mai Hoa Xà Vương Ngải sẽ khiến cơ thể cứng rắn như thép , đao thương bất nhập .
Cứ chiếu theo truyền thuyết và những kẻ đi trước kể lại thì lòai rắn này cuộn mình trên thân cây cao ba thước mà ngủ , tức là dù có to lớn cũng chưa chắc dài quá ba thước . Như vậy đối với kẻ tu hành nói chung chẳng có gì đáng ngại . Nhưng xem thần sắc bốn người này thì còn hoảng sợ hơn cả khi gặp Long Hổ , vậy là cớ làm sao ? Không lẽ có kẻ muốn hú lộng họ ?
Bảo Quân sau một hồi trầm mặc liền xen vào hỏi :
-Loài rắn này to lớn đến thế sao ?
Hai gã đạo sỹ Bích Du cung lách mình qua mặt ba người đi thẳng , trông dáng dấp chúng thập phần sợ hãi thì có vẻ như chẳng dám quay lại nữa !
Tiểu Ngọc nheo mày :
-Nó còn to lớn hơn con Long Hổ một bậc !
Nhược Hàn giật mình , hắn trấn tĩnh hỏi :
-Những gì cô nói là sự thật chứ ?
Tiểu Ngọc bặm môi mắng :
-Ai thèm dối gạt tên vô lại ngươi làm gì !
Nhược Hàn không tỏ thái độ bực mình trước câu nói đó , ánh mắt hắn phủ lên sự lo lắng vô hình . Hắn nhìn Bảo Quân nói :
-Sư muội ! Nếu đã vậy thì chúng ta quay ra thôi !
Giang Huy lườm hai đạo cô Minh Nguyệt cung hỏi :
-Nếu nó to lớn đến thế mà vừa rồi các cô la hét như vậy không khiến nó đuổi theo sao ?
Nhược Hàn nhìn Giang Huy một cái , gã này cũng lắm điều kỳ quái , sự thông minh đột xuất của hắn thường rất đúng lúc . Tiểu Ngọc hơi ngẩn người trước câu hỏi đó , nàng cũng thấy nghi hoặc về mấy chuyện gần đây nhưng thấy cũng chẳng cần giải thích với tên ngốc này nên cười nhạt :
-Ai mà biết được ! Ngươi muốn rõ thì đi hỏi nó đi !
Bảo Quân trầm ngâm nói :
-Ta muốn xem nó thế nào , các vị nên quay ra thì tốt hơn !
Nhược Hàn hùng dũng đáp :
-Ta đi với muội !
Bảo Quân có chút cảm động , nàng định ngăn cản hắn nhưng hắn đã hung hăng bước đi như chạy . Bảo Quân lo lắng vội đi theo . Giang Huy tiếp bước ... Kim Tuyết Anh cùng Tiểu Ngọc nhìn nhau , họ biết con quái xà thập phần lợi hại nhưng cũng từng chứng nghiệm bản lĩnh Bảo Quân nên đắn đo một tý rồi cũng quay lại .
Lúc này năm người bước vào vùng không gian trập trùng yêu khí , nếu so với sự quỷ dị chỗ Huyết Nhân Ngải thì huyễn hoặc hơn mấy phần . Tiểu Ngọc lườm Nhược Hàn nói :
-Sắp đụng nó rồi mà còn hung hăng như vậy , có chết cũng đáng kiếp !
Câu nói này có vài điều khác lạ nhưng nhược Hàn không kịp để tâm , trước mặt hắn lúc này phả đến một luồng khí lạnh cắt da . Hắn run người một cái , cảm nhận như da gà nổi lên khắp người .
Nhược hàn khựng người lại căng mắt nhìn . Hắn cảm nhận thấy tiếng cây cối đang đổ xuống , rồi thì tiếng thở phì phò , hắn động tâm nghĩ :" Khi nãy mấy kẻ kia đến thì nó không phản ứng , bây giờ mình tới thì nó bò ra , dường như lũ quái vật rất hứng thú với mình :" Hắn còn chưa kịp cân nhắc xem tại số mình quá đen hay tại một nguyên nhân huyền bí nào khác thì trước mặt hắn đã xuất hiện một con Mai Hoa Vương Xà khổng lồ .
Con dị vât ngước cao cái cổ bạnh to phì phò thở , nó đá chiếc lưỡi tựa cây cột nhà liên hồi . Vương Xà này ngước đầu cao ít nhất năm trượng , toàn thân bọc một thứ vảy xanh lét . Thi thoảng những mảng vảy màu vàng khác lạ xếp lại thành những bông hoa mai to như cái chậu . Đôi mắt xanh không đáy tỏa ra những đạo thanh quang chói lòa . Hai cái răng dị vật này chẳng kém gì răng Long Hổ ...
Vương Xà đung đưa thân trên liên tục , Nhược Hàn cảm thấy lạnh nửa người , chân hắn run run cơ hồ không nhấc nổi , tâm muốn chạy nhưng thân bất lực !
Bốn người đi sau hắn cũng hoảng kinh hồn vía , không ai nói nổi câu nào , kể cả Bảo Quân , mãi một lúc nàng mới trấn tĩnh băng mình đến kéo Nhược Hàn lùi lài hơn trượng thoát khỏi cú mổ điên cuồng của con Vương Xà .
Nhược Hàn ngồi bệt xuống gốc cây lắp bắp :
-Trên đời này có thứ ... quái vật ghê gớm vậy sao ?
Bảo Quân chưa kịp đáp thì Mai Hoa Vương Xà lại buông một cú mổ như trời giáng xuống chỗ nàng . Bảo Quân bay vọt lên một cành cây gần đấy nói :
-Mọi người lùi lại sau nhanh !
Bốn người nhìn nhau đắn đo rồi thấy mình ở lại cũng chưa hẳn làm được gì giúp nàng nên đành lui lại đăm mắt nhìn .
Vương Xà sau khi mổ hụt một chưởng , miệng cắm xuống đất dính đầy bụi bẩn , nó thở phì phò mấy cái , đoạn dùng cái đuổi khổng lồ vút đến Bảo Quân làm cây cối quanh đấy đổ rạp .