Đột nhiên Kim Hải Bao kêu lên một tiếng thảm thiết , chỉ thấy con Băng Hỏa Hầu ở trong quan phục của hắn nhảy ra , nó cào vào mặt của Kim Hải Bao mấy cái để lại những vết xuốc đỏ lòm , sau đó nhanh như thiểm điện nhảy lên lòng bàn tay của Lăng Ngọc .
Lăng Ngọc đưa tay đón lấy , cảm nhận được sau ót của Băng Hỏa Hầu có một đạo phong ấn . Nguyên lai yêu thú này vốn đã đạt đến nhất phẩm thực lực , bị Luyện Yêu Sư nào đó dùng pháp môn đặc thù phong ấn tam thức , do vậy mới không thể chạy trốn được .
Thực lực của Lăng Ngọc bây giờ có thể phá bỏ phong ấn cho nó được ,nhưng chỉ sợ rằng nếu làm việc này linh lực trong ngọc thai trong nháy mắt sẻ hết sạch , lúc quan quân đến thì không còn năng lực để ngăn cản .
Lăng Ngọc đang do dự thì Phá Chiến chậm rải bước tới trước mặt , Lăng Ngọc ngầm hiểu là cự khuyển muốn hắn yên tâm , mọi việc còn có hắn lo liệu đi đâu mà sợ chứ .
Lăng Ngọc bức tất cả linh lực trong người ra dồn vào hai ngón tay , nhất thời ngón tay hóa thành sắc ngọc , xạ lên đầu Băng Hỏa Hầu liên tiếp ba đạo linh lực . Một cổ hắc khí từ trên người linh hầu phát ra , giống như một làn sương mỏng bay lên không trung rồi biến mất .
Băng Hỏa Hầu kêu to một tiếng , từ trong bàn tay của Lăng Ngọc nhảy lên không trung lộn người vài cái , rồi thản nhiên hạ xuống trên lưng Phá Chiến .
“ Ngươi….Ngươi làm cái gì vậy ?” Kim Hải Bao hoảng sợ hỏi .
“ Phá bỏ phong ấn cho nó .” Linh lực trong ngọc thai của Lăng Ngọc đã cạn hết , cũng may ngoài mặt vẫn không hề lộ vẻ suy yếu
“ Băng Hỏa Hầu là yêu thú hiếm thấy , nó có khả năng kỳ lạ cho dù là vào trong núi đao biển lửa đều có thể thoát ra được , yêu thú siêu hạng như vậy mà lại bị ngươi đại tài tiểu dụng , thật là lãng phí của trời .”
“ Đó là linh thú của ta !!” Kim Hải Bao kêu khổ một tiếng , “ Ta đã mất rất nhiều ngân lượng mới có được nó .”
“ Ngươi có thể hỏi nó có nguyện ý đi theo ngươi hay không .” Lăng Ngọc cười cười nhìn Băng Hỏa Hầu , một đạo Tín Lực Tuyến từ trên thân thể nó bắn tới Lăng Ngọc , được ngọc thai hấp thụ .
Kim Hải Bao không cần phải hỏi , mấy vết xước đỏ lòm trên mặt của hắn đã nói lên tất cả . Hắn nhìn linh thú mà mình phải mất mấy vạn lượng bạc mới mua được đang vui vẻ đùa nghịch trên lưng Phá Chiến , con hướng tới mình làm mặt quỷ , trong lòng tiếc của đau đớn như đứt từng khúc ruột .
“ Yêu nhân giỏi lắm ! Dám xúi giục yêu thú ám sát tri phủ .” Tô Tái Sơn hôm nay đúng là từ cỏi chết trở về , nhân cơ hội này liền xuất ngôn tố cáo ,” Từ huyện thừa , sự việc này ngươi đích thân chứng kiến , chẳng lẻ còn không bắt người ?”
Từ Quý mặc dù chán ghét Tô Tái Sơn , bất quá sự thật trước mắt lại làm cho hắn không hành động không được, liền quay sang nha dịch nói :” Thỉnh vị công tử này đến huyện đường .”
Hai tên nha dịch chấn động tay cầm dây trói định tiến lên bắt người .
“ Chậm đã chậm đã !!” Một thanh âm vội vả từ ngoài cửa truyền đến , nguời này tới cực nhanh , vừa dứt lời đã nhảy vào tửu lầu .
Hôm nay tửu lầu chính là rất náo nhiệt , thiếu gia công tử , nha hoàn , cự cẩu , quan viên cùng nha dịch , quả thật trông giống như một gánh hát .
Kim Hải Bao chứng kiến người mới đến , rất là cao hứng chắp tay nói :” Trầm kinh lược tới rất đúng lúc , ngươi có mang binh sỉ tới hay không ? , mau bắt tên yêu nhân này lại :”
Lăng Ngọc đỉnh đạc ngồi xuống , như không chút lo lắng nào về mối nguy hiểm của mình .
Tô Tái Sơn âm hiểm cười nhạt nói :” Ngươi không sợ chết hay sao , người cuả Cẩm Y Vệ Trầm Liêm đã tới , bọ họ sẻ không nhân từ như ta đâu , rơi vào tay bọn họ ngươi sẻ bị rút gân lột da ."
Trầm Liêm quả nhiên mang theo hơn mười binh sĩ chạy tới .
Kim Hải Bao kéo tay Trầm Liêm vội vàng nói :” Trầm kinh lược , nguơi mà đến chậm một chút thì lão phu ta tính mạng khó bảo toàn oa ! .”
Trầm Liêm cau mày :” Tri phủ đại nhân Man Tộc Đại Hoàng Tử thống lĩnh mấy vạn Man binh đang muốn vây công Đồng Châu , Đàm Thuẫn đại nhân thỉnh đại nhân cấp tốc trở về .”
Kim Hải Bao khuôn mặt biến sắc , cười vô sĩ từ chối nói :” Đồng Châu có Đàm Thuẫn đại nhân bảo vệ tất sẻ an toàn , lão phu không biết gì về quân vụ có về cũng vô dụng . Trầm kinh lược , hay là nói ít thôi mau bắt tên yêu nhân này lại .”
“ Ân công !! “ Trầm Liêm xoay người nhìn thấy Lăng Ngọc liền không hề nghĩ ngợi sụp xuống quỳ lạy .
Diễn biến trước mặt làm cho Kim Hải Bao cùng Tô Tái Sơn đều trợn tròn cả mắt .
Trầm Liêm thấy Lăng Ngọc , hết sức mừng rở , liền khấu đầu lạy ba cái , lúc này mới mở miệng nói :” Nguyên lai ân công ở chổ này , làm cho chúng ta lo lắng không yên . Ân công quả nhiên đạo hạnh cao minh , nhiều Man binh như vậy mà cũng có thể thoát ra .”
Lăng Ngọc nhận lể bái của Trầm Liêm mà dở khóc dở cười , từ khi cứu Đãm Thuẫn đến giờ không biết là Trầm Liêm đã quỳ trước mặt hắn bao nhiêu lần . Lăng Ngọc nâng Trầm Liêm dậy : “ Trầm đại nhân như thế nào lại ở chổ này ?”
“ Ta mặc dù là thuộc hạ của Đàm đại nhân nhưng lại đóng ở Quy Lâm trấn , cho nên lúc phá vòng vây đi ra không dám trì hoãn liền trở về đây .” Trầm Liêm mừng rở nói :” Ta cùng Đàm đại nhân vẫn lo lắng cho an nguy của công tử , lúc này thấy công tử bình yên vô sự thì mới yên tâm , để ta phóng ngựa nhanh nhanh về báo cho Đàm đại nhân để cho người được an tâm .
Trầm Liêm nói ra lời này làm cho Kim Hải Bao và Tô Tái Sơn trong lòng kinh hải , bởi nghe ra Lăng Ngọc cùng Trầm Liêm đúng là người thân quen củ , hơn nửa một trong năm đại danh tướng Đàm Thuẫn cùng Lăng Ngọc cũng không xa lạ .
Gả Lăng Ngọc này thật sự là nhân vật như thế nào ?
Lăng Ngọc gật đầu mỉm cười hỏi Trầm Liêm :” Trầm đại nhân mang theo dũng binh đến đây là để bắt ta sao ?
Trầm Liêm lắc đầu :” Ta vừa rôi nghe hạ nhân của Kim tri phủ nói , nơi này có Luyện Yêu Sư làm loạn , nên ta đoán ngay nhất định Lăng thiếu gia còn sống , cho nên mang mấy kẻ kiêu dũng dưới tay lại đây vì Lăng thiếu gia mà hộ giá .”
Nói xong , Trầm Liêm xoay nguời về phía bọn Tô Tái Sơn nắm chặt đao hung ác quát lên .” Lăng Ngọc thiếu gia trong mấy canh giờ đã cầm chân hơn một ngàn Man binh cứu Đàm đại nhân , Thiết Nam đại nhân và ta , chính là ân nhân cứu mạng của ba người chúng ta , ai làm tổn thương Lăng thiếu gia , người đó chính là địch nhân của quân trấn thủ Đồng Châu bọn ta !”
Trầm Liêm mang tới đây toàn là dũng sĩ , tất cả đều rút đao ra , miệng rống lên giận dữ .
Tô Tái Sơn sắc mặt tái nhợt lão đảo lùi lại mấy bước , mà Kim Hải Bao lại đứng như trời trồng chân run run , trong miệng lẩm bẩm nói :” Cứu….Cứu Đàm Thuẫn đại nhân ? Người này .. là ân nhân cứu mạng của Đàm Thuẫn đại nhân ?”
Kim Hải Bao là tri phủ Đồng Châu , mà Đàm Thuẫn là tổng binh của một lộ binh mã , chức quan còn hơn cả hắn , lúc này nghe được Lăng Ngọc có phe quân đội chống lưng , lòng tin của Kim Hải Bao bị phá hủy nghiêm trọng .
Tô Tái Sơn nắm lấy bàn tay đang run run của Kim tri phủ . Hắn là người của Phúc Long Hội quả nhiên có vài phần bản lãnh , nhìn thấy tình hình loại này còn có thể lâm nguy bất loạn . Trong lòng Tô Tái Sơn rõ ràng , hắn đã cùng Lăng Ngọc kết mối tử cừu , nếu không nhanh giải quyết chuyện này, đợi đến lúc bị Luyện Yêu Sư trả thù thì đúng là không còn một chốn dung thân .