Cực Phẩm Gia Đinh
Tác giả: Vũ Nham
Chương 258. Bưu hãn đích bạch bào tiểu tương
(thượng)
Dịch: Long Nhị
Biên tập: CloneNr.1
Nguồn: 2T
Trên mặt thành lâu tinh kỳ phất phới bay rợp trời, vô số thị vệ ngự lâm quân trùng trùng điệp điệp bao quanh tầng tầng lớp lớp, giới bị sâm nghiêm bảo vệ an ninh. Gần sát ngay tường thành thiết lập một tòa loan giá, rèm trướng tuyền một màu vàng rực rỡ tung bay theo gió, chính giữa trung tâm ngự một chiếc Long ỷ nạm vàng khổng lồ, rủ xuống trước mặt là một chiếc lọng vàng tuyệt đẹp. Bốn bên của chiếc Long ỷ chạm khắc rất nhiều hình thái đa dạng với những con rồng vàng đang nhe nanh múa vuốt, khí thế thật oai vũ phi phàm!
Trên Long ỷ đang ngự một lão giả thần thái uy nghiêm, tuy nhiên sắc mặt có chút nhợt nhạt, trang phục bộ hoàng bào bằng lụa vàng óng, trên thân có thêu hình Ngũ trảo Kim long. Trên mặt lão giả tuy có nét tiếu ý nhưng trong đôi mắt chớp lóe hàn quang lạnh lẽo, không giận mà oai, uy thế khiếp người, ánh mắt loang loáng nhìn khắp nơi, nhưng xem ra không có một ai có thể chia xẻ tâm tình...
"Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Quần thần sắp thành hàng phía dưới chiêm bái thần thái uy nghiêm của Hoàng đế, đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất mà lễ bái, không người nào dám liếc mắt nhìn trộm Thiên Tử.
Hờ hững nhìn đám đông quần thần đang quỳ lạy trên mặt đất, Hoàng đế vẫn không đổi sắc mặt gật gật đầu rồi phán: "Chúng khanh hãy bình thân!"
"Tạ ơn Hoàng Thượng!"
Bá quan văn võ vội vàng khấu đầu lần nữa rồi mới lục tục đứng dậy.
Đứng đầu hàng quần thần bên trái chính là đỉnh đỉnh đại danh Thành Vương mà ngày đó Lâm Vãn Vinh đã gặp tại đào viên. Nhìn vị Vương gia này hình dáng so với Hoàng đế còn có phần khôi ngô cường tráng hơn nhiều, trên mặt điểm nụ cười mỉm nhẹ nhàng, đối lập với vẻ uy nghiêm của Hoàng đế thì có vẻ hòa ái thân thiết. Phía bên phải chúng thần, cũng đứng ở đầu hàng là vị Hộ Bộ Thượng thư Từ Vị, vị trí này không chỉ là quan trọng trong lòng Hoàng đế, mà còn ở chỗ này thị chúng, lão đứng ở đây sẽ được tất cả không thể không hoan nghênh.
Thấy tất cả mọi người đều có vẻ bất an thắc mắc, Hoàng đế cuối cùng cũng mỉm cười, Ngài khẽ hé miệng rồng phán bảo: "Ta đã được nghe nói là ngày hôm qua ở Tướng Quốc Tự có mở Hội thưởng hoa, Trẫm nhân vì đa đoan quốc sự phải ở trong Cung, rất tiếc đã không được thưởng ngoạn. Các vị ái khanh có ghé qua xem cả không đấy?"
Mọi người hiện diện tại đây đều quay ra nhìn nhau, không ai thốt lên câu nào. Hôm nay rõ ràng được vời đến đây để xem duyệt binh và diễn tập trên sa trường này, như thế nào mà Hoàng Thượng vừa mở miệng ra lại không đề cập đến binh sự, ngược lại đã nhắc tới đầu tiên là Hội thưởng hoa? Tất nhiên là Hội thưởng hoa ở Tướng quốc Tự thì rất nổi tiếng rồi, nhưng nếu là vấn đề cốt lõi mà nói thì không thể hiểu được ý tứ của Hoàng Thượng là như thế nào?
"Từ ái khanh, ngươi là Thiên hạ đệ nhất học sĩ, văn tài phong phú, không biết ngày hôm qua có tham dự Hội thưởng hoa không?" Thấy chư vị đại thần không có ai lên tiếng, Hoàng đế liền hướng tới Từ Vị mà hỏi.
Từ lão vội vàng bước lên khỏi hàng khom người cung kính trả lời: " Vi thần trong ngày hôm ấy vì cùng Lý lão Tướng quân uống rượu đàm đạo, thế rồi mệt mỏi nôn nao và có chút hơi say nên không đi dự Hội thưởng hoa được, thực sự trong lòng cũng rất là lấy làm tiếc nuối. Thế nhưng vi thần nghe nói Thành Vương gia hôm qua cũng ghé Tướng Quốc Tự bái Phật thưởng hoa, cùng chung vui với dân chúng và được họ rất là nhiệt liệt hoan hô đấy!"
"Ồ thế à?" Hoàng đế ngạc nhiên liếc mắt nhìn Thành Vương rồi vừa cười vừa nói: "Thật không ngờ Vương huynh lại có nhã hứng đến thế, vậy Hội thưởng hoa ở Tướng Quốc Tự như thế nào? Có cái gì đáng thưởng ngoạn không vậy?"
Thành Vương cung kính trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, hôm qua ở Tướng Quốc Tự hoa Mẫu đơn nhất loạt nở rộ, bát ngát khắp chùa, rực rỡ sắc màu, hương thơm ngào ngạt lan xa ngàn dặm, đẹp tuyệt vời không tả nổi bằng lời, vạn dân an cư, hòa cùng xuân sắc hoan ca, đúng là ngày đại cát tường của Đại Hoa ta. Đúng là:
Mẫu đơn nhất loạt nở ra
Cả chùa bát ngát như là cảnh tiên
Sắc hoa rực rỡ khắp miền
Vạn dân xúm xít quan chiêm phong tình
Hương nồng ngào ngạt phiêu linh
Bay xa ngàn dặm nhuộm tình nơi nơi
Đẹp không thể cất lên lời
Chính ngày đại cát ngàn đời Đại Hoa....
Đó cũng chính là điềm lành dự báo Hoàng Thượng long thể an khang cường kiện, giang sơn gấm vóc trường tồn ngàn đời, Đại Hoa ta nhất định mưa gió thuận hòa, thời tiết tốt lành, đất nước yên bình, toàn dân ấm no hạnh phúc!"
Hoàng đế gượng nhẹ ho khan một tiếng, sắc mặt từ từ tái nhợt đi, gật đầu nói: "Long thể khang kiện? Tốt lắm, tốt lắm! Chiếu theo lời Vương huynh đã nói như thế, vậy thì cái ngày trăm hoa đua nở thật sự là một sự kiện tốt đẹp quan trọng, một ngày đại phúc a!"
Chúng thần nhất thời tranh nhau phun châu nhả ngọc, đầy trời toàn là những mỹ từ, đua nhau ca ngợi công đức, làm Từ Vị nghe được không khỏi cau mày. Thành Vương nhìn thấy chỉ mỉm cười, cũng không nói lời nào, thoạt nhìn có vẻ âm trầm cường ngạnh.
Nghe điếc cả tai những lời hoa mỹ rỗng tuếch của đám quần thần vẫn tiếp tục tuôn ra không ngớt, Hoàng đế vẫn không thay đổi sắc mặt, lại nói tiếp:
"Chùa Tướng Quốc cũng đã lâu rồi ta chưa có tới thăm qua, Trẫm hồi xưa chính tại nơi đó gặp phải thích khách mưu sát, đã thụ thương nhưng rồi ngộ duyên may được thần linh bảo hộ mới có thể bình yên vô sự không bị hại đến tính mạng. Về sau Phụ Hoàng đến đó dưỡng bệnh rồi trực truyền Thánh chỉ trao cho Trẫm kế thừa ngai vàng, thế thì phải nói chùa Tướng Quốc đúng là phúc địa của Trẫm!"
Hoàng đế như nhớ lại chuyện xưa mà thì thầm tự sự, Thành Vương đứng gần cũng cúi đầu không nói gì, thần thái bình thản an nhiên, như đang nghe câu chuyện nào đấy không hề liên quan dính dáng gì tới mình.
"Chùa Tướng Quốc địa linh nhân kiệt, là nơi rao giảng kinh Phật, tự nhiên là có thần linh ứng chiếu, không xảy ra việc xấu nào. Đại sư Trụ trì Tuệ Không Thiền sư tu hành đã lâu, Phật pháp tinh thông đạo hạnh cao thâm, đã trong cái ngày Phụ Hoàng thăng thiên tụng kinh Phật làm lễ cầu siêu phụ trách tang sự. Phụ Hoàng lão nhân gia khi còn sống đã khẩu truyền cho ta yêu thương bảo hộ tử dân, thiện đãi chúng sanh... Không ngờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, nhưng dung mạo lão nhân gia vẫn còn như đang hiển hiện trước mắt. Vương huynh, ngày sau nếu có thuận tiện Trẫm cũng muốn như Tiên Hoàng được tụng niệm kinh Phật mà siêu thoát, cũng để đám con cháu tử tôn mà ta yêu thương chứng giám!"
Hoàng đế như căn dặn Thành Vương.
Thành Vương gia ánh mắt lóe lên, khom người tấu: "Thần đệ xin được kính cẩn tuân Thánh dụ. Nhưng thần đệ và Hoàng Thượng cũng đều là giống nhau, sợ khó có thể vâng lời!"
|