Cao Kiện ngẩn người, đang muốn mở lời hỏi thì thấy thiếu niên đã hướng tới hắn ôm quyền cáo từ: “Tại hạ hiện có việc quan trọng cần làm, không dám làm phiền Cao đại thúc thêm nữa, xin cho phép tại hạ lên đường trước.”
Cao Kiện sau khi nghe được ba chữ “phi long tử” từ thiếu niên, thâm tâm muốn lưu giữ hắn lại, nhưng thấy thái độ của thiếu niên nhất quyết hữu lễ như vậy, biết rằng không thể thuyết phục hắn, vội vàng khởi thân tiễn thiếu niên đáo xuất.
Sau khi từ biệt, thiếu niên tiến về cửa đông thành, còn Cao Kiện đã đi vào nội phòng, gọi một đại hán khôi ngô lại, phân phó theo dõi vị thiếu niên kia, tuyệt đối vạn lần không được lộ sơ hở làm kinh động, Cao Kiện nhìn vị thiếu niên này thì đã biết hắn lai lịch thật không tầm thường ah, nếu xảy ra điều bất trắc thì thật là chẳng phải mang phiền toái vào người hay sao.
Sau khi đại hán lĩnh mệnh rời đi, Cao Kiện đi tới án thư, cầm bút viết vài dòng trên bạch chỉ [giấy trắng], sau đó cầm lấy bạch chỉ đi vào mật thất, bên trong có nuôi hơn mười con phi điểu truyền thư.
Hắn cuộn bạch chỉ lại kẹp vào chân phi điểu, tiến ra bên ngoài thả phi điểu bay đi, phi điểu được thả ra tại không trung kêu lên một tiếng hưng phấn, hai cánh phiến động bay về phương trời xa, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh.
Lại nói đến thiếu niên lúc này đang đi trên đại lộ [đường lớn] phía đông thành, trong người hắn mang hai tấm ngân phiếu trị giá mười vạn lượng khiến hắn cảm thấy phấn khích, cái này không phải là số lượng nhỏ ah, một gia đình dân dã cũng không dám mơ tới, mười vạn lượng trong tay hắn cũng có thể cho một nhà ba người cả đời hưởng thụ sung sướng ah. Lần đầu tiên mang trong người ngân lượng to lớn như vậy, trách sao thâm tâm hắn không cảm thấy hưng phấn chứ.
Huyện thành này có ba con đường lớn, mà đường nào cũng rộng rãi thoáng đãng, hắn sau khi đi qua hai con đường thì muốn tìm một tửu điếm dùng cơm, chợt nghe phía trước có người lớn tiếng hô hoán.
“Ah! Mọi người mau nhìn xem, kia chẳng phải là Bạch Mã công tử nổi danh trong võ lâm lục công tử hay sao, mọi người nhìn xem ah…”
Khách bộ hành đang đi trên đường nghe thấy có vị võ lâm lục công tử, một người không nhịn được phấn khích hô to: “Ah ha! Thật sao? Bạch Mã công tử đã đến đây sao, nghe danh đã lâu mà chưa từng gặp mặt ah[^_^], ta phải đến tựu kiến y mới được.” Nhất thời một đám người phía trước bước nhanh tới, lẫn bên trong thoáng thấy có vài võ lâm nhân sĩ.
Thiếu niên cũng đã nghe qua danh tiếng của võ lâm lục công tử trên giang hồ, hắn cũng quen biết với một người trong số đó, chính là Phù Vân công tử Trần Cẩm Lam, hiện giờ lại xuất hiện vị Bạch Mã công tử ở nơi này, hắn không nén nổi lòng hiếu kì, theo sau đám đông tiến tới.
Chỉ lát sau, trước cửa một tửu điếm đã tập trung một lượng lớn khách nhân, đối diện với bọn họ là một con tuấn mã toàn thân trắng sáng, bạch mã này thập phần cao lớn, mã đầu dương lên, song nhãn mở to nhìn quanh thị uy. Bao vây nó là năm đại hán mặc thân y, vai mang đại đao, một người trong số đó đang muốn nắm lấy cương ngựa chế trụ nó, bất quá bạch mã hí lên một tiếng, hai vó câu tung lên, dọa đối phương thối lui về sau mấy bước.
Chợt nghe một người cười hỏi: “Không biết năm vị bằng hữu bao vây bạch mã của tại hạ rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt của mọi người đều hướng về âm thanh vừa phát, nhất thời không ít kẻ cả kinh hô lên: “Ây da, đó là Bạch Mã công tử ah!”. Những người khác chưa từng gặp thì hỏi lại: “Người đó đích thực là Bạch Mã công tử sao? Quả là khôi ngô tuấn tú ah.”
Thiếu niên cũng nhìn về hướng người vừa nói, chỉ thấy tại đại môn của tửu điếm có một bạch y nam tử đi ra, trên tay cầm một cái hạp tử [cái hộp]. Người này thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, thân hình cao lớn, y sam thượng hạng [y phục đắt tiền], tóc được búi cao, trên đó có một bạch đái [dây búi tóc ] quấn quanh, hai dây của bạch đái rũ xuống bên tai, lưng mang bảo kiếm thanh phong dài ba thước, tiêu sái nhẹ nhàng như hành vân lưu thủy, quả không hổ với hai chữ “công tử” ah. [Tra từ của đoạn này xong muốn nhũn hết cả não >.<]
Bạch y công tử vừa nói vừa chậm rãi bước tới đối diện với năm hán tử, song phương cách nhau một trượng, một người trong bọn họ nhìn bạch y nam tử trước mặt, ngạo mạn hỏi: “Ngươi phải chăng chính là Bạch Mã công tử?”.
Bạch y nam tử cười hỏi lại: “Ha ha, các hạ nghĩ xem có đúng không?”
Hán tử kia truy vấn: “Hừ! Ai nấy đều biết song hành như hình với bóng bên cạnh Bạch Mã công tử là một vị mỹ nữ diễm lệ , chúng ta đã theo dõi ngươi nửa ngày trời cũng không thấy ai, xem ra ngươi chỉ là kẻ mạo danh mà thôi.”
Bạch y công tử sắc mặt vẫn đầy tiếu ý: “Ha! Đúng vậy sao? Nói như vậy thì tại hạ chẳng phải là vị gì Bạch Mã công tử kia rồi, chẳng hay các vị có cao kiến gì chăng?”
Hán tử nọ liếc nhìn bạch mã bên cạnh, hữu thủ chỉ tới hỏi: “Hồng phấn tặng giai nhân, tuấn mã tặng anh hùng [đúng ra là bảo kiếm tặng anh hùng ^_^], lão tử nhìn ngươi thân thể gầy yếu trói gà không chặt, gió thổi một cái cũng không dậy nổi, sao có thể chăm sóc tốt cho bạch mã chứ, chi bằng ngươi nhượng lại cho lão tử đem về tặng bang chủ của chúng ta, ngươi cứ nói giá, ta đều sẽ đưa đủ ngân lượng cho ngươi.”
Bạch y nam tử nghe xong không nhịn được cười lớn: “Ha ha! Các hạ quả là có mắt nhìn người ah, tại hạ đích thật là gió thổi cũng không đứng lên được, xin hỏi quý tính đại danh của quý bang là gì? Vị bang chủ của các vị hẳn là hảo hán đại danh đỉnh đỉnh trên võ lâm ah!”
Hán tử nọ nghe hỏi về bang chủ của mình, không nhịn được cười ngạo nghễ: “Hắc hắc, chúng ta đây chính là môn hạ của Thiết Quyền bang, bang chủ đại danh là “Thiết Quyền Vương” Vương Thiết Quyền [^_^], chắc ngươi cũng đã nghe nói qua rồi chứ?”
Bạch y nam tử nghe vậy vẻ mặt thất sắc, sợ hãi ôm quyền thi lễ: “Ây da, nguyên lai huynh đệ là môn hạ của Thiết Quyền bang ah, thất kính, thất kính rồi, tại hạ quả là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn ah, các vị xin cứ tự nhiên nha.”
Hắn nói xong liền tiến về bạch mã, vỗ vỗ đầu ngựa, vẻ mặt không đành long vừa nói với nó vừa mở dây cương: “Bạch mã ơi bạch mã, sau này ngươi cũng không cần đi theo ta phiêu bạt nữa ah, đến Thiết Quyền bang ngươi đã có thể sống sung sướng rồi, vạn lần không nên ngang bướng ha”
“Hí….”
Bạch mã vừa thoát khỏi dây cương, liền hí lên một tiếng dài, bốn vó vừa nhấc, nhảy tới năm hán tử trước mặt, tựa như muốn bộc phát nộ hỏa từ nãy giờ.
Bạch y nam tử thấy vậy vội nói: “Ai! Bạch mã ơi bạch mã, nhà ngươi không nên càn quấy như vậy ah!”
Tuy nói vậy nhưng thân ảnh của hắn vẫn bất động, tựa như muốn xem náo nhiệt trước mắt sắp diễn ra.
Năm hán tử nọ tựa hồ không nghĩ đến con bạch mã này lại phát cuồng như vậy, cứ nhắm bọn họ lao đến, hoảng sợ lui ra sau vài trượng. Bạch mã đang đắc thế vẫn không buông tha, hai vó sau nhấc lên, hướng về hán tử cầm đầu đá tới [hồi mã cước].
Hán tử nọ thấy nguy vội hét lớn: “Con mẹ nó, tên súc sinh này thật là không biết tốt xấu, dám động cước với lão tử!”
Hắn vừa chửi vừa ngưng tụ nội lực lên song chưởng, đón lấy song thối của bạch mã đang đá tới, đồng thời thân hình chớp động, phi thân ngồi vững trên lưng ngựa, song thủ kềm chặt cổ nó, vận khởi "Thiên cân trụy" giữ nó lại. Bạch mã thấy hắn kềm chặt cổ mình, nộ “Hống” một tiếng, hai vó trước tung lên dụng phản lực muốn hất hắn văng xuống, nhất thời khiến tên hán tử ở phía trên chút nữa bị ngã nhào xuống đất.
Hán tử sắc mặt hoảng sợ, thanh âm kinh hoàng cầu cứu: “Các người lại giúp ta một tay, con súc sinh này lợi hại thật!”
Bốn tên đại hán còn lại thấy hắn không chế trụ được bạch mã, đều nhất tề phi thân tiến lên, song chưởng vận khởi chân lực, hai tên ở hai bên thân ngựa giữ lại, một tên tiến đến giữ chặt hai vó trước đang giơ cao của nó, tên còn lại đưa tay nắm giữ đuôi ngựa ở đằng sau. Năm tên đồng thời hợp lực muốn thuần phục bắt lấy bạch mã, sau đó chính là muốn đem về tặng cho bang chủ của hắn mà không cần phải tốn ngân lượng chi trả, để xem cái tên bạch y nam tử này có dám đi theo bọn chúng đòi ngân lượng hay không.
Bạch y nam tử thấy bọn họ hợp lực bắt giữ bạch mã của mình, sắc mặt hiện lên một tia tiếu ý cổ quái, cũng không có tiến đến ngăn trở, vị thiếu niên nọ thấy nụ cười cổ quái của hắn, thâm tâm cảm thấy kỳ quặc.
Lúc này năm tên đại hán đã kềm giữ được bạch mã, đang muốn thu phục nó, đột nhiên chẳng biết bạch mã có được thần lực từ nơi nào, nộ “hống” một tiếng, bốn vó dũng mãnh hất tung năm tên đại hán văng ra ngoài xa.
“Bịch bịch bịch… Ây da, ây dô, ô mẹ ơi…” Một loạt thanh âm vang vọng liên tiếp, năm tên đại hán nằm trên mặt đất đau đớn kêu cha gọi mẹ.
Bạch mã thấy bọn chúng nằm đau đớn kêu la trên mặt đất, liền nhìn về đó thở “phì” một tiếng như khinh thường, chuyển thân đến bên bạch y nam tử.
“Ha ha”
Bạch y nam tử xem xong màn hí kịch trước mắt, cười lớn phi thân lên ngựa, tay cầm hạp tử xoay nhẹ một vòng nói: “Năm vị bằng hữu, xem ra bạch mã của tại hạ và bang chủ của các vị không có duyên rồi, tại hạ còn có việc cần làm, thứ cho không thể phụng bồi nữa, năm vị không cần đưa tiễn, không cần đưa tiễn đâu nha. Ha ha”.
Bạch mã tựa hồ tâm ý tương thông với chủ nhân, sau khi hắn dứt lời liền cất vó chạy đi, bỏ lại đám đông hiếu kì ở đằng sau.
Mọi người chứng kiến sự việc vừa rồi, đều hưng phấn hét lớn: “Ahhh! Xem ra đó đích thực là Bạch Mã công tử rồi, nếu không phải vậy sao con bạch mã uy mãnh đó có thể nghe lời của chàng ta chứ.”
Có người lại nói: “Ta đã nói mà các ngươi không tin, ta sao có thể nhìn lầm được chứ. Lần trước tại Giang Tô ta đã được tựu kiến một lần, lúc đó bên cạnh hắn còn có một hồng y tiên tử mỹ lệ nữa, tuấn nam mỹ nữ quả là một đôi trời sinh ah, không biết tại sao hôm nay lại không thấy vị tiên tử đó? Chẳng trách bọn người kia lại không nhận ra thân phận của hắn, nếu bọn chúng kiến thức không quá nông cạn thì đã tránh được cảnh đau khổ rồi.” Thanh âm ở phía sau đó vang lên nhỏ nhẹ, chỉ sợ nếu không cẩn thận để lọt vào tai của năm tên cường đạo đang nằm kia thì sẽ rước lấy phiền toái vào người.
Thiếu niên xem xong náo kịch, thâm tâm không khỏi cười thầm, đột nhiên bụng vang lên tiếng “ộc ộc”, liền tiến về tửu điếm ở phía trước mà giải quyết cái bụng, hắn tiến lên lầu tìm một cái bàn trống, đặt bao hành lý lên trên, rồi gọi tiểu nhị mang món ăn đến. Lúc này ở trên vai hắn đột nhiên xuất hiện một con thú nhỏ cổ quái, đôi hỏa nhãn đang nhìn chằm chằm về thức ăn đang bốc khói nghi ngút.
“Chi chi”
Kêu lên vài tiếng hưng phấn, con thú nhỏ đó đã phóng lên trên bàn, không khách khí đưa hai chi trước cầm lấy thức ăn, khiến tiểu nhị đứng gần ở một bên và đám khách nhân đang dùng bữa trợn mắt há mồm kinh ngạc không thôi.
Thiếu niên lúc này vẫn bình thản dùng cơm, không lý gì tới những ánh mắt hiếu kỳ đang hướng về mình. Sau khi đã thỏa mãn xong cái bụng, hắn liền đưa hữu thủ vào trong áo, cầm lấy tấm ngân phiếu có được từ Cao Kiện. Thâm tâm không khỏi chợt nghĩ nếu đem một số lớn ngân lượng như vậy ra trước mắt mọi người thì sợ rằng bất hảo, nhưng lại không thể ăn quỵt được, hữu thủ liền vẫy gọi tiểu nhị đi tới, từ trong áo cẩn thận đưa ra một tấm ngân phiếu.
Tiểu nhị vừa thấy tấm ngân phiếu thì hai mắt đứng tròng, trong lòng cả kinh hét lớn: “Ách, con mẹ nó, tên này đúng là thần tài mà, chỉ ăn một bữa cơm đã khoát tay đưa ra tấm ngân phiếu một ngàn hai trăm lượng. Ai, trong người hắn mang nhiều ngân lượng như vậy không phải là muốn dụ dỗ bọn đạo tặc chứ.”
Thấy tiểu nhị đang kinh ngạc nhìn mình, thiếu niên mỉm cười hỏi: “Tiểu nhị, làm sao vậy, không phải tấm ngân phiếu này là giả chứ? Không dùng được sao?”.
Tiểu nhị lập tức lấy lại bình tĩnh, thanh âm vui vẻ nói “Ah, dùng được, tất nhiên là dùng được. Vị thiếu gia này, ngài mang theo ngân lượng lớn như vậy đi lại bên ngoài, chẳng may để bọn xấu nhìn thấy thì thật là bất hảo ah, ngài phải cẩn thận coi chừng bị cướp nha. Tiểu nhân thấy ngài tay cầm bảo đao, đoán rằng ngài cũng là người trong giang hồ, bất quá ngài chỉ độc lai độc vãng, sợ rằng mãnh hổ không thể địch lại quần hồ. Hay là tiểu nhân sẽ đổi cho ngài một ít bạc vụn, trên đường có thể thuận tiện dùng cơm hay ở trọ, không biết như vậy có được không?”.
"Tiểu nhị, đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.”Thiếu niên thấy tiểu nhị tỏ lòng quan tâm đến sự an nguy của mình, thâm tâm không khỏi phát sinh hảo cảm với hắn.
Tiểu nhị cầm tấm ngân phiếu đưa đến chưởng quầy, lát sau đã quay lại chỗ thiếu niên, trong tay hắn cầm ba tấm ngân phiếu trị giá chín trăm lượng, ngoài ra còn có hai đỉnh bạc và một ít bạc vụn.
“Thiếu gia, bữa cơm này của ngài dùng hết tám mươi hai lượng bạc, đây là tiền thối của ngài, mong ngài coi lại có đúng không.”
Thiếu niên nhận lấy ngân phiếu, cũng không cần kiểm tra cho ngay vào túi áo, mặt khác cầm lấy đống bạc vụn ước chừng hai mươi lượng thưởng cho tiểu nhị, khiến hắn mừng rỡ cảm tạ luôn miệng.
Thiếu niên cầm lấy hai đỉnh bạc còn lại bỏ vào bao hành lý, khởi thân đứng dậy, con thú nhỏ sau khi thưởng thức mỹ vị đến no căng cả bụng đã phóng lên trên vai hắn, đặt bàn tọa [mông] của nó vững vãng ngồi trên vai của thiếu niên.
“Thiếu gia, ngài đi đường bình an.”
Theo sau lời đưa tiễn của tiểu nhị, thiếu niên rời khỏi tửu điếm, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, bất quá cũng chỉ là tới chính ngọ [mười hai giờ trưa]. Tại Quý Châu mặc dù đang vào mùa thu, nhưng không khí thập phần nóng bức, ánh dương chiếu trên thân thể ấm nóng rất khó chịu.
Thiếu niên sau khi ra khỏi cửa đông thành, tiến tới ước chừng hơn hai mươi dặm đã thấy một sơn lâm [rừng núi] rộng lớn, tại con đường xuyên qua sơn lâm, thảo mộc [cây cỏ] sinh trưởng dày đặt che khuất cả ánh dương, đây quả là thiên đường của bọn đạo tặc ah. Mỗi người khi đi qua những nơi như vậy đều phải thập phần cẩn trọng.
Thiếu niên mặc dù trong tay có bối đao, thân hữu công phu nhưng cũng cẩn trọng tiến vào sơn lâm, vào trong rồi chỉ thấy bốn bề đều là đại thụ to lớn, trong sơn lâm có rất nhiều hoa thảo chẳng thể biết tên đua nhau sinh trưởng, có nhiều loại quả ở trên cành, không biết là có dùng được hay không.
Thiếu niên đi chưa được mười bước, đã thoáng nghe bên trái mơ hồ có thanh âm của ngoại nhân truyền đến, thâm tâm cảm thấy kỳ quái: “Như thế nào ở đây lại có người, ta qua đó xem sao.”
Tâm niệm vừa động, khởi thân phi lên một đại thụ, hướng mắt về nơi thanh âm vừa xuất, chỉ thấy sâu trong sơn lâm loáng thoáng có vài thân ảnh, cũng không thể nhìn rõ bọn họ đang làm gì. Hắn lập tức lấy hơi chuyển thân phiêu phiêu tiến đến một cây đại thụ cách bọn họ mấy trượng, đứng ở trên này đã có thể nhìn thấy rõ mọi vật bên dưới.
Vừa liếc mắt nhìn, hắn đã nhận ra ba người trong số bốn kẻ bọn họ, mặc dù chỉ là bình thủy tương phùng [bèo nước gặp nhau], nhưng để lại ấn tượng trong tâm của hắn không nhỏ.
Người thanh niên anh tuấn kia chẳng phải là ở bên ngoài Nguyên Giang thành nghe thấy một quan binh xưng hắn là "Giang Dương đại đạo", mấy năm đã trôi qua, hình dáng của hắn vẫn không khác trước là mấy, đỉnh đầu vẫn mang đấu lạp [nón tre], đang cười “hì hì” nhìn ba hán tử ngoài hai trượng đối diện với hắn. Ba hán tử kia đứng theo hình chữ nhất đối diện với hắn, hán tử bên tả [trái] nhìn hình dạng chẳng khác gì một đệ tử của cái bang, còn hán tử bên hữu [phải] là một đại hán độc nhãn [một mắt], người đứng ở giữa là một đại hán mặc quân phục triều đình.
Thiếu niên nhìn tên có bộ dáng khất cái và tên độc nhãn thì trong tâm không khỏi cười thầm, hai tên đó chẳng phải là cái bọn gì tự xưng “Nhạn bắc song tà” mà sư phụ đã kể hay sao, lúc mới rời khỏi Thiếu Lâm tự hắn đã gặp qua cặp huynh đệ này tại “Đệ nhất khách điếm”, lúc đó bọn chúng làm náo loạn cả khách điếm, sau bị phó thống lĩnh Cẩm Y vệ “Thánh thủ” Hà Phi dọa đến nỗi phải ôm đầu chạy trốn. Không biết bọn chúng sao lại xuất hiện ở nơi đây, người đứng giữa mặc quân phục kia không biết là nhân vật như thế nào.
Thiếu niên đứng ở trên cây chỉ nghe thấy đại hán độc nhãn chính là lão nhị trong “Nhạn Bắc song tà” Yến Quý đang chỉ vào vị “Giang Dương đại đạo”: “Mẹ nó, tên hắc đạo kia, để lão tử coi hôm nay ngươi chạy đi đâu, chẳng phải ngươi rất hung hăng sao, hiện giờ huynh đệ ta mời Vu đại nhân tới bắt ngươi, để xem con mẹ ngươi có thể chạy thoát nữa không!”.