Từ trên không trung , Ngọc Hư chân nhân phiêu phất đáp xuống , áo bào tung bay trong gió , dáng độ tiêu sái phi phàm . Bên cạnh ông còn có Không Linh đại sư , hai tay chắp trước ngực , miệng niệm :
-A di đà phật !
Bích Du chân nhân cùng Minh Nguyệt Tiên cô hai mắt sáng lên , tuy nhiên cũng chẳng tiện lên chào hỏi .
Độc Cô Hồng thân hình khựng lại , đạo chưởng phong nhạt dần như màu tà áo rồi tan biến vào hư không , lão mỉm cười nói :
-Không ngờ hai vị cũng đã tới !
Thủy Nhược Hàn vội đến thi lễ với Ngọc Hư chân nhân , Không Tâm cũng bước đến chỗ Không Linh đứng cúi đầu . Nhược Hàn ấp úng :
-Cung chủ ... Bảo Quân sư muội ...
Lâm Bảo Quân cùng Giang Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ , chỉ hơi nghiêng người chào hai vị tông sư . Ngọc hư chân nhân vút râu cười :
-Ta có nghe trụ trì đại sư nói lại rồi ! Thật không ngờ Bảo Quân lại là giáo chủ Hỏa Linh Giáo , rất đáng mừng !
Câu nói cuối cùng làm Độc Cô Hồng , Bích Du chân nhân , Minh Nguyệt đạo cô sững người . Còn Nhược Hàn thì lại có nét vui , hắn hấp tấp chạy về chỗ Bảo Quân nói :
-Sư muội nghe chưa ? Cung chủ cũng có ý mừng cho sư muội đấy !
Lâm Bảo Quân khẽ gật đầu mỉm cười , chỉ có Lâm yến Hoa là hừ nhạt một tiếng . 
Lúc này mọi người bỗng nghe tiếng của Bích Du chân nhân lạnh lẽo cất lên :
-Cung chủ huynh nói vậy rốt cục là ý gì ?
Ngọc Hư chân nhân nhìn Không Linh đại sư một cái , nói :
-Chuyện đã qua cả sáu nghìn năm , sao cứ phải đào bới lại làm gì ? Hãy để nó trôi đi , trôi đi !
Không Linh đại sư gật đầu :
-A di đà phật , Ngọc Hư chân nhân nói rất đúng , chuyện quá khứ hãy để nó được ngủ yên ! Hơn nữa chuyện này nguyên nhân cũng là do ...
Lâm Chí Hà cười nhạt :
-Các ngươi đừng diễn tuồng , mười năm trước món nợ ta hãy còn chưa quên , hôm nay một là ta chết , hai là hai lão già ngươi cùng bọn Hỏa Linh Giáo chết !
Không Linh đại sư lắc đầu :
-Giáo chủ mang trong mình ác sát quá nặng , sớm muộn rồi cũng rước họa vào thân , chi bằng hãy sớm quay đầu hối lỗi !
Lâm Chí Hà cười ruồi một tiếng , lão xoay song thủ lên , không trung quanh người biến ảo rồi tích tụ thành một khối lôi cầu lớn . Không Linh đại sư định vận công chống đỡ thì Giang Huy bước lên , thần sắc hết sức nghiêm nghị nói :
-Đây là chuyện của Hỏa Linh Giáo , xin đại sư hãy để vãn bối !
Nhược Hàn há mồm ngạc nhiên , dẫu biết rằng Giang Huy là hữu hộ pháp của Hỏa Linh giáo nhưng vạn phần hắn chẳng tin gã có bản lãnh gì cao thâm !
Lâm Chí Hà tu hành lâu như vậy , tất nhiên chẳng hề tầm thường , ngay như Ngọc Hư chân nhân , Không Linh đại sư cũng chưa dám chắc mình sẽ thắng . Lẽ nào tên này chán sống rồi sao ?
Phía bên kia , Tuyết Anh , Tiểu Ngọc , hai sư huynh đệ Tiểu Linh , Vạn Đạo Sơn , Độc Cô Thiên Phi , luôn cả ba vị cung chủ trên Côn Lôn sơn đều không dấu được nét khác lạ trên mặt .
Chỉ duy có những người bên Hỏa Linh Giáo , và Chí Âm Tự là bình thản . Lâm Chí Hà cười nhạt :
-Hạng tiểu bối như ngươi cũng xứng sao ?
Khi người ta muốn chứng minh bản lĩnh của mình ra sao thì chỉ duy có hành động là cụ thể nhất . Giang Huy trụ chân , song thủ hỏa quang le lói rồi bùng cháy , toàn thân hắn bắt đầu rực rỡ như ngọn đuốc , cát bụi xung quanh mấy trượng vuông bay mù mịt . Thân hình hắn dần chìm trong ánh hoàng kim và gió bụi !
Nhược hàn há to mồm , đây là lần đầu tiên hắn thấy tên sư đệ mập ú khai triển thần uy ! Thật quá lợi hại mà !
Không gian ánh hoàng kim bao bọc , Lâm Chí Hà có chút ngạc nhiên nhưng hắn tu hành thâm sâu , kinh nghiệm chiến đấu lại nhiều vô số , tất nhiên cũng nhanh chóng bình tâm . Hắn dồn chân lực đẩy thẳng khối cầu về phía Giang Huy ...
Lúc ấy hỏa quang cũng đại thịnh quanh người Giang Huy , hắn hét một tiếng rúng động màng nhĩ chúng nhân rồi đẩy thẳng chưởng phong ra ! 
Những tảng đá lớn vỡ vụn bay mù trời , mấy kẻ tu hành thấp lập tức ôm tai định thân , Nhược hàn cũng không ngoại lệ , nhưng trong đầu óc vẫn không ngớt chửi mắng tên sư đệ ! Tu hành hắn ta thâm sâu như vậy mà cái lần trong rừng không thèm ra tay , để đến xuýt nữa Bảo Quân vong mạng , nhà họ Thủy tuyệt tự , đểu cáng mà !
Trời đất như nghiêng ngửa , tựa hồ vầng mặt trời vỹ đại không may mà vỡ vụn rơi gọn xuống trần thế . Tiếng nổ liên miên bất tận , ánh sáng chói lòa , cơ hồ Hỏa Phụng Sơn đang run bần bật lên .
Thân hình Lâm Chí Hà , Giang Huy chìm đắm trong mê vụ chưởng phong , Độc Cô Hồng cũng dạt lại chỗ Ngọc hư chân nhân , ba người này vẫn thản nhiên nhìn vào cục trường , chỉ là những tà áo bay lên phần phật trong gió , như muốn rách toạc ra !
Những tiếng nổ khủng bố cuối cùng cũng dần dần lắng dịu xuống , khói bụi cơ hồ đang lắng dần . Đến khi chúng hoàn toàn tiêu tán thì mọi người mở to mắt ngạc nhiên , cái gì thế này ?
Nguyên là trong trường chỉ còn Giang Huy đang ôm ngực , nơi khóe miệng hắn rỉ ra một làn máu đỏ tươi , phía đối diện . Lâm Chí Hà cùng bọn giáo chúng Phong Lôi giáo đã mất tăm , không để lại chút dấu vết nào , lẽ nào chúng bị tan xác hết rồi ?
Độc Cô Hồng cười nhạt :
-Còn tưởng bọn chúng lợi hại thế nào , hóa ra chỉ giỏi về cái mặt chạy trốn !
Thủy Nhược Hàn vội chạy đến đỡ lấy Giang Huy hỏi :
-Ngươi có sao hay không ?
Giang Huy nhìn hắn một cái rất sâu , khẽ lắc đầu !
Bọn giáo chúng liền đến dìu Giang Huy ra sau , Nhược hàn cũng không tiện đi theo . Ngọc Hư chân nhân định nói gì đấy nhưng không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội ! Phía Hỏa Linh cung , những bức tường còn trụ lại sau trận đấu kinh thiên vừa rồi run lên từng hồi , sau đấy đổ sụp xuống , Nhược Hàn đang đứng gần cục trường nên ngây người ra quan sát . Lâm Bảo Quân thất sắc gọi :
-Hàn đại ca ! Mau quay lại đây !
Nhược Hàn chưa kịp phản ứng đã thấy bóng nàng lấp loáng vụt đến , tiếp đó nắm tay hắn kéo dạt về sau ! 
Hỏa Linh sơn rung động ngày càng dữ dội hơn , phía đống gạch đá hoang tàn từng làn tiên khí rực rỡ hoàng kim bay lên , vi vút như cột khói ! Ngọc hư chân nhân giật mình lẩm nhẩm :
-Tại sao lại kỳ quái vậy ?
Lời nói của ông vừa dứt thì nơi đổ nát hoang tàn ấy lại bay lên những dải tiên khí khác , màu sắc chập chờn đủ loại . Màu cầu vồng ! Đích thị , nhưng rõ ràng là Tứ Linh phượng Hoàng mọi hôm đã tiêu tán rồi cơ mà ? 
Nhược hàn trầm ngâm , hắn nhớ đến truyền thuyết của những người dân du mục mà có lần hắn được nghe . Tứ Linh Phương Hoàng sau khi chết toàn thân bốc cháy , tuy nhiên linh hồn không phát tán mà vương vất lại nơi đó , chỉ có điều nó không mang một linh hồn , mà mang hai linh hồn ...
Ý nghĩ của hắn còn chập chờn thì những đám tiên khí kia ngày càng dày đặc , tiếp đấy hội tụ thành Tứ Linh Phượng Hoàng chập chờn bay lên cao , vụt tan vào hư vô !
Lại nghe tiếng rung chuyển ngày càng khủng khiếp hơn , đất đá sụp xuống từng khối , mấy tên đệ tử yếu bóng vía của các phái hò nhau mà chạy xuống núi !
Thường nhật có lẽ Nhược Hàn sẽ là kẻ chạy đầu tiên , thế nhưng bây giờ không hiểu sao hắn cứ đực mặt ra mà nhìn !
Ánh hoàng kim trên Hỏa Phụng Sơn đại thịnh , mây gió vần vũ , cát bụi mù mịt , Nhược hàn nhắm mắt , đưa tay che mặt lại , hắn cảm thấy chân mình đang tụt dần xuống , cuối cùng rơi mãi , rơi mãi không ngừng ...
Nhược Hàn cơ hồ mọi cảm giác bị tê liệt , hắn chờn vờn rồi ngất lịm đi , mọi cảnh vật trên thế gian như khép lại !
Không biết bao lâu sau hắn mới tỉnh dậy , hắn mở mắt ra , nhưng tuyệt nhiên là không thấy gì , chỉ bóng đen dày đặc phủ vào thị giác , hắn hoảng sợ dụi mắt , nhưng vẫn vậy !
Nhược Hàn thấy lạnh nửa người , không lẽ mình bị dư chấn làm cho mù mắt rồi sao ? Ối thế gian tươi đẹp của ta ơi ! Ta không muốn bị mù ! Hắn huơ bàn tay lên vẫn chẳng thấy gì , người hắn lạnh dần đi , lẽ nào mình bị mù thật !
Hắn dí sát bàn tay vào mắt thì mơ hồ thấy có chút trăng trắng , điều đấy làm hắn nhẹ nhàng thở phào một cái ! Hắn đứng dậy , đưa tay rờ xung quanh ... chẳng thấy có gì lạ , chỗ hắn rơi xuống là một cái sàn đá mát lạnh . Cũng may không chúi đầu xuống , nếu không giờ này chắc hồn một nơi , xác một nẻo rồi !
Nhược hàn dơ tay lên đầu , nhún hết cỡ huơ huơ nhưng vẫn không thấy chạm sàn nhà , xem ra không chết nhưng nơi này chẳng khác gì địa ngục , hắn thấy hoang mang tột độ , liền ngã sấp ngã ngửa đi lần mò xung quanh !
Tứ bề là tường đá , căn phòng này xem ra không rộng , chỉ có điều như một cái hộp kín , hắn toát mồ hôi hạt , lại lần mò đi rò từng ly từng tý .
Hắn cũng từng nghe qua người ta bảo ở lâu trong bóng tối thì mắt sẽ quen dần với bóng tối , nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng thấy gì biến chuyển , nơi này có vẻ như đã là nói tối nhất rồi , không thể quen được .
Hắn giật mình nhớ đến lời lão đại phu già ngày xưa đến chữa bệnh cho nải nải hắn nói . Người ở lâu trong bóng tối thì sẽ bị mù !
Ôi ! Lâm Bảo Quân , lẽ nào hắn không được thấy nàng nữa sao ? Hắn lạnh cả óc , đưa tay sờ loạn lên các bức vách .
Hắn hoàn toàn thất vọng , lẽ nào không có lối ra , hắn thử lấy hết sức mà nhảy lên cao xem có chạm sàn không , nhưng tuyệt đối chẳng thấy gì . Phải rồi ! Nơi này không khí hãy còn rất dồi dào , quyết không thể là căn phòng kín được !
Hắn cố sức bám vào vách đá mà bò lên , nhưng lại tuột xuống , quá trơn !
Nhược hàn bực mình , hắn niệm hết các đạo bùa chú học được ra thử , nhưng chỉ là vô ích , kể cả cái ngũ hành Thủy đầy uy lực mà hắn vừa học được cũng chẳng ăn thua gì . 
Mồ hôi hắn thẩm ướt cả mái tóc , hắn ngồi xuống thở dốc từng hồi , không hiểu sao lúc này hắn là có chút nhớ đến Hạ Tuyết Hà , nàng ta từng nói rằng tìm hắn chỉ vì muốn có một đứa con , không lẽ đã đạt được ý nguyện rồi sao ? Chắc là đúng rồi , vì nếu chưa xong ý nguyện thì nhất định nàng ta sẽ tìm hắn rồi ...
Nghĩ đến đây hắn cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi Tuyết Hà sẽ quay lại mà bắt vạ mình nữa , liền khóc tu tu lên :
-Con ơi là con ơi ! Không ngờ con lại sớm bồ côi cha ! Thật là tội nhiệp quá mà !...
Hắn nhớ đến thúc thúc và nải nải hắn , tiếng khóc càng to hơn , cuối cùng khi nghĩ đến Ngọc hư Cung và Lâm bảo Quân thì lại nín luôn ! 
Hắn không thể chết một cách vớ vẩn như thế này được ! trên tường không có thì nhất định dưới sàn phải có cơ quan gì đấy ! Hắn bò đi sờ từng viên đá một , tim đập thình thịch !