Dương Anh nhìn Hà Linh Phiêu thở dài một tiếng , thái độ có vẻ không được thỏai mái cho lắm :
-Cô nương tìm ta có chuyện gì ?
Hà Linh Phiêu tâm trạng cũng đang u uất , trông thấy thái độ ấy của Dương Anh thì cũng chẳng lấy làm ưa , nàng lạnh nhạt đáp :
-Gần đây nghe nói cô nương muốn thống nhất Tam Trại ! Sư phụ ta vì lo cho an nguy của giang hồ nên phái ta đến giúp cô nương một tay !
Vốn dĩ Hà Linh Phiêu cũng định nói vài lời khách sáo . Nhưng Dương Anh quá ư thờ ơ , điều đó khiến nàng đã u ám lại thêm phần bực bội . Dương Anh cười nhạt :
-Cô nương hãy xuống núi thôi ! Ta dù thế nào cũng quyết không cần tới mấy người võ lâm Trung Nguyên trợ giúp !
Hừ ! Đã không cần tới người Trung Nguyên thì còn giữ Lục đại ca lại làm gì ? Rõ ràng dấu cái này thì lại hở cái kia ! Nàng toan phát tác nhưng đăm chiêu giây lát , không hiểu sao buông tiếng thở dài rồi lặng lẽ bước ra ngòai !
Dương Anh trông theo dáng độ thất thểu ấy thì khẽ nheo mày , nàng cũng chẳng hiểu vì sao hôm nay mình lại có mấy phần quá đáng hơn thường nhật ! Hẳn cũng vì vừa rồi , xa xa , nàng nhìn thấy , Linh Phiêu trong vòng tay hắn ...
Chiêu Anh bước đến hỏi :
-Muội đã xong chuyện rồi sao ?
Hà Linh Phiêu không đáp , cũng chẳng nhìn hắn một cái , nàng băng mình xuống núi nhanh như chớp ! Chiêu Anh ngó theo thấy bờ vai nàng hình như run run . Hắn không kịp nghĩ ngợi liền băng mình chạy theo nàng gọi :
-Hà muội ! Tại sao lại muốn xa lánh huynh ?
-Ngươi không định giúp ta nữa sao ?
Chiêu Anh đang chạy thì khựng người một cái , hắn quay lại gãi đầu đáp :
-Dương tiểu thư , mọi chuyện cũng đã tốt đẹp rồi , tin rằng với võ công và tài trí của mình cô sẽ thống nhất được hai trại còn lại ! Tạm biệt !
Nói xong khinh công bay đi , tuy nhiên khi đến bờ hồ Động Đình thì không thấy Hà Linh Phiêu đâu , nàng được mệnh danh là Hoành Ba Tiên Tử thì tất nhiên thân thủ không tầm thường .
Nhưng hắn không cam tâm , từ trước tới nay chỉ là nàng đến tìm hắn , bây giờ không hiểu sao lại có ý xa lánh hắn ! Rốt cuộc là hắn đã gây ra lầm lỗi gì ? Hắn cần phải biết , bởi vì hắn là Lục Chiêu Anh , kẻ vẫn được giang hồ tôn xưng Vạn Sự Thông !
Hắn không chỉ thông cả vạn thứ , có khi còn thông nhiều hơn nữa , từ võ học đến chuyện giang hồ , không cái gì là hắn không biết . Chỉ có một thứ hắn tự mình cũng biết là mình chưa thông , ấy là lòng dạ nữ nhi !
Tương Dương thành nắng chiều hiu hắt , đây đó những đoàn thương nhân và cô khách đi lại , bóng đổ dài trên đường phố , nom có cái gì đó như trống vắng , cô quạnh !
Hà linh Phiêu đi thẳng vào tổng đàn Nga Mi , tà áo xanh phơ phất , người ta gọi nàng là tiên tử cũng không sai . Chỉ là bây giờ trông nàng không còn vẻ kiêu kỳ vốn có , thay vào đấy là sự u ám bao trùm , hai khóe mắt hình như mọng đỏ đi rất nhiều . Nàng hít một hơi dài , đưa tay vút mấy lọn tóc ra sau rồi tiến vào ...
Thanh Tuyệt Sư Thái nhìn đứa học trò cưng quỳ rạp dưới đất , thở dài nói :
-Hãy đứng dậy , chuyện này không thể trách con được , người ta không muốn thì mình dẫu có ý tốt cũng vô ích !
Hà Linh Phiêu khấu đầu dài một cái rồi mới đứng lên , nàng cúi thấp đầu , mái tóc xõa xuống chân diện , che lấp đi tám phần khuôn mặt . Thanh Tuyệt Sư Thái tuy tu tâm nhưng không có nghĩa là vô tâm , bà trầm ngâm hỏi :
-Với tính cách của Lục đại hiệp thì nhất định là cũng đến Quân Sơn đảo , con có gặp y hay không ?
Hà Linh Phiêu có chút ngèn nghẹn . Nàng u uất quay mặt đi , dường như sợ mấy lọn tóc kia cũng không che nội tâm trạng hiển hiện trên ngọc diện !
-Con cũng ... không gặp !
Thanh Tuyệt Sư Thái mỉm cười :
-Gần đây ta thấy tâm trạng con không được tốt , chắc hai đứa lại có hiểu lầm gì phải không ?
Hà Linh Phiêu lắc đầu :
-Không có !...
Thanh Tuyệt Sư Thái gật gật đầu , dường như bà thấy xen vào chuyện yêu đương của lớp trẻ là có lỗi với Bồ Tát cho nên chuyển sang chủ đề khác :
-Gần đây trên giang hồ nổi một trận sóng gió , con biết điều này chưa ?
-Đệ tử đã có nghe qua chuyện Băng Tầm Vô Cực !
-Đúng vậy ! Bây giờ có rất nhiều biến sự xoay quanh bảo vật này , ta cũng mới nghe Huyền Từ Phương Trượng và Đạo Nhất chân nhân cho hay rằng La Trưởng lão , Đơn Đại Hiệp , Vô Hồi đại sư cũng sắp về đến Tương Dương . Nếu không có chuyện gì thì con hãy đến Ba Lăng Huyện trợ giúp họ một tay . Bọn Thiên Nhẫn Giáo đã vào Trung Nguyên và nhòm ngó tới bảo vật này , e rằng ba người họ khó bề hành sự !
Hà Linh Phiêu đăm chiêu , nàng nhợt nhạt cười gượng :
-Đệ tử sẽ đi ngay ... nhưng có một điều mong sư phụ giúp ...
-Con cứ nói !
-Nếu như Lục đại ca đến đây tìm con , sư phụ hãy nói rằng ... con đã xuống tóc và không ... muốn gặp huynh ấy nữa !
Thanh Tuyệt Sư Thái sững người , bà cau mày hỏi :
-Giữa hai con đã xảy ra chuyện gì ?
Hà Linh Phiêu cúi đầu không nói , Thanh Tuyệt Sư Thái vốn dĩ mấy năm nay tuổi cũng không ít nên đang lo kiếm người để truyền y bát . Nga Mi phái tuy nhiều đệ tử nhưng nhân tài như Hà Linh Phiêu thì chỉ có một , đáng tiếc nàng lại là tục gia đệ tử . Theo quy định bổn môn thì không thể nhận y bát . Nay nàng đã nguyện ý xuống tóc thì chẳng phải điều mừng rỡ lắm sao ?
Nhưng nàng ta là do Lục Chiêu Anh dẫn lên , hắn đích thân nhờ vả nên bà mới chiếu cố cho nàng . Hai người này tình sâu nghĩa nặng , nay chẳng hiểu vì lý do gì lại dẫn đến như vậy ! Nếu mình không giải mối nghi này mà lại đi ngư ông đắc lợi thì chẳng phải ích kỷ lắm sao ?
Nghĩ đi nghĩ lại , cuối cùng Thanh Tuyệt Sư Thái cũng đặt cái lợi ích của môn phái lên trên !
-Được ! Ta hứa với con !
Hà Linh Phiêu run người một cái , nàng thẫn thờ bước ra ngoài , cảm giác như mình đã đánh mất đi cái gì đấy quan trọng vô ngần , có khi còn hơn cả mạng sống của mình ...
-Hoa Tặc ! Sao đến đây làm gì ?
Chiêu Anh khựng người , hắn quay lại . Tiểu Kha hai mắt lúng liếng đang rạng rỡ nhìn hắn mỉm cười . Nếu nàng ta mà thay đổi bộ y phục rách rưới kia đi thì thiên hạ khó có nữ nhân nào sánh bằng !
-Tiểu ăn mày cũng đến đây vậy !
Tiểu Kha bước đến bĩu môi :
-Ta đến đây đương nhiên là vì có chuyện đại sự , còn hoa tặc ngươi nom như người mất hồn . Nhất định là lại gây ra tội lỗi gì rồi !
Chiêu Anh thở dài :
-Dường như Tiểu ăn mày có vẻ rất thích nghĩ xấu cho người ta thì phải !
Tiểu Kha lôi hắn vào một tửu điếm gần đấy nói :
-Ta mời ngươi uống rượu !
Chiêu Anh nghĩ đến Hà Linh Phiêu thì như lửa đốt , hắn đang lưỡng lự thì Tiểu Kha trừng mắt :
-Ngươi khi dễ ta sao ?
Chiêu Anh gãi đầu :
-Đâu có , chỉ là nghe tiểu ăn mày nói đang có việc đại sự nên không muốn làm phiền mà thôi !
Tiểu Kha xịu mặt :
-Ta còn không sợ , ngươi lấy lý do gì để lo ?
Nói xong lôi hắn vào , đoạn gọi mấy cân thịt bò với hai vò Trúc Diệp Thanh . Nàng mỉm cười hỏi :
-Lâu lắm rồi không gặp , mọi chuyện của ngươi vẫn tốt chứ ?
Chiêu Anh gật đầu :
-Tất nhiên vẫn tốt , còn cô nương thế nào ?
Tiểu Kha đưa cho hắn một bát rượu đầy nói :
-Gia gia ta nói rằng ngươi Vạn Sự Thông , nhưng xem ra chẳng phải như vậy !
Chiêu Anh cười gượng , hắn uống cạn chén rượu , thở phào một hơi !
-Trên đời có phải chuyện gì ta cũng biết đâu ?
Tiểu Kha lắc đầu :
-Không phải thế ! Hẳn là gần đây ngươi gặp chuyện gì khó khăn cho nên tâm trạng và đầu óc không được tốt !
Chiêu Anh giật mình , không ngờ tiểu cô nương này lại nhạy bén đến thế !
-Hê hê ! Xem ra cứ phải chọc ghẹo cô nương thì tâm trạng mới tốt sao ?
-Thôi được rồi , nói cho ngươi biết cũng không hề gì ! Lần này ta đến đây đích thị là muốn qua Ba Lăng huyện để trợ giúp La Trưởng Lão đem Băng Tầm Vô Cực về !
Chiêu Anh gật đầu :
-Chuyện này rất hệ trọng , cô nương nên khởi hành cho sớm !
Tiểu Kha dằn bát rượu xuống bàn trừng mắt phượng nói :
-Lần trước thì cứ đòi bám theo ta , bây giờ xong việc thì lại xơi xơi đuổi đi , đúng là cái tên nam nhân chẳng ra gì !
Nói xong ngúng nguẩy bước ra , chẳng thèm quay lại nhìn hắn một cái !
Ngột Ngạo an dưỡng vài ngày thì thần sắc cũng trở nên tốt hơn rất nhiều . Chỉ có điều đối mắt hãy mấy bề u ám , là kẻ luyện võ , bỗng dưng mất đi một cánh tay thì thật chẳng còn chán nản nào bằng . tuy nhiên trước mặt Hoàn Nhan Tuyết Y hắn vẫn cười nói rất thoải mái ! Điều đấy làm nàng có mấy bề cảm kích !
Tuy nhiên mục đích của Tuyết Y đến đây không phải là cảm kích Ngột Ngạo , nàng đến để tìm Đoan Mộc Dụê ! lâu lắm rồi không có tin tức gì của hắn , nàng thấy lòng như lửa đốt !
Cho nên ngay khi thấy Ngột Ngạo tâm tình có chút khởi sắc liền cáo từ ra đi ! Cũng chẳng ai dám cản nàng !
Nhưng sự đời luôn luôn trớ trêu , con tạo thích xoay vần người ta ! Nàng đi được mấy canh giờ thì Đoan Mộc Duệ bước vào , trông thần thái hắn mệt mỏi lại đăm chiêu , ghánh rất nhiều tâm sự !
Trình Bật trông thấy hắn thì mừng như bắt được vàng , vội chạy đến cúi rạp đầu nói :
-Tả Hộ pháp ! Cuối cùng ngài đã đến ! Chỉ đáng tiếc ...
Đoan Mộc Duệ chẳng quan tâm tới điều đáng tiếc mà Trình Bật sắp nói , hắn dơ tay ra hiệu hãy im lặng rồi bước thẳng vào khách phòng . Trình Bật khom mình đứng bên cạnh , xem thần thái thì tên này còn e ngại Đoan Mộc Duệ hơn cả Gia Luật Tị Li !
-Lâu nay ở đây có chuyện gì khác lạ không ?
Trình Bật đáp :
-Có rất nhiều chuyện đã xảy ra , nhưng quan trọng nhất là Hỏa Đường Chủ bị Đường Bất Nhiễm của Đường Môn làm mất cánh tay mặt !
Đoan Mộc Duệ nhíu mày , hắn uống cạn tách trà đứng dậy nói :
-Đưa ta vào đó xem thế nào !
Trình Bật vội khom mình bước đi trước !
Ngột Ngạo đã đi lại được , hắn bước đến bàn ngồi xuống mỉm cười :
-Ta chỉ mất đi một cánh tay ở nơi đất khách quê người mà được Tả , hữu hộ pháp cùng quan tâm như vậy thật cũng mãn nguyện !
Đoan Mộc Duệ đăm chiêu hỏi :
-Hữu Hộ pháp cũng tới đây sao ?
Ngột Ngạo gật đầu :
-Không chỉ Hữu Hộ Pháp ! Cả Quận Chúa cũng có tới !
Đoan Mộc Duệ dường như không ngạc nhiên về chuyện Tuyết Y sẽ đến đây tìm mình , hắn hỏi :
-Hữu hộ pháp đến đây là có chuyện gì ?
-Nghe nói về việc của Băng Tầm Vô Cực !
Đoan Mộc Duệ mày kiếm xích lại , hắn đứng dậy nói :
-Thì ra là vậy !
Ngột Ngạo thở dài :
-Quận Chúa đã đi tìm ngài rất vất vả , thiết nghĩ cũng nên hồi âm cho nàng ấy ...
Đoan Mộc Duệ bước ra ngoài nói gọn :
-Ta tự biết mình phải làm gì !
Hà Linh Phiêu đang thơ thẩn bước đi thì nghe tiếng gọi khá quen thuộc :
-Hà cô nương !
Nàng hơi rúng động tâm tình , bước đi nhanh hơn chẳng thèm quay lại . Đoan Mộc Duệ băng mình theo , hắn án trước mặt nàng hỏi :
-Sao cô nương bỏ đi rồi bặt vô âm tín vậy , thật khiến ta rất lo lắng !
Hà Linh Phiêu lạnh nhạt nói :
-Ngươi là gì của ta mà lo lắng ?
Nói đoạn bước qua mặt hắn đi nhanh hơn ! Đoan Mộc Duệ chạy theo , hắn cười khổ :
-Chúng ta dù gì cũng đã ... lẽ nào cô nương quên chuyện đó rồi ?
Hà Linh Phiêu rút Ỷ Thiên Kiếm ra chỉ thẳng vào hầu hắn , lạnh nhạt nói :
-Từ nay về sau nếu như ngươi còn nhắc đến chuyện này thì đừng trách ta hạ thủ vô tình !
Đoan Mộc Duệ sững người , hắn nhất thời đứng im chẳng hề phản ứng , nét mặt có mấy bề đau khổ lẫn khó hiểu ! Hà Linh Phiêu hạ kiếm xuống , nàng khinh công bay vọt đi !
Đoan Mộc Duệ nhìn theo bóng nàng , chân diện cũng thay đổi bội phần , nét đắc ý hiện ra mồn một , hắn cười lạnh một tiếng rồi cũng mất dạng theo bóng nàng ...