Trữ Vũ Tích tựa như một cơn gió, đến đã nhanh đi càng nhanh hơn, rốt cuộc cũng không hiểu nàng có dụng ý gì liền đạp gió mà đi, không lời từ biệt.
Qua hai lần tiếp xúc với Trữ tiên tử này, Lâm Vấn Vinh cũng chưa để lại ấn tượng gì cho nàng, bất quá nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Còn khối kim bài bị nàng dấu đi đó, nếu đúng là đồ từ trong cung truyền ra, vậy hoa phục lão giả khí độ ung dung cao quý, khí thế phi phàm nọ chắc chắn là...
Lâm Vấn Vinh tim đập mạnh vài cái, đúng là như vậy rồi, lão tử lần này phát tài to. Hắn ha hả cười lớn vài tiếng, rừng cây vốn yên tĩnh nên cũng chỉ có tiếng cười của hắn vọng lại mà thôi.
Lâm tướng quân lê tấm thân đau đớn tập tễnh đi trở về Tiêu gia, Đại tiểu thư thấy hắn về kinh hãi kéo tay hắn hỏi:
- Ngươi tại sao lại về sớm như vậy?
Lâm Vấn Vinh bất đắc dĩ nói:
- Ta không trở về chẳng lẽ còn chờ bọn chúng mời ta ở lại ăn tiệc đêm sao?? Ai da, ta đau quá!
Tiêu Ngọc Nhược vội vàng dìu hắn vào phòng, rửa sạch vết thương rồi bôi dược cao cho hắn, cơn đau mới giảm xuống vài phần. Đại tiểu thư ôn tồn nhẹ nhàng, cực kì ôn nhu, Chỉ là hôm nay Lâm Vấn Vinh lao lực quá độ, trên người lại có trọng thương; cảm thấy đầu ngón tay mềm mại của Đại tiểu thư vuốt ve trên lưng mình, bản tính bại hoại trỗi dậy đùa cợt vài câu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tiêu Ngọc Nhược thấy khóe miệng hắn chảy đầy nước miếng, tư thế ngủ cực kì an tường, ánh trăng mông lung chiếu sáng trên mặt hắn, đem so sánh với bộ dạng dữ tợn thường thấy khiến trong lòng nàng nổi lên một tư vị đặc biệt. Tên bại hoại này kể từ ngày biến mất cùng An Bích Như, Tần Tiên Nhi trong loạn pháo đến nay cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra mà càng ngày càng trở nên khó hiểu hơn.
Trong lòng nàng nổi lên một cỗ tình cảm ôn nhu nhàn nhạt, không nhịn được khẽ đưa tay nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của hắn, râu cằm ngắn ngủn ma sát vào lòng bàn tay mềm mại khiến nàng nổi lên một cơn bồi hồi xao xuyến. Khuôn mặt ửng đỏ, cảm giác hạnh phúc chân thật đến nỗi tựa như nàng có thể vươn tay nắm lấy vậy.
Đại tiểu thư ngồi bên cạnh giường hắn một lúc lâu, đợi đến khi hắn ngủ say rồi mới đứn dậy, cẩn thận sửa sang lại chăn màn cho hắn rồi mới chậm rãi xoay người bước ra khỏi phòng.
- Tiểu thư, Từ tiểu thư tới!
Mới bước ra khỏi cửa đã có nha hoàn tới báo tin.
”Từ tỷ tỷ??” Tiêu Ngọc Nhược nhướng mày nhìn nửa vầng trăng đang lơ lửng cuối chân trời nghi hoặc lẩm bẩm:
- Hôm nay đã trễ thế này rồi mà nàng ta còn tới, không hiểu là có chuyện gì??
Đầu óc suy nghĩ nhưng chân không dừng bước, chỉ trong chớp mắt đã đến phòng khách. Chỉ thấy Từ Chỉ Tình ngồi yên lặng trên ghế, mày ngài hơi nhíu lại, không hiểu là đang suy nghĩ chuyện gì.
- Từ tỷ tỷ, lúc này trời đã muộn lắm rồi,đường sá khó đi, sao tỷ lại tới đây??
Đại tiểu thư tiến lên vài bước nắm lấy tay Từ Chỉ tình thân thiết hỏi.
Từ tiểu thư cười cười nói:
- Ta đến để tìm ngươi, sợ ngươi thấy tình nhân bị đánh thành bộ dáng như vậy, vì thương tâm mà làm ra chuyện gì ngốc nghếch.
Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ bừng:
- Tỷ tỷ lại giễu cợt ta rồi. Hắn bị người ta đánh nhưng đó là do hắn cam tâm tình nguyện. Ta ngoài tức giận ra thì có thể làm được gì, có trách cũng chỉ có thể trách hắn mà thôi.
Từ Chỉ Tình gật đầu khẽ cười nói:
- Ngươi nghĩ được như thế là tốt lắm rồi. Việc hôm nay thật sự không trách được người ta. Nói cho đến cùng cũng khôgn có ai đúng ai sai, ngươi cũng đừng trách hắn nữa.
- Ta sao có thể trách hắn.
Đại tiểu thư kéo Từ Chỉ Tình ngồi xuống than thở.
- Hắn ở trong nhà chúng ta, thân phận tuyệt đối không phải chỉ là một hạ nhân, từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ sợ là gia quy cũng phải đổi luôn theo hắn.
Tiêu Ngọc Nhược trên mặt nổi lên một đóa mây hồng, kiều diễm không thể nào tả hết.
Từ Chỉ Tình khe khẽ thở dài, từ trong lồng ngực lấy ra một bình dược cao nói:
- Cái này là linh cao ta xin được từ ngự y ở trong cung, được chế từ tam thất, lộc nhung thượng phẩm, chuyên trị ngoại thương, một ngày lành miệng, ba ngày lên da non, bảy ngày khỏi hẳn, trân quý vô cùng. Ngươi cầm lấy cho hắn dùng.
Đại tiểu thư nhận lấy dược bình, vui vẻ nói:
- Thật sao tỷ tỷ, vậy cám ơn ngươi. Người từ lúc đó đến giờ làm sao có được dược bình này vậy?
Khó trách Từ Chỉ Tình đêm hôm ghé thăm, hóa ra là tặng thuốc cho hắn. Tính từ lúc hắn rời khỏi thao trường đến giờ cũng chỉ chưa đến hai canh giờ, nhập cung thủ tục đã hết sức phức tạp, rồi lại tự mình đi cầu thuốc trị thương, tự thân đưa tới cho hắn, phần ân tình này tuyệt đối không nhẹ.
Thấy vẻ mặt cảm kích của Tiêu Ngọc Nhược, Từ tiểu thư lắc đầu:
- Tiêu muội muội, ngươi không cần cảm ơn ta. Hôm nay tại thao thường biểu hiện của Lâm Tam thật khiến người ta mở rộng mắt, vì hắn thì dược bình này đã là gì? Chỉ mong rằng hắn hiểu được sự việc hôm này ngoài thao trường là hoàn toàn ngoài ý muốn, ta tuyệt không có ý lừa gạt hắn.
Đại tiểu thư nghe nói Lâm Tam bị thương liền vội vã trở về, còn nguyên ủy ngọn ngành trong đó còn chưa rõ, lúc này nghe Từ Chỉ Tình nói lòng lại càng thêm nghi hoặc, chỉ là không mở miệng hỏi mà thôi.
- Hắn ngủ rồi sao?
Từ tiểu thư liếc mắt nhìn Đại tiểu thư nhẹ nhàng hỏi.
- Hôm nay bị một phen lao khổ, vừa mới ngủ xong.
Đại tiểu thư nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Từ Chỉ Tình không nén được,hỏi:
- Từ tỷ tỷ, có phải là có chuyện gì muốn nói với muội không?
Từ Chỉ Tình cười nói:
- Muội muội quả nhiên là người tinh minh, chả trách một kẻ bất thuần như Lâm Tam mà đối với ngươi cũng hết sức nghe lời.
Đại tiểu thư đỏ mặt nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ lại cười ta rồi, ta làm sao có thể chế phục hắn, sợ là bị hắn chế phục mới phải.
Từ Chỉ Tình thấy đại tiểu thư mặt mài ửng hông, vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng khẽ thở dài, thu nhiếp tinh thần bảo:
- Muội muội, ngươi đối với hắn ôn nhu thuần hậu như vậy, chỉ mong là Lâm Tam có thể hiểu được tấm lòng của ngươi. Trên thế gian này chuyện đoàn viên mĩ mãn vốn đã không nhiều, các ngươi chớ để xảy ra chuyện đáng tiếc đó!
Đại tiểu thư nghe thế khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu khẽ kêu lên một tiếng, chợt nghĩ ra phần sau của câu mà Từ Chỉ Tinh nói có chút mập mờ, lập tức ngẩng đầu hỏi:
- Tỷ tỷ, người có chuyện muốn nói với ta có đúng không?
Nàng trong lòng kinh hãi hỏi tiếp:
- ...có đúng là đã xảy ra chuyện gì không?
Từ Chỉ TÌnh hít vào một hơi sâu, không lắc đầu mà cũng không gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Muội muội, ngươi thật sự thích Lâm Tam đến thế sao?
Lời này khiến Đại tiểu thư khó trả lời, nàng nhùng nhằng hồi lâu mới dám thở ra một hơi bảo:
- Ta với hắn, là oan gia trời sinh. Trước kia, mỗi ngày hắn đều chọc giận ta, nhưng lại khiến ta muốn nghe hắn chọc giận, tựa như là bị bỏ bùa chú vậy. Mỗi ngày đều bị hắn khinh bạc hai lần, nhưng một khắc không thấy hắn lại cảm thấy trong lòng trống trải, chỉ mong ngóng được nhìn thấy hắn mà thôi.
Nàng gương mặt đã đỏ bừng, nói đến câu chót thì thanh âm đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Từ Chỉ Tình gật đầu:
- Chuyện luyến ái nam nữ là việc tối nan giải trên thế gian. Mọi việc đều không thể đoán trước được, vậy nên muội muội nên để ý hắn một chút, phải nắm chắc trong tay, chớ để người khác giành mất.
Không nên để người khác cướp mất? Đại tiểu thư ngẩng đầu lên hỏi:
- Tỷ tỷ, lời này có ý gì? Có phải là hắn lại trêu chọc tiểu thư nhà ai ở bên ngoài không?
Từ Chỉ TÌnh cười nắm lấy tay nàng bảo:
- Muội muội đừng hoảng hốt. Không phải là hắn hí lộng linh tinh, mặc dù hắn thập phần kiêu ngạo nhưng cũng có bản sự không ngờ được, thật khiến người ta kêu kì lạ không ngớt.