Tiêu Ngọc Nhược lại càng nghi hoặc, nhìn thẳng vào Từ Chỉ Tình, cười khổ nói:
- Tỷ tỷ, rốt cục là có chuyện gì vậy? Ngươi nói ra đi, muội muội chịu khó nghe là được.
Từ Chỉ Tình thở dài, đứng dậy, hai tay năm chặt, đi quanh vài bước rồi mới mở miệng nói:
- Muội muội, mặc dù ta không biết Lâm Tam tới từ nơi nào, nhưng học vấn kiến thức của hắn siêu vượt quá thường nhân, điểm này ngươi có thừa nhận không?
Chuyện này còn phải đợi người nói sao, hắn có bản lĩnh gì có ai rõ hơn ta? Đâu chỉ có học vấn kiến thức, mà âm mưu quỷ kế của hắn cũng vượt xa thường nhân. Nhớ tới những chuyện trong quá khứ của hắn, Đại tiểu thư khẽ mỉm cười gật đầu nói:
- Chuyện này ta biết, chuyện của hắn tại Kim Lăng đã được truyền đi khắp thiên hạ rồi.
Từ Chỉ Tình cũng không nhịn được bật cười bảo:
- Chuyện này ta cũng đã nghe phụ thân nhắc qua. Nào là dưới Phật tượng chôn đậu tương, rửa tay dầu sôi, hỏa thiêu đồng tiễn, lại còn có hí lộng Bạch Liên thánh vương, nộ đấu Mai Nghiễm Thu, uy chấn tái thi hội; có đôi khi nghĩ lại thật không dám tin đó là chuyện do gã Lâm Tam này làm. Nhưng còn có nhiều chuyện mà người đời còn chưa biết, ví như việc tiêu diệt Bạch Liên giáo, hắn quân công kì vĩ, chính là đệ nhất nhân trong chiến tích này. Hôm nay tại giáo trường, trước mặt Hoàng Thượng, hắn đối chọi với cường địch, lấy một địch năm, lại dùng kì binh đột kích, cuối cùng đã đại thắng. Những chuyện này gộp lại với nhau chỉ có thể nói về Lâm Tam bằng hai chữ ”Kỳ nhân” mà thôi.
Đại tiểu thư mỉm cười gật đầu, trên mặt thoáng qua một tia kiêu ngạo, nhỏ giọng nói:
- Cho tới bây giờ chưa có chuyện gì mà hắn không làm được.
- Lâm Tam xuất chúng như thế, người người đều ca ngợi, nhưng mà muội muội ngươi có nghĩ rằng, hắn càng xuất chúng thì lại càng xa với Tiêu gia ngươi không, ngươi có chắc là giữ được hắn không?
Từ Chỉ Tình nhẹ nhàng phân tích.
Đại tiểu thư sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu vẫn chưa nói nên lời. Đây là chuyện mà nàng lo lắng nhất, Lâm Tam càng ngày càng xuất sắc, đối với Tiêu gia cũng không phải là chuyện tốt. Tiêu Ngọc Nhược khẽ cắn môi, ánh mắt mê hoặc, hỏi:
- Tỷ tỷ, rốt cục là có chuyện gì vậy?
Từ Chỉ Tình quay người lại, kéo tay nàng nói:
- Muội muội ngươi có biết không, hôm nay diễn binh ở thao trường có Hoàng Thượng đích thân ngự lãm, đối với binh pháp thần kì của hắn rất lấy làm thích thú, truyền cho phụ thân mấy ngày nữa phải đưa hắn vào cung...
Đại tiểu thư kì quái nói:
- Gọi hắn vào cung? Hoàng Thượng coi trọng hắn vậy sao? Đây là chuyện tốt mà, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Từ Chỉ Tình lắc đầu cười khổ:
- Ta nói này tiểu muội muội, ngươi thật biết một mà không biết hai. Hoàng Thượng coi trọng hắn, triệu hắn vào cung, tất có ủy thác trách nhiệm, đây tự nhiên là chuyện tốt. Nếu như hắn thăng quan tiến tước, một bước lên mây, ngươi lại cùng với hắn ân ái thắm thiết, làm một đôi uyên ương trong mộng chúng nhân thì mĩ man vô cùng. Nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy a!
Luận về quan trường, Đại tiểu thư tự hiểu mình thua xa Từ CHỉ Tình. Nàng khẽ cắn môi nói:
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ trong chuyện này còn có khúc chiết gì ư?
Từ Chỉ Tình đưa mắt liếc nàng một cái, than thở:
- Có khúc chiết, nhưng cũng thật kì lạ. Muôi muội, Đại Hoa Hoàng đế có hai vị công chúa, ngươi biết rồi chứ?
- Có hai vị công chúa!
Tiêu Ngọc Nhược gật đầu nói.
- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
- Nha đầu ngốc!
Từ Chỉ TÌnh vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ bé của Đại tiểu thư:
- Nghe phụ thân nói, Hoàng Thượng triệu hắn vào cung, ngoài việc thương nghị quốc sự còn tiết lộ một tin tức tốt – tiểu công chúa phiêu bạt bên ngoài nhiều năm nay đã hồi cung...
- Công chúa? Hồi cung? Chuyện này có quan hệ gì với Lâm Tam?
Đại tiểu thư trầm ngâm hỏi một tiếng, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch:
- Tỷ tỷ, có phải ý người muốn nói là Hoàng Thượng muốn đem gả công chúa cho hắn?
-
Từ Chỉ Tình nắm chặt hai bàn tay nàng, phát giác tay nàng đang run lên khe khẽ, sắc mặt trắng bệch. Từ tiểu thư tự nhiên biết Tiêu Ngọc Nhược đang chua xót trong lòng, nàng cũng không biết an ủi thế nào, chỉ thở dài, nhẹ nhàng bảo:
- Tiểu công chúa năm nay cũng đã hai mươi tuổi, có muốn chọn phò mã hay không ta cũng không biết. Nhưng có một tin tức thiên chân vạn xác, chính miệng phụ thân ta nói ra, vị Công chúa này từng góp ý với Hoàng Thượng triệu Lâm Tam vào cung.
Có tin tức này là đủ rồi, đường đường là Công chúa Đại Hoa, là thiên kim chi thể, lại ở trước mặt Hoàng đế mà nói tốt cho Lâm Tam, nói bọn họ không có quan hệ ai có thể tin được? Nếu Lâm Tam làm phò mã, liệu Công chúa kim chi ngọc diệp uy quyền như vậy có chịu để cho hắn tái hôn với nữ tử bình dân không?
Tên bại hoại này quen biết Công chúa khi nào mà giấu diếm ta như vậy chứ? Đại tiểu thư thân thể mềm mại khẽ run lên, hai bàn tay lạnh lẽo giống như đang ngâm trong nước đá, trong lòng như có hàng nghìn mũi kim châm vậy. Chẳng lẽ tình ý ta dành cho hắn đành như nước Trường Giang trôi ra biển hết ưh?
Đại tiểu thư thê lương cười nói:
- Hắn phúc khí thật không nhỏ, ngay cả Công chúa cũng để mắt đến, ta chỉ là nữ tử bình dân, trong mắt hắn liệu có được bao nhiêu phân lượng đây??
Từ Chỉ Tình vội vàng la lên:
- Muội muôi, bây giờ không nên vội vàng, chuyện này vị tất đã là như vậy. Theo ta thấy Lâm Tam cũng không phải là loại người bạc tình. Hôm nay ta nói chuyện này cho ngươi là hi vọng muội có thể giữ chắc người mình thích trong tay, chớ để đến khi mất đi rồi lại tự oán trách mình, làm người cô đơn cả đời!
Đại tiểu thư lắc đầu, rơi lệ nói:
- Phượng Hoàng không thể ở trong tổ chim, giao long không thể giữ nơi đầm cạn. Hắn như thế nào, ta biết rõ nhất. Với năng lực của hắn, ngày tiến ngàn dặm cũng không khó, ta cũng vì hắn mà cao hứng. Nhưng nếu hắn vì vậy mà bỏ rơi Tiêu gia ta cũng tuyệt không tha thứ cho hắn. Trong mắt ta hắn sẽ mãi chỉ là tên gia đinh Lâm Tam đáng khinh bỉ, là một tên bại hoại mà thôi, cả đời này ta sẽ đều hận hắn.
Nàng nói đến đây nước mắt đã rơi xuống như mưa, phảng phất thấy được hình dáng của Lâm Tam, trong lòng đau như xé nát ruột gan. Thân thể lão đảo, ngẩn người ra không còn biết gì nữa.
Từ Chỉ Tình vội vàng đỡ lấy nàng, Đại tiểu thư giống như chết đuối vớ được cọc, ôm chặt lấy nàng, thổn thức khóc:
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ đó là số mệnh của ta sao? Ta vì sao lại khổ như vậy a!
Từ Chỉ Tình hoàn toàn là vì hảo tâm, nghe được tin tức này liền báo cho Tiêu Ngọc Nhược, mong nàng đề phòng, thật không ngờ lại khiến Đại tiểu thư rơi lệ. Nàng trong lòng cực kì áy náy, cầm chặt bàn tay Đại tiểu thư, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Muội muội ngươi yên tâm, Từ Chỉ Tình ta dù có hi sinh tính mạng cũng phải giúp ngươi với Lâm Tam trở thành đôi lứa, chung thân tương ái.
Vừa bị thương lại vừa bị lụy, cảm giác mệt mỏi thật sự khiến người ta ngủ rất ngon, đến khi mặt trời đã lên ba con sào Lâm Vấn Vinh mới mới mở mắt ra, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, đau đớn trên người đã giảm xuống rất nhiều. Hắn dương mắt đảo qua lại một hồi, bỗng thấy bên mép giường có một bình dược thủy, trên thân viết một chữ ”Ngự”, đã dùng hết một nửa. Từ trong bình truyền ra một mùi hương thơm ngát, quả là thuốc tốt.
Đại tiểu thư làm sao mà có được đồ trong cung nhỉ? Lâm Vấn Vinh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, chậm rãi vươn người ngồi dậy, cả người cũng chỉ còn vài chỗ là ngâm ngẩm đau. Dược vật của Hoàng cung ngự dụng quả nhiên tác dụng vượt xa nhân gian.
Hắn đang đánh giá dược bình thì chợt nghe một tràng tiếng bước chân đi đến, Hoàn Nhi bưng chậu nước ấm đẩy cửa tiến vào, thấy hắn đã ngồi dậy, lập tức vui vẻ nói:
- Tam ca, người tỉnh rồi a?
Lâm Vấn Vinh gật đầu cười bảo”
- Tỉnh rồi! Đại tiểu thư đâu?
Hoàn Nhi nói nhỏ:
- Đại tiểu thư cùng Từ tiểu thư ra ngoài từ sớm rồi.
- Đi cùng Từ tiểu thư?
Lâm Vấn Vinh ngạc nhiên hỏi, nếu ta nhớ không lầm thì hôm qua nha đầu kia không tới nhà chúng ta, làm sao mà Đại tiểu thư mới sáng sớm đã cùng nàng ta ra ngoài được?
Hoàn Nhi thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn liền nói luôn:
- Đêm qua khi ngươi đã ngủ say thì Từ tiểu thư đến bái phỏng, nàng còn mang theo dược bình xin được từ trong cung tới. Đại tiểu thư nhân lúc người ngủ say liền bôi thuốc cho ngươi luôn.
Trời ạh, ta đang tự hỏi sao đêm qua lại mộng thấy có vuốt mèo cào lưng, hóa ra là Đại tiểu thư bôi thuốc cho ta, nha đầu kia càng ngày càng ra dáng hiền thê lương mẫu a. Hắn trong lòng thoải mái, hắc hắc cười nói:
- Đại tiểu thư với Từ tiểu thư ra ngoài từ sớm có việc gì sao?
Hoàn Nhi lắc đầu đáp:
- Nô tỳ không biết.
Nàng ta lại đưa mắt nhìn bốn phía, tỏ vẻ thần bí hạ giọng xuống nói:
- Đêm qua không biết Từ tiểu thư nói gì với Đại tiểu thư mà khiến Đại tiểu thư khóc suốt một đêm, cả Từ tiểu thư khuyên nhủ cũng không được, đến gần sáng mới ngủ được chừng nửa canh giờ. Từ tiểu thư bồi tiếp nàng một đêm, sáng ra ta thấy hai mắt cũng đỏ hồng, giống như là đã khóc, mới sáng sớm đã thấy hai người đi ra ngoài.
Đại tiểu thư khóc một đêm? Chẳng lẽ là tại vì ta bị thương? Nha đầu kia thật là đao tử chủy, đậu hũ tâm, sau này phải đối tốt với nàng ta một chút. Nhưng mà Từ Chỉ Tình vì sao lại khóc, ta với nàng ta cũng không có gì thân thiết lắm. Hơn nữa lời thề của nàng ta còn chưa có thực hiện được, nếu nói khóc vì ta thì khóc tống tử mới đúng a.
Hắn suy nghĩ cả nửa ngày rốt cục cũng không hiểu hai nữ tử này đang nghĩ chuyện gì ở trong lòng, chỉ đành thở dài hỏi:
- Đại tiểu thư có nói khi nào trở về không?
- Không có!
Hoàn Nhi lắc đầu trả lời
- ... Đại tiểu thư đi rất vội vã, một câu dặn lại cũng không thấy.
Càng lúc càng cổ quái ah, không hiểu là Từ Chỉ Tình đang làm gì với Đại tiểu thư nữa, hắn đau đầu một hồi rồi cũng chán, không thèm nghĩ nữa, lại nhớ tới Kim bài mà hôm qua Trữ tiên tử lấy mất. Nếu như lão nhân tặng kim bài kia đúng là Đại Hoa đệ nhất nhân, thì hôm qua trên thao trường diễn binh đúng là hắn ngồi trên loan giá không sai? Con mẹ nó, lão tử anh tuấn tiêu sái thế này, không ngờ hắn lại quên ta, hôm qua không thèm triệu kiến ta có lẽ là vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ hình dáng của ta. Trời ah, nếu biết rằng lão nhân đó có thể là phụ thân của Thanh Tuyền thì khi ở bên ngoài Linh Ẩn tự, bất kể ba bảy hai mốt thế nào cũng phải dập đầu lạy lão nhân vài lạy mới đúng.
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, bất luận thế nào cũng phải tìm cơ hội bái kiến lão trượng nhân mới được. Tâm tư xoay chuyển như điện xẹt, lập tức nghĩ tới một người, liền mở miệng quát lớn:
- Hoàn Nhi, Hoàn Nhi, mau đi chuẩn bị cho ta một cỗ kiệu, kêu thêm hai đại sư chuyên nghề vẽ mô phỏng tranh cổ. Ta muốn tìm một người bạn cũ.
- Bạn cũ? Tam ca, người có bằng hữu trong kinh thành sao?
Hoàn Nhi ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên. Tam ca ta ngọc thụ lâm phong, nhất dạ chiến thập nữ, tương giao khắp thiên hạ không bỏ sót một ai. Một người bằng hữu thì có khó khăn gì?
Lâm Vấn Vinh hắc hắc cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Nhi đỏ bừng lên, vội vàng chạy ra ngoài. Lâm Vấn Vinh ha hả cười, lớn tiếng bảo theo:
- Mời giả họa phải là người giỏi nhất, cứ nói là một tuyệt phẩm giả họa thưởng mười lượng bạc.
Tuyệt phẩm trong giả họa? Đây là chuyện gì? Hoàn Nhi trống ngực đập thình thịch, đối với vị Tam Ca cao thâm khó lường này hành động thật khiến người ta không lần ra đầu đuôi.
Mọi việc đều đã chuẩn bị thỏa đáng, mang theo ”tuyệt phẩm giả họa” trong người, đang muốn lên kiệu ra ngoài chợt thấy xa xa có mấy kiệu phu đang khiêng một cái nhuyễn kiệu đi như bay nhằm thẳng Tiêu gia mà đi tới.
Ta khóc, người này là ai mà ngồi kiệu như ngồi ngựa thế chứ? Lâm Vấn Vinh cười hì hì, đang định lên kiệu bỗng nghe tiếng người từ ngoài xa kêu lớn:
- Lâm tiểu huynh dừng bước. Lâm tiểu huynh dừng bước!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy cỗ kiệu nọ đến trước cửa, ngồi trong kiệu là một lão đầu mái tóc hoa tiêu, chính là Từ Vị - Từ đại nhân. Từ Vị thân vận quan phục đại trào, đầu đội mũ ô sa, bộ dáng hết sức khẩn trương đang vẫy tay với hắn.
Há há, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới, thật quá khỏe a, tránh cho ta một phen vất vả rồi. Bất chấp đau đớn trên người, hắn ha ha cười lớn, vội tiến lên nghênh đón:
- Ah, lão hữu, lâu rồi không gặp, có khỏe không vậy?
Đợi cỗ kiệu hạ xuống trước mặt mọi người, Từ Vị mới từ từ bước xuống kéo tay hắn bảo:
- Lâm tiểu huynh, mau đi cùng ta!
- Đi với ngài làm gì?
Lâm Vấn Vinh cười nói:
- Lão hữu, ngài đến đúng lúc lắm, ta cũng đang muốn tìm ngài. Ai, gần đây tiểu đệ có thu thập được một bộ Chiến quốc binh pháp của Quỷ Cốc Tử và một bức tự họa của ông ta là Quỷ Họa Phù. Lễ tuy nhỏ nhưng tấm lòng kính ý là chính.
Hắn cẩn thận móc bức giả hoạ đưa ra trước mặt Từ Vị, vẻ mặt cực kì nghiêm cẩn.
- Ai da, lúc này lấy đâu tâm tư mà quản cái gì là Quỷ Họa phù a!
Từ Vị tuy vẫn thu lấy bức giả họa nhưng không thèm nhìn đến, kéo tuột Lâm Vấn Vinh vào trong kiệu nôn nóng nói:
- Ngươi mau đi theo ta, chậm là chết người đó – Hoàng Thượng triệu kiến ngươi.