- Cái gì, ai triệu kiến ta?
Lâm Vấn Vinh cơ hồ không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, mở to mắt hỏi lại.
- Hoàng thượng, Hoàng thượng triệu kiến ngươi.
Từ Vị kéo hắn lại gần xe ngựa:
- Đây thật sự là một ân huệ cực kì to lớn, tiểu huynh đệ cứ đi theo ta là được.
Hoàng đế triệu kiến? Lâm Vấn Vinh vừa mừng vừa sợ, mới rồi còn nghĩ cách lấy lòng Từ Vị định nhờ ông ta đưa mình đi gặp Hoàng đế lão nhân. Không ngờ lão Hoàng Đế lại đi trước một bước, triệu hắn tiến cung, khiến cho hắn một phen bàng hoàng.
- Từ đại nhân, Hoàng đế biết ta sao? Ngài có biết ông ta triệu kiến ta là vì chuyện gì không?
Lâm Vấn Vinh cẩn thận dò hỏi.
- Vừa đi vừa nói chuyện!
Từ Vị vừa nói vừa liếc mắt nhìn xa phu một cái, để Lâm Vấn Vinh chui vào trước còn mình theo sau. Bên trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, trong xe còn đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một bộ chung trà tinh mĩ dị thường, vừa nhìn cũng biết không phải là vật tầm thường.
- Xuất phát, mau xuất phát!
Từ Vị trong lòng lo sợ hắn hối hận, vội vàng phân phó cho xa phu đánh xe đi. Tuấn mã gõ móng, lập tức hướng vào trong thành mà đi.
Thấy mọi việc đã đâu vào đấy, Từ Vị mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi xuống lau mồ hôi hột trên trán, cười nói:
- Tốt rồi, lão hủ cuối cùng cũng không nhục mạng, mời được tiểu huynh đệ ngươi cùng tiến cung.
Lâm Vấn Vinh cười hì hì:
- Từ tiên sinh đừng nói như vậy, mặt mũi ta đâu có lớn đến thế. Chỉ cần ngài nói một tiếng, ta làm sao dám không đến chứ.
Từ Vị khi còn ở Kim Lăng mời hắn trợ lực tiêu diệt Bạch Liên giáo đã bị hắn từ chối một phen, sau đó mời hắn gia nhập quân ngũ lại bị hắn từ chối thêm lần nữa; đối với tính tình của Lâm Vấn Vinh cũng đã hiểu được vài phần, người này độc lập độc hành, chuyện không có lợi ích cho hắn hắn tuyệt đối không nhúng tay vào. Tuy nói trước kia hắn cũng đã từng để lộ ý nghĩ tiến cung, nhưng mới chỉ qua vài ngày đã đổi ý không biết đường nào mà lần. Tận mắt thấy hắn ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa, lúc này mới bình tâm lại, cười nói:
- Lâm tiểu huynh, còn nhớ chuyện mấy hôm trước ta nói với ngươi không vậy? Nếu ngươi tự mình tiến cung thì sự việc thập phần nguy hiểm, nhưng hôm nay Hoàng Thượng triệu kiến ngươi thì sự việc lại hoàn toàn khác.
Đúng vậy, nếu sớm biết Hoàng đế lão đầu muốn gặp ta thì ta đây cũng không cần lãng phí mấy chục lạng bạc để làm cái Quỷ Họa Phù. Hắn tuy trời không sợ, đất không sợ nhưng dù sao Hoàng đế cũng là nhất nhân chi chủ, người đứng đầu của một nước, hắn đối với hoàng cung lại không có chút hiểu biết nên tự nhiên trong lòng phải có chút phân vân. Lúc này có lão hồ ly Từ Vị ở đây liền tiện thể thỉnh giáo một phen.
- Từ đại nhân, bây giờ ta đã bị người bắt lên xe ngựa đưa đi rồi, cũng không nên dấu diếm nữa. Ngài có thể tiết lộ cho ta một chút, Hoàng Đế triệu kiến ta làm gì? Không phải mời ta ăn cơm uống rượu đấy chứ, ta và hắn đâu có quen biết?
Lâm Vấn Vinh nói.
Từ Vị cười to bảo:
- Nghe tiểu huynh đệ nói chuyện, ta có thể sống thêm được mười năm ah. Thiên uy khó dò, Hoàng Đế triệu kiến ngươi, ta là thần tử, sao dám phán đoán bừa? Bất quá, hôm qua, biểu hiện của ngươi trên thao diễn võ trường rất tốt, rất thần dũng, lại thêm công lao tiêu diệt Bạch Liên giáo, cho nên Hoàng đế tuyệt không để ngươi chịu thiệt thòi đâu.
Lâm Vấn Vinh gật đầu, điều này cũng đúng, còn chưa nói đến chuyện Hoàng Đế lão đầu còn có thể là lão trượng nhân của ta ah, ta giúp hắn tiêu diệt Bạch Liên giáo, hắn cũng nên thưởng cho ta ít vàng bạc chứ!
Từ Vị kéo rèm lên, cẩn thận nhìn bốn phía, rồi mới thần bí cười hề hề bảo:
- Tiểu huynh đệ, hôm nay chỉ có ta và ngươi. Ngươi nói thật cho lão hủ biết, có phải ngươi đã chiếm được phương tâm của một người…
Từ Vị nói đến đây không tự chủ được dừng lại nhìn hắn. Lâm Vấn Vinh thấy lời nói ra chỉ một nửa không nhịn được mở miệng hỏi:
- Từ lão ca, chiếm được phương tâm của ai đó? Người mau nói ra đi!
- Ngươi chiếm được phương tâm của Tiểu công chúa?
Từ Vị nói khẽ, trên mặt hiện ra nét cười.
“Tiểu công chúa?” Lâm Vấn Vinh giật mình thảng thốt, chẳng lẽ người hắn nói đến là Thanh Tuyền? Ta khóc, chẳng phải trước kia hắn nói hắn không nhận ra Thanh Tuyền sao? Chẳng lẽ lão đầu này lại gạt ta?
Từ Vị thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, cũng biết hắn không muốn nói, liền cười bảo:
- Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, Hoàng Đế đã nói với ta rồi.
- Hoàng thượng nói với ngài? Nói cái gì?
Lâm Vấn Vinh ngạc nhiên nói, chẳng lẽ Thanh Tuyền đã tiết lộ sự tình giữa ta và nàng ấy cho lão đầu sao? Nói vậy lão tử không phải sẽ lập tức trở thành Phò mã sao? Hắn trong lòng hồi hộp, mong chờ nhìn Từ Vị.
Từ Vị cười hắc hắc bảo:
- Tiểu huynh đệ, không cần giấu diếm với lão hủ. Chả trách lão hủ gặp Hoàng Thượng tiến cử ngươi lại không có một chút cự tuyệt nào, hóa ra là vì Tiểu công chúa.
- Ai da, ta xin ngươi đấy Từ đại gia, đừng có giăng mê võng cho ta nữa có được không, mau nói xem là chuyện gì?
Lâm Vấn Vinh lúc này lòng như có lửa đốt, thấy lão Từ bộ dạng quan lại “thâm hiểm” của hắn chỉ hận không thể cắn hắn một miếng, moi hết sự thật ra.
Từ Vị cười cười bảo:
- Hôm qua Hoàng Thượng triệu ta vào cung, vốn là để thương nghị chính sự, cuối cùng lại tiết lộ cho lão hủ một tin tức tối mật. Hoàng Thượng bảo Tiểu công chúa phiêu bạt bên ngoài đã nhiều năm nay đã hồi cung, ngươi nói xem đây có phải là một tin tức tốt kinh người không?
Hồi cung? Lâm Vấn Vinh giữ chặt lấy Từ Vị, móc bức họa Thanh Tuyền từ trong lồng ngực ra, kích động đưa tới trước mặt hắn:
- Từ lão ca,, ngươi mau nói cho ta, có phải Tiểu công chúa trông như thế này hay không? Có đúng là nữ tử trong bức họa này không?
Từ Vị quét mắt qua bức họa tượng một cái, cười khổ nói:
- Tiểu huynh đệ, ta cũng mới biết tin tức này ngày hôm qua, còn chưa có ra mắt Tiểu công chúa, làm sao mà xác nhận được. Nhưng mà Tiểu công chúa nhất định nhận biết được ngươi ah.
- Nhận biết ta? Từ tiên sinh, ngài làm sao biết được?
Lâm Vấn Vinh nhìn Thanh Tuyền trong bức họa, kinh ngạc hỏi.
- Hoàng Thượng hôm qua có nói, Tiểu công chúa vừa hồi cung, lập tức đã tiến cử ngươi. Hôm qua Hoàng Thượng lại được tận mắt trông thấy anh tư của ngươi, hảo cảm lại càng tăng thêm, hơn nữa lão hủ cũng có góp thêm vài lời, Hoàng Thượng long nhan đại hỉ, khẩn trương triệu ngươi vào cung. Tiểu huynh đệ, ngay cả công chúa cũng nói tốt cho ngươi, vận khí ngươi thật không nhỏ ah!
Từ Vị thần bí nhìn hắn, trên mặt còn lộ ra dáng vẻ cười cười “bình thường” của nam nhân.
Khóc mất, lão dâm đãng này, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Tô Khanh Liên tại Tây Hồ danh đầu không nhỏ, nhất định là rất nhiều hoa chiêu mới có thể khiến ngươi có bộ dáng dâm đãng như vậy ah!
- Thanh Tuyền, nhất định là Thanh Tuyền!
Lâm Vấn Vinh đứng lên, kích động nói. Nhưng xe ngựa này lại không đủ cao, thiếu chút nữa trần xe bị hắn xuyên qua. Từ Vị kéo hắn ngồi xuống , vẻ mặt lại càng thần bí hơn bảo:
- Có đúng là Thanh Tuyền tiểu thư mà ngươi nói hay không, lão hủ cũng không dám chắc. Bất quá hôm nay ngươi tiến cung, nếu làm cho Hoàng Thượng cao hứng, chuẩn cho ngươi ra mắt công chúa, như vậy không phải là có thể xác định rồi sao?
Thấy vẻ mặt tươi cười gian trá của hắn, Lâm Vấn Vinh thoáng tỉnh táo lại một chút, không đúng, chuyện này có chút cổ quái. Bây giờ đã đứng buổi, đợt thượng triều đã tan sớm rồi mới phải. Tại sao Hoàng Đế lại nóng lòng, ta cũng không phải loại anh hùng cứu quốc đại nhân vật gì. Hắn có vội cũng không cần triệu kiến ta sớm như vậy ah?
Lão Từ nhất định có gian trá, nhưng hắn tuyệt không để lộ ra mặt, trong lòng xoay chuyển một trận, hắc hắc cười nói:
- Từ đại nhân, Hoàng Thượng triệu kiến ta cũng chỉ vì việc này thôi sao? Vậy không cần vội, cứ cho xe ngựa đi thong thả cũng được.
Từ Vị vội vàng nói:
- Không thể được, Hoàng thượng triệu kiến, chúng ta là thần tử, làm sao có thể chậm trễ được!
Đợi đến khi trông thấy vẻ mặt tựa cười mà không phải cười của Lâm Vấn Vinh, hắn liền hắc hắc cười theo:
- Lâm tiểu huynh quả nhiên là người thông minh, lão hủ cũng không gạt ngươi. Vừa rồi ta nói mỗi câu đều là thật, không chút dấu diếm; bất quá đó mới chỉ là tin tốt mà thôi.
- Nói như vậy còn có tin tức xấu?
Lâm Vấn Vinh tươi cười thản nhiên nói. Sớm biết lão đầu này không dễ đối phó như vậy, ngươi là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Hoàng đế, tuyên triệu một người lại là việc nhỏ, làm sao có thể bắt hắn thân hành chứ. Cho dù là để chu toàn danh phận cho hắn thì cũng không cần đến một vị Thượng thư Bộ Hộ như hắn, bên trong nhất định còn có huyền cơ khác.
- Tin tức xấu cũng có mấy cái, hơn nữa còn liên quan tới lão đệ ngươi!
Từ Vị ngượng ngùng cười nói.
Có liên quan đến ta? Không phải là Trữ Tích Vũ xảy ra chuyện gì chứ? Hắn trong lòng nghi hoặc, lại nghe Từ Vị nói tiếp:
- Lâm lão đệ, lúc này vừa đúng tiết khai xuân, hàng năm vào lúc này các phiên quốc đếu phái sứ giả tới tỏ ý thuần phục, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Theo như lão Từ nói, chuyện này không có quan hệ gì tới Trữ tiên tử, vì sao lại nói là có tin tức xấu, lại liên quan tới ta nữa? Không phải là Tiểu công chúa nhìn ta thuận mắt muốn bắt cóc ta chứ? Hắn cười cười ti tiện, đưa ra vẻ mặt cả kinh nói:
- Vạn quốc tiến cống, vốn là chuyện tốt ah. Có thể phát dương uy phong của Đại Hoa ta, như thế nào Từ lão ca ngươi lại bảo là tin xấu vậy?
Từ Vị liếc mắt nhìn ra ngoài xe ngựa một chút, tiếng bánh xe lốc cốc lăn nhanh trên đường đập vào tai, ông buông rèm, thở dài bảo:
- Lâm tiểu huynh, có nhiều chuyện triều trung lão đệ còn chưa biết. Đại Hoa ta là đại quốc, tài nguyên dồi dào, dân cư đông đảo, đứng đầu trong các chư quốc xung quanh. Lúc cường thịnh nhất có hơn trăm nước chư hầu, hàng năm đều hướng tới thượng triều bái cống, tràng diện thậ là uy phong cực độ.
- Ah, chẳng lẽ năm nay không giống vậy sao?
Lâm Vấn Vinh hỏi.
Từ Vị lắc đầu:
- Năm nay quả thật không giống với mọi năm. Đại Hoa ta mấy năm nay cùng người Hồ chiến sự liên miên, lại thêm Bạch Liên giáo làm loạn, trong triều lại có loạn đảng ẩn nấp, ngoại công nội phá, quốc lực không thể còn như năm đó. Phụ chúc, phiên quốc cũng không còn là người cũ, lòng người cũng đổi khác. Tuy ngoài mặt thần phục nhưng bên trong lại ẩn giấu dã tâm, triều cống cũng ngày một ít đi.
Lâm Vấn Vinh gật đầu, đây là điều tự nhiên, giữa các quốc gia với nhau, chỉ có lợi ích không có bằng hữu. Đại Hoa hôm nay suy yếu, nếu còn có người chịu hạ mình mới lạ.
- Từ tiên sinh, ta đối với quốc sự một khiếu không thông, ngươi nói với ta khác nào đàn gảy tai trâu.
Lâm Vấn Vinh cười hì hì nói:
- Ngài mau nói thật xem như thế nào lại có quan hệ với ta được??
Từ Vị bảo:
- Có liên quan tới ngươi hay không đợi ta nói xong là biết ngay. Mấy năm trước, chư quốc triều phục đã có dấu hiệu giảm dần, triều cống vẫn có tuy không thể nói là phong hậu nhưng cũng không quá tệ. Nhưng năm nay thì thật là kì quái! Đông Doanh, Cao Lệ tự tìm đến bái phỏng thượng quốc, giống như là đã bàn trước với nhau, trước sau chỉ trong có một ngày.
“Đến bái phỏng thì có gì là không tốt? chẳng lẽ sợ tốn mấy bữa cơm rượu sao?
Lâm Vấn Vinh cười nói:
- Ta thấy Đại Hoa chúng ta giống như là đầu lĩnh của băng đảng xã hội đen, bọn tiểu đệ đi theo đều là bọn hỗn độn, nay lại thêm hai tên tiểu đệ đến ra mắt đầu lĩnh thì cũng không có gì là lạ ah.
Từ Vị nhìn hắn một lúc cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ đành cười khan một tiếng bảo:
- Lâm tiểu huynh so sánh như vậy thật là mới mẻ. Nếu chỉ đến ra mắt thì dễ thôi. Nhưng kì quái là bọn họ năm nay đến cũng tốt rồi, triều cống cũng giảm còn phân nửa những năm trước, mặt khác người Hồ cũng phái sứ thần tới. Lúc này tại kinh thành thế lực của chư quốc đã tề tu đầy đủ. Lâm tiểu ca, ngươi nói xem chuyện này có liên quan tới ngươi không?
Người Hồ cũng tới? Việc này đúng là không đơn giản ah. Lâm Vấn Vinh nhướng mày suy nghĩ, Cao Lệ, Đông Doanh là dạng người nào hắn hiểu hơn ai hết, chính là điển hình của hiếp yếu xu mạnh ah, thật ra các quốc gia phụ thuộc có nước nào mà không như vậy? Nhưng lại đến cùng lúc với Hồ quốc, mẹ kiếp chẳng lẽ muốn đi theo người Hồ?
Hắn trogn lòng xoay chuyển ý nghĩ liên tục nhưng trên mặt không lộ ra một chút gì, Từ Vị tuyệt đối là một lão hồ ly, đem việc này nói với mình, chẳng lẽ là muốn mình đi đối phó với bọn chúng sao?
- Oa, bọn chúng đến Kinh thành cùng một lúc cũng rất tốt ah, mọi người cùng thưởng trà, uống rượu nói chuyện phiếm có thể tăng cường một chút hữu nghị mà.
Lâm Vấn Vinh giả bộ hồ đồ đáp:
- Bất quá, có chút không tốt là chuyện này lại không liên quan tới ta!
Từ Vị cũng không tức giận, mỉm cười nói:
- Nếu chỉ là cùng nhau tiến cống, có giảm bớt lễ vật cũng dễ thôi, nhưng có chuyện thật khiến người ta tức giận. Mấy tiểu quốc này không biết từ đâu biết được tin Tiểu công chúa hồi cung, bọn họ cóc lại muốn ăn thịt thiên nga, ngang nhiên đòi hỏi.
- Đòi cái gì?
Lâm Vấn Vinh cả giận nói.
- Đông Doanh, Cao Lệ đồng thời hướng tới Hoàng Thượng cầu thân, xin Hoàng Thượng gả Tiểu công chúa được người yêu quý nhất cho Vương Tử của bọn họ.
Crắc… bình trà bị Lâm Vấn Vinh bóp nát, hắn siết chặt hai nắm tay, nộ hỏa đùng đùng nói:
- Con mẹ nó mấy tên tiểu quỷ, ngay cả lão bà của ta cũng dám có chủ ý, lão tử phải giết hắn.
Từ Vị thở dài một tiếng bảo:
- Không chỉ có thế, người Hồ còn kiêu ngạo đưa ra điều kiện ngưng chiến lui binh, ngoài việc đòi Đại Hoa cắt đất bồi thường ra còn đòi tiểu công chúa ra ngoài ngàn dặm làm phi tần cho Hồ Hãn. Đó thật là làm nhục tới quốc thể Đại Hoa ta ah!
Từ Vị thổi gió vào lửa, len lén nhìn thái độ của Lâm Vấn Vinh, thấy hắn hai hàm răng cắn chặt, mặt đen xạm lại, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Con mẹ nó, Lâm Vấn Vinh nắm chặt hai tay, cắn răng nói:
- Từ tiên sinh, ngươi không cần phải kích ta. Ngươi yên tâm đi, chuyện này là chuyện của Lâm Tam ta, ta tuyệt đối không bỏ qua. Ai dám có chủ ý với lão bà của ta, ta lập tức khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Từ Vị tốn mất nửa ngày miệng lưỡi cũng chỉ là vì những lời này, nghe vậy mừng rỡ kéo Lâm Vấn Vinh nhẹ nhàng bảo:
- Lâm huynh đệ, lão hủ hôm nay cuối cùng cũng không nhục mệnh. Hoàng Thượng lúc này đang ở trong cung tiếp nhận Sử tiết của chư quốc triều bái, chúng ta mau đi thôi. Xa phu, giục ngựa đi nhanh lên, ta muốn nhập cung càng nhanh càng tốt!