Lâm Vấn Vinh thở dài, khi tới thế giới này hắn vốn định rời xa quan trường, tránh khỏi thị phi; nhưng thế sự vô thường, kế hoạch ngày hôm qua cũng không chi trì được biến hóa ngày hôm nay ah, vì Thanh Tuyền chốn hoàng cung đầy thị phi không thể không tiến vào. Tuy nói rằng mục đích của hắn rất đơn giản, đơn thuần chỉ là để trợ giúp lão bà của mình, nhưng quan trường biến ảo khó lường, tâm tư Hoàng Đế càng khó dò, nhập thân vào cửa cung còn rất nhiều biến hóa khôn lường ah, Thật không bằng ta an lạc ở tại Tiêu gia, làm một tiểu gia đinh sớm tối khoái lạc ah.
Lâm Vấn Vinh trong lòng cảm khái không thôi. Từ Vị thấy hắn trầm mặc, tựa hồ cũng hiểu được tâm tư của hắn, không quấy rầy, dọc đường đi lời nói cực nhỏ, xe ngựa vội vã chạy về phía hoàng cung, càng vào sâu giới bị càng sâm nghiêm, phút chốc đã đến cửa chính của Hoàng Cung.
Nhìn tường thành xây bằng đá khối rắn rỏi, cấm vệ quân đao thương sáng loáng, canh phong cẩn mật, Lâm Vấn Vinh bất giác nhớ tới ngày ấy cùng Trữ tiên tử sơ kiến, chính là ở trước con sông hộ thành. Nhờ Đại tiểu thư phái người đả thông các cửa mình mới không bị quấy rầy. Nguyên tưởng là Hoàng cung rất sâu, muốn đi vào thật khó khăn, không ngờ hôm nay bị Từ Vị mang theo thánh chỉ mời nhập cung, so với chuyện ngày trước thật là một trời một vực ah.
Trầm tư một chút đã đến bên cạnh cấm thành, xe ngựa dừng lại, từ đây hai người bỏ xe đi bộ. Hai đội quan binh y phục chỉnh tê, giáp trụ sáng loáng, mắt hổ nhìn thẳng, đứng nghiêm ở hai bên, khí thế quả nhiên là rất hùng vĩ. Hoàng cung khí phác quả nhiên không giống phàm trần. Nơi này chỉ là cửa ngoài thành còn đề phòng như thế, vậy bên trong thành không biết là đến thế nào nữa đây?
Lâm Vấn Vinh nhìn Từ Vị cười:
- Từ đại nhân, hoàng cũng mỗi ngày đều phái ra nhiều trạm canh gác như vậy sao? Cái này cũng tốn kém không ít tiền bạc ah!
Từ VỊ lắc đầu bảo:
- Ngày thường Hoàng cung tuy cũng có giới bị sâm nghiêm nhưng không nhiều thị vệ như vậy. Hơn mười năm trước, Hoàng thượng gặp thích khách ở trong cung, khi đó có thể nói, trong cung ba bước một người, năm bước một trạm canh, ngay cả con gián cũng khó lọt. Hôm nay khí thế này vẫn còn kém xa năm đó. Cũng chỉ vì hôm nay sử tiết phiên chúc với phiên bang triều kiến cho nên Hoàng THượng mới gia tăng nhân thủ, chính là để cho bọn họ thấy.
Hai người vừa tới, bọn thị vệ lập tức khom người, hành lễ với Từ Vị:
- Tham kiến Từ đại nhân!
Từ Vị phất tay nói:
- Làm phiền chư vị, bổn quan phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, đưa vị Lâm tiểu huynh này nhập cung diện kiến, đây là ngự tứ kim bài.
Từ Vị đưa hai tay nâng kim bài sáng lấp lánh, mọi người vội vàng khom người quỳ xuống đất.
Lâm Vấn Vinh liếc mắt nhìn qua một chút, lập tức nhận ra khối kim bài trong tay Từ Vị cùng khối kim bài của mình không giống nhau; khối kim bài này mặt trước có khắc một con ngũ trảo kim long, mặt sau lại khắc bốn chữ rồng bay phượng múa “Như trẫm thân lâm”. Lão Từ thân phận thật khác thường ah, vật trong tay cũng là vật cao cấp, nói cách khác đó chính là một vô địch bảo kiếm, thấy ai trái mắt giết người đó. Chả trách tại Kim Lăng hắn lại dám mạnh tay chỉnh sửa quan trường như vậy!
Đã có vô địch kim bài, Hộ vệ môn cũng không dám xét hỏi, khom người tiễn hai người bọn họ tiến vào trong. Lâm Từ hai người rảo bước mà đi, vượt qua con sông hộ thành, xuyên qua tầng tầng cấm vệ quân, xuyên qua Đoan Môn, Ngọ Môn, lại qua Kim Ngọc kiều, nhằm thẳng Thái Hòa điện đi tới. Bên đường tường hồng ngói đỏ, cây ngọc lá vàng, quang mang huy hoàng sáng chói, điện vũ lâu thai, cao thấp đan xen, cảnh vật trông thật tráng quan hùng vĩ. Trên mặt đất trăm hoa đua sắc, hai bên nơi nào cũng thấy đặt những vật quý hiếm trên đời, hoa lệ vô cùng.
Hoàng cung này quả nhiên cũng thật xa hoa ah, Lâm Vấn Vinh trong lòng khiếp sợ, đây chính là điển hình của công trình biểu tượng ah. Nếu chỉ dùng số tiền này vào việc an dân quốc phòng thì làm gì có chuyện thủy hoạ không dứt, người Hồ không diệt? Thuế thu của quốc gia đều đổ hết lên mấy cái lầu gác hoa hòe này, khó trách người Hồ có thể vào trong nhà mà nhục mạ!
Khi hắn còn đang giận giữ chưa nguôi thì đã đến trước cửa điện, từ đây phải đi qua chín cao lâu tượng trưng cho Hoàng quyền chí cao vô thượng.
Một tên nội thị đang đứng chầu trước cửa thấy Từ Vị đi tới vội vàng khom người hành lễ:
- Kiến quá Từ đại nhân!
Từ Vị cười hoàn lễ nói:
- Làm phiền Cao công công, vị này chính là Lâm Tam được Hoàng Thượng triệu kiến. Lâm tiểu huynh, vị này là Cao công công, hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, ngươi sau này nên thân cận với hắn.
Không phải chứ, muốn ta thân cận với thái giám ah? Cũng không có vấn đề gì. Hắn cũng là một gã linh mẫn, vừa kín đáo nhét tờ ngân phiếu năm mươi lạng bạcvào trong tay cao công công vừa cười hì hì nói:
- Vị này là Cao công công sao? Tiểu đệ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền. Trông công công từ mi thiện mục, hòa nhã khả kính, chắc chắn là hầu hạ Hoàng Thượng lâu ngày được hưởng chút Long khí của người mới có thể phiêu dật xuất trần như vậy. Tiểu đệ thật là bội phục, thật là kính ngưỡng.
người nào mà chả thích nghe người khác khen ngợi mình, nói vài câu nịnh nọt cũng không mất chút thịt nào. Nếu ở trong cung mà muốn tìm Thanh Tuyền nhất định phải thi triển chút công phu trên người tên thái giám này. Tục ngữ nói “Thà phạm quân tử, chớ phạm tiểu nhân”, bọn thái giám này việc tốt không đủ mà việc xấu thì có thừa, tốt nhất là không nên đụng đến.
Cao công công giữ bộ mặt nghiêm nghị, bất động thanh sắc nhẹ nhàng nhét tờ ngân phiếu vào trong tay áo, cười khan vài tiếng, nói chuyện bằng cái giọng nửa đàn bà của y:
- Lâm công tử khách khí rồi. Hoàng thượng hết sức coi trọng công tử, thường hay nhắc nhở tạp gia về công tử, có thể nói là hoàng ân hạo đẳng, sau này chắc chắn công tử còn có nhiều phúc phận không ngờ được.
Từ Vị mỉm cười gật đầu, đối với biểu hiện của Lâm Vấn Vinh hết sức hài lòng. Lâm Tam tuy không tham gia quan trường nhưng đạo lí của quan trường còn hiểu rõ hơn cả mấy lão hồ ly lâu năm, cũng không biết là hắn làm sao mà xử lí được như vậy. Hắn nhỏ giọng hỏi:
- Công công, bây giờ Hoàng Thượng vẫn còn trong Ngự thư phòng sao?
Cao công công lắc đầu đáp:
- Hoàng Thượng vừa mới bãi giá về Di Niên điện, lúc này đang nghe pháp sư tụng kinh thư. Nghe nói hôm qua pháp sư vừa luyện xong một lô tiên đan, chắc là Hoàng Thượng đang muốn phục dụng đây mà.
Pháp sư? Dụng đan”? chuyện này là thế nào? Lão Hoàng đế này vì sao lại đi nghe lời yêu đạo huyễn hoặc thế nhỉ?
Từ Vị nghe xong nhưng lại không có chút kinh ngạc nào, tựa như đối với tình hình trước mắt không hề liên quan tới hắn vậy. Thấy Lâm Vấn Vinh trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc rồi biến mất không khỏi âm thầm tán thưởng, Lâm Tam đối với những chuyện kinh thiên động địa trong cung mà vẫn có thể trấn định như thế thật là hiếm thấy.
- Vậy sứ tiết của các nước đâu? Chẳng lẽ Hoàng thượng không triệu kiến bọn họ sao?
Từ Vị thấp giọng hỏi.
Cao công công nhìn thoáng qua xung quanh một chút rồi mới ghé đến bên người Từ Vị nói:
- Hoàng thượng để cho bọn họ chờ trong Văn Hoa điện, mài dũa bớt ngạo khí của chúng. Thiên tử của Đại Hoa chúng ta là chân mệnh thiên long, bọn dã nhân man di này làm sao có thể nói muốn gặp là gặp được. Nghĩ lại thời Thánh tổ hoàng đế tại vị là lúc Đại Hoa ta uy phong bát diện, trăm nước phiên chúc triều bái, Phiên Vương chờ từ đầu năm tới cuối năm còn không một lần thấy mặt thiên tử. Hôm nay bọn họ tới đây, thấy được mặt rồng thì là phúc khí, còn nhược bằng không thì đó là tạo hóa vậy.
Từ Vị gật đầu, lời này nói không sai, phụ chúc tiểu quốc tuyệt không thể dễ dàng thấy được long uy.
Cao công công nhìn hai người nói:
- Hoàng thượng vừa truyền khẩu dụ, mời đại nhân cùng Lâm công tử đến Văn Hoa điện, tân khoa trạng nguyên Tô Mộ Bạch đại nhân cũng đang ở đó.
Tô Mộ Bạch? Lâm Vấn Vinh sửng sốt, tên gia hỏa này lần trước chưa đánh đã bỏ chạy, ta còn tưởng là hắn sợ chết, nguyên lai là trốn dưới chân thiên tử.
Từ Vị gật đầu chào Cao công công rồi mang Lâm Tam tiến về phía Văn Hoa điện. Lâm Vấn Vinh đi được vài bước, không nhịn được mở miệng hỏi:
- Từ tiên sinh, ta có chuyện này không rõ.
Từ Vị dừng bước cười bảo:
- Lâm tiểu huynh, ngươi muốn hỏi gì thì cứ nói đi. Chỉ cần lão phu biết nhất định sẽ trả lời cho ngươi.
Lâm Vấn Vinh gật đầu nói:
- Từ tiên sinh, vừa rồi vị thái giám kia nói Hoàng Đế tế bái pháp sư luyện tiên đan, chuyện này là thật sao?
- Thế nào, chẳng lẽ Lâm tiểu huynh cho rằng chuyện này là giả?
Từ Vị liếc mắt nhìn hắn cười.
Lâm Vấn Vinh lắc đầu trả lời:
- Có đúng là thật hay không ta cũng không dám nói, chỉ là việc này quá vu vơ mờ mịt, chỉ sợ là không ai có thể nói chính xác được. Chuyện yêu đạo loạn quốc trong lịch sử cũng không phải là hiếm.
Từ Vị vội vang nhìn quanh, nhẹ giọng bảo:
- Lâm tiểu huynh không được nói lung tung, chuyện rơi đầu đó.
- Chuyện này ta biết, chỉ là Từ tiên sinh đạo cao đức trọng, làm người sảng khoái, lại cùng ta quan hệ không tệ, ta mới nói lời thật cùng ngươi mà thôi, còn nếu là người khác thì khi nào ta nói đến chuyện này.
Lâm Vấn Vinh cười cười vỗ mông ngựa.
- Tiểu huynh không cần tâng bốc ta lên cao như thế, lão hủ không nhận nổi đâu.
Từ Vị nở nụ cười rồi khe khẽ thở dài, vẻ mặt mông lung:
- Chuyện học pháp thuật, luyện tiên đan này mọi người đều biết là giả, nhưng ai dám nói ra miệng? Trong lúc này Hoàng thượng trước đây đối với tiên pháp không chút quan tâm, nhưng từ ngày đăng ngôi đại bảo thì chợt biến đổi, hứng thú với tiên pháp linh đan đại tăng, nhất thời trầm tịch trong đó, đến nay cũng đã hơn mười năm rồi. Cũng may là người thiên tư thông minh, chưa từng bỏ bê triều chính, chúng thần trong triều tuy có can ngăn nhưng không được.
Chưa từng bỏ bê triều chính? Ta khóc mất, người Hồ đánh tới cửa, ngay cả Đông Doanh cùng Cao Lệ cũng dám động thổ trên đầu thái tuế, cái này còn không gọi là hoang phế triều chính thì gọi là gì đây? Nếu nói như vậy, lão tử ở trong Tiêu gia mấy năm vừa rồi uổng phí mất rồi.
Ở ngoài xa chính là một tòa kim điện trang nghiêm hùng vĩ, nổi bật hơn hẳn các tòa thiên điện khác, trước cửa có treo một tấm biển lớn khắc ba chữ mạ vàng “Văn Hoa Điện”.
Hai người vừa đến gần Văn Hoa điện liền nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra, một âm thanh ngang ngạnh vang lên:
- Tô đại nhân, Hoàng đế Đại Hoa khi nào mới có thể tiếp kiến chúng ta? Bổn sứ thần thời gian quý giá, không thể ở đây chờ mãi được; nếu Hoàng đế của các ngươi không đáp ứng điều kiện của chúng ta thì ta liền bẩm báo cho Khả Hãn của chúng ta. Chỉ cần Khã Hãn hạ lệnh một tiếng, mười vạn đại quân lập tức nam hạ, vó ngựa dậm nát đất trung nguyên, giang sơn Đại Hoa này sẽ trở thành của chúng ta đó.
Tô đại nhân? Tô đại nhân làm sao có thể làm được công việc này nhỉ? Lâm Vấn Vinh trong lòng khó hiểu. Nghe người này nói chuyện thanh âm thô cứng, có lẽ là sứ thần của Hồ quốc rồi; cái gì là ngoạn ý chứ, ngay cả tiếng nói Đại Hoa còn chưa rõ mà cũng dám làm sứ thần ah? Khi lão tổ tông của Hoan nhân chúng ta tung hoành thiên hạ, các ngươi còn chưa biết là đang đầu thai nơi nào ah.
Mặc kệ việc Đại Hoa có chống đỡ nổi hay không, nhưng nếu là việc trong nhà hắn thì tuyệt đối không để cho ngoại nhân ăn hiếp. Lâm Vấn Vinh trong lòng khó chịu, thật muốn đem tên người Hồ này hành hạ cho đến chết.
Trong đại sảnh một người lên tiếng nói:
- A Sử Lặc đại nhân xin hãy yên tâm đừng nổi giận. Hoàng đế Đại Hoa quốc sự bề bộn, hiện đang ở trong Thượng thư phòng xử lí việc quốc quân đại sự, lúc nào rảnh sẽ triệu kiến các vị ngay.
A Sử Lặc? nương thân của vị A huynh này mới thật là tài ah, cái tên như vậy mà cũng có thể tưởng tượng ra được. Thanh âm vừa trả lời nhất định là của Tô Mộ Bạch rồi. “Tô đại nhân” là cách A Sử Lặc xưng hô với hắn.
Lại có một người khác nói:
- Đúng vậy, Tô đại nhân các hạ, bổn Vương tử từ Đông Doanh xa xôi vượt biển mà tới, hội kiến với Hoàng đế Đại Hoa đã mang đến trân châu Đông dương nổi tiếng, có thể nói là tình thâm nghĩa trọng. Chỉ là từ hôm qua nhập kinh đến giờ, Hoàng đế bệ hạ sao vẫn chậm chạp không chịu gặp ta. Đông Doanh võ sĩ đạo chúng ta danh vang thiên hạ, bỉ nhân kế cung Vũ Thụ, thân là thứ tử tối cao quý trong hoàng tộc Đông Doanh, chẳng lẽ không đáng để tiếp kiến với hắn sao?
Tô Mộ Bạch vội vàng nói:
- Vũ Thụ vương tử, mong người bớt giận. Hoàng thượng đang xử lí việc triều chánh, sau đó mới có thể tiếp kiến các vị. Mời các vị thưởng trà trước đã, đây chính là danh trà của Đại Hoa chúng ta – Tây Hồ Long Tĩnh trà, hương vị rất ngọt ngào, mời các vị nếm thử một chút.
Vũ Thụ vương tử hừ một tiếng nói:
- Dùng trà? Người Đại Hoa các ngươi, luận về ăn uống thì hay lắm, đúng là nhất thế giới. Nhưng nếu nói về vũ lực thì lại chẳng khác nào kẻ mang bệnh lâu ngày, thật là vô dụng. Dũng sĩ Đông Doanh ta ai cũng có thể một địch mười, đáng cho các người gãy cả răng rơi đầy mặt đất.
Tên tiểu tử Nhật Bổn nhà ngươi… Mấy chữ cuối cùng hoàn toàn kích nộ Lâm Vấn Vinh, hắn lửa giận ngút trời, lập tức tiến vào. Từ Vị vội vàng đến bên hắn nói:
- Lâm tiểu huynh, đây là Văn Hoa điện, không làm vậy được đâu.
Văn Hoa điện thì sao? Lão tử thấy khó chịu với tên tiểu Nhật Bổn này, ta nhất định phải dạy dỗ hắn, bất kể đây có là Văn Hoa điện hay Kiền Thanh cung thì cũng mặc. Lâm Vấn Vinh hắc hắc cười nói:
- Từ tiên sinh đừng sợ, chúng ta là người văn minh, đối phó với bọn súc sanh ta tự nhiên có thủ đoạn cao minh hơn chúng.
Từ Vị hiểu rõ cá tính của hắn, nói chuyện bình thường thì không sao; nhưng một khi tính khí quật cường của hắn trỗi dậy thì chỉ sợ có là Hoàng đế lão tử cũng khó dừng được hắn. Thấy Lâm Vấn Vinh cười hì hì đi vào, Từ Vị bất đắc dĩ thở dài, kế cung Vũ Thụ ngươi tự cầu phúc đi nha, sát tinh của ngươi tới rồi đó. Từ Vị trong lòng bất an, lập tức theo chân Lâm Tam bước vào trong đại điện.