Kịch chiến mở màn.
Áo Phỉ La Khắc giữa thiên quân vạn mã biểu hiện vô cùng mạnh mẽ, cất đầu vươn tay đều thể hiện sự ưu nhã khôn cùng. Hoàng kim chiến thương của y múa lên với tốc độ không thể phân biệt được bằng mắt thường, từng điểm thương ảnh hòa vào một đoàn hỏa diễm màu kim sắc không ngừng bay về phía bọn kỵ binh Băng Tuyết Ngân Hồ ở chung quanh. Chỉ đáng tiếc là các kỵ sĩ Băng Tuyết Ngân Hồ không hề hân thưởng vẻ đẹp mỹ lệ này.
Dưới tay một tram Hoàng kim kỵ sĩ đi theo sau Hoàng kim sư tử, bọn chúng như một băng màu trắng lăn lộn giữa luồng sóng màu vàng. Luồng sóng màu vàng đi đến đâu, trận hình của Băng Tuyết Ngân Hồ bị dễ dàng cắt tan ra từng mảnh đến đó. Những hoàng kim kỵ sĩ còn lại chia ra làm mỗi tiểu đội mười người, ba tiểu đội thành một tổ. Tiểu đội đi trước chịu trách nhiệm phân cắt địch nhân, từ trong trận địa hỗn loạn của địch quân cắt nhỏ ra từng nhóm nhỏ khoảng mười kỵ sĩ địch. Liền theo đó, hai tiểu đội bám theo sau chỉ trong chốc lát là nuốt gọn số kỵ sĩ Băng Tuyết Ngân Hồ mới bị tách ra này. Sau đó, họ lại bát đầu phân cắt, tiêu diệt, phân cắt, tiêu diệt nữa nữa... cứ lần lượt như thế.
Trong cơn sóng màu vàng ấy, La Cách và mọi người rõ ràng là vô cùng khó coi, giống như một đống rác rưởi đủ màu đủ sắc đang trôi giữa một dòng nước xanh trong. Tuy nhiên, cho dù phục sức của dong binh Long Dữ Mỹ Nhấn bất nhất, đủ màu đủ sắc, đội hình tán loạn, nhưng sức chiến đấu lại khiến cho người ta chú ý.
Tạm thời không nói đến mười hai Trác Viên kỵ sĩ có thực lục khùng bố gần bằng thánh kỵ sĩ và Hoàng kim sư tử có lực chiến đấu siêu phàm. Dù gì thì Băng Tuyết Ngân Hồ kỵ sĩ cũng được xem là có thực lực không tệ, lúc này đối diện cường địch, họ tuy nguy không loạn, sự ngoan cường và cương nghị của tinh thần kỵ sĩ khiến người ta thán phục. Nếu không có La Cách và mọi người tồn tại, chiến dịch này có thể gọi là cuộc chiến kinh điển cho phương thức tác chiến kiểu kỵ sĩ.
Nhưng Long Dữ Mỹ Nhân so với người khác bất đồng. Mấy chục tên nhát gan vây quanh bảo vệ thương binh đã tránh xa ra rìa chiến trường.
Còn lại La Cách và hơn năm chục kỵ binh, chỉ cần thấy có cơ hội là vây tròn lấy năm sáu kỵ sỹ Băng Tuyết Ngân Hồ, nhất tề giết chết vô cùng độc ác. Mọi người đều ủng hộ một người, ai ai cũng dũng cảm và hung hãn vô lương, vung thương lên trước, thủ kiếm phía sau, các loại binh khí đều nhắm bừa chém đại, bất kể là người hay ngựa đều nhất mực thăm chào, khiến cho chiến tràng biến thành cuộc hỗn chiến đẫm máu. Bọn dong binh vốn xuất thân từ kiếm sĩ, cho đến hôm nay lại đóng vai kỵ binh nghiệp dư, giết đến nổi phát cuồng, tự trên lưng ngựa nhào vào người kỵ sĩ đối phương, hai bên lăn quay xuống đất. Và thế rồi, tên dong binh Long Dữ Mỹ Nhân này lập tức vung quyền, lộ ra bản lĩnh lưu manh giữ nhà trước khi ra trận.
La Cách chỉ huy rất trơn trơ, mang phong phạm của một vị đại tướng, lại không hề hỗ thẹn cái cách đánh lưu manh của mình. Trên chiến trường hỗn loạn là thế, gã mập dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tìm ra được những nhóm Thiên Hồ Kỵ binh riêng rẻ chạy lạc, rồi ép lại lấy nhiều thắng ít mà không bị đại đội địch binh bắt kịp. Có thể nói, đó là một thứ nhãn quang độc lạt, một bụng thao lược, lãnh tĩnh quả cảm của một vị đại thiên tài về quân sự. Cuộc chiến này sau đó đã thành một trong những đề tài tự nổ của La Cách trong các cuộc chè chén, người nghe tuy không cho là hay, nhưng không có cách gì phản bác.
La Cách càng đánh càng dũng, dẫn đầu đội không ngừng đánh giết. Gã mập không biết lấy đâu ra một cái nỏ, mỗi khi gạp thky thì giương nỏ bắn ra, trong vòng mười mét bách phát bách trúng, đương nhiên, đó là hắn chuyên môn bắn ngựa. Cho dù thỉnh thoảng không trúng, Phong Nguyệt cũng nhào lên, liêm đao vung lên, chặt phăng đùi ngựa thì rồi cũng cùng một kết quả. Băng Tuyết Ngân Hồ sau khi té xuống ngựa, nhất định sẽ có dong binh của Long Dữ Mỹ Nhân đến hầu, lấy mười địch một, không có trận nào bất lợi.
Phong hồ pháp sư Ai Thụy tuy là già đời và có thực lực hùng mạnh, nhưng rất tiếc là gặp phải nữ ma đầu Ai Lệ Tây Tư. Xuất phát từ nguyên nhân đố kỵ với nữ nhân mỹ lệ này, Ai Thụy vừa khai chiến là đã nhìn trúng ma nữ đầy băng và hắc diễm này, nhưng cây Long quyển tiên trong tay trước sau đánh ra, lại triệu xuất hai phong bạo cự nhân cao năm mét hình thành từ luồng lốc màu xanh.
Ai Lệ Tây Tư chỉ phát ra những hắc sắc diễm cầu hơi ngã sáng màu xanh, số lượng cực nhiều, trước sau hơn hai chục cái theo quỹ tích khác nhau bay về phía Ai Thụy. Luồng hắc diễm phía trước chạm phải luồng Long quyển của Ai Thụy phát ra, lập tức phát sinh một tiếng nổ cực lớn. Luồng gió lốc hòa vào luồng liệt diễm tạo thành một đợt trùng kích khiến người kinh sợ, ầm ì phát tán ra xa, lan đến đầu người chết ngựa ngã đến đó, khói bụi đầy trời.
Khi khói bụi trước mắt vừa tan đi, Ai Thụy đã kinh khủng phát hiện hơn mười quả hỏa diễm cầu đã lan đến trước mặt y. Trong lúc gấp rút, y nhanh nhẹn lăn xuống lưng ngựa, té ạch xuống đất, miệng tợp vài ngụm bùn mới được coi là thoát được kiếp số. Tuy nhiên, tránh được một vài chứ không thể tránh được vài cái hay hơn chục. Hắc diễm bao trùm và nổ xung quanh người Phong hồ ma pháp sư, một luồng hỏa diệm hình nấm bốc lên cao, lửa đỏ nuốt gọn phương viên vài chục mét. Lửa đến nơi nào, đất nơi đó đều lưu lại vài thi thể cháy đen. Phong Hồ pháp sư tuy không chết, nhưng đã hôn mê đi, nằm cô đơn nắm chặt cây pháp trượng ở giữa đám đất đai cháy khét. Trên đầu pháp trượng vốn có thêu và đính một khối bố màu tráng, nhưng hiện giờ chỉ còn lưu lại một chút khói xanh.
Theo sau những Ngân hồ Kỵ sĩ xuống ngựa chịu trói, chiến sự nhanh chóng kết thúc trong khoái lạc. Liên quan đến việc kiếm kê tử thương, dọn dẹp chiến trường, quản lý chiến phu và những chuyện khác đều có kẻ dưới ứng phó. Áo Phỉ La Khác tung ngựa cùng Ai Lệ Tây Tư phóng lên đỉnh đồi quan sát toàn bộ chiến trường, chờ thủ hạ báo cáo.
Từng đại đội Băng Tuyết Ngân Hồ đã bị giải trừ vũ trang, mặt mày ủ dột bị áp giải tập trung lại một chỗ. Một Viên trác kỵ sĩ nhìn chòng chọc vào bọn tù binh, bảo: "Lần này Băng tuyết nhân hồ Tứ vị Thần hồ toàn quân bị diệt sạch, đội kỵ binh bị chúng ta đánh một trận là tan, đã trở thành một dong binh đoàn hạng hai, không còn là mối uy hiếp cho công quốc nữa."
Áo Phỉ La Khắc mỉm cười lắc đầu: "Đừng có quên là chúng ta mới chỉ bắt được mấy con tiểu hồ ly. Còn có một con lão hồ ly đấy, đừng có nói lão còn đang cầm trong tay tám nghìn dong binh, cho dù là lão có một binh một tốt, cũng không được đánh giá thấp lão."