Trong phòng ăn lớn tại sân sau của Vạn Thanh Viện, hàng chục bàn ăn đã sắp xếp chỉnh tề, người qua người lại đông kìn kịt, đều là đệ tử áo xám. Kì quái là đại đa số họ đều tỏ vẻ rất mệt mỏi, nhìn bước chân đi dường như có khí mà vô lực.
Mấy chiếc đèn dầu bằng đồng treo rải rác quanh bốn vách, chiếu ánh sáng lập lòe khắp phòng.
Tiếng ồn ào dần dần tĩnh lặng, chỉ còn có tiếng bát đũa va chạm xuống mặt bàn.
Dương Chân thuận theo dòng người, bám sát sau lưng Nhạc Thiên tới lĩnh đồ ăn tại khung cửa, rồi chọn lấy một cái bàn trống trong góc ngồi xuống.
"Sao, không quen à?" Nhạc Thiên thầm thì sát bên tai Dương Chân.
"Nhiều người thật." Dương Chân cũng rì rầm trả lời.
"Ta nói là cái này này." Nhạc Thiên chỉ vào cái bánh màn thầu trong bát, lại chỉ vào cái thìa nằm trên đĩa, rồi làm ra vẻ khó nuốt, khiến Dương Chân không nhịn được cười.
"Cũng tạm." Dương Chân cầm một cái màn thầu lặng lẽ nhấm nháp.
"Đừng thấy ngươi ở đây đông, có thể ở lại cùng lắm cũng chẳng được một nửa phần." Nhạc Thiên lại nhỏ giọng nói.
Miệng Dương Chân đang nhồm nhoàm, nhìn trong phòng hầu hết đều là những thiếu niên chỉ chừng mười mấy tuổi, tức thì ngẩn người ra.
"Nửa đường chịu không nổi bị trả về cũng phải chiếm tới ba phần, trong năm năm không có cách nào đột phá cảnh giới Tiên thiên, phải đưa xuống núi chiếm đến năm phần nữa." những lời Nhạc Thiên nói khiến Dương Chân chấn động.
Trầm mặc một lúc, Dương Chân đột nhiên hỏi: "Vậy còn một phần rưỡi nữa đâu?"
Nhạc Thiên xì một cái nói: "Hầu hết là được thu nhận làm đạo đồng, đầu bếp, tạp vụ... cũng có một số luyện công gặp chuyện bất ngờ..."
"Bất ngờ?" Dương Chân không hiểu.
Nhạc Thiên cười lạnh thốt: "Tức là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành tàn phế ngớ ngẩn, rồi đang lúc trèo trên Đăng Tiên Lộ thì bị tan xương nát thịt, năm nào chả có?"
Dương Chân tức thì lạnh ngắt cả chân tay, trong lòng nặng trịch tưởng như bị treo vào một khối đá lớn, đến thở cũng chẳng ra hơi.
"Yên lặng!"
Trước phòng ăn, một giám sự đạo nhân trông yếu ớt nhưng giọng nói vô cùng sắc bén của gã đã chọc vào tai Dương Chân phát đau, hai người vội vàng cúi đầu ăn uống, không dám nói chuyện nữa.
Trước khi giờ ăn kết thúc, một tràng tiếng chuông đồng rung lên réo rắt, một gã chấp sự đứng trước phòng thông báo gì đó.
Dương Chân tinh thần đang lúc hoảng hốt nên không lưu ý, chợt thấy tất cả những người trong phòng ăn đồng thanh lớn tiếng hoan hô, vỗ tay đập bàn, ồn ào náo nhiệt.
Những người vừa mới trầm lặng cúi đầu ăn uống nháy mắt chuyển thành long tinh hổ mãnh, khiến người ta kinh ngạc tới níu cả lưỡi.
"Sao thế?" Dương Chân nghi hoặc gào lên hỏi Nhạc Thiên đang gõ bàn cật lực.
"Lại được đi săn rồi, sắp có thịt ăn rồi." Nhạc Thiên cũng hét tướng vào tai Dương Chân.
Dương Chân hờ hững ừ hữ đáp trả, hắn phát giác mình không có cách nào hòa nhập vào đám người huyên náo trước mặt.
Lại một tràng tiếng chuông đồng reo vang, phòng an nhanh chóng trở lại yên lặng, đám đệ tử cũng mau lẹ rời khỏi phòng.
Đã tới giờ luyện tập buổi tối.
Trở về động huyệt, Nhạc Thiên an tĩnh được chừng nửa canh giờ để ngồi tọa công rồi lại không nhịn được đánh động Dương Chân đang ngồi xếp bằng trầm tư, hai người nói chuyện phiếm như vậy tới tận nửa đêm, cuối cùng cả hai cũng mệt nhoài và lăn ra ngủ.
Ngày đầu tiên ở Vạn Thanh Cốc của Dương Chân đã trôi qua như vậy.