Tối thứ ba, sáu người kia đến, mang theo rượu thịt, quyết không say không về. Mọi người cười nói, nâng bát rượu, ai cũng phấn hứng. Thổ Thổ Cáp uống được mấy bát, bỗng cao giọng bảo:
- Lương Tiêu, chuyến này đi chẳng biết bao giờ mới được gặp lại nhỉ? Mấy hôm nay ta cứ nghĩ, nếu có thể cưỡi ngựa với ngươi cùng giết địch thì cuộc đời này coi như sống không uổng.
Nang Cổ Ngạt cũng nói:
- Phải đó, Lương huynh võ công cao gấp hàng chục lần chúng ta, ở mãi nơi đây thì thật đáng tiếc.
Lương Tiêu cười:
- Ngươi học được mấy chữ Hán đã biết cách nói năng vòng vo rồi! Tối nay hai ngươi đến đây dường như rủ nhau dụ dỗ ta tòng chinh chứ gì?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thổ Thổ Cáp nhăn mặt:
- Chẳng có gì giấu được ngươi!
Lương Tiêu cười:
- Thành toàn cho các ngươi vậy!
Thổ Thổ Cáp không cười được nữa, những người kia vô cùng kinh ngạc. Triệu Tam Cẩu kêu lên:
- Lương đại ca đi với bọn đệ thật à?
Lương Tiêu cười nhạt:
- Rời lão tử thì bốn đứa các ngươi có thể mất mạng lắm.
Bốn người bắt đầu đỏ hoe mắt lên, Lương Tiêu bảo:
- Không được khóc, không được mít ướt thế!
A Tuyết cũng cười:
- Đúng đấy, các ngươi mà khóc thì ca ca cũng chẳng tránh khỏi mít ướt đâu.
Lương Tiêu đỏ mặt trừng mắt nhìn A Tuyết. Thổ Thổ Cáp lúc này mới bình tĩnh lại được, kéo Lương Tiêu kêu lên:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Lương Tiêu vờ giận:
- Nói thế là thế nào? Ngươi tưởng ta gạt ngươi à?
Lý Đình Nhân cười to:
- Có Thổ Thổ Cáp và Lương đại ca thì bảy người chúng ta có thể đối kháng thiên quân vạn mã.
Lương Tiêu nghiêm mặt nói:
- Khi tòng quân, bốn người các ngươi nên bỏ tiểu danh, Lý Đình Nhân thành Lý Đình, Dương Tiểu Tước thành Dương Giốc, Triệu Tam Cẩu thành Triệu San, Vương Khả thì không cần đổi.
Gã vừa nói vừa dùng tay chấm rượu viết tên ba người lên bàn, ba người cùng thuận theo.
Thổ Thổ Cáp nói:
- Bây giờ có thêm ba người nữa thì được một đội mười người rồi, ta xin cử Lương Tiêu làm Thập phu trưởng.
Mọi người đều nhất trí đồng lòng, Lương Tiêu cũng không tiện chối từ. Thổ Thổ Cáp lại nói:
- Nhà ta mới bán ba con ngựa, ba con để lại cho mẹ ta, còn ba con định đem sung công, nhưng Lương Tiêu làm Thập phu trưởng, không thể thiếu ngựa, ta tặng ngươi một con, ta và Nang Cổ Ngạt sẽ sử dụng một con.
Nang Cổ Ngạt lắc đầu:
- Không cần, gia đình ta nhiều ngựa lắm, ta sẽ mang đến đây mười bốn con để mọi người cũng được ngồi. Thổ Thổ Cáp, ngươi không được từ chối đâu nhé.
Thổ Thổ Cáp cảm kích vỗ vai hắn, cười bảo:
- Được, lần này ta không chối từ, Lương Tiêu đã tòng quân rồi, cần phải nhờ mẹ ngươi chiếu cố cho mẹ ta.
Nang Cổ Ngạt đáp:
- Ngươi yên tâm.
Thổ Thổ Cáp tâm niệm chợt động, bèn hỏi:
- Còn A Tuyết thì sao?
Lương Tiêu đáp:
- Muội ấy sống chung với nhà Tứ thúc.
Thổ Thổ Cáp gật đầu:
- Vậy cũng tốt, chúng ta gắng đánh giặc xong sớm rồi quay về sớm để người thân khỏi trông mong.
Lương Tiêu gật đầu cười, mọi người nghe tin Lương Tiêu tòng quân đều mừng vui khôn xiết, vừa nói chuyện chiến sự vừa thỏa sức ăn uống, uống đến nửa đêm, sáng ra nghe thấy trên trời tiếng sấm ì ầm một lúc rồi lộp độp cơn mưa cuối cùng của mùa xuân rây rắc đổ tới. Lúc ấy mọi người mới tàn cuộc rượu, hát hò bá vai bá cổ về nhà.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều đến chỗ Lương Tiêu tụ tập. Triệu Tứ nghe tin Lương Tiêu cũng tòng quân để chiếu ứng bạn bè thì chuyển buồn thành vui, lại ủy thác rất nhiều chuyện.
Lương Tiêu và mọi người đi thẳng đến hiệu trường điểm binh Tây Hoa uyển. Chỉ thấy trong trường người đông nghìn nghịt, ồn ồn ào ào, đứng đông đúc là các người thân đưa tiễn và quân sĩ. Lần này Vạn hộ Sử Cách tại Hoa Âm chiêu mộ tám trăm lính, hợp với binh mã ở các nơi khác, tổng cộng chừng ba nghìn hai trăm người, nhất loạt tề tựu ở Tây Hoa uyển.
Mọi người từ biệt người thân. Lương Tiêu muốn nói điều gì đó, nhưng cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ không cất được thành tiếng, chỉ nói:
- A Tuyết, đừng tiễn nữa! Ta đánh trận xong sẽ về ngay.
A Tuyết gật đầu, quay mình bỏ đi. Lương Tiêu thấy nói là cô bỏ đi ngay, trong lòng thầm lo: “Ngốc nha đầu này lại định gây ra chuyện ngớ ngẩn gì nữa đây!”
Lúc này tiếng trống vang lên, bọn bảy người Lương Tiêu kia lên ngựa, gia quyến mọi người lùi ra khỏi thao trường. Ba hồi trống chấm dứt, quân sĩ đi vào hàng, chỉ thấy Sử Phú Thông mình mặc áo giáp sắt, cưỡi chiến mã như một cơn gió phóng ra khỏi uyển, điểm quân số. Chế độ quân sĩ nhà Nguyên là mười người một đội, tự mình kết hợp. Một khi kết thành đội mười người, thì cử ra một Thập phu trưởng, nếu không phải quân lệnh của đại tướng, không được tự tiện thay đổi, mười người phải đồng cam cộng khổ, không được lìa nhau, kẻ nào tự ý vứt bỏ đồng đội thì sẽ bị cực hình. Đội Lương Tiêu đã có bảy người, Vương Khả lại tìm thêm ba người đồng bào lâu năm của cha, mười người kết thành một đội.
Điểm binh xong, từ trong uyển phóng ra một tướng quân áo bào trắng, niên kỷ độ tứ tuần, mặt ngọc râu đen, mày dài mắt to, khoác tấm áo da cáo trắng , phi phần phật trong gió. Lý Đình thúc ngựa tiến lên, ở bên tai Lương Tiêu thì thào:
- Đây chính là Sử Cách.
Chỉ thấy Sử Cách mắt sáng ngời ngời quét một vòng khắp toàn quân, nói sang sảng:
- Phàm là danh tướng từ cồ phần lớn đều xuất thân quân ngũ. Trên chiến trường, tôn ti mạnh yếu đều phân theo chiến công, nhìn một cái là rõ. Sử gia ta đãi người không bạc, chỉ cần có đại công là Sử mỗ nhất định sẽ làm cho người đó được phú quý, nhưng nếu vi phạm quân lệnh thì giết chết không tha, ta không đa ngôn nữa, mong chư vị suy nghĩ.
Nói rồi chia toàn quân ra làm bộ binh và kỵ binh, thao diễn một lượt, phát binh khí giáp sắt cho mọi người, lập trại đóng quân khắp Tây Hoa uyển, chuẩn bị hôm sau xuất phát, đến hợp với đại quân của phụ thân Sử Thiên Trạch.
Thổ Thổ Cáp trở về doanh trướng, ngồi xuống, vừa thở vừa nói:
- Tên Sử Cách này khiến người ta thật tức giận. Thổ Thổ Cáp ta tòng quân là vì Hốt Tất Liệt hoàng đế mà đánh giặc, còn Sử gia nhà hắn là cái giống gì, cũng xứng cho ta đổ máu vì hắn ư?
Lương Tiêu cười:
- Ngươi tức với hắn thì chi bằng đánh trận lập công. Với khả năng của ngươi, địa vị tương lai sẽ có thể trên hắn.
Thổ Thổ Cáp nói:
- Lương Tiêu ngươi cũng thế.
Lương Tiêu lắc đầu:
- Ta chỉ muốn sớm sớm đánh xong trận, là trở về luyện võ, giải quyết oán thù, rồi dẫn mẹ ta và A Tuyết phiêu du thiên hạ, trả qua những ngày bình đạm.
Thổ Thổ Cáp nín lặng rồi thở dài:
- Ta nghe ngươi nói thế cũng muốn sống cuộc đời đấy.! Đáng tiếc A Tuyết không thích Thổ Thổ Cáp ta. - Nhớ tới A Tuyết, thần sắc hắn tối hẳn đi. Lương Tiêu vốn định an ủi, nhưng A Tuyết không muốn thì hắn cũng bó tay, đành lặng thinh nằm xuống ngủ.
Đêm trôi qua không có gì đáng nói, hôm sau quân đội khởi hành. Lương Tiêu theo quy định quân đội, trước lúc lên đường thì điểm binh, bảo mọi người báo số. Tự mình báo trước “Một”, mọi người từ hai đến mười đều nhất nhất báo qua.
Đợi Tam Cẩu Nhi báo xong: “Mười,” Lương Tiêu định chuyển mình đi báo cho Bách phu trưởng, chợt một thanh âm nho nhỏ cất lên:
- Mười một!
Mọi người đều ngạc nhiên. Lương Tiêu nhìn kỹ, thấy có một tiểu binh đứng ẩn nấp sau lưng Tam Cẩu Nhi, mặc một bộ y giáp không hợp cơ thể, mặt đẹp như ngọc, lông mày thanh tú. Mọi người tưởng là có người đứng nhầm đội, định đề tỉnh hắn ta, Lương Tiêu đã nhận ra là ai, không nói một lời, vung tay nắm lấy “hắn”, cũng không để ý tên lính ấy giãy giụa, đẩy hắn vào một góc riêng, gằn giọng hỏi:
- Muội làm trò quỷ gì vậy?
A Tuyết mắt đỏ hoe, nói:
- Muội muốn đi với ca ca.
Lương Tiêu nổi giận:
- Không phải như nấu canh làm cơm đâu? Cởi giáp ra, về nhà mau!
Nói xong chuyển mình định bước, A Tuyết ngồi xuống, òa khóc. Lương Tiêu nghĩ bụng: “Bất kể muội khóc thế nào, ta cũng không mềm lòng đâu!” A Tuyết nói:
- Ca ca nói chẳng giữ lời.
Lương Tiêu ngẩn người, không nhịn được ngoái đầu lại hỏi:
- Ta không giữ lời thế nào?
A Tuyết khóc nói:
- Ca ca từng nói chỉ muốn cho A Tuyết được sống vui vẻ.
Lương Tiêu nghĩ bụng: “Đấy là lời ta nói hôm Thổ Thổ Cáp cầu hôn.” Gã bảo:
- Đã nói qua, thế thì sao?
A Tuyết khóc òa:
- Nhưng ca ca bỏ đi thì A Tuyết không vui, A Tuyết buồn muốn chết, A Tuyết muốn ở bên ca ca. Hu hu, A Tuyết… không muốn ở lại đây… A Tuyết muốn đi theo ca ca…
Lương Tiêu đứng sững vì lời nói của cô gái, không nhịn được cũng ngồi xuống, nói:
- A Tuyết, đây là đi đánh trận, muội là con gái, làm sao tòng quân được?
A Tuyết gạt nước mắt, cặp mắt to nhìn Lương Tiêu:
- Muội không cần biết, ca ca đã nói chỉ muốn A Tuyết được sống vui vẻ. A Tuyết muốn theo ca ca tòng quân, ca ca không đáp ứng, làm muội không vui, chính là nói mà không giữ lời, ca ca nói không giữ lời thì không phải là nam tử hán đại trượng phu.
Lương Tiêu trố mắt há mồm, trong lòng một ý nghĩ cứ chuyển đi chuyển lại: “Nha đầu chết tiệt ngu ngốc, vốn ngốc nghếch mà sao nghĩ ra được những lời ấy..” Gã nào ngờ, A Tuyết tuy ngốc nhưng suốt ba ngày nay, không lúc nào không nghiền ngẫm làm sao để không phải xa Lương Tiêu. Lương Tiêu cho rằng cô ngốc, nhưng không ngờ người ngốc cũng có cách của người ngốc, uổng cho gã ngày thường thông minh nhanh nhẹn, lúc này chỉ biết ngoài trợn mắt ngây ra thì không nói được lời nào. A Tuyết đã hạ quyết tâm, nhìn Lương Tiêu chằm chằm.
Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, đằng xa có tiếng tù và vọng đến, đó là hiệu lệnh tập hợp. Lương Tiêu giậm chân, kéo A Tuyết dậy, nghiến răng bảo:
- Nếu muội là đàn ông, lão tử sẽ đánh bét đít.
A Tuyết nhìn vẻ mặt gã, biết là mưu kế đã đạt, tức thì tươi mặt lên. Lương Tiêu trừng mắt nhìn cô, lôi về hàng. Mọi người thấy hai người đi rồi lại cùng trở về thì đều kinh ngạc.
Lý Đình Nhân nhận ra A Tuyết, la lên:
- Ây da, đây chẳng phải…
Chưa nói dứt đã bị Lương Tiêu đá một cái. Lương Tiêu giận dữ nói:
- Im mồm cho lão tử, ai dám nói nữa thì xử theo quân pháp.
Gã đã giận sẵn bèn trút hết xuống mọi người. Năm người kia đều đã nhận ra A Tuyết, nhưng thấy Lương Tiêu giận quá, biết rõ tất có ẩn tình, không dám chọc giận gã thêm. Ba binh sĩ còn lại kinh ngạc: “Rõ là đội mười người, tại sao lại có thêm một người nữa, lại còn lớn lên như con gái, có thể đánh trận được không?” Nhưng thấy Thập phu trưởng toàn thân sát khí, họ không dám hé răng.
Ba hồi tù và vừa vang lên, pháo trúc nổi lên, đuổi đánh tà ma. Hai ngàn binh mã, dẫn theo dân phu, cùng tiến về phía đông. Hai bên đường có nhiều người đưa tiễn, cha mẹ khóc con, vợ khóc chồng, con khóc cha, nắm áo níu ngựa, khóc đến nghẹn lời, những người tòng quân không hề thay đổi sắc mặt.
Đại quân càng đi càng xa, tiếng khóc không thể nghe được nữa, nhưng vẫn vang trong tai mọi người. Lương Tiêu ngoái đầu nhìn lại, thấy núi đồi trùng trùng không một bóng người thân, bất giác buồn bã, nhớ lại một bài thơ học hồi nhỏ, thở dài ngâm:
Xa lân lân , mã tiêu tiêu ,
Hành nhân cung tiến các tại yêu .
Da nương thê tử tẩu tương tống
Trần ai bất kiến hàm dương kiều
Khiên y đốn túc lan đạo khốc ,
khốc thanh trực thượng can vân tiêu
(Dịch nghĩa:
Xe lăn lăn, ngựa phi phi,
Hành nhân cung tiễn giắt bên lưng
Da nương thê tử đi theo tiễn,
Trần ai không thấy Hàm Dương kiều,
Nắm áo giậm chân chặn đường khóc
Tiếng khóc vang đến tận tầng mây)
(Kiếp Nô tạm dịch thơ:
Xe lăn ngựa phóng dặm dài.
Người đi cung tiễn đã gài thắt lưng,
Dạ nương thê tử theo chừng,
Hàm Dương kiều chẳng thấy đường trần ai,
Giậm chân vịn áo khóc hoài,
Cao xanh vọng đến mệt nhoài khốc thanh!)
Nang Cổ Ngạt nghe tiếng, cau mày:
- Bài thơ đó không cát tường…
Lương Tiêu cười khổ, không đọc tiếp nữa, Triệu Tam Cẩu ngạc nhiên hỏi:
- Không cát tường chỗ nào?
Nang Cổ Ngạt cố ý khoe khoang, cười nói:
- Đó là một danh thiên của Hán nhân thi thánh Đỗ Phủ, mấy câu cuối cùng là nói thế này:
Tín tri sanh nam ác ,
Phản thị sanh nữ hảo ;
Sanh nữ do đắc giá bỉ lân ,
Sanh nam mai một tùy bách thảo ,
Quân bất kiến , thanh hải đầu ,
Cổ lai bạch cốt vô nhân thu ,
Tân quỷ phiền oan cựu quỷ khốc ,
Thiên âm vũ thấp thanh thu thu.
(Dịch nghĩa:
sinh con trai là không hay, ngược lại sinh con gái tốt hơn
Sinh con gái có thể gả cho người hàng xóm,
Sinh con trai một mai là chôn xương trong cỏ,
Người có thấy không, ở nơi biển xanh,
xương người rơi xuống không thể thu về được,
quỷ mới ma cũ khóc lóc
Mưa rề rề càng thêm ai oán)
(Kiếp Nô tạm dịch thơ:
Sanh nam vốn dĩ bất tường,
Còn sanh nữ tử lại thường gặp hên,
Cao giò gả đến cạnh bên,
Thân trai xương lấp cỏ đền núi sông,
Ai ơi thấy biển mênh mông,
Xương người rơi trắng nào mong trở về!
Ma sầu quỷ khóc lê thê,
Tiếng mưa rơi rớt não nề lòng ai.)
Mấy câu thơ này thực rõ ràng, bọn Thổ Thổ Cáp đều hiểu rõ, bèn mắng:
- Biết rõ là không cát tường mà còn đọc ra nữa ? Hiểu mấy bài thơ đánh rắm thì có gì là giỏi?