Tiết Hồng Tuyến thấy nghi ngờ, đi theo Tiết phu nhân vào trong mật thất. Tiết phu nhân đóng cửa phòng lại, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Nhi tử của Đoạn Khuê Chương đã nói với con những gì?”
Tiết Hồng Tuyến đáp:
“Hắn và con nói nhiều thứ, đều là những lời vớ vẩn kỳ quái, mẫu thân, người không cần nghe.”
Tiết phu nhân nói:
“Không, chuyện đã xảy ra, ta cũng không ngại nghe, hắn nói điều gì?”
Tiết Hồng Tuyến nói:
“Hắn nói, hắn nói hai người không phải là thân sinh phụ mẫu của hài nhi, thân sinh phụ mẫu của hài nhi sớm đã mất rồi. Mẫu thân, chẳng lẽ, điều này, điều này là thật sao?”
Tiết phu nhân cắn chặt môi, sắc mặt xám lại, đột nhiên chộp lấy tay của Tiết Hồng Tuyến, đấu tranh với chính mình rồi dứt khoát nói:
“Điều này là sự thật!”
Chuyện này đối với Tiết Hồng Tuyến thật quá kinh ngạc, không phải chuyện đùa, nàng thảng thốt kêu lên:
“Đấy là sự thật? Mẫu thân tại sao không sớm nói cho con? Thân sinh phụ mẫu của con là ai, chết khi nào?”
Tiết phu nhân chậm rãi nói:
“Ta sẽ nói cho con, nhưng trước tiên con nói cho ta hay, Đoạn công tử đã nói những gì?”
Tiết Hồng Tuyến nghe Tiết phu nhân gọi “tiểu tặc” là “Đoạn công tử”, không khỏi lấy làm kỳ quái, nghĩ thầm:
“Hắn đánh phụ thân, mẫu thân đối với hắn vẫn còn tôn kính! Bên trong nhất định có chuyện.”
Lúc này mặc dù nàng đã biết phu thê Tiết Tung không phải thân sinh phụ mẫu, nhưng vẫn xem họ như phụ mẫu, suy nghĩ trong đầu với ngoài miệng nói vẫn dùng “phụ thân”, “mẫu thân” để xưng hô.
Tiết Hồng Tuyến càng nghĩ, hốt nhiên trên mặt đỏ hồng, nói:
“Mẫu thân, hắn chửi mắng con….”
Tiết phu nhân nói:
“A, quả nhiên trách mắng con? Mắng con điều gì?”
Tiết Hồng Tuyến đáp:
“Hắn mắng con, mắng con…. Mắng con chờ làm tiết độ sử tiểu nãi nãi. Mẫu thân, phụ thân thật là đã mang con hứa gả cho nhi tử của Điền bá bá?”
Tiết Hồng Tuyến tuy võ nghệ cao cường, pha khí khái nam nhi, nhưng khi nhắc đến chuyện hôn sự không khỏi sắc mặt đỏ hồng.
Tiết phu nhân không trả lời câu hỏi này của nàng ngay mà thở dài nói:
“Không trách được Đoạn công tử lại tức giận, phụ thân con thật là làm không đúng, cũng may chúng ta còn chưa có nhận sính lễ của Điền gia.”
Tiết Hồng Tuyến nghe thấy trong lời nói có ẩn ý, không khỏi hỏi lại:
“Mẫu thân, nữ nhi tịnh không có nghĩ lập gia thất. Chỉ là chuyện đó và tên họ Đoạn có gì liên quan?”
Tiết phu nhân lấy làm lạ hỏi:
“Y còn chưa có nói cho con sao?”
Tiết Hồng Tuyến hỏi:
“Nói chuyện gì?”
Tiết phu nhân lẩm bẩm nói:
“Được rồi, hắn và con sinh cùng ngày, cũng chưa quá mười bảy tuổi, da mặt còn non, không trách được chuyện như vậy mà hắn cũng không nói với con, đây là chuyện đại sự, hắn lại không dám nói.”
Tiết Hồng Tuyến rất nôn nóng, lại giục hỏi:
“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiết phu nhân nói: “Chuyện này đích thực là cùng với Đoạn công tử có liên quan, Đoạn công tử là trượng phu của con!”
Lời vừa nói ra, Tiết Hồng Tuyến toàn thân chấn động, vừa xấu hổ, vừa gấp gáp, kinh ngạc… trong lòng đủ loại tâm tình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đều cùng trào lên, thiếu chút nữa là ngất đi, trong lòng thầm nghĩ:
“Không xong, hắn quả nhiên là trượng phu của ta, mà ta lại mắng hắn là tiểu tặc!”
Tiết phu nhân cười nhẹ nói:
“Tuyến nhi, con và hắn đã gặp mặt nhau, con có thích hắn không?”
Tiết Hồng Tuyến nói:
“Mẫu thân, hài nhi hiện tại không có tâm trạng bàn luận về chuyện này, xin người trước tiên nói cho hài nhi hay, thân sinh phụ mẫu của con là ai?”
Tiết phu nhân chậm rãi nói:
“Được, hiện tại cũng là lúc nói cho con hay. Phụ thân con họ Sử, tên gọi Dật Như, là tiến sĩ Đại Đường, mẫu thân con chính là Lư ma ma, người mà thuở nhỏ cho con bú sữa, và cùng đọc sách!”
Tiết Hồng Tuyến chưa từng thấy qua sanh phụ, lần đầu nghe danh tự của phụ thân cũng không thấy có cảm giác gì đặc biêt. Còn Lư ma ma là người thân cận nhất của nàng khi còn nhỏ, nghe nói người là mẫu thân của mình, không khỏi vừa kinh ngạc lẫn vui mừng, kêu lên:
“Thật không lạ, Lư mẫu lại yêu con như vậy! Người nếu đã là sanh mẫu của con, tại sao vẫn một mực giấu con? Cái này, cái này…..”
Tiết phu nhân nói:
“Bà ấy giấu con, cũng chỉ vì yêu thương con. À, bảo sai mẫu thân con để lại cho con đâu?”
Tiết Hồng Tuyến nói:
“Lư….. không, mẫu thân con để lại bảo sai cho con, không phải đang cài trên đầu đây sao, người không nhận ra à?”
Tiết phu nhân nói:
“Con lấy xuống đưa cho ta.”
Tiết phu nhân tiếp lấy ngọc sai, dùng ngón út khẽ gẩy mỏ phượng hoàng, lấy ra một mảnh chỉ điều. Tiết Hồng Tuyến kinh ngạc không thôi, nói:
“Nguyên lai là ngọc sai này cấu tạo tinh xảo như vậy, bên trong còn có cơ quan.”
Tiết phu nhân nói:
“Mắt ta không tốt, con tự mình xem đi, đây chính là bút tích của mẫu thân con, trên đó có ghi lại thân thế của con. Con có chỗ nào không hiểu ta sẽ giải thích cho.”
Tiết Hồng Tuyến vừa đọc, vừa rơi lệ. Mảnh giấy mỏng giăng đầy những chữ nhỏ, mặc dù đơn giản, nhưng khi đọc qua cũng đã hiểu được đại khái. Tiết phu nhân ở bên cạnh lại bổ sung, mang những điều mẫu thân nàng chưa ghi lại nói cho nàng hay, chỉ che giấu đọan Tiết Tung vâng lệnh An Lộc Sơn đi bắt phụ thân nàng.
Tiết Hồng Tuyến đã minh bạch được nhiều sự tình.
“Đoạn Khuê Chương không phải là cường đạo, mà là một đại hiệp. Phụ thân nàng là Sở Dật Như quả nhiên là đại trượng phu, khí tiết thanh cao, phú quý không ham, bần tiện không hèn, uy vũ không khuất. Mẫu thân nàng là người tiết tháo, lại đa mưu túc trí chẳng kém bậc tu mi, lại thêm không quản cực khổ, nhẫn nhục làm vú nuôi trong Tiết phủ, cuối cùng ra sức tận trung với nước, vì chồng tuẫn tiết, đồng thời nàng cũng biết danh tự của mình là Sử Nhược Mai.”
Mỗi sự tình đối với nàng đều thật là kinh thiên động địa, có thể khóc có thể cười! Sử Nhược Mai giờ mới biết, trên đời này quả nhiên có nhiều nhân vật đáng sùng bái mà nàng không thể tưởng tưởng được, nhất là những người đó lại là những người thân nhất của nàng. Nàng thấy nhãn quang sáng sủa hơn, trong lòng cũng đột nhiên rộng mở hơn, nàng vừa ngập trong bi thương lại vừa ngập trong kiêu hãnh (vì phụ mẫu nàng và công công đều đáng kiêu ngạo). Đồng thời lần đầu tiên nàng cảm thấy mình nhỏ bé. Trong lòng tự nhủ:
“Không trách được chàng, chàng mắng ta không giống phụ thân!”
Nàng gạt nước mắt, cài lại ngọc sai, rồi mở cửa phòng bước ra.
Tiết phu nhân thở dài một tiếng trong lòng, bà biết từ nay về sau không còn giữ được nữ nhi này nữa, nhưng cũng cảm thấy vui mừng. Từ nay về sau, bà không còn bị lương tâm giày vò nữa!
oOo
Lại nói Tiết Tung hôn mê một trận, không lâu sau đã tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt đã thấy Sử Nhược Mai phía trước giường. Tiết Tung vừa tức giận vừa lo lắng hỏi:
“Tiểu tặc kia đã chạy trốn rồi à? Mẫu thân ngươi đâu?”
Sử Nhược Mai nói:
“Mẫu thân còn ở tại hậu phòng. Phụ thân ! Hài nhi bất hiếu, xin thứ cho con từ nay không thể chăm sóc cho người.”
Tiết Tung đại kinh, nhảy dựng lên hỏi:
“Cái gì, ngươi nói cái gì?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Hài nhi đến cáo biệt với phụ thân.”
Tiết Tung nổi giận hét lớn:
“Ngươi muốn cùng Đoạn tiểu tặc bỏ trốn ư? Hắn đã nói gì với ngươi, Tuyến nhi, con ngàn vạn lần không được tin lời hắn!”
Sử Nhược Mai chậm rãi nói:
“Phụ thân bớt giận, hài nhi không phải muốn đi theo y. Nhưng y cũng không phải tiểu tặc. Phụ thân, hài nhi đã biết hết mọi chuyện, xin người đừng lại tiếp chửi bừa người khác.”
Tiết Tung tức giận đến phát run, nhưng hắn đang muốn nhờ cậy vào “nữ nhi” này, nên không dám nổi giận với nàng. Hắn run giọng hỏi:
“Tuyến nhi, con biết điều gì?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Những điều đã qua không cần nhắc lại. Phụ thân, hài nhi biết người còn một mối lo trước mắt, là lo sợ Điền bá bá sẽ đến thôn tính Lộ Châu, đúng không?”
Tiết Tung nói:
“À, mẫu thân ngươi đã mang hôn sự ra nói cho ngươi hay? Ngươi biết vậy là tốt, Tuyến nhi, ngươi mặc dù không phải thân sanh nữ nhi của ta, nhưng nhiều năm qua, ta đối với ngươi cũng không có tệ. Ta một mực coi ngươi như là cốt nhục của mình. Hiên tai, ta có nguy nan, chính là đang chờ ngươi phân ưu, ngươi gả vào Điền gia, thứ nhất có thể khiến quan hệ hai nhà thêm thân thiết, vô hình giải trừ mối họa. Thứ hai, đối với ngươi cũng tốt. Điền Thừa Tự xấu tốt gì cũng là một tiết độ sử, trượng phu của ngươi lại là trưởng tử của y. Chờ sau khi Điền Thừa Tự trăm tuổi, chức Ngụy Bác Tiết độ sử đương nhiên phải do trưởng tử kế thừa, lúc ấy ngươi sẽ là nhất phẩm phu nhân, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, ngươi chớ có hai ý ba lòng!”
Sử Nhược Mai nén giận, kiên nhẫn nghe hắn huyên thuyên, lãnh đạm nói:
“Hài nhi vì mang ơn phụ thân dưỡng dục nhiều năm, chưa báo đáp được chi, sở dĩ hôm nay đến để phân ưu cùng người….”
Tiết Tung mừng ra mặt, Sử Nhược Mai chưa kịp dứt lời, hắn liền cướp lời nói:
“Nói như vậy, con nguyện ý đồng ý hôn sự này, tốt rồi, con thực là nữ nhi ngoan của ta !”
Sử NhượcMai nói:
“Không, giúp người phân ưu và đồng ý hôn sự là hai việc khác nhau. Phụ thân an tâm, hài nhi tự có biện pháp khiến Điền bá bá sợ không dám mơ đến Lộ Châu nữa. Thỉnh cha cho mượn kim ấn của Tiết độ sử.”
Tiết Tung không khỏi đại kinh, kêu lên:
“Ngươi muốn kim ấn của ta làm gì, ta đãi ngươi không bạc ....”
Sử Nhược Mai lấy ra một phong thơ, nói:
“Hài nhi chỉ muốn thay phụ thân giải trừ nguy nan, cho nên muốn mượn kim ấn của người đóng lên phong thư này.”
Tiết Tung nói:
“Đây là thư gì?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Đây là phong thư thông thường hài nhi dùng danh tự của phụ thân để gửi cho Điền bá bá ân cần thăm hỏi một chút. Người có muốn hài nhi đọc cho nghe không?”
Tiết Tung không hiểu ra sao cả, liền hỏi:
“Đây là ý tứ gì, đang yên đang lành vì sao lại gửi cho y một phong thư ân cần thăm hỏi?”
Sử Nhược Mai nói:
“Một phong thư thăm hỏi thông thường nếu như là do phụ thân sai quan quân gửi đi, tất nhiên không có ý tứ, nhưng nếu như do hài nhi đưa đến thì có điểm bất đồng.”
Tiết Tung rốt cuộc cũng là lục lâm xuất thân, nên chợt hiểu ra, liền nói:
“ A, nguyên lai ngươi muốn dùng trò “ký đao lưu giản?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Chỉ là lưu giản, bất tất phải ký đao, cũng đủ để dọa Điền bá bá mất mật. Bất quá nếu phụ thân thấy nói suông còn chưa đủ, hài nhi khả dĩ tùy cơ mà hành sự, có thể cho Điền bá bá một phen kinh sợ mà xem!”
Tiết Tung vội vàng khoát tay nói:
“Không, không, làm như vậy không được? ngươi, ngươi….”
Hắn chính là muốn nói “Ngươi đã là người của Điền gia.” Chỉ là thấy Sử Nhược Mai thần sắc nghiêm trang, nghiêm mặt nói:
“Phụ thân, người đồng ý với cách xắp xếp của nữ nhi như vậy cũng được, không đồng ý cũng được, tóm lại, nữ nhi tuyệt đối không chịu gả cho nhà họ Điền. Nữ nhi đã minh bạch thân thế của mình, từ nay về sau làm người thế nào, nữ nhi tự có chủ ý, không làm phụ thân phải lao tâm quản đến.”
Tiết Tung đương nhiên biết rõ bản lãnh của nữ nhi, trong lòng thầm nghĩ:
“Nó nếu muốn đi, ta còn có biện pháp gì để ngăn cản? Hôm nay nó đến thương lượng cùng ta, có thể thấy nó đích thực không quên ân đức của ta, còn coi ta là phụ thân. Chỉ là nếu đắc tội với Điền gia như vậy, thì thật không hay, có thể chuốc họa.”
Hắn lại chuyển ý niệm, “Nhưng nếu như không làm như vậy, nữ nhi đi rồi, Điền gia kêu ta đòi người, ta làm thế nào mà thu xếp? Như vậy cũng sẽ chuốc họa thôi! Chà, không được, nghe nói sính lễ của Điền gia đang trên đường đưa đến, chỉ sợ một hai ngày nữa sẽ tới đây.”
Tiết Tung thấy hai đường đều khó, trù trừ không quyết, chợt nghe bên ngoài phòng có tiếng ồn ào. Hắn để ý nghe, thì nghe có tiếng của viên quản sự trong tiết độ phủ nói:
“Ta có sự tình khẩn yếu, cần lập tức báo lên cho đại suất, ngươi vì sao lại cản trở?”
Nha hoàn trông cửa “hư” một tiếng, nói:
“Đại suất đêm nay bị kinh hoảng, đang phải dưỡng thần, ngươi đừng có nói lớn giọng, kinh động đến người.”
Tiết Tung lớn tiếng gọi:
“Ta đã tỉnh rồi, có chuyện gì vậy, bảo hắn lại đây.”
Sau đó liền thấp giọng phân phó Sử Nhược Mai:
“Ngươi tạm thời nấp sau bình phong.”
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Đêm khuya, quản sự đến báo việc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”