Tâm niệm vừa khởi, nha hoàn đã dẫn quản sự kia tiến vào, hắn ta sau khi hành lễ liền nói:
“Tiểu nhân vốn không nên đến làm kinh động đại suất, nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn, quan hệ trọng đại, không dám không bẩm báo!”
Tiết Tung nhăn mặt , trách mắng:
“Ngươi đừng dông dài nữa, nói dứt khoát xem là có chuyện gì?”
Quản sự nọ lắp ba lắp bắp nói:
“Sính lễ do Điền tướng quân đưa đến, trên đường đã bị người cướp mất rồi.”
Tiết Tung đại kinh, hỏi:
“Là bị cướp ở nơi nào?”
Quản sự đáp:
“Là ở trong địa phận Lộ Châu của chúng ta!”
Tiết Tung hỏi:
“Là kẻ nào cướp đoạt?”
Quản sự đáp:
“Nghe nói là bọn cường đạo Kim Kê Lĩnh, còn có một thiếu niên, nghe nói là nhi tử của Đoạn Khuê Chương…..”
Tiết Tung đại nộ, hét lên một tiếng nói:
“Đúng là tiểu tặc!”
Quản sự kia không hiểu ra sao, tiếp tục kể:
“Điền tướng quân phái người đến thông tri, nói là bị mất trong địa phận của chúng ta, y thỉnh đại suất phụ trách tầm nã. Y còn nói, đại suất nếu như không có đủ người, y có ba ngàn tên “Ngoại trạch nam”, nguyện ý mang hết đi hỗ trợ đại suất.”
Tiết Tung mặt tái mét, phất tay nói:
“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui đi!”
Tại sao sắc mặt Tiết Tung lại tái mét như vậy? Nguyên lai, Điền Thừa Tự chiêu mộ ba ngàn võ sĩ, lập thành một đạo gọi là “Ngoại Trạch Nam”, hắn lại nói muốn điều hết “Ngoại Trạch Nam” đến, đó chính là rắp tâm sanh sự, muốn thôn tính Lộ Châu của Tiết Tung, bảo sao Tiết Tung không vừa sợ vừa tức.
Sử Nhược Mai từ sau bình phong đi ra, che giấu nét hoan hỉ trên mặt, nói:
“Phụ thân, việc này thật quá tốt rồi!”
Tiết Tung giận dữ cực điểm:
“Họa lớn đang tới, ngươi còn nói tốt cái gì? Ngươi không nghe quản sự đó nói sao. Điền Thừa Tự muốn mang toàn bộ Ngoại Trạch Nam của hắn đến.”
Sử Nhược Mai cuời nói:
“Sính lễ của hắn bị người ta cướp mất, không phải là việc tốt hay sao? Phụ thân chưa có nhận lễ của hắn, nói thoái hôn cũng rất dễ dàng, không cần mang lễ vật đi tới đi lui, nữ nhi ra đi cũng bình yên.”
Tiết Tung bị nàng khiến cho dở khóc dở cười, hồi lâu mới nói:
“Tuyến nhi, ngươi không nguyện đến Điền gia, cũng không nên châm chọc ta. Ngươi không nghĩ cho ta, hắn bây giờ mất sính lễ, làm sao ta có thể làm ngơ? Hắn nói muốn cùng ta đi bắt tặc, đây rõ ràng là một lý do, bắt tặc là giả, mà muốn chiếm Lộ Châu là thật. Hắn mang Ngoại Trạch Nam đến, ngươi nói ta làm thế nào mà ứng phó?”
Sử Nhược mai nói:
“Nguyên nhân là như vậy, phụ thân, người không sợ đắc tội với hắn, sao không để nữ nhi thử đi một chuyến, nói không chừng có thể tiêu trừ mối họa.”
Tiết Tung trong lòng động niệm, nghĩ thầm:
“Nó nói cũng có lý, nếu như thành công, có thể dọa Điền lão đại sợ không dám ra tay, cùng lắm thì mất mạng của Hồng Tuyến, dù sao nó cũng không phải thân sanh nữ nhi của ta.”
Hắn liền lấy ra kim ấn Tiết độ sử, giả bộ nói:
“Trong Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự, võ sĩ như mây, ngươi đi phải cẩn thân coi chừng. Chà, giá như ta nghĩ ra biện pháp, ta sẽ không bất nhẫn cho ngươi phải mạo hiểm.”
Sử Nhược Mai đóng ấn tín lên phong thư, nói:
“Hài nhi tự mình biết cách hành sự, phụ thân an tâm. Ơn dưỡng dục nhiều năm, xin nhận của hài nhi một lạy.”
Sau khi nhất bái, nàng liền lập tức ra đi dấn thân phiêu lãng.
Tiết Tung trong lòng cũng cảm thấy chút đau đớn, mất mát. Hắn biết từ nay về sau đã mất đi nữ nhi này, nhưng cũng không phải không có vui mừng, “Hài nhi này là người trọng đạo, nó đã biết thân thế của mình, nhưng vẫn không quên báo ơn ta.” Lại nghĩ đến trước đây bản thân mình đối đãi với cha mẹ Sử Nhược Mai ra sao, bất giác mặt hắn có chút nóng ran.
Sử Nhược Mai ra khỏi Tiết độ phủ, đột nhiên cảm thấy trời đất rộng mở, “Từ nay về sau, ta sẽ là nhi nữ giang hồ.” Trong lòng tràn đầy vui sướng phấn chấn, “Sau này tương ngộ trên giang hồ, chàng chắc sẽ không coi thường ta nữa.”
Từ khi nàng biết Đoạn Khắc Tà là hôn phu của mình, trong lòng nàng lúc nào cũng quanh đi quẩn lại nghĩ đến chàng! Nàng lúc thì hoan hỉ, lúc chợt âu sầu, “Chàng nhân phẩm tốt, võ nghệ cao cường, tướng mạo lại càng anh tuấn. Nam tử như vậy đích thực thế gian hiếm có.”
Nghĩ đến nam tử như vậy là trượng phu của mình, nàng không khỏi mặt mũi ửng hồng, trong lòng ngầm sung sướng. Thế nhưng nàng nghĩ đến việc chàng vào phủ, vừa mới quen biết đã diễn khai trường quyết liệt, “Tình nghĩa phu thê này chỉ sợ sẽ chia phôi như vậy!”, trong lòng lại âm thầm sầu muộn không thôi.
Sử Nhược Mai kiêm trình bôn ba, bảy ngày sau thì đến được Ngụy Bác (bây giờ là Hà Bắc). Phong tục xã hội thời Đường, quan hệ nam nữ không nghiêm ngặt như sau này (theo nhà sử học Trần Dần Lạc khảo chứng, nguồn gốc của Lý Đường vốn xuất thân từ di tộc, nên khuê môn thất lễ được xem thường. Lễ giáo phong kiến “Nam nữ thụ thụ bất thân”, là từ giữa đời Tống sau này mới có, trải qua sự đề xướng của các học giả, mới trở thành phong tục xã hội). Đặc biệt tại phía bắc Trung Quốc, Hán Hồ lẫn lộn, phụ nữ xuất hiện nơi thành đông đường lớn càng là việc bình thường.
Sử Nhược Mai đóng làm một nữ tử mãi võ, đến Ngụy Bác, mặc dù chỉ có một thân, nhưng cũng không khiến mọi người đặc biệt chú ý.
Đêm đó, Sử Nhược Mai thay y phục dạ hành đi thăm dò Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự. Nàng tuy khinh công tuyệt diệu, kiếm pháp cao cường, nhưng đây là lần đầu xuất đạo, trong lòng có điểm thấp thỏm bất an, “Ta đã mạnh miệng nói ra, mà lại sợ khó quay về, thì đâu còn mặt mũi nào.”
Lại không khỏi âm thầm buồn cười, “Chàng lẻn vào Tiết độ phủ của phụ thân ta, ta mắng chàng là tiểu tặc, không ngờ hôm nay ta cũng trộm tiến vào tiết độ phủ của Điền bá bá, làm một tiểu tặc.”
Sử Nhược Mai vượt qua tường phủ, tiến vào hậu viên của Tiết độ phủ. Trong hậu viên rất tĩnh lặng, không phát hiện bất kì võ sĩ gác đêm qua lại. Nàng đợi một chút, thậm chí ngay cả tiếng báo canh cũng không nghe thấy. Sử Nhược Mai trong lòng thầm thấy kỳ quái:
“Nghe nói tiết độ phủ của Điền bá bá căn phòng rất nghiêm ngặt, Ngoại Trạch Nam ba ngàn người thay phiên nhau tuần đêm, làm sao ta lại không thấy một ai, chẳng lẽ lời đồn thất thiệt? Xem tình cảnh này, phòng vệ trong phủ của y so với cha ta còn không bằng!”
Sử Nhược Mai thêm can đảm, từ giữa hậu viên đi thẳng vào, đi được một hồi, hốt nhiên phát hiện có hai võ sĩ canh bên cạnh giả thạch sơn, mỗi bên một tên, trông im lìm như tượng gỗ, không hề nhúc nhích.
Sử Nhược Mai lúc mới phát hiện hai võ sĩ này, tuy không kinh hoảng, nhưng trong lòng cũng tự đề phòng, chưa có chủ ý, không biết nên bất ngờ điểm huyệt đạo bọn họ hay là tìm đường khác đi? Chờ một lúc lâu, nàng phát hiện thần tình hai võ sĩ này rất kỳ dị, không phải ngẫu nhiên mà đứng tại đây. Nhân vì tư thái của bọn họ không có một điểm biến động nào, một người cử trường mâu, một người cử thiết chùy giơ lên, trông giống như thạch nhân vậy, bộ dạng tựa đang tiếp chiến.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Đây là người thật, hay là người giả?”
Lại tiến lên xem, nàng mới biết, nguyên lai là bọn họ sớm đã bị người điểm huyệt, Sử Nhược Mai không khỏi vừa kinh vừa mừng:
“Nguyên là sớm đã có người đến trước ta, là ai vậy?”
Không lâu sau, nàng lại phát hiện liên tiếp có mười mấy võ sĩ bị điểm huyệt đạo cứng đờ. Sử Nhược Mai càng lấy làm kỳ quái, “Dường như đây đều là do một người làm, người nào mà có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, thật bất khả tự nghị? Sư phụ ta thường nói, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lời này quả thực không sai! Xem ra người này hẳn là địch nhân của Điền bá bá, chắc sẽ không làm khó cho ta.”
Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự so với Tiết Tung càng hùng vĩ hơn, phòng ốc la liệt, cao cao thấp thấp, tầng tầng lớp lớp, tổng cộng đến mấy trăm gian. Sử Nhược Mai đang rầu lòng vì không biết phải mất bao nhiêu công phu mới có thể tìm ra được nơi ở của Điền Thừa Tự, nào ngờ lại không phí một chút công phu nào, sự tình dễ dàng đến không ngờ.
Nàng phi thân lên một nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống, đang lúc quan sát bốn phía, chợt nghe thấy tiếng “hô hô”, “khu khu”, “hưu hưu”, “quắc quắc” đủ loại âm thanh, hỗn hợp lại thành chuỗi âm thanh quái lạ truyền tới. Sử Nhược Mai lần theo hướng phát ra âm thanh nọ, đến một gian đại ốc liền kề với sân. Nàng từ trên nóc nhà nhìn xuống, bất giác vừa giận lại vừa buồn cười.
Trước mắt nàng chính là một hoạt cảnh vừa phi thường cổ quái lại thú vị, chỉ thấy trong sân và hai bên hành lang, ngổn ngang, nơi này một đống, nơi kia một đống các võ sĩ, toàn bộ đều ngủ say như chết, âm thanh quái lạ nọ là tiếng ngáy của các võ sĩ này.
Sử Nhược Mai nghĩ thầm: “Cái này nhất định là vị dị nhân đến trước ta làm ra, không ngờ được y lại quá thần thông, làm nhiều võ sĩ như vậy, cả đám ngủ say như chết. Có rất nhiều võ sĩ canh đêm như vậy, không hỏi cũng biết đây đương nhiên là nơi ở của Điền bá bá.”
Sử Nhược Mai động thân xuyên qua hành lang, cố hết sức tránh không chạm đến các võ sĩ này, quả nhiên tìm được tẩm thất của Điền Thừa Tự. Đó là một gian phòng thật lớn, bên trong cảnh tượng hơi buồn cười. Chỉ thấy ánh sáng nhạt nhòa, lò hương tỏa ngát, thị nữ xung quanh, có gầy có béo, tổng cộng hơn mười mấy người, có kẻ đầu dựa bình phong ngáy ngủ, trong tay còn cầm phất trần, có kẻ bên dưới ngủ tay còn bưng chậu rửa gục đầu xuống ngực, có kẻ vừa quỳ vừa ngửa ra sau ngủ. Muôn hình muôn dạng, đều khiến cho người khác không tránh khỏi cảm giác buồn ngủ!
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Điền bá bá thực là biết hưởng phước, chỉ việc đi ngủ cũng cần nhiều nha hoàn, cơ thiếp phục thị, hoang dâm như vậy, phải cho y một chút giáo huấn.”
Sử Nhược Mai cũng đã nhận ra Điền Thừa Tự, nàng mở khai trướng sàng, chỉ thấy ngủ trên giường quả nhiên là Điền Thừa Tự. Đầu gối lên văn tư được bao hoàng nghị (vải vàng), trước gối lộ ra một thanh thất tinh kiếm, phía trước kiếm là một kim hạp (chiếc hộp) đang mở, trong hộp chứa “thư sanh thân giáp” và “Bắc đẩu thần danh”. Nguyên lai Điền Thừa Tự vốn rất mê tín. Những thứ này dùng để giải tai ương. Lại phục thêm hương mỹ trân quý hiếm rắc lên trên.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Vừa hay, ta lấy chiếc hộp này, giao cho dưỡng phụ làm bằng tín.” Nàng liền thu lấy kim hạp, và bỏ lại phong thư có đóng ấn tín của Tiết độ phủ Lộ Châu vào vị trí kim hạp.
Sử Nhược Mai sau khi xong xuôi, đang muốn rời khỏi, mắt chợt liếc thấy trên kỷ án bằng đàn mộc có một phong thư dùng một thanh trủy thủ dài chừng bảy thốn găm xuống. Kỷ án nằm giữa phòng nên rơi ngay vào tầm mắt nàng.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Nguyên lai là người kia cũng giống ta, đều là đến “ký đao lưu giản.”
Nhất thời hiếu kỳ nổi lên, nàng bước đến nhổ thanh trủy thủ, mở phong thư ra, vừa nhìn xuống không khỏi vừa vui mừng lẫn kinh ngạc, tựa hồ ngây ngốc!
Vốn là trên phong thư chỉ có đúng hai mươi bốn chữ lớn, viết rằng: “Tiền bạc ngân khố, mang làm sính lễ, của cải bất nghĩa, ai cũng thể đoạt, nếu dám truy cứu, lấy đầu của ngươi.”
Ngoài sáu câu này, phía sau còn có ba chữ lớn ghi danh tự, chính là : “Đoạn Khắc Tà!”
Sử Nhược Mai trong lòng xao động, vừa mừng vừa kinh: “Thì ra là chàng, thì ra là chàng! Không biết chàng đã đi chưa? Ta có nên gặp chàng hay không?”
Đang lúc tâm tư bất định, chợt nàng nghe thấy tiếng “đô đô” của người phát giác ra chuyện, lập tức sau đó có người hô lớn:
“Không hay rồi, có tặc nhân đột nhập vào!”
Chỉ trong chốc lát, tiếng người ồn ào, nghị luận ầm ĩ, có người lại hô:
“Ối chà, đây có hai người bị điểm huyệt đạo, ta không giải khai được, nhanh đi thỉnh sư phụ lại!”
“Ôi trời, có quỷ, có quỷ, thế nào mà những người này đều ngủ hết cả, gọi hết tỉnh lại!”
“Đồ ngốc, đây theo như người ta nói là bị trúng mê hương!”
“Tạm thời không cần lý đến bọn họ, nhanh đi bảo hộ đại suất!”
Sử Nhược Mai cất kim hạp đi, lòng thầm nghĩ: “Giờ không đi còn đợi khi nào?”
Nàng liền vung kiếm phá cửa sổ phóng ra. Những võ sĩ kia chính đang hướng bên này chạy đến, ầm ĩ kêu lên:
“Tặc nhân đến ! Tặc nhân đến !”
Vài người nhanh chóng chạy đi bảo hộ đại suất của bọn họ, vài người thì truy theo, tụ tiến, phi tiêu, các loại ám khí ồ ạt phóng ra. Sử Nhược Mai thi triển khinh công “Bát bộ cản thiền” vài lần nhấc thân, đã vượt qua ba hòn giả sơn, ám khí phía sau nàng bay tới như mưa nhưng đều không kịp nàng, nói gì đến đám võ sĩ nọ.
Đám võ sĩ này thấy dưới ánh trăng mông lung, gió nhè nhẹ, chỉ loáng thoáng một bóng đen, ngay lập tức đã biến mất, không thấy rõ tặc nhân là nam hay nữ. Chúng hỗn loạn nhốn nháo hỏi nhau:
“Tặc nhân chạy hướng nào? Tặc nhân chạy hướng nào?”
Sử Nhược Mai cười thầm: “Điền bá bá nuôi ba ngàn tên Ngoại Trạch Nam, nguyên lai đều là bọn tốn cơm!”
Tâm niệm vừa qua, nàng chợt nghe một tiếng quát:
“Tặc nhân ở bên này!”
Tiếng hô vừa vang lên, một ngọn phi tiêu phóng tới. Sử Nhược Mai nghe tiếng phi tiêu xé gió, rất mạnh mẽ, vượt hơn tất cả ám khí mà đám võ sĩ vừa rồi phóng ra. Nàng không dám khinh thị, hồi kiếm chém ra, đánh rớt phi tiêu. Ngay sau đó lại tiếp ngọn thứ hai ,thứ ba phóng đến. Sử Nhược Mai trong lòng nổi giận, muốn cho đối phương biết tay, liền chớp động thân mình, nhượng phi tiêu thứ hai lướt qua, trảo thủ chụp lấy ngọn thứ ba, phất ngược trở lại. Người kia đang muốn phóng tiếp ngọn phi tiêu thứ tư, chợt thấy hàn quang lóe lên, tránh không kịp, dĩ nhiên bị chính phi tiêu của mình quay lại đả thương, trúng đầu lưu huyết! Đây là Sử Nhược Mai không có ý đả thương người, nếu không hắn làm sao còn có thể toàn mạng.
Người kia kêu lớn:
“Tặc nhân lợi hại, sư phụ nhanh đến, ở bên này, ở bên này!”
Ngay lập tức có người ứng tiếng:
“Các ngươi không cần hoảng hốt, ta đến đây!”
Thanh âm vừa mới phát ra bắt đầu từ nơi rất xa, chỉ trong chớp mắt đã đến gần, thanh âm nọ âm vang sang sảng tựa như tiếng thép va vào nhau, chói tai vô cùng.
Sử Nhược Mai không khỏi chấn động, thầm nghĩ: “Lão ma đầu này làm thế nào lại ở trong phủ của Điền bá bá? Không xong rồi, ta không phải đối thủ của hắn.”
Nguyên lai, Sử Nhược Mai nhận ra âm thanh này, người đang vội vàng đến truy cản không phải ai xa lạ, chính là đại ma đầu đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, đã nhiều năm trước từng làm đại nội tổng quản của An Lộc Sơn, được người đời gọi là Dương Mục Lao!
Sử Nhược Mai chẳng những biết được danh đầu của y, hơn nữa còn từng chứng kiến bản lãnh của y. Nàng khi mười tuổi, khi ấy dưỡng phụ nàng Tiết Tung còn là một viên đại tướng duới trướng An Lộc Sơn, có một lần ở Ly Sơn Hành Cung cùng quần thần đại yến, để chiêu đãi sứ giả phiên bang, muốn ra sức phô trương sức mạnh quân sự. Tiết Tung cùng với phó tướng của y là Niếp Phong cũng phải đến dự yến tiệc. Sử Nhược Mai cùng với nữ nhi Niếp Ẩn Nương của Niếp Phong giả trang làm nam hài tử cùng với nữ nhi của lục lâm minh chủ Vương Bá Thông là Vương Yến Vũ trà trộn vào hành cung xem náo nhiệt. Ngay giữa lúc yến tiệc, phát sinh sự kiện Thiết Ma Lặc đại náo Ly Sơn Hành Cung, Vương Yến Vũ xuất thủ trợ giúp Thiết Ma Lặc, đại chiến với Dương Mục Lao. Nàng cùng với Niếp Ẩn Nương không biết lợi hại, cũng tương trợ Vương Yến Vũ giao chiến, bọn họ đánh thương được vài vệ sĩ của An Lộc Sơn, thiếu chút nữa thì trúng phải độc thủ của Dương Mục Lao. Dưỡng phụ Tiết Tung của nàng cũng vì chuyện này mà chịu liên lụy, vạn bất đắc dĩ phải phản lại An Lộc Sơn.
Sử Nhược Mai nghe thấy thanh âm của Dương Mục Lao từ phía xa lại gần, chính thị là từ phía đối diện nàng truyền lại, không khỏi rùng mình, “Nếu như đụng phải lão ma đầu này, chỉ sợ không đào thoát được.”
Phía trước không đường, phía sau có truy binh, Sử Nhược Mai gấp quá mà sinh kế, chọn hướng không có Dương Mục Lao, vội vàng bay qua đầu tường trốn vào giữa vườn đến một gian phòng. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Trong Tiết độ phủ này có đến mấy trăm căn phòng, bọn họ vị tất đã khám xét đến phòng này, ta tạm lánh ở đây một lát, có thể tìm cơ hội đào tẩu.”
Đột nhiên nghe bên trong phòng có thanh âm của một nữ nhân nói:
“Đại công tử, ngươi còn không nhanh đứng dậy, người nghe bên ngoài huyên náo dữ dội vậy, dường như có chuyện gì!”