Sherlock Holmes - Arthur Conan Doyle
NGƯỜI THÔNG NGÔN HY LẠP
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE
Chưa bao giá» tôi thấy Holmes nhắc tá»›i gia đình và quãng Ä‘á»i thÆ¡ ấu cá»§a anh. Tôi thì tôi coi anh như má»™t ngưá»i kỳ dị cá biệt. Lòng ghét cay ghét đắng đà n bà , sá»± ghê sợ có thêm những ngưá»i bạn má»›i, sá»± khăng khăng không nhắc đến những ngưá»i bạn thân là đặc tÃnh cá»§a anh. Tôi đã tin rằng anh là trẻ mồ côi và là kẻ “vô gia đìnhâ€, nhưng ngà y ná» tôi ngạc nhiên khi nghe anh nói vá» ngưá»i anh cá»§a anh.
Má»™t buổi chiá»u hè, sau lúc uống trà , câu chuyện có vẻ rá»i rạc. Từ những Câu lạc bá»™ chÆ¡i banh, chúng tôi chuyển tá»›i tranh luáºn vá» sá»± lai giống cùng những khả năng di truyá»n. Cái khả năng quan sát và suy diá»…n mà anh có được là do anh được giáo dục có hệ thống.
Tổ tiên tôi là những ngưá»i Ä‘iá»n chá»§ nhỠở nông thôn, những ngưá»i đã sống má»™t cuá»™c sống phù hợp vá»›i giai cấp xã há»™i cá»§a há». Tuy nhiên tôi lại chá»n má»™t lối sống hoà n toà n khác hẳn, có thể là do bà ná»™i tôi là em gái Vernet, má»™t há»a sÄ© ngưá»i Pháp. Nghệ thuáºt trong dòng huyết thống có thể nảy nở thà nh những phong cách rất khác nhau.
- Nhưng là m thế nà o mà anh biết được những đức tÃnh đó là di truyá»n?
- Bởi vì anh Mycroft cá»§a tôi thừa hưởng những đức tÃnh đó ở má»™t mức độ cao hÆ¡n tôi nhiá»u.
- Nếu ở đây có má»™t ngưá»i nà o đó có nhiá»u thiên tư hÆ¡n anh, thì tại sao ngưá»i ta chưa biết đến anh ấy. Phải chăng anh khiêm tốn mà nói như váºy?
Holmes cưá»i vá»›i tất cả chân tâm.
- Anh bạn thân mến! Äó là sá»± tháºt.
- Thế sao anh ấy lại không nổi danh.
- Anh ấy rất nổi tiếng tại Câu lạc bộ.
- Câu lạc bộ nà o?
- Câu lạc bộ Diogenes.
- Tôi hoà n toà n không biết gì vỠhội quán đó.
Holmes rút đồng hồ trong túi ra :
- Câu lạc bá»™ Diogenes là há»™i quán kỳ lạ nhất ở Luân Äôn, và Mycroft luôn luôn đến đó trong khoảng từ 4 giá» 45 phút đến 7 giá» 40. Bây giá» là 6 giá», ta đến đó chÆ¡i.
Năm phút sau, chúng tôi đã ra ngoà i đưá»ng. Holmes nói :
- Anh ngạc nhiên khi thấy Mycroft có khả năng suy diá»…n giá»i hÆ¡n tôi nhưng không trở thà nh thám tá» chứ gì? Tôi xin trả lá»i thắc mắc đó: Mycroft không thể là m thám tỠđược,...
- Nhưng anh đã nói là ...
- ... anh ấy quan sát và suy diá»…n giá»i hÆ¡n tôi. Nếu nghệ thuáºt cá»§a nhà thám tá» chỉ gồm có má»—i má»™t việc ngồi nhà mà suy luáºn thì anh tôi sẽ là má»™t cảnh sát giá»i nhất trên Ä‘á»i. Nhưng tiếc thay, anh ấy lại thiếu tham vá»ng và nghị lá»±c. Anh chẳng buồn bá» công kiểm tra những Ä‘iá»u đã khám phá được. Tôi đã thẩm vấn anh má»™t và i vụ và anh đã giúp tôi thà nh công.
- Như váºy, đó không phải là nghá» cá»§a anh ấy hay sao?
- Không, đó chỉ là má»™t thú tiêu khiển cá»§a anh ấy mà thôi. Nhá» có năng khiếu khác thưá»ng vá» những con số, anh được ngưá»i ta má»i và o việc kiểm tra tà i khoản trong các bá»™. Anh là m việc Ä‘á»u đặn như má»™t cái đồng hồ: sáng Ä‘i tá»›i Câu lạc bá»™, chiá»u trở vá» nhà ... Suốt năm, anh không là m bất cứ má»™t việc nà o khác và chẳng cần xuất hiện ở bất cứ nÆ¡i nà o, ngoại trừ Câu lạc bá»™ Diogenes, nằm ngay trước nhà cá»§a anh.
- Câu lạc bộ đó rất xa lạ với tôi.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Ở Luân Äôn có nhiá»u ngưá»i không thÃch giao du vá»›i ai cả. Câu lạc bá»™ Diogenes được láºp ra để già nh riêng cho những ngưá»i ấy. Không má»™t thà nh viên nà o cá»§a Câu lạc bá»™ Diogenes chịu quan tâm tá»›i bất kỳ má»™t bạn đồng sá»± nà o. Ngoại trừ trong phòng khách dà nh cho ngưá»i lạ, còn thì không má»™t ai được nói chuyện, dù vá»›i bất cứ lý do nà o; vi phạm tá»›i lần thứ ba, kẻ ba hoa đó có thể bị trục xuất. Anh tôi là má»™t trong những ngưá»i sáng láºp ra Câu lạc bá»™ đó.
Vừa Ä‘i vừa nói, lát sau chúng tôi đã tá»›i Pall Mall. Holmes dặn tôi giữ yên lặng, rồi Ä‘i trước, dẫn tôi và o trong tiá»n sảnh. Qua má»™t tấm vách bằng kÃnh, tôi thấy má»™t phòng rá»™ng mênh mông và bà y biện đồ đạc sang trá»ng, bên trong có nhiá»u ngưá»i, má»—i ngưá»i ngồi ở má»™t góc, Ä‘á»c nháºt báo, hoặc tạp chÃ. Holmes đưa tôi tá»›i má»™t phòng khách nhá» hÆ¡n, để tôi ở đó má»™t phút, rồi trở lại cùng vá»›i má»™t ngưá»i; có thể đó là anh cá»§a Holmes.
Mycroft lá»›n hÆ¡n và mạnh khá»e hÆ¡n Holmes nhiá»u, cặp mắt xám lợt, tia nhìn sắc sảo, sâu thẳm, trà n ngáºp má»™t sá»± linh hoạt.
- Tôi sung sướng được gặp ông, thưa ông, - Mycroft nói với tôi trong lúc chìa ra một bà n tay rộng. - Tôi nghe thiên hạ nhắc tới Sherlock ở khắp nơi kể từ khi ông viết vỠchú ấy trên báo.
Quay sang phÃa Holmes, anh nói tiếp :
- À, tuần qua, anh có ý mong gặp chú vỠcái vụ Manor House. Chú bị khó khăn, phải thế không?
- Không. Em đã giải quyết xong vụ đó rồi. - Holmes cưá»i, trả lá»i.
- Äúng là Adams.
- Phải, chÃnh hắn.
- Anh đã tin chắc ngay từ đầu mà .
Hai anh em ngồi bên nhau trong chá»— khuôn cá»a sổ nhô ra. Mycroft nói tiếp :
- Äây là má»™t nÆ¡i lý tưởng cho kẻ nà o muốn tìm hiểu nhân loại. Hãy nhìn những cái mẫu tuyệt đẹp kia mà coi! Hãy nhìn hai gã Ä‘ang Ä‘i vá» hướng chúng ta.
- Ngưá»i ghi Ä‘iểm bi-da và ngưá»i kia?
- Phải. Chú nghÄ© sao vá» ngưá»i kia?
Hai ngưá»i kia dừng lại ngay trước khuôn cá»a sổ, má»™t trong hai ngưá»i có và i vết phấn viết bảng trên túi áo gi-lê. Ngưá»i kia rất nhá» con, tóc nâu, đội cái nón hất vỠđằng sau và dưới cánh tay có cắp nhiá»u gói đồ.
- Một cựu quân nhân.
- Và má»›i vừa được giải ngÅ© - Mycroft nháºn xét.
- Anh ta đã phục vụ bên Ấn Äá»™.
- Như một hạ sĩ quan.
- Trong pháo binh.
- Và góa vợ.
- Nhưng có một đứa con, chú nó.
- Nhiá»u đứa con.
- Coi nà o. Äiá»u đó hÆ¡i quá đáng chăng. - Tôi cưá»i, nói xen và o.
- Má»™t ngưá»i có cái tư thế đó, cái dáng và quyá»n thế đó và cái da bị mặt trá»i nung đó, thì anh ta phải là “má»™t quân nhân†có “cấp báºc hạ sÄ© quan†và đã “từ Ấn Äá»™ trở vá»â€. - Holmes nói má»™t hÆ¡i.
- Ông ta vừa má»›i được giải ngÅ© bởi vì hiện giỠông ta vẫn còn “mang già y nhà binhâ€. - Mycroft giải thÃch.
- Ông ta không có má»™t lối Ä‘i cá»§a kỵ binh, ấy thế mà ông ta lại đội mÅ© lệch sang má»™t bên, bởi vì má»™t bên vầng trán có mà u sáºm hÆ¡n bên kia; thân hình ông ta không phải là cá»§a má»™t công binh. Váºy thì ông là “lÃnh pháo binh†- Holmes nói tiếp.
- Ông ta Ä‘ang có tang lá»›n: chúng ta có thể suy diá»…n ra là ông ta mất má»™t ai đó rất gần gÅ©i. Việc phải Ä‘i mua sắm chứng tá» là “vợ ông đã chếtâ€. Ông ta Ä‘i mua nhiá»u món linh tinh cho các con. Có má»™t cái lúc lắc cho con nÃt chÆ¡i, váºy là má»™t trong những đứa con ông ta còn rất nhá». Vợ ông ta hẳn đã từ trần từ khi sinh con. Việc ông ta kẹp dưới cánh tay má»™t cuốn truyện tranh cho thấy là “ông ta còn có má»™t đứa con khácâ€.
Tôi bắt đầu tin rằng Mycroft quả tháºt có nhiá»u thiên tư sắc bén hÆ¡n Holmes. Holmes liếc mắt nhìn tôi và mỉm cưá»i. Mycroft nói :
- Nà y chú, ngưá»i ta vừa đưa tá»›i anh má»™t vấn đỠrất hợp vá»›i chú. Anh không có can đảm nghiên cứu nó táºn tưá»ng, nhưng nếu chú muốn nghe.
- Em rất vui sướng!
Mycroft viết và i dòng chữ trên má»™t tá» giấy, gá»i chuông, rồi đưa lá thư cho má»™t ngưá»i hầu.
- Tôi má»i ông Melas lại đây. Ông ấy ở tầng lầu bên trên lầu tôi, tôi chỉ biết sÆ¡ thôi. Äó là má»™t nhà ngữ há»c ngưá»i Hy Lạp, là m thông ngôn trong các tòa án và là m hướng dẫn cho những tay nhà già u Äông Phương.
Má»™t lát sau, má»™t ngưá»i thấp và béo lùn đến, ông ta có nước da mà u ôliu và mái tóc Ä‘en. Ông nồng nhiệt siết tay Holmes.
- Cảnh sát chẳng bao giá» tin những lá»i khai cá»§a tôi - Ông nói bằng má»™t giá»ng giá»…u cợt. - Há» cho rằng tôi phịa ra câu chuyện đó.
- Tôi vểnh tai lên mà nghe ông đây! - Holmes nói.
- “Chuyện xảy ra và o ngà y hôm kia. Tôi biết rất nhiá»u thứ tiếng. Nhưng vì tôi là ngưá»i Hy Lạp nên được yêu cầu dịch tiếng Hy Lạp nhiá»u hÆ¡n cả. Tôi thưá»ng bị gá»i và o những lúc “ngoà i giá»â€ vì du khách tá»›i muá»™n. Buổi tối ngà y thứ hai, ông Harold tá»›i giáºt chuông nhà tôi và yêu cầu tôi Ä‘i theo ông trong má»™t cá»— xe ngá»±a thuê Ä‘ang đợi trước cá»a.
- Má»™t ngưá»i Hy Lạp đã tá»›i gặp tôi để bà n công việc là m ăn, - Ông ta bảo tôi - ngưá»i ấy chỉ nói được tiếng mẹ đẻ. Ông ta ngụ trong vùng Kensington.
Trong chiếc xe ngá»±a sang trá»ng, ông Harold ngồi trước mặt tôi. Xe Ä‘i ngang qua bùng binh Charing và đại lá»™ Shaftessbury, khi tá»›i đưá»ng Oxford, tôi đánh liá»u đưa ra ý kiến nên cho xe Ä‘i theo con đưá»ng ngắn nhất để tá»›i Kensington, nhưng tôi ngưng bặt trước thái độ bất thưá»ng cá»§a ngưá»i khách.
Ông ta rút ra khá»i túi má»™t cây dùi cui rất lá»›n và khua nó nhiá»u lần, tá»±a hồ như ông ta muốn thá» sức nặng cá»§a nó. Rồi ông ta đặt nó xuống bên cạnh. Sau đó ông ta kéo kÃnh ở hai bên xe lên: các kÃnh đó được dán giấy kÃn đến mức tôi chẳng còn trông thấy gì còn ở bên ngoà i.
- Rất tiếc phải che mắt ông bạn lại, thưa ông Melas! - Ông ta nói. - Chúng tôi không muốn cho ông biết nÆ¡i ông sẽ tá»›i, để ông khá»i bị rắc rối vá» sau.
Tôi hoà n toà n choáng váng. Harold còn trẻ, cưá»ng tráng vá»›i những bá» vai rá»™ng. Ngay cả khi anh ta không có vÅ© khà đi nữa, tôi cÅ©ng không thể nà o địch nổi anh ta.
- Äây là má»™t cách cư xá» rất khác thưá»ng. - Tôi ấp úng nói.
- Tôi đã suồng sã đối vá»›i ông. - Anh ta trả lá»i tôi. - Nhưng tôi sẽ Ä‘á»n bù cho ông. Tuy nhiên, tôi phải báo trước, nếu ông tìm cách báo động hoặc là m bất cứ Ä‘iá»u gì chống lại tôi thì ông sẽ hối háºn đấy!
Anh ta nói bằng má»™t giá»ng trầm tÄ©nh, nhưng rất ư Ä‘e dá»a. Tôi lặng thinh, không ngừng tá»± há»i vì sao hắn bắt cóc tôi. Nhưng rõ rà ng má»i sá»± kháng cá»± Ä‘á»u vô Ãch.
Xe chạy gần hai tiếng đồng hồ và tôi không há» biết hướng xe Ä‘i. Thỉnh thoảng tiếng ầm ầm cá»§a bánh xe lăn cho tôi biết xe chạy trên mặt đưá»ng lát: nhiá»u lúc xe chạy êm ru, gợi ra mặt đưá»ng trải nhá»±a. Ãnh sáng không lá»t được qua cá»a kÃnh bị dán giấy và má»™t tấm ri-đô mà u xanh đã được kéo phá»§ tấm kÃnh ở đằng trước. Chúng tôi rá»i Pall Mall và o hồi 7 giá» kém 15 và dừng lại và o lúc 9 giá» kém 10. Chà ng trai hạ kÃnh xe và tôi nháºn ra má»™t vòm cổng trên có má»™t ngá»n đèn lồng thắp sáng. Khi tôi xuống xe thì cổng đã mở ra.
Trong nhà có má»™t có má»™t cây đèn mà ngá»n lá»a quá nhỠđến mức tôi chỉ vừa đủ phân biệt được má»™t gian tiá»n sảnh tháºt lá»›n, có trang hoà ng nhiá»u há»a phẩm. Tôi cÅ©ng quan sát thấy ngưá»i ra mở cá»a là má»™t ngưá»i đà n ông trạc năm mươi tuổi, nhá» bé gầy gò, đôi vai còng, mắt kiếng. Ông ta há»i.
- Có phải ông Melas đấy không, Harold?
- Phải.
- Xin ông đừng giáºn chúng tôi, chúng tôi rất cần đến ông. Nếu ông xá» sá»± đà ng hoà ng thì ông sẽ không có gì phải hối tiếc cả.
Ông ta nói má»™t cách đứt khúc, vá»›i nhiá»u tiếng cưá»i nhá» cắt ngang má»—i câu nói. Tôi thú nháºn là tôi sợ ông ta hÆ¡n là sợ ngưá»i thanh niên.
- Ông muốn gì nơi tôi?
- Chúng tôi nhỠông phiên dịch. Dịch chÃnh xác và không được thêm bá»›t tà gì cả.
Ông ta lại phát ra tiếng cưá»i nho nhá», rồi mở má»™t cánh cá»a ra và đưa tôi và o má»™t căn phòng tháºt rá»™ng rãi, tấm thảm rất dà y, ghế bà nh bá»c nhung, má»™t cái lò sưởi cao mà u trắng. Dưới ng á»n đèn có má»™t cái ghế dá»±a: ngưá»i lá»›n tuổi má»i tôi ngồi xuống đó. Ngưá»i trẻ tuổi đã ra khá»i phòng, nhưng rồi anh ta quay lại qua má»™t ngả cá»a khác, dẫn theo má»™t nhân váºt mặc má»™t loại áo ngá»§ rá»™ng và bước Ä‘i cháºm chạp. Khi ngưá»i đó tá»›i trong vùng ánh sáng, tôi thấy ông ta cá»±c kỳ tái mét, gương mặt hốc hác, đôi mắt lồi ra, mặt ông ta quấn chằng chịt nhiá»u lá»›p vải má»ng có phết hồ dán: ngay cả cái miệng cÅ©ng bị che kÃn bằng má»™t vải rá»™ng là m cho miệng ông bị nghẽn kÃn hoà n toà n.
- Cáºu có cái bảng nhỠđó không, Harold? - Ngưá»i lá»›n tuổi kêu lên trong lúc ngưá»i bị quấn vải buông rÆ¡i mình xuống má»™t cái ghế dá»±a. - Äã cởi trói cho ông ấy chưa? Tốt. ÄÆ°a cho ông ấy cây viết chì. Chúng tôi sẽ đặt ra những câu há»i, thưa ông Melas, và ông ấy sẽ viết ra các câu trả lá»i. Trước hết, xin ông há»i xem ông ấy có sẵn sà ng ký giấy không.
- Äôi mắt ngưá»i lạ phóng ra những tia lá»a. Không bao giỠông ta chịu viết trên bảng Ä‘en.
- Không ký vá»›i bất cứ Ä‘iá»u kiện nà o hay sao? - Tôi dịch, sau khi bá»n kia nêu ra câu há»i.
- Tôi chỉ ký khi mà cô ấy là m lễ cưới trước mặt tôi, do một linh mục Hy Lạp mà tôi quen biết đứng chủ lễ.
Ngưá»i ná» thốt ra nụ cưá»i hiểm độc :
- Thế thì, anh biết cái gì chỠđợi anh chứ?
- Tôi chẳng sợ cái gì cả.
Äó là má»™t mẩu những câu há»i và câu trả lá»i trong cuá»™c nói chuyện kỳ lạ, phân ná»a há»i, phân ná»a viết. Má»™t cách Ä‘á»u đặn, tôi phải há»i xem ông ta có chịu nhượng bá»™ và ký tên và o bản cam kết không. CÅ©ng không kém Ä‘á»u đặn, tôi luôn luôn nháºn được câu trả lá»i phẫn ná»™. Nhưng ngay sau đó má»™t ý nghÄ© chợt đến vá»›i tôi. Tôi tá»± ý thêm những câu ngắn (do chÃnh mình nghÄ© ra) và o sau những câu há»i: thoạt đầu tháºt vô hại, ngõ hầu để thá» xem hai tay bạo ngược đó có biết chút Ãt tiếng Hy Lạp không. Khi thấy chúng không có phản ứng nà o, tôi chÆ¡i bạo hÆ¡n. Cuá»™c đối thoại cá»§a chúng tôi lúc đó giống như thế nà y :
- Anh sẽ chẳng được lợi Ãch nếu cứ ngoan cố mãi. Ông là ai?
- Tôi cóc cần. Tôi là má»™t ngưá»i lạ ở Luân Äôn.
- Ông thà mạng đó. Ông đã ở đây từ bao lâu?
- Thây kệ. Ba tuần.
- Những của cải đó sẽ không bao giỠcòn thuộc vỠông nữa. Ông bị đau ra sao?
- Cá»§a cải sẽ không rÆ¡i và o tay bá»n vô lại. Bá»n chúng bỠđói tôi.
- Ông sẽ được tự do, nếu như ông chịu ký. Nhà nà y là nhà nà o?
- Tôi sẽ không bao giỠký. Tôi không biết.
- Ông chẳng giúp Ãch được chút nà o cho cô ấy đâu. Ông tên là gì?
- Cô ấy cứ việc đến đây nói cho tôi biết! Kratides.
- Ông sẽ gặp cô ấy nếu ông chịu ký. Ông từ đâu tới.
- Thế thì tôi sẽ chẳng bao giỠgặp lại cô ấy. Từ Athènes.
Thưa ông Holmes, chỉ cần thêm năm phút nữa là tôi có thể là m sáng tá» câu chuyện, nhưng ngay lúc đó, cánh cá»a lại mở ra và má»™t ngưá»i đà n bà bước và o. Cô ta cao, mảnh mai, tóc nâu và mặc má»™t cái áo trắng rá»™ng thùng thình. - “Haroldâ€, cô ta kêu lên vá»›i má»™t âm tiết tồi. “Em không thể ở nÆ¡i đó được nữa. Em cảm thấy quá cô đơn. á»’, anh Paul đây mà !â€.
Cô ấy nói câu sau chót bằng tiếng Hy Lạp. Cùng lúc, nạn nhân trong má»™t ná»— lá»±c mạnh mẽ, đã bứt lá»›p vải má»ng có phết hồ dán trên đôi môi ra và hét lên :
- Sophie! Em!
Ông lao và o trong vòng tay ngưá»i phụ nữ. Hai ngưá»i chỉ ôm nhau trong má»™t thoáng, bởi vì ngưá»i trẻ tuổi đã nắm lấy ngưá»i đà n bà , đẩy ra khá»i phòng, trong lúc ngưá»i già kia túm lấy ngưá»i tù nhân và dẫn ra ngã cá»a kia. Còn lại mình tôi. Tôi đứng lên, suy nghÄ© xem tôi có thể nà o tìm ra nÆ¡i đây là đâu. Nhưng tháºt may là tôi đã không động Ä‘áºy. Vừa ngước mắt lên, tôi thấy ngưá»i đứng tuổi Ä‘ang quan sát tôi.
- Thế là đủ rồi, ông Melas! Chúng tôi đánh giá cao những phẩm chất của ông.
Tôi nghiêng mình.
- Äây là năm đồng. - Ông ta nói, khi tiến lại bên tôi. - Má»™t món thù lao trá»ng háºu. Nhưng ông hãy nhá»› đấy!
Ông ta nói thêm, tay vá»— nhẹ lên vai tôi và buông ra tiếng cưá»i nho nhá».
- Nếu ông nói ra chuyện nà y với bất cứ ai... với bất cứ ai, ông nghe rõ chưa? Thì lúc đó Chúa cũng không cứu nổi ông. Xe đang chỠông.
Tôi gần như bị ném ra căn phòng ngoà i, rồi và o trong cá»— xe. Má»™t lần nữa tôi lại thấy cây cối và thá»a ruá»™ng. Gã Harold ngồi trước mặt tôi. Sau má»™t chuyến Ä‘i bất táºn, chúng tôi dừng lại :
- Ông hãy xuống đây, thưa ông Melas. Tôi rất tiếc phải bỠông xuống cách nhà ông quá xa, nhưng tôi không được quyá»n chá»n lá»±a.
Anh ta mở cánh cá»a xe và tôi có vừa đủ thì giỠđể nhảy xuống, bởi vì ngưá»i đánh xe đã quất roi và o con ngá»±a và cá»— xe phóng Ä‘i tháºt nhanh. Tôi nhìn chung quanh, thấy mình Ä‘ang ở trong má»™t đồng cá», rải rác có những bụi kim tước. Äằng xa có má»™t dãy nhà , rải rác đó đây những ánh sáng hắt ra ngoà i khuôn cá»a sổ trên những tầng lầu. Nhìn vá» phÃa bên kia, tôi thấy những tÃn hiệu đèn đỠcá»§a đưá»ng sắt.
Cá»— xe đã vượt ngoà i tầm mắt. Tôi Ä‘ang phân vân không biết mình Ä‘ang ở đâu thì chợt thấy má»™t ngưá»i tiến tá»›i. Äó là má»™t phu khuân vác ở nhà ga.
- Xin ông vui lòng cho tôi biết đây là đâu?
- Hạt Wandsworth.
- Là m sao đáp tà u Ä‘i Luân Äôn.
- Cách đây hai cây số. Nếu đi nhanh thì còn kịp chuyến chót.
Thưa ông Holmes, chuyến phiêu lưu cá»§a tôi kết thúc như váºy đóâ€.
Chúng tôi ngồi yên lặng hồi lâu. Sau cùng Holmes liếc sang Mycroft.
- Anh có thấy má»™t hướng Ä‘iá»u tra nà o không?
Mycroft lấy tớ báo Daily News trên mặt bà n :
- “Má»™t phần thưởng được tặng cho ngưá»i nà o biết chá»— ở cá»§a công dân Hy Lạp tên là Paul Kraides, từ Athènes tá»›i; và là ngưá»i không biết nói tiếng Anh. Má»™t phần thưởng khác sẽ được đổi lấy bất cứ tin tức nà o liên quan đến má»™t phụ nữ Hy Lạp tên là Sophia. Trả lá»i vá» X2473. Tất cả các nháºt báo Ä‘á»u đăng lá»i nhắn tin nà y. Cho tá»›i nay chưa có hồi âmâ€.
- Thế còn đại diện của nước Hy Lạp?
- Tôi đã tá»›i há»i thăm. Ngưá»i ta chẳng biết gì hết.
- Má»™t bức Ä‘iện gá»i cho cảnh sát ở Athènes, thế nà o?
- Sherlock có tất cả nghị lá»±c cá»§a gia đình - Mycroft nói vá»›i tôi. - Váºy thì, hãy nháºn lấy trách nhiệm và hãy báo cho anh biết tin, nếu chú thà nh công.
- Em sẽ báo tin cho anh biết cÅ©ng như sẽ báo cho ông Melas rõ. Trong khi chỠđợi, thưa ông Melas, ông hãy đỠphòng cẩn tháºn.
Trên đưá»ng, Holmes dừng lại bưu cục và đánh Ä‘i nhiá»u bức Ä‘iện tÃn.
- Anh Watson, chúng ta đã không lãng phà buổi tối nay.
Vấn đỠnà y có và i dữ kiện không kém tầm thưá»ng.
- Anh giải quyết được chứ?
- Khi đã biết được phân ná»a mà không khám phá ra nốt phần còn lại, thì còn bất hạnh nà o hÆ¡n!
- Cô gái Hy Lạp đó đã bị chà ng trai ngưá»i Anh tên là Harold bắt cóc - Tôi nói.
- Bắt cóc từ đâu?
- Từ Athènes.
Sherlock lắc đầu nói :
- Ngưá»i thanh niên đó không nói được má»™t tiếng Hy Lạp, còn cô gái nói được tiếng Anh. Váºy là cô ta đã sống trong má»™t thá»i gian ở nước Anh, nhưng còn hắn thì không sang Hy Lạp.
- ÄÆ°á»£c. Thế thì chúng ta giả thiết rằng cô ấy lưu lại nước Anh và gã lưu manh dụ dá»— được cô ta. - Tôi nói.
- Rất có lý.
- Anh ruá»™t cô ta tá»›i nước Anh để can thiệp, nhưng ông rÆ¡i và o tay bá»n chúng. Chúng giam giữ ông, dùng vÅ© lá»±c buá»™c ông phải ký và o má»™t văn kiện chuyển tà i sản cá»§a cô gái cho chúng, bởi vì ông ta là ngưá»i quản lý tà i sản đó. Ông từ chối. Äể có thể đạt tá»›i sá»± thoả hiệp, chúng cần có má»™t ngưá»i thông ngôn và chúng đã chá»n ông Melas, sau khi đã dùng má»™t ngưá»i khác từ trước đó. Cô gái không biết là anh cô đã tá»›i đây và cô chỉ biết được sá»± kiện nà y nhá» sá»± tình cá».
- Hoan hô, Watson. - Holmes kêu lên. - Anh đã gần Ä‘oán ra. Chúng ta nắm tất cả má»i quân bà i, chỉ còn lo ngại chúng dùng bạo lá»±c.
- Là m sao tìm ra sà o huyệt chúng.
- Nếu cô gái tên là Sophie Kratides, chúng ta sẽ dá»… dà ng tìm ra cô. Bởi vì gã Harold đã là m quen vá»›i cô Ãt ra đã được và i tuần. Nếu hỠở cùng má»™t nÆ¡i thì tin nhắn cá»§a Mycroft được hồi âm.
Chúng tôi vá» tá»›i nhà Holmes lên cầu thang trước và cá»a mở, anh rất ngạc nhiên khi thấy Mycroft Ä‘ang ngồi trong ghế bà nh và bình thản hút thuốc.
- Và o Ä‘i, Sherlock. Hãy và o Ä‘i, ông Watson. - Mycroft nói, khi thấy chúng tôi. - Chú không ngá» là tôi chịu dấn thân và o vụ nà y, phải thế không Holmes? Vụ nà y là m tôi thÃch thú.
- Anh đến đây bằng gì?
- Xe ngá»±a.
- Có tin gì mới chăng?
- Anh đã nháºn được hồi âm.
- A!
- Phải, thư trả lá»i tá»›i anh và i phút, sau khi các chú ra vá».
- Thư nói gì?
- Mycroft rút ra một tỠgiấy.
- Nó đây nà y. Tôi xin Ä‘á»c nhé. “Thưa ông, để trả lá»i cho tin nhắn cá»§a ông vá» ngà y hôm nay, tôi cho ông biết rằng tôi hiểu rất rõ vá» ngưá»i phụ nữ ấy. Nếu ông đến gặp tôi, tôi sẽ cho ông bi ết và i chi tiết liên quan tá»›i câu chuyện Ä‘au buồn cá»§a cô ấy. Hiện nay cô Ä‘ang ở tại biệt thá»± Les Myrtes tại Beckenham. Ngưá»i bạn táºn tâm cá»§a ông J.Davenportâ€. Ông ấy viết từ Brixton. Nà y Holmes, em có nghÄ© rằng chúng ta nên Ä‘i tá»›i không?
- Mạng sống cá»§a anh cô ta quan trá»ng hÆ¡n câu chuyện Ä‘au buồn cá»§a cô ta. Chúng ta cần tá»›i ngay Scoland Yard để tìm thanh tra Gregson và cùng nhau Ä‘i tá»›i Bekenham. Má»™t cái chết Ä‘ang được tÃnh từng giá»!
- Chúng ta tá»›i rá»§ ông Melas Ä‘i cùng. Biết đâu chúng ta chẳng cần tá»›i má»™t ngưá»i thông ngôn. - Tôi gợi ý.
- à kiến tuyệt vá»i! - Holmes nói. - Hãy sai ngưá»i Ä‘i tá»›i má»™t cá»— xe.
Holmes mở ngăn kéo và nhét khẩu súng lục và o túi.
- Phải. - Anh nói để trả lá»i cho tia nhìn cá»§a tôi. - Chúng ta phải đối phó vá»›i má»™t băng nhóm đáng sợ.
Mà n đêm buông xuống khi chúng tôi tá»›i Pall Mall. Chúng tôi gá»i chuông căn há»™ cá»§a ông Melas.
- Bà vui lòng cho tôi biết ông Melas có ở nhà không? - Mycroft há»i.
- Tôi không biết ông Ä‘i đâu. - Ngưá»i đà n bà mở cá»a cho chúng tôi trả lá»i. - Tôi chỉ biết là ông ấy đã ra Ä‘i cùng vá»›i má»™t ông trong má»™t cá»— xe.
- Ông kia có xưng tên không?
- Không, thưa ông.
- Có phải ngưá»i đó là má»™t thanh niên tóc nâu, vạm vỡ?
- Äó là má»™t ngưá»i nhá» con, mang mắt kiếng, gà y gò nhưng rất ngá»™ nghÄ©nh: ông ta cứ cưá»i luôn trong khi nói.
- Äi thôi! - Holmes kêu lên vá»›i chúng tôi. - Chuyện nghiêm trá»ng lắm rồi!
Trong lúc chúng tôi cho xe chạy tới trụ sở của Scotland Yard, anh nói với chúng tôi :
- Bá»n cướp đã bắt cóc Melas, rất có thể là chúng còn cần tá»›i ông. Nhưng sau khi dùng ông xong rồi, chúng sẽ trừng phạt ông.
Tá»›i Scoland Yard, phải mất má»™t giá», chúng tôi má»›i tiếp xúc được vá»›i thanh tra Gregson, rồi sau đó vá»™i vã tá»›i ngay biệt thá»± Les Myrtes: ngôi nhà lá»›n tối tăm, nằm trên má»™t thá»a đất cách xa đưá»ng. Sau khi cho xe ngá»±a vá», chúng tôi Ä‘i trên lối và o nhà .
- Các cá»a sổ Ä‘á»u không có ánh đèn và cái tổ đã trống trÆ¡n. - Holmes nói.
- Tại sao anh lại nói váºy?
- Cách đây gần một tiếng đồng hồ, một cỗ xe chở đầy hà nh lý đã đi ngang qua đây: nó từ trong nhà chạy ra.
Viên thanh tra cất tiếng cưá»i vang :
- Ngá»n đèn ở hà ng rà o đã chỉ cho tôi thấy những vết bánh xe, nhưng còn hà nh lý thì...
- Ông hãy quan sát những vết cá»§a cùng những bánh xe đó, trong chiá»u ngược lại: những vết Ä‘i ra cánh đồng thì hằn rõ hÆ¡n trong ná»n đất. Váºy là xe phải chịu đựng má»™t trá»ng tải nặng hÆ¡n rất nhiá»u.
- Thế là ông đã Ä‘i xa hÆ¡n tôi. - Viên thanh tra nhún vai mà trả lá»i. - Cánh cá»a nà y chẳng dá»… gì mở được. Nhưng trước hết, chúng ta hãy thá» gá»i cá»a xem sao?
Ông dùng búa gõ rất dữ dá»™i, giáºt mạnh dây chuông, nhưng không có kết quả. Holmes lỉnh Ä‘i. Và i phút sau, anh trở lại, nói :
- Má»™t cá»a sổ đã mở.
- Tháºt may mà anh lại đứng vá» phÃa cảnh sát... - Viên thanh tra quan sát và khâm phục cái cách mà Holmes nạy then móc cá»a sổ ra. - Chúng ta có thể và o nhà mà không cần được má»i.
Chúng tôi lần lượt và o trong một gian phòng lớn, hiển nhiên là nơi ông Melas đã được đưa và o. Viên thanh tra thắp đèn. Trên bà n có hai cái ly, một chai rượu cô-nhắc đã cạn và và i món ăn dư.
- Cái gì váºy nhỉ? - Äá»™t nhiên Holmes há»i.
Chúng tôi giá»ng tai lên nghe ngóng, đứng bất động. Từ má»™t nÆ¡i nà o đó trên lầu vá»ng xuống má»™t tiếng rên rỉ nhá», nghẹn. Holmes vá»™i leo lên, viên thanh tra và tôi bám theo bén gót, anh Mycroft cÅ©ng Ä‘uổi theo chúng tôi.
Lên tá»›i thá»m cầu thang lầu hai, chúng tôi thấy có ba cánh cá»a: tiếng kêu xé ruá»™t phát ra từ phÃa sau cánh cá»a giữa. Cánh cá»a bị đóng, nhưng chìa khóa lại cắm ở bên ngoà i. Holmes mở cá»a, lao và o, nhưng rồi anh quay ra ngay sau đó và giÆ¡ tay chặn lấy cuống há»ng.
- Khói quá! - Anh kêu lên. - Chúng ta chỠmột chút.
Liếc và o bên trong, chúng tôi thấy ở giữa phòng có má»™t ngá»n lá»a xanh, bốc lên từ má»™t cái giá ba chân đồng. Ngá»n lá»a vẽ trên sà n nhà má»™t vòng tròn nhá», nhợt nhạt; chúng tôi nháºn ra hai bóng ngưá»i co quắp dá»±a và o tưá»ng. Holmes leo lên báºc thang trên cao để hÃt thở không khà Ãt khói, Ä‘oạn trở và o phòng, mở má»™t cá»a sổ ra và liệng cái giá ba chân nóng rá»±c xuống dưới vưá»n.
- Trong má»™t phút nữa, chúng ta có thể và o được. - Anh hổn hển nói khi trở ra ngoà i. - Là m sao có ngá»n nến nhỉ. Không khà như vầy không thể đánh diêm quẹt được. Mycroft, anh hãy cầm lấy cây đèn lồng đứng ngay cá»a, rá»i sáng để chúng tôi khiêng há» ra ngoà i. Nà o! Chúng ta xông và o!
Chúng tôi nÃn thở, túm lấy những kẻ bất bạnh, lôi há» ra ngoà i cầu thang. Cả hai Ä‘á»u bất tỉnh. Má»™t trong hai ngưá»i là viên thông ngôn Hy Lạp. Ông bị trói ở chân và ở tay, má»™t con mắt sưng vù. Ngưá»i kia cÅ©ng bị trói tương tá»±, cao và gầy trÆ¡ xương, mặt ông ta trông kỳ quái vá»›i những dải vải má»ng có phết hồ dán. Khi chúng tôi đặt ông ta xuống đất thì ông ta ngừng rên rỉ: ông đã chết, Melas thì còn sống.
Câu chuyện cá»§a Melas rất đơn giản: ngưá»i khách đến kêu cá»a, khi nhìn thấy cây dùi cui, ông đã khiếp sợ, đà nh để cho bị bắt cóc má»™t lần thứ hai, bị Ä‘em vá» Beckenham và phải là m thông ngôn cho má»™t cuá»™c đối thoại còn bi thảm hÆ¡n cuá»™c nói chuyện lần đầu: Sau chót, thấy rõ là không thể nà o lay chuyển được còn mồi, chúng đưa ông vá» chá»— giam cÅ©. Sau khi nói vá»›i ông Melas rằng chúng đã Ä‘á»c được tin nhắn trên các báo; chúng nện má»™t cú dùi cui, và ông bị ngất Ä‘i... cho tá»›i lúc chúng tôi đến cứu ông.
Chúng tôi khám phá ra được vụ nà y nhá» ngưá»i viết thư ở Lower Brixton. Ngưá»i nà y cho biết rằng thiếu phụ bất hạnh thuá»™c má»™t gia đình Hy Lạp già u có và cô sang nước Anh ở chÆ¡i nÆ¡i nhà bạn bè. Cô gặp Harold, gã nà y thuyết phục cô bá» trốn theo y. Các bạn cô ngao ngán báo tin cho anh cô ở Athènes rồi sau đó há» không còn báºm tâm gì nữa. Nhưng khi vừa tá»›i nước Anh, anh cá»§a cô rÆ¡i và o tay Harold và Wilson. Hai tên lưu manh đó giam giữ ông và ra sức ép buá»™c ông ký tên và o má»™t văn kiện chịu từ bá» tà i sản cá»§a hai anh em ông. Chúng đã giam giữ ông và ngụy trang ông bằng những dải vải má»ng có phết hồ dán, ngỡ tưởng cô em gái không nháºn ra ngưá»i anh, trong trưá»ng hợp cô nhìn thấy ông. Tuy nhiên, cái trá»±c giác cá»§a ngưá»i đà n bà giúp cô nháºn ra anh mình. Thế là đến phiên cô bị cầm giữ trong nhà ngưá»i đánh xe ngá»±a và cô vợ y. Khi hai tên bất lương biết rằng bà máºt cá»§a chúng bị phát giác và ngưá»i bị chúng giam khăng khăng không chịu ký tên, thì chúng bá» trốn cùng vá»›i cô gái. Nhưng trước khi bá» Ä‘i, chúng ra tay trả thù con ngưá»i đã cả gan thách thức chúng.
Và i tháng sau, má»™t bản tin kỳ lạ đánh Ä‘i từ Budapest được đăng trên các báo. Tin cho hay hai ngưá»i anh du hà nh cùng má»™t thiếu phụ đã có má»™t kết cuá»™c bi thảm. Cả hai ngưá»i đà n ông Ä‘á»u bị đâm chết. Cảnh sát Hung-ga-ri cho rằng hai ngưá»i đó đã gây lá»™n vá»›i nhau và đã giết nhau... Holmes thì cho rằng những nối thống khổ cá»§a hai anh em ngưá»i Hy Lạp đã được trả thù.
Hết.
Last edited by khungcodangcap; 07-10-2008 at 08:50 AM.
|