Chương 288: Âm thanh giết heo (p1)
Dịch: bé mới tập dịch
Góp ý: phongtrancuongkhach
Nguồn: 4vn.eu
- Thư, ai đưa thư cơ?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi, nhận lấy phong thư nhẹ nhàng mở ra, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, bên trong phong thư là một chiếc khăn thêu màu đỏ và một tờ giấy trắng.
Mở phong thư ra, chỉ thấy mấy dòng chữ nhỏ nhắn, đẹp đẽ đập vào mắt:
“Nhất ti nhất tuyến sanh bạch phát,
bán tu bán oán tẩy niên hoa。
khứ đông tằng vấn nam phi nhạn,
hà thì dữ quân trích hạnh hoa?”
Dịch vội:
“Tóc xanh nay đã điểm màu
Thời gian bôi xóa bao nhiêu tủi hờn
Đông xưa hỏi kẻ đăng trình
Khi nao được hái hoa đào cùng nhau?”
Đây là một bài thơ ai oán của khuê nữ, vừa mềm mại vừa tha thiết, u oán mang đầy hoài niệm. Lại tiếp tục mở chiếc khăn tay ra, chỉ thấy trên đó thêu một đôi uyên ương liền cánh bằng kim tuyến, trông rất sống động.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một hồi, rất lâu sau mới mỉm cười, lắc đầu. Xảo Xảo nhẹ giọng hỏi:
- Đại ca, chàng có biết là của ai gửi không?
- Xảo Xảo, nàng gặp Lạc Ngưng khi nào vậy?
Lâm Vãn Vinh cười, hỏi.
Xảo Xảo cả kinh, khuôn mặt tươi cười, nói:
- Đại cao, sao chàng biết muội đã gặp Lạc Ngưng tỷ tỷ?
Lâm Vãn Vinh nhéo chiếc mũi nhỏ xinh xắn của nàng, nói:
- Ngốc ạ, ta chỉ nhìn bài thơ này liền biết ngay không ai khác chính là do Lạc Ngưng viết. Ở Tể Ninh, nang có khỏe không? Lạc đại nhân và Lạc Viễn thế nào? Lần trước khi tiến kinh, Đại tiểu thư và ta do vội đi nên khi ngang qua Tể Ninh cũng không vào thăm, thật sự rất đáng tiếc.
- Ngưng tỷ tỷ khỏe lắm.
Xảo Xảo buồn bã nói:
- Chỉ có điều ở đó một mình thật sự có chút cô đơn. Khi muội và phu nhân tiến kinh, tiện thể dừng lại ở Tể Ninh 2 ngày, chàng có biết Ngưng tỷ tỷ cao hứng đến mức nào không? Cả ngày lôi kéo muội nói chuyện, sợ ta đi mất. Khi biết muội muốn tới kinh thành, Ngưng tỷ tỷ cũng muốn tới nhưng Lạc đại nhân nói ở kinh thành tình thế phức tạp, để nàng lên kinh sau. Ngưng tỷ tỷ không có cách nào cả, chỉ đành viết thư này nhờ muội gửi cho chàng, còn đôi uyên ương này là do Ngưng tỷ tỷ tự tay thêu đó. Đại ca, Ngưng tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng đối với chàng như vậy, chàng đừng phụ tỷ ấy nhé!
- Lạc tiểu thư đối với ta tình thâm nghĩa trọng, Xảo Xảo đối với ta lại càng khắc cốt ghi tâm. Bảo bối của ta, ta sẽ không làm nàng thất vọng đâu!
Lâm Vãn Vinh thì thầm bên tai nàng. Xảo Xảo đỏ mặt một chút, ầm ừ một tiếng, nắm chặt lấy tay đại ca.
Ở kinh thành, ngày thường thì Lâm Tam và Đại tiểu thư chính là oan gia, khanh khanh ta ta ồn ào, ầm ĩ, đầy đủ tư vị. Nhưng chỉ có điều đã lâu rồi, Đại tiểu thư và Lâm Tam đều ít ở nhà nên thiếu đi cảm giác tức giận. Tiêu phu nhân và Xảo Xảo đến, tựa như ngọn lửa, thiêu đốt vượng khí trong nhà lên.
Đợi phu nhân và Xảo Xảo ăn xong, 2 người đi đường đều cảm thấy hơi mệt mỏi, Đại tiểu thư liền thúc giục 2 người đi nghỉ trước. Khi Xảo Xảo và đại ca ra khỏi phòng, phu nhân liền đóng cửa lại, lẳng lặng nhìn TIêu Ngọc Nhược, tựa hồ suy tính gì đó.
- Mẫu thân, người nhìn con như vậy làm gì?
Đại tiểu thư hơi đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ.
Tiêu phu nhân giữ chặt tay nàng, kéo nàng xuống ngồi bên mình, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Nhược, mẫu thân có điều này muốn hỏi.
- Mẫu thân muốn hỏi gì vậy?
Đại tiểu thư trong lòng hồi hộp, ngượng ngập nói:
- Mẫu thân, người còn khách khí với con sao? Có gì cần cứ nói thẳng đi mà!
Phu nhân nhìn thẳng vào nàng, trầm mặc hồi lâu, Đại tiểu thư ngẩng đầu liếc mẫu thân một cái rồi lại vội cúi đầu xuống.
Phu nhân thở dài, nói:
- Ngọc Nhược, có đúng con và Lâm Tam… con và Lâm Tam có tư tình hay không?
Tiêu Ngọc Nhược tim đập loạn lên, mặt mũi đỏ ửng, nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân, con, con…
Nàng nói được mấy chữ, nhưng rồi lại không biết nên nói tiếp thế nào, trong lòng quýnh lên, liền nhào vào lòng phu nhân, khóc òa lên.
Tiêu phu nhân thấy thần thái của con gái mình, làm sao không biết rằng có chuyện, trong lòng vừa cảm thán, vừa căm tức, tên Lâm Tam này đúng là chuyên môn đem tai họa đến cho khuê nữ Tiêu gia chúng ta. Nhị nha đầu tâm địa đơn giản bị hắn dụ dỗ đã đành, vì sao ngay cả đại nha đầu luôn luôn lý trí cũng bị hắn dụ dỗ vậy?
Phu nhân vuốt ve mái tóc Đại tiểu thư, than vãn:
- Là do Tống tẩu gửi thư cho ta, ngẫu nhiên nói rằng quan hệ của con và Lâm Tam không tầm thường. Ta lần này tiến kinh chính là vì chuyện này. Con ơi, sao mà ngốc nghếch vậy? Lâm Tam có vô số hồng nhan tri kỷ, sở trường của hắn chính là khinh dễ các nữ tử. Ngọc Sương theo hắn đã đành, tại sao ngay cả con cũng bị dụ dỗ vậy?
Đại tiểu thư ôm lưng mẫu thân, nghẹn ngào nói:
- Mẫu thân, người có nói với con cái gì bây giờ cũng đã là muộn rồi…
- Cái gì?
Phu nhân cả kinh, giật mình hỏi:
- Ngọc Nhược, con… con và hắn đã làm cái việc cẩu thả đó rồi ư?
Đại tiểu thư mặt mũi đỏ bừng, tối nay nếu mẫu thân không đến, sợ rằng mình thật sự nhịn không được, đã bị hắn “cẩu thả” mất rồi.
- Mẫu thân, sao người lại nói vậy?
Đại tiểu thư che mặt, thẹn thùng nói:
- Con làm sao có thể làm chuyện không biết lễ nghĩa, liêm sỉ như vậy được.
- Vậy con nói chậm cái gì cơ?
Phu nhân bình tĩnh lại vài phần, xem xét toàn bộ trên người con gái vài vòng, đánh giá thấy rằng Đại tiểu thư đúng là vẫn còn nguyên tấm thân trong trắng, cuối cùng thì Lâm Tam vẫn còn có vài phần lương tâm.
- Mẫu thân, con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Từ khi biết hắn tới nay, cứ thấy hắn là trong lòng con lại ghét, nhưng mà khi không thấy hắn thì trong lòng lại nhớ. Mẫu thân nói cho con xem, có đúng là quá muộn rồi không? Lẽ ra lúc đầu con không nên quen biết hắn.
Đại tiểu thư lắc đầu, nhẹ giọng nói, trên mặt biểu lộ nét buồn bã và hoài niệm.
Last edited by livan; 13-02-2009 at 07:14 AM.
Lý do: Sửa lại cho đúng!
|