Tiêu phu nhân thông hiểu việc đời, thấy vẻ mặt con gái lẽ nào còn không hiểu chuyện gì, trầm mặc hồi lâu mới khẽ thở dài: “Ngọc Nhược, mẫu không phải người bảo thủ. Lâm Tam này, luận về bản lĩnh, về tài học quả thật không có gì phải bàn, mẫu thân luôn coi trọng hắn. Tiêu gia chúng ta tuy mẹ góa con côi nhưng ở Kim Lăng cũng là danh môn vọng tộc, con và Ngọc Sương đều là niềm kiêu ngạo của cả nhà. Ngọc Sương theo hắn cũng không hẳn chịu thiệt, mẫu thân cũng đồng ý nhưng cả hai tỷ muội con mà cùng theo hắn thì còn ra thể thống gì? Mẫu thân giữ gìn bao nhiêu năm, không sợ gì hết, chỉ ngại miệng đời nói sau lưng thôi.”
Nhắc đến việc tình cảm, mắt bà ánh lệ, Lâm Tam tuy không tệ nhưng hắn cưới một con gái của bà còn được, nào ngờ hắn được voi đòi tiên, cả đại nha đầu cũng muốn vơ vào.
Đại tiểu thư thấy mẫu thân khóc, vội hoảng sợ quỳ xuống: “Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, khiến người đau lòng, nhưng con và tên xấu xa kia chưa có việc gì không nên không phải. Bản lĩnh của hắn lớn lắm, trên kim điện không ngại hoàng đế, dưới chiến trường họa khiếp người Hồ, nữ nhi cam tâm tình nguyện ở bên hắn, không sợ người ta nói sau lưng.”
“Việc của hắn sao lại liên can đến kim điện, chiến trường?” Phu nhân đỡ Đại tiểu thư dậy, cười nhăn nhó vuốt mớ tóc mai của con gái. Mấy hôm nay bà đi đường, không hiểu những việc Lâm Vãn Vinh làm tại kinh thành, Đại tiểu thư bèn kể lại ngọn nguồn cho mẫu thân ghe, lúc đến đoạn hắn đánh bại Cao Lệ và người Hồ, lên kim điện diện thánh, hoàng đế ban cho hắn làm Lại bộ phó thị lang, ngự bút đích thân đề “thiên hạ đệ nhất đinh”, phu nhân cũng không giấu nổi kinh ngạc, kéo tay nàng: “Ngọc Nhược, con nói đều thật cả chứ?”
Đại tiểu thư gật đầu: “Sao con dám dối mẫu thân? Việc này vô số người tận mắt thất, thanh danh của thiên hạ đệ nhất đinh thắng ngườiHồ ba keo e đã vang khắp kinh thành.” Nàng nhìn ra ngoài song cửa, thở dài u oán: “Người ta hiện là Lại bộ phó thị lang, thiên hạ đệ nhất đinh danh chấn thiên hạ được hoàng đế ban phủ, chưa biết chừng ngày mai sẽ rời khỏi Tiêu gia. Chúng ta nhắc đến những việc này, người ta có đồng ý hay không khó nói lắm.”
Phu nhân kinh ngạc một hồi mới khẽ thở dài: “Mẫu thân sớm đã biết hắn sẽ nở mày nở mặt, không ngờ hoàng thượng cũng chính tay phong hắn làm ‘thiên hạ đệ nhất’. Như vậy con có theo hắn cũng không thiệt thòi đâu.”
Đại tiểu thư nở hoa trong lòng nhưng không dám lộ ra, khẽ hỏi dò: “Mẫu thân, người… người đồng ý hả?”
Phu nhân hừ một tiếng: “Đâu có dễ dàng thế? Thiên hạ đệ nhất đinh thì có quyền mang cả hai con gái bảo bối của ta đi chắc? Dù hắn là hoàng đế, ta chưa gật, hắn cũng không dám làm gì.” Bà nghĩ một chốc liền bật cười: “Ngọc Nhược, không cần con lo, cái gì mà Lại bộ phó thị lang, thiên hạ đệ nhất đinh, ta không quan tâm, hợp ước giữa hắn với Tiêu phủ là thật, trong vòng một năm, ta vẫn có quyền gọi hắn là Lâm Tam, đúng không?”
Đại tiểu thư gật đầu, phu nhân mỉm cười: “Việc của con và hắn tạm gạt sang bên, nhưng con không được để hắn quá tung tẩy, cai quản cho ra cai quản. Nam nhân này, bản tình hiện rõ hai chữ ti tiện, con càng biểu hiện ra mặt hắn càng không để ý, con cách xa một chút, hắn tất sẽ nhớ con.”
Đại tiểu thư mặt ửng hồng, dịu dàng nói: “Mẫu thân nói giống hệt Từ thư thư, có phải năm xưa mẫu thân cũng giữ chân cha như thế?”
Phu nhân cũng ửng hồng mặt mày, vỗ nhẹ lên mông con gái: “Nha đầu này, dám lấy mẫu thân làm trò cười.” Đoạn trầm mặc một lúc mới kể: “Năm đó tình thế kinh thành không sáng sủa, để tránh sa chân vào tranh đoạt trong triều, ngoại công con mới vội gả ta đi. Ta và phụ thân con chưa từng gặp mà thành phu thê, đâu có được tự do như con bây giờ. Đúng rồi, con nói đến Từ thư thư, là ai vậy?”
“Là nữ nhi Từ Chỉ Tình của Từ tiên sinh, năm xưa mẫu thân từng bế còn gì.” Đại tiểu thư dịu dàng đáp.
“Là nha đầu Chỉ Tỉnh hả.” Phu nhân hoan hỷ: “Lúc ta rời kinh thành, nó còn là tiểu nha đầu thắt bím, thoáng cái đã hai mươi năm rồi, không biết hiện giờ nó thế nào?”
“Từ thư thư hoàn cảnh không tốt đẹp gì.” Đại tiểu thư kể lại hoàn cảnh của Từ Chỉ Tình, phu nhân nghe xong nhíu mày: “Chả trách Từ tiên sinh không muốn nói nhiều về việc này, tự cổ hồng nhan bạc mệnh, hài tử Chỉ Tình phải chịu khổ cực quá.”
Bà lại nhìn con gái, hồi lâu mới xua tay: “Con và Lâm Tam phải rút kinh nghiệm từ chuyện đó.”
“Mẫu thân!” Đại tiểu thư vui mừng, nhào vào lòng mẫu thân, hồi lâu không muốn dậy.
“Tam ca, nước nóng chuẩn bị xong xuôi rồi, trong sương phòng cạnh đây, mau mời Đồng tiểu thư tắm gội.” Lâm Vãn Vinh vừa đưa Xảo Xảo khỏi cửa phòng, Hoàn Nhi mỉm cười bước lên đón.
Xảo Xảo vội nói: “Làm phiền vị tỷ tỷ này quá, muội từ làm được, không dám để tỷ tỷ nhọc công.”
Lâm Vãn Vinh mỉm cười kéo nàng lại: “Muội ngồi xe lâu thế chắc mệt rồi, sao để tự muội tự làm. Hoàn Nhi, ta thay mặt nương tử đa tạ muội.”
Xảo Xảo hoan hỷ vô cùng, e thẹn tựa vào đại ca, Hoàn Nhi ngẩn ra một lúc mới lẩm nhẩm: “Tam ca có nương tử rồi, vậy còn đại tiểu the?”
Sương phòng của Lâm Vãn Vinh đối diện phòng Đại tiểu thư, Tiêu phu nhân tối nay nghỉ ở phòng con gái, hai mẹ con đã lâu mới gặp, có nhiều tâm sự, để lại phòng này cho Lâm Vãn Vinh nghỉ.
Đợi Xảo Xảo vào phòng trước, Hoàn Nhi định đi theo phục thị, Lâm Vãn Vinh khẽ kéo cô lại cười bảo: “Không còn sớm nữa, muội mau đi nghỉ đi, ở đây có ta là được rồi.”
Nụ cười trên mặt hắn dẫm đãng khôn tả, phu thê người ta lâu rồi không gặp, định làm gì không cần nói cũng biết, Hoàn Nhi cười nhẹ, vội lui ngay.
Thấy hắn cũng vào phòng, xảo cảo liền đỏ lựng mặt mày, lý nhí: “Đại ca sao cũng vào đây?”
Lâm Vãn Vinh cười mỉm: “Nha đầu ngốc, đại ca đến phục thị muội tắm rửa.”
Xảo Xảo cúi đầu, mặt nóng như lửa đốt, không dám lên tiếng, Lâm Vãn Vinh đến cạnh, khẽ vuốt vai nàng, ôn nhu dỗ dành: “Tiểu bảo bối, mấy hôm nay đi đường suốt, chắc mệt lắm rồi.”
“Không mệt.” Xảo Xảo khẽ khàng đáp: “Chỉ cần có đại ca, muội không sợ gì hết.”
Lâm Vãn Vinh mết ngón tay trên vai nàng: “Muội ngốc lắm.” Đoạn im lặng, bầu không khí cực kỳ nồng nàn.
“Đại ca, không ngờ phân hiệu của Tiêu gia tại kinh thành lại lớn thế này.” Xảo Xảo nhìn quanh một vòng, tỏ vẻ hâm mộ.
“Muội đừng lo, nhà chúng ta còn lớn hơn.” Lâm Vãn Vinh cười.
“Nhà chúng ta?” Xảo Xảo kinh ngạc: “Đại ca muốn về Kim Lăng? Nhà ở đó chúng ta còn để không mà.”
“Tạm thời không về Kim Lăng, nhưng đại ca cũng có nhà ở kinh thành rồi, do hoàng đế ban tặng, ngày mai sẽ dẫn muội tới coi.”
“Hoàng đế ban tặng?” Xảo Xảo cả kinh, há hốc miệng, Lâm Vãn Vinh hôn nhẹ lên môi nàng, kể lại tình hình, nàng kích động rơi lệ: “Đại ca, đa tạ huynh.”
“Đa tạ ta? Đa tạ cái gì?”
“Đa tạ huynh để muội gặp được huynh. Từ khi đó, Xảo Xảo trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ.” Nàng vội gạt lệ, gương mặt hiện rõ niềm vui sướng cùng hạnh phúc.
Tiểu nha đầu này cũng biết tri túc, trong lòng Lâm Vãn Vinh cực kỳ ôn nhu, khẽ ấn lên lưng nàng.
Tay đại ca dịu dàng quá, trong lòng Xảo Xảo ấm áp, ý thức được việc gì, vọi quay lại nói: “Không được. Đại ca là phu quân của muội, sao lại để đại ca phục thị muội?”
“Có gì không được?” Lâm Vãn Vinh cắt lời: “Nàng là nương tử của ta, hôm nay đại ca phục thị muội, được không?”
Cảm nhận được tình thân sắt đá của hắn, Xảo Xảo ừ khẽ, vừa xấu hổ vừa hoan hỷ, nụ cười hiển hiện nét ngọt ngào, trong mắt lấp lánh ánh lệ.
“Xin lỗi nhé bảo bối, trước đây đại ca không làm được gì cho muội.” Thấy dáng vẻ nàng, Lâm Vãn Vinh thoáng hổ thẹn, định nói tiếp thì một bàn tay ấm áp chặn ngang môi: “Đại ca là người làm đại sự, Xảo Xảo thích phong cách không để tâm quá đến điều gì của huynh, vì huynh, chuyện gì muội cũng cam lòng.”
Thấy tiểu nha đầu ửng hồng mặt mày, lọn tóc mai rung lên, đồng tử đen nhánh sáng như ánh sao trong đêm, khóe môi anh đào hé nở, Lâm Vãn Vinh hôn khẽ, hai tay lần xuống eo nàng, chậm rải cởi chiếc áo khoác.
Đại ca quả thật muốn phục thị mình, Xảo Xảo cực kỳ xấu hổ, lâu ngày không gặp hắn, nỗi nhớ chất chứ trong lòng như dòng nước trong chảy trong hồ Huyền Vũ, thoáng liếc là thấy. Cảm giác hắn cởi áo khoác mình, tim nàng đập nhanh, cúi gằm đầu cơ hồ cằm chạm ngực, nhưng trong lòng hoan hỷ vô hạn.
Cởi xong áo khoác liền lộ ra lớp áo trong mỏng mảnh, mấy ngày không gặp, thân hình Xảo Xảo quả thật càng tuyệt diệu, tuy cách một lớp áo mà vẫn thấy rõ đôi gò tuyết sơn nhô cao, cặp chân ngọc khép lại, lộ rõ phong vị của một tiểu phụ nhân thành thục.
Nhận ra đại ca nhìn mình chăm chăm, gương mặt nàng ửng lên như đoáp hù dung, lẩm nhẩm gọi: “Đại ca.”
Cởi nốt tấm áo mỏng, tức thì mắt Lâm Vãn Vinh sáng lên, tấm áo lót màu đỏ dính sát thân thể Xảo Xảo, nàng đang cúi đầu e thẹn, che lấy đôi vai trần, làn da trắng hơn sương tuyết thấp thoáng ẩn hiện. Hơn tháng rồi, ngực nàng càm thêm đầy đặn, bầu vú lung linh lắc lư trước mặt hắn.
Hắn chặc lưỡi khen ngợi, chậm rãi ôm nàng vào lòng, nàng khẽ a lên một tiếng, cảm giác toàn thân ấm sực, cúi nhìn thì hóa ra đã nằm trogn thúng gỗ đầy cánh hoa, làn nước nóng ngập đến hông, tức thì mùi hương sực nức thấm vào mũi, ấm áp khôn tả.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười khỏa nước lên đầu nàng, làm ướt mái tóc, cảm giác ấm như nắng xuân từ đỉnh đầu lan khắp toàn thân, Xảo Xảo đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, trong mắt sáng lên niềm hạnh phúc dịu dàng.
Hắn thò tay vào làn nước, cởi nốt chiếc áo lót, tầng che chắn cuối cùng của Xảo Xảo được giải trừ vô thanh vô tức. Hắn định nhẹ nhàng vuôt ve thân thể nàng, nhãn quang liếc qua chợt kinh ngạc phát hiện, gò ngực đầy đặn có đeo một lớp sa mỏng, nửa hiện nửa ẩn, cảng khiến gò vun cao hơn, mê người hơn.
Hắn ngẩn người, nước dãi rơi vào thùng cũng không biết. Xảo Xảo đỏ lựng mặt, không dám ngẩng lên, chỉ dùng khóe mắt quan sát thần sắc đại ca.
“Tiểu bảo bối.” Lâm Vãn Vinh vội nuốt nước bọt: “Cái, cái này muội lấy ở đâu?”
Xảo Xảo hổ thẹn che mặt lại, giọng vo ve như muỗi kêu: “Đại ca sao lại quên lúc may y phục nữ tử cho Tiêu gia, đã đặc biệt lấy muội làm mẫu, lúc muội vào kinh, nhớ ra huynh thích nó liền mặc theo, hôm nay mới định thay đi.”
Nha đầu này đúng là hiểu lòng người quá. Nàng khẽ ầm ừ như đang lẩm nhẩm, hô hấp gấp rút dần, nhắm mắt lại, gương mặt cơ hồ được bôi phấn sáp thượng hạng, gò má ửng lên như hoa đào, lồng ngực dập dồn được lớp tơ phủ lên, quyến rũ khôn tả.
Lâm Vãn Vinh thò tay khẽ vuốt ve từ sau lưng, cảm giác làn da sáng lấp lánh như mỹ ngọc, lòng liền nở hoa, mắt sáng rỡ, ấn nhẹ lên lớp sa, tức thì soạt một tiếng, mở luôn lớp áo lót mỏng tang sau cùng này.
Xảo Xảo kinh hãi a lên một tiếng, áo lót rơi vào thùng nước, hai ngọn núi tuyết bật khỏi nước nhô cao vút, mùi hương nhi nữ thoang thoảng, tạo thành dụ hoặc vô hạn với thần kinh hắn.
Mẹ nó chứ, đúng là muốn lấy mạng người khác, Lâm Vãn Vinh khó nhọc nuốt nước bọt, mất rất nhiều ý chí mới khắc chế được, chấm chậm kỳ cọ cho nàng. Lúc ở Kim Lăng, cả hai đã là phu thê, gần gũi không ít lần, hôm nay gặp lại đương nhiên phải kích động, nhưng đối diện là phòng Đại tiểu thư và Tiêu phu nhân, cả hai dù động tình cũng phải e dè đôi chút, bằng không sớm đã lên giường, Lâm mỗ có ngại gì, có điều nha đầu Xảo Xảo này còn phải nhìn người ta nữa mà.
Một lúc sau mới kỳ cọ xong, hắn cứ giữ nàng trong thùng, hô hấp của nàng ngày càng gấp, hắn nghiêng tai lắng nghe, hồi lâu mới nói: “Được rồi, chúng ta đi ngủ.”
Câu nói giấu đầu hở đuôi này khiến Xảo Xảo mềm nhũn toàn thân, không dám lên tiếng, nghe thấy tiếng hô hấp nóng rực của đại ca, lòng nàng hồi hộp như trống trận.
Hắn cười hắc hắc, ôm bổng nàng khỏi làn nước, thân thể mịn màng mỹ lệ vô kể xuất hiện trước mặt.
Xảo Xảo a lên khe khẽ, hắn mặc cho nàng một vuông khăn tắm khô ráo, lau khô thân thể rồi chậm rãi ôm nàng lên giường.
“Đại ca——” Xảo Xảo đỏ lựng mặt, ôm chặt mình hắn, không hiểu lấy đâu ra dũng khí, chợt ngẩng lên nói: “Xảo Xảo yêu đại ca nhiều.”
Không có lời nào biểu đạt được tâm ý, Lâm Vãn Vinh hôn lên làn môi anh đào, đầu lưỡi hoạt động trên bờ môi thơm phức, hưởng thụ mùi hương ngọt ngào.
Xảo Xảo ôm chặt hắn, cảm giác đại ca hôn lên đầu lưỡi, hôn lên má, rồi cắn mạnh dần vào *** tai, bàn tay sờ vào lồng ngực đầy đặn sau lớp khăn tắm.
Nàng rên lên tựa như thống khổ, lại như vui sướng, Lâm Vãn Vinh cởi nốt vuông khăn, đôi gò núi tuyết như bạch ngọc có hai điểm đỏ ửng rung rinh trước mắt.
“Bảo bối, muội lại ‘lớn’ hơn rồi.” Hắn cười hắc hắc, khẽ nắm vào đôi ngọn núi mềm mại, ánh nến lập tức tắt ngóm…
“A, đại ca - ” Tiếng nữ tử rên lên vừa đau đớn vừa khoái lạc truyền sang phòng đối diện, Đại tiểu thư đang nói chuyện với mẫu thân chợt nhíu mày: “Mẫu thân, tiếng gì vậy?”
Tiêu phu nhân đỏ mặt: "Là âm thanh giết heo. Lâm Tam đáng ghét."