Chương 97 Xuất binh Thiểm Tộc
dịch : delafere119
biên tập : Dark_Blood
Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, trong phòng sóng tình dào dạt, xuân sắc vô biên.
Rất lâu, rất lâu!
Không gian trở lại tĩnh lặng. Trên chiếc giường lớn, Lâm Phong xiết lấy thân hình mềm mại còn đẫm ướt mồ hôi của Khải Lâm Na, vẻ mặt thỏa mãn, thầm thì:
- Ngày mốt ta muốn cầm quân xuất chinh, nàng ở nhà nhất định phải tự chăm sóc bản thân, chờ ta trở về sẽ cùng nàng thành thân!
Khải Lâm Na ép sát khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực rắn chắc, cánh tay trắng tựa ngó sen nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt anh tuấn của hắn, dường như nhân lúc này mang khuôn mặt tuấn mĩ ấy in sâu vào lòng nàng.
Rất lâu, nàng mới dịu dàng cất tiếng:
- Chàng trước kia chưa từng cầm quân, lần đầu tiên xuất binh, chàng phải đáp ứng ta, bất luận thế nào cũng phải cố gắng trở về an tòan.
Lâm Phong đáp:
- Nam nhân Lâm gia chúng ta từ khi ra đời đã được định sẵn phải chinh chiến nơi sa trường, ta lại là gia chủ tương lai của Lâm gia tự nhiên cũng không phải ngoại lệ. Cha ta mặc dù là một đại chiến thần nhưng ông ấy lại không phù hợp để trở thành một gia chủ. Lão gia tử sớm đã tống ta ra khỏi nhà, chính là muốn cho ta khổ luyện, cọ sát một phen. Lần này ông không chút do dự đã đồng ý để ta quyết định. Nếu ta không có chút vinh quang trở về, chắc chắn sẽ khiến ông vô cùng thất vọng vì ta.
Khải Lâm Na nhu nhuyễn nói:
- Kì thực, mọi việc chàng đã làm đều rất tốt, hiện giờ có nói Khố Khắc Sâm Đạt khắp nơi đều là hoàng kim vạn lạng cũng không hề quá đáng, khiến cho bao nhiêu người đỏ mắt vì hâm mộ, đã vậy chàng còn có bên cạnh rất nhiều cường giả. Cho dù là một hoàng thất hay kể cả thần thánh giáo hội đi nữa cũng không có can đảm coi thường của chàng. Chàng hiện giờ thanh danh vang dội, lão gia tử khẳng định là vô cùng cao hứng.
Lâm Phong cười nhẹ đáp:
- Nàng không cần phải đem vàng dát lên mặt ta. Ta có bản lĩnh gì tự ta khắc biết. Khố Khắc Sâm Đạt dù nhờ ta mà có, nhưng làm cho Khố Khắc Sâm Đạt biến thành núi vàng (nhất tọa kim san) như bây giờ lại không phải công lao của ta, mà là công lao của hiền nội trợ các nàng và những người kia.
Khải Lâm Na cũng cười đáp lại:
- Tuy nói là như thế, nhưng chúng ta đều là làm theo kế sách chàng để lại mà phát triển Khố Khắc Sâm Đạt. Khố Khắc Sâm Đạt hết thảy đều thuộc về chàng. Hiện giờ bên ngoài ai mà không biết đến tên chàng chứ, chỉ là chàng bế quan tới 10 năm, chẳng ra ngoài lấy một phút thì làm sao biết được những điều này.
Lâm Phong giật mình, khó trách A Lỗ Thai vừa gặp mặt đã hỏi hắn có phải là Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ không, nguyên lai chính là vì đại danh của mình cả người dân Thiểm Tộc cũng biết.
Tâm tình thân mật một hồi, Khải Lâm Na mệt mỏi ngủ thiếp đi, chìm sâu trong giấc mộng ngọt ngào.
Lâm Phong lúc này mới đứng dậy mặc áo ngủ,khéo léo kéo chăn đắp cho Khải Lâm Na. Tự ý bước qua phòng của Toa Lị Na ở sát bên cạnh, không ngờ trong phòng trống rỗng, đành phải tới tiểu viện của nàng.
Nguyên bổn Toa Lị Na cho thuận tiện đã ở tại phòng bên cạnh Khải Lâm Na. Chỉ vì đêm qua không thể chịu thêm nổi, chẳng những Toa Lị Na dọn về tiểu viện của mình mà cả Đái Lệ ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nữu đó cũng chạy biến về biệt viện của mình.
Vài gã Tinh Linh thân vệ gác đêm thấy thân vương điện hạ canh ba nửa đêm mặc độc một bộ quần áo ngủ chạy loạn lên nhưng cũng không dám hỏi tới, chỉ làm như không nhìn thấy gì.
Khi Lâm Phong bước vào khuê phòng của Toa Lị Na, thiếu nữ này đang nằm trên giường hồ tư loạn tưởng (suy nghĩ linh tinh). Nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, thân thủ vô thức cầm lấy cây mặc ngọc trúc đặt ở đầu giường, chờ đến khi nghe giọng nói quen thuộc của Lâm Phong vang lên, trái tim liền đạp loạn liên hồi, hơi thở tức thì trở nên gấp gáp.
Lâm Phong tinh mắt vô cùng, dù là trong phòng tối đen như mực, nhưng hắn vẫn nhìn rõ từng cử động của Toa Lị Na, nói:
- Toa Lị Na của ta, muội đến giờ này vẫn chưa đi ngủ sao, lại đang nghĩ gì đó?
Toa Lị Na “a” lên một tiếng, lấy chăn gấm trùm kín đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lâm Phong âm thầm kỳ quái, tiến đến trước giường vén chăn lên, không ngờ được ẩn dưới lớp chăn gấm lại là một thân hình lõa lồ trắng nõn mịn màng,khiến hắn nhất thời giật mình.
Kéo tay Toa Lị Na lúc này đang che trước ngực ra, Lâm Phong hỏi:
- Sao thế, không dám nhìn ta sao?
Toa Lị Na vừa thẹn vừa mừng, duỗi cánh tay như ngọc ngà ôm lấy cổ Lâm Phong, đỏ mặt nói:
- Công tử sao không đến bồi tiếp Khải Lâm Na tỷ tỷ, Khải Lâm Na tỷ tỷ chờ đợi chàng 10 năm qua quả thật khổ cực vô cùng..
Lâm Phong nói:
- Thế nào, chẳng lẽ muội không muốn để ta bồi tiếp muội? Vậy thì được rồi, ta đi đây
Toa Lị Na biết rõ hắn giở trò xấu, nhưng vẫn vô thức ôm chặt lấy cổ hắn, sáp đôi môi mềm mại của mình vào vành tai hắn, ngượng ngùng nói:
- Toa Lị Na là người của công tử, công tử muốn làm gì ta cũng làm theo.
Lâm Phong bật cười ha ha, rồi chợt thở dài nói:
- Đáng tiếc là ngày mốt ta phải lãnh binh xuất chinh, không thể ở lại bồi tiếp các nàng thêm một thời gian được. Lần này xuất binh, Thiểm Tộc không thể so với lần trước tới Thâm Uyên thế giới được, có lẽ là một tháng mà cũng có thể là nửa năm, hoặc thậm chí là dài hơn. Chỉ đành chờ ta sau khi bình định xong Thiểm Tộc, lại quay về vui vầy cùng các nàng.
Toa Lị Na vui vẻ cười nhẹ:
- Công tử cứ yên tâm mà đi, bọn muội sẽ tự chăm sóc cho mình được mà.
… …
Ngày thứ hai, Toa Lị Na lại xin phép nghỉ, những người biết nội tình bên trong đều thấy ánh mắt của lĩnh chủ đại nhân càng lúc lại càng ấm áp.
Hai tiểu nha đầu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp trong lòng cũng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ có lẽ đêm nay sẽ đến phiên mình…
Hai ngày sau, toàn bộ công việc xuất chinh đều đã chuẩn bị tốt, Thụy Đức Lạp từ Bố Đạt Luân Bảo trở về, đã cùng khối mộc đầu thúc thúc đó ước hẹn ngày xuất binh.
Tòan bộ vật tư cho 3000 Thiết Huyết hộ vệ và 5 vạn Thiết Huyết tinh kỵ mới thành lập đều được Thụy Đức Lạp phụ trách hộ tống. Quá nửa khối tinh thần huyễn kim lấy được của bọn ám tinh linh đã bị hắn lấy về tế luyện thành một thứ nguyên không gian cơ địa (cơ địa = căn cứ), kì dư toàn bộ được Pháp Lạp Đế lão đầu chế thành 50 cái không gian giới chỉ.
Tinh thần huyễn kim chế thành không gian giới chỉ thì không gì sánh bằng, mỗi không gian giới chỉ có thể chứa một khối lượng hàng hóa lên đến 100 tấn, khiến Thụy Đức Lạp phụ trách hậu cần vật tư, đi lại giữa Thiểm Tộc và Khố Khắc Sâm Đạt bất quá cũng chỉ trong vòng 1 ngày, giúp cho Lâm Phong miễn trừ được mối lo hậu binh cần làm chậm tốc độ tiến quân.