Stress! Đêm trắng! Mình muốn được yên tĩnh. Nhưng sáng nay vừa mở máy thì thấy dòng tin nhắn " có lẽ mình có duyên nhưng không phận. Anh cũng là người có học nên anh hiểu. chúc em hạnh phúc". Đang căng thẳng tự nhiên thấy muốn phát điên. Duyên cái con khỉ. Ai yêu đương quái gì. Mới sáng sớm... Mình cảm thấy mệt mỏi, bế tắc vô cùng. Công việc, tình cảm,...tất cả cứ lộn tùng phèo hết cả lên. Như một nồi hổ lốn! Sao con người ta cứ phải dẫm đạp lên nhau mà sống vậy chứ? Chẳng lẽ chân lý " tàn nhẫn mới sống được" là đúng hay sao??? Mịa, mình muốn khóc mà không khóc được.Muốn gào toáng lên để bao nhiêu uất ức được thoát ra nhưng lại phải mỉm cười thật tươi... Người đời choá thật! Không vả vào mồm thì chúng lại nghĩ mình hiền, lần sau lại " vạch ... để thổi sáo". Nhưng đập lại thì mình thấy mình không còn là mình nữa. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị rơi vào tâm trạng thế này. Sì troét thêm vài lần nữa chắc mình đi Trâu Quỳ.
Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc.
Không cần ai an ủi, vỗ về.
Cho nỗi buồn như là giọt nước.
Lăn xuống má, và trôi đi .
Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc .
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình .
Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại .
Như là một nỗi tủi thân .
Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc .
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa.
Những va đập in lên màu mắt .
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua.
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh .
Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin .
Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vịn .
Chỉ tiếc rằng buổi chiều nay, mình-không-còn-khóc-được.
|