Ðề tài: Thơ Vi Thùy Linh !
Xem bài viết đơn
  #11  
Old 19-02-2009, 08:56 AM
Đắng
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thời gian online:
Linh ứng


Một đêm
Người đàn bà trong em bật khóc
Buông tay vào đêm hụt hẫng
... Mỗi mùa gọi lá vàng về đất
Em nhặt xác thu, ép suốt mùa đông
Em buộc sợi len vào cổ tay mùa đông
những cuộn len cứ nối nhau còn chiếc áo chẳng bao giờ hoàn thiện
Đan áo cho mình - em không thể
Em đã gỡ những sợi len rối sáng trong đêm bằng đôi tay nức nở
Một đêm
Người đàn bà trong em khóc âm thầm
người đàn bà ấy không cần những hẹn thề
người đàn bà ấy khôong cần những lời xin lỗi
người đàn bà ấy chỉ cần một người nghe mình, những điều mà không
phải ai cũng hiểu...
... Những người đàn ông bảo trong em có lửa
Anh bảo em là núi lửa
Khi nổ tung, núi lửa phun trào nham thạch
Chẳng còn ai cả!
Khi núi lửa như nguội lạnh
Lại có những người đến
Họ muốn và sợ gì, nham thạch có trào mãi cũng không lấp kín được
câu hỏi ấy.

Đừng nhắc em đan áo
hình như anh quên len có thẻ tự cháy
Đừng ngã khỏi tình yêu em, hãy đồng hành quanh những bậc thang
đời, dù cái chết
Em sợ đêm sợ đêm nứt như gót chân người hành khất
Em sẽ đến không chỉ khi người đàn ông trong anh bật khóc
..........
Có một đêm
như bắt đầu
người đàn bà trong em không khóc



Đêm 2/3/1998
Tài sản của Đắng

Trả Lời Với Trích Dẫn