Ðề tài: Thơ Vi Thùy Linh !
Xem bài viết đơn
  #18  
Old 19-02-2009, 08:59 AM
Đắng
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thời gian online:
Dung nhan


Nếu không bị vỡ làm tư sau cú ngã
Sẽ chẳng bao giờ chiếc vòng mã não đeo 7 năm, rời cổ tay trái
Nó vẫn vừa. Người đeo không muốn tháo

7 năm không tăng chiều cao
7 năm không tăng trọng lượng
7 năm không ngày bình lặng
7 năm được ít mất nhiều
7 năm thân dấn phiêu liêu
7 năm cầm bút

Những đêm Liêu Trai vẫn đến
Người ấy cố gọi thanh xuân về
Qua những tấm gương
Mỗi vết nhăn xếp nếp gợi lên những khuôn mặt làm nàng đau khổ và sợ hãi
Nàng tạo thói quen tắm nước nóng mỗi chiều để hơi nước làm mờ mặt gương và nàng không thấy mình
Người ấy cố tình không xoa qua xoa lại mặt gương, sợ soi thấy
Hối hả lá rơi như những cuộc đua thuyền
Khuôn mặt người như chiếc lá
Người ấy sợ chiếc lá ngả màu hoang mang
Tôn tại hay không tồn tại?
Nàng hỏi lại Hamlét, như một cách trả lời!
Ta và mi muốn sống trạng thái thả lỏng
Người đừng khuyến cáo, đừng cảnh báo, đừng hòng doạ dẫm
Rằng sẽ phải trả giá nếu tự do đi theo cám dỗ
Thì đây, ta vẫn bị cám dỗ bởi ma lực của người
Với quan niệm tình yêu tuyệt đối
Nàng là người đàn bà nhuận tín
Nàng đã quá tin mà cố tình không biết đó là cuộc mạo hiểm khôn lường
Nàng cần thổ lộ, che chở nhưng nàng cô độc
Áp tải dai dẳng lầ những lời đàm tiếu
Đừng hỏi nhau "khoẻ không" thừa thãi
Đừng tìm thanh xuân trong lúc điểm trang
Em mê đắm và khao khát trong biểu tượng anh vươn thẳng rực đỏ trên bức tranh Thành Chương
Bí mật thần kỳ dấu trong những đôi hài vạn dặm
Những đôi hài không có thật
Bóng tối mỗi ngày cứ quấn quanh chúng ta
Những chiếc tạp dề cho mỗi bữa ăn sơ sài qua quýt mà chúng ta lại muốn bữa ăn tối thật thịnh soạn, linh dình để trịnh trọng tuyên bố sự thật sâu kín
Những tên gọi không thể biến điệu trong tiềm thức, giác quan của hai người
Họ đã đón bình minh bằng cuộc tình dưới chân núi bài thơ tinh mơ
Họ đã dắt nhau đi khắp ba miền đất nước
Nàng gác hai chân lên đỉnh núi mờ sương gió lộng
Cho cuộc tình nhập thân được chờ đón giữa không gian lam ngọc
Từ cuộc trùng phùng dồn dập và thong thả
Họ thoát thai
Người ấy vẫn đang chờ chàng như vầng mây lớn và chói sáng
Những đám mây đen chen chật khoảng trời tầng 4 không thể nhìn xa vì nhà xung quanh xây chắn tầm nhìn
Chiều thon thả thong dong đón đợi
Nàng biến thành mẩu gỗ được mưa thấm sâu dịu ngọt để tù đấy những cây nấm mọc lên
Mưa đã trút như người nàng không được tưới
Nàng cặm cụi tô đi tô lại đôi môi qua tấm gương mờ
Đôi má hoen nước mắt loang phủ bức tường rêu
Liếm môi soi nhạt cánh nấm rồi cẩn thận tô đậm màu nâu sáng
Xoá đi cảm giác không màu, không trọng lượng
Nàng hôn ta qua tấm gương mờ
Tài sản của Đắng

Trả Lời Với Trích Dẫn