Bỗng Lục Tiệm vươn người dậy, gã nhiu nhíu mày, chăm chú ngó về nơi xa xa.
Diêu Tình hít vào một hơi thở, hỏi:
- Ngươi nhìn gì thế?
Lục Tiệm đáp:
- Vừa qua, mình đã không để ý, vạt rừng hai bên con lộ đó dường như có người, ồ ... còn có cả ngựa nữa ...
Diêu Tình nói:
- Cái đó thì có gì lạ đâu! Có khi trong rừng ấy hoặc là phường săn, hoặc người đang đi dạo.
Lục Tiệm bảo:
- Nếu là phường săn, khoảnh rừng lại qua sức yên ắng, còn nếu đi dạo, sao đông người, ngựa thế?
Diêu Tình vui vẻ nói:
- Ngươi thiệt là ...đầu óc càng ngày càng tinh minh nhiều hơn lên. Nói không chừng, chẳng mấy nỗi, ta không thể theo kịp ngươi được nữa!
Lục Tiệm cười cười, đáp:
- Đâu thế được! Tôi mà có tinh minh hơn lên, còn khuya bằng được một góc của cô!
Diêu Tình xịu mặt, nói:
- Hay chưa ... Ngươi dám bảo ta tinh khôn nhiều chuyện hả? Hãy chờ đấy, xem ta chỉnh ngươi ra sao nhá!
Nói xong, cô định vươn người lên, khốn thay, đến một đầu ngón tay cô cũng không sao cựa quậy được! Thấy thế, Lục Tiệm hi hi cười, gã cúi thấp xuống, cầm tay cô, rồi dùng nó vả nhè nhẹ vào mặt mình, bảo:
- Tôi thay cô chỉnh tôi rồi đấy!
Hai người mặt kề mặt, bốn ánh mắt trao đổi, chan chứa nhu tình.
Diêu Tình hứ một tiếng, mỉm cười, bảo:
- Tiểu tử nhà ngươi, càng ngày càng lém lỉnh, chỉ đi học toàn những trò không hay từ xú hồ ly!
Cùng lúc ấy, từ xa vọng đến tiếng người, tiếng ngựa, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, chính là một toán nhân mã từ trong lâu đài đầu non đi ra, họ vòng xuống chân núi, theo đại lộ rải đá trắng di chuyển về phía hai người. Quân lính mở đường cưỡi ngựa ô đen tuyền một màu, thân ngựa không pha một chút tạp sắc, kị sỹ cầm cờ tiết, đeo gươm, giáp trụ đẹp đẽ, mắt hai người Lục, Diêu hiếm khi được trông qua trên vùng đất phương tây này. Sau toán quân ngựa ô là một cỗ xe tứ mã, thân xe dát vàng, tiếp đó có cung thủ mang thuẫn bài, mặt thuẫn lấp loáng sắc kim loại, nhấp nháy góp thêm phần hoa mỹ với các mũi tên đồng loe loé ló ra từ trên các túi tên dệt lông sặc sỡ, nom thật ưa nhìn.
Diêu Tình nói:
- Xe ngựa người này nghi biểu không tồi! Ắt hẳn chủ nhân của lâu đài kia?
Lục Tiệm đáp:
- Thấy có vẻ vậy!
Bỗng một kỵ sĩ trẻ tuổi rời khỏi hàng, vượt lên ngang cỗ xe, hắn khom mình nói vọng gì đấy vào trong xe, vừa nói vừa cười cười. Kỵ sĩ đó rất to con , mi thanh mục tú, mái tóc dài màu hoàng kim xoã ngang vai, mấy lọn tóc tựa những dợn sớng uốn lượn.
Diêu Tình dòm Lục Tiệm, nhoẻn miệng cười, cô hỏi:
- Ngươi đoán thử xem, người trong cỗ xe là nam hay nữ nào?
Lục Tiệm đáp:
- Người ta giấu mình bên trong, làm sao tôi đoán cho được?
Diêu Tình cười cười:
- Ta dám cá đấy là một người nữ!
Lục Tiệm thắc mắc:
- Sao dám chắc vậy?
Diêu Tình đáp:
- Ngươi nhìn vào ánh mắt kỵ sĩ tóc vàng đi kìa, chỉ với đối tượng là người trong mộng mới khiến gã có kiểu cách nói năng làm vậy, cái kiểu muốn làm cho người yêu dấu trong xe hoan hỉ!!
Lục Tiệm chú tâm quan sát, cũng thấy đôi ba biểu hiện chứng thực lý lẽ đó, gã vui vẻ nói:
- A Tình, cô nói đúng đấy!
Tiếng còn chưa dứt, bỗng nghe đánh sầm một tiếng, một kỵ sĩ trong đoàn rú lên, đoạn té khỏi mình ngưạ, miệng không ngớt rên la ầm ĩ, tay bưng mặt, máu chảy rỉ ra từ mấy kẽ ngón tay.
Liền sau đó, tiếng súng nổ như rang bắp, có kỵ sĩ trúng đạn ngã nhào, có ngựa ăn đạn hất chủ nhân té lăn quay, tuy đông đảo kỵ sĩ hộ vệ cỗ xe, nhưng trong tiếng nổ loạn xạ, người chưa rõ từ đâu bắn tới, là đã trúng đạn, cộng thêm số ngựa không người cầm cương chạy toán loạn, cả đại đội họ phút chốc rối tung đội hình.
Sau hai loạt súng nổ nữa, từ khoảnh rừng rậm lại vù vù phóng ra một trận mưa tên, lực đạo bắn rất mạnh, áo giáp các kỵ sĩ dù khá dày, đều bị tên bắn xuyên qua, lập tức thêm một số kỵ sĩ trúng tên mà ngã ngựa. Kỵ sĩ thủ lãnh miệng không ngớt quát tháo mệnh lệnh, Lục Tiệm tuy không hiểu ý tứ, nhưng gã đoán rằng thủ lãnh đang trấn áp thủ hạ, lệnh cho họ không được hoảng hốt, quả nhiên, những kỵ sĩ mang thuẫn nghe khẩu lệnh, bất kể mưa tên, đã đến dàn hàng vây bọc thành một bức tường người chung quanh cỗ xe, những mũi tên bắn tới va phải thuẫn sắt, phát tiếng đinh đinh đang đang, nghe hệt như các vị chơi đàn ngườì Trung thổ đang hoà tấu một khúc nhạc mê ly, giai điệu tiết tấu trước, sau cũng khá vào nhịp.
Trận mưa tên khá ngắn, dần dần ngưng, từ trong rừng rậm nhiều bóng đen xông ra, khỉang mấy chục kiếm sĩ bịt mặt, tay thuẫn tay kiếm, đưa thuẫn ngăn chặn những nhát đao chém kiếm đâm của kỵ sỹ, tay kiếm của họ chém sả loạn đả vào chân ngựa. Những kỵ sĩ nào ngã ngựa, là bị họ dùng thuẫn đập, dùng gươm chém cực kỳ tàn ác, có điều, hai bên giáp trụ khá dày, bên ngoài giáp cứng, bên trong là nhuyễn giáp, đao kiếm khó chém thủng, các vệ binh cho dù bị ăn vài nhát chém, cũng chưa đến nỗi bỏ mạng, họ lăn qua lộn lại vài vòng trên mặt đất, rồi cũng đứng lên trở lại được, hai bên đối phương đao qua kiếm lại, thành một trường hỗn chiến.
Dựa uy thế đông nhân số và vệ binh là những binh sĩ tuyển chọn ngàn người lấy một, phút chốc, vệ binh đã ổn định trận cước, hăng hái phản công. Lũ tấn công bịt mặt không chống nổi, vừa đánh vừa lui, kỵ sĩ tóc vàng nọ thấy thế, bèn giương cao trường kiếm, quát to một tiếng, tiếng quát đó lệnh cho vệ binh tản khai đội hình, rồi miệng hò hét, họ theo kỵ sĩ tóc vàng, thúc ngựa xông vào, nhờ sức ngựa ồ ạt, họ vung trọng kiếm múa xoay vòng, lúc bổ vào, đao kiếm của đám thích khách bị chém trúng đều gãy rời gãy vụn, một số người bịt mặt đầu bị chém đứt rơi lăn lông lốc, máu cổ phun chảy như suối.
Diêu Tình trông thấy, tim cô đập loạn xạ, lè lưỡi liền liền. Nhưng Lục Tiệm lại bảo:
- Trúng kế rồi!
Diêu Tình hỏi:
- Ai trúng kế?
Lục Tiệm đáp:
- Vệ binh.
Gã chưa dứt tiếng, đoàn kị binh xung phong tới như một cơn cuồng phong, khi vào gần sát tiền phương đối thủ bịt mặt, bèn kìm cương thúc ngựa chuyển sang mé bên, theo lệnh từ thanh kiếm giơ cao của kỵ sỹ tóc vàng, đòan kỵ binh tẽ thành hai cánh, vây chặt hai bên tả hữu, dự định bao vây bọn thích khách, không bỏ sót đứa nào.
Diêu Tình cười, hỏi:
- Thắng đến nơi rồi, trúng kế chỗ nào đâu?
Lục Tiệm đưa tay chỉ, miệng nói:
- Cô xem kìa!
Diêu Tình chong mắt về phía đó, từ khoảnh rừng góc đông nam sườn núi, hiện ra sáu nhân ảnh màu đen, khôi giáp tiệp màu đen nhánh, bịt mặt khăn đen, ngựa cũng choàng giáp đen, trong tay lăm lăm trường thương bằng thép đen xù xì, ánh kim loại thấp thoáng.
Hốt nhiên, sáu con ngựa đó hý vang, bọn hắc y kỵ sĩ ào ào phóng ngựa xông đến, trường thương giơ ngang ra trước, xung phong cỗ xe. Lúc ấy, đám vệ binh đang rượt đuổi thích khách, cỗ xe chỉ còn lại có dăm ba binh lính rải rác bảo vệ. Thấy sự xung phong rùng rợn, họ giục ngựa ra tiếp chiến, nhưng vì tốc độ ngựa xung phong quá lớn, kình lực khủng khiếp, đôi bên vừa chạm nhau, vệ binh đã bị đánh té nhào, thế công của hắc y kỵ sĩ không giảm, phút chốc đã tiếp cận cỗ xe chừng dăm ba trượng.
Toán vệ binh tinh nhuệ bảo vệ xe bị số thích khách dẫn dụ chạy đi khá xa, cho dù có mọc cánh trên mình ngựa, họ cũng không sao quay về kịp, bọn hàng trăm vệ binh trơ mắt ra nhìn hắc y kỵ sĩ xông xáo, chỉ còn biết kiếm ủ rũ, cương buông chùng, người cứng đờ như gỗ đá, chết đứng tại chỗ.
Cùng lúc ấy, nghe một tiếng "xoẹt", trong xe phóng ra một mũi tên, hết sức chuẩn, đã ghim xuyên qua khăn đen vào mặt một đưá, làm hắn lập tức ngã ngựa, quay mòng mòng. Bọn hắc y còn chưa hoàn hồn, chớp mắt trông thấy một làn tinh quang vụt qua nơi rèm xe, thêm một mũi tên nưã bắn ra, vẫn như trước, tên nhắm vào mặt một hắc y nhân, làm kẻ đó ngửa người về sau tranh né, tay gã bất giác buông lỏng cương, con ngựa hắn cưỡi hý vang, hai vó trước bốc lên cao. Người ẩn mình trong xe bắn ra mũi tên thứ ba, chẳng sai chẳng lạc, tin ngay vào đùi sau con ngựa đó, con ngựa trúng thương, cùng chủ cưỡi của nó té lăn cù trên đất, chặn ngang đường tiến của hai hắc y kỵ sỹ khác, khiến họ tuột dây cương, làm hai con ngựa của họ dựng đứng vó sau lên, loạng choạng, cây thương trong tay một người tuột ra, kêu vút một tiếng, phóng vào thân cỗ xe.
Đám vệ binh đang vừa kinh vừa mừng, tiếng hoan hô còn chưa thoát khỏi cổ họng, đã thấy hai hắc y kỵ sĩ còn lại giật cương, thúc ngựa, nhảy vọt qua đống cơ thể đồng bọn, đầu hai mũi thương còn cách thùng xe chưa quá một trượng, nội một sát na, tim gan vệ binh chùng hẳn xuống, thân thể họ chết cứng!
Một cái chớp mắt, một bóng nhàn nhạt từ bên cạnh xông tới, tốc độ nhanh tới mức không nhìn rõ thân người, hai đầu thương còn cách xe chưa tới một xích, bỗng hai con ngựa bị đứng sững hẳn lại, hai vó trước giương cao, hai hắc y kỵ sỹ ngạc nhiên, quay lại nhìn, thấy đó là một người trẻ tuổi ăn mặc kỳ dị, mặt mày xa lạ cổ quái, trên lưng cõng một thiếu nữ, hai tay tả hữu mỗi tay nắm lấy vó sau của mỗi con ngựa, chỉ cậy vào sức người không thôi, mà đã chặn đứng thế lao thần tốc của hai con tuấn mã.
Người đó đích thị Lục Tiệm, gã thấy người trong xe ngộ nạn, liền cõng luôn Diêu Tình từ trên gò chạy ào xuống, vào lúc cấp bách, trổ thần uy, níu gót ngựa, trầm giọng quát:
- Lui lại cho mau!
Đại Kim Cương thần lực chuyển động, buộc hai con tuấn mã lững chững lui mấy bước.
Hai hắc y kỵ sĩ chưa từng thấy thần lực kinh người đó, bọ họ sững sờ, đờ người ra, vừa định thần lại, đã né mình, múa thương đâm loạn vào Lục Tiệm, chẳng dè, Lục Tiệm thân mình vặn sang phải một chút, vặn sang trái một chút, tựa như gã chẳng mấy quan tâm, các nhát thương đều đâm trượt ra ngoài. Hai tay Lục Tiệm vẫn còn nắm chặt vó ngựa, cước bộ thụt lùi như gió về sau, kéo mạnh hai con chiến mã ra cách xa cỗ xe chừng mười trượng, khi mắt thấy vệ binh đã quay về, gã mới buông tay ra.
Sắp đoạt thắng lợi mà bị hỏng, hắc kị sĩ kinh hãi tột độ, muốn tẩu thoát xem chừng cũng khó, nói gì chuyện trả thù Lục Tiệm cản trở, họ vung thương, giục ngựa, chạy trốn ào ào về phương xa.
Lục Tiệm không có ý định đả thương họ, gã cũng quay mình, bỏ đi.
Hộ vệ kị sĩ lục tục trở về, lúc họ thấy lũ thích khách đã bỏ chạy được khá nhiều, đang định rượt theo, bỗng nghe người trong xe hô hai tiếng, bọn họ lập tức dừng ngựa, không dám có cử động gì khác. Gã kỵ sĩ tóc vàng giục ngựa đến trước Lục Tiệm, thần sắc cung kính, nói lí lố mấy câu, hai người Lục Tiệm Diêu Tình nghe như vịt nghe sấm, không hiểu y muốn gì.
Lục Tiệm bèn nói:
- Trên đường gặp chuyện bất bình, ra tay cứu khổn phò nguy, đó là bổn phận của ta, các hạ bất tất phải quan tâm.
Diêu Tình véo tai gã, bực tức:
- Ngốc à ... ngươi nói mấy cái đó, hắn có hiểu mốc gì đâu!
Lục Tiệm đáp:
- Kệ hắn hiểu hay không hiểu, mình nói vài câu qua loa, rồi mình bỏ đi!
Gã cõng Diêu Tình, chuẩn bị trở về lữ quán
Chẳng dè, kỵ sĩ tóc vàng đã giục ngựa xoay ngang, chận đường hai người, vửa líu lo, miệng xùi bọt mép, vừa muá tít trường kiếm trong tay, vụt ngang vụt dọc ngay mặt Lục Tiệm, có vẻ như không cho hai người rời bước,
Diêu Tình dòm mà nổi đoá, cô hét:
- Lục Tiệm, giựt phứt cây kiếm của hắn ta đi!
Lục Tiệm nhăn mặt nhíu mày, gã vung tay ra, đưa hai ngón kẹp vào mũi lưỡi kiếm, giữ rịt lấy.
Kỵ sỹ tóc vàng thất kinh, gã vận sức giằng lại, nhưng hệt như khỉ rung cây, thanh trọng kiếm bị giữ rịt, không động đậy, rồi hổ khẩu tay đau rát, kiếm bị giựt rời tay, một cái chớp mắt, thanh kiếm đã vào tay Lục Tiệm.
Kỵ sĩ tóc vàng trọn tròn cặp mắt, ngồi đờ ra trên lưng ngựa.
Lục Tiệm tủm tỉm cười, xoay kiếm, đưa chuôi cho gã, làm kỵ sĩ tóc vàng lạ lẫm đón lấy, mặt đầy vẻ mơ hồ, rồi gã nhảy ù xuống ngựa, chắp tay cung kính với Lục Tiệm, miệng lảm nhảm gì gì đó.
Lục Tiệm nói:
- Ông nói gì ... Ta thật chẳng hiểu...
Kỵ sĩ tóc vàng ửng đỏ mày mặt, khua tay làm hiệu loạn.
Lục Tiệm đang còn không hiểu, chợt có tiếng người từ xa truyền đến:
- Lục Tiệm, y đang mời đệ đến ra mắt nữ vương, sao đệ không chịu đi?
Lục Tiệm ngoái trông, thấy Cốc Chẩn, Tiên Bích cả bọn đang tiến đến, giọng nói là của Tiên Bích.
Nguyên tại lữ quán thấy đã lâu mà hai người chưa về, họ lo âu, bèn lên đường đi tìm.
Tiên Bích đến trước ba người, cô tủm tỉm cười, nói vài câu cùng kỵ sĩ tóc vàng. Gã đó lộ sắc mặt vui mừng, nhảy ào lên ngựa, chạy về cỗ xe.
--- Còn tiếp ---