
21-02-2009, 12:15 PM
|
 |
Lặng yên...
|
|
Tham gia: Oct 2008
Đến từ: Bắc Cực
Bài gởi: 1,030
Thời gian online: 2324
Thanks: 243
Thanked 446 Times in 125 Posts
|
|
Trích:
Nguyên văn bởi Duong Xuan
Mụi không thích nhưng mụi vẫn bị mắc nợ. Trong xã hội người ta phải dựa vào nhau mới sống được, đi tu cũng phải nhờ vào tiền nhang đèn đóng góp của bá tánh huống hồ gì người phàm tục như mình. Lúc nhỏ mình đã nợ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, lớn lên đâu phải lúc nào cũng suông sẻ, trèo cao. Lúc bịnh ai cũng cần có người thăm hỏi săn sóc, lúc buồn cũng cần có người nghe mình tâm sự, lúc thất nghiệp không có tiền cũng cần có người ủng hộ giúp đỡ. Bạn càng thân thì càng mắc nợ nhiều. Mụi thử nghỉ không nhờ vả, mắc nợ ai và cũng không cho ai nhờ vả, mắc nợ mình thì làm gì có tình thân, cái đó kêu là mạnh ai nấy sống. Huynh nghĩ là mụi nên cho người ta và bản thân mình có cơ hội để ... mắc nợ như vậy thì đời sống sẽ đẹp hơn. Nhó kỹ mắc nợ chớ không phải mình lợi dụng người ta hay để người ta lợi dụng mình, kiểu như vậy cũng dễ chia tay sớm.
|
Nói thế thui chứ từ khi sinh ra là bản thân đã mắc nợ rùi  
|