Xem bài viết đơn
  #1  
Old 27-04-2008, 05:50 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 264525
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Phượng Ca (Phần bổ sung)

Côn Luân

Dịch giả: Alex và các thành viên tàng Thư viện.

Nguồn: Việt Nam thư quán

Tiểu sử tác giả Phượng ca




Phượng Ca, tên thật là Hướng Kỳ Cương, sinh ngày 24 tháng 8 năm 1977 tại Phụng Tiết (Trùng Khánh), tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý hành chính Äại há»c Tứ Xuyên năm 2001. Tuy rất thích tiểu thuyết võ hiệp, nhưng Phượng Ca chưa bao giá» ngá» rằng, cuá»™c sống cá»§a mình lại nên duyên sâu đậm vá»›i nó. Hiện nay, nhá» viết tiểu thuyết võ hiệp mà Phượng Ca trở thành nổi tiếng, và vừa nhận chân biên tập trong má»™t tạp chí võ hiệp.
Khác với các nhà văn còn lại trong nhóm Thần Châu tân ngũ hiệp, Phượng Ca rất ít xuất hiện trước công chúng.
Tác phẩm đã in:
Phượng Ca hiện viết được hai bá»™ tiểu thuyết: Côn Luân (昆倫) và Thương Hải (滄海), Ä‘á»u cá»±c kỳ nổi tiếng. Thương Hải vẫn Ä‘ang viết, viết đến đâu in đến đấy.
‘Côn Luân’ đã in ở Äài Loan, Äại lục và Hàn Quốc, gồm 120 vạn chữ, chia thành các phần
Phần 1 – Thiên Kiêu Thiết Huyết (7 chương) (xem dần dần ở đây)
Phần 2 – Hoa VÅ© Giang Nam, gồm 6 quyển nhá»:
- Thiên Cơ quyển (14 chương)
- Thuần Dương quyển (12 chương)
- Phá Thành quyển (12 chương)
- Long Du quyển (13 chương)
- Kiếp Ba quyển (14 chương)
- Thiên Äạo quyển (14 chương)
Phượng Ca viết Côn Luân trong vòng ba năm, và in thành sách vào tháng 9 năm 2005. Äúng như cái tên cá»§a tác giả, ba năm im lặng, vừa hót má»™t tiếng, kinh động thiên hạ. Nhan đỠsách in là thá»§ bút cá»§a Lương VÅ© Sinh, lá»i tá»±a do Hàn Vân Ba - đệ nhất nhân cá»§a giá»›i nghiên cứu võ hiệp đại lục viết.
Côn Luân đã đạt giải nhất cuá»™c thi Võ hiệp Truyá»n kỳ xưa và nay do Äại há»c Bắc Kinh tổ chức, trao giải tháng 11 năm 2006. Ná»™i dung phong phú: thiên văn địa lý, cÆ¡ quan thuật số, bài binh bố trận, không gì không có, không gì không tinh, nhất là kiến thức vá» toán há»c cổ đại, thá»±c khiến ngưá»i ta phải vá»— án khen hay.
Côn Luân là má»™t thu hoạch lá»›n cá»§a võ hiệp đại lục trong vòng mưá»i năm gần đây. Sau khi Kim Dung phong bút, Cổ Long qua Ä‘á»i, rất lâu rồi văn há»c võ hiệp chưa Ä‘em lại Ä‘iá»u gì má»›i mẻ và đáng mừng cho độc giả. Những tác phẩm kỳ ảo ồ ạt ra Ä‘á»i khiến giang hồ đích thá»±c càng thêm buồn nản. Äúng lúc đó, Côn Luân xuất hiện, như má»™t vì sao báo hiệu thá»i tái sáng thế cá»§a tiểu thuyết võ hiệp.



Dịch giả: Alex


Chương 1

ÄÆ°á»ng vào đất Thục khó Ä‘i


Núi Äại Ba, tây nối dãy Tần, đông thông đèo Vu, hiểm trở hùng vÄ©, nổi tiếng khắp thiên hạ. ÄÆ°á»ng núi vừa gập ghá»nh vừa chật hẹp, nÆ¡i nÆ¡i là hào sâu khe rá»™ng. Äại Ba cheo leo hiểm trở, chim khó bay qua, vượn không trèo tá»›i đỉnh. Lý Thái Bạch hiểu biết rá»™ng, ngao du nhiá»u nÆ¡i, qua vùng này không kìm được phải thở dài: â€œÄÆ°á»ng vào đất Thục khó hÆ¡n lên trá»i.â€
ÄÆ°Æ¡ng độ tháng chín, trá»i nhằm tiết thu, phong đỠnhuá»™m thắm dãy núi, lá vàng như bươm bướm, cảnh sắc vô cùng rá»±c rỡ.
Vùng núi nhấp nhô hiểm trở, chỉ có má»™t con đưá»ng hẹp sống trâu, trên ká» vách đá dá»±ng đứng, dưới mấp mé vá»±c sâu thăm thẳm, uốn lượn chạy vá» hướng nam. Gió thổi tá»›i, lật tung những má»› dây leo khô trên vách cao, để lá»™ ba chữ lá»›n màu đỠsẫm lốm đốm: “Thần Tiên Äá»™â€.
Lúc ấy trong núi tịch mịch, chim nín trùng im, suối chảy lặng lẽ. Bá»—ng có tiếng ngưá»i nói vang lên, nghe rõ mồn má»™t trong cảnh vắng. Tiếng nói to dần, rồi má»™t già má»™t trẻ xuất hiện, Ä‘i tá»›i trên con đưá»ng quanh co uốn khúc.
Ngưá»i già chừng hÆ¡n năm mươi, thân hình cao lá»›n, tinh thần phấn chấn, khuôn mặt thô kệch, hai mắt sáng quắc. Ngưá»i trẻ gầy yếu, mặt tròn như trăng rằm, mi mắt thanh tú, để ria mép, mỉm miệng cưá»i.
“Bố ơi, chỗ này tên là Thần Tiên độ, nhưng con thấy cũng chỉ từa tựa ‘Thiên Xích tràng’, ‘Diêu tử phiên thân’ ở Hoa sơn vậy thôi.†Thiếu niên nói.
“Văn TÄ©nh à, mày chỉ biết địa thế hiểm trở mà không biết lòng ngưá»i độc ác. NÆ¡i đây lâu nay vẫn là chá»— ẩn núp cá»§a bá»n cưá»ng đạo, vá»±c vá»›i khe này đã phÆ¡i xương rất nhiá»u khách bá»™ hành và thương lữ.†Ông già bất giác thở dài.
“Kỳ hiểm dã nhược thử, ta nhĩ viễn đạo chi nhân, hồ vi hô lai tai!†Văn Tĩnh lắc đầu.
“Thằng ranh này, nói cái quái gì vậy?†Ông già trừng mắt.
Văn TÄ©nh lè lưỡi: “Äó là má»™t câu trong Thục Äạo Nan cá»§a Lý Bạch, nghÄ©a là â€˜ÄÆ°á»ng vào đất Thục đã nguy hiểm và trắc trở như vậy, vì sao ngưá»i ta vẫn lặn lá»™i từ ngàn dặm xa xôi tá»›i đây’?â€
“Mày chẳng hiểu gì cả! Nếu không phải vì kiếm cÆ¡m đút miệng, ai lại muốn bá» vợ dại con thÆ¡ đến cái nÆ¡i quá»· quái này?â€
“Thế,… liệu chúng ta có gặp cưá»ng đạo không?â€
“Xem chừng mày rất muốn thì phải.†Ông già ngắm nghía gã trai.
Văn TÄ©nh cưá»i ha hả: “Nếu gặp thật, chưa biết ai cướp ai đâu.â€
“Ỷ vào mấy miếng võ mèo quào cá»§a mày ấy ư?†Ông già cưá»i nhạt, “Sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị ngưá»i ta nện cho má»™t trận chết toi.â€
“Lúc nào bố cÅ©ng chê bai con.†Văn TÄ©nh đỠmặt tía tai: “Huyá»n Âm đạo trưởng nói con căn cÆ¡ thâm hậu, ngá»™ tính rất cao. Lần trước má»™t mình con đấu lại VÅ© Thanh và VÅ© Linh, cuối cùng hai đạo đồng ấy thua còn gì.â€
“Phì.†Ông già nổi giận, dí ngón tay vào chóp mÅ©i cậu con: “Äồ mặt dày! VÅ© Thanh, VÅ© Linh Ä‘á»u chưa đầy mưá»i tuổi, mày thì bao nhiêu tuổi rồi? Nói Ä‘i, mày bao nhiêu tuổi?â€
Văn TÄ©nh bị mắng tối tăm mặt mÅ©i, lúng túng: “Tại chúng nó ra tay vá»›i con trước.â€
“Hừ, còn già mồm?†Ông bố bắt đầu xắn tay áo, Văn Tĩnh vội vã giật lui.
“Giá»i thì chạy Ä‘i.†Toan dạy cho thằng con má»™t bài há»c, đột nhiên nghe thấy đằng xa có tiếng quạ la quang quác, ông già bất giác dừng chân, ngạc nhiên nói: “Sao lÅ© quạ kêu la ghê thế nhỉ?â€
Văn TÄ©nh ngẩng đầu nhìn lên: “Äằng trước kia xảy ra chuyện gì chăng?â€
Ông già lưá»m con: “Mày đợi ở đây. Ta Ä‘i xem sao.†Nói rồi nhấc chân, thoáng cái biến mất ở khúc cuối con đưá»ng
Luẩn quẩn đợi má»™t lúc, sương mù dâng lên trong khe núi, trắng má» mịt không nhìn thấy gì cả, Văn TÄ©nh đâm ra bứt rứt. Bá»—ng nhiên tiếng quạ đằng xa lại vẳng tá»›i, gã bá»—ng sởn gai ốc, sợ hãi khó tả, không câu nệ lá»i cha dặn nữa, bèn men theo vách đá, lần lần tiến lên.
Äi được chừng ba dặm, thấy phía trước mở ra rá»™ng rãi bao la, má»™t khoảng đất trống xuất hiện. Văn TÄ©nh nhóng mắt nhìn kỹ, hoảng hồn suýt bước hụt chân.
Trên ná»n cá» xanh mÆ¡n mởn, có hai mươi mấy cái thây nằm ngã ngổn ngang, Ä‘á»u há hốc mồm, mắt lá»t khá»i tròng, cổ bị khía má»™t vết thương, máu đã đông tím lại trong làn gió núi.
“Mẹ Æ¡i!†ÄỠđẫn má»™t lúc lâu, cuối cùng Văn TÄ©nh buá»™t miệng kêu lên.
“Äừng lải nhải nữa!†Ông già đứng bên má»™t thi thể, không ngoảnh đầu lại, trên tay là má»™t miếng ngá»c bài trong suốt lóng lánh như mỡ dê.
“Chuyện gì thế bố?†Văn TÄ©nh há»i, tim đập thình thịch.
“Mày há»i ta, ta biết há»i ai?†Ông già nói, “Äám ngưá»i này chết ít nhất cÅ©ng được hai canh giá» rồi.â€
“Lạ nhỉ!†Văn TÄ©nh lấy lại can đảm, bước đến xem xét thật kỹ mấy cái xác: “Những ngưá»i này Ä‘á»u bị thương ở cổ… Ôi, độ nông sâu giống hệt nhau, như thể dùng thước Ä‘o ấy.â€
“Ừ, tất nhiên. Ta nghÄ© do má»™t ngưá»i hạ thá»§ thôi.â€
Văn TÄ©nh giật mình, ngó lão già trừng trừng: “Bố nói dối.â€
“Mày bảo sao cơ?†Ông già giơ nắm tay to tướng lên.
Gã trai vá»™i vả vào miệng mình, cưá»i xoà: “Sao bố biết là do má»™t ngưá»i hạ thá»§?â€
“Không còn gì đơn giản hÆ¡n.†Ông già bảo: “Mày nhìn các vết chân dưới đất, ngoài cá»§a mày, cá»§a ta, thì chỉ còn hai loại. Má»™t là dấu giày đầu hổ, đó là thứ giày ngưá»i giàu thưá»ng xá» lúc leo núi. Má»™t là dấu giày đế má»ng, thưá»ng dùng để phi hành hoặc chạy trên vách đá, rất ít Ä‘eo khi Ä‘i đưá»ng núi. Ta vừa xem rồi, những ngưá»i chết này Ä‘á»u mang giày đầu hổ.â€
Văn TÄ©nh chăm chú quan sát: “Bố thá»±c là mắt sáng như sao, liệu việc như thần, nhưng mà… nhưng mà… sao con không nhìn thấy dấu giày đế má»ng?â€
Ông già ngồi xổm xuống, chỉ vào một chỗ lõm bé xíu trên mặt đất, “Nông thế này mà!†Văn Tĩnh trố mắt.
Ông già chậm rãi đứng lên: “Kẻ này võ công cao lắm, thá»±c khiến ngưá»i ta khiếp sợ. Äao pháp thì khá»i phải nói rồi, ngay thuật khinh thân, cả Ä‘á»i Lương Thiên Äức ta cÅ©ng chưa trông thấy bao giá».â€
“Không thể nào. Chắc tại bá»n này kém quá mà thôi.â€
Lương Thiên Äức siết chặt nắm tay, khá»›p ngón kêu răng rắc, biến ra trắng bệch: “Nhìn dấu tích đả đấu, đủ thấy những kẻ táng mạng này không phải hạng tầm thưá»ng, trong đó có mấy ngưá»i công phu quyá»n cước còn trên cả ta.â€
Văn TÄ©nh trố mắt, sống lưng lạnh toát. Má»™t lúc lâu sau má»›i nói: “Hay há» gặp ma?â€
“Gì cÆ¡?â€
“Ngưá»i mà có hạng ghê gá»›m như vậy sao?â€
“… Mày chả hiểu gì hết, thật là má»™t thằng nhóc không biết trá»i cao đất dày.†Lương Thiên Äức trừng mắt.
Văn TÄ©nh gợi ý: “Bố, mình lỡ gặp phải, thôi thì chôn cất há» Ä‘i.â€
“Không được.†Lương Thiên Äức nói, “Mấy ngưá»i này lai lịch phức tạp, chôn cất lặng lẽ e rằng sẽ phạm má»™t sai lầm rất lá»›n.â€
“Hay chúng ta báo quan.†Văn Tĩnh vừa nói dứt, đã run lên cầm cập.
“Quan lại Tống triá»u chẳng có mấy ngưá»i tốt.†Lương Thiên Äức nói: “Äừng can thiệp những việc không phải cá»§a mình, chuốc vạ vào thân đấy.†Lão vừa nói, vừa chà xát miếng ngá»c bài, cau mày như do dá»± Ä‘iá»u gì, má»™t lúc sau thở dài, thả xuống xác má»™t thanh niên tuấn tú vận áo trắng, rồi quay mình bá» Ä‘i. Văn TÄ©nh đợi lão Ä‘i xa, len lén cầm lên xem, thấy nó trong suốt lóng lánh, chạm trổ rất tinh xảo, chín con giao long sống động như thật ôm lấy bốn chữ triện thếp vàng: “Như – Trẫm – Thân – Lâm1â€. Gã Ä‘ang khe khẽ xuýt xoa, chợt nghe thấy ông già gá»i, giật thót nhìn lên, Lương Thiên Äức đã lại quay mình bá» Ä‘i rồi. Không kịp đặt miếng ngá»c xuống nữa, Văn TÄ©nh bèn nhét luôn nó vào ngá»±c áo, cảm thấy hÆ¡i lạnh thấm sang ngưá»i.
“Äi mau!†Lương Thiên Äức hét: “Nhỡ ai đến thì làm thế nào?â€
“Bố đúng là non gan nhát chết.†Văn Tĩnh vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lương Thiên Äức thính tai, nghe thấy loáng thoáng bèn há»i, “Mày nói gì?â€
Văn Tĩnh xám mặt, định phân trần, bỗng nghe thấy đằng xa có tiếng hát vang lên:
“Ôi , chao ôi!
Nguy há», cao thay!
ÄÆ°á»ng Thục khó, khó hÆ¡n lên trá»i xanh .
Tàm Tùng và Ngư Phù,
Mở nước bao xa xôi!
Äến nay bốn vạn tám ngàn năm,
Má»›i cùng ải Tần liá»n khói ngưá»i…â€
Má»™t nho sinh ăn vận rách rưới, mặt như gà chá»i, say sưa loạng choạng, cầm má»™t bầu rượu sÆ¡n Ä‘á», lảo đảo bước ngược lại.
“Phía tây núi Thái Bạch có đưá»ng chim,
Vắt ngang đến tận đỉnh Nga Mi,
… à… Nga Mi… à…â€
Ngang qua hai cha con, ông ta bá»—ng hụt chân, chao ngưá»i Ä‘i, Văn TÄ©nh tuổi trẻ nhiệt tình, vá»™i vã thò tay đỡ. Nho sinh phất tay áo rách, đẩy Văn TÄ©nh ra, tiếp tục ca:
“Rồi sau thang trá»i, lối đá má»›i nối liá»n.
Trên đỉnh có sáu rồng, lượn quanh vầng nhật;
Dưới có dòng sâu rẽ ngược, sóng cả đua chen.
Hạc vàng bay qua còn chẳng được;
Vượn khỉ toan vượt, buồn với vin.†2
Vừa hát vừa bỠđi.
“Bố, đằng sau là ‘Thần Tiên độ’. Ông ấy rệu rã như thế làm sao vượt qua được?†Văn TÄ©nh há»i.
“Hừ, anh khoá há»ng thi, văn nhân buồn bã. Äại Tống thá»±c đáng ghét! Chẳng có gì hay, chỉ toàn những ngưá»i nghèo nàn khốn khổ.†Ông già cau mày, hai cha con cùng ngoái lại, bất giác ngÆ¡ ngác nhìn nhau, con đưá»ng quanh co uốn khúc tịnh không má»™t bóng ngưá»i.
“Bố… bố…! Chúng… ta gặp… gặp ma rồi!†Văn TÄ©nh thá»u thào.
“Bậy bạ, mặt y đỠrá»±c thế, có chá»— nào giống hồn ma bóng quế đâu?â€
Ông già ngoài miệng trách móc, nhưng trong bụng cÅ©ng kinh hãi vô cùng. Sau đó, há» Ä‘á»u im lặng, không trò chuyện gì nữa, cứ cắm đầu cắm cổ Ä‘i. ÄÆ°á»£c má»™t thôi đưá»ng, vượt qua má»™t con đèo, bá»—ng trông thấy má»™t dòng suối trong chảy róc rách, má»™t cây cầu độc má»™c bắc ngang hai bá», đầu cầu có má»™t quả đồi, mấy ngá»n núi xanh ôm ấp vài ba căn nhà, khói nhẹ loăn xoăn theo gió trôi lên.
“Äằng kia có quán trá».†Văn TÄ©nh reo mừng, trá» tay vá» má»™t dãy nhà lợp ngói xanh phía xa. Trước cá»­a treo hai quả đèn lồng, viết tám chữ lệ: “Khách sạn Ba SÆ¡n, đến như vá» nhàâ€. Ông già cÅ©ng mỉm cưá»i.
Hai ngưá»i đến trước quán trá», chưa bước vào, má»™t tiểu nhị đã chạy ra, nhìn há» thật kỹ: “Xin lá»—i, ở đây có ngưá»i bao hết rồi.â€
Văn TÄ©nh thất vá»ng vô cùng, nói vá»›i cha: “Bố Æ¡i, con đói lắm.â€
Lương Thiên Äức cau mày: “Chúng tôi ăn cÆ¡m xong là Ä‘i ngay. Mong anh giúp đỡ.â€
“Thế thì…†tiểu nhị tỠvẻ trù trừ.
“Má»i ngưá»i Ä‘á»u là khách, hà tất câu nệ như thế.†Trong quán có tiếng sang sảng vá»ng ra, “Anh cứ má»i há» vào.â€
“Vâng, vâng.†Tiểu nhị tránh sang nhưá»ng đưá»ng. Văn TÄ©nh vui mừng, lao vào trước.
“Thằng ranh, chỉ ăn là giá»i.†Lương Thiên Äức bất lá»±c làu bàu.
Trong quán có má»™t cái bàn bát tiên3, ba ngưá»i Ä‘ang ngồi. Ngưá»i ngồi đầu bàn là má»™t văn sÄ© áo trắng, mảnh khảnh sạch sẽ, râu tóc Ä‘en nhánh, tay phe phẩy má»™t cây quạt gấp. Ngưá»i ngồi mé phải là má»™t ông già rắn rá»i, khuôn mặt Ä‘en cháy, râu dài tá»›i ngá»±c, đôi mắt lim dim, bá»™ dạng uy nghiêm. Ngưá»i thứ ba là má»™t hán tá»­ trung niên, mày rậm mắt tròn, da thịt rắn chắc, lưng Ä‘eo má»™t thanh đại Ä‘ao chín khuyên, trông thấy Văn TÄ©nh xăm xăm chạy vào, y cau mày.
“Ba cân thịt bò, ba cân cÆ¡m, á»â€¦ má»™t cân rượu nếp, má»™t đĩa rau… Ôi chà!†Văn TÄ©nh ôm đầu, sợ sệt nhìn cha.
“Thằng ranh này, mày ăn hết không?†Lương Thiên Äức sầm mặt há»i.
“Quý khách còn dùng gì nữa ạ?†Tiểu nhị cưá»i ngá»t ngào.
“Äá»§ rồi.†Lương Thiên Äức lắc đầu.
Tiểu nhị thấy hai cha con quần thô áo vải, nhíu mày nói: “Xin lá»—i, quán chúng tôi có lệ bất thành văn, tiá»n trao cháo múc, mong quý khách trả tiá»n trước.â€
Lương Thiên Äức ngắm nó thật kỹ: “Äồ mục hạ vô nhân, ngươi tưởng các ông đây ăn không chăng?â€
Tiểu nhị cưá»i ha ha: “Äâu dám! Quý khách thá»±c biết nói đùa!â€
Lương Thiên Äức khoát tay: “Văn TÄ©nh, lấy tiá»n ra.â€
Văn TÄ©nh vâng lá»i, thò tay vào ngá»±c áo, mắt bá»—ng trợn lên, lần tay khắp trên dưới, ngó cha, nước mắt chá»±c trào ra: “Bố Æ¡i, túi tiá»n… túi tiá»n… mất rồi.â€
“Cái gì?†Lương Thiên Äức kêu lên.
“HÆ¡.†Tiểu nhị lập tức sầm mặt: “Quý khách, quán chúng tôi vốn nhá» lá»i ít, xưa nay không bán chịu.â€
Lương Thiên Äức tức giận nhìn con. Văn TÄ©nh mếu máo: “Con nhá»› là đã đếm kỹ trước lúc qua Thần Tiên độ, thế mà giá» không thấy nữa.â€
“Ta biết đâu đấy? Tay nải toàn do mày Ä‘eo mà.†Lương Thiên Äức không kìm được vung tay đánh.
Văn TÄ©nh ôm đầu, kêu van: “Con nhá»› ra rồi, chính cái tên nho sinh ma quá»· ấy, nhất định đã nhằm lúc con tốt bụng giÆ¡ tay ra đỡ, nhưng mà…†Văn TÄ©nh lắc đầu: “Sao con không phát giác ra nhỉ.†Gã ngấm ngầm than thở, không những túi tiá»n, mà cả miếng ngá»c bài dúi trong ngá»±c cÅ©ng bị tên đó nẫng mất rồi, nếu không thì còn có thể mang ra đổi cÆ¡m ăn. Tên nho sinh khốn kiếp xấu xa! NghÄ© đến đây, gã suýt oà khóc.
“Thế mà cÅ©ng đòi luyện võ.†Lương Thiên Äức không kìm được nữa, tóm lấy cổ gã. Văn TÄ©nh la oai oái như lợn bị chá»c tiết.
“Quý khách, má»i các vị ra ngoài đánh nhau.†Tiểu nhị hầm hầm Ä‘uổi.
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i bị sỉ nhục như thế, Lương Thiên Äức tím mặt, uất ức vô cùng, dợm chân toan chạy ra cá»­a, chợt nghe thấy văn sÄ© cưá»i bảo: “Nếu các hạ không chê, Bạch Phác đứng ra má»i má»i ngưá»i cùng uống má»™t ly?†Lương Thiên Äức sững sá», chưa kịp đáp, đã thấy Văn TÄ©nh xoa cổ lầm bầm: “Äến tối biết làm sao đây?â€
“Khốn kiếp!†Lương Thiên Äức trừng mắt tức giận.
“Bố ơi, con đói thật mà.†Bụng Văn Tĩnh kêu lục bục.
Lương Thiên Äức toan chá»­i mắng, song nhìn bá»™ dạng thiểu não cá»§a thằng bé lại không nỡ cất lá»i. Bạch Phác cưá»i: “Ngưá»i ta sống trên Ä‘á»i, ai chả có lúc khó khăn. Huống hồ tại hạ còn có việc muốn thỉnh giáo, mong huynh đài đừng chối từ.â€
“Thôi được!†Lương Thiên Äức thở dài, cúi đầu vòng tay đáp: “Thịnh tình cá»§a các hạ, Lương má»— xin nhận!†rồi gượng gạo cùng Văn TÄ©nh lại ngồi, không dưng thá» lãnh ân huệ cá»§a ngưá»i ta, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Äây là Äoan Má»™c tiên sinh, tên huý Trưá»ng Ca.†Bạch Phác chỉ ông già mặt Ä‘en. “Còn đây là Nghiêm Cương huynh, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Bát tý Ä‘ao.†Y trá» hán tá»­ mang Ä‘ao. Hai ngưá»i hÆ¡i cúi đầu, nhưng không nói gì.
“Hai vị là ngưá»i phương bắc phải không?â€
“Vâng, chúng tôi từ Hoa sÆ¡n đến.â€
“Ồ.†Văn sÄ© áo trắng nói, “Nhưng nghe giá»ng hai vị lại giống ngưá»i phương nam.â€
“Ừm, cụ nhà tôi nguyên quán Hợp Châu4, xưa kia sống ở Giang Nam má»™t thá»i gian, nhưng đã dừng chân ở phương bắc hÆ¡n hai mươi năm rồi.â€
Bạch Phác xoa tay: “Phương bắc là nÆ¡i bá»n Hồ Lá»— hoành hành, các hạ sống cùng Di Äịch mà không quên khẩu âm Äại Tống thì thật đáng phục, lại thêm lệnh lang cÅ©ng vẫn nói giá»ng Giang Nam, thá»±c là hiếm có!â€
Lương Thiên Äức rùng mình, suýt làm đổ rượu ra áo.
“Bố,†Văn TÄ©nh vỡ lẽ: “thì ra bố không cho con nói cái tiếng nhÅ©n nhẽo uốn éo ấy là vì thế.â€
“Ăn Ä‘i!†Lương Thiên Äức trừng mắt nhìn. Văn TÄ©nh sợ hãi cắm mặt xuống và cÆ¡m.
“Chẳng hay tình hình phương bắc ra sao?â€
Lương Thiên Äức im lặng. Văn TÄ©nh cướp lá»i: “Bá»n Thát rất tồi tệ, coi ngưá»i Hán như cá» rác, gần đây còn bắt ngưá»i Hán sung quân, bố tôi tức giận, má»›i dắt tôi trở vá» Äại Tống.â€
“Ồ.†Bạch Phác liếc Lương Thiên Äức.
“Giá» thì tốt rồi, lần này trở vá», không sợ bị bá»n Mông Cổ hà hiếp nữa… nhưng mà, nhưng mà còn bao nhiêu bà con ở lại đó, sống rất khổ.†Văn TÄ©nh buồn thiu.
“Ừ, di dân lệ tận Hồ trần lí, nam vá»ng vương sư há»±u nhất niên5.†Bạch Phác thở dài.
Lương Thiên Äức cưá»i khẩy: “Cho dù có Ä‘á»c thêm bao nhiêu câu, cho dù Nhạc VÅ© Mục tái sinh, Hàn Thế Trung sống lại, quân đội Äại Tống cÅ©ng không đánh được đến phương bắc đâu.â€
“Ông nói thế là thế nào!†Nghiêm Cương trợn mắt: “Làm như bá»n Mông Cổ ba đầu sáu tay không bằng.â€
Lương Thiên Äức cưá»i: “Bá»n Mông Cổ thì không có ba đầu sáu tay, nhưng tiểu triá»u đình Lâm An phần lá»›n là ba cô sáu bà6.â€
“Ông dám sỉ nhục triá»u đình!†Nghiêm Cương nổi giận.
“Không dám, tôi chỉ khâm phục triá»u đình Äại Tống, tuyá»n má»™t lÅ© quan lại má» nhá»n nanh dài, nịnh bợ mê hoặc hoàng đế, mà vẫn thoi thóp ngắc ngoải sống được đến hôm nay.â€
“Ngươi… nói bậy nói bạ.†Nghiêm Cương đứng bật dậy, mắt toé lửa.
Lương Thiên Äức không nhìn y, vẫn Ä‘iá»m đạm tiếp: “Nghiêm huynh nói đúng lắm. Tôi chẳng qua là má»™t tên thô mãng, chỉ biết ăn nói bậy bạ thôi.â€
“Binh lá»±c Mông Cổ đã hùng mạnh như thế mà vẫn ráo riết chiêu binh.†Bạch Phác lá»™ vẻ ưu tư: “Dã tâm diệt Tống cá»§a Mông Ca Hãn7 thá»±c đáng sợ!â€
“Diệt Tống?†Văn Tĩnh ngừng đũa, nhìn Bạch Phác.
“Ừ!†Bạch Phác nói: “Quân Thát chia làm hai cánh, do hoàng đế Mông Ca và em hắn là Hốt Tất Liệt dẫn đầu đã sẵn sàng chiến đấu, sắp tấn công xuống đây rồi! Em không biết ư?â€
Văn TÄ©nh nghi hoặc nhìn cha: “Äại Tống có binh tướng chứ?†Gã há»i.
“Hừm… tất nhiên là có.â€
“Thế thì được rồi, thuyết thư tiên sinh8 từng nói, binh đến đã có tướng ngăn, nước tràn thì đắp đê chặn, đánh lui bá»n Thát là ổn thôi.†Văn TÄ©nh dương dương tá»± đắc, cho rằng mình nói rất đúng.
“Hà, hay cho cái câu binh đến đã có tướng ngăn, nước tràn thì đắp đê chặn.†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca vẫn im lặng nãy giá» chợt lên tiếng: “Từ thá»i Thành Cát Tư Hãn đến nay, mấy chục năm rồi Mông Cổ chưa thua trận lần nào; còn Äại Tống, từ thá»i Ngu Doãn Văn9 phá Kim đến nay, gần trăm năm rồi chưa lần nào thắng trận. Mạnh yếu ra sao, khá»i nghÄ© cÅ©ng biết, cháu nhá» nói thế là quá vô căn cứ đấy.â€
Văn TÄ©nh đỠmặt, ngoảnh đầu nhìn Ä‘i chá»— khác, bá»—ng thấy nÆ¡i khuất tối ở mặt tưá»ng phía nam có má»™t bức Thái Bạch hành ngâm đồ10, bên dưới đỠhai mươi dòng bài Thục Äạo Nan
theo lối cuồng thảo, nét chữ rất độc đáo.Bạch Phác thấy gã ngắm bức hoạ đến thất thần, bèn há»i: “Em cÅ©ng thích tranh chữ?â€
“À… không.†Văn TÄ©nh đỠmặt: “Tôi chỉ cảm thấy bức tranh này rất đặc biệt, tranh và chữ bá»™c lá»™ khá mạnh tâm tư cá»§a ngưá»i vẽ.â€
Bạch Phác ngạc nhiên: “Em nói thá»­ xem!â€
Văn TÄ©nh nói: “Bức hoạ tuy chỉ trình bày trên ba thước, nhưng cảnh vật và con ngưá»i trong tranh tá»±a như trải trên giấy lụa dài tá»›i muôn trượng. Nói cách khác, ngưá»i vẽ có sẵn khí độ và bản lÄ©nh để phóng tay trên má»™t phạm vi rất rá»™ng, nhưng khi đặt bút lại phải giá»›i hạn trong khuôn khổ má»™t tá» giấy xuyến nhá». Nét bút toát lên khí phách bất phàm khó tả, tràn ra ngoài bức tranh, như muốn xé rách tất cả con ngưá»i và cảnh vật, bá»™c lá»™ khí thế cuồng dã mạnh mẽ lạ thưá»ng, tâm cảnh cá»§a ngưá»i vẽ rất hợp vá»›i câu thÆ¡ Cổ lai đại tài nan vi dụng11 cá»§a Äá»— Công Bá»™.â€
“Ồ.†Bạch Phác gật gù: “Thá»±c không dám giấu, bức hoạ đó là cá»§a thầy ta, dạo xưa ngưá»i Ä‘i qua vùng này, nhân hứng mà vung bút vẽ.â€
“Ã, lệnh sư thật tài giá»i. Có Ä‘iá»u, tôi cảm thấy bức hoạ không những cuồng dã, mà còn hàm chứa má»™t ná»—i bi thương rất khó tả…â€
“Bi thương?â€
“Ừm, lạ thá»±c! Thoáng nhìn thì thật tuyệt diệu, nhưng nhìn kỹ thì thấy chá»— nào cÅ©ng có mâu thuẫn, năm bè bảy bối, hoa và cá», núi và nước, nước và ngưá»i, ngưá»i và chữ, không chá»— nào hoà hợp cả. Khi vẽ bức tranh này, lệnh sư hẳn rất buồn bã, trái tim tan nát.â€
“Thầy ta quả đúng là luôn làm những việc khiến ngưá»i khác khó hiểu.†Bạch Phác lá»™ vẻ ngạc nhiên, “Nhưng ta tận mắt quan sát sư phụ vẽ, mà không nhận ra những Ä‘iá»u như em vừa mô tả, em nắm bắt được cái ngưá»i khác không nhìn thấy, thá»±c là cao minh.â€
“Äâu có, đâu có.†Văn TÄ©nh toét miệng cưá»i.
“Thằng lá»i con chỉ giá»i ba hoa chích choè.†Má»™t giá»ng nói bá»—ng vang lên bên ngoài quán trá»: “Trả cho mi cái này đây.†Má»™t vệt sáng trắng bắn vào vùn vụt, lao thẳng đến mặt Văn TÄ©nh. Lương Thiên Äức vá»™i giÆ¡ tay bắt lấy, ai ngá» nó bá»—ng nhanh hẳn lên. Lão chá»™p hụt. Phắp má»™t tiếng, vệt sáng đánh thẳng vào mặt Văn TÄ©nh.
Lương Thiên Äức cả kinh, biết rõ đốm sáng lao tá»›i mạnh như thế, tất nóng rát, đụng phải thế nào cÅ©ng bị thương, Văn TÄ©nh trúng đòn thì mưá»i cái đầu cÅ©ng bị đánh vỡ. Nào ngá» nhìn kỹ, lại thấy mặt gã chỉ bầm Ä‘á». “Con không sao chứ?†Lão há»i.
Văn TÄ©nh ngÆ¡ ngác, cầm lên má»™t miếng ngá»c bài màu trắng, kinh ngạc kêu: “á»i chà! Cái này bị ăn cắp mất rồi cÆ¡ mà!†Lương Thiên Äức nghe nói biến sắc, ngoắt đầu xem. Bạch Phác mặt xám như tro tàn. Äoan Má»™c Trưá»ng Ca mở to mắt, nhìn chằm chằm vào miếng ngá»c. Nghiêm Cương đứng bật dậy, la thất thanh: “Cá»­u Long ngá»c lệnh.†nói rồi phóng vút ra ngoài toan Ä‘uổi theo. Bạch Phác giữ lại: “Không kịp đâu.†Giá»ng y run run: “Thầy tôi đấy.†Má»i ngưá»i giật mình.
“Thá»§ pháp ném ám khí xa mạnh gần yếu ấy có tên Hổ đầu xà vÄ©, là tuyệt kỹ độc môn thầy tôi sáng tạo ra khi Ä‘i ngao du khắp nÆ¡i.†Ãnh mắt y dừng ở Văn TÄ©nh: “Nhưng mà, vì sao gia sư nói ‘Trả cho mi’, còn em lại nói ‘bị ăn cắp mất rồi’. Hở, em có thể giải thích cho rõ ràng được không…â€
Y chưa dứt lá»i, Äoan Má»™c Trưá»ng Ca đã nhướng mày, vươn tay ra, nhanh như chá»›p nắm lấy mạch môn cá»§a Văn TÄ©nh. Lương Thiên Äức ngấm ngầm kêu khổ, lại thấy Nghiêm Cương đã Ä‘i kiểu con cua ra án ngữ cá»­a quán. Bạch Phác từ từ đứng lên, vòng tay: “Mong lão tráng sÄ© nói cho rõ.â€
Lương Thiên Äức do dá»±. Äoan Má»™c Trưá»ng Ca cưá»i nhạt: “Lão già không nói thì còn thằng con.†rồi vận kình, Văn TÄ©nh Ä‘au đớn la lối: “Ông… ôi giá»i.. vặn tôi… làm gì… ôi ôi.â€
“Trước đây mày đã trông thấy miếng ngá»c bài này rồi phải không?†lão Ä‘anh mặt há»i.
“Trông thấy… ối dà… thì sao…?â€
“Ở đâu?â€
“á»i… ông buông tay ra…â€
“Nói!â€
“Ông buông ra đã… Ôi dà!â€
“Còn ngoan cố thì tao sẽ huá»· cánh tay này cá»§a mày luôn!â€
“Huỷ… ối… tôi cũng không nói…†Văn Tĩnh đau đến trào nước mắt.
“Äồ vô dụng, muốn ra vẻ anh hùng thì đừng có khóc!†Lương Thiên Äức lạnh lùng nói.
“Nhưng… ối dà… lão ấy vặn con đau quá.†Văn Tĩnh nuốt lệ.
“Không ngá» các ngươi lại dùng thá»§ Ä‘oạn đó.†Lương Thiên Äức phất tay áo. “CÅ©ng được, Ä‘i theo ta.â€
“Sá»± việc dị thưá»ng, xin huynh đài chá»› trách.†Bạch Phác tá» vẻ rất lấy làm tiếc.
“Hừ!†Lương Thiên Äức sải bước thật nhanh ra cá»­a.
Toán ngưá»i gấp rút Ä‘i. Äến trước Thần Tiên độ, Lương Thiên Äức thình lình đứng lại, thở dài, “Chính chá»— này đây.†Lão trá» vá» phía xa, nói vá»›i ba ngưá»i Ä‘ang đứng nghệt mặt như ngá»—ng ỉa sau lưng. Trên quãng trống, cây cối xác chết vẫn y nguyên, tá»±a hồ chưa há» có ai đến. Im lặng. Nấc. Nghiêm Cương bá»—ng ngã khuỵu, phá»§ phục bên thi thể ngưá»i thanh niên ná». Bạch Phác và Äoan Má»™c Trưá»ng Ca cÅ©ng quỳ xuống, lệ tuôn lã chã.
“Gã đó là thế nào vá»›i bá»n há» vậy? Khóc thảm thiết quá!†Văn TÄ©nh nắn bóp chá»— cổ tay bị nhéo đỠbầm.
“Chắc là chá»§ nhân!†Lương Thiên Äức nói.
“Sao bố biết?â€
“Hừ!†Lương Thiên Äức cưá»i nhạt: “Con có hiểu nghÄ©a mấy chữ viết trên ngá»c bài không?â€
“Trẫm… là hoàng đế tự xưng, à, nghĩa là cũng như chính hoàng đế ngự giá đến.†Văn Tĩnh sực hiểu.
“Miếng ngá»c ấy là tín vật cá»§a khâm sai đại thần, cầm nó là có quyá»n sinh quyá»n sát. Ai được hoàng đế Äại Tống tín nhiệm thì má»›i được ban tấm lệnh bài đó, ngưá»i chết này lai lịch không đơn giản đâu.†Lương Thiên Äức tức giận nhìn Văn TÄ©nh: “Kẻ kia nói ‘trả cho mi’ nghÄ©a là sao?†Văn TÄ©nh trố mắt, cứng miệng, chợt thấy Bạch Phác đứng lên, rá» lệ ca: “Thân kí tá»­ há» hồn dÄ© linh, hồn phách nghị há» vi quá»· hùng12…†Lá»i ca hoà vá»›i tiếng gió thu hiu hắt, nghe rất thê lương.
“Y nói gì thế?†Lương Thiên Äức ngÆ¡ ngác, buá»™t miệng há»i.
“À, đấy là lá»i hát trong Quốc Thương cá»§a Khuất Nguyên, ý rằng: tuy ngưá»i đã chết rồi, nhưng tinh thần vẫn trưá»ng tồn; hồn phách ngưá»i còn đấy, được xưng tụng là anh hùng trong các linh hồn.â€
“Nếu mày luyện võ cÅ©ng chăm chỉ như Ä‘á»c sách thì công phu đâu đến ná»—i què quặt như vậy.†Lương Thiên Äức trừng mắt bảo. Hai cha con Ä‘ang nói chuyện, bá»—ng thấy Äoan Má»™c Trưá»ng Ca nhảy lên, hai nắm tay như hai luồng gió đánh tá»›i.
Lương Thiên Äức không kịp đỡ đòn, cÅ©ng chẳng kịp nghÄ© ngợi gì, lá»™n mình lăn lại sau. Văn TÄ©nh thô lố mắt, đứng bất động, áo và tóc bị kình phong thổi bay dạt. Chưởng nỠđánh tá»›i thá»±c mạnh. Xem chừng lần này, gã thiếu niên không chết cÅ©ng bị thương.
Xảy cái má»™t luồng gió vút từ bên cạnh lại, va chạm vá»›i chưởng lá»±c cá»§a Äoan Má»™c Trưá»ng Ca, kêu răng rắc, kình phong tản Ä‘i. Lương Thiên Äức đứng gần đấy cÅ©ng cảm thấy rát mặt.
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca giật lui mấy bước liá»n, nhận ra là Bạch Phác, mặt mày ngÆ¡ ngác.
“Äoan Má»™c tiên sinh? Vì sao hành động như vậy?†Bạch Phác đứng án trước mặt Văn TÄ©nh, chậm rãi há»i.
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca hầm hầm: “Hai tên này biết thiên tuế gặp nạn ở đây mà vừa rồi lần chần không chịu nói, rõ ràng là mưu đồ ám muá»™i.†Bạch Phác nhíu mày, chăm chú nhìn cha con há» Lương.
CÆ¡n phẫn ná»™ qua Ä‘i, Lương Thiên Äức ngấm ngầm kinh ngạc. Võ công cá»§a Äoan Má»™c Trưá»ng Ca đã rất ghê gá»›m rồi, nào ngá» Bạch Phác xuất thá»§ còn lợi hại hÆ¡n nữa, cá»­ động nhẹ nhàng mà khí lá»±c rất nặng, lão nhá»§ thầm việc đã đến nước này, không nói rõ ràng, ắt khó thoát thân. Lương Thiên Äức Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng nhận ra Văn TÄ©nh vẫn đỠđẫn ngá»› ngẩn thì rất kinh ngạc: “Nó bị chưởng lá»±c đả thương rồi chăng?†liá»n cất tiếng gá»i to: “Thằng khốn kiếp kia không sao chứ?â€
“Bố gá»i con?†Thằng khốn kiếp như tỉnh cÆ¡n mÆ¡.
“Mày… mày…†Lương Thiên Äức thấy con vẫn bình thưá»ng, tức giận quát tháo: “Sao mày đứng đực ra đấy?â€
“Hà, con vừa má»›i Ä‘oán được ý tứ trong lá»i ca cá»§a Bạch tiên sinh. Khi Khuất đại phu viết bài thÆ¡ này, nước Sở Ä‘ang liên tiếp thua trận, sắp diệt vong tá»›i nÆ¡i. Quốc Thương là bài ai Ä‘iếu những chiến sÄ© hi sinh nÆ¡i sa trưá»ng, chiếu theo đó, ngưá»i trẻ tuổi này có lẽ cÅ©ng bá» mạng vì nước! Chẳng biết đúng hay sai?â€
Nghe vậy, Lương Thiên Äức siết nắm tay thật chặt, toàn thân run lên. Văn TÄ©nh từ nhỠđã hiếu văn không hiếu võ, tối ngày chạy sang nhà Huyá»n Âm đạo sÄ© - bạn sống chết cá»§a cha, lão này kinh thư má»™t bụng, nhà chứa đầy sách - miệng thì bảo là há»c võ, kỳ thá»±c toàn há»c văn. Lương Thiên Äức dạy gã võ công, gã chỉ tuế toá cho qua, nhưng há»… cầm sách lên thì quên ngá»§ bỠăn, cứ ôm sách là thẫn thá» nhìn trá»i, bị cha bạt tai vẫn lÆ¡ mÆ¡ không tỉnh. Hôm nay gặp lúc gấp gáp thế này mà gã vẫn phát bệnh cÅ©, bảo sao ông bố không tức giận cho được.
Ba ngưá»i kia nghe vậy, sáu mắt cùng đổ dồn vào Văn TÄ©nh, nhìn chòng chá»c đến mức khiến gã dá»±ng tóc gáy. Hồi lâu, Äoan Má»™c Trưá»ng Ca lắc đầu: “Không giống, thằng ranh này ngá»› nga ngá»› ngẩn, không phải là giả vỠđâu.†Văn TÄ©nh bị cha mắng quen tai, cÅ©ng không phản ứng gì. Lương Thiên Äức nghe thấy chán nản, trừng mắt lưá»m thằng con má»™t cái.
“Thá»±c ra, nếu Äoan Má»™c tiên sinh chịu khó xem kỹ những dấu vết trên đất, sẽ biết hung thá»§ chỉ có má»™t ngưá»i.†Bạch Phác nghiêm mặt: “Hừm, hai cha con nhà này thì làm gì có bản lÄ©nh đó?â€
Văn TÄ©nh thầm kinh ngạc: “Ông ta cÅ©ng nhận ra.â€
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca chăm chú quan sát, bàng hoàng tỉnh ngá»™: “Äúng. Lão phu sống già ná»­a Ä‘á»i ngưá»i mà chưa gặp cao thá»§ nào lợi hại như vậy, chẳng biết lai lịch ra sao?†Bạch Phác cau mày trầm ngâm.
“Vả chăng,†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca lại nói, “Äể đỠphòng bất trắc, lần này thiên tuế đã dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, cho đại quân Ä‘i đưá»ng thuá»· qua Tam Hiệp, bản thân mình thì theo đưá»ng bá»™ vào Xuyên. Vì sao hung thá»§ biết rõ mà chặn đúng hướng?â€
Bạch Phác gật đầu, giá»ng hối hận: “Rất ít ngưá»i biết việc này, chỉ e ba chúng ta cÅ©ng khó tránh khá»i liên đới. Ôi, nếu biết trước, ta nên ở cạnh vương gia má»›i phải…â€
“Tôi xưa nay rất khâm phục công phu cá»§a Bạch tiên sinh. “Nghiêm Cương bá»—ng lạnh lùng lên tiếng: “Võ công cá»§a lệnh sư chắc còn ghê gá»›m hÆ¡n nữa?â€
Bạch Phác sững ngưá»i, mặt sa sầm: “Nghiêm huynh có ý gì vậy?â€
Nghiêm Cương im lặng cưá»i khẩy.
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca nhíu mày: “Bạch tiên sinh! Vì sao Cá»­u Long ngá»c lệnh lại nằm trong tay lệnh sư?â€
Bạch Phác cưá»i nhạt, bá»—ng lắc mình, lao vào Äoan Má»™c Trưá»ng Ca, vung tay phải chụp tá»›i. Äoan Má»™c Trưá»ng Ca cả kinh, ra chiêu Thiết môn thuyên13, hoành tay chặn lại, nào ngá» Bạch Phác chụp tá»›i rất nhanh, nhanh hÆ¡n lão mưá»i mấy lần, thoắt má»™t cái đã áp sát lại, Äoan Má»™c Trưá»ng Ca chỉ thấy hoa mắt, ngá»±c đã bị tóm chặt.
Nghiêm Cương nổi giận. Y có ngoại hiệu là Bát tý Ä‘ao, cách dùng Ä‘ao rất kỳ quái, chẳng rõ cá»­ động thế nào, đã thấy má»™t vệt trắng má» lướt xéo vá» phía Bạch Phác. Bạch Phác né mình, phất tay áo, gác lên sống Ä‘ao, vừa đẩy vừa kéo. Nghiêm Cương hổ khẩu chấn động, suýt tuá»™t mất đại Ä‘ao, Ä‘ang định vận kình để Ä‘oạt lại, hữu chưởng cá»§a Bạch Phác đã tức tốc thò ra khá»i tay áo, ấn lên thân Ä‘ao. Chưởng lá»±c nặng nghìn cân đè trÄ©u xuống. Nghiêm Cương thấy cánh tay tê dại, trừng trừng nhìn Bạch Phác thu tay áo vá», mang theo cả đại Ä‘ao cá»§a y.
Ngần ấy động tác chỉ diá»…n ra trong nháy mắt. Má»i ngưá»i nín thở, không khí lặng ngắt. Gió núi quạt lên quần áo há» lật phật.
“Các ngươi có thể nghi ngá» Bạch Phác này, chứ không được lăng nhục sư tôn ta, ta không khách sáo đâu.†Khuôn mặt lạnh lùng, Bạch Phác từ từ thả lá»ng Äoan Má»™c Trưá»ng Ca, phất tay áo, đại Ä‘ao hoá thành má»™t vệt sáng, lao thẳng tá»›i vách núi, cắm gần lút đá sau má»™t tiếng keng.
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca và Nghiêm Cương tuy biết Bạch Phác bản lÄ©nh cao cưá»ng, nhưng không ngá» y lợi hại đến mức ấy, bất giác đưa mắt nhìn nhau, trái tim lạnh buốt Ä‘i.
“Không… không thể trách sư phụ cá»§a Bạch tiên sinh!†Văn TÄ©nh theo dõi tình hình, không kìm được bèn lắp bắp thuật lại sá»± việc lúc trước, sau đó nhìn Lương Thiên Äức nói: “Hoá ra nho sinh trá»™m cắp ấy không phải là ma, mà là sư phụ cá»§a Bạch tiên sinh!†Lương Thiên Äức tức muốn á»™c máu, hằm hằm cho thằng con mấy cái bạt tai như trá»i giáng: “Còn cần mày phải nói ư! Äồ quá»· tha ma bắt, chỉ giá»i bá»›i chuyện!â€
Nghiêm Cương sá»­ng sốt: “Cái gì mà chỉ giá»i bá»›i chuyện? Gặp phải những việc tương tá»±, lẽ tất nhiên là phải Ä‘i báo quan.â€
“Báo quan?†Lương Thiên Äức trợn mắt: “Äám quan lại má» dài nanh nhá»n cá»§a Äại Tống, Ä‘ang yên Ä‘ang lành còn giá»i vạch lông tìm vết, huống hồ việc tày đình thế này. Nếu không tìm được hung thá»§, hừ, cha con ta đừng mÆ¡ thoát thân, chưa chừng còn phải chịu tá»™i thay, lão phu Ä‘á»i nào ngốc thế!†Nghiêm Cương nổi giận, toan chá»­i bá»›i, lại thấy Lương Thiên Äức liếc mắt vá» phía Cá»­u Long ngá»c lệnh: “Nếu ta không lầm, đó là tín vật quan hệ mật thiết vá»›i hoàng gia!†Nghiêm Cương giật thót.
“Äúng!†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca gật đầu: “Các hạ kể cÅ©ng tinh tưá»ng! Cá»­u Long ngá»c lệnh là binh phù hoàng thượng ban cho thiên tuế, có thể Ä‘iá»u động binh mã Xuyên trung.â€
Lương Thiên Äức kinh ngạc, cau mày há»i: “Thật thế ư? Quan trá»ng đến mức đó sao?†Lão nhìn xác ngưá»i thanh niên: “Vậy ông ta là ai?â€
Bạch Phác cưá»i buồn bã: “Các hạ ở phương bắc, đã nghe đến đại danh cá»§a Hoài An vương bao giá» chưa?â€
Lương Thiên Äức sá»­ng sốt biến sắc, thở ra má»™t hÆ¡i, không đáp. Văn TÄ©nh ngÆ¡ ngác há»i: “Hoài An vương là ai?â€
“Em không biết đấy thôi.†Bạch Phác kiên nhẫn giải thích: “Hoài An vương văn võ song toàn, hùng tài đại lược, là má»™t vị hiá»n vương hiếm có cá»§a Äại Tống.†Y nhăn mặt: “Em có hiểu vì sao Äại Tống luôn ở thế yếu khi giao phong vá»›i ngoại tá»™c không?†Văn TÄ©nh lắc đầu, bụng bảo dạ: “Äiá»u ấy thì can hệ gì tá»›i tôi?†Bạch Phác chán nản, nói như trút tâm sá»±:
“Äại Tống binh lắm lương nhiá»u, theo lý mà nói lấy thịt đè ngưá»i, chưa chắc đã thua bá»n Thát. Nhưng thuở khai quốc, Thái Tông hoàng đế muốn đỠphòng đại tướng nắm giữ quá nhiá»u binh hùng tướng mạnh, Ä‘e doạ vương quyá»n, nên mượn chén rượu tập hợp lá»±c lượng14, Ä‘oạt lấy quyá»n Ä‘iá»u binh cá»§a các võ tướng. Từ đó trở Ä‘i, triá»u đình Äại Tống trá»ng văn khinh võ, quan võ bị kiá»m thúc áp chế đủ Ä‘iá»u, quan văn bành trướng thế lá»±c, nếu văn võ tương tranh, phần thua thiệt tất nhiên thuá»™c vá» quan võ. Äại tướng thống lÄ©nh binh mã ở bên ngoài nhưng thưá»ng xuyên bị triá»u đình Ä‘iá»u khiển, không thể nào thi triển được sở trưá»ng, ngay như Nhạc VÅ© Mục tuy rất tài giá»i mà vẫn bị mưá»i hai đạo kim bài Ä‘oạt lấy quyá»n bính, cuối cùng chết thảm bởi tay Tần Cối. Có thể nói, không phải do bá»n Thát lợi hại, mà do Tống triá»u không có đại tướng đủ quyá»n cầm binh.â€
Bạch Phác nói tá»›i đây, thở dài: “Äáng tiếc hiện tại ngoài Hoài An vương, không còn ai hiểu được đạo lý này cả.†Văn TÄ©nh nghe xong nghệt mặt ra, Bạch Phác tiếp:
“Mấy năm nay, thiên tuế vất vả chèo chống, tướng lÄ©nh biên ải phần lá»›n Ä‘á»u được ngưá»i bảo vệ và tiến cá»­, bá»n Thát nhiá»u lần xâm phạm bá» cõi, cÅ©ng lại thiên tuế ra đứng đầu sóng ngá»n gió, đánh lui cưá»ng địch. Lần này quân Mông Cổ rầm rá»™ tiến vào, thiên tuế không muốn ngồi trông Lâm An, cương quyết đến Thục tá»± mình đốc chiến, nào ngá» bị đám đối đầu trong triá»u mè nheo, nhất thá»i không thể nắm được đại quyá»n Ä‘iá»u binh, vì vậy má»›i lệnh cho ba chúng ta mang thư tay cá»§a ngưá»i vào Xuyên trước, dò la tình hình, má»™t là đỠra sách lược cá»± địch, hai là yên á»§i lòng quân, ba…†Bạch Phác nói đến đây, bất giác tắc há»ng, thầm nghÄ©: “Thá»±c ra thiên tuế muốn thừa cÆ¡ há»™i này nắm quân đội, Ä‘oạt đế vị. Ôi, nếu không phải ngưá»i phái ba chúng ta vào Xuyên hành động, kết hợp các biện pháp vừa má»m dẻo vừa cứng rắn, thúc giục đại tướng Xuyên trung dâng tấu má»i đích danh thiên tuế tá»›i đốc chiến, thì làm sao lãnh được quyá»n Ä‘iá»u binh. Ngưá»i hành trình bí mật thế này, cốt đỠphòng phe đối đầu gia hại, nào ngá»â€¦â€ nghÄ© tá»›i những âm mưu toan tính, y bất giác thở dài: “Em có biết ai là kẻ đối đầu vá»›i thiên tuế không?â€
Văn TÄ©nh nghe há»i, ngÆ¡ ngác nhá»§ bụng: “Tôi biết thế quái nào được.†Bạch Phác cÅ©ng không mong gã trả lá»i, lẩm bẩm má»™t mình: “Kẻ ấy vai vế nào phải tầm thưá»ng.†Y sầm mặt, thở hắt ra: â€œÄÆ°Æ¡ng kim thái tá»­!â€
“Thế thì là hoàng đế tương lai rồi còn gì?†Văn Tĩnh nghe xong giật thót.
Bạch Phác cưá»i nhạt: “Thái tá»­ không hài lòng vì hoàng thượng tin yêu Hoài An vương, sợ ảnh hưởng đến ngôi vị mai sau, sợ ngai vàng bị Ä‘oạt mất, vì vậy Ä‘i câu kết vá»›i bè lÅ© gian thần, tối ngày chống đối thiên tuế. Thiên tuế bình sinh lắm mưu nhiá»u kế, bá»n đó không phải là đối thá»§, nhưng nếu để bá»n chúng biết tin dữ này, tất nhiên sẽ ồ ạt tiêu diệt hết những ngưá»i không cùng phe, tướng lÄ©nh tiá»n tuyến Ä‘á»u do má»™t tay thiên tuế dìu dắt, đến lúc đó má»i ngưá»i khó tránh khá»i nguy hiểm, tâm trí đâu mà dồn sức đánh Thát nữa?â€
“Bá»n đó không đếm xỉa gì đến sá»± tồn vong cá»§a quốc gia hay sao?†Văn TÄ©nh ngạc nhiên.
“Nếu bá»n chúng nghÄ© được như thế, Nhạc VÅ© Mục đã không chết oan khuất trong Phong Ba đình.†Bạch Phác thở dài: “Em ạ, trên Ä‘á»i không có gì vô liêm sỉ hÆ¡n là tranh Ä‘oạt quyá»n lá»±c.†Y nghiến răng: “Vụ huyết án này chắc do tên thái tá»­ chó má kia gây ra đây!â€
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca đằng hắng: “Bạch tiên sinh, nói như vậy khá nặng nỠđấy, ở đây không sao, đến chá»— khác chá»› tuôn ra những lá»i ấy.â€
“Sợ cái gì?†Bạch Phác cưá»i thảm thiết: “Ngoài thiên tuế ra, triá»u đình còn ai đáng để ta kính trá»ng? Thiên tuế Ä‘i rồi, Bạch má»— hết vương vấn, không muốn tiếp tục quỵ luỵ nhún nhưá»ng triá»u đình Äại Tống đổ nát kia nữa.â€
“Nói năng kiểu gì vậy?†Nghiêm Cương hầm hầm thét: “Nguy hiểm ở ngay trước mắt, không nghe lệnh vua, không dốc sức vì nước, chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn bá»n Thát đến làm càn hay sao?â€
“Äại Tống hết rồi!†Bạch Phác lắc đầu, thở dài nói: “Tin này truyá»n Ä‘i, tiá»n phương ắt loạn, ná»™i bá»™ xung đột, trước vó ngá»±a sắt vô địch cá»§a hoàng đế Mông Cổ, trận này chưa đánh đã biết thắng thua. Mặc kệ các ngưá»i tá»± định liệu thế nào, ta chỉ đợi ngày thành vỡ là xông ra, liá»u mạng vá»›i mấy tên Thát cho xong.â€
Má»i ngưá»i nghe vậy Ä‘á»u á»§ rÅ©. Bạch Phác cúi xuống, ôm thi thể Hoài An vương lên: “Chịu Æ¡n tri ngá»™ cá»§a thiên tuế, Bạch Phác chưa báo đáp, hôm nay đành tiá»…n ngưá»i má»™t thôi đưá»ng.†NghÄ© tá»›i vận nước lâm nguy, bất giác sa lệ.
Văn TÄ©nh thấy y buồn khổ, cầm lòng không đậu bèn khuyên giải: “Bạch tiên sinh hà tất nản chí. Má»i ngưá»i thá»­ suy nghÄ© xem, may ra có cách gì chăng.â€
“Cách?†Nghiêm Cương cưá»i khẩy: “Thằng nhóc con miệng còn hÆ¡i sữa thì hiểu gì?â€
Văn TÄ©nh đỠlá»±ng mặt, cãi lại: “Chí khí không phân biệt tuổi tác. Vương gia này cÅ©ng lá»›n hÆ¡n tôi bao nhiêu đâu?â€
“Khốn kiếp! Mày dựa vào cái gì mà dám so bì với vương gia?†Nghiêm Cương trừng mắt gầm gừ.
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca xua tay: “Thôi Ä‘i Nghiêm lão đệ! Chú nhá» cÅ©ng có ý tốt mà!â€
Bạch Phác gật đầu liếc Văn TÄ©nh, rồi lại liếc gương mặt cá»§a Hoài An vương, thở dài. Bá»—ng y rùng mình, ngẩng phắt đầu lên, nhìn Văn TÄ©nh chằm chằm. Gã thiếu niên gai ngưá»i. Lương Thiên Äức thấy thần sắc y cổ quái, lấy làm lạ, dịch lại gần con trai.
“Äoan Má»™c tiên sinh, ông có nhá»› năm năm trước hình dáng thiên tuế thế nào không?†Bạch Phác cất tiếng, vẫn ngắm Văn TÄ©nh.
“Nhá»› chứ!†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca gật đầu: “Nhưng sao?â€
“HÆ¡i giống!†Bạch Phác lẩm bẩm: “Nếu …â€
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca hướng theo ánh mắt y, chăm chú nhìn Văn TÄ©nh, cÅ©ng giật mình, ngạc nhiên bảo: “Kỳ thế, ông nói vậy… chẳng lẽ…†Lão quay sang Bạch Phác, vẻ dò há»i. Bạch Phác gật gù: “Không hổ là Äoan Má»™c tiên sinh…â€
“Äổi kèo thay cá»™t?†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca nghiêm túc hẳn lên.
“Ừ!†Bạch Phác siết tay, run rẩy: “Lá»™ng giả thành chân!â€
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca nói sau má»™t thoáng trầm ngâm: â€œÄÆ°á»£c!â€
“Các ngưá»i Ä‘ang bàn cái gì vậy?†Nghiêm Cương như từ trên trá»i rÆ¡i xuống, thắc mắc há»i.
Bạch Phác hít má»™t hÆ¡i, nhìn y: “Nghiêm huynh, gia đình tính mệnh cá»§a ba chúng ta so vá»›i thiên hạ Äại Tống, bên nào nặng hÆ¡n?â€
“Tất nhiên là thiên hạ Äại Tống.â€
“Tin thiên tuế mất truyá»n ra sẽ có hậu quả gì, ông tưởng tượng được không?â€
“Ờ… có.â€
“Äúng thế đấy. Bạch má»— thà đánh cược má»™t chuyến, chứ không muốn giương mắt thõng tay nhìn cảnh gia phá nhân vong.â€
“Äánh cược?†Nghiêm Cương trố mắt.
“Phải. Äem tính mệnh và gia đình ba chúng ta để cược vá»›i giang sÆ¡n Äại Tống.â€
“Thế là thế nào?†Nghiêm Cương vẫn ngơ ngác.
Äoan Má»™c Trưá»ng Ca tiếp lá»i: “Hiện nay đại quân Mông Cổ đã đến sát biên giá»›i, nếu biết thiên tuế mất, lòng quân dao động, đại cục sẽ vỡ. Nay ta cho má»™t ngưá»i đóng giả thiên tuế, giữ yên nhân tâm là sẽ giằng co được vá»›i Mông Cổ, thành công thì tạo phúc cho trăm há», nhược bằng thất bại, ba chúng ta khó thoát nổi hoạ diệt tá»™c, cÅ©ng chẳng tồi tệ hÆ¡n là để má»i việc vỡ lở ngay lúc này. Cân nhắc lợi hại, chi bằng phó thác thành bại cho may rá»§i, đánh cuá»™c vá»›i số mệnh chúng ta má»™t phen.â€
Nghiêm Cương sá»­ng sốt: “Nói sao mà dá»… nghe thế, ngưá»i đâu để đóng giả thiên tuế?â€
Bạch Phác và Äoan Má»™c Trưá»ng Ca cùng trá» Văn TÄ©nh: “Ngưá»i đấy!â€
Văn Tĩnh suýt ngã bổ chửng.
“Äùa kiểu gì vậy?†Nghiêm Cương há»™c lên: “Thiên tuế là rồng trong loài ngưá»i, tuyệt đại phong hoa, nói năng như phun châu nhả ngá»c. Thằng ranh con này ngu độn ít thấy, thoáng nhìn đủ biết là má»™t con sên chính cống. Äể nó đóng giả vương gia có khác gì đẩy chúng ta vào đưá»ng cùng?â€
“Ai thèm đóng giả cái gã chết ngủm ấy?†Văn Tĩnh cũng tỠra cáu kỉnh.
“Mày gá»i ai là gã chết ngá»§m?†Nghiêm Cương trợn mắt vung nắm đấm. Văn TÄ©nh thấp ngưá»i tránh, nhưng vẫn cãi cố: “Thì chết thật còn gì!â€
Nghiêm Cương lá»­a giận phừng phừng, bước lên quát: “Thằng nhóc, có giá»i nói lại lần nữa xem!†Y sừng sá»™ như muốn ăn tươi nuốt sống Văn TÄ©nh, vừa gào vừa xắn tay áo. “Phải cho mày má»™t trận nên thân.â€
“Thôi nào thôi nào, cậu ấy cũng chỉ lỡ miệng thôi.†Bạch Phác vội vàng giảng hoà.
Nghiêm Cương hừ mÅ©i: “Ranh con nhát như thỠđế, đóng giả vương gia thế quái nào được.â€
Văn TÄ©nh im thin thít. Bạch Phác liếc gã, húng hắng bảo: “Nhưng ngoại hình cá»§a cậu ấy từa tá»±a vương gia, lại cùng nói giá»ng Giang Nam, hoá trang thêm là ổn.â€
“Nó mà mở miệng thì chí nguy.†Nghiêm Cương nhìn Bạch Phác vẻ hồ nghi.
Bạch Phác nói: “Chỉ cần đừng ở xa quá, tôi khắc có cách dạy cậu ấy ứng phó.â€
“Tốt nhất là hạn chế nói năng,†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca đỠnghị: “câm nín như tượng Phật trong chùa ấy.â€
Nghiêm Cương hiểu ra, vá»— trán: “Ừ nhỉ, nó không nói gì là được rồi.†Y nhìn Văn TÄ©nh, hằn há»c bảo: “Há»… mày gây tiếng động, tao sẽ bẻ gãy cổ ra.â€
“Äánh rắm cÅ©ng không được à?†Văn TÄ©nh lẩm bẩm cãi.
Nghiêm Cương từng luyện ám khí, tai rất thính, nghe thấy rõ mồn má»™t bèn ngang ngược bác bá» â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên không được.â€
Văn TÄ©nh không chịu nổi, gào ầm lên. “Ồ, sao các ngưá»i vô lý vậy?â€
“Em không đồng ý à?†Bạch Phác tá» vẻ bất ngá».
“Không!†Văn Tĩnh dứt khoát.
“Vì nước vì dân mà!â€
“Bố con tôi chá»§ đích muốn vá» quê làm ruá»™ng. HÆ¡n nữa tôi cÅ©ng không biết đóng vai thiên tuế vạn tuế gì đâu.†Văn TÄ©nh vừa nói vừa nghÄ©: “Nghe bàn đã đủ sợ rồi, gan đâu mà làm. Äầu óc mấy ngưá»i này có vấn đỠà?â€
Bạch Phác không để ý đến gã nữa, mỉm cưá»i há»i: “Tôi chá» nghe ý kiến cá»§a Lương lão tráng sÄ©.â€
Lương Thiên Äức ngá»­a mặt nhìn trá»i, lặng im không nói.
Văn TÄ©nh chắc mẩm. “Bố vốn non gan nhát chết, Ä‘á»i nào bằng lòng.â€
Lương Thiên Äức nghiêm mặt, nhìn bầu trá»i u ám, thở dài, “Hai mươi năm rồi!†Lão thì thầm: “Trăm phương nghìn kế, trốn chạy khắp nÆ¡i, cuối cùng vẫn không thoát được!â€
“Hai mươi năm? Bố Ä‘ang nói gì thế nhỉ?†Văn TÄ©nh thầm nghÄ©: “Mà thôi mặc kệ, chỉ cần bố không đồng ý vá»›i bá»n há» là được.â€
“Hai mươi năm?†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca chăm chú nhìn lão hồi lâu, bá»—ng buá»™t miệng há»i: “Lương huynh… có phải là Lương Má»™ ÄÆ°á»ng thích sát Äinh tướng quân, liên đới cả nhà chịu tá»™i năm xưa đấy không?â€
“Sao ông biết?†Lương Thiên Äức hoảng kinh thất sắc, lập tức đỠphòng, bước giật lui, vận khí.
“Quả thá»±c vật đổi sao dá»i, chẳng ngá» lại gặp ‘Tái Do Cơ’ ở đây!†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca xoa tay thở dài. Lương Thiên Äức thấy lão gá»i ra ngoại hiệu trước kia cá»§a mình, kinh ngạc vô cùng, muôn mối xúc cảm Ä‘an xen, bất giác thả lá»ng nắm tay. Äoan Má»™c Trưá»ng Ca lại nói: “Năm xưa tôi đã từng gặp tiên sinh ở Lâm An.â€
Lão đổi cách xưng hô, từ ‘tráng sĩ’ thành ‘tiên sinh’: “Tiên sinh thống lÄ©nh cấm quân, tinh thông binh pháp, tài bắn cung cưỡi ngá»±a vào bậc nhất thá»i ấy. Những năm Äoan Bình, khách bắn Ä‘iêu Mông Cổ ghé thăm, tiên sinh cưỡi ngá»±a chạy xa hÆ¡n năm trăm bá»™ vẫn bắn xuyên tâm đồng tiá»n, thá»±c khiến ngưá»i Ä‘á»i kinh ngạc. Lúc ấy tại hạ chính mắt chứng kiến thần uy, hai mươi năm rồi vẫn như vừa trông thấy.†Bạch Phác và Nghiêm Cương nghe xong cùng ngạc nhiên, chú mục nhìn Lương Thiên Äức, thầm nghÄ©: “Ngưá»i này mà lợi hại thế sao?â€
Lương Thiên Äức kinh ngạc vô cùng: “Trí nhá»› các hạ tốt thật đấy.â€
“Äâu có.†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca nói: “Hồi ấy danh tiếng cá»§a tiên sinh quá lừng lẫy!†Nói tá»›i đây, lão mỉm cưá»i: “Xạ thá»§ Mông Cổ đâu phải tầm thưá»ng, thế mà tiên sinh thắng được, thá»±c ghê gá»›m!â€
“Bố, bố giá»i đến vậy à?†Văn TÄ©nh không kìm được xen vào: “Sao chẳng dạy con gì cả!â€
Má»i ngưá»i Ä‘ang tưởng tượng khí thế cá»§a Lương Thiên Äức ngày ấy, bá»—ng nghe thấy Văn TÄ©nh kêu lên như vậy, cùng nghÄ© thầm: “Hổ phụ khuyển tá»­. Thằng nhóc này chẳng xứng vá»›i dòng dõi chút nào.â€
“Mày có chịu há»c cho tá»­ tế bao giỠđâu?†Lương Thiên Äức giận sôi: “Công phu căn bản còn luyện tập nhăng nhít. Nhìn hai cánh tay mày xem, có tý sức lá»±c nào không? Giương cánh cung bốn thạch15 cÅ©ng không nổi, bảo ta dạy sao được?â€
“Nói cũng đúng.†Văn Tĩnh ngẫm nghĩ.
“Thế thì… chắc bố không để con phải đóng Hoài An vương gì gì ấy chứ?â€
Bạch Phác ôm quyá»n: “Lương tiên sinh trung thành can đảm, Bạch má»— tin rằng ông không từ chối.â€
Lương Thiên Äức im lặng chốc lát rồi ôn tồn nói: “Trung thành can đảm thì không dám, nhưng việc này, chẳng may không gặp thì thôi, đã gặp rồi, Lương má»— khó mà rá»§ tay đứng nhìn.†Văn TÄ©nh nghe thấy sởn da gà, hoa mắt váng đầu, tay chân bá»§n rá»§n.
“Äáng tiếc, con tôi từ nhỠđã ngây ngô, thá»±c khó đảm đương nổi trách nhiệm nặng nỠấy.â€
Văn TÄ©nh há»›n hở, ưỡn thẳng ngưá»i lên: “Äúng đấy, đúng đấy. Tôi chả nói rồi còn gì, tôi không đóng nổi Hoài An vương đâu.â€
“Song,†Tim Văn TÄ©nh lại hẫng má»™t cái. Lương Thiên Äức chăm chú nhìn gã, tá»± nhá»§: “Năm xưa ta hận nịnh thần nắm quyá»n xu phụ ngoại tá»™c, nhất thá»i phẫn uất giết chết tướng quân đương triá»u, đến ná»—i cha mẹ vợ con gặp nạn, may nhá» Huyá»n Âm giúp đỡ, vá»›t lại được đứa bé này. Vốn muốn để nó xa hẳn những chuyện thị phi nên rút mình vào vỠốc, tránh hết má»i sá»± ồn ào, nào ngá» vẫn phải đối mặt vá»›i những việc can hệ đến trăm há» và xã tắc, muốn trốn cÅ©ng không trốn nổi nữa… đúng là số kiếp.†NghÄ© tá»›i đây, lão nói:
“Lương má»— cÅ©ng không phải kẻ yếu hèn máu lạnh, năm xưa vì thiên hạ Äại Tống, giết chết nịnh thần, là đã gạt hẳn chuyện gia đình tính mệnh sang má»™t bên. Nay tuy biết khuyển tá»­ vô dụng, khó đảm đương nổi trá»ng trách, nhưng ba vị đã nghÄ© cho lê dân, dám Ä‘em thân gia tính mạng đặt cược vào thằng bé ngốc này, Lương má»— là cha nó, đâu dám co vòi rút cổ, sợ sệt như đàn bà.†Văn TÄ©nh ngây Ä‘uá»—n, muốn khóc mà không ra nước mắt. Lương Thiên Äức nhìn gã, ngậm ngùi bảo: “Làm khó con rồi!â€
“Bạch má»— quả không nhận lầm ngưá»i!†Bạch Phác đưa đẩy.
“Tôi xin kết bằng hữu vá»›i Lương huynh.†Giá»ng lệnh vỡ cá»§a Nghiêm Cương vang xa khắp núi vắng.
“Äúng đó.†Äoan Má»™c Trưá»ng Ca vuốt râu mỉm cưá»i.
“Không làm, con không làm.†Văn TÄ©nh dậm chân phản đối: “Con không làm gã thiên tuế chết toi kia đâu.â€
“Chẳng phải là tại mày sao?†Lương Thiên Äức xạm mặt: “Mày tá»± chuốc vạ vào thân, đại trượng phu dám làm dám chịu chứ!â€
“Con không muốn làm đại…†Văn TÄ©nh chưa nói hết, đã bị tát má»™t cái như trá»i giáng, Ä‘au hoa cả mắt, lệ chảy dài.

Chú thích

13761377 Như trẫm đích thân ngự giá
13801381 Phần đầu trong bài thÆ¡ biên tái Thục Äạo Nan cá»§a Lý Bạch, dịch nghÄ©a như sau:
Ôi, nguy hiểm thay, cao thay! ÄÆ°á»ng Thục khó, khó hÆ¡n lên trá»i xanh. Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù ở chốn xa xôi biết bao! Từ đó đến nay, đã bốn vạn tám nghìn năm, má»›i thông suốt vá»›i chá»— có khói ngưá»i ở ải Tần.
Phía tây là núi Thái Bạch có đưá»ng chim bay, có thể vắt ngang đến tận đỉnh núi Nga Mi. Äất lở, núi sập, tráng sÄ© chết, rồi má»›i có thang trá»i, đưá»ng đá móc nối liá»n nhau. Phía trên có ngá»n cao sáu rồng lượn quanh mặt trá»i. Phía dưới có dòng sông uốn khúc sóng xô rẽ ngược. Hạc vàng còn không bay qua được; vượn khỉ muốn vượt qua, cÅ©ng buồn khi vin tá»›i, leo trèo.
(Bản dịch cá»§a Trần Trá»ng San)
13941395 Giống kiểu bàn ăn ngày nay, mặt trơn, bốn chân, ốp bàn có chạm trổ rất đẹp
13981399 Hiện là thành phố Hợp Xuyên tỉnh Trùng Khánh
14021403 Năm Thiệu Hi thứ 3 (1192), Lục Du làm hai bài [font="ms mincho, ï½ï½“ 明æœ, monospace"]秋夜將曉出将晓出籬門迎涼有感 (Cảm xúc đêm thu mát giá»i ra giậu đón gió) (?). Ná»™i dung bá»™c lá»™ ná»—i nhá»› má»™t dải non sông đã bị ngưá»i Kim chiếm cứ và sá»± bất mãn đối vá»›i tập Ä‘oàn thống trị vô dụng nhà Tống. Hai câu này trích từ bài thứ 2, nguyên văn như sau:
[font="ms mincho, ï½ï½“ 明æœ, monospace"]三è¬é‡Œæ²³æ±å…¥æµ·ï¼Œäº”åƒä»žå²³ä¸Šæ‘©å¤©ã€‚Ta m vạn lí hà đông nhập hải, NgÅ© thiên nhẫn nhạc thượng ma thiên
[font="ms mincho, ï½ï½“ 明æœ, monospace"]éºæ°‘æ·šç›¡èƒ¡å¡µé‡Œï¼Œå—æœ›çދ叫åˆä¸€å¹´ã€‚Di dân lệ tận Hồ trần lí, Nam vá»ng vương sư há»±u nhất niên
NghÄ©a: Hoàng Hà dằng dặc chảy vá» biển đông, Tây Nhạc sừng sững vươn cao tận trá»i
Di dân khóc cạn nước mắt trong gió bụi ngưá»i Hồ, Lại thêm má»™t năm nữa ngóng đợi quân đội hoàng gia ở phương nam.
14441445 Kiểu như Tam cung lục viện, ngụ ý chỉ sự ăn chơi phè phỡn.
14481449 Tức Nguyên Hiến Tông (1208-1259)
14521453 Chỉ ngưá»i kể chuyện trong những quán trà ngày xưa
14561457 Há» Ngu tên Doãn Văn, tên chữ là Bàn Phá»§, có tài thÆ¡ phú, giữ chức Thừa tướng dưới Ä‘á»i Tống Hiếu Tông
14601461 Tác giả là Lương Khải ([font="ms mincho, ï½ï½“ 明æœ, monospace"]æ¢æ¥·), đại biểu cá»§a lối vẽ bát mặc, vẽ ngưá»i chỉ đơn sÆ¡ bằng vài nét thật mạnh, được coi như há»a gia lá»—i lạc nhất Ä‘á»i Nam Tống. Xem thá»­ má»™t bức Thái Bạch hành ngâm đồ khác cá»§a ông ở đây.
14781479 Ngưá»i tài từ xưa đến nay rất khó (có chá»—) dùng hết. (Câu trong bài Cổ Bách Hành cá»§a Äá»— Phá»§)
14821483 Trích trong bài Quốc Thương (má»™t trong mưá»i má»™t bài ca thuá»™c Cá»­u Ca cá»§a Khuất Nguyên), Quốc Thương là bài hát cá»§a ngưá»i nước Sở dùng để cúng tế những chiến sÄ© đã chết vì tổ quốc. Ngày xưa chết non (chưa quá 20 tuổi) gá»i là thương. Thương trong quốc thương chỉ trai tráng đã bá» mình nÆ¡i chiến trưá»ng. Quốc Thương thể hiện tinh thần yêu nước và lòng sùng kính cá»§a dân Sở đối vá»›i anh hùng dân tá»™c vị quốc vong thân..
14861487 Dóng cửa sắt
14901491 à nhắc đến vụ việc Tống Thái tổ gỡ bá» quyá»n Ä‘iá»u binh cá»§a tướng lÄ©nh. Năm 961 công nguyên, Triệu Khuông Dẫn và mưu thần Triệu Phổ bàn định kế sách, triệu tập các tướng lÄ©nh như Thạch Thá»§ Tín, Vương Thẩm Kỳ đến dùng yến, ra Ä‘iá»u kiện quan cao lá»™c hậu để giải trừ quyá»n bính cá»§a bá»n há». Năm 969, lại dùng thá»§ Ä‘oạn tương tá»±, bãi chức Tiết độ sứ và truất quyá»n Ä‘iá»u binh phiên trấn cá»§a Vương Ngạn Siêu để tăng cưá»ng việc thống trị tập quyá»n trung ương, đỠphòng sá»± cát cứ cá»§a các tướng. (Có thể Ä‘á»c chi tiết trong Chương V - Sá»­ Trung Quốc do Nguyá»…n Hiến Lê biên soạn.)
14941495 ÄÆ¡n vị Ä‘o lưá»ng cÅ©. Tôi Ä‘ang tra lại cho chính xác xem là bao nhiêu cân ngày nay

Hết chương 1
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn