Cốc Chẩn cảm giác ruột gan tê tái, năm ngón tay ghì chặt bánh lái, trong đầu gã hoang mang vô ngần, gã không biết bước kế tiếp phải đi như thế nào! Horkins chỉ huy thủy thủ nhổ neo, căng buồm chuẩn bị sẵn sàng cho khởi hành, miệng lão gọi:
- Cốc tiên sinh, có thể cho thuyền khởi hành được rồi đấy!
Sau một lúc yên ắng, lão sốt ruột, gọi to:
- Cốc tiên sinh, cho thuyền đi được chưa?
Lục Tiệm ngầm cảm giác có chuyện không ổn, bèn hỏi:
- Cốc Chẩn, ngươi sao vậy?
Cốc Chẩn hít vào một hơi dài, gượng cười:
- Lục Tiệm, huynh đoán thử xem, Tư Cầm tiên sinh phải chăng có ý đồ giấu không cho bọn mình tìm ra được chỗ cất Tiềm Long?
Nghe gã nói thế, toàn thể người Trung thổ hiện diện thảy đều tái mặt, Ngu Chiếu chau mày, hỏi:
- Lão đệ, trước giờ, cái hào khí ngất trời của đệ khiến vi huynh đây bội phục trong lòng, sao bỗng nhiên giờ đệ lại thốt lời thối chí quá vậy?
Tiên Bích cũng hỏi:
- Cốc Chẩn, có phải đệ đang gặp khó khăn không lối thoát chăng? Một người thì nghĩ không thấu, nhiều người họp lại, có khi nẩy được ý hay. Đệ cứ trình bày ra, để tất cả cùng bàn luận!
Cốc Chẩn cười nhăn nhó,giọng than vãn:
- Đệ tịnh không dễ nói lời thối chí, chỉ là, đệ muốn đi bước kế tiếp, mà không biết phải làm như thế nào! Bảo là "Kình Tung", tức là phải truy theo dấu vết của lũ cá voi to lớn đó, thế nhưng mọi người đều thấy đấy, bầy cá đó xuát hiện một khoảnh khắc, rồi đi mất tăm hơi! Cốc mỗ dẫu hùng tâm cao ngút trời, vào tình thế như cọp dữ đụng phải nhím xù lông nhọn, hổng biết phải hả họng táp vô chỗ nào!
Mọi người nghe gã nói thế, thảy đều bị xuống tinh thần, liền khi đó, Horkins hỏi Thanh Nga dịch cho lão nghe Cốc Chẩn nói gì. Là người vui sướng trước bất hạnh người khác, lão ngoác miệng cười, bảo:
- Chả phải ta đã có nói rồi sao? Mấy con cá voi đó là âm hồn biển cả, chỉ có chúng tới tìm mình, chớ đừng trông mong truy đuổi được bọn nó!
Cốc Chẩn nhiu nhíu lông mày, lời lọt vào tai mà gã như không nghe, trong lòng đang tính toán kế sách, câu đố truy tầm hành tung cá voi này, thật không phải có thể lấy sức người mà kham cho nổi, cho dù mưu trí Cốc Chẩn cao đến mấy đi nữa, đụng phải chuyện này, coi như là vất đi. Mọi người khắc khoải dòm vào gã, trên boong tuyệt đối tĩnh lặng, chỉ nghe gió biển vi vu, lùa phần phật vào vải buồm, càng khiến lòng dạ mọi người tái ngắt.
- Nghe thấy tiếng chúng nó rồi! - Tiết Nhĩ nhắm chặt đôi mắt, bỗng gọi to - Cốc gia, tiểu nô ... tiểu nô nghe tiếng chúng rồi!
Câu nói đột ngột bung ra, hơn chục cặp mắt dính chặt vào mặt gã, chỉ thấy gã thần tình tập trung, hai vành tai khe khẽ rung động. Nhìn thần sắc gã, Cốc Chẩn vụt hiểu ra, lòng rộ lên một niềm vui sướng điên cuồng, gã thét hỏi:
- Huynh nghe được gì vậy?
- Kình ... ngư - Tiết Nhĩ sợ đánh mất dấu thứ tiếng nhỏ rí trong tai, gã không dám lơi là, lắp bắp nói - Tiểu nô ... nghe được .. tiếng ... cá voi truyền ... truyền lên từ đáy biển ... đang kêu ... gọi nhau ...
Mọi người vui mừng và kinh hãi lẫn lộn vào nhau, Horkins không dằn nổi, lão nói:
- Vớ vẩn! Sao nghe được kia chớ!
Cốc Chẩn vui sướng đến ngoác rộng miệng ra, khoát tay, bảo:
- Tai to kia, hãy đến đứng cạnh ta đi nào!
Tiết Nhĩ mím môi, nhắm mắt, lò dò đi bước một đến chỗ Cốc Chẩn, miệng tiếp tục nói:
- Cốc gia, tiểu nô ... tiểu nô không dám mở mắt, Không cần biết là đông tây nam bắc ... ngón tay tiểu nô chỉ đâu, Cốc gia cứ đi theo hướng đó!
Nói xong, gã đưa tay chỉ về một phía.
- Ta hiểu rồi! - Cốc Chẩn vui vẻ nói - Tiết Nhĩ giỏi quá, cứ theo huynh chỉ, đuổi kịp bầy cá, đại công huynh là hạng nhất!
Làm như không nghe, Tiết Nhĩ lúc đó tập trung cao độ sức lực tinh thần vào hai màng nhĩ, ngoài tiếng cá voi, những âm thanh khác gã coi như không có, lúc đó mà sấm sét ầm ĩ đánh ngay trên đầu, gã cũng chẳng nghe thấy!
Theo hướng tay Tiết Nhĩ, Cốc Chẩn đối chiếu với la bàn, đưa thuyền đi men theo thuỷ đạo thoát khỏi vùng biển hồ đó, từ bãi đá ngầm ra đến ngoài khơi, mầu trời mỗi lúc một tối đen, bóng tối đè thấp xuống mặt nước, nước trời nối liền một dải đồng mầu đen ngòm, thỉnh thoảng vài ánh tinh quang từ lân tinh nước biển loe loé, khiến người ta cảm giác nước biển đang chuyển động mạnh.
"Nữ Vương hiệu" căng buồm đón gió, độc hành trên mặt nước mênh mông. Chẳng mấy chốc, bình minh ló dạng, hừng đông rộ sáng, chiếu sáng từ sau thuyền tới, trong mắt thuỷ thủ từng đi biển ban đêm, cảnh sắc này không có gi đặc biệt, đàng sau mới loe loé, đem lại một chút màu sắc ấm áp cho vùng nước mênh mang, đàng trước vẫn còn là một mầu tối ám, giá lạnh thăm thẳm.
- Giống như từ đang từ thiên đàng đi xuống địa ngục vậy! - Horkins vẫn còn bực bội, - Rượt theo dấu bầy cá voi, ta thấy giống như đang rượt theo ác quỷ Sa Tăng!
Vào khoảng giờ Thìn, từ chòi gác trên cột buồm, có tiếng hô lớn:
- Thấy rồi! Đang phun nước ... Lũ chúng nó đang phun nước kia!
Mọi người nghe hô, hò nhau chạy ra nơi đầu thuyền, quả thật thấy sóng bạc dồn dập, hàng trăm đầu cá voi đang từ dưới nước phun mạnh nhiều vòi nước lên không trung, dường như chúng đang cùng nhau chơi đùa thoả thuê.
Ngạc nhiên và vui mừng, Cốc Chẩn bảo:
- Huynh tai to, nhờ có huynh mình mới đuổi kịp bầy cá!
Đang đứng bất động như phỗng đá, mắt nhắm nghiền, Tiết Nhĩ bỗng chao đảo, rồi gã ngã quỵ xuống. Sẵn đang đứng kế bên, Thanh Nga vội dang tay nâng đỡ gã dậy, chỉ thấy gã mặt mày xám ngắt, bất tỉnh, cô lập tức phát hoảng, giật giọng hô hoán gọi Lục Tiệm.
Nghe kêu tên, Lục Tiệm chạy tới, vừa truyền chân khí, vừa thăm mạch Tiết Nhĩ, rồi nói:
- Chẳng phải Hắc Thiên kiếp tác quái đâu, do gã hao tổn tâm lực quá đỗi, nên bị ngất xỉu thôi.
Chân khí truyền vào, Tiết Nhĩ dần dà tỉnh lại, khi thấy ánh mắt quan hoài cuả Lục Tiệm, gã vội thưa:
- Bộ chủ, ngài đừng lo, tiểu nô vẫn còn gắng gượng được!
Lục Tiệm bảo:
- Huynh đi nghỉ một lát đi!
Tiết Nhĩ trả lời:
- Chỉ e đi nghỉ, sẽ không thể theo dấu cá voi được nữa!
Lục Tiệm một thoáng trầm mặc, thở dài:
- Vì chuyện của ta, đã khiến huynh nhọc sức quá! Nếu vậy, để ta làm hộ pháp cho huynh!
Rồi gã nhờ Thanh Nga lo cho Diêu Tình, gã đứng đàng sau Tiết Nhĩ, tay áp vào hậu tâm y, truyền chân khí vào , chân khí đó biến thành kiếp lực, lập tức khiến tinh thần Tiết Nhĩ phấn chấn mạnh.
Bầy cá voi sau một lúc nghỉ ngơi, đã lặn sâu xuống đáy nước, lần này, chúng di chuyển cực nhanh, mỗi lúc một bỏ xa Nữ Vương hiệu. Âm thanh của chúng càng lúc càng khó nhận bắt trong tai Tiết Nhĩ, sau một chặp, Tiết Nhĩ mở to mắt, gò má ửng hồng, gã nói:
- Bộ chủ, chẳng hiểu tại sao, tiểu nô không còn nghe được chúng nữa!
Gã nghĩ mình đã làm hỏng chuyện lớn của chủ nhân, trong lòng quá xốn xang, nước mắt gã đột nhiên lã chã tuôn rơi.
Lòng buồn rầu, Lục Tiệm chán nản nói:
- Đừng buồn nữa! Đây chẳng phải là ý trời sao? Cá sâu dưới đáy nước, thuyền ở trên mặt biển, cá gặp nước, thuyền làm sao ganh đua tốc độ với cá được
Cốc Chẩn lắc lắc mái đầu, gã rầu rầu:
- Chưa kể thuyền này đã chạy hết tốc độ đến cực điểm rồi, chẳng thể nào nhanh hơn nữa được!
Tiết Nhĩ nghe thế, gã đưa tay áo gạt lệ, nói:
- Giá mà ở sát mặt nước được, thì hay biết mấy, vì cá voi này phát ra "Vô thanh chi thanh" dưới đáy, mình dìm tai vào trong nước, sẽ nghe rõ hơn.
- "Vô thanh chi thanh ...? - Cốc Chẩn lạ lẫm, hỏi - là cái âm thanh gì vậy?
Tiết Nhĩ đáp:
- Thứ âm thanh đó, người thường nghe mà không thấy, là thứ thanh âm mà loài dơi phát, tiếng đó chúng tạo ra trên đất bằng, tiểu nô có thể nghe được liền. Chỉ là tình cảnh này, âm thanh phát xuất trong đáy nước, khi truyền qua không khí, cuờng độ bị giảm đi nhiều, nếu mà càng xuống gần nước, sẽ càng nghe rõ hơn.
Rồi Cốc Chẩn day sang Horkins xin một thùng chứa rượu rỗng, trên mặt thùng cho đục hai lỗ, dòng dây thừng qua lỗ, quấn một số vòng dây quanh thùng, cho dằn vật nặng đáy thùng, đặt Tiết Nhĩ vào thùng, rồi gã cho dòng dây thả thùng từ đuôi thuyền xuống mé nước.
Thùng gỗ dìm ngang một nửa thân vào nước rồi, Tiết Nhĩ kê tai vào thành thùng, gã ngưng thần nghe ngóng, âm thanh "Vô thanh chi thanh" từ trong nước đập mạnh vào màng nhĩ gã, Tiết Nhĩ mừng húm. la lớn:
- Thành công rồi! Nghe được rồi
Lục Tiệm không yên tâm, cũng bám theo dây thừng xuống đứng trong thùng, làm hộ pháp cho Tiết Nhĩ.
Cốc Chẩn cho buộc chắc một đầu dây thừng vào chỗ đuôi thuyền, như vậy, cỗ thuyền tiến về trước, gã vẫn thấy được cái thùng rượu lướt sóng theo sau.
Nguyên trong bốn đầu mối, cái mối "Kình tung" là món khó nhất, trên mặt đại dương mênh mông, bảo đi theo đuổi một bầy cá voi, chẳng khác bảo đi mò kim đáy nước! Lương Tư Cầm đưa ra một nan đề như vậy cho người cùng thời với tiên sinh, sẽ là một vấn nạn không lời giải! Nhưng ngài đâu ngờ, trong số những kiếp nô đời sau, lại có thể xuất hiện một nhân vật "Thính Kỷ" như thế!
Cái gọi "vô thanh chi thanh", tức là cái mà đời sau gọi "siêu âm", tai nghe không được, nhưng nó lại truyền đi rất xa, đám cá voi đó, hậu thế gọi là "mạt hương kình" , trong bộ óc chúng có một thứ hương liệu kỳ lạ "long diên", Giống cá này thị lực rất tồi, quanh năm suốt tháng sống trầm mình sâu dưới đáy nước, chốn ấy tối tăm. chúng phải phát "siêu âm", vừa làm phương tiện liên lạc cùng đồng loại, vừa để săn tìm thức ăn, lại dùng xác định phương hướng, trên hành trình thiên lý mà không hề bị lạc lối khi tìm về nơi sinh quán.
--- Còn tiếp ---