Luyện kiếp lực nơi đôi tai, Tiết Nhĩ có thể nghe tất cả các loại âm thanh của thế gian đây, ngay cả siêu âm cũng không thoát khỏi thính lực đôi tai to lớn của người này, làn sóng siêu thanh bầy cá voi phát ra, dù chúng ở xa đến đâu, gã đứng trong thùng chìm dưới nước đều nghe rõ, lập tức chỉ ra phương hướng của chúng, được Lục Tiệm dùng nội lực truyền lên cho Cốc Chẩn
Đi như vậy được nguyên ngày, đến lúc mặt trời lặn, Tiết Nhĩ cùng Cốc Chẩn đều vô cùng mỏi mệt, khó thể tiếp tục chịu đựng nữa, trong lòng Lục Tiệm lo lắng cho Diêu Tình, gã cũng hết kiên nhẫn trụ lại thêm trong thùng, bèn đổi chỗ cho Thanh Nga. Bản thân Cốc Chẩn nhiều ngày qua ít ngủ, tinh thần, trí óc cũng kiệt quệ, gã không giữ nổi bánh lái nữa, gã bèn gọi Drake đến giao điều khiển con thuyền lại cho hắn, còn mình thì ngồi sang bên cạnh vận công điều tức.
Lúc Lục Tiệm về đến trong khoang, Diêu Tình vẫn đang hôn mê, gã đưa tay thăm hơi thở nơi mũi cô, thấy cô thở tuy nhẹ, nhưng bình ổn, mạch lạc dẫu yếu, nhưng không bị loạn nhịp, cô chỉ bị đầu tóc rối bời, gò má gầy gò, xanh xao. Lục Tiệm vươn năm ngón ra, khe khẽ vén lại mớ tóc rối cho cô, lúc ngón tay chạm nhẹ vào da đầu cô, đột nhiên một cảm giác không tên theo tay truyền thẳngvào tận đáy tim gã, làm gã xốn xang, chua xót, lệ nóng muốn trào lên, mắt cay cay, gã hiểu nếu còn đứng đấy nhìn cô nữa, thể nào cũng sẽ bật tiếng khóc nức nở. Lập tức, gã đi ra ngoài, thở hít một hơi thật dài, cố gắng đè nén tâm tình, rồi đi tìm Tiên Bích, nhờ cô chiếu cố Diêu Tình xong, gã bèn trở lên trên boong.
Sao mọc đầy trời, bốn phía tĩnh lặng kỳ lạ, Lục Tiệm đi dọc theo be thuyền, ngưng thần nghe tiếng sóng, tiếng gió, mắt ngắm sao trời, mấy lúc sau này, kề cận làm bạn sát bên Diêu Tình, vừa thương xót cho cô, vừa lo âu đoạn đường phía trước, lòng dạ gã lúc nào cũng bất an, cảnh sắc chung quanh, gã trông mà không thấy, nghe mà không rõ tiếng, trong cuộc viễn hành vạn dặm này, hiếm khi nào gã có được phút nhàn hạ như bây giờ.
Đi đến chỗ cuối thuyền, Drake đang giữ bánh lái, thiếu niên này coi chuyện thức đêm điều khiển thuyền là bình thường, thần thái vẫn rạng rỡ, đứng thẳng thân mình, cặp mắt loang loáng chăm chú nhìn vào khoảng không gian xa xa trước mặt. Lục Tiệm thầm tán thưởng "Gã thiếu niên này có cái gì khác người, bất cứ hắn làm chuyện gì cũng chuyên tâm hết sức, khi gặp vận hội tốt, thể nào cũng làm nên chuyện lớn". Gã định lên tiếng ngợi khen, nhưng do ngôn ngữ bất đồng, chỉ vẫy tay cùng Drake, miệng mủm mỉm nét cười.
Drake cũng gật gật đầu, mặt lạnh tanh, không lộ chút biểu tình. Lục Tiệm bèn đưa tay làm hiệu hỏi Cốc Chẩn đang ở đâu. Drake trỏ vào chỗ dây thừng cuộn thành một đống, Lục Tiệm giương mắt nhìn, thì thấy Cốc Chẩn đàng sau đống thừng, dáng nửa ngồi, nửa nằm, xem chừng gã đang đả toạ rồi ngủ quên.
Nguyên Cốc Chẩn sợ có biến, đã không dám rời xa, gã mặc kệ khổ cực, đã ngồi ngủ lộ thiên ở đấy.
Nhìn người huynh đệ này, Lục Tiệm trong lòng cảm động vô ngần, "Nói thiệt tình, ai mà bằng được y, chỉ tội vì vậy mà hai vai y phải gánh vác trọng trách suốt, làm y vất vả quá!". Lục Tiệm liền tiến đến gần, cởi áo ngoài, cúi xuống, khoác lên mình Cốc Chẩn.
Trong giấc mộng, Cốc Chẩn dường như có cảm giác gã đến gần, hàng lông mày rậm khẽ nhướng lên. Vào lúc Lục Tiệm nhỏm người đứng dậy, gã bị một cỗ kình khí cực lớn ào ạt toát từ thân mình Cốc Chẩn kích tới, tấm áo khoác giống như bị một cơn bão lốc thổi tung lên, kêu xoạt một tiếng, đập mạnh thẳng vào Lục Tiệm.
Đã đạt đến cảnh giới thần, thức luôn luôn giao tiếp, Lục Tiệm cảm giác được đòn tấn công bất ngờ đó, thần thông trong gã tự động vận chuyển, đưa Đại Kim Cương thần lực ồ ạt bung ra, hai luồng kình khí va chạm dũng mãnh giữa thinh không, tấm áo khoác không thể đẩy tới hay bị bức lui được, trở thành bất động giữa chừng không.
Chứng kiến cảnh tượng quái dị đó, Drake nhất thời hãi kinh đến đờ người.
Tuy đang trong mộng mị, bát kình Cốc Chẩn vận xuất ra, không giống những lần trước đây. khiến Đại Kim Cương thần lực khi chạm vào, đều bị tan chảy hết như băng giá gặp lửa nóng, không hoá giải được bát kình.
Lục Tiệm thoáng chút kinh hãi, gã vốn sợ làm Cốc Chẩn thụ thương nên đã không xuất toàn lực, giờ đây, gã không dám lơ là nữa, song quyền gã nắm chặt, vụt tăng mạnh thêm nội lực.
Dẫu Chu Lưu bát kình hùng mạnh, nhưng tu vi Cốc Chẩn còn mỏng, còn kém xa cái lăng lệ của kình khí Vạn Quy Tàng, mà chân khí Lục Tiệm lại hồn hậu khôn tả, liên miên không dứt, đợt này chưa hết, đợt sau đã tuôn tới như sóng thần, càng lúc càng mạnh bạo, tấm áo ngoài không sao chịu nổi giằng xé giữa hai cỗ đại lực kéo ra đẩy vào, đã tan nát thành trăm ngàn mảnh vụn, bay tung toé như bướm trong không gian.
Hàng chân mày cau lại, Lục Tiệm nạt nhỏ:
- Cốc Chẩn, ta đây mà!
Gã đang muốn đánh thức Cốc Chẩn, tiếng nạt đó dùng nội lực phát ra, hệt như rồng thét hổ gầm, mang chấn động của sấm sét. Đứng kế bên, đôi màng nhĩ Drake ù ù lùng bùng. Đâu dè, Cốc Chẩn mường tượng chống cự được, vẫn không tỉnh ngủ, gã vùng đứng thẳng người lên, đồng lúc bổ một chưởng mãnh liệt vào Lục Tiệm.
Lục Tiệm hết sức kinh hãi, mà phát chưởng công kích gã lại huyền diệu vô song, gã bất đắc dĩ phải xuất thủ nghênh tiếp. Trong một chớp mắt, hai bên như sấm sét vùn vụt đã qua lại có hơn hai mươi hiệp. Được hỗ trợ bằng nhân khí, Cốc Chẩn xuất thủ thần sầu quỷ khốc, trong khi Lục Tiệm bận nghi vấn đầy đầu, không muốn đả thương người anh em, nên luôn luôn nhẹ tay, gã nhất thời liên tục lui bước, đến khi lưng chạm sát vào be thuyền, đàng sau là biển cả, đàng trước là các đòn công kích của Cốc Chẩn thế humg tợn như sóng bủa chớp giật, ầm ầm giáng vào gã.
Lục Tiệm tiến thối lưỡng nan, gã bặm môi, nghiến răng, dùng hữu thủ tống ra một quyền, thế như núi đổ, chặn đứng chưởng thế Cốc Chẩn, tả quyền nửa đẩy nửa kéo, dẫn quyền kình Cốc Chẩn đang tấn công tẽ ra làm hai, các thế công từ mé đó bị gã quấn chặt, quyền bên kia cuả Cốc Chẩn vừa định vung ra tấn công, đã bị gã đưa tay níu chặt, rồi gã quát nhỏ một tiếng, tăng mạnh thần lực, lập tức kiềm chế , làm Cốc Chẩn trở thành bất động.
Cốc Chẩn liên tục né tránh, trên trán mướt mồ hôi, bất chợt gã rùng mình, mở mắt to, trong trạng thái mê man, khi thấy Lục Tiệm, trong lòng gã vụt hiểu đôi ba phần, hốt nhiên toàn thân bủn rủn, hai đầu gối khuỵu xuống, gã gần té quỵ. Trước sau, Lục Tiệm vẫn ra tay dè dặt, không dùng toàn lực, thấy vậy, liền thu hồi kình lực, nâng đỡ Cốc Chẩn đứng thẳng người lên. Mồ hôi ướt đẫm áo, Cốc Chẩn lạ lẫm hỏi:
- Vừa rồi ... là đệ đã làm gì thế?
Lục Tiệm nhăn nhó, đáp:
- Ngươi nhè ta mà xuất thủ quá nặng, gần như bức ta lọt tuốt xuống biển!
Trong lòng kinh khiếp, Cốc Chẩn mặt nhăn mày nhíu, dụ dự một chút, rồi chậm chạp nói:
- Vừa rồi đệ nằm mơ gặp Vạn Quy Tàng đó. Lão đứng ngay trước mặt đệ, dòm đệ, cười cười, đệ vung tay đánh lão, mà sao đánh không tới!
Lục Tiệm nghĩ bụng "Ngươi nằm mơ, cứ tưởng đang đánh Vạn Quy Tàng, kỳ thật đã đánh vào ta!"
- Thật kì lạ - Cốc Chẩn trầm ngâm, rồi tiếp - Lão đầu tử mới rồi không phải như trong mộng, rõ ràng đứng sờ sờ bằng xương bằng thịt ngay trước mắt đó. Con bà nó ... mộng gì không mộng, lại đi mộng gặp lão già dịch! Phì ... xúi quẩy quá chừng!
Gã lầm thầm nói một mình, quày mình bước được vài bước, đôi chân bỗng khựng lại, thân mình cứng đờ ra, gã đứng ngẩn ngơ một lúc, rồi ngoái đầu, sắc mặt đầy vẻ quái dị, hỏi:
- Lục Tiệm, mấy ngày hồi huynh bị cấy độc Lục Hư trong mình, có tính đồng khí tương cầu với lão già dịch, tình hình rốt cuộc là như thế nào?
Lục Tiệm đáp:
- Chuyện đó hử? Nói cũng lạ, chỉ cảm giác nơi đan điền rộ lên một cái, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Vạn Quy Tàng, mường tượng như đang đứng đâu đây, kế bên!
Nói đến đấy, Lục Tiệm bỗng ngưng bặt, mặt tái mét.
Cốc Chẩn thần sắc trầm trọng, khẽ gật gù, nói:
- Lão già dịch đó có bảo, Chu Lưu lục hư công, lấy đại chế tiểu, lấy cường chế nhược, bữa đó, trên Đông Đảo, lão đã ra tay, từ xa chế ngự thể nội chân khí của đệ, rõ ràng hết sức quái lạ. Có khi vì Chu Lưu bát kính của đệ nguồn gốc từ lão đầu tử, có tính tự cảm thông được cùng lão, hoặc có khi những ai luyện Chu Lưu bát kính đều có thể cảm ứng được với nhau chăng?
Gã nói đến đấy, cảm thấy đầu óc rối bời, ruột gan quặn thắt, mà gã không sao hiểu nguyên cớ từ đâu!
- Cũng kì quái! - Lục Tiệm suy tư, rồi tiếp - Nếu là vậy, sao mấy bữa trước đây ngươi đã không có cảm giác như thế?
Thiểu não, Cốc Chẩn đáp:
- Mấy hổm rày, nhiều chuyện khẩn cấp phải lo, đệ ít để ý đến chính mình, bây giờ nghĩ lại, thật có mấy lần trong đan điền cảm giác máy động, trong đầu xuất hiện hình ảnh Vạn Quy Tàng, nhưng những trẫm triệu đó thoáng qua rất nhanh, đệ lúc ấy cho là vì đầu óc miên man, nó đã tự động phát sinh. Nhưng những cảm gíac đó đều là nhẹ so với mức độ hung mãnh của bữa nay.
Nghe gã nói, Lục Tiệm phát ớn lạnh da đầu, bèn đưa mắt đảo quanh một vòng, tim đập thình thịch, rồi Lục Tiệm lắc đầu, nói:
- Bốn bề là biển cả, lão trốn ở đâu kia chớ? Trừ phi ... ? - Đến ngang đấy, mặt xám ngắt, gã dằn từng tiếng một - Trừ phi lão đang trốn ngay trên thuyền này?
Câu đó thốt ra xong, hai người bốn mắt chong vào nhau, sàn thuyền bỗng yên ắng hẳn, từng luồng gió lạnh heo hút thổi qua, nghe lẫn trong gió, văng vẳng, loáng thoáng tiếng sóng rập rình vỗ vào thân thuyền.
--- Còn tiếp ---