Bỗng từ cuối thuyền truyền đến một giọng nói uyển chuyển:
- Phải Bộ chủ đang ở trên đấy không?
Lục Tiệm thoáng rúng động, nghĩ thầm "Hỏng bét! Sao mình lại có thể quên bẵng họ được chứ!"
Gã lập tức cúi mình xuống, nói:
- Tiết Nhĩ , Thanh Nga, hai người hãy lên nghỉ một lúc đi!
Nói xong, gã kéo thùng rượu lên trên sàn thuyền.
Hai người toàn thân ướt đẫm, không ngừng run lẩy bẩy, bảo là sóng gió to quá, đã đánh tràn nước biển vào đầy thùng.
Lục Tiệm vội đưa hai người về phòng thay đổi y phục.
Cốc Chẩn triệu tập cả bọn lại, trình bày tự sự. Tất cả đều thấy chuyện thật khó tưởng, khó nghĩ được, nhưng cũng phải chia nhau làm hai toán đi tìm từ đầu thuyền đến cuối thuyền, rốt cục không thấy chút tung tích nào của Vạn Quy Tàng.
Ngu Chiếu chẳng mấy vui vẻ, bảo:
- Lão đệ, lá gan đệ ngày một teo lại, cho dù có sợ Vạn Quy Tàng, cũng không nên bày trò giả thần giả quỷ vậy, ầm ầm ĩ ĩ lên, đã chẳng làm cực nhọc mọi người lắm ru?
Cốc Chẩn không nhẫn nại được, đáp:
- Chuyệ đệ nói là sự thực hoàn tòan, lão đầu tử rõ ràng đang ở cách đây không xa lắm đâu!
- Không xa? - Ngu Chiếu hứ lạnh một tiếng, - Bốn bề trống trơn như vầy, trừ phi làm chim hay làm cá, Vạn lão quỷ không có trên thuyền, chẳng lẽ lão đã biến hoá thành chim, thành cá rồi sao?
Tiên Bích cũng nói:
- Đúng thế! Cốc Chẩn đệ có khi lo lắng quá đấy thôi!
Cốc Chẩn có muốn giải thích thêm, cũng không tìm ra lời, bỗng gã thấy Tả Phi Khanh không nói một lời, tiến đến gần cột buồm, tung mình bay lên trên chòi canh, giương mắt nhìn khắp nơi.
Chợt máy động trong lòng, Cốc Chẩn gọi lên:
- Phong Quân hầu, huynh có thấy gì không?
Tả Phi Khanh đáp:
- Trời tối quá, trông không rõ gì cả!
Ninh Ngưng một thoáng do dự, rồi cô nói:
- Để muội lên xem thử xem sao!
Ánh mắt Tiên Bích nhìn vào Ninh Ngưng đầy ẩn ý, rồi cô cười, bảo:
- Đúng thế! Mắt của "Sắc Không huyền đồng", đêm tối có thể nhìn rõ sự vật!
Đôi gò má thoáng nóng hực, Ninh Ngưng tung mình, phi thân lên đỉnh cột buồm, cô đảo mắt nhìn quanh, bỗng thất thanh hô lớn:
- Đàng sau ... Đàng sau, có một cỗ thuyền!
Mọi người bên dưới đều thấy tim gan quặn thắt, cùng lúc, từ xa, có một tiếng nói theo gió truyền đến:
- Các vị đồng đạo, đã lâu không gặp, chắc thảy đều ổn cả chứ?
Mỗi chữ nói ra, tiếng lại vào gần thêm một chút, đến ngang "chứ", thấy một đạo thanh quang như xé toạc màn đêm đen ngòm lao tới, Vạn Quy Tàng dáng tiêu sái, đứng ngạo mạn nơi đầu thuyền!
Mọi người bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của lão làm kinh hoàng đến nghẹn họng, chỉ Ngu Chiếu không dằn được, giận dữ la lớn:
- Vạn Quy Tàng, đừng giở giọng ve vãn nữa, ai là đồng đạo của ngươi?
Vạn Quy Tàng vẫn cười cười, đáp:
- Đồng đạo đây không phải là cùng theo một đạo, mà là đi cùng một con đường, tất cả bọn mình theo cùng một đường đi tìm Tiềm Long, không "đồng đạo" thì là cái gì?
Lão nói bỡn cợt, nhưng mỗi mỗi đều khiến mọi người trong lòng mỗi chấn động.. Từ xa trông lại, Horkins thấy hết sức kỳ quái, tự lẩm nhẩm trong miệng: "Lão già này nửa người nửa quỷ, hổng biết từ đâu hiện ra! Mà mấy người Trung quốc này thiệt cổ quái, chả hiểu có phải rặt một thứ pháp sư của xứ Ai Cập ngàn lẻ một đêm không? Ai da ... thiệt xui xẻo quá chừng, chuyến đầu đưa khách viễn du, sao mà vớ phải đầy một thuyền những quái nhân! Lần sau mà có chở khách, bất kể người Trung quốc, người Ma ní, người Ả rập hay cho đến người Ấn độ đi nữa, cũng đều không chơi!
Lão còn đang lẩm nhẩm, Vạn Quy Tàng đã đi đến bên dưới lá buồm, vỗ vỗ vào cột buồm, ánh mắt long lanh, nói bằng tiếng Anh:
- Đúng là một cỗ thuyền tốt số một, chạy nhanh gấp mấy lần cỗ thuyền của ta! Thuyền trưởng tiên sinh, ngài có một cỗ thuyền chạy nhanh cỡ đó, để ta mách ngài một cách này, bảo đảm kiếm được thiệt nhiều tiền, giàu sang, quyền thế còn hơn cả Nữ hoàng xứ ngài!
Lão dùng Anh ngữ nói làu làu đã là một chuyện lạ, mà còn nói chuyện giàu sang địch quốc, càng khiến Horkins kinh ngạc vô ngần.
Tiên Bích không dằn nổi, cô nhỏ giọng nói:
- Kỳ thiệt là kỳ! Ta quen biết Vạn Quy Tàng mấy mươi năm nay, mà cũng không biết lão nói giỏi tiếng Anh, hồi ta còn nhỏ, cha mẹ ta mỗi khi bàn luận về lão, sợ lão nghe hiểu, đều toàn dùng tiếng Anh trò chuyện nhau, Vạn Quy Tàng tuy có nghe họ nói, cũng không thấy lộ vẻ am hiểu!
Cốc Chẩn lạnh nhạt bảo:
- Lão đầu tử tinh thông chín ngôn ngữ nước ngoài, một môn Anh ngữ thì có gì là khó cho lão!
Tiên Bích phải mẻ hoảng hồn, cô dòm qua dòm lại Vạn Quy Tàng, mắt ngờ vực, cuối cùng không dằn được nữa, cô hỏi:
- Vạn Quy Tàng, ông làm sao tìm được đến đây vậy?
Vạn Quy Tàng lườm cô, trách:
- Tiểu Bích Nhi, con gọi thẳng tên ta, mà không gọi ta một tiếng nghĩa phụ, là sao vậy?
Tiên Bích khẽ rùng mình, cô lắc đầu, đáp:
- Vào cái ngày ông giết chết Tả Thành chủ, danh nghĩa cha nuôi của ông với Tiên Bích cũng đã chết theo. Hồi gặp lại ông trên Đông Đảo, ta cứ nghĩ, giá ông chết đi rồi, thì giữa ông và ta hãy còn cái tình nghiã cha con, nhưng ông còn sống ...
Cô nói đến đấy, cổ họng nghẹn cứng, nhãn châu lấp loáng một chút ngấn nước mắt.
Vạn Quy Tàng thở ra một hơi, ngẩng nhìn trời cao, dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi lão chậm rãi nói:
- Tiểu Bích Nhi, con hồi nhỏ rất hoạt bát khả ái, lòng dạ hiền lương, rất hợp với khẩu vị lão phu, mấy chục năm nay, cha mẹ con coi ta chẳng ra gì, ta đều biết cả, nếu không có mặt con ở đấy, là họ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Lại còn vụ tên Tả Phi Khanh này nữa, nó là con của cừu địch, lẽ ra ta đã trừ khử rồi, nhưng có con cùng mẹ con đến cầu xin ta ba lần bốn lượt, lão phu đã dung tha cho nó một mạng sống, rồi đến trận chiến trên Đông đảo, ta cũng vẫn giữ lời hứa, dù đã giết chết Lão Bổn Hùng, mà vãn tha mạng cho tiểu tử này, chỉ trừng phạt chút đỉnh để dạy dỗ, làm hắn thụ thương sơ sài. Tức cười là, cái mụ phiên bà tử Ôn Đại đó cứ tưởng lão phu không giết nó vì còn hãy nể mặt mụ!
Cá bí mật đó được giấu kín giữa hai người Vạn, Tiên bấy nhiêu năm, đến cả hai chủ bộ Ngu, Tả cũng không hay, nhất thời, Ngu Chiếu dòm dòm vào Tiên Bích, thần sắc kinh mang. Còn Tả Phi Khanh lòng rối như thuỷ triều dâng, gã chăm chăm nhìn Tiên Bích, thân mình run rẩy!
Đôi gò má nóng hừng hực, Tiên Bích nghiến răng, bảo:
- Vạn Quy Tàng, chuyện này, ông đã hứa cùng ta, chấp thuận giữ kín, không bao giờ nói ra mà!
Tả Phi Khanh buột miệng la lớn:
- Tại sao vậy?
Tiên Bích mặt mày trắng bệch, gượng một nụ cười lạnh lẽo, cô nói:
- Ta đi khóc lóc cầu khẩn người ta, bộ danh giá lắm đấy sao? Mà nói thật ra, nếu huynh biết là do ta đi cầu khẩn, nhất định huynh sẽ muôn ngàn lần cảm kích, chẳng làm người ta đây phiền hà lắm sao? Ta không muốn huynh biết đấy là do ta ... ta muốn để huynh cảm kích mình mẹ ta thôi!
Bất giác Tả Phi Khanh run rẩy, còn Ngu Chiếu thì vỗ tay, nói:
- Hay thật đấy! Làm ơn mà không để lộ ra, cái đó mới là hành vi cuả hiệp nghĩa, điểm mà ta vẫn cứ thắc mắc ở cô, bữa nay mới rõ được duyên cớ!
Tiên Bích giận đến mặt mày tái ngắt, bảo:
- Ô hay ! Ngoài cái đó, ta không có gì khác tốt đẹp ư?
Ngu Chiếu ngẩn người, nhăn nhó suy nghĩ một lúc, rôi lắc đầu, bảo:
- Nghĩ hoài mà không ra, một kiểu bà bà mụ mụ như cô, ba điều bốn chuyện, chuyện này thì không được, chuyện kia thì không thể, ngoài vụ ưa cấm cản ta uống rượu, nói cho cùng, thật chưa thấy có chuyện gì hay cả!
Nghe gã nói vậy, Tiên Bích dĩ nhiên giận đến nghẹn họng, Tả Phi Khanh cũng cảm thấy tức bực không kém, gã hận gã đã không thể ngăn chặn không cho những lời đó tuôn ra, đôi mắt chằm chằm nhìn vào Ngu Chiếu, những muốn bóp cổ cái tên đó.
Còn Vạn Quy Tàng thì xua xua tay, nhìn Cốc Chẩn, vui vẻ hỏi:
- Cốc tiểu tử, ta đến làm khách ở thuyền đây, ngươi thấy sao, thích hay không thích?
Cốc Chẩn thoáng chớp mi, cười nửa miệng, nói:
- Thích chứ sao lại không thích, đại giá lão đầu tử lão quang lâm, tốt biết mấy, chỉ có điều thuyền này thuộc loại nhỏ, sợ không vừa lòng tôn giá!
Vạn Quy Tàng cười cười:
- Nếu vậy, ta cũng tạm ngồi xuống thôi!
Rồi lão đưa tay vỗ mạnh vào cột buồm, bảo:
- Thuyền khá lắm! So với cỗ thuyền của ta thì nhanh hơn nhiều!
Nói xong, lão chậm rãi bước xuống khoang, Cốc Chẩn dòm thấy, chẳng nhịn nổi nữa, hỏi:
- Lão đầu tử, hồi ở miễu Oanh Oanh, lão đã nhìn thấy cả rồi, phải không?
- Ta đã nhìn thấy gì đâu? - Vạn Quy Tàng đảo nhanh ánh mắt, cười nụ, bảo - Vạn mỗ mắt kém, những gì là hình bóng tương phản a, những gì là "Nhất nguyệt chiếu tam giang" a, ai da ... đều không hiểu gì cả, ta đến được chỗ này, toàn nhờ vào món "Tử Vi nghi', vậy thì, Cốc đại tiên sinh, cái này có được tính là đấu trí hay không đây?
Cốc Chẩn bất giác nghẹn họng, gã tự hiểu, bao nhiêu kế sách của gã, đều đã bị Vạn Quy Tàng nắm hết tẩy. Thật ra, ngày đó, tại miếu Oanh Oanh, ánh mắt sắc sảo của Vạn Quy Tàng sớm đã nhìn ra có mật thất khác đàng sau, nhưng lão vờ như không biết, nhường cho Cốc Chẩn lấy được cái Tử Vi nghi thật, rồi lão cứ một mạch đi theo bọn gã đến vùng biển gần Anh Cát Lợi, giải câu đố về "kình tung". Trong toan tính của Vạn Quy Tàng, tốt hơn hết là để cho bọn Cốc Chẩn lần lượt giải các câu đố, đến khi họ tìm được Tiềm Long, lão sẽ ra tay cướp lấy.
Lúc cả bọn ra khơi , lão đã dùng vũ lực cưỡng chiếm một cỗ thuyền Tây Ban Nha, truy đuổi đàng sau, không ngờ, mặt biển mênh mông, không giống trên đất liền, nơi dù ngựa chạy hay đến mấy, lão vẫn có thể cảm ứng được Cốc Chẩn, mà vô thanh vô tức, bám theo sau. Lên đến mặt biển, nhanh chậm trông vào sức thuyền, cho dù thần thông Vạn Quy Tàng cao đến đâu, cũng không thể tự mình cưỡi sóng vượt biển khơi mênh mông được!
Lão không tính đến chỗ thuyền Anh Cát Lợi của Horkins tốc độ bỏ xa các đại thuyền Tây Ban Nha, khi nó rời xa vùng đá ngầm, lão đã mất dấu thuyền của Cốc Chẩn. Ban đầu, Vạn Quy Tàng còn muốn giấu mình, không cho Cốc Chẩn biết lão đang theo đuổi đàng sau, đến khi biệt tung thuyền của gã, lão bất đắc dĩ phải vận dụng thần thông , dùng phép "Đồng khí tương cầu" ra sức truy tìm phương vị Cốc Chẩn, lợi dụng lúc Cốc Chẩn ngủ mê, thần tư buông lỏng, sẽ phơi bày ra, giúp lão nhận biết, Vạn Quy Tàng tức thì thôi thúc thuyền mình rượt theo. Trong lòng lão hiểu là sẽ có lúc đánh động Cốc Chẩn, khi đó, lão đã làm thì làm tới cùng, bỏ thuyền mình, nhảy lên thuyền Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn biết rõ thủ đoạn Vạn Quy Tàng, nhưng gã có mở miệng hỏi, thì lão đầu tử này câu thật câu dối, cứ nằng nặc bảo nhờ vào "Tử Vi nghi", ngay đến những gì là "Viên đẩu vĩ" , "Xà quật" , cho dù Cốc Chẩn không nói, lão cũng không cần hỏi, vào tình hình trước mắt, Cốc Chẩn không thể từ bỏ tìm kiếm Tiềm Long, mặc dù gã biết rõ tâm thuật Vạn Quy Tàng, mà cũng cứ phải nhắm mắt đâm đầu vào.
Tới nước này, bọn người Trung thổ mới nhận chân cái lợi hại của Vạn Quy Tàng, bàn về năm cái cốt yếu của Chu Lưu là thời, thế, pháp, thuật, khí, Vạn Quy Tàng đã thâu tóm được bốn cái. Về thời: cái sinh tử của Diêu Tình kề cận trước mắt, bọn họ không thể chần chừ, kéo dài ngày tháng, Về thế: năm cái đầu mối, lão đã qua được hơn nửa. Về pháp: con đường truy tầm Tiềm Long đã vạch ra rồi. Về khí: cỗ thuyền này như lời lão bảo, là một cỗ khoái thuyền cực tốt. Có điều, bọn họ nổi giận vì bốn cái đó toàn do nơi Cốc Chẩn đơn phương tạo ra, thật đích xác lời tục thường nói: "Tự mua dây buộc mình!"
Vào một khoảnh khắc, nhìn theo sau lưng Vạn Quy Tàng, cả bọn đều buồn bực, trong lòng nguội lạnh, những muốn vất bỏ tất !
--- Hết hồi 71 ---