Xem bài viết đơn
  #1  
Old 30-04-2008, 10:43 AM
dunghoitaisao127's Avatar
dunghoitaisao127 dunghoitaisao127 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 39
Thá»i gian online: 404010
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Bạch Hổ tinh quân - Ưu Äàm Hoa

hồi 1 : Huyết Mai đăngh minh chủ
Bạch Hổ lạc ta bà



Äầu thu năm canh Tuất, võ lâm trung nguyên tổ chức đại há»™i để bầu Tân Minh chá»§ thay cho vị tiá»n nhiệm má»›i qua Ä‘á»i hồi xuân trước, đại há»™i kéo dài năm ngày và cuối cùng thì Lư Châu Äại Hiệp đã Ä‘oạt được ngôi vị cao quý nhất võ lâm Lư Châu Äại Hiệp Âu Dương Mẫn tuổi tròn thập tứ, đại phú há»™ ở thành Hợp Phí.

Nổi tiếng là ngưá»i trượng nghÄ©a, tốt bụng, dung mạo lại tuấn tú, đưá»ng chính. Cho nên việc ông ta trở thành Minh chá»§ đã khiến võ lâm, cùng hào kiệt Tam sÆ¡n NgÅ© nhạc rất hài lòng và yên tâm.

Nhưng hỡi Æ¡i. Hai năm sau thì cả võ lâm má»›i té ngá»­a ra rằng mình đã nhìn lầm ngưá»i! Vị minh chá»§ đáng kính hỠÂu Dương kia đã tận dụng đặc quyá»n can thiệp vào việc ná»™i bá»™ cá»§a các môn phái mà khống chế cả giang hồ trừ sáu phái Bạch đạo trong Há»™i đồng Võ Lâm, mấy trăm bang há»™i lá»›n nhá» từ bắc chí nam Ä‘á»u phải tuyệt đối phục tùng Minh chá»§, đến mức chẳng còn chút tá»± do, độc lập nào hết.
Ngay cả việc lập ngưá»i kế vị trong các bang phái cÅ©ng phải được sá»± đồng ý cá»§a Âu Dương Mẫn.

Äã có vài môn phái phản kháng sá»± độc Ä‘oán quá đáng cá»§a Lư Châu Äại Hiệp nhưng Ä‘á»u bị tàn sát. Âu Dương Mẫn xảo quyệt vô song, ngoài mặt giương cao ngá»n cá» chính nghÄ©a, song bên trong thi hành những thá»§ Ä‘oạn mỠám, lão thưá»ng dùng kế vu khống vu cáo, tạo lý do để tiêu diệt kẻ cứng đầu.

Tất nhiên là tài sản cá»§a nạn nhân Ä‘á»u lá»t cả vào tay ngài Minh chá»§. Lòng tham cá»§a Âu Dương Mẫn còn được biểu hiện trong cách quy định những khoản đóng góp hàng năm cho ngân sách tổng đàn Võ lâm. Trước nay việc này hoàn toàn tùy thuá»™c vào hảo ý cá»§a các phái trong thiên hạ nhưng giá» thì đã khác.

Âu Dương Minh chá»§ tuỳ theo thu nhập cá»§a từng bang há»™i mà đòi há»i y như đóng thuế vậy. Có lúc, khoản thuế chết tiệt ấy lên đến má»™t phần ba.

Äồng tiá»n liá»n khúc ruá»™t nên tất nhiên có ngưá»i không chịu ná»™p và chỉ má»™t hai tháng sau thì hào kiệt ấy đã đột ngá»™t qua Ä‘á»i, thân thể không thương tích và môi còn nở má»™t nụ cưá»i quái dị. Sau vài vụ như thế, không ai dám bá»§n xỉn trong đóng góp cho tổng đàn võ lâm nữa, nhưng đối vá»›i má»™t vài bang phái có chá»— dá»±a vững chắc là quan lại hoặc cao thá»§ lão làng thì Âu Dương Mẫn lá» Ä‘i, sau này má»›i tính sổ, lão xảo quyệt chẳng thua gì Tào Tháo.

Không chỉ dừng lại ở đây, Âu Dương Mẫn còn tích cá»±c chinh phạt giá»›i Hắc đạo vá»›i chiêu bài â€giáng ma vệ đạoâ€, nhưng mục tiêu cá»§a lão thưá»ng là những kẻ đã hoàn lương nhiá»u năm không làm ác nữa. Lý do là vì bá»n ngưá»i ấy luôn có được má»™t số tài sản kha khá.

Thế là lần đầu tiên trong lịch sá»­ võ lâm Trung Nguyên có được má»™t vị Minh chá»§ mà cả hai phe Hắc, Bạch Ä‘á»u chán ghét. Nhưng há» chỉ có thể nguyá»n rá»§a, trù ẻo cho Âu Dương Mẫn bị trá»i đánh chết chứ không thể nào hạ bệ được lão ta. Âu Dương Mẫn võ nghệ siêu quần bạt tụy, đáng xưng thiên hạ vô địch. Ngoài tài đánh kiếm thượng thừa, lão ta còn sở trưá»ng công phu “Thiết Sa chưởng†hai bàn tay rắn như thép nguá»™i, không sợ gươm Ä‘ao. Năm trăm thá»§ hạ dưới trướng Âu Dương Mẫn cÅ©ng là những cao thá»§ kiệt xuất và kiên dÅ©ng. Nổi bậc nhất trong đám ấy là mưá»i gã đệ tá»­ thân tín, võ công thuá»™c hàng nhất lưu lúc nào cÅ©ng cận kỠđể bảo vệ cho sư phụ. Do đó, việc ám sát Âu Dương Mẫn rất khó khăn.

Lão ta còn là chá»— quen biết vá»›i quan thái sư đương triá»u nên dẫu cho Há»™i đồng Võ lâm có gởi tấu chương vá» kinh sư tố cáo thì cÅ©ng vô ích. Tóm lại: Âu Dương Mẫn vững như bàn thạch, tha hồ tác oai ác quái. Oán khí ngút trá»i, ngưá»i ngưá»i nguyá»n rá»§a nên dưá»ng như Hoàng Thiên đã động lòng, sai Lôi Thần giáng búa vào nóc Tổng đàn Võ lâm, trên núi Quảng SÆ¡n, phía Tây Nam Thành Trịnh Châu.

Tia sét kinh hồn ấy phá thá»§ng mái ngói, đánh trúng phòng kế bên ngoạn thất cá»§a Minh chá»§. Âu Dương Mẫn chỉ bị má»™t phen bở vía chứ không há» hấn gì. Tuy nhiên, từ lúc đó, lòng lão nÆ¡m ná»›p lo sợ luật trá»i, má»—i lẩn có mưa là chá»™t dạ.

Nhưng Âu Dương Mẫn ko vì thế mà phế bá» tham vá»ng là nhân để tu nhân tích đức. Lão là ngưá»i cương cưá»ng, cương ngạnh, chá»§ trương "nhân định thắng thiên", nên cố tìm cách đối phó vá»›i trá»i xanh. Và phương pháp duy nhất để chống lại sấm sét chính là viên "Tỵ Lôi thần châu".

Bảo vật này vốn là cá»§a Phục Lôi Thần Quân Thương Vô hoán đất Quỳnh Châu, tức đảo Hải Nam bây giá». Hải Nam có má»™t địa phương đặc biệt tên là Huyện Äam, là nÆ¡i mưa rào nhiá»u nhất Trung Hoa. Bình quân hàng năm Huyện Äam có má»™t trăm ba mươi ngày sấm sét ầm ầm, ngay cả trong mùa đông, ngưá»i ta vẫn nghe được những tiếng sấm kinh hồn.

Tất nhiên là ở Huyện Äam có khá nhiá»u ngưá»i bị sét đánh trúng và Ä‘a số Ä‘á»u táng mạng. Nhưng tương truyá»n rằng Thương Vô Hoán đã từng lãnh những nhát búa cá»§a Thiên Lôi mà vẫn chẳng há» trầy vi tróc vẩy. Không những thế ná»™i công cá»§a ông ta còn tăng tiến thêm, võ công siêu tuyệt được Ä‘á»i xưng tụng là Phục Lôi Thần Quân. NghÄ©a là viên "Tỵ lôi thần châu" hoàn toàn có thá»±c song tiếc rằng nó lưu lạc nÆ¡i nào thì chẳng rõ. Thương Vô Hoán từ trần đã sáu chục năm, lại không con cháu hay đệ tá»­ để gìn giữ bảo vật. Do đó Âu Dương Mẫn chỉ còn cách nhá» Cái Bang Ä‘iá»u tra hạ lạc cá»§a Tỵ Lôi thần châu và loan tin khắp thiên hạ rằng lão ta sẵn sàng mua bảo vật ấy vá»›i giá năm ngàn lượng vàng.

Cả võ lâm biết tin này liá»n vô cùng cao hứng, hết lá»i chế giá»…u vị Mimh chá»§ bị trá»i đánh hụt kia. Song mặt khác, há» lại ao ước rằng mình có được viên 'Tỵ Lôi thần châu" để bán cho lão chết toi Âu Dương Mẫn. Năm ngàn lượng vàng là má»™t vài sản khổng lồ, thừa sức khuấy động lòng tham cá»§a con ngưá»i.

Những kẻ thiếu lương tâm trên giang hồ đã ra sức truy tìm "Tỵ Lôi thần châu". Nếu cướp được thì tốt, bằng như không đủ sức thì đem tin tức ấy bán cho Âu Dương Minh chủ, chắc cũng được sáu bảy trăm lượng.

Vô hình trung, tai há»a chết ngưá»i Ä‘ang Ä‘e dá»a kẻ nào giữ bảo vật. Cố nhân có câu: "Kẻ mang ngá»c có tá»™i" quả là chí lý.

Giá» chúng ta sẽ đến cái nÆ¡i mà viên "Tỵ Lôi thần châu†có liên quan. NÆ¡i ấy tên gá»i là Quách gia trang, má»™t cÆ¡ ngÆ¡i thanh nhã ở phía Tây thành Hứa Xương, cạnh bá» Tây sông Thạch Lương và cách cầu Bá Lăng ná»­a dặm.

Cầu Bá Lăng là Ä‘i tích nổi tiếng đất Hứa Xương, bắc ngang sông Thạch Lương. Nó lừng danh không chỉ vì có lan can cầu bằng đá xanh chạm trổ tinh xảo. Mà còn bởi là nÆ¡i Quan Vân Trưá»ng thá»i Tam quốc đã cởi quan phục trả lại Tào Tháo khi há»™ tống hai chị dâu tìm vá» vá»›i Lưu Bị. Äầu cầu có tấm bia đá ghi rằng : "NÆ¡i Hán Thá» Äình Hầu cởi áo bào". Chẳng những thế, bách tính Hứa Xương còn lấy má»™t miếu thá» Quan Công ở phía Tây cầu, cạnh miếu có cây bách cao lá»›n, già nua, chẳng rõ đã bao năm tuổi.

Trong Quách gia trang cÅ©ng trồng bách đã mấy Ä‘á»i nên cảnh vật luôn xanh tươi, râm mát. Chá»§ nhân đương đại cá»§a tòa trang viện này là Quách Thiên Tưá»ng. Ông sở hữu bảy, tám đại tá»­u lâu và đại khách Ä‘iếm trong thành Hứa Xương. Nhưng Thiên Tưá»ng đã sá»›m giao lại việc kinh doanh cho con gái, con rể, hưởng nhàn bên ngưá»i vợ kế.

Quách trang chá»§ goá vợ hồi bốn mươi lăm tuổi, ba năm sau má»™t tục huyá»n vá»›i má»™t nữ nhân tuổi tam thập, tên gá»i Kỹ Thanh.

Kỹ nương không phải ngưá»i Hứa Xương vì gốc gác ra sao thì ít ai được rõ. Và làm thế nào mà bà trở thành vợ kế cá»§a Quách trang chá»§ cÅ©ng chỉ có trá»i má»›i biết được.

Tuy nhiên, Kỹ nương xinh đẹp phi thưá»ng, đức hạnh tuyệt luân, má»™t lòng má»™t dạ yêu thương tôn kính ông chồng già. Và tuyệt diệu nhất là việc bà đã sinh hạ cho Quách Thiên Tưá»ng má»™t nam tá»­ để nối dõi tông đưá»ng.

Äứa bé ấy được đất tên là Quách Tá»­ Khuê, cái tên này được xuất phát từ mặt cố sá»± ngá»™ nghÄ©nh và có phần huyá»n hoặc. Số là má»™t đêm ná», Kỹ nương nằm má»™ng thấy mình lạc đến Thiên cung, Ä‘ang ngÆ¡ ngác giữa những đám mây la đà, thì chứng kiến cảnh má»™t chàng trai áo tía xinh đẹp chá»c ghẹo lão Thiên Lôi má» nhá»n. Lôi Thần nổi giận rượt Ä‘uổi và liên tiếp tung búa giáng sấm sét để giết chàng áo tía. Chàng ta sợ hải chạy dài nhưng xem ra khó thoát.

Cuối cùng rồi y cÅ©ng chạm mặt Kỹ nương và cưá»i:

- Ta là Khuê tinh trong dãy chòm sao Bạch Hổ. Nay ta lỡ đắc tội với Lôi công, chẳng còn dám lưu lại Thiên đình, đành xuống trần gian làm con của phu nhân vậy.

Dứt lá»i, Khuê Tinh nhảy đến ôm chặt Kỹ nương. Bà sợ quá thét lên, giật mình tỉnh giấc và ká» cho Thiên Tưá»ng nghe. Quả nhiên, tháng sau bà phát hiện mình thụ thai.

Tá»­ Khuê được xem là có gốc gác thần tiên nên song thân rất má»±c cưng chiá»u, chẳng bao giỠđánh đòn cả. Thá»±c ra thì giấc mÆ¡ kia rất đáng tin cậy vì Khuê nhi thông minh xuất chúng há»c má»™t biết mưá»i, nhưng cậu ta cá»±c kỳ hiếu động, suốt ngày chạy nhảy, miệng cưá»i toe toét, nghịch ngợm, táy máy.

Khổ ná»—i vì Khuê nhi lại rất vụng vá» lÆ¡ đễnh, đụng đâu bể đó, há»§y hoại hàng trăm món đồ cổ đắt giá. Sau má»—i lần như thế Khuê nhi Ä‘á»u tá» ra áy náy, hối lá»—i, tá»± hứa sẽ thận trá»ng hÆ¡n, nhưng rồi cÅ©ng vậy.

Äối vá»›i nhà đại phú thì những tổn thất vật chất ấy không đáng kể, có Ä‘iá»u là Khuê nhi còn cá»±c kỳ xui xẻo, thưá»ng xuyên gặp tai há»a, bươu đầu sứt trán vì té ngã hoặc va phải vật cứng.

Giả như có ai đánh rơi mảnh vỠchuối hay mảnh sành trong gia trang thì kẻ đạp trúng nhất định phải là Tử Khuê.

Hoặc là nếu trong tám cái ghế trống quanh bàn bát tiên mà có má»™t cái sắp gãy thì cÅ©ng chính Tá»­ Khuê đã chá»n đúng vi trí ấy.

Vợ chồng Quách Thiên Tưá»ng vô cùng rầu rÄ©, cho rằng đấy là sá»± báo thù cá»§a Thiên Lôi chứ làm gì có ai xui xẻo đến thế.

Kỹ nương là mẹ nên đứt từng khúc ruá»™t má»—i lần thấy con bị Ä‘au đớn. Bà liá»n thóa mạ tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i cá»§a Lôi Thần và tìm cách bảo vệ đứa con bảo bối.

Kỹ Thanh Lam vốn là má»™t cao thá»§ Hắc đạo, lừng lẫy đất Thục vá»›i nữ danh Bảo Tâm Ma Nữ. Bà xuất thá»§ cá»±c kỳ tàn nhẫn, chẳng há» biết xót thương kẻ địch, tá»±a như có trái tim bằng băng tuyết vậy. Trong vòng mưá»i năm, Kỹ nương đã giết khá nhiá»u ngưá»i khiến giá»›i võ lâm Tứ Xuyên phải hãi hùng.

Tuy nạn nhân cá»§a bà Ä‘á»u là bá»n trá»i đánh thánh vật nhưng Kỹ nương vẫn mang tiếng là ác nhân. Năm ba mươi tuổi, bà vẫn phòng không chiếc bóng vì chẳng có ma nào dám tán tỉnh, cầu hôn. Ngày ná», Kỹ Thanh Lam chạm trán má»™t vi thiá»n sư, nghe được lá»i giáo hóa mà tỉnh ngá»™, phong kiếm quy ẩn, thôi không gây thêm sát nghiệp nữa.

Kỹ nương rá»i Tứ Xuyên để chôn vùi má»™t quá khứ tanh máu. Khi đến Hứa Xương, bà tình cá» gặp lại Quách Thiên Tưá»ng, ngưá»i đã từng được bà cứu mạng ở cạnh bá» sông Gia Lăng.

Nghe tâm sá»± cá»§a Thanh Lam, Quách trang chá»§ liá»n má»i bà vá» làm khách để Ä‘á»n Æ¡n và cuối cùng đã ngá» lá»i cầu hôn.

GiỠđây, vì đứa con bé bá»ng, Kỹ nương đã phá bá» lá»i thá» Ä‘em thuật há»c năm xưa ra sá»­ dụng.

Trước tiên, bà không tiếc bạc vàng mua toàn những loại dược thảo quí hiếm, theo bí phương mà bào chế thành linh đan và linh thủy trong uống ngoài thoa, bồi bổ gân cốt và da thịt Tử Khuê.

Sau năm năm được mẫu thân tài bồi, Khuê nhi đã có má»™t cÆ¡ thể rắn chắc, chẳng hể bị tổn thương bởi những cú ngã bất ngá» hay những va chạm ngá»› ngẩn cứ xảy ra liên tục. Äồng thá»i, cậu bé cÅ©ng làu thông pho "Nga Mi đạo quyá»n" má»™t tuyệt há»c sắp thất truyá»n.

Tại sao có thể thất truyá»n khi phái Nga Mi vẫn tồn tại và hùng mạnh nhất vùng Tây Thục. Xin thưa rằng phái Nga Mi hiện nay thuá»™c Phật chứ không phải Nga Mi đạo giáo thuở xa xưa.

Số là trước đây núi Nga Mi là thánh địa cá»§a đạo Lão Trang và các đạo sÄ© Nga Mi đã sáng tạo ra má»™t loại võ công rất tuyệt Ä‘iệu. Khi Phật giáo từ Thiên Trúc truyá»n vào Trung Hoa thì cả hai tôn giáo ấy cùng tồn tại trên núi Nga Mi. Nhưng đến thá»i Tống thì Phật giáo hưng thịnh rá»±c rỡ, còn đạo giáo lại suy tàn Ä‘i, chùa chiá»n tấp nập tín đồ, và đạo quán thì vắng tanh không kẻ cúng dưá»ng. Các đạo sÄ© Nga Mi biết ở lại sẻ chết đói nên đã bá» Ä‘i nÆ¡i khác và núi này là thành thánh địa Phật giáo, má»™t trong Tứ đại Phật sÆ¡n cá»§a Trung Hoa.

Tăng lữ Vạn Niên Tá»± đã kết hợp tinh thần cá»§a hai tôn giáo lại nên võ thuật Nga Mi hiện tại khác vá»›i bản gốc ngày xưa. Bằng chứng cho việc này là má»™t tác phẩm cá»§a ÄÆ°á»ng Thuận Chi thá»i nhà Minh, tên gá»i Nga Mi Äạo Nhân Quyá»n Ca. Trong quyển võ luận này, há» ÄÆ°á»ng đã miêu tả cụ thể võ há»c thượng thừa cá»§a đạo giáo núi Nga Mi vá»›i nhiá»u tranh minh há»a rất sống động.

Tóm lại, Kỹ nương may mắn được thụ giáo má»™t đạo nhân thuá»™c hệ phái đạo giáo Nga Mi ngày trước nên má»›i biết pho "Nga Mi đạo quyá»n". Không những thế, bà còn sở đắc cả pho "Thanh Long kiếm pháp", má»™t tuyệt há»c khác cá»§a Nga Mi cổ xưa. Äạo giáo Trung Hoa xem Thanh Long là vị thần há»™ vệ ở phương Äông, tức là bảy chòm sao Giác, Cang, Äê, Phòng, Tân, VÄ©, CÆ¡.

Năm năm là má»™t khoảng thá»i gian khá dài, đủ để Khuê nhi há»c xong cả hai pho quyá»n kiếm cá»§a mẫu thân. Má»—i đưá»ng quyá»n cước, má»—i chiêu kiếm Ä‘á»u đòi há»i sá»± chính xác cao. Do vậy, võ nghệ đã giúp cho tay chân Khuê nhi không còn vụng vá». Cậu bé đã thôi làm vỡ đồ vật, thôi vấp ngã, nhưng vận Ä‘en vẫn chẳng chịu buông tha. Cành khô, *** chim, ngói vỡ vẩn cứ rÆ¡i vào cái đầu xui xẻo cá»§a Khuê nhi. Còn khi cậu ta gieo xúc xắc thì luôn luôn thua, dầu giao ước lá»›n ăn hay nhỠăn thì cÅ©ng thế. Tuy nhiên, nhá» giá»i võ nên Tá»­ Khuê phản ứng nhanh nhạy thoát khá»i những tai ương quái dị ấy.

Song khá»§ng khiếp thay, đến năm mưá»i ba tuổi thì Khuê nhi bị sét đánh không chỉ má»™t mà là những bốn lần, lần nào nhát búa cá»§a lôi thần cÅ©ng cách xa Khuê nhi vài trượng song cÅ©ng đủ để đứa bé ngã lăn, lông tóc dá»±ng ngược, nằm liệt mấy ngày má»›i dậy nổi đương nhiên nhà cá»­a cÅ©ng bốc cháy
và hư hại nặng ná».

Vợ chồng Quách Thiên Tưá»ng lo lắng đến phát sốt, nhỠđạo quán Thiên Sư trong thành Hứa Xương lập đàn cầu an, van xin Lôi Thần bá» qua thù oán vá»›i Khuê Tinh, Nhưng lão má» nhá»n chết toi ra vẫn không rá»™ng lượng, cuối mùa thu giáng thêm búa nữa, lần này Khuê nhi vô sá»± vì đã chui xuống gầm bệ thá» Phật tổ Như lai mà ẩn nấp ngay khi trá»i đổ mưa.

Song chẳng lẽ Tá»­ Khuê phải suốt Ä‘á»i ru rú trong nhà, quanh quẩn bên tượng Phật, cho nên cho nên Kỹ nương đã nhá»› đến viên "Tỵ Lôi thần châu". Trá»i vừa chá»›m Äông là bà cấp tốc đưa chồng con lên đưá»ng Ä‘i đến núi VÅ© Lương sÆ¡n ở vùng Äông Nam Tứ Xuyên. Khác vá»›i Âu Dương Mẫn sau này, Kỹ nương biết chính xác ai là ngưá»i Ä‘ang giữ bảo vật.

Vũ Lương sơn là một rặng núi thấp. chỉ cao độ gần năm trăm trượng và ở đấy có một vị đạo sĩ già mang đạo danh Vu Mộc Chân Nhân, sở hữu "Tỵ Lôi thần châu".

Sau hÆ¡n má»™t tháng bôn hành vất vả cá»— xe song mã cá»§a nhà há» Quách đã đến VÅ© Lương sÆ¡n. Äể ả tỳ nữ đóng xe ở lại chân núi, ba ngưá»i dắt díu nhau thượng sÆ¡n.

Äạo Am cá»§a Vu Má»™c Chân Nhân nằm trên má»™t bình đài, cao cách mặt đất độ vài chục trượng. Quanh chiếc am gá»— mái lá đơn sÆ¡ là hàng chục cây cổ thụ thân to cỡ hai ba ngưá»i ôm, tàn lá sum suê. Vu má»™c là loài cây vô dụng nhất thế gian, gá»— xấu đến mức chẳng làm được bất cứ vật dụng gì. Song chính vì thế mà cây vu sống rất dai, chẳng ai thèm đốn.

May thay, Vu Mộc Chân Nhân có ở nhà, đang nhâm nhi chén rượu cay với lạc rang. Ông ta chẳng có vẻ gì là một kẻ tu hành đạo hạnh uyên thâm hoặc võ nghệ phi phàm.

Ngưá»i ông gầy như que cá»§i và cao lênh khênh mặt mÅ©i tầm thưá»ng da nhăn, tóc bạc, tai vểnh như tai voi, mắt thì sâu hoắm.

Kỹ nương vội chắp tay nghiêng mình thi lễ:

- Äệ tá»­ rất mừng khi thấy sư bá pháp thể an khang.

Vu Má»™c Chân Nhân chắc cÅ©ng vui khi gặp lại đệ tá»­ cá»§a ngưá»i sư đệ quá cố nên nở nụ cưá»i tươi rói. Lạ thay, lúc này dung mạo ông hoà ái, rạng rỡ và chẳng còn xấu xí chút nào cả.

Kỹ Thanh Lam ngượng ngùng giá»›i thiệu chồng và con. Quách Thiên Tưá»ng vòng tay thi đại lá»…, còn Tá»­ Khuê quỳ xuống ấp úng :

- Tiểu tôn là Tử Khuê xin hái kiến sư bá tổ.

Chân Nhân vui vẻ xua tay, má»i khách ngồi xuống mấy chiếc đôn gá»— thô kệch. Khuê nhi thá»§ lá»… nên đứng cạnh mẫu thân chứ không dám ngồi. Vả lại, cậu chẳng chắc rằng cái ghế mà mình chá»n có an toàn hay không.

Vu Mục Chân Nhân ngắm nghía gương mặt thanh tú trắng hồng cá»§a Tá»­ Khuê mà khen thầm. Sau vài câu xã giao, Kỹ nương liá»n kể rõ ngá»n ngành việc cá»§a con mình.

Chân Nhân kinh ngạc cau mày nói :

- Này tiểu hài tử! Ngươi bước sang đây, cho bầu đạo xem thử!

Tá»­ Khuê ngoan ngoãn vâng lá»i. Vu Má»™c Chân Nhân cởi cả áo lông lẫn áo trong cá»§a cậu bé rồi sá» nắn xương cốt, đầu gật gù lá»™ vẻ hài lòng. Cuối cùng, ông nắm cổ tay Tá»­ Khuê dùng pháp "Thái tố" mà chuẩn Ä‘oán hậu vận, bá»—ng ánh mắt Chân Nhân lá»™ vẻ lo sợ khiến vợ chồng Quách Thiên Tưá»ng chá»™t dạ.

Chân Nhân bảo Khuê nhi mặc y phục lại rồi há»i bát tá»± niên canh cá»§a Thiên Tưá»ng và Kỹ nương. Ông bấm tay tính toán má»™t lúc và thở dài:

- Thằng bé này cốt cách thanh kỳ, căn cÆ¡ thượng phẩm, song vận số lại hắc ám, dẫu có Ä‘eo "Tỵ lôi thần châu" thì cÅ©ng khó thỠđến quá tuổi mưá»i tám.

Nghe như sét đánh ngang tai, vợ chồng Thiên Tưá»ng tái mặt, rá»i ghế quỳ ngay xuống mặt ná»n đất nện, vừa lạy lục, Kỹ nương khóc nói:

- Sư bá là bậc thần tiên pháp lực thông thần, xin hãy nghĩ cách cứu Khuê nhi. Nếu nó vắn số thì điệt nữ cũng chằng còn muốn sống nữa.

Dứt lá»i, bà phục xuống dát khóc nức nở. Thiên Tưá»ng cÅ©ng Ä‘au lòng đến mức nói chẳng nên lá»i cứ đập đầu lạy mãi. Khuê nhi thâý vậy cÅ©ng ôm lấy mẫu thân mà khóc ròng.

Vu Mộc Chân Nhân nhăn mặt cằn nhằn:

- Thôi được rồi! Äừng khóc nữa, bần đạo đã có cách rồi.

Vợ chồng há» Quách mừng như sống lại, lòm còm đứng lên và Kỹ nương sụt sùi há»i:

- Dám há»i sư bá phương cách ấy thế nào ?

Vu Má»™c Chân Nhân cưá»i cưá»i đáp:

- Do mạng cá»§a Tá»­ Khuê tương khắc vá»›i vợ chồng ngươi nên ở chung thì càng mau chết. Vì vậy, thằng bé sẽ ở lại đây làm đệ tá»­ bần đạo, pháp lá»±c cá»§a ta sẽ che chở cho Khuê nhi má»i tai kiếp. Song phải qua tuổi mưá»i tám. Lúc đó vá» thì sẽ hết Ä‘en đủi và rất thá».

Nghe nói phải xa con vợ chồng há» Quách rầu thúi ruá»™t, Thiên Tưá»ng liếc quanh cảnh nghèo nàn thiếu thốn trong đạo am mà ngao ngán. Lẽ nào ái tá»­ cá»§a lão lại ở chốn khốn khó, hoang vu này.

Lòng mẹ thương con như trá»i biển nên Kỹ nương quyết định rất nhanh:

- Bẩm sư bá. Nếu thế thì diệt nữ cũng ở lại đây dựng nhà nơi chân núi, ngày hai lần mang cơm nước lên để sư bá và Khuê khi dùng bữa, có như thế thì thằng bé mới không quá buồn rầu vì phải đột ngột xa từ mẫu.

Dưá»ng như Vu Má»™c Chân Nhân cÅ©ng biết tài bếp núc thượng thừa cá»§a Kỹ nương nên tưởng tượng ngay đến những món ăn thÆ¡m ngon, liá»n nuốt nước miếng, gật đầu chấp nhận :

- Thế cũng được. Quý hồ mẹ con ngươi không ở chung nhà là tốt rồi. Lam nhi cứ đựng quách một mái lá trên bình dài này, chẳng cần phải đi đâu cho bất tiện.

Khuê nhi thở phào mừng rỡ, nhưng Quách trang chá»§ thì vô cùng ngao ngán. Lão tuyệt đối chẳng muốn xa ngưá»i vợ trẻ mỹ miá»u tất phải ở lại VÅ© Lương sÆ¡n khỉ ho cò gáy, thiếu má»i tiện nghi này
Thiên Tưá»ng ngập ngừng bảo:

- Tiểu tế cÅ©ng chẳng thể rá»i xa thê tá»­, nên xin sư bá cho phép ở lại đây. Và tiểu tế xin tá» chút lòng tri ân bằng cách cho xây dá»±ng lại đạo am này. Mong sư bá rá»™ng lòng chấp nhận.

Vu Má»™c Chân Nhân phì cưá»i:

- Bần đạo đã ở ngoài tục luỵ, sướng khổ cũng như nhau. Vậy thí chủ muốn làm sao thì tùy.

Vàng bạc có mãnh lá»±c vô song nên bá»n thợ thổ má»™c trong trấn VÅ© Lương gần chân núi, đã làm việc cật lá»±c ngày đêm bất chấp cả mưa tuyết lạnh lùng. Chỉ gần má»™t tháng sau, trên bình đài đã chá»…m chệ đạo am khang trang và má»™t am trống trải xinh xắn.

Nhưng chỉ đến tháng tư năm má»›i thì Quách Thiên Tưá»ng lâm bệnh vì thá»§y thổ bất phục. Kỹ nương đành rứt ruá»™t xa con, đưa lão chồng già vá» Hứa Xương tÄ©nh dưỡng. Bà ôm Tá»­ Khuê an á»§i rằng sẽ trở lại ngay khi Thiên Tưá»ng khá»e hÆ¡n.

Sau mấy tháng thụ giáo, Khuê nhi biết sư phụ rất nghiêm khắc nên không dám khóc, chỉ ứa lệ gật đầu. Ả nữ tỳ Tiểu Loan vẫn ở lại hầu hạ thiếu chủ và Vu Mộc Chân Nhân.

Nhưng Kỹ nương không thá»±c hiện được lá»i hứa vì bà đã cấn thai khi vỠđến Hứa Xương. Vì khi Quách trang chá»§ bình phục thì bụng bà đã to. Nhá»› thương con, vợ chồng há» Quách chi còn cách viết thư liên tục má»—i tháng, nhá» dịch trạm chuyển giùm. Thỉnh thoảng Quách Thiên Tưá»ng cùng con gái Ä‘i núi VÅ© Lương thăm em. Tuy là chị em cùng cha khác mẹ nhưng Äại tiểu thư Quách Thu Dung và Nhị tiểu thư Quách Xuân Hương rất yêu thương Tá»­ Khuê. Tuổi tác hai ngưá»i Ä‘á»u quá ba mươi lại không có con trai nên đặt cả tình thương vào đứa em kháu khỉnh mà số phận bạc bẽo.

Bảy năm sau, Quách Tá»­ Khuê đã bước sang tuổi hai mươi mà vẫn còn há»c nghệ ở VÅ© Lương sÆ¡n, chàng phải hoàn thành lá»›p thứ năm cá»§a "Thần công Thao Quang tâm pháp" thì má»›i được phép hạ sÆ¡n. Nhá» căn cÆ¡ tuyệt đỉnh và sá»± rèn luyện cá»§a mẫu thân từ lúc chàng còn nhá», nên Tá»­ Khuê má»›i tiến bá»™ vượt bậc như vậy, chứ theo lệ thưá»ng thì bảy năm chỉ đủ cho lá»›p thứ ba.

Cậu bé xinh xắn ngày nào giỠđã trở thành má»™t thanh niên cưá»ng tráng, khôi ngô. Tá»­ Khuê dong dá»ng cao, thân thể không vạm vỡ nhưng đầy những cÆ¡ bắp rắn như thép. Cùng vá»›i tác dụng cá»§a linh Ä‘an, linh thá»§y mà mẹ chàng đã bồi bổ suốt năm năm, ná»™i công "Thao Quang" cÅ©ng tạo nên màn cương khí bảo vệ da thịt Tá»­ Khuê - Tuy không thể gá»i là mình đồng da sắt song việc đả thương chàng chẳng dá»…. Và việc giết chàng lại bá»™i phần khó khăn hÆ¡n, khả năng chịu đòn cá»§a chàng gấp bá»™i ngưá»i thưá»ng.
Vu Má»™c Chân Nhân tuy mang tên cá»§a má»™t loài cấy vô dụng nhưng lại là kẻ tài hoa xuất chúng, văn võ song toàn. ông tinh thông nhiá»u tuyệt há»c nhá» bốn mươi mấy năm phêu bạt, vân du. Chân Nhân chắt lá»c những cái hay cá»§a trăm nhà bổ xuyết cho hoàn mỹ hÆ¡n và giỠđây truyá»n thụ lại cho đồ đệ.

Vu Má»™c Chân Nhân xuất gia tu đạo từ nhá», phát thệ trưá»ng trai và giá»›i sát nên không sá»­ dụng vÅ© khí. Sở trưá»ng cá»§a ông chính là khinh công và quyá»n chưởng. Nhưng pho "Thao Quang tâm pháp" lại vô cùng bác tạp, uyên thâm, bao hàm cả phép "Phất huyệt" lẫn "Phách không chưởng†chứ không chỉ có quyá»n cước.

Khi Tá»­ Khuê đã đạt được bảy thành hóa hầu "Thao Quang tâm pháp" thì từ hai huyệt Thương Dương, Tung Xung, trên đầu các ngón trá» và giữa cá»§a cả hai bàn tay sẽ phát ra tia chân khi mảnh như tÆ¡ dài độ hai gang. Tia chỉ kình này không thể xuyên thá»§ng thịt da đối phương Song vẫn đủ sức phong tá»a huyệt đạo. NghÄ©a là chàng chẳng cần phải chạm vào ngưá»i kẻ địch mà vẫn đắc thá»§ má»™t cách khó ngá».

"Phách không chưởng" thì càng thập phần lợi hại, đả thương ngưá»i từ khoảng cách ba bốn xích, dài hÆ¡n Ä‘ao kiếm má»™t chút. Song công phu này đòi há»i đến chín thành há»a hầu và nó chẳng thể thi triển thưá»ng xuyên vì rất hao tổn chân nguyên. DÄ© nhiên là còn lâu Tá»­ Khuê má»›i đạt đến trình độ ấy.
Tuy không sở trưá»ng trong việc sá»­ dụng vÅ© khí nhưng Vu Má»™c Chân Nhân vẫn tinh thông kiếm thuật, Ä‘ao thuật, thương thuật, côn thuật... ông nghiên cứu các môn ấy để tìm ra cách đối phó bằng "Thao Quang thần thức" Vì thế, Chân Nhân hoàn toàn có thể hướng dẫn đệ tá»­ rèn luyện và đạt đến mức tinh túy cá»§a pho "Thanh long kiếm pháp".

Ngoài ra, ông còn dạy thêm cho Tử Khuê những chiêu kiếm ảo diệu, cái mà ông đã thu hoạch được của thiên hạ. Do vậy, bản lĩnh kiếm thuật của Tử Khuê rất cao siêu và phức tạp.

Vá» phần pho "Nga Mi đạo quyá»n" thì chính là căn bản cá»§a "Thao Quang thần thức".

Tóm lại, sau bảy năm miệt mài khổ luyện, há»c tập, Quách Tá»­ Khuê đã trở thành má»™t cao thá»§ hàng đầu trong giá»›i thanh niên. Lúc ấy là mùa thu năm Quý Sá»­u, năm thứ tư trong sá»± trị vì cá»§a Minh chá»§ Võ lâm Âu Dương Mẫn. Là ngày vừa tròn năm từ lúc lão bị lôi thần thăm viếng lần đầu, lần thứ hai vừa má»›i xảy ra vào cuối hạ năm nay. Thế cho nên Âu Dương Mẫn càng nóng ruá»™t, muốn có ngay viên "Tỵ lôi thần châu".

GiỠđây, lão Ä‘ang ở trên đỉnh cao cá»§a quyá»n lá»±c và giầu sang, tài sản hàng trăm vạn lượng nên lại càng sợ chết. Lão ta liá»n tăng gấp đôi giá mua "Tỵ Lôi thần châu", nghÄ©a là tròn vạn lượng hoàng kim.

HÆ¡n thế nữa, lão còn thẳng thắn loan báo rằng dù ai đó chỉ cung cấp manh mối vá» hạ lạc cá»§a thần châu thì cÅ©ng được thưởng ngàn vàng. Ngưá»i võ lâm thầm hiểu rằng Âu Dương Mẫn sẵn sàng giết ngưá»i Ä‘oạt cá»§a nếu chá»§ cá»§a thần châu không chịu bán.

Cuối cùng thì cÅ©ng có ngưá»i Ä‘em tin tức đến bán cho Minh chá»§ Võ lâm Âu Dương Mẫn để lãnh món tiá»n cò ngàn lượng.

Gã này tên gá»i Nhâm Äức Tín, bốn mươi ba tuổi, quê quán Hứa Xương. Và gã chính là rể lá»›n nhà há» Quách, trượng phu cá»§a Äại tiểu thư Quách Thu Dung.

Theo tục lệ xưa cá»§a Trung hoa, con trai má»›i có quyá»n thừa kế, còn con gái thì không. Bởi vậy má»›i có câu "Nữ sanh ngoại tá»™c". Khi xuất giá nữ nhân chỉ được má»™t khoản tài sản không lá»›n là cá»§a hồi môn. Khoản này nhiá»u hay ít là tùy theo gia thế và hảo tâm cá»§a cha mẹ.

Nhưng hoàn cảnh cá»§a Quách gia trang có hÆ¡i khác. Hai chị cá»§a Tá»­ Khuê Ä‘á»u có nhà riêng song lại trá»±c tiếp quản lý cÆ¡ nghiệp há» Quách, chá» chàng trưởng thành thì giao lại. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hàng tháng hỠđược hưởng má»™t phần lợi tức trong việc kinh doanh, thù lao công Ä‘iá»u hành quản lý.

Xuân Hương và Thu Dung yêu thương Tá»­ Khuê còn vì má»™t lý do khác, đó là tấm lòng rá»™ng rãi cá»§a Nhị nương Kỹ Thanh Lam. Sau khi sanh hạ Tá»­ Khuê, bà đã bàn vá»›i Quách trang chá»§ rồi cho gá»i hai vị tiểu thư đến. Kỹ nương đã hứa vá»›i há» rằng tài sản sẽ chia làm bốn và Tá»­ Khuê chỉ nhận hai phần.

Sau này, khi Kỹ nương sinh thêm bé trai là Tử Chiêm thì di chúc của Quách trang chủ được sửa lại đôi chút, di sản chia năm, Từ Khuê hưởng hai phần, ba là của hai nữ nhân và Chiêm nhi.

Dù như thế thì cÅ©ng là phúc phần cá»§a Thu Dung và Xuân Hương, dẫu há» có nằm mÆ¡ cÅ©ng không tưởng đến. Do vậy, hai ngưá»i con vợ trước cá»§a Quách lão má»™t lòng má»™t dạ vì việc nhà và xem hai đứa em khác mẹ như
ruột thịt.

Nhưng khổ thay, Nhâm Äức Tín lòng lang dạ sói, không cảm kích trước sá»± rá»™ng lượng cá»§a Kỹ nương, lại cho rằng chia ba tốt hÆ¡n chia năm. Gã lại Ä‘ang mê tít má»™t ả kỹ nữ nên rất cần tiá»n, mà Thu Dung thì chẳng bao giá» chịu để chồng mang cá»§a cải Ä‘i bao gái lầu xanh. Thế là Äức Tín nghÄ© đến chuyện bán đứng Quách Tá»­ Khuê. Trước tiên, gã có ngàn vàng và nhân tiện là tăng phần thừa kế.

Sau khi tiếp nhận tin tức, Âu Dương Mẫn liá»n thống lÄ©nh há»™ vệ cùng năm mươi thá»§ hạ trá»±c chỉ Tứ Xuyên. Lần này lão không giương cá» gióng trống mà lặng lẽ trảy quân, chẳng há» quấy nhiá»…u các bang há»™i trên đưá»ng Ä‘i.

Chiá»u hai mươi chín tháng chín, Ä‘oàn ngưá»i chỉ còn cách VÅ© Lương sÆ¡n độ má»™t ngày đưá»ng. Âu Dương Mẫn ra lệnh ghé vào trấn Thanh Giang nghỉ trá».

Äúng lúc ấy, thầy trò Quách Tá»­ Khuê cùng nhau dùng bữa chiá»u. Tỳ nữ Tiểu Loan đã vá» Hứa Xương để lấy chồng từ hai năm trước, nhân dịp phu thê Quách Thiên Tưá»ng đến thăm con. Do vậy, những món cÆ¡m chay cá»§a Tá»­ Khuê nên không được ngon lắm. Bảy năm nay, chàng thiếu gia nhà há» Quách ăn chay. May mà rặng VÅ© Lương sÆ¡n má»c đầy nấm dại rất bổ dưỡng nên Tá»­ Khuê đủ năng lượng mà luyện võ. DÄ© nhiên chàng ăn rất nhiá»u, má»—i bữa hÆ¡n thăng gạo.
Thu vá», trá»i se lạnh và trên núi càng lạnh hÆ¡n. "Minh sư tất hữu cao đồ". Thầy là ma men thì trò bợm nhậu. Nói cho vui thế thôi chứ bậc chân tu chẳng bao giá» sa đà trong lạc thú trần gian. Vu Má»™c Chân Nhân và Tá»­ Khuê dù tá»­u lượng rất cao nhưng chỉ uống vài chung để tìm thi hứng, làm thÆ¡, ngâm thÆ¡ hoặc nghe thÆ¡ thì phải có chút hÆ¡i men má»›i khoái.

Thu phong bổng đưng ào ạt thổi qua bình đài làm cho hàng dậu phù dung trước cữa đạo am phải tÆ¡i bá»i, hoa lá rụng rÆ¡i. Vu Má»™c Chân Nhân tức cảnh sinh tình, sáng tác ngay má»™t bài thÆ¡. Ông cất giá»ng rè rè, khàn đục mà ngâm nga:
Phù Dung hoa lạc diệp phân phân
Môn yếm tà phi nhất viện bần
Trú cửu đốn vong thân thị khách
Niên thâm cảnh giác lão tuỳ thân
Dị hương dưỡng chuyết sơ phòng tục
Loạn thế toàn sinh cửu uý nhân
Lưu lạc bạch đầu thành để sự
Tây phong xuy đảo tiểu ô cân.

(Tạm dịch)
Phù Dung tơi tả lá cùng hoa
Một gian lầu nét khép lơ là
TrỠlâu quên bẵng thân là khách
Năm lụn thêm đau nỗi tuổi già
Äất lạ giả ngây phòng thói tục
Yên thân Ä‘á»i loạn nể ngưá»i ta
Nổi trôi bạc tóc chưa nên việc
Thổi bật khăn đầu trận gió qua...


Tứ thơ bàng bạc tư tưởng Lão Trang và hàm ẩn ý ngậm ngùi cho kiếp nhân sinh đầy khổ ải. Từ Khuê nghe xong khoan khoái vỗ bàn khen hay.Vu Mộc Chân Nhân tươi rói nét mặt, đắcý như trẻ con được trưởng bối tán dương ông vừa định nói vài câu khiêm tốn gì đó thì ngoài cửa am có con chim lạ lông màu đỠsa xuống và kêu lên chín tiếng bi thương. Sau đó vỗ cánh bay đi mất Vu Mộc Chân Nhân lẩm bẩm:

- Dương Cửu! Dương Cửu! Thì ra đã đến lúc rồi

Tá»­ Khuê ngÆ¡ ngác há»i:

- Bẩm ân sư! Äiá»m lạ này có ý nghÄ©a hung các như thế nào?

Vu Mộc Chân Nhân không đáp, bấm tay tính toán, suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:

- Khuê nhi! Khí số bần đạo đã tận chỉ còn sống được ít tháng nữa thôi. Vì thế, bần đạo sẽ đưa ngươi lên thạch động trên đỉnh cao nhất VÅ© Lương sÆ¡n. Trong động có bí kíp cá»§a bẩy chiêu "Oán Thiên kiếm pháp". Tuyệt há»c này lợi hại vô song và cá»±c kỳ độc ác, tàn nhẫn. Nhưng ngươi là kẻ có lòng nhân tất sẽ biết cách sá»­ dụng đúng vào việc trừ gian diệt bạo.

Tá»­ Khuê chẳng há» chú ý đến bảy chiêu tuyệt kiếm, chỉ mếu máo Ä‘au xót khi nghe nói sư phụ sắp từ trần, thưá»ng xuyên được nghe Vu Má»™c Chân Nhân lải nhải câu 'sinh ký tá»­ quy ', chết là vá» vá»›i tá»± nhiên, chàng cÅ©ng không thể nào bình tâm khi sắp phải mất Ä‘i ngưá»i mình yêu thương tôn kính. Bảy năm sá»›m tối cận ká», ngày ngày nghe lá»i giáo huấn, Tá»­ Khuê thân thiết vá»›i Chân Nhân còn hÆ¡n cha ruá»™t.

Chàng ứa lệ nhìn ân sư trân trối, nghẹn ngào nói:

- Sao sư phụ không nán lại hồng trần ít năm để đồ nhi phụng dưỡng hầu hạ. Ân sư pháp 1ực vô biên muốn sống lâu trăm tuổi nào có khó gì.

Vu Mộc Chân Nhân ôn tồn hoà ái đáp:

- Trương Tam Phong Ä‘ang nặng nghiệp quả là phái Võ Äang nên phái sống đến trăm tư má»›i được vá» vá»›i đạo lá»›n. Nay bần đạo chẳng sở đắc má»™t Ä‘iá»u gì, lại có ngươi là kẻ kế thừa xứng đáng thì còn vương vấn cõi Ä‘á»i ô trá»c này làm chi nữa? Khuê nhi bất tất phải thương tâm mà hãy mừng cho bần đạo sá»›m được thăng thiên.

Má» sáng hôm sau, tức đầu tháng mưá»i, hai thầy trò rá»i bình đài trên núi Vá»ng Vân, Ä‘i sang ngá»n Oán Thiên ở gần đấy rồi trèo lên đỉnh. Oán Thiên là ngá»n núi cao nhất dãy VÅ© Lương sÆ¡n.

ÄÆ°á»ng lên núi cá»±c kì cheo leo, hiểm trở, nhưng do thông thạo địa hình và có tài nghệ khinh công thượng thừa nên hai ngưá»i đến nÆ¡i lúc giữa trưa.

Oán Thiên động ở độ cao gần trăm trượng, thưá»ng xuyên bị mây mù che phá»§, phong cảnh huyá»n hoặc tá»±a cõi tiên. Nhưng vào giá» Ngá» hôm nay, nắng thu rá»±c rỡ khiến bên trong thạch động không đến ná»—i tối tăm.

Chá» Tá»­ Khuê bẻ cành cây quét dá»n xong, Vu Má»c Chân Nhân thá»c tay vào má»™t hốc đá kín đáo trên vách, lấy ra má»™t gói vải vuông vắn. Trong ấy chính là quyển "Oán thiên kiếm lục".

Sau bữa cÆ¡m trưa đạm bạc ăn vá»›i nấm khô kho muối, Chân Nhân lập tức bắt tay vao việc giảng giải chiêu đầu tiên có tên là "Hoàng thiên bất tiếu" (Trá»i chẳng biết cưá»i)

CÅ©ng như chiêu này, sáu chiêu còn lại Ä‘á»u mang những cái tên đầy phẫn ná»™, oán trách ông trá»i. Nhá» Chân Nhân tỉ mỉ chỉ Ä‘iểm từng thế thức từng yếu quyết biến hóa nên má»™t kẻ có căn cÆ¡ thượng thặng như Tá»­ Khuê dá»… dàng hoàn thành chiêu kiếm lúc chiá»u buông. Tất nhiên là chưa đến mức tinh thông, vì việc này đòi há»i thá»i gian và sá»± khổ luyện không ngừng.

Trong lúc há»c trò luyện kiếm thì sư phụ nấu cÆ¡m. Chân Nhân ăn vá»™i hai chén rồi hạ sÆ¡n, để Tá»­ Khuê ở lại Oán Thiên động, tiếp tục suy ngẫm vá» chiêu kiếm, cạnh đống lá»­a bập bùng.

Không vướng bận Tá»­ Khuê, Chân Nhân lướt Ä‘i như gió thoảng, nhảy những bước dài, hạ thân xuống những má»m đá chênh vênh hiểm nghèo. Gần canh giá» sau ông đã có mặt trên núi Vá»ng Vân, ẩn mình nghe ngóng. Lúc này Âu Dương Mẫn và bá»n thá»§ hạ đã chiếm lÄ©nh bình đài, từ trong đạo am và tòa tiểu viện chổ ở cÅ© cá»§a vợ chồng Quách Thiên Tưá»ng. Số còn lại mai phục lưng chừng sÆ¡n đạo, ý như chỠđợi thầy trò Tá»­ Khuê trở vá». Nhưng Vu Má»™c Chân Nhân đã lên núi bằng đưá»ng khác, âm thầm áp sát đạo am, nÆ¡i có hai lão nhân Ä‘ang uống trà trò chuyện.

Ngưá»i thứ nhất mặc trưá»ng bào xanh, viá»n trắng, mặt mÅ©i tuấn tú thêm phần oai vệ bở bá»™ râu ba chòm cùng nhãn thần sáng quắc. Dung mạo lão có phần đưá»ng chính, song đôi huệ nhãn cá»§a Vu Má»™c Chân Nhân đã phát hiện ra thần khí cá»§a lão là đại ác. Trong phép xem tướng cá»§a Trung Hoa, sắc diện là vẻ ngoài, thần khí là bản chất, chỉ những bậc Chân Nhân má»›i nhìn ra.

Ngưá»i thứ hai là má»™t lão đạo sÄ© râu tóc hoa râm, tuổi độ bảy mươi, mặc đạo bào màu xanh nhạt. Tướng ngưá»i này mập mạp phương phi, mặt tròn nung núc thịt mÅ©i tẹt, môi dày, mắt híp tá»±a hai sợi chỉ. Vu Má»™c Chân Nhân không biết ngưá»i áo xanh nhưng lại rất rành lai lịch lão đạo sÄ© to béo kia. Lão ta từng lừng danh võ lâm vá»›i mỹ hiệu Diệu Thá»§ Thần CÆ¡.
Tư Mã Uy là đệ tử phái Hoa Sơn đã bị trục xuất từ bốn mươi năm trước. Tuy nhiên, lão không bộ mặt ác và luôn miệng xưng bần đạo.

Tư Mã Uy cơ trí tuyệt luân, đa mưu túc kế, bụng đầy thao lược và còn là một vị thần y. Do đó, lão mới được giang hồ đặt cho danh hiệu ấy.

Nhưng khổ thay, Diệu Thá»§ Thần CÆ¡ lại dâm đãng phi thưá»ng, làm cho hàng chục nữ đạo cô phải thất tiết. Thế là phái Hoa SÆ¡n đành phải cắn răng Ä‘uổi cổ gã đệ tá»­ kỳ tài.

Năm ấy, Tư Mã Uy mới tròn tam thập.

Rá»i Hoa SÆ¡n, Diệu Thá»§ Thần CÆ¡ đến Chương Phàn, cạnh bá» sông Hán Thuá»·, Ä‘oạn thuá»™c tỉnh Hồ Quảng mà cư trú, lập nghiệp bằng nghá» thầy thuốc.

Äại phu là cái nghá» vừa có tiá»n lại vừa được tri ân. Bệnh nhân dù bị cứa cổ, vét sạch hầu bao song vẫn nhá»› Æ¡n, quý hồ khá»i bệnh và Tư Mã Uy lại là má»™t thần y có thá»±c tài, chữa đâu khá»i đó. Trừ tứ chứng nan y, lão chưa há» bó tay trước bất cứ loại bệnh nào, dù ná»™i khoa hay ngoại khoa.

Tư Mã Uy lại có tài mổ xẻ thuá»™c hàng thượng thặng, chẳng kém gì Hoa Äà thá»i Tam Quốc. Bởi thế cho nên lượng khách nữ nhân cá»§a lão rất đông đảo. Những nét xấu xí như nốt ruồi, mụn cóc, vết chàm... Ä‘á»u biến mất.
Thậm chí, Tư Mã Uy còn vá dược sứt môi hoặc nâng cao sống mÅ©i xẹp cá»§a má»™t cô gái sinh ra trá»i bắt xấu.

Khi giải phẫu, Tư Mã Uy thưá»ng cho bệnh nhân uống "Ma phí tán" để tránh Ä‘au đớn.

Khi tỉnh dậy hỠthấy mình đẹp hơn xưa nên vui lòng bỠqua việc bị gian dâm. Vả lại, khai ra thì càng thêm xấu hổ, khó mà sống nổi.

Với mối quan hệ ngày càng rộng rãi, đầy ắp ân tình đến năm tứ thập thì Tư Mã Uy trở thành quân sư quạt mo của giới Hắc đạo.

Lão đã dùng cÆ¡ trí siêu phàm cá»§a mình để xếp đặc kế hoạch, tổ chức những cuá»™c đánh cướp vô cùng táo bạo, tinh vi chấn động cả triá»u đình và võ lâm. Nhưng việc này chỉ vài ngưá»i biết, trong số đó có Vu Má»™c Chân Nhân.

Tư Mã Uy rất gian ngoan ăn vụng khéo chùi mép, chẳng hỠsơ xuất.

Năm ấy, giang hồ nổi lên má»™t tổ chức cưá»ng đạo thần bí tên gá»i Huyết Mai Há»™i. Bá»n này hành sá»± cá»±c kỳ tàn ác, đã cướp cá»§a lại còn tàn sát cả gia đình nạn nhân. Äáng sợ nhất là những thá»§ Ä‘oạn tra tấn dã man để bắt khổ chá»§ phải khai ra chá»— giấu tài sản.

Chúng còn để lại hiện trưá»ng má»™t Ä‘oá hoa mai sáu cánh bằng lụa đỠnhư máu, để khoe khoang rằng đây là lãnh địa cá»§a mình.

Trong bốn mươi năm chúng đã thá»±c hiện sáu mươi vụ án lá»›n, giết hại hÆ¡n ba trăm ngưá»i và lấy Ä‘i số cá»§a cải có trị giá lên đến hai trăm vạn lượng hoàng kim.

Lá»±c lượng bá»™ đầu và công sai các tỉnh Hà Nam, SÆ¡n Tây, Hà Bắc bị triá»u đình khiển trách nặng ná» nên đã ráo riết truy lùng, rình rập Huyết Mai Há»™i chá»§. HỠđặt bẫy quanh những nhà đại phú và đã vài lần vây được con mồi nhưng lần nào cÅ©ng tóm hụt. Lý do là bản lÄ©nh cá»§a bá»n Huyết Mai Há»™i rất cao cưá»ng, nhất là tên thá»§ lÄ©nh.

Äao pháp cá»§a Huyết Mai Há»™i chá»§ đã đến mức xuất thần nhập hoá, đưá»ng Ä‘ao nhanh nhẹn, độc ác và mãnh liệt phi thưá»ng. Khi sa vào trận địa mai phục cá»§a quan quân, lão ta phóng tay chém giết phá vây mà dẫn thá»§ hạ đào tẩu an toàn. Số ngưá»i cá»§a Nha môn chết dưới tay lão cÅ©ng hÆ¡n con số má»™t trăm.

Quân triá»u đình bất lá»±c phải cầu viện đến giá»›i võ lâm, Minh chá»§ lúc ấy là Hoàng Hà Thần Côn Giả Nam Long, đệ tá»­ tục gia phái Thiếu Lâm, ông ta liá»n huy động hào kiệt Trung Nguyên tham gia việc tảo trừ Huyết Mai Há»™i.

Bảy tháng sau, chính Vu Má»™c Chân Nhân là ngưá»i tìm ra chổ ẩn thân cá»§a Huyết Mai Há»™i chá»§. Má»™t hôm ông đến ngoạn cảnh Vân Vụ sÆ¡n, ngá»n cá»±c Nam cá»§a rặng Thái Hoàng, nằm trong Ä‘iạ phận Hà Nam. Núi này có thắng cảnh nổi tiếng là "Vân Vụ giản" khe nứt sâu hun hút, quanh năm má» mịt khói sương. Má»™t buổi bình minh hoặc hoàng hôn, "Vân Vụ giản" biến thành má»™t bức tưá»ng mây đầy những mống cầu vồng rá»±c rỡ và diá»…m lệ.

Äã sáu năm má»›i quay lại thăm cảnh cÅ©, Chân Nhân ngỡ ngàng nhận ra giỠđây có má»™t tòa trang viên đồ sá»™, kín cổng cao tưá»ng, chá»…m chệ nằm trên bá» vá»±c.

Tình cá» Vu Má»™c Chân Nhân bắt gặp Diệu Thá»§ Thần CÆ¡ Tư Mã Uy Ä‘ang rá»i khá»i nÆ¡i ấy, nón rá»™ng vành sùm sụp che kín ná»­a mặt như chẳng muốn ai nhận ra.

Do biết rõ Tư Mã Uy là quân sư của giới đạo tặc nên Chân Nhân sinh lòng nghi ngỠchủ nhân của tòa trang viện tráng lệ kia. Ông ở lại Vân Vụ sơn ba đêm mà rình rập.

Cuối cùng, Chân Nhân phát hiện ra sào huyệt cá»§a Huyết Mai Há»™i chá»§. Chân Nhân liá»n xuống núi, Ä‘i thẳng lên Tổng đàn Võ lâm trên núi Quảng SÆ¡n, báo cho Giả Minh chá»§ biết. Hoàng Hà Thần Côn vui mừng khôn xiết, huy động toàn bá»™ lá»±c lượng cá»§a Tổng đàn và má»i thêm hÆ¡n trăm cao thá»§ Thiếu Lâm Tá»± mà kéo đến Vân Vụ sÆ¡n.

Bị tập kích bất ngá» bởi má»™t lá»±c lượng quá mạnh nên Huyết Mai há»™i chá»§ không thể nào địch lại. Còn việc đào vong thì vô vá»ng vì sau lưng há» là vá»±c thẳm. Rốt cuá»™c, hÆ¡n trăm gã hung thần đã phải Ä‘á»n tá»™i, kẻ bị giết, ngưá»i thì tá»± sát. Chúng biết rằng nếu bị bắt sống thì cÅ©ng không tránh khá»i án chém cá»§a triá»u đình và còn liên lụy đến gia đình, tá»§i hổ tông môn.

Riêng Huyết Mai Há»™i chá»§ thì thần dÅ©ng vô song, giết chết mưá»i thấy cao chá»§ chùa Thiếu Lâm và đả thương Minh chá»§ Giả Nam Long rồi má»›i bị đánh văng xuống vá»±c thẳm.

Cho đến tận lúc ấy, ngưá»i ta vẫn không thấy được chân diện mục cá»§a Huyết Mai Há»™i chá»§, vì lão đã kịp bịt khăn ngang mặt.

Cớ sự ấy cách nay đã hai mươi lăm năm bỗng ập vỠtrong tâm tưởng Vu Mộc Chân Nhân như tia chớp kinh hoàng, vì ông nghe được câu nói của Diệu Thủ Thần Cơ Tư Mã Uy:

- Äiá»n đại ca? Tiểu đệ không ngỠđại ca lại thoát chết dưới vá»±c thẳm "Vân Vụ giản" hóa thân thành Lư Châu Äại Hiệp và chiếm được ngôi Minh chá»§ Võ lâm. Nay đại ca có lòng thương tưởng, tiểu đệ nguyện Ä‘em chút tài má»n ra phò tá.

- Năm xưa, khi bị Giả Nam Long và bá»n lừa trá»c Thiếu Lâm đẩy rÆ¡i xuống khe sâu, lão phu may mắn sống sót, lại còn tìm được linh quả và bí kíp, lòng những tưởng mình được trá»i già á»§ng há»™. Nào ngá», khi Äiá»n SÄ© Lệ ta sắp thâu tóm được cả võ lâm thì lão Hoàng thiên chết toi ấy lại sinh lòng đố kỵ, hai lần sai Thiên Lôi giáng há»a. Phải chăng đã đến lúc lão phu phải gánh chịu quả báo cá»§a những tá»™i ác mà Huyết Mai Há»™i chá»§ đã gây ra thuở trước.

Diệu Thá»§ Thần CÆ¡ cưá»i ngặt nghẽo:

- Äại ca quả là lẩn thẩn, làm gì có trá»i hay quả báo. VÅ© trụ vận hành theo những quy luật tất nhiên, nhưng không thể tuyệt đối chính xác nên những yếu tố ngẫu nhiên vẫn tồn tại song song. Còn nếu đúng là trá»i xanh có mắt sai Thiên Lôi diệt kẻ ác thì tiểu đệ đã chết từ lâu rồi.

Äiá»n SÄ© Lệ tức Âu Dương Mẫn bán tín bán nghi, cau mày bác lại:

- Thế tại sao theo lá»i kể cá»§a Nhâm Äức Tín thì em vợ gã là Quách Tá»­ Khuê đã năm lần bị sét đánh, dù nhà cá»­a thấp hÆ¡n những cÆ¡ ngÆ¡i chung quanh.

Tư Mã Uy gật gù đắc ý, giải thích thêm:

- Việc ấy chẳng có gì là huyá»n bí cả tiểu đệ đã nhiá»u năm nghiên cứu những hiện tượng này và phát hiện ra rằng trong vài chục vạn ngưá»i sẽ có má»™t hai ngưá»i bẩm sinh kỳ lạ như gã Tá»­ Khuê. Trong cÆ¡ thể gã tiá»m tàng má»™t luồng nhân Ä‘iện mạnh mẽ hÆ¡n chúng ta. Do đó, sẽ thu hút những tia sét nếu chung quanh không có mục tiêu nào mang hấp lá»±c mạnh hÆ¡n. Phục Lôi Thần Quân Thương Vô Hoán cÅ©ng ở trong trưá»ng bợp ấy.

Tư Mã Uy nhấp há»›p trà rồi tiếp lá»i:

- Có thể là chính đại ca cũng rơi vào cảnh ấy, sau khi luyện thành "Thiết Sa thần công". Hai mươi năm ngâm mình trong thiết thủy đã khiến cơ thể đại ca nhiễm đầy chất sắt.

Âu Dương Mẫn tỉnh ngá»™, vá»— đùi cưá»i dài:

- Tư Mã lão đệ quả là kiến văn uyên bác, trí tuệ vô song, đã xua tan đám mây mù trong lòng lão phu. Nếu không có trá»i và luật nhân qua thì Äiá»n má»— còn phải sợ gì ai nữa. Chỉ cần tìm được "Tỵ Lôi thần châu" là lão phu có thể an tâm thống trị võ lâm.

Và lão bỗng nghiến răng trợn mắt:

- Äã đến lúc lão phu thiêu há»§y Thiếu Lâm Tá»± và giết sạch bá»n lừa trá»c để báo phục mối hận năm xưa.

Nghe đến đây, Vu Má»™c Chân Nhân chá»™t dạ, hiểu rằng võ lâm sắp rÆ¡i vào cảnh suối máu rừng xương. Sau Thiếu Lâm Tá»± sẽ là năm phái Bạch đạo kia, vì lá»±c lượng cận vệ Tổng đàn Võ lâm ngày ấy Ä‘á»u là cao thá»§ cá»§a há».

Má»™t kẻ ác độc và thù dai như Äiá»n SÄ© Lệ gã không bao giá» bá» qua mối hận nào dù rất nhá». Và trước mắt, ngưá»i bị nguy hiểm nhất chính là Quách Tá»­ Khuê. Bằng má»i giá, Âu Dương Mẫn sẽ phải giết chàng đỠđoạt lấy "Tỵ Lôi thần châu".
Vu Má»™c Chân Nhân rầu rÄ© rá»i Vá»ng Vân sÆ¡n, tìm chá»— nghỉ ngÆ¡i, chá» rạng sáng má»›i trở vá» Oán Thiên động.

Kể từ hôm ấy, đêm đêm Chân Nhân lén Ä‘iểm huyệt ngá»§ cá»§a đồ đệ rồi san sẻ chân nguyên. Giá»›i hạn cá»§a việc này là mưá»i năm tu vi, vượt quá thì ngưá»i cho bị tổn thá» nặng ná» và có thể vong mạng.

Tình phụ tá»­ là má»™t bản năng mãnh liệt cá»§a con ngưá»i. Tuy Chân Nhân xuất gia từ nhá», phát nguyện tu tiên song khi gần gÅ©i Tá»­ Khuê đã vô tình yêu thương chàng như con ruá»™t. GiỠđây Chân Nhân quyết định chấp nhận lìa Ä‘á»i sá»›m để há»c trò đủ công lá»±c mà đối phó vá»›i má»™t cưá»ng đạo như Äiá»n SÄ© Lệ.

Giữa tháng mưá»i Tá»­ Khuê đã hoàn tất bảy chiêu "Oán Thiên kiếm pháp". Sáng ngày mưá»i sáu khi chàng thức giấc thì phát hiện ân sư đã tá»a hóa trong thế kiết già, trước mặt đặt má»™t phong thư dày.

Tử Khuê đau lòng khóc lóc thảm thiết, rất lâu sau mới trấn tĩnh lại được, mở di thư xem.

Trong thư, Vu Má»™c Chân Nhân kể rõ lai lịch cá»§a Minh chá»§ Võ lâm Âu Dương Mẫn, cÅ©ng như sá»± phản bá»™i cá»§a Nhâm Äức Tín.

Ông cảnh báo những nguy hiểm mà Tứ Khuê sẽ gặp phải sau này, nhất là khi trở lại Hứa Xương. Chân Nhân cÅ©ng dạy đồ đệ Ä‘i tìm má»™t ngưá»i để có trợ thá»§ đối phó vá»›i kẻ thù.

Tuy nhiên, Chân Nhân tuyệt đối không tiết lá»™ việc mình hi sinh tính mạng mà tuyá»n chân nguyên. Do đó, Tá»­ Khuê hoàn toàn không biết rằng hiện nay công lá»±c mình đã tăng gấp bá»™i, hoàn thành lá»›p thứ bảy cá»§a "Thao Quang tâm pháp"








Hồi 2 : Chân nhân hý Mộ Dung
Phá quan náo quần hùng


uối tháng 10 năm ấy, có một chàng đạo sĩ trẻ cưỡi ngựa chậm rãi đi vào thành Quan Hoá, cách ranh giới Bắc Hà và Hồ Nam vài dặm.

Chàng ta có nét mặt và ánh mắt trong sáng, ngây thÆ¡ tuổi đôi mươi. Trán cao, mÅ©i thẳng. Mắt sáng miệng rá»™ng và những nét mặt đẹp cá»§a nam nhân nhưng chưa đủ để tạo nên má»™t Phan An hay Tống Ngá»c vì kèm má»™t vài khuyết Ä‘iểm đầu cá»§a mÅ©i dá»c dừa ấy hÆ¡i nhá»n, còn đôi môi cá»§a miệng rá»™ng thì khá dầy.

Tóm lại vị đạo sÄ© trẻ này có má»™t dung nhan kha khá chứ không thể gá»i là toàn mỹ nam tá»­. Tuy nhiên cổ nhân đã có câu: â€Trai tài gái sắcâ€, nên giá trị cá»§a đàn ông chẳng phải ở bên ngoài như đám hồng nhan.

Bá»™ đạo bào xanh còn lấm bụi đưá»ng chứng tá» cái kẻ muốn thành tiên kia vừa trải qua má»™t cuá»™c hành trình thiên lý. Chàng đạo sÄ© dừng cương trước Kiá»u Hương đại phạn Ä‘iếm, cẩn thận Ä‘á»c kỹ mảnh giấy lá»›n dán cạnh cá»­a quán rồi má»›i xuống ngá»±a.Trên giấy ấy ghi rằng:
“Bổn Ä‘iếm có bán cả những món chay ngon nhất Hồ Bắcâ€

Té ra chàng đạo sĩ này ăn chay chứ không phải lén phá giới khi có dịp hạ sơn.

Gia tiểu nhị hớn hở chạy ra đỡ lấy dây cương và hớn hở nói:
- Äạo trưởng cứ yên tâm món chay cá»§a bổn quán lừng danh mấy chục năm, từng được thượng tổ cá»§a phái Võ ÄÆ°Æ¡ng khen ngợi.

Chắc là gã ta không dám nói láo vì trong quán Ä‘ang hiện diện khá đông những đạo sÄ© cá»§a núi Võ ÄÆ°Æ¡ng.

Rất dá»… nhận ra đám đồ tá»­ đồ tôn cá»§a Trương Tam Phong vì thá»i ấy há» mặc đạo bào trắng, vạt áo trước và lưng áo Ä‘á»u có thêu hình thái cá»±c đồ bằng chỉ màu tím than.

Phái Hoa SÆ¡n chá»n áo xanh nhạt, hình thái cá»±c màu Ä‘en.Phái Toàn Chân chá»n đạo bào màu vàng đất. Còn Thiên Sư giáo thì chá»n đạo bào đủ màu song thêu hình bát quái bằng chỉ Ä‘en.

Riêng chàng đạo sĩ mới xuất hiện thì chẳng rõ được chi phái nào, trong đạo giáo và đạo bào không một nét thêu thùa, đầu không mũ mạo. Nhưng kiểu áo và búi tóc thì đúng là kẻ thỠTam Thanh.

Chàng ta chắc má»›i xuống núi lần đầu nên cá»­ chỉ rụt rè, thận trá»ng, ánh mắt bỡ ngỡ và đầy vẻ háo hức, tò mò.

Äám đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng trong quán cÅ©ng hiếu kỳ, chăm chú nhìn kẻ má»›i đến vì phát hiện chàng kia không cùng môn phái. Há» thắc mắc và cố Ä‘oán xem đối phương xuất thân từ cá»­a nào.

Nhưng tất nhiên những thực khách quay lưng ra ngoài thì không thấy và không để ý

Ná»n văn hoá hÆ¡n bốn ngàn năm chẳng há» giúp cho ngưá»i Trung Hoa bỠđược cái tật khạc nhổ bừa bãi. Há» thản nhiên gieo cái thứ Ä‘á»m dãi nhầy nhụa ấy chung quanh chá»— mình ngồi, nhất là trong quán.

Bởi thế cho nên sàn gạch cá»§a Kiá»u Hương đại phạn Ä‘iếm có rất nhiá»u những vệt xanh vàng nhá»›p nhúa. Tệ hÆ¡n thế nữa, có kẻ còn quăng vá» chuối xuống ná»n nhà, tất nhiên là gần vá»›i chá»— ngồi chứ không đến ná»—i ra giữa đưá»ng Ä‘i.

Nhưng khổ thay vị đạo sÄ© trẻ không môn không phái má»›i xuất hiện lại là ngưá»i ưa sạch sẽ và có thói quen quan sát rất kỹ Ä‘oạn đưá»ng mà mình sẽ đặt chân. Chàng ta nhăn mặt ghê tởm và cố tránh những cục Ä‘á»m vương vãi đầy mặt đất. Dáng Ä‘i ngập ngừng xiêu vẹo ấy khiến thá»±c khách cưá»i thầm.

Tiếc rằng lại có nhiá»u kẻ má»›i ra Ä‘á»i sinh nhầm phải ngôi sao xấu, vận mạng Ä‘en đủi thì dù có cẩn thận cách mấy cÅ©ng hoài công, khi chàng đạo sÄ© trẻ tuổi bước xéo sang mé hữu để tránh vài bãi Ä‘á»m thì tình cá» có má»™t thá»±c khách khoan khoái buông rÆ¡i cái vá» chuối, đúng vào vị trí mà bàn chân phải cá»§a chàng đạo sÄ© đặt xuống. Thế là nạn nhân trượt chân, ngã sấp mặt xuống ná»n gạch vừa dÆ¡ vừa cứng.

Giá» thì chúng ta đã biết kẻ xui tận mạng ấy là Quách Tá»­ Khuê chứ chẳng còn ai vào đây nữa. May thay, hiện nay Tá»­ Khuê đã có má»™t bản lÄ©nh võ nghệ cao siêu, phản ứng cá»±c kỳ nhanh nhẹn. Chàng lập tức vươn tay hữu, hai ngón trá» và giữa Ä‘iểm xuống mặt gạch đẩy ngược thân thể đứng lên song mảnh vá» chuối vẫn còn dính ở đế giày phải nên chân phải chàng trượt vá» phía trước, khiến ngưá»i suýt ngã ngá»­a. Tá»­ Khuê loạng choạng má»™t hồi má»›i vững tấc, mặt đỠgay vì hổ thẹn và vì tiếng cưá»i nắc nẻ cá»§a gần trăm thá»±c khách.

Tá»­ Khuê lúng ta lúng túng bước thêm ít bước đến ngồi ở má»™t bàn trống. Chàng gá»i cÆ¡m chay vừa ăn vừa ngao ngán cho cái số mạng Ä‘en như mõm chó cá»§a mình. Song chàng nhá»› lá»i dạy cá»§a ân sư và thôi không rầu rÄ© nữa.

Vu Má»™c Chân Nhân đã từng bảo rằng: â€Trong phúc có há»a nên ngưá»i đắc phúc chá»› vá»™i mừng. Trong há»a có phúc nên ngưá»i xui xẻo chá»› nên buồn. Do đó bậc Chân Nhân sống bình dị mà đợi mệnh trá»i, xem sinh tá»­, hoạ phúc, được mất chỉ là má»™tâ€.

NghÄ© đến đây chàng thanh niên nở má»™t nụ cưá»i rất tươi khiến vài vị đạo cô Võ ÄÆ°Æ¡ng phải xao xuyến. Nãy giá» há» len lén liếc nhìn vị đạo hữu lạ mặt vá»›i ánh mắt ái má»™. Chàng ta có gương mặt rất dá»… mến và má»™t vẻ rụt rè, nhút nhát khiến các nàng nữ hiệp hào khí can văn sinh lòng thương xót, muốn ra tay chỉ dạy, bao bá»c. Song há» chợt phát hiện ra rằng đối phương có nụ cưá»i đầy nam tính và vô cùng quyến rÅ©.

Phái Võ ÄÆ°Æ¡ng không cấm đệ tá»­ kết hôn nên các nữ đạo cô Ä‘ua nhau hạ sÆ¡n hành hiệp tìm cho mình má»™t tấm chồng ưng ý. Bá»n nam đạo sÄ© cÅ©ng thế,khiến cho lượng hiệp khách xuất thân từ Võ ÄÆ°Æ¡ng rất đông gây dá»±ng thanh danh môn phái ngày càng hiển hách.

Tất nhiên là những ngưá»i này xuất thân từ nhà giàu khá giả má»›i có tiá»n mua ngá»±a và lá»™ phí để tiêu xài trên đưá»ng phiêu bạt. Kẻ xuất gia chân chính thưá»ng nghèo rá»›t mồng tÆ¡i. Do đó, đại Ä‘a số hiệp sÄ© Võ ÄÆ°Æ¡ng dương danh chốn giang hồ Ä‘á»u là đệ tá»­ tục gia.

Lúc còn há»c nghệ trên núi thì há» mặc đạo bào, ăn chay, tụng kinh song khi hạ sÆ¡n thì chẳng cần giữ giá»›i. Há» mặc những bá»™ võ phục bằng gấm lụa thượng hạng nhưng vẫn chuá»™ng màu trắng hoặc tuyệt bạch và vạt áo thêu má»™t hình thái cá»±c dồ tím nhá» cỡ bàn tay. ÄÆ°á»£c làm đệ tá»­ phái Võ ÄÆ°Æ¡ng là má»™t vinh dá»± rất lá»›n.

Võ ÄÆ°Æ¡ng ẩn mình trong địa phận Hồ Bắc nên các nhà quyá»n quý giàu có Ä‘á»u gởi con em đến há»c võ. Äây cÅ©ng là má»™t kế sách lâu dài trong kinh doanh vì khi gặp nạn có thể cầu cứu phái Võ ÄÆ°Æ¡ng há»— trợ.

Äiểm khá đặc biệt cần lưu ý là số nữ đệ tá»­ tục gia cá»§a núi Võ ÄÆ°Æ¡ng rất đông, hÆ¡n hẳn các phái trong thiên hạ. Äiá»u này không khó hiểu vì nữ nhân chẳng thể múa côn, múa thương hay đánh Ä‘ao được. VÅ© khí thích hợp vá»›i há» chính là trưá»ng kiếm. Mà kiếm thuật cá»§a Trương Tam Phong thì đứng đầu võ lâm. Cho nên cả những ngưá»i ở xa Hồ Bắc cÅ©ng lặn lá»™i đến núi Võ ÄÆ°Æ¡ng xin há»c nghệ.

Những kiến thức ấy Quách Tá»­ Khuê được ân sư truyá»n thụ lại. Vu Má»™c Chân Nhân đã Ä‘em kinh nghiệm giang hồ mấy chục năm dốc vào cái đầu non ná»›t cá»§a chàng.

GiỠđây, Tá»­ Khuê thích thú quan sát những bậc anh hùng trẻ tuổi cá»§a phái Võ ÄÆ°Æ¡ng má»™t cách kín đáo, tế nhị, vì sợ há» nổi giận.

Chàng lắng nghe và biết há» Ä‘á»u từ phương xa, trở vỠđể dá»± lá»… thượng thá» bảy mươi mốt cá»§a chưởng môn nhân vào ngày đầu tháng mưá»i má»™t,tức ngày mai.

Tá»­ Khuê bất giác sinh lòng ngưỡng má»™ những bậc hiệp sÄ© trẻ tuổi ấy và ước ao được như há». Chàng chỉ ái ngại rằng võ nghệ cá»§a mình còn kém cá»i, chẳng thể vẫy vùng ngang dá»c như đám đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng kia, Tá»­ Khuê không biết rằng bản lãnh cá»§a chàng hiện nay còn cao hÆ¡n vài cao thá»§ lão thành phái Võ ÄÆ°Æ¡ng.

Vu Má»™c Chân Nhân suốt Ä‘á»i khiêm tốn, luôn bịt mặt lúc so tài vá»›i các cao thá»§ trong thiên hạ, chá»§ yếu để nghiên cứu võ thuật, nên khi thấy đủ là nhận bại và rút lui. Do đó Chân Nhân chẩng có tiếng tăm gì và rất ít ngưá»i biết bản lãnh siêu quần bạt tụy cá»§a ông.

Tất nhiên, Chân Nhân cÅ©ng không khoe vá»›i đồ đệ mình là Võ lâm Äệ nhất cao thá»§, lại còn dặn dò Tá»­ Khuê phải thận trá»ng, khiêm cung để toàn sinh.
Tá»­ Khuê cÅ©ng không tránh khá»i rung động trước vài gương mặt xinh đẹp trong đám đạo cô phái Võ ÄÆ°Æ¡ng. Chàng Ä‘ang tuổi hoa niên, lòng dá»… bị xao xuyến trước nhan sắc cá»§a nữ nhân.

Các nàng cÅ©ng phát hiện ánh mắt ái má»™ cá»§a chàng nên cÅ©ng đã ban phát vài nụ cưá»i khuyến khích khiến trái tim chàng trai khá» khạo đập liên hồi.

Tử Khuê đang ngây ngất hưởng thụ cảm giác ôn nhu ấy thì nghe cả quán kêu lên:
- Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm!

Và gần trăm đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng cả nam lẫn nữ nhất loạt đứng lên, hoan hỉ gá»i léo nhéo, chào đón vị khách má»›i đến. Kẻ thì sư huynh, ngưá»i sư đệ…om sòm cả phạn Ä‘iếm.

Cao giá»ng nhất vẫn là bá»n đạo cô, ai cÅ©ng rống lên như sợ mất phần vậy.Tá»­ Khuê bị bá» rÆ¡i chìm vào cảm giác ê chá», hụt hẫng. Chàng ngán ngẩm dõi mắt quan sát ngưá»i má»›i đến. Nhận ra Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm là má»™t nam nhân khả ái ngá»i ngá»i. Gã ta tuổi độ tam thập thân hình cao lá»›n tráng kiện và mặt mÅ©i thì đẹp như tiên, phong thái cá»§a gã hiên ngang, oai vÅ© và không kém phần văn nhã. Loại nam nhân như Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm có thể chinh phục bất cứ trái tim nữ nhân nào dù là tiết hạnh khả phong.

Tá»­ Khuê nhá» sá»± giáo huấn cá»§a sư phụ mà rành rá»t lai lịch hầu hết các cao thá»§ thành danh trong thiên hạ. Chàng hiểu Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm tên gá»i Má»™ Duy Lá»™, ba mươi hai tuổi, con nhà đại phú đất Nghi Xương. Má»™ Duy Lá»™ mang vạn lượng vàng đến bái sư, nên được chưởng môn phái Võ ÄÆ°Æ¡ng là Văn Thiện Tá»­ đặc cách nhận làm đệ tá»­ tục gia. Theo quy cá»§ cá»§a Võ ÄÆ°Æ¡ng thì há»c trò chưởng môn bắt buá»™c phải xuất gia, suốt Ä‘á»i chay tịnh.

Má»™ Duy Lá»™ có căn cÆ¡ võ há»c rất tốt, lại siêng năng cần mẫn, nên bản lÄ©nh tăng tiến mau chóng vượt xa bạn đồng môn. Sau mưá»i năm rèn luyện, võ công cá»§a gã chỉ thua Vân Thiên Tá»­ và bốn vị sư thúc. Má»™ Duy Lá»™ được xem là Ä‘oá kỳ hoa cá»§a phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, ai nấy Ä‘á»u yêu mến.

Gã hạ sÆ¡n năm hai mươi bốn tuổi, ngang dá»c giang hồ trừ gian, diệt bạo, cứu khổ phò nguy, được Ä‘á»i ca tụng là Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm.



Tóm lại, Má»™ Duy Lá»™ là kẻ da bá»c Ä‘iá»u, có đủ những Ä‘iá»u kiện tốt nhất, dung mạo, gia thế, võ công, thanh danh. Bởi vậy cho nên gã trở thành thần tượng cá»§a mấy trăm nữ đệ tá»­ chưa chồng phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, cÅ©ng như rất nhiá»u khuê nữ khác ở đất Hồ Bắc.

Khổ thay, Má»™ Duy Lá»™ lại kiêu ngạo phi thưá»ng chẳng chịu trao trái tim mình cho bóng hình nào cả. Gã luôn dịu dàng, hoà ái vá vui vẻ đón nhận nhÅ©ng hiến dâng mà không há» hứa hẹn hoặc vướng vào lưới nhện cá»§a ai. Má»™ Duy Lá»™ đã lần lượi bá» rÆ¡i vài tá nữ nhân song chẳng há» mang tiếng háo sắc hay bạc tình. Nạn nhân lặng lẽ chấp nhận thiệt thòi và còn xem Ä‘oạn ân tình ngắn ngá»§i kia là ká»· niệm khó phai. NghÄ©a là Má»™ Duy Lá»™ đã đạt đến trình dá»™ thượng thừa cá»§a nghệ thuật chinh phục đàn bà.

Tá»­ Khuê cay đắng hiểu rằng mình hoàn toàn thua sút cái gã chết tiệt Má»™ Duy Lá»™ kia. Song chàng chợt cau mày khi nhá»› lại lá»i nhận xét cá»§a ân sư. Vu Má»™c Chân Nhân đã nói thế này: â€Bậc quân tá»­ không lấy cái mình không đáng được nhận, Má»™ Duy Lá»™ là kẻ bất nhân, bất nghÄ©a nên má»›i lưá»ng gạt đám thiếu nữ ngây thÆ¡, khá» dại. Sau này thanh danh Võ ÄÆ°Æ¡ng sẽ vì hắn mà tan nátâ€.

Tá»­ Khuê thở dài tiếc cho má»™t bậc tài mạo xuất chúng chỉ vì tâm bất chính mà sa vào ma đạo, trở thành tai hoạ cá»§a nhân quần xã há»™i. Và chàng cÅ©ng thầm cao hứng, tá»± nhá»§ rằng mình hÆ¡n được đối phương ở phần nhân phẩm. Äố kỵ và so sánh là cố tật cá»§a loài ngưá»i, nhất là kẻ thanh xuân, những kẻ chưa hiểu rõ chính mình cÅ©ng như cuá»™c thế vô thưá»ng này.

Tá»­ Khuê bình tâm quan sát cái cảnh Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm tiếp xúc vá»›i đồng môn. Má»™ Duy Lá»™ có giá»ng nói trầm ấm, ngá»t như mía lùi, ngôn từ thì khôn khéo, dí dá»m, khiến ngưá»i nghe phải ngất ngây. Còn ánh mắt gã nhìn các đạo cô thì chan chứa ân tình như gá»i má»i, như hò hẹn. Vá»›i phong thái ấy, gã chẳng cần phải tán tỉnh cÅ©ng có nhiá»u nàng xuân nữ hiểu lầm mà trao trá»n trái tim non. Nhưng Má»™ Duy Lá»™ rất khôn ngoan, luôn giữ phương châm: â€làm ** chin phương, chừa má»™t phương lấy chồngâ€, nghÄ©a là gã không bao giá» dây dưa đến đám nữ đồng môn.

Sắp đến giữa giá» Ngá» thì Kiá»u Hương đại phạn Ä‘iếm có thêm vài chục thá»±c khách, Ä‘a số là đại biểu cá»§a những phái, bang há»™i lá»›n như Thiếu Lâm, Hoa SÆ¡n, Toàn Chân, Thiên Sư giáo, Võ ÄÆ°Æ¡ng.


Quang Hoá là khu thị đô duy nhất nằm gần Võ ÄÆ°Æ¡ng nên các khách khứa phải ghé đây ăn bữa trưa rồi lên núi. Nhưng cÅ©ng có những ngưá»i ở lại đây đến sáng mai, sẽ chẳng dại gì Ä‘i sá»›m để phải nuốt những món chay nhạt nhẽo và giữ vẻ trang nghiêm trên thánh địa cá»§a đạo giáo.

Khách đến chúc thá» Ä‘á»u thuá»™c hạng trưởng bối nên đám đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng phải má»™t phen khom lưng thí lá»…. Qua những lá»i xưng hô, chào há»i ấy, Tá»­ Khuê biết được thân phận cá»§a các vị khách má»›i đến. Chàng phấn khởi trố mắt nhìn những bậc cao nhân vá»›i niá»m tôn kính, định đứng lên thi lá»… song há» lại chẳng màng đến nên thôi.

Phái Võ ÄÆ°Æ¡ng Ä‘ang thá»i kỳ hùng mạnh, cùng Thiếu Lâm Tá»± nhận lá»i tôn xưng “Thái SÆ¡n Bắc Äẩuâ€. Vân Thiên Tá»­ còn là ngưá»i đứng đầu há»™i đồng Võ Lâm nên năm vị chưởng môn kia Ä‘á»u đích thân đến mừng thá». Há» gồm có:
- Äại Giác Thiá»n Sư, Phương trượng cá»§a chùa Thiếu Lâm.

- Tùng Xuân Tử, chưởng môn phái Toàn Chân.

- Trúc Lâm Tử, chưởng môn phái Hoa Sơn.

- Huyá»n Thiên Chân Quân Tương Sách, tức Trương Thiên Sư cá»§a núi Long Hổ sÆ¡n.

- Thất Bổng Cái Thạch Kính Tưá»ng, bang chá»§ Cái Bang.

Năm ngưá»i này là tôn sư các phái lá»›n nên Ä‘á»u có tuỳ tùng theo há»™ vệ, hầu hạ, cho nên nhân số má»›i lên đến hÆ¡n hai chục ngưá»i.

Kiá»u Hương đại phạn Ä‘iếm tuy chỉ có má»™t tầng song rất rá»™ng rãi, bày đủ sáu chục bàn, chẳng sợ thiếu chá»—.

Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm lập tức đến bàn cá»§a năm vị chưởng môn để vấn an. Tuy thuá»™c hàng hậu bối song gã được hỠđối xá»­ rất trá»ng hậu vì những khoản cúng đưá»ng rất lá»›n cá»§a Má»™ Dung gia trang.

Bản thân kẻ tu hành thì không cần vàng bạc nhưng sá»± tồn tại cá»§a má»™t môn phái lại đòi há»i ngân sách dồi dào.

Má»™ Duy Lá»™ đã thi hành chiến thuật â€phóng tài hoá thu phục nhân tâmâ€. Gã mua chuá»™c Há»™i đồng Võ Lâm y như mua những nàng trinh nữ trong Ä‘á»i mình. Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm không đồng hành vá»›i nữ nhân nào quá ba tháng. Trong thá»i gian ấy gã cung phụng cho nữ nhân vàng bạc, châu báu, lụa là, gấm vóc, những món ăn sÆ¡n hào hải vị và những cuá»™c du ngoạn đắt tiá»n. Không má»™t nữ nhân nào có thể từ chối những tặng vật hậu hÄ©nh ấy cả. Thích ăn ngon,mặc đẹp, Ä‘eo nữ trang chính là bản năng cá»§a đàn bà.

Nữ nhân say đắm Má»™ Duy Lá»™ vì gã tài mạo song toàn và cÅ©ng vì cảm kích trước những ân sá»§ng. Há» mê muá»™i hiến dâng để rồi nuốt lệ chia tay. Há» cắn răng chấp nhận vì Má»™ Duy Lá»™ tuyên bố trước rằng gã sẽ sống độc thân đến tuổi tứ tuần để hoàn thành lý tưởng là ngưá»i hiệp nghÄ©a cứu khổ phò nguy, giáng ma vệ đạo.

Phải chăng chính những nữ nhân kia cũng có lỗi khi để những cám dỗ vật chất xa hoa và cái đẹp mã của kẻ bạc tình mê muội?

Tá»­ Khuê Ä‘ang miên man suy nghÄ© như thế thì giật mình bởi tiếng ghế khua. Tất cả thá»±c khách đã rá»i vị trí kẻ đứng ngưá»i quỳ để đón tiếp ai đó. Chỉ có các trưởng lão chưởng môn má»›i được phép đứng, kỳ dư Ä‘á»u phải dập đầu hành lá»….

Tử Khuê nhận ra nhân vật được tôn kính cực kỳ ấy là một lão đạo sĩ áo đen cao gầy, râu tóc hoa râm, tuổi độ thất tuần. Gương mặt xương xương của lão vô cùng lạnh lẽo, còn ánh mắt thì sang quắc không kém phần lãnh đạm.

Tử Khuê bối rồi nhưng vẫn đứng lên chắp một tay nghiêng mình thi lễ theo lối đạo gia. Chàng cho rằng đối phương nhỠtuổi hơn sư phụ mình nên chưa xứng với đại lễ. Hơn nữa, song phương chẳng hỠquen biết.

Phương trượng Thiếu Lâm Tự đã lên tiếng:
- A Di Äà Phật. Bần tăng vui mừng vì được diện kiến Thánh Y. Không ngá» lão thí chá»§ lại hạ cố di giá đến chúc phúc cho Vân Thiên Tá»­ đạo huynh.

Nghe xong Tử Khuê lập tức nhớ ra lai lịch của lão đạo sĩ áo đen. Ông ta chính là Cửu Hoa Chân Nhân Cổ Sĩ Hoành, tuổi độ bảy tư.

Äầu Hạ năm năm trước, tức năm Ká»· Dậu, nhân dịp khánh hạ tân đại hồng chung cá»§a Thiếu Lâm Tá»±, chưởng môn, long đầu các phái lá»›n trong võ lâm đã đến chúc mừng, đồng thá»i bàn bạc việc tổ chức Äại há»™i Võ Lâm sang năm.

Nào ngá» má»™t ác ma bị truy tung nhiá»u năm, đột nhiên xuất hiện để báo thù. Äá»™c Tu La Äịch Thăng đã ném vào giữa khu hành lá»… má»™t quả â€Vong mệnh thần lôi†làm cho hÆ¡n trăm ngưá»i thá» hại, trong đó hầu hết là những đại nhân vật câc phái, kể cả Há»™i đồng Võ lâm.

Äá»™c Tu La bị những ngưá»i ở vòng ngoài vây chặt uy hiếp sinh mạng cá»§a lão để đổi lấy thuốc giải. Nhưng Äịch Thăng đã ngạo nghá»… tuyên bố rằng chất độc kia trên thế gian không ai giải được,rồi lão tá»± sát.

Diệu Thá»§ Thần CÆ¡ Tư Mã Uy được má»i đến song cÅ©ng phải bó tay, và các nạn nhân chỉ còn cách nằm chá» chết. Há» không chết ngay mà ngắc ngoải hàng tháng trong cảm giác Ä‘au đớn vô biên.

May thay, Cửu Hoa Chân Nhân đã lên núi Tung Sơn, đối chứng lập phương, tìm ra giải dược cứu đủ một trăm sáu mươi bốn tinh hoa của võ lâm.

Cá»­u Hoa Chân Nhân không chịu nhận bất cứ sá»± Ä‘á»n Æ¡n nào, chỉ lạnh lùng bảo rằng: â€Bần đạo chỉ cần chư vị há»c lấy đức khiêm cung như thế là đã đủâ€.

Kể từ lúc ấy, Cá»­u Hoa Chân Nhân được tôn xưng là Thánh Y và được hưởng sá»± tôn kính tuyệt đối cá»§a há»™i đồng minh chá»§. Nhưng ông ta ít khi xuống núi nên má»i ngưá»i chẳng có nhiá»u dịp để tá» ra khiêm tốn.

Nhắc lại sau khi nghe xong câu nói cá»§a Äại Giác Thiá»n Sư, Cá»­u Hoa Thánh Y phất tay áo nghiêm nghị trách:
- Äức khiêm cung hiện hữu ở trong tâm chứ không phải ở lá»… nghi lạy lục. Thi lá»… mà không lòng kính thì cÅ©ng vô ích.

Rồi ông chỉ vào Tử Khuê mà nói tiếp:
- Tiểu tử kia không quỳ, nhưng lại là kẻ chí thành.

Lá»i chê trách cá»§a Chân Nhân đã khiến các chưởng môn và đệ tá»­ cá»§a sáu phái bẽ bàng, bá»±c bá»™i nhìn cái kẻ đã được khen, khiến Tá»­ Khuê ngượng ngùng đỠmặt.

Thất Bổng Cái Thạch Kính Tưá»ng là bằng hữu thâm giao vá»›i Cá»­u Hoa Chân Nhân, dù nhá» hÆ¡n gần chục tuổi. Chính vì thế mà đệ tá»­ Cái Bang má»›i biết Cổ SÄ© Hoàng tinh thông y há»c, Ä‘i má»i đến chữa trị cho Bang chá»§ và những nạn nhân khác.

Thất Bổng Cái quá rõ tính nết quái dị cá»§a Cá»­u Hoa Chân Nhân, liá»n cưá»i khanh khách bảo:
- Này Cổ Chân Nhân!. Chẳng qua gã mũi trâu trẻ tuổi ấy không thuộc những phái đã chịu ơn ông nên chẳng thèm lạy lục đấy thôi.

Cá»­u Hoa Thánh Y lá»™ vẻ ngạc nhiên thất vá»ng:
- Thế mà ta nghÄ© môn phái Võ ÄÆ°Æ¡ng đã sản sinh được má»™t nhân tài xuất chúng, trăm năm có má»™t.

Câu này như gáo nước lạnh dá»™i vào đầu bá»n đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng Ä‘ang hiện diện.

Má»™ Duy Lá»™ là ngưá»i kiêu ngạo, bước ra vòng tay nói:
- Nhân tài núi Võ ÄÆ°Æ¡ng nhiá»u như lá mùa thu, ngay đệ tá»­ đây tuy kém cá»i song cÅ©ng tá»± thấy mình chẳng thua sút vị đạo hữu kia ở Ä‘iểm nào.

Äám nữ đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng phấn khởi cổ vÅ© cho thần tượng:
- Äúng vậy không thể thua được.

Cá»­u Hoa Chân Nhân ngắm nghía Má»™ Duy Lá»™ má»™t lúc rồi cưá»i ruồi:
- Ngươi cÅ©ng là kẻ căn có thượng phẩm, nhân tài cá»§a võ lâm. Song ngươi vì quen thói tham hoa luyến sắc nên nhân phẩm và võ nghệ Ä‘á»u sa sút. Bần đạo e rằng ngươi không duy trì nổi ba khắc khi chạm trán vá»›i con cá»p non kia.

Má»™ Duy Lá»™ bị chê bai quá cỡ như vậy nên lá»­a giận bừng bừng, mặt đỠgay, gã cưá»i nhạt đáp:
- Nếu đệ tá»­ không duy trì nổi ba khắc thì nguyện sẽ phế bá» danh hiệu Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm.

Cửu Hoa Chân Nhân lạnh lùng lắc đầu:
- Cái hư danh kia dẫu mất hay còn cÅ©ng không quan trá»ng. Bần đạo chỉ muốn ngươi bế quan vài năm, nên luyện thêm võ nghệ và tu dưỡng đạo đức, hầu sau này trở thành ngưá»i hữu dụng. Tám năm qua ngươi đã tạo nên biết bao nhiêu nghiệp chướng,sắp đến lúc nhận lấy quả xấu.

Lá»i chính khí ấy khiến toàn trưá»ng chết lặng song không cảnh tỉnh nổi kẻ u mê. Má»™ Duy Lá»™ nhếch mép cưá»i ngạo nghá»…:
- Cảm tạ bậc trưởng bối đã quan hoài. Song đệ tử tự xét mình vô tội chẳng có gì phải sợ hãi cả. Tuy nhiên đao kiếm vốn vô tình, nếu lần này lỡ tay đả thương hay sát hại vị đạo hữu kia thì xin Chân Nhân lượng thứ cho.

Äôi mắt đẹp cá»§a gã lá»™ đấy sát khí khiến Tá»­ Khuê sợ nhÅ©n cả ngưá»i. Chàng vá»™i lung túng thoái thác:
- Bẩm Cổ tiá»n bối. Äệ tá»­ là Vu Diệp, tuổi má»›i hai mươi, há»c võ công chỉ vài năm chẳng thể nào địch lại má»™t cao thá»§ lừng danh như Má»™ Duy Lá»™ thí chá»§ đây. Äệ tá»­ xin phép được cáo thoái.

Cửu Hoa Chân Nhân trừng mặt nạt:
-Khiêm tốn là Ä‘iá»u tốt song không được nhút nhát. Bần đạo đã nhìn ngưá»i là chẳng thể lầm được.

Tử Khuê rầu rĩ biện bạch:
- Tiá»n bối má»›i gặp đệ tá»­ lần đầu, làm sao biết được bản lÄ©nh cá»§a kẻ hèn này cao thấp thế nào?

Tùng Xuân Tá»­ chưởng môn phái Toần Chân ngÆ¡ ngác há»i chàng:
- Té ra ngươi và Cá»­u Hoa Thánh Y chẳng há» quen nhau sao? Thế mà nãy giá» bần đạo cứ ngỡ hai ngưá»i cố tình bày trò giá»…u cợt Má»™ Duy sư Ä‘iệt.

Tử Khuê ấp úng đáp:
- Bẩm tiá»n bối. Äệ tá»­ má»›i hạ sÆ¡n được ná»­a tháng, nào có quen biết ai.

Thất Bổng Cái phá lên cưá»i sằng sặc, nói vá»›i Cá»­u Hoa Chân Nhân:
- Này Cổ đạo huynh. Xem ra cái phép xem tướng gà cá»§a ông đã hết thá»i rồi. Sao lại nhìn gà mái ra gà trống.

Toàn trưá»ng ồ lên cưá»i khoái trá, mỉa mai Cổ SÄ© Hoàng. Nhưng Cổ Chân Nhân vẫn thản nhiên, dịu giá»ng há»i Tá»­ Khuê:
- Vu Diếp sư điệt phải chăng song thân ngươi vẫn còn.

Vu Diệp chính là đảo chuyển của Quách Tử Khuê, do chàng cầu khấn sư phụ ban cho. Tuy không xuất gia song Tử Khuê vẫn tự xem mình là một đệ tử Tam Thanh.

Tá»­ Khuê nghe há»i vậy bỡ ngỡ trả lá»i:
- Bẩm tiá»n bối. Quả đúng như thế.

Cổ Chân Nhân hài lòng, gật gù nói tiếp:
-Vậy thì ngươi hãy nhận lá»i giao đấu cùng gã Má»™ Duy Lá»™ để thá»±c hiện lòng hiếu thảo vá»›i song thân. Bất kể ngươi thắng hay bại, bần đạo cÅ©ng sẽ ban cho hai viên â€Trưá»ng Thá» Ä‘anâ€, giúp lệnh huyện đưá»ng kháng kiện và sống thá» quá chin mươi.

Tá»­ Khuê choáng váng trước đỠnghị hấp dẫn kia, tim đập thình thịch, cứ phân vân chẳng biết phải làm sao. Chàng hiểu rằng hai viên linh Ä‘an ná» cá»±c kỳ quý giá và rất cần cho cha mẹ mình. Vả lại, phụ thân chàng tuổi đã cao, thưá»ng xuyên bệnh hoạn, lòng hiếu thảo đã khiến Tá»­ Khuê bá»›t sợ hãi rụt rè há»i lại:
- Bẩm tiá»n bối. Có đúng là dẫu bại cÅ©ng được linh Ä‘an hay sao?

Cổ SÄ© Hoàng gật đầu, móc ra chiếc lá» ngá»c bước đến trao cho chàng và bảo:
- Äây là hai viên “Trưá»ng thá» Ä‘an†cuối cùng cá»§a bần đạo. Ngươi hãy giữ lấy trước để yên tâm tham chiến.

Tá»­ Khuê ngập ngừng thò tay nhận lấy cẩn thận nhét vào dải thắt lưng quần. Bá»—ng chàng nghe bên tai có tiếng ngưá»i thì thầm, nhá» như tiếng muá»—i vo ve:
- Vu Diệp sư Ä‘iệt! Bần đạo chính là Kỳ Hoàng Chân Nhân, sư thúc cá»§a ngươi đây. Nay Má»™ Duy Lá»™ đã sa vào tà đạo làm ná»™i gián cho ác ma. Do đó, sư Ä‘iệt phải vì võ lâm mà ná»— lá»±c. Ngươi hãy dùng “Thao Quang thần thứcâ€, âm thầm Ä‘iểm vào bốn huyệt Trung chu, Duy đạo, Phúc kết, Ngoại lăng trên bụng cá»§a y. Sau đó, sư Ä‘iệt bãi chiến và nhận bại.

Tá»­ Khuê cố nén ná»—i vui mừng bởi tìm được vị sư thúc hành tung kỳ bí, đúng như di ngôn cá»§a ân sư dặn dò. Äồng thá»i, chàng cÅ©ng thêm phần tá»± tin vào bản lãnh vì biết sư thúc chẳng bao giỠđưa mình vào chá»— chết. NghÄ©a là ông biết chàng có thể thắng được Má»™ Duy Lá»™. Và nếu như làm được Ä‘iá»u ấy thì quả là tuyệt diệu.

Tử Khuê nghe bầu nhiệt huyết sôi lên, khẽ gật đầu tỠvẻ đã thông suốt.

Toàn bá»™ thá»±c khách rá»i quán, kéo ra mảnh đất rá»™ng phía sau. NÆ¡i này trước đây có lẽ là vưá»n hoa song giỠđã thành chốn đậu xe và cá»™t ngá»±a. Dá»c theo hai bức tưá»ng Äông Tây là dãy chuồng ngá»±a san sát.

Năm nay tuyết rÆ¡i muá»™n song trá»i vẫn lạnh căm căm, cây cá» tiêu Ä‘iá»u xÆ¡ xác, ánh dương nhạt nhoà dù là Ä‘ang giá» Ngá».

Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm cởi chiếc áo khinh cừu trắng muốt trao cho má»™t đồng môn. Là đệ tá»­ tục gia nên Má»™ Duy Lá»™ không mặc đạo bào. Bá»™ võ phục màu nguyệt bạch, bằng gấm Hàng Châu thượng hạng, mép vạt thêu hoa văn chỉ tím ôm sát lấy thân hình cưá»ng tráng cá»§a gã và làm nổi bật lên những cÆ¡ bắp cuồn cuá»™n.

Tá»­ Khuê không có áo cừu để cởi vì đã quen vá»›i cái lạnh thấu xương cá»§a vùng núi non Tứ Xuyên. Chàng đã nhưá»ng áo lông cừu cá»§a mình cho sư phụ. GiỠđây, trong tấm đạo bào thùng thình bằng vải xấu, trông chàng chằng chút oai phong, kém xa đối thá»§.

Äứng trước má»™t cao thá»§ thành danh và cao lá»›n hÆ¡n mình, trong lòng Tá»­ Khuê không khá»i có chút lo lắng, sợ hãi. Nhất là khi bá»n đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng cứ ngoác miệng cổ vÅ© cho Má»™ Duy Lá»™. Nhưng bá»—ng Tá»­ Khuê phát hiện trong hàng ngÅ© đối phương có má»™t cặp mắt nhung huyá»n Ä‘ang nhìn mình má»™t vẻ khuyến khích, mong đợi.

Äấy là má»™t đạo cô tuổi độ đôi tám, đôi chín, đầu mÅ© vải Ä‘en, chứng tỠđã xuất gia chứ không phải tục gia đệ tá»­.

Nhan sắc cá»§a nàng ta không rá»±c rỡ, sắc sảo song ngÅ© quan Ä‘oan chính, trán cao thanh thoát .Và ánh mắt này rất sinh động, tá»±a như biết cưá»i, biểu lá»™ má»™t tính cách tinh minh, thông tuệ.

Khi nhận ra Tá»­ Khuê nhìn mình, vị tiểu đạo cô kia đã nở nụ cưá»i ấm áp rồi nháy mắt vá»i chàng.
Tử Khuê ngây ngất và nghe dũng khí hừng hực lan toả khắp châu thân. Chàng không thể để mất mặt với kẻ đã ngưỡng mộ mình.

Thá»±c ra, Tá»­ Khuê không phải kẻ hèn nhát. Chẳng qua suốt má»™t thá»i thÆ¡ ấu, chàng luôn gặp tai há»a và luôn được mẫu thân dặn dò cẩn trá»ng, nên đởm lược tiêu tan. Nay có ngưá»i này đỡ tinh thần, Tá»­ Khuê vượt qua được sá»± e dè thiếu tá»± tin, bình thản bước vào cuá»™c chiến.

Chàng rút kiếm ra, nghiêm trang dá»±ng trước mặt. Chuôi kiếm bằng đồng đã lạnh tanh vì gió đông làm tê cả lá»›p da lòng bàn tay hữu. Nhưng chính hÆ¡i thép lạnh đã biến Tá»­ Khuê thành má»™t ngưá»i khác.

Tổng cá»™ng, chàng đã có mưá»i hai năm khổ luyện kiếm thuật, nhá» ngá»™ tính cao mà đạt đến trình độ thượng thừa, tâm và kiếm hòa làm má»™t. GiỠđây, lòng chàng phẳng lặng như gương, không chút bụi tạp niệm và tất nhiên chẳng còn cảm giác sợ hãi.

HÆ¡n nữa, thanh trưá»ng kiếm này vốn là vÅ© khí tuỳ thân cá»§a mẫu thân chàng năm xưa. Trước khi rá»i bá» kiếp giang hồ, Băng Tâm Ma Nữ Kỹ Thanh Lam đã đến VÅ© Lương sÆ¡n thăm Vu Má»™c Chân Nhân và gởi bảo kiếm.

Tá»­ Khuê kính yêu từ mẫu nhất trên Ä‘á»i và hãnh diện vá» quá khứ oai hùng cá»§a bà như bất cứ đứa trẻ nào khác. Kỹ nương chỉ tiêu diệt kẻ ác và chưa há» giết lầm. Có Ä‘iá»u là thá»§ Ä‘oạn cá»§a bà quá quyết liệt, không phù hợp vá»›i đức hiá»u sinh cá»§a trá»i đất.

GiỠđây, Tá»­ Khuê không thể làm nhục lưỡi gươm hào hùng cá»§a mẫu thân. Có thể là do chưa há» gặp cưá»ng địch nên Băng Tâm Ma Nữ luôn chiến thắng. Tá»­ Khuê là ngưá»i há»c đạo tất biết vá» thịnh suy tiến thoái, không mong trở thành vô địch, song ít nhất là phải thấng ở trận đấu đầu Ä‘á»i.

Hữu xạ tá»± nhiên hương. Nhưng bản lãnh cá»§a ngưá»i kiếm sÄ© cÅ©ng tá»±a như hương thÆ¡m kín đáo cá»§a má»™t loài hoa lạ, chỉ có những cái mÅ©i tinh tế má»›i nhận ra được.

Năm vị chưởng môn nhân ngạc nhiên trước khí thế bất phàm cá»§a chàng kiếm thá»§ trẻ măng, bèn quay lại nhìn Cá»­u Hoa Thánh Y vá»›i vẻ nghi ngá».

Thất Bổng Cái vốn là ngưá»i thẳng thắn, lên tiếng há»i ngay:
- Này Cổ Chân Nhân! Gã tiểu tá»­ Vu Diệp kia là há»c trò cá»§a bậc kỳ nhân nào mà lại có bản lÄ©nh kiếm thuật cao siêu như thế. Và phải chăng ông định mượn tay y để giết Má»™ Duy Lá»™?

Cá»­u Hoa Chân Nhân nghiêng ngưá»i thì thầm vào tai ngưá»i bạn vong niên, nghe xong, Thất Bổng Cái tái mặt than:
- Chẳng lẽ có việc ấy sao?

Và Bang Chá»§ Cái Bang vá»™i Ä‘i rỉ tai bốn vị chưởng môn còn lại, ai nấy Ä‘á»u phiá»n muá»™n lo lắng.

Lúc này, Tá»­ Khuê đã xuất chiêu, theo lá»i má»i ngạo nghá»… cá»§a Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm. Chàng nhá» tuổi hÆ¡n nên có quyá»n ra tay trước.

Tá»­ Khuê không biết mình đã được ân sư truyá»n cho mưá»i tám năm tu vi, tổng cá»™ng tròm trèm ba chục năm công lá»±c, nên hÆ¡n hẳn đối phương. Bởi vậy, Tá»­ Khuê sợ thua thiệt nên đã dồn hết sức vào chiêu “Thanh Long động nguyệtâ€.

Má»™ Duy Lá»™ cÅ©ng là kiếm thá»§ tài ba nên lập tức đỠcao cảnh giác khi thấy trưá»ng kiếm cá»§a đối phương hoá thành những chiếc mống bạc và phát ra những âm thanh vun vút, rợn ngưá»i. Những hiện tượng ấy chứng tá» Vu Diệp có công lá»±c cá»±c kỳ thâm hậu và đưá»ng gươm nhanh tá»±a sao sa. Chỉ có bậc kiếm sÄ© thượng thừa má»›i tạo ra được màn kiếm ảnh, không còn thấy thân kiếm đâu nữa.

Mộ Duy Lộ càng bội phần khiếp đảm khi những chiếc mống màu bạc kia ập đến nhanh hơn gió. Nghĩa là khinh công của Vu Diệp cũng thuộc hang quán thế.

Má»™ Duy Lá»™ nghiến răng xuất chiêu “Thanh tùng nghiêng vÅ©â€, công thá»§ vẹn toàn, má»™t trong những chiêu lợi hại nhất cá»§a Võ ÄÆ°Æ¡ng kiếm pháp. Bảo kiếm trên tay gã dệt nên má»™t màn thép dày đặc và tua tá»§a những mÅ©i thép nhá»n hoắt, tá»±a như tàn lá thông sum suê, rậm rạp Ä‘ang chào đón trận mưa xuân. Núi Võ ÄÆ°Æ¡ng trồng rất nhiá»u cây tùng nên Trương Chân Nhân đã dùng tên cá»§a loài cây ấy đặt cho vài chiêu kiếm.

Song phương chạm mặt, tiếng thép ngân vang, lúc thanh tao, khi chát chúa, nối nhau không dứt. Khách quan chiến có thể thấy rõ là chín đạo kiếm quang như móng rồng cá»§a VÅ© Diệp đã bao trùm lấy chiếc tán thép xanh biếc quanh ngưá»i Má»™ Duy Lá»™.

Những chiếc mống bạc ấy đảo lộn trong không gian, liên tục vươn lên mục tiêu hoặc lượn lỠchẳng khác gì rồng thiêng giữa trăng.

Cảnh tượng này vô cùng ngoạn mục làm say đắm ngưá»i xem, song Má»™ Duy Lá»™ thì Ä‘ang sợ đến toát mồ hôi há»™t. Chiếu móng rồng thứ chín luôn thập thò uy hiếp bảy đại huyệt trên ngá»±c và bụng cá»§a gã, trong lúc tám đạo kiếm ảnh còn lại bao vây chặt chẽ, chẳng còn đưá»ng tránh né.

Nhưng may thay Má»™ Duy Lá»™ chợt phát hiện đối phương có má»™t sÆ¡ hở chết ngưá»i, liá»n mau chóng thá»c mÅ©i kiếm vào đấy. Quả nhiên Vu Diệp phải thoái bá»™, bá» lỡ chiêu kiếm.

Má»™ Duy Lá»™ phấn khởi xông lên, tấn công bằng chiêu “Thu phong xuy lạpâ€, ảo diệu và mãnh liệt phi thưá»ng. Vu Diệp lập tức bị hạ phong, rÆ¡i vào thế thá»§.

Bá»n Võ ÄÆ°Æ¡ng mừng rỡ, reo hò vang dá»™i khi thấy gà nhà Ä‘ang thắng thế. Quả đúng như vậy, Má»™ Duy Lá»™ đã hiển lá»™ thần oai, ra đòn như bão táp mưa sa khiến Vu Diệp chẳng thể phản kích được.

Nhưng hai khắc sau, dẫu xuất hạn dầm dá» mà Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm vẫn không sao đả thương được đối thá»§. Gã nóng ruá»™t tăng thêm công lá»±c, cố kết liá»…u trận đánh.

Chỉ có năm vị chưởng môn và Cá»­u Hoa Thánh Y là biết Vu Diệp Ä‘ang nhưá»ng nhịn, cam tâm chịu thế hạ phong. Dẫu chàng có giả vá» lúng túng khi chiết chiêu thì cÅ©ng không qua được mắt há». Tá»­ Khuê vốn là má»™t kịch sÄ© hạng bét. Chàng quên rằng má»™t kẻ kém tài chẳng thể duy trì hÆ¡n ba trăm chiêu mà không đổ mồ hôi.

Sau lần chạm chiêu đầu tiên Tử Khuê đã biết bản lãnh mình cao hơn Mộ Duy Lộ vài bậc, cả vỠcông lực lẫn nghỠđánh kiếm. Vì thế, chàng cố tình lộ sơ hở để đối phương phản kích. Sau đó Tử Khuê giảm bớt chân khí ở tay kiếm, thi triển yếu quyết kiên thủ nhi an, bình thản giải phá những chiêu công quyết liệt của kẻ địch.

Phòng thá»§ là sở trưá»ng số má»™t cá»§a Vu Má»™c Chân Nhân. Ông có thể cầm cá»± hàng ngàn chiêu để nghiên cứu sở há»c cá»§a đối phương. Rốt cuá»™c, kẻ ấy kiệt sức mà bá» cuá»™c, chẳng thèm đánh nữa.

Chân Nhân truyá»n thụ cái công phu ná» cho đồ đệ và Tá»­ Khuê đã từng chịu đựng được những trận đánh dài hàng canh giá». Do chàng không bị ràng buá»™c bởi lá»i thá» giá»›i sát nên trong lúc thá»­ có thể phản công khi đối phương sÆ¡ hở.

“Thao Quang thần thức†là một môn võ công diệu kì, có riêng những chiêu thuộc vỠtay tả để sử dụng phối hợp với kiếm pháp.

Tuyệt há»c cá»§a Nga Mi đạo giáo thuở xưa vốn gồm có năm môn: ná»™i công, kiếm thuật, quyá»n, chưởng, khinh công và y thuật. Lá»›p đệ tá»­ cuối cùng chính là Vu Má»™c Chân Nhân, Thạch Long Chân Nhân, Kỳ Hoàng Chân Nhân tức là Cá»­u Hoa Thánh Y. Má»—i ngưá»i đã chá»n sở trưá»ng cho mình chuyên luyện má»™t hai môn.

Nhắc lại, trận đấu này đã giúp cho Tá»­ Khuê đánh giá đúng bản lãnh vÅ© nghệ đích thá»±c cá»§a mình. Äồng thá»i chàng cÅ©ng phát hiện ra việc đã hoàn thành lá»›p thứ bảy cá»§a “Thao Quang tâm phápâ€. Khi vận vào bàn tay tả để Ä‘iểm huyệt Má»™ Duy Lá»™, chàng bàng hoàng nhận ra hai tia chân khí má» nhạt, dài độ hai gang.

Tử Khuê ngỠngợ hiểu ra, lòng vô cùng đau đớn và tiếc thương sư phụ. Chàng cố nén thương tâm, khéo léo điểm từng huyệt đạo trên bụng Mộ Duy Lộ rồi tìm cách bãi binh.

Trong giao đấu, kiếm kình cuồn cuá»™n uy hiếp da thịt nên Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm không há» phát hiện cảm giác Ä‘au nhè nhẹ khi bị Ä‘iểm huyệt. Rõ ràng là bàn tay cá»§a Vu Diệp chưa há» chạm đến ngưá»i cá»§a gã.

Khi cây hương thá»i gian sắp cháy đến khắc thứ ba thì Cá»­u Hoa Chân Nhân lên tiếng nhắc nhở. Tá»­ Khuê hiểu ý vừa giật lùi vừa nói:
- Tiểu đạo chỉ giá»i nghá» thá»§ thân, có đánh tiếp cÅ©ng không Ä‘i đến đâu, mong thí chá»§ tha cho.

Ngoài kia, Cá»­u Hoa Thánh y cÅ©ng cao giá»ng:
- Thôi đủ rồi! Bần đạo công nhận Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm đã thắng. Gã Vu Diệp này cứ như rùa rụt cổ, chẳng phản công được lấy má»™t chiêu khiến ngưá»i xem phải chán ngán.

Má»™ Duy Lá»™ Ä‘ang mệt muốn đứt hÆ¡i, mừng rỡ nhận lá»i ngay. Gã nhảy lùi lại tra gươm vào vá», ra vẻ kể cả mà khen ngợi Vu Diệp.
- Ngươi cũng là tay khá đấy. Hãy cố rèn luyện nữa nhé.

Chợt gã phát hiện giá»ng nói mình nặng nhá»c, thiếu hÆ¡i và toàn thân bải hoải, nhá»›p nhúa mồ hôi, liá»n sượng sùng im bặt.

Tử Khuê hiểu thấu tim đen đối phương.
- Tiểu đạo luyện “Äồng Tá»­ côngâ€, không gần nữ sắc nên rất ít mồ hôi.

Mộ Duy Lộ tưởng thật, thầm nghĩ:
- Có lẽ ta phải sống Ä‘iá»u độ lại má»›i được.

Nhưng hình bóng mỹ miá»u cá»§a Äông Nhạc Tiên Hồ hiện ra đầy cám dá»—, khiến gã hiểu rằng mình không thể giảm bá»›t thú phong lưu. Ngưá»i đàn bà ấy là báu vật số má»™t thế gian, mỵ lá»±c mê hồn, chỉ nghÄ© đến lòng đã nghe rạo rá»±c. Gã say đắm nàng ta đến mức sắn sàng bán cả hồn phách cho qá»§y dữ.

Vài ngày sau, Quách Tá»­ Khuê sang đến địa phận Hà Nam, ghé vào huyện Trình ngá»§ má»™t đêm. Huyện Trình nằm giữa Ä‘oạn đưá»ng từ Quang Hoá Ä‘i Nam Dương.

Äây là má»™t trong những trưá»ng hợp hiếm hoi mà tên cá»§a má»™t dòng há» trở thành tên địa phương.

Số là thế này ngày trước, khi Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương tấn công thành Nam Dương thì gặp sá»± kháng cá»± quyết liệt cá»§a quân Mông Cổ. Thành Nam Dương cá»±c kì kiên cố và ngưá»i Mông thì giá»i nghá» cang tiá»…n. Do đó, Chu Nguyên Chương hao binh tổn tướng rất nhiá»u, vây hãm thành hàng tháng mà không sao phá được.

Lúc ấy, bá»—ng có má»™t thế hào ở vùng ranh giá»›i Hồ Bắc-Hà Nam mang gia đình đến há»— trợ quân Minh. Ngưá»i này há» Trình, chuyên nghá» nuôi ong lấy mật.

Vùng đất từ phía Nam thành Nam Dương đến Quang Hoá nằm trong vùng lưu vá»±c cá»§a hai con sông Bạch Hà và Doan Hà nên rất phì nhiêu. Ngày đó rừng ở huyện Trình còn rất nhiá»u, lại gồm toàn những cây có hoa, nên nghá» nuôi ong vô cùng phát đạt và dòng há» Trình làm nghá» này lâu Ä‘á»i nhất.

Tổ phụ há» Trình đã mang đến Nam Dương năm mươi đàn ong độc và Ä‘iá»u khiển chúng dá»… dàng như ngưá»i ta dạy chó vậy. Mấy vạn con ong vàng Ä‘en vằn vện ấy đã vô hiệu hoá bá»n cung thá»§ Mông Cổ trên mặt thành nên quân Minh ung dung cá»± má»™c phá cá»­a mà vào.

Chu Nguyên Chương vui mừng vô hạn liá»n ban cho Trình Phú Thứ tước Hoàng Phong Hầu và đất Ä‘ai. Sau này, khi thống nhất được giang sÆ¡n, phân chia địa giá»›i hành chính, huyện Trình đã được thành lập, trá»±c thuá»™c phá»§ Nam Dương, tỉnh Hà Nam.

Äấy là chuyện xa xưa, giỠđây ngưá»i kế thừa cá»§a há» Trình là Nữ Hầu tước Trình Thiên Kim, tuổi độ hăm ba.

Trình tiểu thư vẫn tiếp tục nghỠnuôi ong mât, song lại còn tổ chức ra một bang hội lấy tên là Hoàng Phong bang. Và đây là bang hội nhỠduy nhất không thèm đóng góp cho ngân quỹ của Tồng đàn Võ Lâm.

Âu Dương Mẫn vô cùng cay cú song phải lá» Ä‘i vì cái tước Hầu cá»§a Trình Thiên Kim, cÅ©ng như những đàn ong độc đáng sợ. Vị nữ Hầu tước ấy chẳng thể dùng độc mà ám toán như đã làm vá»›i vài ngưá»i khác. Còn như vu oan giá hoạ thì cÅ©ng chẳng được vì quan lại địa phương Ä‘á»u là ngưá»i há» Trình.

Sáng mùng sáu tháng mưá»i má»™t, Tá»­ Khuê rá»i huyện Thành Ä‘i vá» hướng Nam Dương xế chiá»u hôm sau thì đến Bạch Ngưu trấn. Äây là nÆ¡i mà Hầu phá»§ và tổng đàn Hoàng Phong bang toạ lạc. Quanh trấn toàn là rừng xanh và trảng cỠđầy hoa, chốn kiếm ăn cá»§a hàng ngàn đàn ong mật. Mật đắt hÆ¡n gạo nên cư dân trong trấn chẳng thèm trồng lúa cứ việc bán mật mà mua ngÅ© cốc từ địa phương khác.

Tuyết bắt đầu rÆ¡i lất phất nên ai nấy Ä‘á»u co ro trong áo bông áo kép, đầu đội mÅ© lông hoặc nón rá»™ng vành. Mặc nhiên là chẳng ai muốn ra đưá»ng trừ phi có việc cần.

Vậy mà cạnh chiếc cổng đá đồ sá»™ phía nam Bạch Ngưu trấn có mặt hÆ¡n tám ngưá»i cứ đứng phÆ¡i mình, mắt hướng vá» phía hướng nam vá»›i vẻ đợi chá», sốt ruá»™t.

Há» gồm bốn nam, bốn nữ tay cầm cá», lá»ng, chiêng, khánh, có lẽ Ä‘ang chỠđể tiếp đón má»™t thượng khách nào đó. Thỉnh thoảng, gió bấc lại thổi tung lá đại kỳ ná»n vàng á»§ rÅ©, ẩm ướt, để lá»™ ba chữ màu Ä‘en: “Hoàng Phong bangâ€. Y phục cá»§a tám ngưá»i ấy cÅ©ng có màu vàng sậm, thắt lưng Ä‘en.

Trong đám ngưá»i cao niên nhất là má»™t lão nhân tuổi quá sáu mươi, râu ba chá»m Ä‘iểm bạc. Ông nhăn mặt cằn nhằn:
- Lạ thá»±c! Trương Thiên Sư đã hứa rằng sau ngày khánh thá» Văn Thiên Tá»­ sẽ đích thân Ä‘i hoặc cá»­ đệ tá»­ giá»i nhất cá»§a mình đến đây, sao giá» vẫn chưa thấy nhỉ.

Bá»—ng đôi mắt diá»u hâu cá»§a lão sáng lên khi phát hiện bóng dáng má»™t kỵ sÄ© Ä‘ang Ä‘i đến. Lão hồi há»™p nói vá»›i bảy ngưá»i kia:
- Có lẽ là khách đã đến, các ngươi mau chuẩn bị đi.

Kỵ sĩ áo xanh đang gột tuyết ấy đã đến nơi. Gã ta không mặc áo cừu nên ai cũng thấy rõ bộ đạo bào thùng thình thêu thùa hình Bát Quái.

Lão nhân râu ba chòm cau mày lẩm bẩm:
-Gã tiểu đạo sÄ© này tuổi má»›i đôi mươi, chẳng lẽ lại là đệ tá»­ có pháp thuật cao cưá»ng nhất cá»§a Trương Thiên Sư. Hay là tài không đợi tuổi? Vả lại, pháp thuật cao thấp là do đạo hạnh, hoặc công lao tu hành kiếp trước, chứ đâu phải võ thuật mà cần nhiá»u năm khổ luyện.

Lão tự an ủi mình như thế rồi bước ra chặn đầu ngựa của lữ khách, cung kính vòng tay thi lễ:
- Lão phu là Trình Kiếm Các, phó bang chá»§ Hoàng Phong bang. Dám há»i phải chăng đạo trưởng từ Võ ÄÆ°Æ¡ng sÆ¡n đến?

Ngưá»i bị há»i chính là chàng trai xui xẻo Quách Tá»­ Khuê cá»§a chúng ta. Tá»­ Khuê ngỡ ngàng chắp má»™t tay lên ngá»±c, cúi đầu đáp lá»… và đáp:
- Bẩm lão thí chủ!Tiểu đạo Vu Diệp đúng là từ nơi ấy đến.

Lòng chàng rất ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao đối phương lại biết việc ấy.

Trình Kiếm Các mừng rỡ há»i thêm má»™t cách xã giao:
- Chẳng hay ngá»c thể lệnh Giáo chá»§ có an khang hay không?

Câu này cÅ©ng giống như cái cách mà ngưá»i ta há»i thăm sức khoẻ phụ mẫu cá»§a nhau vậy.
Sau khi được Tá»­ Khuê cho biết đương kim Minh chá»§ Âu Dương Mẫn là lão ác ma Huyết Mai Há»™i chá»§ năm xưa. Há»™i đồng Võ lâm vô cùng lo lắng. Há» khẩn khoản má»i Cá»­u Hoa Thánh Y đứng ra chá»§ trì đại cuá»™c, tìm cách tiêu diệt đại hoạ cho võ lâm. Cổ SÄ© Hoàng là ngưá»i tài trí, Ä‘a mưu túc kế lại giá»i y thuật, quả xứng là lãnh tụ cá»§a phe Bạch đạo trong sá»± nghiệp giáng ma.
Cá»­u Hoa Chân Nhân đã nhận lá»i nên Tá»­ Khuê cÅ©ng được xem trá»ng vì là sư Ä‘iệt. Phần Trương Thiên Sư thì càng yêu mến Tá»­ Khuê khi biết chàng là đệ tá»­ duy nhất cá»§a Vu Má»™c Chân Nhân. Trương Thiên Sư đặc biệt kính mến Chân Nhân, xem ông là bậc Äịa Tiên.
Thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm hiện nay cá»§a Tá»­ Khuê, Trương Giáo chá»§ đã hăng hái giúp đỡ bằng cách ban cho chàng má»™t tỠ“Äạo Ä‘iệpâ€. Từ nay Tá»­ Khuê sẽ mang thân phận đệ tá»­ Thiên Sư Giáo, đánh lạc hướng kẻ thù.
Vì vậy, giỠđây chàng mặc áo đạo bào thiêu hình Bát Quái và phải ngượng ngùng đáp Trình Kiếm Các như sau:
-Äa tạ lão thí chá»§. Gia sư vẫn bình an.
Cho rằng đã đón đúng ngưá»i, Trình lão hân hoan ra hiệu cho thá»§ hạ. Thế là ban âm bốn nữ ấy vá»™i khua chiêng gõ khánh á»m tá»i và mang lá»ng đến che đầu cho khách.
Phần Trình phó bang chá»§ thì nắm lấy dây ràng mõm ngá»±a mà dắt vào trấn. Tá»­ Khuê như ngưá»i rÆ¡i từ cung trăng xuống. Chẳng biết phải phản ứng thế nào, đành bấm bụng để mặc bá»n Hoàng Phong bang thá»±c hiện nghi lá»… đón khách.
Bách tính ở hai bên đưá»ng nghe tiếng chuông khánh vang rần, biết ngay rằng Hầu phá»§ đã má»i được đại pháp sư đến. HỠùa ra xem, đứng chật cả vệ đưá»ng kính cản vái dài, dù lòng thì tá»± há»i liệu cái gã đạo sÄ© mặt búng ra sữa kia có bá» cá»§a chạy lấy ngưá»i như những pháp sư khác hay không?
Bang chủ Hoàng Phong bang tức Nữ Hầu tước Trình Thiên Kim đã bị qủy ám ba tháng nay. Thầy thuốc lắc đầu, còn các hòa thượng, đạo sĩ quanh vùng thì tuyên bố bỠnghỠtróc quả.
Ngưá»i trong Bạch Ngưu trấn vẫn lén gá»i Trình Thiên Kim là Trình Giảo Kim. Chẳng phải vì nàng ta có râu hoặc sá»­ dụng búa làm vÅ© khí, mà vì Nữ Hầu tước ấy tính nóng như lá»­a. Và khi nàng đã nổi nóng thì còn dữ dằn hÆ¡n cả Thiên Lôi, toàn trấn phải đóng chặt cá»­a nếu không muốn bị mang hoạ. Tuy nhiên, lúc bình thưá»ng, Thiên Kim lại cá»±c kỳ nhân hậu, rá»™ng rãi và dá»… thương. Do tính nết như thế nên đến tuổi hai mươi ba mà Trình tiểu thư vẫn chưa chồng. Khi nàng lâm bênh, bị nhốt chặt trong trang, dân trong trấn má»›i biết há» Ä‘á»u yêu mến nàng. Ngay cả những kẻ từng là nạn nhân cÅ©ng vậy. Thiên Kim luôn bồi thưá»ng cho khổ chá»§ vá»›i giá gấp ba. Bởi vậy, ai cÅ©ng mong cho nàng sá»›m lành bệnh.
Nhắc lại, Tá»­ Khuê ngồi ngây ngưá»i như tượng gá»— trên lưng ngá»±a, đỠmặt, tía tai vì ánh mắt tò mò hoặc giá»…u cợi cá»§a dân chúng. Chàng tá»± nguyá»n rá»§a thầm cái số mạng Ä‘en đủi cá»§a mình và thở dài phó mặc.
Lát sau, Ä‘oàn ngưá»i đã vỠđến phá»§ Hầu tước, ở giữa trấn cÆ¡ ngÆ¡i này rất rá»™ng lá»›n, đầy nét cổ kính nhưng không Ä‘iêu tàn vì được tôn tạo má»—i năm, dù đã hÆ¡n trăm tuổi.
Sân trước cá»§a Hầu phá»§ rá»™ng thênh thang và sâu thăm thẳm, khiến khách phải má»i chân má»›i vào đến toà khách sảnh.
Hầu tước lão phu nhân, mẹ cá»§a Trình Thiên Kim ra tận cá»­a đại sảnh để đón khách. Ãnh mắt bà cÅ©ng lá»™ vẻ thất vá»ng khi thấy vị pháp sư này còn quá trẻ.
Sauk hi chá»§ khách đã an toạ bên bàn bát tiên, lão thái lập tá»±c trình bày việc ái nữ bị quá»· ám nên bà má»›i cho ngưá»i mang thư và lá»… vật đến Long Hổ sÆ¡n, nhá» Trương Thiên Sư giúp đỡ cứu con gái bà.
Nghe xong, Vu Diệp tá hoả tam tinh,không ngá» lại rÆ¡i vào cảnh ngá»™ éo le này. Vu Má»™c Chân Nhân sư phụ chàng không há» dạy há»c trò những phép yếm ma trừ qá»§y, hoặc nghi thức cúng bái nhưỡng tai, kỳ phúc. Lãnh vá»±c này vốn là cá»§a Thiên Sư giáo.
Nay Tá»­ Khuê đã nhận mình là đệ tá»­ cá»§a Thiên Sư giáo thì chẳng thể bảo rằng không biết trấn yêu, hàng quá»·. HÆ¡n nữa ánh mắt thiết tha cầu khẩn vì những giá»t lệ trên gương mặt nhăn nheo cá»§a Trình lão thái đã khiến chàng không thể thoái than.
Tá»­ Khuê ngồi chết lặng, miên man suy nghÄ© cách giải quyết ổn thoả, thì má»™t ká»· niệm xưa hiện vá». Năm ấy chàng được mưá»i lăm tuổi, Vu Má»™c Chân Nhân nhận được thư cá»§a bằng hữu liá»n khăn gói Ä‘i thăm, dặn dò há»c trò ở nhà không được biếng nhác luyện võ. Chàng chẳng thể sang ngá»§ chung vá»›i tỳ nữ Tiểu Loan nên đành phải ở má»™t mình trong đạo am. Chàng sợ ma và đã ngượng ngùng thú nhận vá»›i ân sư. Chân nhân phì cưá»i và nghiêm nghị bảo: “Ngươi vốn là Bạch Hổ Äế Quân giáng phàm, khi gặp yêu ma quá»· quái thì chỉ cần trợn mặt nạt lá»›n má»™t tiếng là xong, sao lại phải sợâ€. Nhá» câu nói ấy mà Tá»­ Khuê không còn sợ ma nữa.
GiỠđậy, khi nhá»› lại chuyện xưa, chàng bá»—ng muốn thá»­ má»™t phen, xem lá»i sư phụ có đúng hay không. Chàng sẽ tận lá»±c và nếu có thất bại thì chá»§ nhà cÅ©ng chẳng thể trách được.
Nghĩ thế nên Tử Khuê bình tâm lại, nói với lão Hầu Tước phu nhân:
-Bần đạo mong thí chủ nói rõ bệnh tình của lệnh ái hiện nay.
Trình lão thái sùi sụt kể:
-Kim nhi hiện Ä‘ang bị nhốt trong má»™t toà nhà lá»›n phía sau Hầu phá»§. Ban ngày thì nó hiá»n lành, ngây dại, để yên cho bá»n nữ tỳ chăm sóc. Nhưng cứ từ đầu canh hai trở Ä‘i thì Kim nhi phát cuồng, đánh Ä‘uổi má»i ngưá»i ra khá»i nÆ¡i ấy và múa quyá»n cho đến lúc gà gáy sang, cứ như phải tá»­ chiến vá»›i ai vậy? Khi lão thân má»i pháp sư, hoà thượng đến lập đàn tróc yêu thì Kim nhi xông ra đánh cho há» bươu đàu sứt trán.
Tử Khuê cau mày bảo:
- Những hiện tượng ấy không chứng minh lệnh ái bị quỷ ám mà có thể là mắc một thứ tâm bệnh nào đấy.
Phó bang chá»§ Hoàng Phong bang, Trình Kiếm Các nhăn nhó đỡ lá»i chị dâu:
- Äạo trưởng không biết đấy thôi, Kim nhi chỉ giá»i đánh kiếm pháp, còn quyá»n thuật thì rất kém. Thế mà lúc nó nổi Ä‘iên ngay lão phu cÅ©ng chẳng địch lại. HÆ¡n nữa, Kim nhi lại nói bằng giá»ng nam nhân già nua, thưá»ng vá»— ngá»±c tá»± xưng mình là Vô Äịch Quyá»n Vương. Có lẽ oan hồn cá»§a lão chết toi ấy đã nhập vào con bé.
Tá»­ Khuê đã phóng lao thì phải theo lao, chẳng thèm lo lắng nữa. Chàng nghe bụng sôi sùng sục liá»n ngượng ngùng nói:
- Mong chư vị cho bần đạo một bữa cơm chay. Tối nay bần đạo sẽ tiến hành ngay việc hàng yêu.
Trình lão thái vui vẻ đáp:
- Lão thân quả là vô ý. Sẽ cho ngưá»i dá»n cÆ¡m ngay để chân nhân dùng. Nhưng xin há»i vật cúng tế gồm những gì để lão thân chuẩn bị.
Tử Khuê sượng sùng đáp:
- Bần đạo trị qủy bằng đạo hạnh chứ không bằng bùa chú, kinh kệ, xin lão thí chủ chớ bận tâm.
Phương pháp này khác xa những ngưá»i đến trước khiến Hầu tước lão phu nhân bá»™i phần tin tưởng hân hoan đưa bậc Chân Nhân xuống phòng ăn.
Äầu canh hai đêm ấy, Tá»­ Khuê và phe chá»§ nhà có mặt ở vưá»n hoa lá»›n, phía sau Hầu phá»§. Cuối vưá»n hoa là má»™t toà nhà gạch, được vây quanh bởi bức tưá»ng thấp ngay ngá»±c, biệt lập vá»›i chung quanh. Äây là nÆ¡i Trình Thiên Kim luyện võ và há»™i há»p vá»›i những đầu lÄ©nh Hoàng Phong bang, có tên là Tụ NghÄ©a sảnh.
Tổng đàn của bang hội nhỠbé này nằm trên mảnh đất mé hữu Hầu phủ và thông với nhau ở phần đuôi.
Trước giá» bị Ä‘uổi ra, tỳ nữ Hầu phá»§ đã thắp sáng mưá»i ngá»n đèn toạ đăng để ngưá»i ngoài có thể quan sát những diá»…n biến trong Tụ NghÄ©a sảnh.
Suốt ba tháng nay, đêm nào bá»n tỳ nữ cÅ©ng phải thay phiên, túc trá»±c bên ngoài Tụ NghÄ©a sảnh nhìn qua cá»­a chính và những ô cá»­a sổ, cánh lợp pha lê, để theo dõi động tÄ©nh cá»§a Trình Thiên Kim. Trình lão thái cÅ©ng thưá»ng xuyên chống gậy mà đến đây khóc lên trước cảnh ái nữ múa quyến như Ä‘iên dại, y phục ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rÅ© rượi.
Tối nay, bà hăng hái dẫn vị pháp sư trẻ tuổi tiến vào Tụ Nghĩa sảnh. Cạnh bà là Trình Kiếm Các, em hỠthúc bá của lão Hầu tước. Và theo sau bà là hai chục tỳ nữ cầm đuốc, cũng là đệ tử Hoàng Phong bang.
Nhưng khi Ä‘oàn ngưá»i Ä‘i được ná»­a sân gạch, còn cách thá»m hiên Tụ NghÄ©a sảnh hai ba trượng thì từ trong cá»­a sảnh rá»™ng mở kia có má»™t luồng gió mạnh như bão tố thổi ra. Äạo cuồng phong này lạnh thấu xương, cuốn những bông tuyết Ä‘ang rÆ¡i, thổi tắt hai chục cây Ä‘uốc trong tay bá»n tỳ nữ và mạnh đến mức đẩy Trình lão thái ngã ngá»­a. Trình Kiếm Các kinh hãi đỡ chị dâu và quát má»i ngưá»i lùi lại.
Nhưng gã đạo sÄ© trẻ Vu Diệp Chân Nhân vẫn thản nhiên dấn bược, cứ như chẩng há» có luồng gió nào cả. Äiá»u đáng ngạc nhiên là bá»™ đạo bào cá»§a Vu Diệp cÅ©ng không lay động nghÄ©a là ngá»n quá»· phong kia không chạm được vào ngưá»i chàng ta.
Trình lão vô cùng khâm phục, chỉ cho chị dâu xem và bảo:
- Äại tẩu có thấy không. Không ngá» Vu Diệp còn trẻ mà pháp lá»±c đã cao siêu dưá»ng ấy. Hèn chi tuổi gã má»›i đôi mươi mà đã được phong làm â€chân nhânâ€. Xem ra Kim nhi có cÆ¡ may thoát nạn rồi.
Hầu tước phu nhân cũng khấp khởi mừng, song vẫn chưa hoàn hồn nên chỉ gật đầu.
Lúc này, Tá»­ Khuê đã bước qua cá»­a sảnh. Chàng Ä‘ang ngÆ¡ ngác nhìn quanh toà nhà rá»™ng rãi và trống trÆ¡n để tìm ngưá»i bệnh thì nghe tiếng khan khan ngạo nghá»…:
- Té ra ngươi là má»™t gã nhãi ranh há»c đòi làm thầy pháp bắt ma. Nhưng lão phu đây lúc còn sống đã không sợ trá»i sợ đất, khi thành quá»· cÅ©ng cóc nể ai. Nếu ngươi giá»i quyá»n thuật hÆ¡n thì Lá»— má»— má»›i cúi đầu tuân phục.
Câu nói vừa dứt thì từ trên xà ngang Tụ NghÄ©a sảnh có ngưá»i nhảy xuống, đứng đối diện Tá»­ Khuê, cách chừng hÆ¡n trượng. Äấy là má»™t nữ lang võ phục xanh, tóc búi theo kiểu nam nhân, mặt trái xoan vá»›i ngÅ© quan thanh tú, da dẻ trắng xanh vì đã gần trăm ngày không ra khá»i cá»­a.
Ãnh mắt này tá» sáng rá»±c rỡ uy nghiêm, hai chân đứng dang rá»™ng như đàn ông chẳng kín đáo chút nào cả. Tức cưá»i thay, nàng ta còn đưa tay vuốt râu cằm dù chẳng có cá»ng nào.
Nghe đối phương đòi tá»· quyá»n, Tá»­ Khuê cÅ©ng vững bụng. Chàng phì cưá»i chế giá»…u:
- Lão khoái vuốt râu sao không tìm kẻ già nua mà nhập vào, lại chá»n chi má»™t nữ nhân cằm trÆ¡n láng.
Trình Thiên Kim bực bội chửi đổng:
-Con bà nó. Lão phu Ä‘ang yên phận làm Phán Quan dưới âm ty bá»—ng phát hiện tóc cứ rụng dần và da dẻ thì ngứa ngáy. Lão phu liá»n rá»i: “Quá»· môn quanâ€, thăm lại má»™ phần thì má»›i biết con bé Trình Giảo Kim này xây buồng tắm gần đấy và xả nước đúng vào quan tài cá»§a lão phu. Cái thứ nước ô uế ấy thì ngưá»i sống còn sợ chứ đừng nói ngưá»i chết. Bởi vậy, lão phu má»›i cố tình đầy Ä‘oạ ả cho bõ ghét.
Tá»­ Khuê cố nén cưá»i, tá»§m tỉm bảo:
- Lỗ Phán Quan hành hạ nàng ta ba tháng chắc cũng đã hết giận. Thí chủ cứ vỠlại âm ty, để việc còn lại cho bần đạo lo liệu.
Vô Äịch Thần quyá»n lắc đầu đắc ý đáp:
- Lão phu là ngưá»i công bằng, sòng phẳng, ân oán phân minh. Ả phóng uế vào đầu lão phu má»™t năm thì cÅ©ng phải chịu khổ ngần ấy thá»i gian. Nếu muốn lão phu tha ngay cho ả há» Trình thì ngươi phải thắng được Lá»— má»— cái đã.
Lúc này bá»n Trình lão thái cÅ©ng tỳ nữ vẫn còn đứng ngoài sàn gạch, không sao vượt qua được luồng quái phong mãnh liệt. HÆ¡n nữa, trên dãy hành lang xung quanh Tụ NghÄ©a sảnh có những bóng trắng lượn lá» khiến đám nữ nhân sợ đến nhÅ©n cả ngưá»i. Ngay má»™t bậc cao thá»§ lão thành như Trình Kiếm Các rợn tóc gáy, chẳng dám tiến lên.
Ở vị trí ngoài ba trượng, hỠkhông hỠbị quái phong chạm đến và có thể nhìn nghe thấy những gì xảy ra trong sảnh. Do đó, hỠđã hiểu ra được nguồn căn bệnh của Trình tiểu thư. Trình lão thái nghe hồn ma đòi đánh nhau với Vu Diệp Chân Nhân thì hoảng hốt thét lên:
- Mong đạo trưởng nhẹ tay, đừng gây thương tích cho Kim nhi.
Trình Kiếm Các cưá»i khổ, bảo chị dâu:
- Äại tẩu đã lo lắng vô ích. Ngay tiểu đệ là kẻ mang danh Phá SÆ¡n Quyá»n mà còn bị hồn ma lão há» Lá»— trong xác Kim nhi đánh cho liểng xiểng, thì gã đạo sÄ© trẻ kia làm sao sống sót nổi. Không chừng gã bị trá»ng thương hay bá» mạng, khiến chúng ta đắc tá»™i vá»›i Thiên Sư Giáo đấy.
Trình lão thái bối rối đáp:
- Tam đệ có lý. Nếu Vu Diệp Chân Nhân chết thì Trương Thiên Sư sẽ kiện cáo đến cùng. Lão ta được Thiên Tá»­ tôn kính tất thừa sức ép tá»™i Hầu phá»§. Tam đệ mau gá»i Vu Diệp Chân Nhân ra Ä‘i.
Trình Kiếm Các gật đầu, vận công quát lớn:
- Xin đạo trưởng hãy rút lui, quyá»n thuật cá»§a lão quá»· ấy rất lợi hại. HÆ¡n nữa, đạo trưởng không được phép đả thương Kim nhi.
Tá»­ Khuê nghe xong câu ấy liá»n bỠý định tá»· võ vá»›i Lá»— Phán Quan. Song trước khi rút lui, Tá»­ Khuê cố gỡ gạc chút thể diện, đồng thá»i kiểm nghiệm xem mình có đúng là thần tiên giáng phàm hay chăng? Chàng trợn mắt chỉ vào Trình Thiên Kim mà nạt lá»›n:
- Lỗ Phán Quan. Nếu lão không mau trở vỠâm phủ thì chớ trách bổn Tinh Quân độc ác.
Nào ngỠđối phương chẳng chút sợ hãi ôm bụng cưá»i sặc sụa khiến Tá»­ Khuê xấu hổ, ngượng đến chin cả ngưá»i. Cưá»i xong, ả giai nhân bị quá»· ám kia khạc xuống ná»n gạch má»™t bãi Ä‘á»m to tướng vô cùng gá»›m giếc, rá»™i ngạo mạn nói:
-Bổn Phán Quan là chức sắc chốn Diêm cung chứ nào phải bá»n qá»§y tép riu mà ngươi hòng doạ nạt. Tinh Quân cái khỉ mốc.
Tử Khuê không ngỠmình bị hố to, mới khai trương nghỠthầy pháp mà đụng ngay phải quỷ dữ. Chàng nhủ thầm rằng mạng mình vẫn còn đen như lông chó mực, làm gì cũng chẳng thành.
Nhưng Tá»­ Khuê chưa kịp hàt bài “tẩu mã†thì đối phương đã như cÆ¡n lốc ập đến tấn công. Trong lúc bất ngá», Tá»­ Khuê đã phản ứng bằng cách đảo bá»™ tránh né. Thế là Lá»— Phán Quan chiếm ngay vị trí cá»­a ra rồi từ đấy đánh ngược vào.
Tử Khuê lúng túng thi triển “Thao Quang thân pháp†mà tránh đòn. Lỗ Phán Quan đánh hụt tám chín chiêu giận giữ gầm vang như sấm và hăm doạ:
- Nếu ngươi cứ tiếp tục bỠchạy thì lão phu sẽ móc mắt con tiện tỳ Trình Giảo Kim này ra đấy.
Lão oán ghét kẻ đã ngày ngày thải cái thứ nước đủ mùi vị và màu sắc cá»§a đàn bà vào hài cốt mình nên luôn gá»i Nữ Hầu tước là Trình Giảo Kim, má»™t lão ngốc thá»i ÄÆ°á»ng.
Tử Khuê nghe vậy nên không dám bỠchạy nữa, đình bộ tiếp chiêu. Chàng cũng đã nghĩ ra cách dung phép “Cương ty phất huyệt†để đối phó mà không mạo phạm đến thể xác Thiên Kim.
Lá»— Phán Quan cao hứng Ä‘em sở há»c lúc còn sống ra thi thố. Quyá»n pháp cá»§a lão cá»±c kỳ ảo diệu, biến hoá khôn lưá»ng, đáng gá»i là tuyệt há»c hãn thế.
Lão ngứa nghỠđòi tá»· võ chứ chẳng phải là muốn giết ngưá»i nên ra sức không nhiá»u. Sau vài chục chiêu, thấy đối phương chẳng há» nao núng, lão tăng dần lá»±c đạo và xuất những chiêu ác liệt hÆ¡n, quyá»n phong xé gió vù vù, song quyá»n song cước nối nhau ra đòn liên miên bất tuyệt. Tiếng da thịt, xương cốt chạm nhau không vang rá»n hay chát chúa như sắt thép mà chỉ “lịch bịch, bì bạch†hoà vá»›i tiếng y phục phất gió phần phật, song cÅ©ng tạo cho ngưá»i xem cảm giác hồi há»™p và đầy kích thích.
Trình Kiếm Các, ở bên ngoài tròn mắt theo dõi cuá»™c đấu, ngưá»i nhấp nha nhấp nhổm, tay chân ngá» nguậy liên tục, lão là tay quyá»n thá»§ lừng danh nên đủ bản lÄ©nh để thưởng thức hết những cái hay, cái lạ cá»§a cặp đấu sÄ© kia.
Trình lão luôn miệng trầm trồ tán dương Vu Diệp Chân Nhân. Chàng đạo sÄ© trẻ măng ấy Ä‘ang thi triển má»™t loại quyá»n pháp lạ mắt nhưng bá»™i phần kỳ ảo, song thá»§ lúc xoè lúc cụp, lúc giương thành trảo, ung dung chống đỡ những đòn sấm sét, hiểm hóc cá»§a đối phương, lúc chàng ta phòng thá»§ thì vững như núi Thái, còn khi công dÅ©ng mãnh tá»±a thần long cho nên dần dần đã chiếm được thượng phong, đẩy kẻ địch lui dài.
Trình lão ngạc nhiên và khâm phục những Lá»— Phán Quan thì nổi giận. Lão không thể chấp nhận việc mình kém tài má»™t gã nhãi ranh tuổi má»›i đôi mươi. Chẳng những Vu Diệp giá»i quyá»n thuật mà công lá»±c cÅ©ng thâm hậu hÆ¡n tuổi tác, và lại còn há»c được yếu quyết “Tụ khí thành tiâ€, Ä‘iểm huyệt mà không cần chạm đến áo đối phương.
Lá»— Phán Quan ngao ngán nhận ra rằng Vu Diệp càng đánh càng hay, càng thâm nhập vào tinh tuý cá»§a pho quyá»n. Và lúc này chiêu thức cá»§a gã cuồn cuá»™n, mênh mang tá»±a nước biển Äông, ồ ạt dâng tràn, nhấn chìm má»i ná»— lá»±c cá»§a lão.
Quả đúng như vậy. “Thao†có nghÄ©a là nước lá»›n mênh mông, cuồn cuá»™n, cho nên “Thao Quang thần thức†uyên ảo, bão táp phi thưá»ng, gồm thâu tinh tuý trăm nhà, là tâm huyết cá»§a má»™t đơì Vu Má»™c Chân Nhân.
Sau hơn bốn trăm chiêu, Lỗ Phán Quan thức ngộ rằng mình không thể nào hơn được đối phương và nắm chắc phần thất bại. Lão bất giác sinh lòng thán
phục và yêu mến chàng trẻ tuổi kỳ tài. Nhưng vì tự ái của kẻ gìa nua, lão không cam tâm bỠcuộc, tìm cách rút lui trong danh dự.
Bá»—ng trong đầu lão loé lên má»™t ý niệm ngá»™ nghÄ©nh, liá»n mỉn cưá»i, nhảy lùi lại giÆ¡ tay xin đình chiến. Và lão thoăn thoắt cởi mau chiếc áo đẫm mồ hôi, miệng thì phân bua:
-Ão chật làm cản trở đưá»ng quyá»n, lão phu phải cởi áo má»›i thi thố được hết tài nghệ.
Có lẽ bá»n tỳ nữ quên mặc yếm cho tiểu thư nên trong áo chẳng còn gì ngoài thịt da ngà ngá»c.
Tử Khuê đỠmật, líu lưỡi khi nhìn thấy làn da trắng mịn và đôi nhũ phong kiêu hãnh, mơn mởn tựa quả tuyết lê. Chàng kinh hãi lắp bắp:
- Lỗ thí chủ là chức sắc chốn Diêm đình, sao không giữ giới mà lại làm như thế.
Lá»— Phán Quan cưá»i kiêu hãnh:
-CÆ¡ thể nữ nhân đối vá»›i lão phu đâu có lạ, sáu chục năm nay ngày nào mà chả thấy. Thế ngươi tưởng các tá»™i nhân dưới ngục A tỳ Ä‘á»u đầy đủ y phục thả vào vạc dầu hay sao?
Tá»­ Khuê chưa kịp đối đáp thì đã bị đối phương tấn công quyết liệt. Vì bản năng sinh tồn buá»™c chàng phải chống đỡ những đòn hiểm độc ấy. Tất nhiên chàng chẳng thể nhắm mắt mà đánh nhau nên càng bối rối trước cặp ngá»c phong mỹ miá»u, khêu gợi Ä‘ang nhảy múa trước mặt. Há» Lá»— lại còn cố tình đưa ngá»±c ra đón những đòn chân cá»§a chàng khiến Tá»­ Khuê phải rút vá» ngay.
Tâm loạn thì chân khí không đủ, chiêu thức lệch lạc nên Tá»­ Khuê thất thế, liên tiếp bị trúng đòn. Tuy không thá» thương, song chàng cÅ©ng nghe Ä‘au thấu trá»i.
Ngoài kia, Trình lão thái vò đầu bứt tóc kêu trá»i khi thấy ái nữ loã thể mà đánh nhau vá»›i nam nhân. Trình Kiếm Các thì đã sá»›m bá» chạy, không tiện ở lại. Lá»… giáo Trung Hoa rất nghiêm khắc, ngay cả cha ruá»™t cÅ©ng không được phép nhìn thấy thân thể con gái mình.
Trình lão thái hậm hực chửi vang:
- Mả cha cái lão Phán Quan hỠLỗ. Lão làm thế thì con gái lão thân còn lấy ai được nữa? Chẳng thà lão giết quách Kim nhi đi cho xong.
Bên trong, Lá»— Phán Quan nghe vậy liá»n nạt lá»›n:
- Mụ mà còn thoá mạ lão phu thêm một câu thì lão phu cởi luôn quần ra đấy.
Trình lão thái sợ nhÅ©n cả ngưá»i, chẳng dám chá»­i thêm. Nhưng khi đứng nhìn Vu Diệp Chân Nhân vừa đánh vừa lùi, trúng đòn liên tục, bà bèn động lòng trắc ẩn và cÅ©ng sợ chàng chết thì nguy to.Vả lại nếu Vu Diệp thua thì Thiên nhi sẽ Ä‘iên cuồng thêm chín tháng.
Bởi thế Trình lão thái nghÄ© nhanh và cao giá»ng nói:
- Này Vu Diệp đạo trưởng. Xin ngài cứ thẳng tay đối phó, đừng kiêng kỵ nữa. Nếu ngài để thua thì lão thân sẽ bắt ngài phải lấy Kim nhi đấy.
Tá»­ Khuê nghe xong vô cùng kinh hãi, vá»™i trấn tÄ©nh lại và phản công. Chàng dồn hết ná»™i công vào những chiêu thần diệu nhất, song thá»§ hoá thành trăm ảnh chưởng chập chá»n, chỉ kình vun vút. Chỉ sau ba chiêu, chàng đã quất má»™t cước vào gò mông tròn trịa, nẩy nở cá»§a đối phương, khiến Lá»— Phán Quan la oai oái.
GiỠđây, ngưá»i phải thoái hậu tránh né lại là há» Lá»—. Thêm vài chục chiêu nữa, Tá»§ Khuê chợt phát hiện cÆ¡ há»™i hạ thá»§ vì đối phương đã lá»™ sÆ¡ hở rất lá»›n bên sưá»n trái. Chàng liá»n ập vào xuất chiêu “Hoàng thuá»· thao thao†( nước Hoàng Hà cuồn cuá»™n), khoá chặt đưá»ng quyá»n cá»§a đối phưá»n rồi vươn tay Ä‘iểm vào huyệt Äại Bao bên trái.
Nào ngá», đúng lúc ấy vị thần xui xẻo ra tay hành động. MÅ©i giầy phải cá»§a Tá»­ Khuê đặt đúng vào bãi Ä‘á»m nhÆ¡n nhá»›t mà Trình Thiêm Kim tức Lá»— Phán Quan đã khạc ra lúc trước. Tá»­ Khuê trượt chân chá»›i vá»›i, không những hụt mục tiêu mà còn bị đối phương Ä‘iểm vào huyệt Bách Há»™i trên đầu.
Tá»­ Khuê mê man, ngã sấp mặt xuống, may mà được Lá»— Phán Quan thò tay chụp búi tóc giữ lại. Lão ta khoái trá cưá»i vang và đưa cánh tay còn lại khua má»™t vòng. Trong sảnh bá»—ng nổi lên trận cuồng phong làm cho những ngá»n đèn tắt lịm.
Trình lão thái và bá»n tỳ nữ kinh hoàng thét lên song đành thúc thá»§, vì những bóng ma ghê rợn vẫn còn lượn quanh dãy hành lang.
Phá SÆ¡n Quyá»n Trình Kiếm Các nghe tiếng cưá»i, tiếng thét, liá»n từ vưá»n hoa chạy vào. Thấy Tụ NghÄ©a sảnh tối Ä‘en như má»±c, lão hiểu rằng Vu Diệp Chân Nhân đã thất bại. Lão thở dài, an á»§i chị dâu:
- Äại tẩu có khóc cÅ©ng vô ích, xin hãy vá» phòng nghỉ ngÆ¡i, để tiểu đệ canh chừng nÆ¡i này. Sáng mai chúng ta sẽ biết rõ an nguy cá»§a Vu Diệp Chân Nhân. Nhưng theo tiểu đệ suy Ä‘oán thì Lá»— Phán Quan sẽ không dám giết oan ngưá»i vô tá»™i.
Trình lão thái hÆ¡i yên tâm, thiểu não theo bá»n tỳ nữ vá» hậu viện. Bà cÅ©ng chẳng còn sức để đứng đây chịu đựng thêm cái lạnh cắt da cá»§a đêm đông. Nãy giá», du được trùm kín trong áo choàng lông thượng hạng, đầu che ô mà bà cÅ©ng hắt hÆ¡i hàng chục cái.
Phá SÆ¡n Quyá»n ở lại, lá»§i thá»§i Ä‘i đến toà tiểu đình cạnh cổng ngồi tránh tuyết. Lão khép chặt áo lông, miên man suy nghÄ© tìm cách biện bạch vá»›i Thiên Sư Giáo nếu chẳng may Vu Diệp Chân Nhân táng mạng.
Lão không biết rằng chàng đạo sĩ trẻ kia chẳng hỠgặp nguy hiểm lại còn đang lạc bước vu sơn.
Tá»­ Khuê nằm trên chiếc giưá»ng bát bá»­u trải nêm rất cao, đặt ở góc Tây Nam Tụ NghÄ©a sảnh, cạnh chàng là Nữ Hầu tước Trình Thiên Kim.
Tử Khuê mơ thấy mình cưới vợ và tân nương lại chính là nữ Hầu tước hỠTrình.
Chàng ngây ngất trước nhan sắc kiá»u diá»…m cá»§a Thiên Kim, nghe lòng yêu thương dào dạt, nàng cÅ©ng nhìn chàng bằng ánh mắt đắm say, tình tứ.
Sau vài cái hôn nồng thắm, há» bạo dạn vuốt ve nhau và rồi cởi từng mảnh xiêm y rÆ¡i xuống sàn nhà. Tá»­ Khuê hôn hít mãi xác thân ngà ngá»c cá»§a vợ yêu. Tất cả những nét quyến rÅ© ấy Ä‘á»u lạ lùng vá»›i chàng, chỉ trừ đôi gò bồng đảo kia trông có vẻ quen quen.
Äôi mắt nhung huyá»n cá»§a Thiên Kim rá»±c rỡ Ä‘am mê, má»i gá»i nàng run rẩy mÆ¡n trá»›n những bắp thịt rắn chắc trên ngưá»i Tá»­ Khuê vá»›i niá»m háo hức ngút trá»i.
Cá»­a đào nguyên rá»™ng mở rước khách phong lưu lạc bước. Ãi ân là hành vi bản năng không cần phải há»c, hai kẻ thanh xuân dẫn nhau vào hoan lạc, má»—i bước thêm thành thục. Bước đầu hÆ¡i vá»™i vã song những bước sau chậm rãi, ung dung.
Thiên Kim không há» gặp trở ngại trong việc cảm thụ khoái lạc. Sau ba tháng bị Lá»— Phán Quan mượn xác luyện võ, dẫu nàng có là trinh nữ thì chút tiết hạnh má»ng manh ấy cÅ©ng đã toang hoang.
Trong phép đánh trưá»ng quyá»n, chân cá»§a ngưá»i võ sÄ© vươn rất dài, khẩu độ giữa hai chân nhiá»u lúc gần như đưá»ng thẳng. DÄ© nhiên, vá» mặt lá»… giáo thì tư thế ấy quả là lá»™ liá»…u lẳng lÆ¡, nên nữ nhân không được phép há»c. Các phái thưá»ng dạy cho nữ đệ tá»­ loại cước pháp kín đáo hÆ¡n, ra đòn ngắn và thấp chá»§ yếu tấn công hạ bàn đối phương.
Nay Lỗ Phán Quan chơi ác, sử dụng cơ thể Thiên Kim mà đánh những chiêu cước của nam nhân khiến nhụy hoa tơi tả.
Song nàng chẳng há» biết mà oán trách lão ta, cứ hân hoan cùng Tá»­ Khuê rạo chung má»™t giấc vu sÆ¡n. Nàng nhận được quá nhiá»u hạnh phúc nên tri ân và yêu thương mãnh liệt ngưá»i chồng má»›i cưới. Thiên Kim chợt tiếc nuối rằng vì sao chẳng lấy chồng từ thuở tuổi mưá»i lăm, để phải chịu cảnh phòng không chiếc bóng đến tận tuổi này.
Äêm đông dài dằng dặc, ngay lÅ© gà cÅ©ng ngá»§ vùi, chẳng thèm gáy sá»›m. Cho nên đến gần giữa canh năm thì má»›i có má»™t con lên tiếng.
Phá SÆ¡n Quyá»n Ä‘ang ngá»§ gật trên ghế đá trong tôn tiểu đình liá»n giật mình thức giấc. Lão dụi mắt ngồi dậy, bốc nắm tuyết trên thành lan can mà rá»­a mặt cho tỉnh táo rồi bước vá» phía Tụ NghÄ©a sảnh.
Thấy đám hồn ma đã biến mất, lão định bước vào trong song lại nhớ đến cảnh thoát y đêm qua nên chẳng dám đành đứng ngoài hiên chỠđợi.
Lát sau, Trình lão thái được hai ả tỳ nữ há»™ tống đến nÆ¡i. Bà vá»™i vã há»i:
-Tam đệ. Tình hình thế nào rồi?
Trình Kiếm Các cưá»i khổ:
-Tiểu đệ chưa dám vào nên chưa rõ.
Trình lão thái hiểu ý gật đầu rồi cao giá»ng gá»i:
- Kim nhi. Kim nhi. Con đã tỉnh giấc chưa?
Bà chỉ gá»i theo bản năng chứ thưá»ng thì ban ngày Thiên Kim câm như hến, hết ngá»§ rồi lại ăn chứ không nói năng gì cả. Nào ngá» lần này lão thái được nghe lại giá»ng nói trong trẻo, thanh tao cá»§a ái nữ:
- Hài nhi Ä‘ang rá»­a mặt. Má»i mẫu thân nhập sảnh.
Cả nhà mừng rỡ tiến vào, nhìn thấy Thiên Kim từ phòng vệ sinh phía sau sảnh bước ra, sắc mặt nàng tươi tỉnh, ảnh mắt tinh anh và môi thì nở hoa.
Thiên Kim nghiêng mình chào Trình Kiếm Các rất lễ độ, rồi nắm tay mẹ và nũng nịu:
- Trá»i lạnh thấu xương thế này sao mẫu thân không chá» hài nhi lên vấn an, mà lại xuống đây làm gì?
Trình lão thái ngÆ¡ nhác nhìn ái nữ, chẳng hiểu đây có phải là con mình hay không? Trước đây, Thiên Kim có bao giỠăn nói dịu dàng, má»m má»ng thế này đâu? Nàng ta đầy nam tính, nói năng ngắn gá»n, dứt khoát, thiếu tình cảm. Dưá»ng như Thiên Kim muốn bắt chước tác phong cá»§a nam nhân vậy.
Phá SÆ¡n Quyá»n Ä‘ang nẫu ruá»™t vì việc khác nên chẳng thèm lưu tâm đến sá»± bình phục cá»§a cháu gái. Lão cau mày há»i ngay:
- Này Kim nhi. Vu Diệp Chân Nhân đâu?
Thiên Kim ngơ ngẩn đáp:
-Bẩm biểu thúc. Ở đây chỉ có mình tiểu điệt làm gì còn ai khác?
Phá SÆ¡n Quyá»n chợt Ä‘iếng ngưá»i, phất tay bảo má»™t tỳ nữ.
-Tiểu Hồng ngươi quay ra đi tìm Tổng quản Hầu phủ, bảo lão huy động gia đinh lục soát khắp nơi, kiếm cho được Vu Diệp Chân Nhân.
Ả tỳ nữ nhận lệnh Ä‘i ngay. Và Trình Kiếm Các cÅ©ng rảo bước đến khi phía sau Tụ NghÄ©a sảnh, lão tìm cả trong phòng tắm, nhà bếp , nhà xí, vưá»n hoa song chẳng thấy Vu Diệp đâu cả.
Ngoài này, Trình lão thái kể lại cho con gái nghe việc nàng bị quỷ ám ra sao và cuộc chiến của Vu Diệp Chân Nhân đêm qua. Bà sợ Thiên Kim hổ thẹn nên không nhắc đến việc nàng thoát y.
Phá SÆ¡n Quyá»n lên đến thì câu chuyện cÅ©ng kể xong và ả tỳ nữ Tiểu Hồng cÅ©ng trở lại. Ả há»›n hở báo cáo:
- Bẩm phó bang chủ. Gã đạo sĩ ấy hiện ở trong căn phòng mà chúng ta đã dành cho. Gã đang sửa soạn hành lý để ra đi.
Trình Kiếm Các thỠphào nhẹ nhõm, nói với Trình lão thái:
- Äại tẩu. Tai hoạ đã qua. Chúng ta mau đến cảm tạ Vu Diệp Chân Nhân.
Hầu tước lão phu nhân vui vẻ tán thành bảo con gái:
- Kim nhi cũng phải đến đấy khấu đầu tạ ơn. Không có y thì ngươi phải khổ sở thêm chín tháng nữa.
Thiên Kim nhu thuận gật đầu, đi theo từ mẫu. HỠlên đến phòng dành cho khách thì Tử Khuê đã gói ghém xong hành trang.
Cá»­a phòng hÆ¡i hẹp nên Tá»­ Khuê chỉ thấy hai ngưá»i đứng trước là Trình lão thái và Phá SÆ¡n Quyá»n. Chàng sượng sung nghiêng mình nói:
Bần đạo bất tài, không trị nổi con quá»· dữ kia, lòng vô cùng hổ thẹn. Bần đạo đã viết sẵn má»™t bức thư kể rõ ná»™i tình, lão thí chá»§ cho ngưá»i mang đến Long Hổ sÆ¡n tất giáo chá»§ bổn giáo sẽ đích thân đến đây. Giá» cho phép bần đạo xin xáo từ.
Trình lão thái ngạc nhiên há»i lại:
- Chẳng lẽ đạo trưởng không biết rằng mình đã đánh đuổi được con qủy già hỠLỗ ấy sao? Hiện nay Kim nhi đã hoàn toàn tỉnh táo.
Và bà quay lại kéo tay ái nữ, bước vào trong phòng.
Thiên Kim thẹn thùng quỳ xuống thi lễ:
- Tiện nữ xin khấu đầu cảm tạ đại ân của Chân Nhân.
Tá»­ Khuê nhá»› đến tấm than mỹ miá»u cá»§a nàng đêm qua mà đỠmặt, ấp úng đáp:
- Xin nữ thí chủ chớ đa lễ khiến bần đạo thêm hổ thẹn. Chẳng qua Lỗ Phán Quan tự ý bỠđi đấy thôi. Bần đạo bị lão đánh cho mê man, mang vỠbỠtrong phòng này, xem như đã thua cuộc.
Trình Thiên Kim đứng lên nhìn chàng vá»›i ánh mắt biế Æ¡n và ngá» lá»i an á»§i:
- Tuy Chân Nhân võ nghệ không bằng nhưng dÅ©ng khí và nhiệt huyết cá»§a ngưá»i đã khiến con quá»· kia phải khâm phục, tha tá»™i cho tiểu nữ. Do đó, chẳng thể gá»i là thất bại được, Æ¡n trá»ng này tiểu nữ xin ghi tâm, khắc cốt.
Trình lão thái há»›n hở đỡ lá»i ái nữ:
- Lão thân xin dâng ngàn vàng để đạo trưởng làm lộ phí trở vỠnúi.
Tử Khuê lung túng đáp:
-Lão thí chủ đã cúng dưỡng bổn phái rất hậu nên Giáo chủ đã lệnh cho bần đạo không được nhận thêm.
Sau một hồi bị níu kéo, Tử Khuê đành phải nhận trăm lượng vàng và bộ áo mũ lông thượng hạng rồi ra đi, lòng chàng rất thanh thản vì đã quên sạch giấc vu sơn đêm qua. Trình Thiên Kim cũng thế.
Nhưng trong mấy ngày sau đó, Thiên Kim phát hiện bá»n nữ đệ tá»­ Hoàng Phong bang thưá»ng nhìn minh bằng ánh mắt bí ẩn, pha chút giá»…u cợt. Nàng lien gá»i ả tỳ nữ thân tín Tiểu Huệ đến gạn há»i thì được nghe thêm việc mình cởi áo mà giao đấu vá»›i Vu Diệp Chân Nhân.
Nghe xong, nàng tái mặt vì hổ thẹn song không phát tác, đập phá lung tung như trước nữa. Nàng thay đổi nhiá»u đến mức khó ngá».
Thiên Kìm ngồi thừ ngưá»i suy nghÄ©, lòng vô cùng hoang mang. Sau khi Vu Diệp Chân Nhân bị hồn ma Lá»— Phán Quan đánh ngã lúc gần cuối canh hai, việc gì đã xảy ra trong bóng tối? Và tại sao giỠđây hàng đêm nàng thao thức vá»›i niá»m rạo rá»±c cá»§a xác thân, mÆ¡ đến gương mặt dá»… mến cá»§a chàng đạo sÄ© trẻ kia. Song phương há»™i ngá»™ chưa đầy má»™t khắc mà sao nàng cứ nhá»› nhung da diết ngưá»i ta như thế ?
Tối mưá»i hai, Thiên Kim lần đến khuê phòng cá»§a mẫu thân, ngượng ngùng thố lá»™ tâm sá»±, kể hết những cảm giác lạ lung mà mình Ä‘ang có.
Hầu tước lão phu nhân rụng rá»i chân tay thảng thối nói:
- Thôi chết rồi. Hay là cái lão Lỗ Phán Quan chết tiệt kia đã trả thù bằng cách để cho Vu Diệp chiếm đoạt ngươi?Hèn chi gã cứ nằng nặc đòi đi ngay, chẳng dám lưu lại một khắc nào nữa, thật là một kẻ khốn nạn.
Thiên Kim vội đưa tay bịt miệng lão thái và diụ dàng phân giải:
- Theo thiển ý của hài nhi thì chàng ta cũng không biết việc gì đã xảy ra. Chàng nhìn hài nhi bằng ánh mắt thẹn thùng song chẳng có chút áy náy tội lỗi.
Trình lão thái gật đầu công nhận ái nữ có lý và ngậm ngùi há»i:
- Thế Kim nhi tính sao?
Thiên Kim đáp bằng giá»ng buồn bã song đầy kiên quyết:
- Hài nhi thức ngộ rằng mình đã yêu thương Vu Diệp tha thiết và chẳng hỠhối tiếc việc thất thân. Và sang xuân hài nhi sẽ đi Hứa Xương tìm chàng. Có lẽ giỠđây Vu Diệp cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự hài nhi.
Té ra Trình Thiên Kim không ngốc như Trình Giảo Kim, đã nhận xét rất đúng đắn vá» Tá»­ Khuê. Trên đưá»ng thiên lý, chàng Ä‘ang khổ sở bởi sá»± trá»—i dậy cá»§a dục tính và ná»—i nhá»› thuÆ¡ng nữ Hầu tước há» Trình.
Tá»­ Khuê cố đè nén bằng cách luyện công toạ thiá»n song không sao xoá mỠđược hình bóng quyến rÅ© cá»§a hai quả tuyết lê mÆ¡n mởn. Chàng còn mÆ¡ hồ mưá»ng tượng rằng mình đã từng ôm ấp thân thể ngá»c ngà cá»§a Thiên Kim.
Song khác vá»›i Thiên Kim, Tá»­ Khuê sợ hãi Ä‘iá»u ấy, cho rằng Lá»— Phán Quan đã ám quẻ mình. Chàng thưá»ng mÆ¡ đến má»™t tình yêu thuần khiết, nhẽ nhàng, e ấp nên bị choáng ngợp bởi sá»± lá»™ng lẫy nồng nàn cá»§a dục tình và vẻ đẹp xác thân.
Tá»­ Khuê cảm thấy tá»™i lá»—i bèn hình dung đến gương mặt thánh thiện cá»§a ngưá»i nữ đệ tá»­ Võ ÄÆ°Æ¡ng hôm trước. Lúc theo sư thúc lên núi, chàng có gặp nàng vài lần nữa nhưng không tiện há»i han. Nàng ta cÅ©ng chỉ mỉm cưá»i vá»›i chàng rồi quay bước.
Con tim Tá»­ Khuê đã rá»™n rang xao xuyến biết bao bởi những rung động đầu Ä‘á»i ngây thÆ¡ ấy.
Tài sản của dunghoitaisao127