Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 3
Lịch sử đệ nhất mỹ nhân, vạn niên cửu vĩ hỏa hồ
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Trung tâm Thương Châu, cuối tháng 5 năm 6981, Thần Phong môn, Đại sảnh đường, Ngoại vụ phòng
Diêu Lam trưởng lão, tóc ngắn màu bạch kim, dung diện lãnh tuấn nghiêm nghị, đăm chiêu nhìn hai thi thể được dựng trên chiếc trường kỉ phía trái.
- Khai !
Sau tiếng quát trầm trầm của vị đứng đầu phòng ngoại vụ không rõ bao nhiêu niên kỷ, mắt hai tử thi bỗng bật mở, song song chiếu ra những luồng ánh sáng xanh biếc lên bức tường trống đối diện. Lập tức trên vách tường rộng lớn xuất hiện hình ảnh lão già lưng còng cưỡi beo đen ôm một bọc vải lớn, lão già vung tay, thoáng một tia hắc khí. Tất cả sau đó chìm vào bóng đêm.
Cặp mày kiếm màu bạc trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Lam trưởng lão thoáng nhíu lại :
- Một tia thôi ư ? Hai dự bị đệ tử trong nhóm đệ lục cấp lập tức thảm tử, tâm mạch vỡ nát !
Khủy tay vị trưởng ngoại vụ phòng của Thần Phong môn tỳ lên bề mặt chiếc bàn dài màu đen phảng phất khí tức cổ xưa, cặp mắt ẩn hiện thần quang nhìn xuống bản báo cáo :
« - Ánh sáng báo động chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, không rõ bị sinh thể hay vật nào thôn phệ.
- Năm dự bị đệ tử đệ lục cấp và một dự bị đệ tử đệ ngũ cấp thân thể hoàn toàn tiêu biến. Không xác định được nguyên nhân.
- Linh quang bảo vệ bị phá hủy ... »
« - Linh quang bảo vệ bị triệt phá ? Từ đâu ra một kẻ có năng lực kinh người này ? Đến từ dải Trường Lĩnh ? »
Diêu Lam trưởng lão không khỏi cau mày. Ông còn chưa xác định được loại công pháp mà lão già lưng còng thi triển. Quá nhiều loại thần công độc địa có cùng kết quả. Thi thể hai môn đồ cũng không có thêm điểm đặc biệt nào. Không lẽ đối phương muốn che giấu thân phận ? Nhưng vẫn lưu lại hai tử thi này là có ẩn ý gì ?
Liếc mắt sang một mảnh vải ngân sắc bên cạnh báo cáo, Diêu Lam trưởng lão nhìn đám bột mịn bạc phếch, một phần còn lại của sáu đệ tử. Chắc chắn không phải do tam muội chân hỏa thiêu đốt vì nếu thế sẽ không còn một tung tích gì hết. Nhưng nhiệt độ thật bất khả tư nghị, chắc chắn không kém tam muội chân hỏa bao nhiêu. Hơn nữa, theo đánh giá của nhóm quan sát, vị trí của các đệ tử xấu số rất không đều mà lại bị hạ thủ cùng lúc! Có thể đối phương không chỉ có một người ?
« Tại sao đối phương lưu lại thi thể hai đệ tử này ? »
Thông tin thu được quá ít. Ngoài ra huyết quỉ hài cũng chạy thoát sau khi bị Thần nữ điện thần nữ dùng thánh quang đánh trọng thương. Đáng tiếc, bà bị đám khô lâu không đầu liên tục tự bạo cản đường ...
- Hừm, đến dấu vết của con beo đen cũng không có !
Diêu Lam trưởng lão không khỏi liên tưởng đến cảnh báo của vị tiền bối sáng lập Thần nữ điện : « Huyết lệ xuất, thiên hạ vong ». Nhưng tức khắc ông gạt đi những suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, tập trung xem xét một lần nữa những thông tin thu được, chuẩn bị cho buổi họp bất thường của các nhân vật đầu não của Thần Phong môn sắp bắt đầu độ một canh giờ tới.
Thi thể hai môn đồ vẫn lặng ngắt trên chiếc ghế dài, hốc mắt thỉnh thoảng lại phát ra quang mang xanh biếc, chiếu đi chiếu lại những hình ảnh trước lúc lâm tử.
*
**
Thần Nữ phong, Thần Nữ điện, Thánh địa,
Một tuyệt sắc phụ nhân nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong chiếc gương lớn hình bầu dục nằm ngang chiếm gần hết bức tường rộng :
- Ta thật không ngờ ... không thể ngờ ...
Đồng tử màu vàng lóe lên như ánh mặt trời đang tỏa rạng. Ngay trên đỉnh đầu bà ẩn hiện một chiếc cổ cầm kì lạ, khí tức thâm trầm, thánh khiết gồm tất cả một trăm lẻ tám dây.
Một lúc lâu sau, cánh cửa khu Thánh địa bật mở, phụ nhân tuyệt sắc diễm lệ khoan thai bước ra, phất tay miễn lễ cho hai nữ lang đang đứng canh. Khuôn mặt bà lúc này đã khôi phục vẻ an bình thường lệ, đôi mắt huyền thâm thúy không một chút biểu tình.
*
**
Cực nam Thương Châu siêu lục địa, Băng Hải lấp lóa băng kết
Trong cõi tối đen u minh, một điểm sáng bỗng lóe lên, sau đó nhiều điểm khác nữa cũng liên tiếp hiện ra. Cuối cùng hình thành một nữ nhân tóc buông tự nhiên.
- Tiên nữ !
Phương Đạt ngô nghê thốt lên. Từ trước đến nay nó chưa gặp ai đẹp thế, dưỡng mẫu nó vốn là ca nhi nhan sắc lừng lẫy khắp một đại thành sầm uất nhưng không là gì nếu so với vị nữ tử này.
Làn da trắng hồng như phát sáng, mong manh, sợ rằng chạm khẽ thôi cũng làm nàng đau. Mà điều đó là một tội ác, thật sự là một tội ác. Những sợi tóc đang tha thướt bay kia xanh mướt, không nên gọi là tóc mây vì như thế là sỉ nhục nàng, mây không thể đẹp bằng tóc nàng. Cặp mày dài xanh biếc rặng liễu mùa thu, sợ rằng chỉ cần chau lại cũng khiến tim người tan nát. Cặp mắt như hồ nước long lanh, như soi rọi toàn bộ tâm tư kẻ đối diện khiến kẻ đó phải tránh đi, sợ vấy bẩn đến sự trong sáng thánh khiết đó.
Không thể tin một mỹ nhân tuyệt đại lại hiện hữu nơi tăm tối này! Nhưng nghĩ tới cùng cũng không tìm ra nơi nào khả dĩ xứng đáng với nàng !
Những bậc trí giả giáo điều nếu may mắn diện kiến nữ lang này hẳn sẽ không còn bài bác chê bai những luận điệu lâu nay vốn coi là mù quáng như « vì nàng đẹp nên vô tội », biết đâu lại chẳng tranh nhau quì xuống nhận mọi tội lỗi thay nàng và sung sướng được chết vì nàng.
Không sao diễn tả cho xiết. Những câu như như « nghiêng nước nghiêng thành », « chim sa cá lặn » bỗng trở nên tục tằn khi dùng để tả nàng. Chỉ nên nín thở từ xa mà ngắm, không nên đến gần, sợ rằng thiên nữ sẽ bay mất về trời. Vẻ đẹp đó chỉ có trong mơ ai một lần có diễm phúc được thấy tuyệt đối sẽ nguyện chìm đắm vĩnh viễn trong mộng ảo còn hơn tỉnh lại.
- Ài, thật phiền phức ! Ngươi mới 10 tuổi thôi mà đã ngơ ngẩn thế này à ? Hài tử ! Tỉnh lại !
Phương Đạt vẫn thộn ra khi được tuyệt sắc nữ nhân lay mạnh. Có điều sự thăng bằng dần trở lại khi nỗi thất vọng mỗi lúc một lớn về giọng nói của đối phương, sao mà chói tai đến thế, rin rít, chan chát như một bà cô già nghiệt ngã muốn đay nghiến cả thiên hạ.
Vẻ tươi cười mãn nguyện của tiên tử liền biến mất :
- Hừ, do ta phải hy sinh mất giọng nói ! Hừm hừm ! Thật bực chết được ! Thôi, ngươi nghe cho kỹ đây, ta không có nhiều thời gian đâu!
Phương Đạt không hiểu và cũng không muốn hiểu bởi một sự sợ hãi quá lớn đang choán hết tâm trí. Không sao ý thức được về cơ thể chính nó, ngay vị nữ lang trước mặt cũng có vẻ mơ hồ. Không gian xung quanh chỉ một màu tối đen. Đây là địa ngục ? Nhưng sao địa ngục lại có tiên nữ xuất hiện nhi ? Hay là ma nữ muốn trêu chọc ta ? Thật kì quái!
- Đừng ngạc nhiên. Đây chỉ là một đạo linh hồn của ta nhập vào trong hải hồn của ngươi. Cũng không tồn tại lâu. Bất quá việc này không dễ nên ta buộc phải hy sinh giọng nói để có thể vào nói chuyện với ngươi ! Hừ !
Tuyệt đại mỹ nhân bực bội hất một sợi tóc qua vai rồi nói tiếp :
- Ta là Băng Cơ trưởng lão của Hồ tộc trên Nam Băng tiểu lục địa. Ba ... ườm ... hơn hai vạn năm trước ta chỉ là một hỏa hồ ly. Hai nghìn năm sau mới vươn lên tam vĩ yêu hồ, có thể nhân hóa. So về thiên phú thì hỏa hồ không kém bạch hồ bao nhiêu. Năm nghìn năm nữa trôi qua ta tu luyện thành lục vĩ yêu hồ. Hơn một vạn năm nữa ta mới trở thành cửu vĩ tiên hồ, hoàn toàn giữ được nhân dạng và bắt đầu hiểu nhân tính. Ngươi nên biết nhân dạng của loài người các ngươi là hình thái tốt nhất để tu luyện bởi hấp thu thiên địa linh khí dễ dàng hơn. Trừ Long tộc và Phượng Hoàng tộc, điều này đúng với mọi dị thú. Ngươi cũng nên nhớ rằng chúng ta tu luyện thiên nan vạn nan, khổ sở hơn nhân loại các ngươi rất nhiều.
- Sáu nghìn năm trước ta gặp Long Điền ca là một Hắc Long của Long tộc khi tham gia Vạn thú hội được tổ chức ba nghìn năm một lần tại Hận Thiên đảo nhằm tìm ra kẻ mạnh nhất dưới ba vạn niên và không phải là nhân loại. Lần đó ta đứng thứ năm, Long Điền ca đứng thứ ba. Nhưng trên bảng xếp hạng về thanh sắc ta đứng đầu, trên cả Tuyết Cơ vốn là một cửu vĩ bạch hồ ba vạn năm. Hồ ly mỹ nữ có thể coi là đứng đầu thiên hạ, vậy ta hà hà... ngươi tự hiểu nha. Lần đó ta chọn phần thưởng là một linh hồn ấn ký chấm điểm các giai nhân khắp thiên hạ. Trong vô số năm, ta được xếp đồng hạng một.
Ánh mắt Băng Cơ lúc này thoáng nét đắc ý, nhưng đã vội rổn rảng nói tiếp, cặp mày thanh hơi cau lại :
- Lúc quá khẩn cấp ta đành phải mượn linh hồn ấn ký này để tiến vào hải hồn của ngươi. Như vậy sau này ngươi có thể chấm điểm giai nhân cả thiên hạ. Như thế ... ngươi sẽ rất khó rung động vì nhan sắc nữ giới nhân loại ... ta xin lỗi. Linh hồn ấn ký này chỉ tan đi khi ngươi mạnh đến mức ngang với Ngũ trảo kim long. Hà, không rõ ngươi đủ sức không ... Tất nhiên cũng còn một trường hợp nữa, ý ta là nếu xuất hiện một mỹ nhân đẹp hơn tất thảy những ai được lưu trong linh hồn ấn ký này thì linh hồn ấn ký sẽ tự động thoát ra để ghi lại hình ảnh vị mỹ nhân đó và sắp xếp lại số liệu. Lúc đó ngươi có thể đánh tan bằng tam muội chân hỏa. Nhưng sợ rằng, hà hà, khả năng thứ hai này còn thấp hơn cả khả năng đầu à, ka ka ka ...
Có lẽ phát hiện mình hơi lố, Băng Cơ cửu vĩ hồ khẽ che miệng chớp chớp mắt chữa thẹn rồi nói tiếp:
- Tuyết Cơ không chiếm được trái tim Long Điền đã hợp với trưởng hoàng tử của Long tộc, một kẻ si mê ta, để ám hại Long Điền và ta, khiến Băng Cơ ta phải chạy đến Băng Hải, rất không thích hợp cho một hỏa hồ ly.
Long Điền ca ca vốn là Hắc Long, bài danh đệ nhị cao quí trong Long tộc nên chắc chắn vẫn sẽ an toàn.
Băng Cơ dõi ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phương Đạt :
- Ta phải cảm ơn ngươi đã cứu ta khi đang trọng thương lại bị con Huyền Âm thủy thiện tấn công. Trong lúc gay cấn thì con beo đen và ngươi rơi thẳng xuống đầu con Huyền Âm thủy thiện. Hơn nữa con beo của ngươi đang phát cuồng nên liều lĩnh cắn xé con thủy thiện khiến ta nhân đó mà diệt được nó.Tiếc là ...
Àh, ngươi cũng đã cứu cả hài nhi của ta, cũng được gần năm nghìn năm. Hài nhi của ta sẽ thế nào đến ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn rất cường đại. Ta giao nó cho ngươi vì nhận ra ngươi rất thiện lương và sẽ đối xử tốt với bằng hữu. Những lằn song song dưới ngói cái bàn tay trái tiết lộ điều này. Hơn hai vạn năm à, có rất nhiều điều ta biết mà nhân loại sợ rằng không thông tỏ!
Có điều đường đời của ngươi cũng gặp rất nhiều nguy hiểm. Kết cục thế nào ta cũng không đoán định được. Ngươi là kẻ bị lão thiên gia đùa nghịch!
Bất quá ta tuyệt đối chắc chắn ngươi đủ khả năng trở thành một đại cường giả do tư chất rất tốt. Nhưng muốn ngươi nhớ rằng ngoài hài tử của ta thì tuyệt đối không vội vàng tin ai và mọi sự nên dựa vào bản lãnh tu luyện của ngươi, không nên ỷ vào ngoại lực.
Băng Cơ hơi cau mày :
- Ta không hiểu sao ngươi có được Phệ Hồn chung. Ngươi dùng nó để thu phục con phiên vân hắc beo là dại dột vì ngươi thực lực chưa đủ, hơn nữa cổ chung này quá độc địa, đi ngược lại thiên đạo. Ngươi không nên dùng, nếu còn cất giữ cũng phải giấu kỹ. Kỳ vật mà không đủ sức bảo quản chính là tử vật.
Trong thân thể ngươi có một luồng sức mạnh kì lạ vừa tà ác, vừa nhu hòa. Rất kì lạ. Cũng vì nó mà ta phải tổn hao không ít sức lực mới len vào được hải hồn của ngươi. Đấy là sức mạnh đó còn đang ngủ yên. Ngươi nên để tâm dò xét. Ta nhất thời không rõ đó là gì, nguồn gốc từ đâu.
Một điều quan trọng ta muốn nói với ngươi là hài tử của ta sẽ coi ngươi như ruột thịt vì ngươi có linh hồn ấn kí trong người mang khí tức của ta. Hãy thay ta che chở nó. Chúng ta là kì thú, ngươi không được coi nó như một vật nuôi.
Gần năm nghìn năm trong thân thể cùng ta tu luyện khiến hài tử của ta sẽ phát triển rất nhanh.Tiếc là không trọn vẹn. Ngươi hãy nói với hài tử của ta là đừng vội trả thù. Trên đường trốn chạy ta có nghe chuyện « huyết lệ đã xuất ». Mọi tư thù phải tạm dẹp bỏ. Nhân loại các ngươi cũng nên thế. Đây cũng là một phần lý do khiến ta không chống trả quyết liệt với kẻ thù.
Để trả công ngươi, đạo linh hồn ấn ký này còn có thêm một tác dụng là đọc được ý nghĩ của nữ nhân nhưng chỉ được nửa phân thời gian thôi, hãy tận dụng nó, nhớ lấy, chỉ được một lần thôi.
Ngoài ra, ta đã để lại một đạo linh hồn khác trên chiếc huyền bài. Vật này là gì, tại sao khí tức cổ xưa và đau thương quá mức, ta tạm thời không rõ nhưng tuyệt đối là bảo vật, ngươi không được để lộ ra. Đạo linh hồn trên thiết bài sẽ xuất hiện khi ngươi gặp nguy hiểm, nhưng cũng chỉ một lần thôi. Phần linh hồn này cũng giữ không cho chiếc huyền bài lộ ra tia khí tức đặc biệt nào.
Rất tiếc ngươi thực lực quá yếu, không thể giao tiếp nhiều với ta trong hải hồn nên ta không giải đáp cho ngươi hết các thắc mắc của ngươi được. Bây giờ ngươi cố hỏi đi ! Hãy cố nghĩ, ta sẽ hiểu được ! Bất kì điều gì!
Phương Đạt lúng túng, nó băn khoăn một lúc, quái sự xảy ra dồn dập trong thời gian gần đây. Nó vội trả lời trong ánh mắt giục giã của Băng Cơ tiên hồ :
- Xin ... nãi nãi !
- Hừ !
Thấy Băng Cơ sắc diện sụ xuống, Phương Đạt, vốn từ nhỏ sinh trưởng nơi kẻ chợ, vội đổi giọng :
- Xin tỷ ... a, a di cho điệt nhi hỏi về nguồn gốc của một số đồ hình ! Ah, thật khó nhớ !
- Không sao, ta sẽ lấy ra cho ngươi ! Nghĩ về chúng đi ! ... Đây rồi ! Hả ?
Giọng Băng Cơ tiên hồ thảng thốt vang vọng trong hải hồn của Phương Đạt :
- Thượng Cổ huyết cấm chú ! Là từ Huyết quỉ chủng ? Sao ngươi lại có được ? Đây là thuật tái sinh vô cùng ác độc ! Không thể dùng được! Tuyệt đối không được!
Nhưng đúng lúc đó, một cảm giác lạnh cóng xộc lên não Phương Đạt.
*
**
- Ê ê, tỉnh lại đi ... tỉnh lại !
Phương Đạt bực bội hé mắt :
- Ngươi làm cái gì mà gào lên thế ?
- Ô hay, ngươi nằm ngất ở đây, ta gọi dậy mà thái độ ngươi thế à ?
Phương Đạt từ từ tỉnh táo lại. Nó vẫn tiếc chưa được nghe câu trả lời của Băng Cơ tiên hồ, càng tiếc hơn vì còn nhiều điều nó muốn hỏi. Bất quá đồ hình trên đỉnh thạch phòng giờ hiện ra rõ mồn một trong đầu óc nó.
Phương Đạt chậm rãi ngước lên, thì ra một cậu nhóc chừng 13, 14 tuổi, chắc thế, cao lớn hơn nó nhiều, nhưng có vẻ còn ngây thơ lắm. Mái tóc vàng như ánh mặt trời bồng bềnh trên khuôn mặt thanh tú, đẹp như tượng tạc.
Phương Đạt bỗng cười thầm vì linh hồn ký ức chỉ xếp hạng nữ giới mà thôi, đoạn nói :
- Xin lỗi, là ta sai !
- Ta không thèm để ý, chắc tại ngươi còn mụ mẫm ! Ta cũng vừa tặng đa ngữ cầu cuối cùng của gia tộc ta cho ngươi đó.
- Hừm, lạnh muốn chết được !
Phương Đạt hơi cáu vì cảm giác như một xô nước đá đổ vào mũi rồi xộc lên não cũng thật không dễ chịu gì.
- Hehe, ta biết! Nhưng quí lắm và ta cũng cần đánh thức ngươi. Mà ngươi có con xà hình hồ ly đẹp quá !
Cậu nhóc tóc vàng vừa nói vừa chỏ vào một khối lù lù đang nằm trên bụng Phương Đạt. Bỗng sinh vật này cựa quậy, nghểu cổ rít lên chói lói:
- Piiiiii, piiiiii .....
- Nó là LONG hình hồ ly !
Phương Đạt vừa nói to vừa không kìm được buồn cười trước vẻ sững sờ của cậu nhóc tóc vàng, con long hình hồ ly tựa như rất hài lòng, nhè nhẹ cọ cọ đầu vào người Phương Đạt. Long tộc vô cùng cao ngạo, điều này thì ai cũng biết à.
- Hơ, ... ừ thì LONG hình hồ ly! Ta thật không ngờ nó mới sinh mà đã có linh trí rồi!
Phương Đạt lúc này đầu óc mới hoàn toàn bình thường. Nó vội xoay người chắn đi xác một con hồ ly màu huyết dụ bé nhỏ có chín đuôi gần đó, phía xa là một khối màu trắng khổng lồ dài phải đến trăm trượng, hàn khí bốc lên tạo thành một dải sương mờ đục. Chắc là Băng Cơ và con Huyền Âm thủy thiện.
Nó không muốn con long hình hồ ly bé nhỏ đau lòng khi nhận ra mẫu thân đã thảm tử.
- Này, ta là Akhil thuộc gia tộc Ullr, 11 tuổi. Ngươi tên là gì, còn nó tên là gì ?
Bắt lấy bàn tay đang chìa ra, dù sao Phương Đạt từ nhỏ thấy qua không ít người ngoại quốc lui tới kỹ viện nên không lạ lẫm với một số cách giao tiếp thông thường, cáu kỉnh nghĩ “Đồ lớn xác! Không ngờ ngươi chỉ hơn ta có một tuổi!” nhưng miệng thì đáp:
- Ta là Phương Đạt, 10 tuổi, không rõ cha mẹ. Còn con Long hình hồ ly này à ? Xem nào, gọi mày là ... là Pi nhé !
Con Long hình hồ ly hếch cái mũi bé nhỏ lên kêu chi chi sung sướng mấy tiếng rồi lại rúc đầu lim dim ngủ !
- Ah, ta ... cũng sống một mình với Kira ... Kira là một con đại bàng, nó vốn sống với gia tộc ta từ lâu.
Thấy ánh mắt Akhil trở nên xa xăm, Phương Đạt liền đổi chủ đề :
- Ngươi đến đây làm gì ?
Nơi này là đáy vực, nhìn lên không thấy bầu trời, chỉ có lớp lớp sương trắng dầy đặc như mây. Ánh sáng mờ mờ dù hai bên vực tuyết băng phủ kín, lấp lánh như kim cương. Nếu không có đám băng tuyết tóm lấy từng tia sáng hiếm hoi lọt xuống, phản xạ khắp nơi thì e rằng đáy vực sẽ tối đen, xòe tay cũng nhìn không rõ.
- Ah, Kira phát hiện ra sự lạ nên lao xuống. Ta đoán nó vì con vạn niên Huyền Âm thủy thiện và con Cửu vĩ hỏa hồ ly. Không ngờ đều là ngươi đã hạ sát trước. Ta cũng xin lỗi vì Kira trót nuốt mất xác con Hắc beo mất rồi. Nhưng ta đã đền ngươi một đa ngữ cầu còn gì !
- Đền ta ? Hừ, ta tưởng chết luôn ! Nhưng đa ngữ cầu là thế nào ? Mà từ từ ... NUỐT con hắc beo à ?
- Ah, ừm, ... ta xin lỗi rồi mà ! – Akhil hơi nheo mày đáp:
- Còn đa ngữ cầu ... từ bây giờ ngươi sẽ sử dụng được chừng 30 ngôn ngữ ... ừm, khoảng một phần ba là ngôn ngữ tối cổ! Ta không nghĩ có đa ngữ cầu nào cổ như đa ngữ cầu ngươi vừa dùng đâu !
- Cảm ơn ngươi! - Phương Đạt cũng thấy hài lòng. Con beo đen chết đi không ngờ mang lại nhiều điều hay ho cho nó đến thế.
Akhil thoáng ngập ngừng nhưng lại hỏi tiếp :
- Tư chất ngươi tốt, chịu được giá lạnh nơi đây nhưng ... sao ngươi điều khiển được con hắc beo, lại giết được con Huyền Âm thủy thiện vạn niên kia ? Ta đoán ngươi giúp con hỏa hồ ly nên con Long hình hồ ly mới quấn quít với ngươi thế ?
Phương Đạt cẩn thận trả lời :
- Ta nghịch ... lấy trộm con beo đen của một khách nhân chạy chơi thử. Không ngờ rơi xuống vực này. Chắc con beo rơi trúng con Huyền Âm thủy thiện làm nó chết ... Chuyện thế nào ta cũng không rõ lắm.
Akhil nhăn nhó:
- Hừ, hóa ra ngươi không phải chủ nhân thật sự của con phiêu vân hắc beo!
Nhưng Akhil đã nói tiếp, mặc kệ vẻ cười cười của Phương Đạt:
- Ta chắc con Cửu vĩ hồ ly bị thương rất nặng, lại vừa sinh con nên con Huyền Âm thủy thiện mới dám làm càn. Nhưng ta không rõ mạnh mẽ như cửu vĩ hồ mà còn trọng thương là sao ? Long tộc à ?
Phương Đạt hơi kinh ngạc nhìn Akhil nhưng vẫn không lên tiếng.
- Còn con Huyền Âm thủy thiện kia chắc từ đáy Băng Hải mò vào đây, theo dấu con hỏa hồ ly. Huyền Âm thủy thiện cũng là một loại thượng cổ dị chủng, là sinh vật gần như chí hàn chí âm trong thiên hạ !
Phương Đạt không nhịn được, vọt miệng :
- Ngươi thật hiểu biết !
- Bình thường thôi ! – Akhil khẽ cười, nói tiếp : - Chúc mừng, ngươi đang sở hữu mấy bảo vật vô giá đấy ! Ta phải đi đây !
- Đi đâu ? Ah, ngươi mang ta theo được không ?
- À, ta muốn vào Hayek học viện hoặc Thần Phong môn nhưng ... học phí không ít. Mà quên đi ! Còn mang ngươi theo ? Ý ngươi là lên khỏi miệng vực ?
- Không phải ! – Phương Đạt vọt miệng trước sự ngạc nhiên của Akhil : - Ta cũng muốn vào thử Hayek học viện hay Thần Phong môn gì gì đó !
- Vào thử ? Trời ạ ! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không ? Tư chất ngươi tốt thật, ngươi cũng giàu nữa, kia kìa, con Huyền Âm thủy thiện và cửu vĩ hồ ly kìa, ... àh, được rồi, chỉ Huyền Âm thủy thiện thôi! Nhưng có được nhận vào một trong hai nơi đào tạo tốt nhất siêu lục địa này hay không thì không chắc nha ! Không ai dám chắc hết ! Mỗi một năm có hàng trăm triệu người dưới 20 tuổi đổ về cầu may, nhưng mỗi nơi tiếp nhận không quá 500 học viên chính thức và 1000 học viên dự bị. Nói cho ngươi biết, có kẻ chỉ mới biết tin được là học viên dự bị mà thân nhân có người đã vỡ tim vì xúc động kìa.
- Một nghìn năm trăm trên hàng trăm triệu à ?
Phương Đạt cấm khẩu ! Nhưng đồng thời ham muốn thử sức ngày càng mạnh. Có thể do những kì sự đã trải qua đã kích thích nó. Cũng có thể do những lời dặn dò khích lệ của Hỏa hồ ly Băng Cơ. Hoặc vì những nguyên nhân sâu xa khác mà nó chưa nhận thức được. Chỉ biết nó rất rất muốn được bước qua đại môn hai đại phái kia.
- Oài, thật sự khó khăn ! Nhưng ngươi và ta đều có triển vọng đấy ...
Ánh măt Akhil lúc này rất rạng rỡ tự tin, đồng thời nó nhìn Phương Đạt cũng cảm thấy thuận mắt, gần gũi hơn nhiều. Dù sao hai đứa sàn sàn tuổi nhau, lại cùng mục đích, cùng một mơ ước. Tuổi trẻ vốn dễ kết bạn và những người bạn thân nhất không phải hầu như quen biết từ khi còn rất ngây thơ và tràn đầy nhiệt huyết hay sao ?
Phương Đạt chưa kịp mở miệng nói tiếp đã thấy một luồng uy áp kinh khủng ập tới, gió rít lên như có bão khiến đám sương trắng dầy đặc xô dạt dúm dó thành vô số hình dạng kì dị.
Con Long hình hồ ly đang lim dim ngủ chui tọt vào ngực áo Phương Đạt.
*
**
Ghi chú: Ullr là thần săn bắn trong thần thoại Bắc Âu. Long hình hồ ly lấy ý tưởng từ Pipe Fox trong series XXXHoLic.
Thủy thiện: con lươn.
Last edited by lanhtamkhach; 18-05-2009 at 02:52 AM.
|