Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 4
Bằng hữu
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
- Kira ? -Akhil nheo mắt nhìn lên.
Một hắc ảnh khổng lồ lao xuống như tên bắn. Đôi cánh đột ngột xòe rộng ở độ cao chừng hai chục trượng, vỗ vỗ không ngừng, tạo nên lớp lớpcuồng phong, đánh bạt màn sương trắng dày đặc.
Đáy vực rung lên khi đôi chân xù xì tiếp xuống. Nhìn lại hóa ra là một con đại bàng cực lớn, thân cao tám trượng, dềnh dàng như một tòa lầu. Đầu cự điểu màu bạch kim còn lại lông vũ toàn thân đen nhánh. Những chiếc lông hai bên cánh dài hàng thước ánh lên như những thanh trường kiếm, xếp xen kẽ nhau. Cặp mắt màu vàng lấp lánh đang nhìn lên vẻ chờ đợi, cái mỏ sắc dữ tợn vạch khối màu đen ánh vàng cong cong giữa thinh không trông như lưỡi hái tử thần.
Mồ hôi trên trán Phương Đạt tứa ra thành giọt, giờ thì nó đã hiểu tại sao vật cưng của tên bạn mới quen lại có thể "nuốt" trọn được con phiêu vân hắc beo. Cái mỏ khủng khiếp đó sợ rằng mổ một phát thì đám cự thạch nơi đáy vực này cũng phải tan tành.
Chỉ thoáng sau, theo hướng ngược lại với Kira khi xuất hiện, một cỗ xe lớn ầm ầm lao tới.
Phương Đạt lại một lần nữa há hốc miệng. Trước mặt nó một vật thể hình hộp chữ nhật màu vàng rực cỡ hơn nửa căn nhà. Một phần ba vật thể trong suốt, không rõ cấu tạo từ vật chất gì. Mỗi bên là một chiếc cánh dài đến hai trượng màu vàng nhạt, dù đang đập nhè nhẹ cũng tạo ra vô số lốc xoáy cuốn khiến màn sương trắng đục lại một lần dúm dó tạo nên những hình ảnh kì dị như đám ngạ quỉ đêm ngày khóc than bên cầu Nại Hà.
- Kim Điêu gia tộc ? Hừ, một tên nhân viên bậc một!
Akhil thoáng ngỡ ngàng nhưng liền sau đó đã lộ ra vẻ không thoải mái.
Phương Đạt cười thầm, liếc nhìn y phục của Akhil. Gọn gàng, thẳng thướm nhưng đã bạc màu, thậm chí vải đã sờn ở các nếp gấp. Hậu nhân một danh gia nhưng không dư dả tiền bạc thông thường không có ấn tượng tốt đẹp về mấy thương hội đang hồi thịnh vượng. Phương Đạt nhớ lại khoảng thời gian làm chân bưng bê khi trước. Mặc dù người của Kim Điêu gia tộc chưa bao giờ xuất hiện tại trấn thành nhưng những khách nhân hàng đầu trong khi tán gẫu với nhau đều mơ một ngày được gia tộc này để mắt tới. Kim Điêu gia tộc thâu tóm đến một phần ba việc buôn bán trên Thương Châu siêu đại lục, nghĩa là lớn đến không tưởng tượng được.
- Xin chào !
Một mái đầu lởm chởm tóc màu đen thò ra, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương nhưng vẫn đầy vẻ cao ngạo:
- Còn nhỏ vậy đã là nhân viên bậc một à ?
Trong khi Phương Đạt còn ngạc nhiên thì Akhil chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như đáp lễ.
- Hehe !
Tên nhóc còn nhỏ hơn Phương Đạt nhảy phóc ra khỏi cỗ xe kì quái từ độ cao ba trượng khiến Akhil thoáng nhướng mày. Trên vai tên nhóc là một con chim điêu cỡ nhỏ. Nhưng thật không ngờ lúc này con đại bàng khổng lồ lại đang dè chừng cúi nhìn kim sắc điêu.
- Ta là Oda Ryu, nhân viên bậc một của Kim Điêu thương hội !
Cặp mày mỏng hơi nhướng lên tự hào trên đôi mắt đen hơi dài rất sáng. Phương Đạt và Akhil hơi miễn cưỡng đáp lễ và giới thiệu bản thân.
- Nara, kim điêu của ta nhận ra sự xuất hiện của dị thú ! Không ngờ là ngân sắc đại bàng, cửu vĩ hồ và Huyền âm thủy thiện! Thật không ngờ !
- Thiếu ... à, ngươi muốn gì ? – Phương Đạt lúc này đã được Akhil đỡ ngồi dậy.
- Ta muốn biết liệu các ngươi có thể nhượng lại ...
- Hả? Kira không phải để bán !
Phương Đạt khẽ nhăn mặt ngăn Akhil lại, đoạn cười cười :
- Ngươi đi xem con Huyền âm thủy thiện đi ! Đừng chạm vào cửu vĩ hỏa hồ ly nha !
- Được ! Ta xin phép !
Nhìn theo hình nhóc Ryu vừa khẽ nghiêng người rất tiêu chuẩn đã rời đến bên xác con Huyền Âm thủy thiện, Phương Đạt giật giật áo Akhil, nhưng mắt vẫn lom lom trông chừng Ryu :
- Này này, muốn vào Thần Phong môn hay Hay... Hay gì đó thì phải đóng bao nhiêu, trọn khóa học đó !
- Hayek học viện ! Ta cũng không rõ bao nhiêu một năm đâu, còn tùy khả năng và mục đích của ngươi ! Học phí theo ta biết thì khoảng mười vạn tử tệ khi nhập học, một lần thôi ! À, ta quên chưa nói là mười năm mới thu nhận đệ tử một lần !
- Còn thế nữa! Mà Tử tệ là cái gì ?
Phương Đạt nghe chẳng hiểu gì cả. Akhil khẽ lắc đầu, môi hơi trề ra :
- Hừ, ngươi chẳng biết gì sao ? Một trăm kim lượng thông thường miễn cưỡng đổi được một tử tệ!
- Lão thiên, ăn cướp à ! Một gia đình bình thường cả năm cũng chỉ cần 10 lượng bạc, ngay trung tâm thành nha! Mười vạn tử tệ, hừ, vàng đè chết người à !
- Không so sánh thế được ! Ngươi nhiều tiền tài nhưng hưởng thụ được bao lâu? Được một trăm năm không ? Người khác coi ngươi chẳng khác con sâu cái kiến, dí tay là chết!
- Thế … xem nào, tuổi thọ trung bình của người tu luyện là bao nhiêu ?
- Bình thường ư ? Khoảng chừng 300 năm nếu là đệ tử dự bị cấp 6 của Thần Phong môn, thấp nhất đó! Còn cao hơn thì vô chừng! Ta nghe nói vị tổ sư Thần Phong môn thọ đến một ngàn năm trăm năm! Nhưng tuổi thọ không phải là cái chính à ! Hây da, mệt ngươi quá !
Phương Đạt hơi sững người nhìn vẻ ngưỡng mộ của Akhil, ngấm ngầm lầm bầm trong đầu: “ Cũng lâu đấy nhưng chẳng ăn thua gì với hỏa hồ ly!”, đoạn thì thầm vào sát tai Akhil:
- Thế ngươi biết giá con Huyền âm thủy thiện không?
- Hô, ngươi muốn bán thật à ? – Akhil tiếc nuối thoáng nhìn cặp chân khủng khiếp đầy vẩy sù sì của Kira, rồi cao giọng:
- Huyền Âm thủy thiện là sinh vật chí âm chí hàn, sống ở tầng đáy đại dương, khả năng bắt gặp là cực hiếm! Con Huyền Âm thủy thiện này ta đã xem kỹ, phải được trên năm nghìn năm rồi! Là vô giá đó! Cầu cũng không thấy!
Phương Đạt cười tít mắt, nháy nháy với Akhil, cũng lúc đó nhóc Ryu cũng cười vang:
- Là năm nghìn năm, nội đan mới kết! Đã chết chừng 2 ngày, hàn khí bị mất không ít! He, các ngươi cho một cái giá xem!
- Nhân viên bậc một mà giao dịch vụ này được ư ? – Akhil tỏ vẻ không tin trước cái gật đầu của Ryu.
Phương Đạt thì mặc kệ, nó còn mải suy nghĩ. Phát giá thấp thì thiệt, cơ hội trời cho không thể lãng phí à. Còn cao quá, nó cũng ngại, vụ làm ăn này lớn quá, cứ qui ra vàng là nó run hết cả người!
Một lúc sau Phương Đạt mới ngập ngừng, hơi bực mình vì vẻ cười cười áp chế của Ryu:
- Ba mươi vạn tử tệ cho một nửa thân con Huyền Âm thủy thiện!
Bên cạnh tên Akhil thoáng run lên. "Tên này thấp bé nhưng cái miệng lại há to à nha!"
- Sao lại một nửa ? Ta trả năm mươi vạn cho toàn bộ con Thủy thiện được không ? Không được à ? Sáu mươi ? ...
- Ta chỉ bán một nửa!
Phương Đạt quả quyết trước sự kinh ngạc của Ryu và Akhil. Bụng sôi lên khổ sở: « Chết cha ! Hớ nặng rồi ! Thằng nhóc này còn không thèm nhăn mặt nữa à !Hu hu hu, tiếc quá !»
- Được thôi ! Nếu như ngươi muốn bán cửu ...
- Ta đã nói rồi ! Không bao giờ!
Phương Đạt phát cáu trước vẻ tham lam của Ryu nhưng tên nhóc này vẫn duy trì được nét tươi cười :
- Thôi được ! Cửu vĩ hồ dù sao cũng bị các ngươi lấy nội đan, linh khí chẳng còn! Thế làm sao chia đôi con Huyền âm thủy thiện đây ?
Phương Đạt nghe vậy cũng không ngạc nhiên vì nó đoán Băng Cơ trước khi chết đã truyền hết cho hài tử là con Long hình hồ ly rồi nhưng vẫn tức tối với cảm giác bán hớ « Hừ, không còn linh khí thì ngươi hỏi mua làm gì ! ». Đoạn nó quay sang Akhil :
- Akhil, ngươi giúp ta được không ?
Akhil không chối từ, phấn khích đứng lên. Tay phải rút trên lưng ra một bọc vải màu đen, từ từ lấy ra cự kiếm dài gần bằng chiều cao Phương Đạt. Kiếm không lộ khí tức đặc biệt đến kiếm quang cũng không có. Nhưng đôi mắt của Ryu rực lên đầy thèm muốn. Tuy vậy tên Ryu cũng kìm chế được không phát ra một thanh âm nào.
« Sáaaaaaaaaaaaat ! »
Hét vang một tiếng, thân hình của Akhil nhoáng lên. Âm thanh vừa dứt đã thấy Akhil lướt về chỗ Phương Đạt, vẻ mặt có chút tự hào liếc tên Ryu lúc này cũng đang lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhìn lại, con Huyền Âm thủy thiện dài hàng trăm trượng đã bị xẻ dọc, phần đầu lãnh khí bốc lên ngùn ngụt khiến nhiệt độ đáy vực giảm hẳn.
Điều đáng kinh ngạc là thân hình dài ngoẵng của Huyền âm thủy thiện vốn uốn lượn nhưng vẫn bị chia thành hai nửa đều nhau ! Phương Đạt hoàn toàn mù tịt về kiếm pháp hay bất kì loại võ công nào nhưng chỉ cần nghĩ một chút đã thấy kinh hãi. Bảo nó chia đôi một con cá nhỏ thành hai nửa đều nhau thì nó đã lắc đầu nguầy nguậy chịu thua ngay. Tên Akhil này thật thâm tàng bất lộ!
- Thật không hổ danh dòng họ Ullr !
Vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt tròn tròn của Ryu đã nhạt đi dù còn nguyên nét tự tin ngời ngời.
Akhil nghiêng người khá kiểu cách như biểu thị sự cảm ơn. Còn Phương Đạt lại nhìn Ryu chờ đợi.
- Ah đây !
Một túi nhỏ màu vàng có thêu hình kim sắc điêu bay tới chỗ Phương Đạt đồng thời cùng với một quyển sổ lớn và một cây bút lông lóc cóc nhảy theo.
Akhil huých một phát làm Phương Đạt đang đần ra chợt tỉnh lại, hơi ngượng. Ryu vẫn cười coi như không nhìn thấy gì:
- Ngươi ký vào đi !
Phương Đạt cúi nhìn thấy trên nền giấy vàng ẩn hiện hình chim điêu tung cánh, một loại ký tự lạ lùng nhưng nó vẫn đọc được, có lẽ nhờ đa ngữ cầu của Akhil. Phía dưới có phần dịch sang dạng văn tự thông thường trên Thương Châu siêu lục địa :
« - Cực nam Thương Châu, ngày mồng 2 tháng 6 năm 6981, thu mua một nửa Huyền Âm thủy thiện năm nghìn năm : - 300 000 tử tệ.
Người bán Phương Đạt ký : ........ »
Giấu đi vẻ ngạc nhiên, Phương Đạt tóm lấy cây bút lông (cây bút này kêu lên một tiếng dằn dỗi khi bị Phương Đạt chụp lấy hơi mạnh) thảo ngay tên mình vào quyển sổ.
Lập tức hiện lên một chữ « Cám ơn vì đã giao dịch với Kim Điêu gia tộc ! Chúc ngài vui vẻ và xin hẹn gặp lại ! » vàng rực ngay dưới chữ ký của Phương Đạt, đồng thời hình kim điêu từ từ sáng, hằn rõ trên nền giấy.
- Xong rồi ! Xin cảm ơn !
Ryu tươi cười tóm lấy quyển sổ cùng cây bút lông khó tính, đoạn vung tay. Thoáng chốc cỗ vật thể màu vàng đã vỗ cánh bay tới chiếu ra một đạo kim sắc quang mang thu lấy một nửa con Huyền Âm thủy thiện.
Bây giờ thì đến Akhil cũng phải há mồm ngạc nhiên. Chúng lần đầu tiên thấy cung cách Kim Điêu gia tộc nhân viên làm việc. Không ngờ nửa thân con Huyền Âm thủy thiện khổng lồ lại bị thu vào khối vật thể không lớn lắm.
- Gia cố thêm không gian pháp tắc ?
Cặp mày rậm của Akhil nhíu lại, đăm đăm nhìn cỗ đại xa. Nó trước đó cũng tò mò không hiểu tên Ryu mang đồ đi kiểu gì.
- Hẹn gặp lại! Chúc các ngươi vui vẻ!
Ryu tươi cười rồi cùng kim điêu nhảy vọt vào trong cỗ xe rồi nhanh chóng mất hút trong sự ngỡ ngàng của Phương Đạt và Akhil.
- Hả, chúng ta còn chưa kiểm tiền mà ! Chết thật!
Phương Đạt rối rít lên, nhưng Akhil đã gạt đi:
- Ngươi thật là …! Kim Điêu hội làm ăn rất uy tín!
- He, dù sao cũng phải kiểm chứ! Giúp ta lần nữa đi!
Akhil lắc đầu trước vẻ cười cợt của Phương Đạt, nhăn nhó ngó vào túi kim sắc rồi gật đầu xác nhận.
Đáy vực im lặng trong một thoáng.
- Akhil!
- Gì ?
- Làm bạn được không ?
- Được thôi, nhưng ta còn có việc phải làm!
- Ý ta không phải vậy! Ý ta là bằng hữu!
- Bằng hữu !?
Akhil thoáng nhăn mặt nhưng hiểu ra, rồi nhìn Phương Đạt nghi ngờ :
- Tên tham lam nhà ngươi có ý gì ? Muốn nhờ ta mang lên khỏi đáy vực này chứ gì ? Không ngờ ngươi tư chất hiếm có mà lại yếu ớt vô dụng thế!
- Hừ ! Ta từ bé sống với dưỡng mẫu ... cũng ít bạn ! Xem ra ngươi cũng không khá hơn là mấy ! Chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta cùng đi thi tuyển à ?
Nhìn vẻ chờ đợi của Phương Đạt, mặt Akhil thoáng ửng lên :
- Nhưng ...
- Học phí chứ gì ? Ngươi ... vụn vặt !
- Hả ?
- Còn gì nữa ! Không phải ta đòi đến một vạn sao ? Hehe ! Hơn nữa, ngươi không mang ta thoát lên, ta cũng chết ! Trước đó, ngươi cũng không cướp đồ của ta khi ta mất tri giác ! Ngươi nghĩ ta tham lam vô ơn ư ? Hay cho là ta ngu quá không hiểu ?
- Hừm, không ai mong ngươi báo đáp !
- Không mong ? Hehe! … Nhưng là bằng hữu được không ?
- …
- Được hay không ?
- Được! - Akhil cắn răng trả lời.
Phương Đạt liền cười lên hô hố khiến Akhil cũng nhịn không được cười theo dù còn gượng gạo. Đoạn Phương Đạt cố giúi cho Akhil một nửa số tiền, mặc kệ tên này quyết từ chối.
- Kira! Kira!
Phương Đạt gào toáng lên trong sự kinh ngạc của Akhil. Hắc sắc cự điểu Kira nghiêng nghiêng chiếc đầu màu bạch kim, cặp mắt vàng lấp lóa nhìn Phương Đạt vẻ khó hiểu.
- Kira, lễ vật ta tặng ngươi kìa!
Phương Đạt chỉ thẳng tay về phần còn lại của con Huyền Âm thủy thiện trong sự sửng sốt của Akhil. Kira quác lên chấn động mừng rỡ bay, rầm rầm đi về phía lễ vật trọng hậu.
- Hừm, ngươi khôn lắm!
Akhil hừ hừ lên nhưng vẻ vui mừng nhìn Kira đang sung sướng nuốt con Huyền âm thủy thiện.
- Kira thuộc loài ngân sắc đại bàng, vương giả của loài chim, sánh ngang với Phượng Hoàng trong truyền thuyết. Nhưng Kira mới được một nghìn năm, lông vũ mới chuyển sang màu bạch kim ở phần đầu thôi. Được ngươi thưởng cho con Huyền Âm thủy thiện này thì tốc độ tiến hóa chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều. Cảm ơn ngươi.
- Lại cảm ơn! Kira từ bây giờ cũng là bạn ta!
- Hehe, ngươi tặng nó thêm mấy con Huyền Âm thủy thiện đi, nó có khi coi ngươi ngang với ta đấy! À, đố ngươi biết tại sao Kira tự nhiên bay về đáy vực này không ?
- … Chịu!
- Nghĩ đi! Đừng lười!
- Hừ … có phải vì tên Kim Điêu nhân viên bay về đây không ?
- Ha, không ngờ ngươi đoán gần ra. Ta thì cho là bởi con kim sắc điêu kia!
- Con kim sắc điêu bé tý ấy à ?
Akhil lắc đầu nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Phương Đạt:
- Ngươi không biết thôi! Ta còn đang nghi ngờ thân phận tên nhân viên đó! Kim Điêu thương hội dù mạnh cỡ nào cũng không có khả năng cho nhân viên sở hữu con kim sắc điêu đó vì nó có thể coi là kim điêu vương. Ngươi nhớ lại xem, màu sắc rực rỡ gần như phát sáng, là vua của bọn kim sắc điêu đó! Hơn nữa, bé tý! Đấy là điểm đáng sợ! Nó phải đến hơn vạn năm mới đủ sức thu nhỏ thân hình !
- Hả ? Vua của bọn kim sắc điêu ? Vạn năm tuổi?
- Không sai đâu! Sợ rằng Kira còn thua xa nó đấy!
Phương Đạt kinh hãi nhìn về thân hình như quả đồi nhỏ của Kira, không nói được câu nào.
- Nhưng Kira vẫn bay về bảo vệ ta khi nhận ra khí tức của con kim điêu vương!
Akhil cười cười hãnh diện nhìn Kira đang lắc lắc đầu lạch bạch đi đến gần khiến đáy vực rung lên từng đợt. Phương Đạt cười thầm trước sự vụng về trên mặt đất của con đại bàng cực lớn. Thật ra Kira vẫn chỉ là một đứa trẻ con trong thế giới dị thú, một kiểu nghé con không biết sợ cọp mà thôi! Nhưng tất nhiên Phương Đạt không dám nói thành lời mấy suy nghĩ này, nhỡ đâu “bé con” Kira dỗi lên, “khõ nhẹ” lên đầu nó thì chết hẳn à!
Đáy vực đã tối hẳn, trời chắc đã ngả về chiều! Nhiệt độ dù vậy cũng không giảm mạnh vì Kira đã thanh toán xong con Huyền Âm thủy thiện, lúc này đang kêu lên mấy tiếng trầm trầm hưng phấn, thậm chí còn mổ một phát vào thành vực, lưu lai một tiểu cốc sâu trên nền cổ thạch băng phủ.
- Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi! Ngươi bớt đau chưa ?
Vừa thấy Phương Đạt gật đầu, Akhil đã lôi ra một sợi dây màu đen kì lạ, đoạn buộc quanh bụng Phương Đạt, cách ra chừng một thước lại buộc quanh bụng nó. Tay làm, miệng giải thích:
- Kira nghịch lắm! Bay rất nhanh, không buộc thế này chúng ta rơi mất!
Phương Đạt không chú ý lắm, nó đang thích thú chuyện cưỡi đại bàng cự đại vượt gió tung mây, tiền bạc rủng rỉnh, ngao du thiên hạ.
- Hờ hờ, rồi ngươi sẽ biết!
Akhil thoáng đắc chí trước vẻ mê mệt trong mắt Phương Đạt khi nhìn Kira. Con đại bàng khổng lồ Kira thì có vẻ hiểu khi nhìn thấy sợi dây màu đen, thân hình đồ sộ thấp xuống.
*
**
Ghi chú: Ullr là thần săn bắn trong thần thoại Bắc Âu. Một số tên riêng trong Vấn Thiên Khúc có nguồn gốc từ Bắc Âu, Hy Lạp hoặc Nhật Bản.
Last edited by lanhtamkhach; 20-05-2009 at 04:22 AM.
|