Rồi nghe Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đây là khoang thuyền bệnh nhân, vô sự miễn vào!
Vạn Quy Tàng cười cợt:
- Cái kiểu ngươi cuống quýt ngăn cản ta, tất có chuyện quỷ quái gì đây... Không được... Khoang thuyền dành làm gì thì làm, ta phải vô xem mới xong!
Ngu Chiếu hoảng to, gã la lớn:
- Ngươi muốn vô, phải vượt qua được ta đây đã!
Vạn Quy Tàng hỏi:
- Vậy ư?
Tiếng còn chưa dứt, đã nghe Ngu Chiếu kêu thảm thiết, hiển nhiên đã trúng đòn rồi!
Vạn Quy Tàng cười cợt:
- Lôi Âm điện của ngươi tuy có được vài thành hoả hầu, nhưng đem nó ra cản ngăn ta, có khác gì đem trứng chọi vào đá?
Lão nói xong, cười nhẹ hai ba tiếng, rồi tiếp:
- Ngươi tưởng ta không biết đang diễn trò gì trong đó hả? Hai thằng tiểu tử đó ngây thơ dữ! Cứ tưởng khổ luyện vài bữa là đánh thắng được ta ư? Toàn mơ mộng hão huyền, hổng có gì tức cười hơn! Được rồi, thấy ngươi xả thân bảo vệ chúng, ta nể mặt một chút, không vô cũng được, Ha ... Ngưoi có rảnh, bảo chúng nó, mình sắp đến nơi rồi đấy!
Ngu Chiếu hỏi:
- Đến nơi nào?
Vạn Quy Tàng cười nhạt, đáp:
- Bọn ngươi định đi đâu ... làm gì? Đi ăn cơm? Đi ngủ nghê? Hay là chỉ để đi tè, đi ị!
Lục Tiệm nghe qua, hiểu ý lão, gã vừa mừng vừa sợ, cùng lúc, gã thấy Cốc Chẩn bỗng khẽ run, các chân khí dư thừa của cơ thể Cốc Chẩn đã phát tiết ra xong, kinh mạch hắn ổn định trở lại. Trong lòng Lục Tiệm mừng rơn, gã bèn lập tức thu hồi kiếp lực, giúp Cốc Chẩn ngừng hành công, trong tai gã chợt nghe tiếng Ngu Chiếu la lớn:
- Vạn Quy Tàng, ngươi trở thành tốt bụng từ hồi nào vậy?
- Tốt bụng? - Cười ha hả, Vạn Quy Tàng đáp - Ta tốt bụng quá rõ rồi ấy chứ? Chỉ vì muốn bọn ngươi hết lòng, tâm phục khẩu phục, chứ không, mai mốt đây, thua to, lại đi cãi chầy cãi cối này nọ!
Ngu Chiếu hứ một tiếng, đã thấy Vạn Quy Tàng buông một tiếng cười, khệnh khạng bỏ đi.
Lúc đó, Lục Tiệm đã thu hết kiếp lực về, đôi mắt Cốc Chẩn mở to, con ngươi sáng loang loáng, khác xa mấy hôm trước đây, cả hai huynh đệ đồng lúc thần giao cách cảm, cùng mỉm miệng cười với nhau, cùng rụt tay về.
Lục Tiệm thuật lại mấy câu nói của Vạn Quy Tàng, nghe xong, Cốc Chẩn mừng lắm, gã nhảy chân sáo, đi ra ngoài. Lục Tiệm cũng ôm Diêu Tình đi lên trên boong hội họp cùng những người kia trong đoàn.
Lúc ấy, trời chưa sáng rõ, sương mù dâng lên, đằng đặc như tấm lụa dầy, từng lớp từng lớp cuồn cuộn che khắp mặt biển. Chắp tay sau lưng, Vạn Quy Tàng đứng nơi đầu thuyền, mắt nhìn ra khoảng xa. Dõi theo ánh mắt của lão, ba người trông ra, chỉ thấy sướng mù tràn lan, cảnh sắc mông lung, họ còn đang mơ hồ, chợt nghe rộ một tiếng chim biển, chớp mắt, trong đám mù sa hiện ra một cái bóng cực lớn, vừa rất dài vừa rất to ngang, mềm oặt mà sống động, khi nó đập mạnh xuống mặt nước, tiếng nước bị chấn động âm vang như tiếng sấm nổ, khiến mọi người giật thót, có một thuỷ thủ la lớn:
- Trời ơi! Cái gì vậy? Rút cục, đó là quỷ quái gì vậy?
Sắc mặt tái mét, Horkins thét to:
- Kéo neo lên, Giăng buồm cho lẹ ... mau!
Lão còn chưa nói xong, cái bóng to lớn đã quậy lên, tới gần hơn một chút nữa, Horkins thất sắc, la lớn:
- Mau lên ....
Tiếng thét chưa dứt, thân thuyền tựa hồ bị một vật gì đập mạnh vào, kêu đánh "ầm" một tiếng, cỗ thuyền vụt nghiêng ngả, bọn thuỷ thủ mặt xám ngoét, hè nhau hoặc ôm chầm vào cột buồm, hoặc chụp mạnh vào các cuộn thừng, mắt dõi trông ra, miệng hối hả nuốt nước bọt ừng ực, chỉ mình Drake giữ bánh lái là hãy còn bình tĩnh.
Nhớ đến một điều, Lục Tiệm la lớn:
- Tiết Nhĩ đâu rồi? Vẫn hãy còn ở dưới ấy sao?
Gã chưa dứt tiếng, đã có một giọng trả lời:
- Tiểu nô lên trên này lâu rồi!
Ngoái trông lại, Lục Tiệm thấy Tiết Nhĩ đang sánh vai Thanh Nga, tiến bước lại gần. Giọng run run, Tiết Nhĩ nói:
- Cá kình đã ngừng di chuyển, không bơi đi đâu nữa!
Lục Tiệm rùng mình, gã ngoái nhìn, từ đám sương mù, mặt nước khẽ lay động, loang loáng phản ánh, bỗng chốc, một tràng âm thanh quái dị theo gió truyền tới, tiếng thê lương ai oán, như khóc như than, tưởng chừng có một trăm hài nhi đồng lúc kêu khóc. Tiếng sóng vang to, dường tiếng nước đang sôi sủi sùng sục, cỗ thuyền chợt như bị lực gì đó khống chế, nó lắc lư, nghiêng ngửa, tha hồ Drake ra sức níu bánh lái, hắn cũng không sao giữ cho thuyền bình ổn được.
Một tiếng "ùng" vang dội, nghe mà kinh tâm động phách, vật quái dị to lớn đã vào thật gần, phát ra một luồng gió mạnh bạo, đánh giạt sương mù, bay vụt ngang mặt thuyền, nghe rắc một tiếng, đã đánh gãy cột buồm. Lần này, mọi người đều trông rõ, vật quái dị đó là một vòi xúc tu, dài cỡ trăm xích, trên vòi thấy vô số cơ man là những miệng ống hút cực lớn.
- Trời đất! - Trong cái tĩnh lặng của boong thuyền, đột ngột vang lên tiếng thét sắc nhọn của một thuỷ thủ già, - Kraken .... Đích thực Kraken rồi!
Horkins kinh hoàng, hét lớn:
- Mau lui ra, Drake, thằng chó lộn giống này ... Quày thuyền mau lên, đồ con hoang!
Lại "ùng" thêm một lần nữa, vòi xúc tu đó rụt mạnh về, quét sát sạt cách đầu Vạn Quy Tàng không quá mấy xích, nghe rầm một tiếng, nó đã rút tọt xuống dưới mặt nước biển. tạo một cột sóng ầm ầm bủa tới đầu thuyền.
Một chớp mắt, cột sóng sắp đập vào ngay đầu Vạn Quy Tàng, bỗng cùng lúc, phát sinh chuyện lạ, cột sóng dương như bị một lưỡi đao khổng lồ vô hình sẻ làm đôi, làm bắn tung roé những giọt nước sang hai bên thân hình Vạn Quy Tàng.
Vẫn đứng sừng sững, tà áo xanh Vạn Quy Tàng bị gió cuốn tung bay phần phật, tựa đại kỳ no gió.
Drake đứng trông mà ngẩn ngơ, quên luôn cả giữ bánh lái! , Horkins thấy gã đứng ì ra đấy, nổi giận, quát thét:
- Drake, mày điếc rồi sao?
Lãp còn đang định chửi bới tiếp, đã nghe Vạn Quy Tàng vui vẻ hỏi:
- Horkins, Kraken là giống gì vậy?
Horkins nghe câu hỏi, quày đầu trông, hai mắt lão trợn trừng, thân người cứng đờ, thì ra vòi xúc tu đó đã không biến đâu xa, nó đang trôi nổi vật vờ, uốn cuộn từng khoanh ngay trước Vạn Quy Tàng. Đối đầu quái vật khổng lồ đó, mặt Vạn Quy Tàng chẳng chút sợ sệt, lão còn tỏ vẻ hứng thú, cười cười nhìn ngó nó.
Đám thuỷ thủ trên thuyền phần lớn là tội phạm ác ôn, thuộc loại cực kỳ vong mạng, lúc này, thảy đều bị thần thái Vạn Quy Tàng áp đảo, mắt chằm chằm dòm vào lão già thanh y, người ngợm cả lũ hoá đờ đẫn, lưỡi trong miệng cứng đơ như đã hoá đá. Horkins lắp bắp:
- Là ... là thuỷ quái xứ Na Uy, ngàn tay ngàn vòi, quái vật chuyên ăn thịt người!
- Ngàn tay, ngàn vòi? Quái vật ăn thịt người ? - Vạn Quy Tàng vẫn cười cười - thành thử ông định bỏ chạy, phải không?
Thấy thần tình lão, Horkins bớt sợ, bèn tự trấn an, rồi đáp:
- Không bỏ chạy, là không giữ được mạng!
Vạn Quy Tàng cười nụ. vung tay, Horkins cảm giác cuồng phong sầm sập đổ xuống, da mặt rát buốt, từ đàng sau lão vẳng đến tiếng "rắc", khi lão ngoái trông, không biết tại sao, cột buồm trước đã gãy rời, rồi như một ngọn roi to lớn, nó đang đổ ập xuống ngay trên đầu mình. Chân tay luống cuống, Horkins quên luôn cả lách mình né tránh. Tay nhanh mắt nhẹn, Cốc Chẩn đã vươn tay nắm áo lão kéo giật ra, Horkins nghe đánh sầm một cái, vụn gỗ tung bay mù mịt phạt vào khắp cả thân mình lão, gây đau nhức ê ẩm, lão bất giác toát mồ hôi lạnh, giương mắt lên nhìn!
Vạn Quy Tàng mở miệng cười với lão, hỏi:
- Horkins , ông so thử xem, cần cổ ông có cứng hơn cây cột buồm đó không?
Horkins vội vã lắc đầu, thì nghe Vạn Quy Tàng hỏi tiếp:
- Vậy ông bây giờ có còn bỏ chạy nữa hay thôi?
Horkins khoát tay lia lịa:
- Không chạy! Không chạy nữa, có bị Kraken ăn, tôi cũng không chạy!
---- còn tiếp ----