Tôi yêu câu nói của anh vô cùng ,và yêu cả sự chờ đọi thầm lặng , bình tĩnh của anh .Điều đó chứng tỏ bản lĩnh mạnh mẽ mà tôi tìm kiếm ở một người con trai .Bất giác tôi nép vào anh tin cậy và bình yên .
Chúng tôi nép vào nhau , yên lặng cảm nhận cho hết sự thi vị dịu dàng của lần đầu thâm nhập tâm hồn nhau .
Anh đưa tôi về khi trời bắt đầu vào khuya .
Đường phố đã thưa người . Con đường trước nhà tôi thất vắng lặng , một bóng người đứng yên trước cổng , dáng điệu như chờ đợi . Tôi nhận ra Phúc Thanh .
Chúng tôi đứng trước mặt nhau , yên lặng một giây , sự yên lặng tạm thời trước chiến tranh bùng nổ . Tôi ngăn chặn nó trước , bởi vì tôi hiểu Phúc Thanh sẽ làm gì rồi . Tôi nhỏ nhẹ :
-Anh Thanh đứng chơi lâu chưa ?
Phúc Thanh không thèm trả lời tôi ,bước sấn tới Trường Duy
-Tao không ngờ bạn bè mà mày chơi đểu tao như vậy , mầy lén lút quyến rũ Như Phượng sau lưng tao à , thằng hèn
Trườn Duy yên lặng , Phúc Thanh vẫn hằn học :
-Không ngờ chính tao đã tạo điều kiện cho mày giành giật tình yêu , thế mới biết mình nuôi ong tay áo , mầy là thằng phản bạn .
Anh ta quay qua tôi :
-Phượng không thành thật với tôi để cho tôi hy vọng rồi quay mặt quen với bạn tôi , Phượng muốn sĩ nhục tôi phải không ?
Tôi bình tĩnh :
-Tôi hcu7a bao giờ có ý nghĩ đó anh Thanh ạ , còn chuyện tình cảm thì tự mỗi người quyết định cho mình chứ không có chuyện giành giật . Bây giờ anh đang nóng giận , nhưng nếu bình tĩnh lại anh sẽ thấy chúng tôi không đáng trách đâu .
Phúc Thanh chua chát :
-Chúng tôi à ,hai người gắn bó nhau nhanh quá . Vậy là lâu nay các người xem tôi là con rối , các người mượn tôi làm bình phong để tới với nhau .
Hắn nắm ngực Trường Duy lắc mạnh , anh vẫn không mô5t cử chỉ phản ứng . Tôi khẽ chạm vào tay áo Phúc Thanh nhẹ nhàng :
-Anh đừng làm vậy anh THanh . Thực ra anh Duy đâu có lỗi khi yêu tôi và anh thấy đó , tự tôi đã đến với anh ấy
Phúc Thanh quay phắt nhìn tôi :
-Tôi thù Phượng lắm và không chấp nhận thua cuộc dễ dàng vậy đâu , rồi đây Phượng sẽ trã giá việc làm của Phượng .
Hắn lại lao vào nắm ngực áo Trường Duy :
-Còn mày nữa , thằng phản bạn , tao cũng sẽ không tha thứ cho mày đâu , đồ đểu giả
Tôi cố thuyết phục Phúc Thanh , nhưng vô ích , hắn như điên lên vì tức giận và lắc ngực áo Trường Duy dữ dội .Anh cố giữ tay Phúc Thanh lại , rồi quay lại tôi :
-Phượng vô nhà đi tối rồi ,em đứng ngoài này không hay
-Nhưng anh ...
Trường Duy ngắt lời :
-Bọn anh sẽ nói chuyện riêng với nhau . Anh thu xếp được mà , em vào nhà đi , có em ở đây anh vướng víu không giải quyết được gì đâu
Tôi đứng phân vân , rồi bước đến mở cửa đi vào nhà . Tôi đứng núp vào cửa lắng nghe , ngoài kia , giọng Trường duy trầm tĩnh :
-Bây giờ còn lại hai đứa , mày bình tĩnh lại đi , tụi mình tìm một quán nào đó nói chuyện , con trai với nhau mày đừng làm vậy
Phúc Thanh hằn học :
-Tao không thèm nói chuyên nới thằng hèn như mày
-Có thể , nhưng đây là nhà Như Phượng mày làm ồn ào thế này là bất tiện cho cô ấy . Người ta là con gái , dù sao mày củng nên giữ tiếng cho người ta chứ
-Tại sao tao phải giữ gìn cho người coi thường mình chứ ? mày được yêu nên tỏ ra cao thượng chứ gì
Trường Duy như cố nén giận , giọng bặt đi :
- Nhưng bây giờ khuya rồi , không thể đứng nói chuyện được , mày muốn làm gì tao cũng được , nhưng hãy để yên cho Như phượng , cô ấy không có lỗi gì đâu
Giọng Trường Duy bị át bởi âm thanh chát chúa của Phúc Thanh . Tôi áp mặt vào cửa cố lắng nghe , nhưng họ không nói gì nữa , chỉ có tiếng máy nổ một cách giận dữ rồi tiếng xe xa dần . Tôi thở dài lặng lẽ vào phòng